Chương 54
Dạ Tử Sân
07/10/2024
Từ rạp chiếu phim đi ra, tầng hầm của trung tâm thương mại có một chợ hoa ngầm, Khương Ngưng nói muốn mua hoa, bèn dẫn Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa đi dạo một vòng.
Đi một vòng xong cô mua được rất nhiều hoa, đưa địa chỉ yêu cầu ông chủ giao hàng tận nhà.
Lúc viết địa chỉ, cô điền số nhà của Lục Thời Kì.
Ra khỏi cửa hàng, Lục Thời Kì dắt tay Thỏa Thỏa hỏi Khương Ngưng: “Đừng bảo là em để anh trồng đấy chứ?”
Khương Ngưng khẽ chớp mắt: “Hoa cỏ là của em, nhưng người trồng hoa cỏ chẳng phải là anh – người theo đuổi em sao?” Cô vỗ vai Lục Thời Kì, “Anh cẩn thận một chút, chăm sóc cho tốt vào, đừng có mà để chết héo. Chết một chậu trừ hai điểm, nuôi tốt có thể cộng điểm cho anh. Nếu anh có thể nuôi dưỡng tất cả đều nở hoa kết trái, cành lá sum suê, nói không chừng em vui vẻ thì anh sẽ được lên chính thức.”
Lục Thời Kì nhướng mày: “Nếu em đã nói như vậy, anh đây lại có hứng thú rồi.”
Thực ra Lục Thời Kì biết mục đích của cô, cô đang tìm việc cho anh làm, như vậy thời gian làm việc sẽ ít đi.
Ngoài ra trồng hoa cũng có thể tu tâm dưỡng tính, thư giãn tâm trạng.
Có điều cô mua hơi nhiều, có thể bày đầy cả sân trước, mỗi ngày ít nhất cần hơn nửa ngày để chăm sóc.
Lục Thời Kì thật sự không có kỹ năng trồng hoa cỏ gì, nhưng ông chủ cửa hàng nói lúc giao hàng tận nhà sẽ chỉ cho anh những điều cần chú ý khi chăm sóc, cũng có thể thử xem sao.
Dạo chợ hoa xong thì sắc trời bên ngoài đã tối.
Ba người trực tiếp ăn tối ở bên ngoài.
Trên đường về nhà, Lục Thời Kì lái xe, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa ngồi phía sau.
Bệnh cảm của Thỏa Thỏa gần như đã khỏi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn ho khan hai tiếng. Cô lấy thuốc ho dạng siro trong túi xách ra, cắm ống hút vào: “Chúng ta uống thuốc nhé con?”
Loại siro này hơi đắng, còn có vị chát, vừa rồi ở quán cơm Khương Ngưng đã rót nước ấm vào cốc của Thỏa Thỏa, để sau khi uống thuốc có thể làm nhạt vị đắng trong miệng.
Thỏa Thỏa ngồi trong ghế an toàn dành cho trẻ em, nhìn thấy thuốc thì hơi nhíu mày. Vốn dĩ chiều nay chơi rất vui vẻ, lúc này cậu lại ủ rũ nói: “Mẹ, con đã khỏi rồi mà.”
“Vừa rồi con còn ho đấy thôi.”
“Đó là do cổ họng con đột nhiên hơi ngứa, không phải bị bệnh.”
Cậu bé rất sợ đắng, mỗi lần Khương Ngưng cho uống thuốc đều phải năn nỉ nửa ngày.
Lục Thời Kì đang cầm vô lăng phía trước, bỗng nhiên lên tiếng: “Khương Việt, con là nam tử hán đại trượng phu mà lại sợ uống thuốc, nói ra ngoài người ta sẽ chê cười đấy.”
“Con vẫn còn là trẻ con, sẽ không bị người ta chê cười đâu, trẻ con sợ đắng là chuyện bình thường.”
Lục Thời Kì cười khẽ một tiếng: “Thật sao? Vậy chờ Mộ Mộ đến Lan Thành, bố sẽ nói cho con bé biết là con sợ đắng, bị bệnh cũng không chịu uống thuốc.”
Nhắc đến Mộ Mộ, đôi mắt Thỏa Thỏa sáng lên. Cậu vẫn còn nhớ chuyện muốn hứa hôn với Mộ Mộ: “Bố, khi nào Mộ Mộ đến ạ?”
“Tuần sau sẽ đến.”
“Vậy là con có thể gặp Mộ Mộ rồi sao?” Thỏa Thỏa kích động vỗ tay.
Lục Thời Kì dội cho cậu bé một gáo nước lạnh: “Chưa chắc con đã được gặp.”
Nụ cười trên mặt Thỏa Thỏa nhạt dần: “Tại sao ạ?”
“Bây giờ con vẫn còn ho, lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, đến lúc đó nếu còn ho thì sẽ không dẫn con đi được. Hôm đó bố phải nói với Mộ Mộ là có một anh trai luôn muốn gặp con bé, nhưng vì bị bệnh không chịu uống thuốc nên cuối cùng bố mẹ không cho cậu ấy đến, như vậy con ở trước mặt Mộ Mộ sẽ rất mất mặt.”
Thỏa Thỏa nghe xong thì lập tức quýnh lên, bĩu môi nói: “Bố, sao bố có thể như vậy!”
Lục Thời Kì nhướng mày: “Bố như nào?”
Thỏa Thỏa: “…”
Nhìn siro trên tay Khương Ngưng, trong lòng Thỏa Thỏa đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cắn răng nhận lấy ngậm ống hút uống ực một hơi.
Vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng, cậu bé nhíu mày nuốt xuống, vội vàng ôm lấy cốc nước của mình uống ừng ực.
Thấy cậu bé cuối cùng cũng chịu uống thuốc, Khương Ngưng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay sang nhìn Lục Thời Kì phía trước, nghi hoặc hỏi: “Mộ Mộ là ai vậy?”
Lục Thời Kì nói: “Là con gái của bạn anh, Mộ Du Trầm. Lần trước cậu ấy gọi điện thoại cho anh, nói đùa là muốn hứa hôn cho hai đứa nhỏ, Thỏa Thỏa nghe được nên nhớ mãi đến giờ.”
Khương Ngưng nhất thời không nhịn được cười, đưa tay điểm nhẹ lên đầu con trai: “Con còn nhỏ xíu đã nghĩ đến chuyện hứa hôn rồi sao?”
Thỏa Thỏa nhỏ giọng nói: “Bố nói Mộ Mộ xinh lắm, nên con mới muốn hứa hôn đó ạ.”
Mộ Du Trầm là em vợ của Giản Quý Bạch, Khương Ngưng biết người này.
Giản Quý Bạch và Thẩm Yến là bạn từ nhỏ, lúc anh ấy mới cưới Mộ Du Vãn có nói Mộ Du Vãn ở Lan Thành không họ hàng thân thích, cũng không có bạn bè, tính tình cô ấy lại trầm lặng không thích chủ động, nên thường bảo Thẩm Yến dẫn Khương Ngưng đến chơi.
Khương Ngưng và Mộ Du Vãn quen biết nhau từ đó, qua lại nhiều lần nên quan hệ cũng coi như thân thiết.
Mộ Du Vãn hơn cô vài tuổi, coi cô như em gái.
Lúc Thỏa Thỏa mới sinh, Mộ Du Vãn còn dẫn con gái Điềm Điềm đến bệnh viện thăm cô.
Lục Thời Kì nói Mộ Du Trầm tuần sau đến Lan Thành, Khương Ngưng lúc này mới nhớ ra sắp đến tiệc thôi nôi con trai của Mộ Du Vãn rồi.
Giản Quý Bạch mời Thẩm Yến, Mộ Du Vãn cũng gửi thiệp mời riêng cho Khương Ngưng.
Chiếc váy lễ phục cao cấp mà cô mua ở Paris là định mặc vào hôm đó.
Xem ra hôm đó Lục Thời Kì cũng sẽ đến.
Công ty mà tập đoàn Lục thị hợp tác với tập đoàn Giản Trì đang trên đà phát triển, Giản Quý Bạch mời anh cũng không có gì lạ.
Xe chạy vào Giản Khê Đình, dừng trước cửa nhà Khương Ngưng.
Lục Thời Kì mở cửa xe phía sau, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa xuống xe.
Chiều nay đi dạo trung tâm thương mại, Lục Thời Kì có mua đồ chơi mới cho Thỏa Thỏa.
Thỏa Thỏa vừa xuống xe đã chạy vào nhà, tìm dì Tiết khoe đồ chơi mới.
Khương Ngưng cũng đang định về, chợt cổ tay bị Lục Thời Kì nắm lấy.
Cô nghi hoặc quay đầu lại.
Lục Thời Kì do dự một lát rồi hỏi cô: “Thứ Tư tuần sau em có bận gì không, hôm đó nhà họ Giản có tiệc rượu, em và Thỏa Thỏa đi cùng anh nhé?”
Khương Ngưng ngẩn người hai giây, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt dò hỏi của anh. Anh hỏi như vậy xem ra là không biết bản thân cô cũng có thiệp mời. Có lẽ anh cho rằng tuy Thẩm Yến và Giản Quý Bạch thân thiết, nhưng cô còn nhỏ tuổi nên không tiếp xúc nhiều với bọn họ.
Khương Ngưng đảo mắt, quyết định tạm thời không nói cho anh biết.
“Thứ Tư tuần sau sao?” Cô tỏ vẻ khó xử nói với anh, “Hôm đó em và Thỏa Thỏa đã có hẹn rồi.”
Đáy mắt Lục Thời Kì xẹt qua vẻ kinh ngạc: “Hẹn gì vậy?”
Khương Ngưng ấp úng: “Chuyện riêng tư thôi.”
“Nhất định phải là hôm đó sao?” Lục Thời Kì vẫn cố chấp hỏi.
Khương Ngưng ừ một tiếng.
Không khí im lặng hai giây, trên mặt anh như có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ôn hòa thường ngày: “Tiệc rượu sẽ không kết thúc sớm, em và Thỏa Thỏa cứ đi làm việc của mình trước, nếu bên em xong sớm anh có thể đến đón hai mẹ con.”
Khương Ngưng đáp lại kiểu nước đôi: “Đến lúc đó xem tình hình vậy.”
Khương Ngưng rời đi, Lục Thời Kì nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, lặng lẽ đứng yên hồi lâu.
Vừa rồi khi anh truy hỏi, Khương Ngưng lộ rõ vẻ giấu diếm như thể không muốn cho anh biết. Cô cố tình che giấu khiến tâm trạng Lục Thời Kì có chút nặng nề, cứ luôn cảm thấy cô như xa như gần.
Rõ ràng khoảng thời gian này Lục Thời Kì có thể cảm nhận được cô đang đến gần anh, nhưng phản ứng vừa rồi của cô lại khiến anh cảm thấy kỳ thực giữa bọn họ vẫn còn cách một khoảng rất xa.
Cô vẫn luôn có điều gì đó giấu giếm anh.
Lục Thời Kì thu lại suy nghĩ, đang định lái xe về nhà thì cánh cửa lớn phía sau lại một lần nữa mở ra.
Khương Ngưng đứng trong cửa, nghiêng đầu nháy mắt với anh, nụ cười tinh quái: “Ơ kìa, có người giận rồi sao?”
Thì ra cô vẫn chưa vào nhà.
Lục Thời Kì còn đang ngẩn người, Khương Ngưng đã quay lại, nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, nhướng mày nói: “Hay là ngày thôi nôi nhà họ Giản đổi lại là em dẫn anh đi nhé?”
“Với thân phận gì thì được nhỉ?” Cô nghiêm túc suy nghĩ giây lát, “Bố của Thỏa Thỏa? Hay là người theo đuổi cô Khương? Hoặc là, bạn trai hờ?”
Đôi mắt vốn có chút ảm đạm của Lục Thời Kì bỗng sáng lên. Anh lập tức hiểu được tại sao trước đó cô lại giả vờ khó xử từ chối đi dự tiệc cùng anh, thì ra bản thân cô cũng có thiệp mời.
Lục Thời Kì nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, lặp lại lời cô nói: “Bạn trai hờ?”
“Không phải đã nói rồi sao? Anh chăm sóc tốt số hoa em mua thì em sẽ cho anh lên chính thức, vậy bây giờ đương nhiên là bạn trai hờ rồi.”
Lục Thời Kì ôm lấy eo thon của cô rồi khẽ siết nhẹ, cúi đầu xuống dụi dụi vào chóp mũi cao thẳng của cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Bạn trai hờ có được hưởng quyền lợi của bạn trai chính thức không? Ví dụ như hôn môi chẳng hạn?”
Hàng mi của Khương Ngưng thoáng run rẩy, cô kìm nén hơi nóng trên mặt, nhếch môi nói: “Cái này phải xem tâm trạng của em đã.”
“Vậy tâm trạng của cô Khương bây giờ thế nào?”
“Hình như là được.”
“Vậy thì, hôn môi nhé?” Người đàn ông nhìn cô chăm chú, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai, mỗi câu mỗi chữ như mang theo ma lực khiến trái tim Khương Ngưng càng đập nhanh hơn.
Bầu trời đêm như được bao phủ bởi một tấm màn đen khổng lồ, những ngôi sao thưa thớt giống như những lỗ nhỏ bị rách trên tấm màn, ánh sáng le lói hắt xuống.
Hai người đứng ôm nhau trước cửa biệt thự, nhìn nhau say đắm, cuối cùng không biết là ai chủ động trước, môi lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Cho đến khi một ánh đèn pha chiếu tới, Khương Ngưng giật mình vội vàng đẩy Lục Thời Kì ra.
Đôi môi đỏ mọng của cô vẫn còn đọng lại vệt nước long lanh, hơi thở có chút bất ổn, bèn kéo Lục Thời Kì che chắn cho mình.
Lục Thời Kì nhíu mày nhìn Lục Thời Lâm đang lái xe về.
Rõ ràng là anh ta cố ý.
Cửa sổ xe thể thao màu đỏ hạ xuống, Lục Thời Lâm tắt đèn pha, thò đầu ra: “Cuối tuần em phải tăng ca ở công ty, vậy mà hai người lại ở đây tình chàng ý thiếp, thật là bất công với em quá đi, em còn không có thời gian để yêu đương gì cả!”
Anh ta nhìn Lục Thời Kì: “Anh hai, anh phải cho em một lời giải thích.”
Lục Thời Kì lười biếng nhướng mí mắt: “Muốn lời giải thích à? Vậy thì tuần sau tiếp tục tăng ca.”
Lục Thời Lâm: “…”
Tại sao anh ta phải sống ở đây nhỉ? Đã ăn nhờ ở đậu nhà không có chút địa vị trong nhà thì cũng thôi đi, vậy mà anh hai còn áp bức anh ta, thật là vô nhân tính!
Lục Thời Lâm bực bội đóng cửa sổ xe, đạp ga phóng xe vào gara, để lại khói xe cho đôi tình nhân xấu xa kia.
–
Hôm Thứ Tư trời quang mây tạnh, bầu trời trong xanh vời vợi điểm xuyết vài đám mây trắng.
Từ sáng sớm Khương Ngưng đã gọi đội ngũ stylist đến trang điểm và thay váy, cuối cùng cũng chuẩn bị xong. Lúc từ trên lầu bước xuống, Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa đã chờ sẵn ở phòng khách.
Hai bố con mặc vest lễ phục cùng màu, gương mặt có đường nét tương tự nhau, một lớn một nhỏ đứng đó khiến người ta không khỏi chú ý.
Vị stylist đi cùng cô cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhỏ giọng nói: “Chị Khương, anh Lục và Thỏa Thỏa giống nhau quá, đều rất đẹp trai!”
Lục Thời Kì ban đầu đang đứng trước bức tường ảnh, nghe thấy tiếng động thì quay lại. Nhìn Khương Ngưng kiêu sa bước về phía mình, ánh mắt anh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Cô đi giày cao gót, mặc chiếc váy dạ hội màu tím nhạt đính kim cương lấp lánh, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, trên chiếc cổ thon thả trắng nõn là sợi dây chuyền được làm từ viên kim cương hồng mà anh tặng cô lúc trước.
Gương mặt cô trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, váy dạ hội bay bay, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp động lòng người.
“Hôm nay mẹ đẹp quá ạ!”
Thỏa Thỏa không tiếc lời khen ngợi.
Ánh mắt Lục Thời Kì dán chặt vào cô, con ngươi tối hơn vài phần: “Đúng là rất xinh đẹp.”
Tiệc thôi nôi của nhà họ Giản được tổ chức ở khách sạn, trên đường đến đó, Thỏa Thỏa háo hức hỏi Lục Thời Kì: “Bố ơi, hôm nay con có thể gặp Mộ Mộ rồi sao?”
“Ừ, hôm nay sẽ gặp được.” Nói đến đây, Lục Thời Kì nói với Khương Ngưng: “Lát đến khách sạn em và Thỏa Thỏa tìm Thẩm Yến trước nhé, anh phải đến sân bay đón Mộ Du Trầm.”
Khương Ngưng có chút bất ngờ: “Nhà họ Mộ là nhà ngoại của chị Du Vãn mà, không phải hôm qua đã đến rồi sao?”
Lục Thời Kì nói: “Mấy người khác trong nhà họ Mộ đến từ hôm qua rồi, nhưng trước đó cậu ấy có chuyến công tác bên ngoài, không kịp đến cùng gia đình nên hôm nay mới đến.”
Khương Ngưng hiểu ý gật đầu: “Được, vậy thì lát nữa anh đi trước đi, em với Thỏa Thỏa ở khách sạn đợi anh.”
Xe dừng ở cửa khách sạn, Thẩm Yến mặc âu phục đang đứng cách đó không xa nghe điện thoại. Anh ấy liếc mắt nhìn sang, thấy Lục Thời Kì ân cần mở cửa xe sau, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa bước xuống.
Lục Thời Kì vừa nắm tay Khương Ngưng vừa nói gì đó, lại dịu dàng giúp cô vén tóc mai, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, giữa chốn đông người mà chẳng chút ngại ngùng.
Mới theo đuổi được mấy ngày mà đã thân thiết thế này rồi sao?
Thẩm Yến cất điện thoại, trầm mặt quay đầu đi chỗ khác.
Thật không nỡ nhìn thẳng.
Thỏa Thỏa là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Yến, lớn tiếng gọi: “Cậu ơi!”
Lục Thời Kì và Khương Ngưng hơi sững người, cũng nhìn qua.
Sắc mặt Thẩm Yến rõ ràng là không tốt lắm.
Lục Thời Kì nhếch môi: “Anh trai em thật thú vị, người mai mối cho chúng ta là cậu ấy, người không vừa mắt với việc anh thân mật với em cũng là cậu ấy.”
Tai Khương Ngưng hơi đỏ, rút tay khỏi tay Lục Thời Kì, giục anh: “Chẳng phải anh còn đi đón bạn sao?”
Lục Thời Kì nhìn đồng hồ, quả thực không thể trì hoãn thêm nữa, anh nhướng mày về phía Thẩm Yến, lái xe rời đi.
Thấy anh đột nhiên rời đi, Thẩm Yến có chút bất ngờ bước tới: “Lục Nhị đi đâu vậy?”
“Anh ấy đến sân bay đón Mộ Du Trầm.”
Thẩm Yến lại nhớ tới vẻ thân thiết của hai người vừa rồi, khẽ cười nói: “Tiểu Ngũ, mới có mấy hôm mà em đã bị cậu ấy cưa đổ rồi à?”
Nghĩ đến điều gì đó, anh ấy lại gật đầu: “Cũng phải, ban đầu là em theo đuổi cậu ấy trước mà. Anh đây không nên kỳ vọng vào em, cho rằng em có thể khiến Lục Nhị phải chờ đợi lâu hơn chút.”
Bị anh trai nói trúng tim đen, Khương Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kệ em đi.”
“Hửm? Em nói gì cơ?”
“…”
Thẩm Yến cúi đầu véo nhẹ lên mặt cậu cháu trai nhỏ: “Thấy chưa, mẹ cháu là con sói mắt trắng đó, đã bắt đầu quay lưng về phía cậu bênh bố cháu trước mặt cậu rồi kìa.”
Khương Ngưng: “… Em nào có.”
“Chị dâu đâu? Sao không đến cùng anh?” Cô vội vàng chuyển chủ đề.
Thẩm Yến nói: “Hôm nay cô ấy có tiết.”
Bên ngoài có gió, thấy Khương Ngưng mặc lễ phục mỏng manh, Thẩm Yến nói: “Vào trong trước đi.”
Sảnh tiệc ở tầng sáu, Thẩm Yến dẫn Khương Ngưng và Thỏa Thỏa vào, bên trong đã có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc lễ phục, cả trẻ em cũng không ít.
Giản Quý Bạch đang bế con trai Tửu Tửu nói chuyện với mọi người ở cửa, nhìn thấy ba người họ thì mỉm cười đi tới: “Tiểu Ngũ tới rồi.”
Khương Ngưng tươi cười đáp: “Anh Giản.”
Tửu Tửu gặp ai cũng cười, Khương Ngưng đưa tay chọc nhẹ vào má phúng phính của bé, bé càng cười vui hơn.
Thỏa Thỏa đi tới nắm tay Tửu Tửu, còn không quên gửi lời chúc phúc: “Chúc mừng sinh nhật một tuổi của em trai Tửu Tửu, chúc em hay ăn chóng lớn, thông minh lanh lợi!”
“Thỏa Thỏa của chúng ta ngoan ngoãn lễ phép quá đi.” Giản Quý Bạch mỉm cười nhìn cậu nhóc, bỗng nhiên phát hiện chưa thấy Lục Nhị đâu, bèn hỏi Thỏa Thỏa, “Bố con đâu rồi?”
Khương Ngưng nói: “Anh ấy đi đón Mộ Du Trầm rồi.”
Giản Quý Bạch nhướn mày: “Hèn chi Mộ Du Trầm không cho anh đi đón, hóa ra là tự tìm tài xế rồi.”
Ánh mắt chợt lóe lên, anh ấy hỏi Thẩm Yến: “Chắc Mộ Du Trầm chưa biết người Lục Nhị tìm kiếm bấy lâu nay thực ra chính là Tiểu Ngũ nhà cậu đâu nhỉ? Lát nữa mà thấy Thỏa Thỏa, cậu ấy sẽ không bị dọa cho giật mình đấy chứ?”
Thẩm Yến lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
Có điều Lục Nhị dạo này đang bận rộn theo đuổi Tiểu Ngũ, chắc là chưa kịp khoe khoang với Mộ Du Trầm đâu, lát nữa đón Mộ Du Trầm về rồi có lẽ sẽ có kịch hay để xem.
Giản Quý Bạch và Thẩm Yến đang nói chuyện, Khương Ngưng chơi với Tửu Tửu một lúc rồi dắt Thỏa Thỏa đến phòng khách phía sau tìm Mộ Du Vãn.
Phòng khách có khá nhiều khách nữ, Mộ Du Vãn đang tiếp chuyện mọi người, cô ấy mặc chiếc váy xanh nhạt, khí chất vô cùng duyên dáng.
Thấy Khương Ngưng, Mộ Du Vãn đứng dậy nghênh đón rồi kéo cô ngồi xuống, sau đó lại nhìn sang Thỏa Thỏa, mi mắt mang theo ý cười: “Hôm nay Thỏa Thỏa đẹp trai quá đi, như một diễn viên nhí vậy.”
Thỏa Thỏa được khen rất vui vẻ: “Dì Vãn cũng đẹp, các dì các cô khác ở đây cũng rất đẹp, chúng ta ai cũng đẹp cả ạ.”
Mộ Du Vãn cùng các vị khách nữ có mặt bị cậu bé chọc cười.
“Cậu nhóc này tướng mạo khôi ngô, miệng lưỡi lại ngọt ngào, chẳng hề thiên vị ai, ước gì con trai tôi lớn lên cũng lanh lợi thế này thì tốt biết mấy.” Người lên tiếng là Mộ Dữu – cháu gái của Mộ Du Vãn, cô ấy cũng có một cậu con trai tầm một tuổi, lúc này đang được bố đưa ra ngoài chơi.
Cô ấy bỗng nhìn về phía Thư Minh Yên bên cạnh: “Nói mới nhớ, Triều Triều nhà chú thím mà lớn thêm chút nữa e là sẽ thành một tiểu yêu tinh mất thôi.”
Thư Minh Yên bật cười bất lực: “Nào đến nỗi yêu tinh, nghịch ngợm thì đúng hơn, nó hiếu động lắm, không chịu ngồi yên được đâu, vừa rồi lại kéo bảo mẫu ra ngoài chạy nhảy rồi. Nói thế nào nhỉ, so ra vẫn là Mộ Mộ ngoan hơn.”
Nhắc đến Mộ Mộ, Mộ Du Vãn có phần thắc mắc: “Sao giờ này Mộ Mộ còn chưa dậy, hay là con bé không khỏe?”
Thư Minh Yên nói: “Con bé hơi lạ chỗ ngủ, tối qua ở khách sạn cả đêm chẳng ngủ ngon giấc.” Cô ấy xem đồng hồ rồi nói, “Giờ này cũng sắp đến giờ con bé thức rồi.”
Vừa nói xong không lâu, bảo mẫu dắt theo một bé gái trong bộ váy xinh đẹp bước đến: “Bà chủ, bé Mộ Mộ dậy rồi.”
Thư Minh Yên mỉm cười dang tay ra, con gái bé bỏng nở nụ cười ngọt ngào nhào vào lòng cô ấy.
Từ khi nghe thấy mọi người nói chuyện về Mộ Mộ, Thỏa Thỏa đã im lặng lạ thường.
Giờ phút này trông thấy một bé gái xinh xắn với đôi mắt to tròn, cậu bé liền túm lấy vạt áo Khương Ngưng, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, đây có phải là Mộ Mộ của nhà chú Mộ không ạ?”
Cậu bé cứ nghĩ mình đã nói nhỏ lắm, nhưng mọi người ngồi không xa nhau là mấy, thế nên Thư Minh Yên vẫn nghe thấy. Cô ấy nhìn sang Thỏa Thỏa với vẻ nghi hoặc: “Cháu biết Mộ Mộ à?”
Thỏa Thỏa gật đầu.
Mộ Du Vãn lên tiếng giải thích với Thư Minh Yên: “Bố của Thỏa Thỏa là Lục Thời Kì.”
Thư Minh Yên ngỡ ngàng trong thoáng chốc rồi nhìn Khương Ngưng: “Thì ra cô là Khương Ngưng?”
Khương Ngưng khẽ mỉm cười, gật đầu chào.
Thư Minh Yên cảm khái trong lòng, bảo sao bấy lâu nay Lục Thời Kì vẫn miệt mài tìm kiếm, hóa ra đây chính là cô gái mà anh yêu, quả nhiên là xinh đẹp.
Nhìn sang Thỏa Thỏa, đúng là có nét giống Lục Thời Kì thật.
Dường như Mộ Du Trầm vẫn chưa biết tin Lục Nhị đã tìm thấy Khương Ngưng, Thư Minh Yên định bụng lấy điện thoại nhắn tin báo cho anh ấy biết, nhưng rồi lại nghĩ chút nữa anh ấy cũng sẽ đến đây, nên thôi lại đặt điện thoại xuống.
Khương Ngưng cười nói: “Nghe đồn nhà các cô có một cô con gái tên Mộ Mộ, Thỏa Thỏa nhà tôi cứ muốn gặp bé ấy mãi. “
Cô cúi đầu nhìn cậu con trai, dịu dàng nói: “Tới chào hỏi em Mộ Mộ đi con.”
Thỏa Thỏa tiến lại gần, lấy một chiếc trâm cài áo bằng hoa móc len màu hồng từ trong túi ra đưa cho Mộ Mộ: “Anh có quà cho Mộ Mộ nè.”
Chiếc trâm cài áo vô cùng tinh xảo, Mộ Mộ đưa hai tay nhỏ nhắn ra nhận lấy, ngẩng lên nhìn Thỏa Thỏa rồi mỉm cười đầy e thẹn, sau đó quay sang nói với Thư Minh Yên: “Mẹ ơi, hoa hoa.”
Thư Minh Yên khẽ nói: “Con nhận quà rồi thì phải cảm ơn anh chứ.”
Mộ Mộ vẫn chưa nói rõ câu dài được, bập bẹ nói: “Cảm, cảm ơn…anh.”
Thấy cô bé xinh xắn đáng yêu gọi mình là anh, mặt Thỏa Thỏa bỗng chốc đỏ bừng, gãi đầu bối rối: “Không, không có gì. “
Nhìn thấy con trai ngại ngùng, Khương Ngưng vừa định gọi cậu lại thì cậu bé đã lấy hết can đảm ngẩng lên nhìn Thư Minh Yên: “Dì ơi, cháu có thể dẫn em Mộ Mộ đi chơi được không ạ?”
Thư Minh Yên mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên là được rồi.”
Thỏa Thỏa nắm lấy tay Mộ Mộ chạy về phía Khương Ngưng, vui vẻ reo lên: “Mẹ ơi, con tìm thấy Mộ Mộ rồi!”
Khương Ngưng cười nói: “Vậy con dẫn em đi chơi đi, phải chăm sóc em cẩn thận đó.”
Thỏa Thỏa ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Phụ nữ một khi đã làm mẹ rồi thì rất dễ dàng tìm được chủ đề để nói chuyện.
Thư Minh Yên hỏi thăm tên đầy đủ của Thỏa Thỏa là gì, hiện tại đã đi nhà trẻ chưa, rồi lại nói về con của mình.
Mộ Dữu ngồi cạnh Thư Minh Yên, nghe ngóng một hồi rồi cũng dần dần tham gia vào câu chuyện.
Cô ấy chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ Khương Ngưng, bèn hỏi: “Viên kim cương hồng đó là ‘Pink Royal’ đúng không?”
Thấy Khương Ngưng gật đầu, Mộ Dữu nói tiếp: “Tuy rằng từ nhẫn đã biến thành dây chuyền nhưng vẫn rất dễ nhận ra. Lúc cô mới đến tôi đã để ý rồi, nhưng ngại không dám hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vật thật đấy, còn lấp lánh hơn cả trong hình.”
Thư Minh Yên nói với Khương Ngưng: “Dữu Dữu rất thích sưu tầm đá quý, cũng được xem như là nửa chuyên gia đấy, cô ấy có một viên ‘Red Beryl’ 13.21 carat.”
Chẳng mấy chốc, đề tài câu chuyện của ba người từ chuyện con cái lại chuyển sang trang sức, sau đó lại nói đến tuần lễ thời trang Paris năm nay, Khương Ngưng mới bất ngờ biết được Thư Minh Yên và Mộ Dữu cũng đã đến đó, lại còn ở cùng một khách sạn ở Paris, mọi người đã từng lướt qua nhau.
Khương Ngưng trò chuyện với mọi người càng lúc càng say sưa, Thỏa Thỏa cũng dắt tay Mộ Mộ chơi đùa rất vui vẻ.
Bên kia, Lục Thời Kì đến sân bay đón Mộ Du Trầm muộn hơn so với thời gian dự kiến năm phút.
Mộ Du Trầm vừa ngồi vào ghế phụ đã liếc nhìn anh: “Sếp Lục, ý thức về thời gian của cậu đâu cả rồi?”
Lục Thời Kì nắm chắc vô lăng, cười giải thích: “Tắc đường.”
Mộ Du Trầm cũng không tính toán với anh, vừa lên xe đã mỉa mai: “Nhìn cậu xem, hôm nay là dịp náo nhiệt như vậy mà lại không có nổi một bạn nữ đi cùng. Tới giờ khai tiệc tôi phải ngồi cùng vợ con rồi, Thẩm Yến chắc cũng dẫn vợ theo nhỉ? Cậu định thế nào đây, cô đơn lẻ bóng một mình à?”
Lục Thời Kì lái xe về phía khách sạn: “Không cần cậu lo.”
Gần đến khách sạn, như sực nhớ ra điều gì đó, Lục Thời Kì đột nhiên nói: “Nói với cậu chuyện này.”
Mộ Du Trầm dựa người vào lưng ghế, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Thời Kì vốn định nói thẳng là anh đã tìm được Khương Ngưng rồi, nhưng khi lời nói đến bên miẹng lại rẽ sang hướng khác, anh cố ý giấu nhẹm đi, nói sang chuyện khác trước: “Tôi có con trai rồi.”
Mộ Du Trầm ngẩn người, mở to mắt: “Thật hay giả đấy?”
“Thật.”
Mộ Du Trầm trầm ngâm một lát: “Kỳ thực tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tập đoàn Mộ thị của nhà chúng tôi phá sản rồi.”
Lục Thời Kì khẽ nhướng mày: “Trò đùa này của cậu hơi quá đáng rồi đấy.”
Mộ Du Trầm cười khẩy: “Chúng ta như nhau cả thôi.”
Lục Thời Kì: “…”
Hóa ra là cho rằng anh đang nói đùa, trách sao lại bình tĩnh đến thế.
Xe nhanh chóng dừng ở trước cửa khách sạn, Lục Thời Kì và Mộ Du Trầm cùng xuống xe, có nhân viên phục vụ lái xe rời đi.
Hai người được người phục vụ dẫn vào thang máy.
Mộ Du Trầm lên tiếng: “Lát nữa chắc chắn là tôi phải trông con, không thể ngồi cùng cậu được.” Suy nghĩ giây lát, anh ấy đề nghị, “Vừa hay tôi có hai đứa con, hay là cậu giúp tôi trông một đứa đi, nhỡ đâu về sau cậu thực sự muốn sống cô độc đến già thì để Triều Triều với Mộ Mộ nhận cậu làm bố nuôi, sau này sẽ thừa kế khối tài sản kếch xù của cậu, cậu thấy thế nào?”
Lục Thời Kì khẽ cười: “Nếu cậu không nhắc đến chuyện thừa kế khối tài sản kếch xù của tôi, có lẽ tôi đã thật sự tin là cậu đang quan tâm đến tôi đấy.”
“Cậu chỉ có một mình, trăm năm sau này ngần ấy tài sản cũng phải có người thừa kế chứ? Triều Triều và Mộ Mộ nhận cậu làm bố nuôi còn có thể chăm sóc lúc cậu về già nữa.”
“Chẳng phải trước đó còn nói là sẽ hứa hôn cho con cái sao? Hôm nay sao lại nhận con nuôi rồi?” Cửa thang máy mở ra, Lục Thời Kì bước ra ngoài, “Tôi vẫn thấy chủ ý đính ước cho con cái hay hơn.”
Mộ Du Trầm khẽ cười khẩy: “Nếu cậu thấy hay thì mau chóng sinh con đi.”
Hai người bước vào đại sảnh, Lục Thời Kì nhìn thấy Thỏa Thỏa đang dắt tay một bé gái đứng chơi trước cửa ra vào. Bé gái rất ngoan ngoãn, luôn lẽo đẽo đi theo sau cậu, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu mỉm cười với cậu bé.
Mộ Du Trầm cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: “Đứa bé kia là con nhà ai vậy? Sao lại ở cùng với Mộ Mộ nhà chúng tôi?”
Ánh mắt Lục Thời Kì nhuốm ý cười, nghiêng đầu nhìn Mộ Du Trầm, giới thiệu: “Con trai tôi đấy.”
Mộ Du Trầm: “…”
Thỏa Thỏa đúng lúc nhìn sang, hào hứng kéo bé gái chạy qua rồi nói với Lục Thời Kì: “Bố ơi, con tìm thấy Mộ Mộ rồi nè! Bao giờ chúng ta làm lễ hứa hôn ạ?”
Đi một vòng xong cô mua được rất nhiều hoa, đưa địa chỉ yêu cầu ông chủ giao hàng tận nhà.
Lúc viết địa chỉ, cô điền số nhà của Lục Thời Kì.
Ra khỏi cửa hàng, Lục Thời Kì dắt tay Thỏa Thỏa hỏi Khương Ngưng: “Đừng bảo là em để anh trồng đấy chứ?”
Khương Ngưng khẽ chớp mắt: “Hoa cỏ là của em, nhưng người trồng hoa cỏ chẳng phải là anh – người theo đuổi em sao?” Cô vỗ vai Lục Thời Kì, “Anh cẩn thận một chút, chăm sóc cho tốt vào, đừng có mà để chết héo. Chết một chậu trừ hai điểm, nuôi tốt có thể cộng điểm cho anh. Nếu anh có thể nuôi dưỡng tất cả đều nở hoa kết trái, cành lá sum suê, nói không chừng em vui vẻ thì anh sẽ được lên chính thức.”
Lục Thời Kì nhướng mày: “Nếu em đã nói như vậy, anh đây lại có hứng thú rồi.”
Thực ra Lục Thời Kì biết mục đích của cô, cô đang tìm việc cho anh làm, như vậy thời gian làm việc sẽ ít đi.
Ngoài ra trồng hoa cũng có thể tu tâm dưỡng tính, thư giãn tâm trạng.
Có điều cô mua hơi nhiều, có thể bày đầy cả sân trước, mỗi ngày ít nhất cần hơn nửa ngày để chăm sóc.
Lục Thời Kì thật sự không có kỹ năng trồng hoa cỏ gì, nhưng ông chủ cửa hàng nói lúc giao hàng tận nhà sẽ chỉ cho anh những điều cần chú ý khi chăm sóc, cũng có thể thử xem sao.
Dạo chợ hoa xong thì sắc trời bên ngoài đã tối.
Ba người trực tiếp ăn tối ở bên ngoài.
Trên đường về nhà, Lục Thời Kì lái xe, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa ngồi phía sau.
Bệnh cảm của Thỏa Thỏa gần như đã khỏi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn ho khan hai tiếng. Cô lấy thuốc ho dạng siro trong túi xách ra, cắm ống hút vào: “Chúng ta uống thuốc nhé con?”
Loại siro này hơi đắng, còn có vị chát, vừa rồi ở quán cơm Khương Ngưng đã rót nước ấm vào cốc của Thỏa Thỏa, để sau khi uống thuốc có thể làm nhạt vị đắng trong miệng.
Thỏa Thỏa ngồi trong ghế an toàn dành cho trẻ em, nhìn thấy thuốc thì hơi nhíu mày. Vốn dĩ chiều nay chơi rất vui vẻ, lúc này cậu lại ủ rũ nói: “Mẹ, con đã khỏi rồi mà.”
“Vừa rồi con còn ho đấy thôi.”
“Đó là do cổ họng con đột nhiên hơi ngứa, không phải bị bệnh.”
Cậu bé rất sợ đắng, mỗi lần Khương Ngưng cho uống thuốc đều phải năn nỉ nửa ngày.
Lục Thời Kì đang cầm vô lăng phía trước, bỗng nhiên lên tiếng: “Khương Việt, con là nam tử hán đại trượng phu mà lại sợ uống thuốc, nói ra ngoài người ta sẽ chê cười đấy.”
“Con vẫn còn là trẻ con, sẽ không bị người ta chê cười đâu, trẻ con sợ đắng là chuyện bình thường.”
Lục Thời Kì cười khẽ một tiếng: “Thật sao? Vậy chờ Mộ Mộ đến Lan Thành, bố sẽ nói cho con bé biết là con sợ đắng, bị bệnh cũng không chịu uống thuốc.”
Nhắc đến Mộ Mộ, đôi mắt Thỏa Thỏa sáng lên. Cậu vẫn còn nhớ chuyện muốn hứa hôn với Mộ Mộ: “Bố, khi nào Mộ Mộ đến ạ?”
“Tuần sau sẽ đến.”
“Vậy là con có thể gặp Mộ Mộ rồi sao?” Thỏa Thỏa kích động vỗ tay.
Lục Thời Kì dội cho cậu bé một gáo nước lạnh: “Chưa chắc con đã được gặp.”
Nụ cười trên mặt Thỏa Thỏa nhạt dần: “Tại sao ạ?”
“Bây giờ con vẫn còn ho, lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, đến lúc đó nếu còn ho thì sẽ không dẫn con đi được. Hôm đó bố phải nói với Mộ Mộ là có một anh trai luôn muốn gặp con bé, nhưng vì bị bệnh không chịu uống thuốc nên cuối cùng bố mẹ không cho cậu ấy đến, như vậy con ở trước mặt Mộ Mộ sẽ rất mất mặt.”
Thỏa Thỏa nghe xong thì lập tức quýnh lên, bĩu môi nói: “Bố, sao bố có thể như vậy!”
Lục Thời Kì nhướng mày: “Bố như nào?”
Thỏa Thỏa: “…”
Nhìn siro trên tay Khương Ngưng, trong lòng Thỏa Thỏa đấu tranh kịch liệt, cuối cùng cắn răng nhận lấy ngậm ống hút uống ực một hơi.
Vị đắng lan tỏa khắp khoang miệng, cậu bé nhíu mày nuốt xuống, vội vàng ôm lấy cốc nước của mình uống ừng ực.
Thấy cậu bé cuối cùng cũng chịu uống thuốc, Khương Ngưng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới quay sang nhìn Lục Thời Kì phía trước, nghi hoặc hỏi: “Mộ Mộ là ai vậy?”
Lục Thời Kì nói: “Là con gái của bạn anh, Mộ Du Trầm. Lần trước cậu ấy gọi điện thoại cho anh, nói đùa là muốn hứa hôn cho hai đứa nhỏ, Thỏa Thỏa nghe được nên nhớ mãi đến giờ.”
Khương Ngưng nhất thời không nhịn được cười, đưa tay điểm nhẹ lên đầu con trai: “Con còn nhỏ xíu đã nghĩ đến chuyện hứa hôn rồi sao?”
Thỏa Thỏa nhỏ giọng nói: “Bố nói Mộ Mộ xinh lắm, nên con mới muốn hứa hôn đó ạ.”
Mộ Du Trầm là em vợ của Giản Quý Bạch, Khương Ngưng biết người này.
Giản Quý Bạch và Thẩm Yến là bạn từ nhỏ, lúc anh ấy mới cưới Mộ Du Vãn có nói Mộ Du Vãn ở Lan Thành không họ hàng thân thích, cũng không có bạn bè, tính tình cô ấy lại trầm lặng không thích chủ động, nên thường bảo Thẩm Yến dẫn Khương Ngưng đến chơi.
Khương Ngưng và Mộ Du Vãn quen biết nhau từ đó, qua lại nhiều lần nên quan hệ cũng coi như thân thiết.
Mộ Du Vãn hơn cô vài tuổi, coi cô như em gái.
Lúc Thỏa Thỏa mới sinh, Mộ Du Vãn còn dẫn con gái Điềm Điềm đến bệnh viện thăm cô.
Lục Thời Kì nói Mộ Du Trầm tuần sau đến Lan Thành, Khương Ngưng lúc này mới nhớ ra sắp đến tiệc thôi nôi con trai của Mộ Du Vãn rồi.
Giản Quý Bạch mời Thẩm Yến, Mộ Du Vãn cũng gửi thiệp mời riêng cho Khương Ngưng.
Chiếc váy lễ phục cao cấp mà cô mua ở Paris là định mặc vào hôm đó.
Xem ra hôm đó Lục Thời Kì cũng sẽ đến.
Công ty mà tập đoàn Lục thị hợp tác với tập đoàn Giản Trì đang trên đà phát triển, Giản Quý Bạch mời anh cũng không có gì lạ.
Xe chạy vào Giản Khê Đình, dừng trước cửa nhà Khương Ngưng.
Lục Thời Kì mở cửa xe phía sau, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa xuống xe.
Chiều nay đi dạo trung tâm thương mại, Lục Thời Kì có mua đồ chơi mới cho Thỏa Thỏa.
Thỏa Thỏa vừa xuống xe đã chạy vào nhà, tìm dì Tiết khoe đồ chơi mới.
Khương Ngưng cũng đang định về, chợt cổ tay bị Lục Thời Kì nắm lấy.
Cô nghi hoặc quay đầu lại.
Lục Thời Kì do dự một lát rồi hỏi cô: “Thứ Tư tuần sau em có bận gì không, hôm đó nhà họ Giản có tiệc rượu, em và Thỏa Thỏa đi cùng anh nhé?”
Khương Ngưng ngẩn người hai giây, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt dò hỏi của anh. Anh hỏi như vậy xem ra là không biết bản thân cô cũng có thiệp mời. Có lẽ anh cho rằng tuy Thẩm Yến và Giản Quý Bạch thân thiết, nhưng cô còn nhỏ tuổi nên không tiếp xúc nhiều với bọn họ.
Khương Ngưng đảo mắt, quyết định tạm thời không nói cho anh biết.
“Thứ Tư tuần sau sao?” Cô tỏ vẻ khó xử nói với anh, “Hôm đó em và Thỏa Thỏa đã có hẹn rồi.”
Đáy mắt Lục Thời Kì xẹt qua vẻ kinh ngạc: “Hẹn gì vậy?”
Khương Ngưng ấp úng: “Chuyện riêng tư thôi.”
“Nhất định phải là hôm đó sao?” Lục Thời Kì vẫn cố chấp hỏi.
Khương Ngưng ừ một tiếng.
Không khí im lặng hai giây, trên mặt anh như có vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ôn hòa thường ngày: “Tiệc rượu sẽ không kết thúc sớm, em và Thỏa Thỏa cứ đi làm việc của mình trước, nếu bên em xong sớm anh có thể đến đón hai mẹ con.”
Khương Ngưng đáp lại kiểu nước đôi: “Đến lúc đó xem tình hình vậy.”
Khương Ngưng rời đi, Lục Thời Kì nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, lặng lẽ đứng yên hồi lâu.
Vừa rồi khi anh truy hỏi, Khương Ngưng lộ rõ vẻ giấu diếm như thể không muốn cho anh biết. Cô cố tình che giấu khiến tâm trạng Lục Thời Kì có chút nặng nề, cứ luôn cảm thấy cô như xa như gần.
Rõ ràng khoảng thời gian này Lục Thời Kì có thể cảm nhận được cô đang đến gần anh, nhưng phản ứng vừa rồi của cô lại khiến anh cảm thấy kỳ thực giữa bọn họ vẫn còn cách một khoảng rất xa.
Cô vẫn luôn có điều gì đó giấu giếm anh.
Lục Thời Kì thu lại suy nghĩ, đang định lái xe về nhà thì cánh cửa lớn phía sau lại một lần nữa mở ra.
Khương Ngưng đứng trong cửa, nghiêng đầu nháy mắt với anh, nụ cười tinh quái: “Ơ kìa, có người giận rồi sao?”
Thì ra cô vẫn chưa vào nhà.
Lục Thời Kì còn đang ngẩn người, Khương Ngưng đã quay lại, nâng khuôn mặt tuấn tú của anh lên, nhướng mày nói: “Hay là ngày thôi nôi nhà họ Giản đổi lại là em dẫn anh đi nhé?”
“Với thân phận gì thì được nhỉ?” Cô nghiêm túc suy nghĩ giây lát, “Bố của Thỏa Thỏa? Hay là người theo đuổi cô Khương? Hoặc là, bạn trai hờ?”
Đôi mắt vốn có chút ảm đạm của Lục Thời Kì bỗng sáng lên. Anh lập tức hiểu được tại sao trước đó cô lại giả vờ khó xử từ chối đi dự tiệc cùng anh, thì ra bản thân cô cũng có thiệp mời.
Lục Thời Kì nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, lặp lại lời cô nói: “Bạn trai hờ?”
“Không phải đã nói rồi sao? Anh chăm sóc tốt số hoa em mua thì em sẽ cho anh lên chính thức, vậy bây giờ đương nhiên là bạn trai hờ rồi.”
Lục Thời Kì ôm lấy eo thon của cô rồi khẽ siết nhẹ, cúi đầu xuống dụi dụi vào chóp mũi cao thẳng của cô, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô: “Bạn trai hờ có được hưởng quyền lợi của bạn trai chính thức không? Ví dụ như hôn môi chẳng hạn?”
Hàng mi của Khương Ngưng thoáng run rẩy, cô kìm nén hơi nóng trên mặt, nhếch môi nói: “Cái này phải xem tâm trạng của em đã.”
“Vậy tâm trạng của cô Khương bây giờ thế nào?”
“Hình như là được.”
“Vậy thì, hôn môi nhé?” Người đàn ông nhìn cô chăm chú, giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai, mỗi câu mỗi chữ như mang theo ma lực khiến trái tim Khương Ngưng càng đập nhanh hơn.
Bầu trời đêm như được bao phủ bởi một tấm màn đen khổng lồ, những ngôi sao thưa thớt giống như những lỗ nhỏ bị rách trên tấm màn, ánh sáng le lói hắt xuống.
Hai người đứng ôm nhau trước cửa biệt thự, nhìn nhau say đắm, cuối cùng không biết là ai chủ động trước, môi lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Cho đến khi một ánh đèn pha chiếu tới, Khương Ngưng giật mình vội vàng đẩy Lục Thời Kì ra.
Đôi môi đỏ mọng của cô vẫn còn đọng lại vệt nước long lanh, hơi thở có chút bất ổn, bèn kéo Lục Thời Kì che chắn cho mình.
Lục Thời Kì nhíu mày nhìn Lục Thời Lâm đang lái xe về.
Rõ ràng là anh ta cố ý.
Cửa sổ xe thể thao màu đỏ hạ xuống, Lục Thời Lâm tắt đèn pha, thò đầu ra: “Cuối tuần em phải tăng ca ở công ty, vậy mà hai người lại ở đây tình chàng ý thiếp, thật là bất công với em quá đi, em còn không có thời gian để yêu đương gì cả!”
Anh ta nhìn Lục Thời Kì: “Anh hai, anh phải cho em một lời giải thích.”
Lục Thời Kì lười biếng nhướng mí mắt: “Muốn lời giải thích à? Vậy thì tuần sau tiếp tục tăng ca.”
Lục Thời Lâm: “…”
Tại sao anh ta phải sống ở đây nhỉ? Đã ăn nhờ ở đậu nhà không có chút địa vị trong nhà thì cũng thôi đi, vậy mà anh hai còn áp bức anh ta, thật là vô nhân tính!
Lục Thời Lâm bực bội đóng cửa sổ xe, đạp ga phóng xe vào gara, để lại khói xe cho đôi tình nhân xấu xa kia.
–
Hôm Thứ Tư trời quang mây tạnh, bầu trời trong xanh vời vợi điểm xuyết vài đám mây trắng.
Từ sáng sớm Khương Ngưng đã gọi đội ngũ stylist đến trang điểm và thay váy, cuối cùng cũng chuẩn bị xong. Lúc từ trên lầu bước xuống, Lục Thời Kì và Thỏa Thỏa đã chờ sẵn ở phòng khách.
Hai bố con mặc vest lễ phục cùng màu, gương mặt có đường nét tương tự nhau, một lớn một nhỏ đứng đó khiến người ta không khỏi chú ý.
Vị stylist đi cùng cô cũng không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhỏ giọng nói: “Chị Khương, anh Lục và Thỏa Thỏa giống nhau quá, đều rất đẹp trai!”
Lục Thời Kì ban đầu đang đứng trước bức tường ảnh, nghe thấy tiếng động thì quay lại. Nhìn Khương Ngưng kiêu sa bước về phía mình, ánh mắt anh không giấu nổi sự kinh ngạc.
Cô đi giày cao gót, mặc chiếc váy dạ hội màu tím nhạt đính kim cương lấp lánh, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, trên chiếc cổ thon thả trắng nõn là sợi dây chuyền được làm từ viên kim cương hồng mà anh tặng cô lúc trước.
Gương mặt cô trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, váy dạ hội bay bay, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp động lòng người.
“Hôm nay mẹ đẹp quá ạ!”
Thỏa Thỏa không tiếc lời khen ngợi.
Ánh mắt Lục Thời Kì dán chặt vào cô, con ngươi tối hơn vài phần: “Đúng là rất xinh đẹp.”
Tiệc thôi nôi của nhà họ Giản được tổ chức ở khách sạn, trên đường đến đó, Thỏa Thỏa háo hức hỏi Lục Thời Kì: “Bố ơi, hôm nay con có thể gặp Mộ Mộ rồi sao?”
“Ừ, hôm nay sẽ gặp được.” Nói đến đây, Lục Thời Kì nói với Khương Ngưng: “Lát đến khách sạn em và Thỏa Thỏa tìm Thẩm Yến trước nhé, anh phải đến sân bay đón Mộ Du Trầm.”
Khương Ngưng có chút bất ngờ: “Nhà họ Mộ là nhà ngoại của chị Du Vãn mà, không phải hôm qua đã đến rồi sao?”
Lục Thời Kì nói: “Mấy người khác trong nhà họ Mộ đến từ hôm qua rồi, nhưng trước đó cậu ấy có chuyến công tác bên ngoài, không kịp đến cùng gia đình nên hôm nay mới đến.”
Khương Ngưng hiểu ý gật đầu: “Được, vậy thì lát nữa anh đi trước đi, em với Thỏa Thỏa ở khách sạn đợi anh.”
Xe dừng ở cửa khách sạn, Thẩm Yến mặc âu phục đang đứng cách đó không xa nghe điện thoại. Anh ấy liếc mắt nhìn sang, thấy Lục Thời Kì ân cần mở cửa xe sau, Khương Ngưng và Thỏa Thỏa bước xuống.
Lục Thời Kì vừa nắm tay Khương Ngưng vừa nói gì đó, lại dịu dàng giúp cô vén tóc mai, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, giữa chốn đông người mà chẳng chút ngại ngùng.
Mới theo đuổi được mấy ngày mà đã thân thiết thế này rồi sao?
Thẩm Yến cất điện thoại, trầm mặt quay đầu đi chỗ khác.
Thật không nỡ nhìn thẳng.
Thỏa Thỏa là người đầu tiên phát hiện ra Thẩm Yến, lớn tiếng gọi: “Cậu ơi!”
Lục Thời Kì và Khương Ngưng hơi sững người, cũng nhìn qua.
Sắc mặt Thẩm Yến rõ ràng là không tốt lắm.
Lục Thời Kì nhếch môi: “Anh trai em thật thú vị, người mai mối cho chúng ta là cậu ấy, người không vừa mắt với việc anh thân mật với em cũng là cậu ấy.”
Tai Khương Ngưng hơi đỏ, rút tay khỏi tay Lục Thời Kì, giục anh: “Chẳng phải anh còn đi đón bạn sao?”
Lục Thời Kì nhìn đồng hồ, quả thực không thể trì hoãn thêm nữa, anh nhướng mày về phía Thẩm Yến, lái xe rời đi.
Thấy anh đột nhiên rời đi, Thẩm Yến có chút bất ngờ bước tới: “Lục Nhị đi đâu vậy?”
“Anh ấy đến sân bay đón Mộ Du Trầm.”
Thẩm Yến lại nhớ tới vẻ thân thiết của hai người vừa rồi, khẽ cười nói: “Tiểu Ngũ, mới có mấy hôm mà em đã bị cậu ấy cưa đổ rồi à?”
Nghĩ đến điều gì đó, anh ấy lại gật đầu: “Cũng phải, ban đầu là em theo đuổi cậu ấy trước mà. Anh đây không nên kỳ vọng vào em, cho rằng em có thể khiến Lục Nhị phải chờ đợi lâu hơn chút.”
Bị anh trai nói trúng tim đen, Khương Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kệ em đi.”
“Hửm? Em nói gì cơ?”
“…”
Thẩm Yến cúi đầu véo nhẹ lên mặt cậu cháu trai nhỏ: “Thấy chưa, mẹ cháu là con sói mắt trắng đó, đã bắt đầu quay lưng về phía cậu bênh bố cháu trước mặt cậu rồi kìa.”
Khương Ngưng: “… Em nào có.”
“Chị dâu đâu? Sao không đến cùng anh?” Cô vội vàng chuyển chủ đề.
Thẩm Yến nói: “Hôm nay cô ấy có tiết.”
Bên ngoài có gió, thấy Khương Ngưng mặc lễ phục mỏng manh, Thẩm Yến nói: “Vào trong trước đi.”
Sảnh tiệc ở tầng sáu, Thẩm Yến dẫn Khương Ngưng và Thỏa Thỏa vào, bên trong đã có rất nhiều nam thanh nữ tú mặc lễ phục, cả trẻ em cũng không ít.
Giản Quý Bạch đang bế con trai Tửu Tửu nói chuyện với mọi người ở cửa, nhìn thấy ba người họ thì mỉm cười đi tới: “Tiểu Ngũ tới rồi.”
Khương Ngưng tươi cười đáp: “Anh Giản.”
Tửu Tửu gặp ai cũng cười, Khương Ngưng đưa tay chọc nhẹ vào má phúng phính của bé, bé càng cười vui hơn.
Thỏa Thỏa đi tới nắm tay Tửu Tửu, còn không quên gửi lời chúc phúc: “Chúc mừng sinh nhật một tuổi của em trai Tửu Tửu, chúc em hay ăn chóng lớn, thông minh lanh lợi!”
“Thỏa Thỏa của chúng ta ngoan ngoãn lễ phép quá đi.” Giản Quý Bạch mỉm cười nhìn cậu nhóc, bỗng nhiên phát hiện chưa thấy Lục Nhị đâu, bèn hỏi Thỏa Thỏa, “Bố con đâu rồi?”
Khương Ngưng nói: “Anh ấy đi đón Mộ Du Trầm rồi.”
Giản Quý Bạch nhướn mày: “Hèn chi Mộ Du Trầm không cho anh đi đón, hóa ra là tự tìm tài xế rồi.”
Ánh mắt chợt lóe lên, anh ấy hỏi Thẩm Yến: “Chắc Mộ Du Trầm chưa biết người Lục Nhị tìm kiếm bấy lâu nay thực ra chính là Tiểu Ngũ nhà cậu đâu nhỉ? Lát nữa mà thấy Thỏa Thỏa, cậu ấy sẽ không bị dọa cho giật mình đấy chứ?”
Thẩm Yến lắc đầu tỏ vẻ không rõ.
Có điều Lục Nhị dạo này đang bận rộn theo đuổi Tiểu Ngũ, chắc là chưa kịp khoe khoang với Mộ Du Trầm đâu, lát nữa đón Mộ Du Trầm về rồi có lẽ sẽ có kịch hay để xem.
Giản Quý Bạch và Thẩm Yến đang nói chuyện, Khương Ngưng chơi với Tửu Tửu một lúc rồi dắt Thỏa Thỏa đến phòng khách phía sau tìm Mộ Du Vãn.
Phòng khách có khá nhiều khách nữ, Mộ Du Vãn đang tiếp chuyện mọi người, cô ấy mặc chiếc váy xanh nhạt, khí chất vô cùng duyên dáng.
Thấy Khương Ngưng, Mộ Du Vãn đứng dậy nghênh đón rồi kéo cô ngồi xuống, sau đó lại nhìn sang Thỏa Thỏa, mi mắt mang theo ý cười: “Hôm nay Thỏa Thỏa đẹp trai quá đi, như một diễn viên nhí vậy.”
Thỏa Thỏa được khen rất vui vẻ: “Dì Vãn cũng đẹp, các dì các cô khác ở đây cũng rất đẹp, chúng ta ai cũng đẹp cả ạ.”
Mộ Du Vãn cùng các vị khách nữ có mặt bị cậu bé chọc cười.
“Cậu nhóc này tướng mạo khôi ngô, miệng lưỡi lại ngọt ngào, chẳng hề thiên vị ai, ước gì con trai tôi lớn lên cũng lanh lợi thế này thì tốt biết mấy.” Người lên tiếng là Mộ Dữu – cháu gái của Mộ Du Vãn, cô ấy cũng có một cậu con trai tầm một tuổi, lúc này đang được bố đưa ra ngoài chơi.
Cô ấy bỗng nhìn về phía Thư Minh Yên bên cạnh: “Nói mới nhớ, Triều Triều nhà chú thím mà lớn thêm chút nữa e là sẽ thành một tiểu yêu tinh mất thôi.”
Thư Minh Yên bật cười bất lực: “Nào đến nỗi yêu tinh, nghịch ngợm thì đúng hơn, nó hiếu động lắm, không chịu ngồi yên được đâu, vừa rồi lại kéo bảo mẫu ra ngoài chạy nhảy rồi. Nói thế nào nhỉ, so ra vẫn là Mộ Mộ ngoan hơn.”
Nhắc đến Mộ Mộ, Mộ Du Vãn có phần thắc mắc: “Sao giờ này Mộ Mộ còn chưa dậy, hay là con bé không khỏe?”
Thư Minh Yên nói: “Con bé hơi lạ chỗ ngủ, tối qua ở khách sạn cả đêm chẳng ngủ ngon giấc.” Cô ấy xem đồng hồ rồi nói, “Giờ này cũng sắp đến giờ con bé thức rồi.”
Vừa nói xong không lâu, bảo mẫu dắt theo một bé gái trong bộ váy xinh đẹp bước đến: “Bà chủ, bé Mộ Mộ dậy rồi.”
Thư Minh Yên mỉm cười dang tay ra, con gái bé bỏng nở nụ cười ngọt ngào nhào vào lòng cô ấy.
Từ khi nghe thấy mọi người nói chuyện về Mộ Mộ, Thỏa Thỏa đã im lặng lạ thường.
Giờ phút này trông thấy một bé gái xinh xắn với đôi mắt to tròn, cậu bé liền túm lấy vạt áo Khương Ngưng, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, đây có phải là Mộ Mộ của nhà chú Mộ không ạ?”
Cậu bé cứ nghĩ mình đã nói nhỏ lắm, nhưng mọi người ngồi không xa nhau là mấy, thế nên Thư Minh Yên vẫn nghe thấy. Cô ấy nhìn sang Thỏa Thỏa với vẻ nghi hoặc: “Cháu biết Mộ Mộ à?”
Thỏa Thỏa gật đầu.
Mộ Du Vãn lên tiếng giải thích với Thư Minh Yên: “Bố của Thỏa Thỏa là Lục Thời Kì.”
Thư Minh Yên ngỡ ngàng trong thoáng chốc rồi nhìn Khương Ngưng: “Thì ra cô là Khương Ngưng?”
Khương Ngưng khẽ mỉm cười, gật đầu chào.
Thư Minh Yên cảm khái trong lòng, bảo sao bấy lâu nay Lục Thời Kì vẫn miệt mài tìm kiếm, hóa ra đây chính là cô gái mà anh yêu, quả nhiên là xinh đẹp.
Nhìn sang Thỏa Thỏa, đúng là có nét giống Lục Thời Kì thật.
Dường như Mộ Du Trầm vẫn chưa biết tin Lục Nhị đã tìm thấy Khương Ngưng, Thư Minh Yên định bụng lấy điện thoại nhắn tin báo cho anh ấy biết, nhưng rồi lại nghĩ chút nữa anh ấy cũng sẽ đến đây, nên thôi lại đặt điện thoại xuống.
Khương Ngưng cười nói: “Nghe đồn nhà các cô có một cô con gái tên Mộ Mộ, Thỏa Thỏa nhà tôi cứ muốn gặp bé ấy mãi. “
Cô cúi đầu nhìn cậu con trai, dịu dàng nói: “Tới chào hỏi em Mộ Mộ đi con.”
Thỏa Thỏa tiến lại gần, lấy một chiếc trâm cài áo bằng hoa móc len màu hồng từ trong túi ra đưa cho Mộ Mộ: “Anh có quà cho Mộ Mộ nè.”
Chiếc trâm cài áo vô cùng tinh xảo, Mộ Mộ đưa hai tay nhỏ nhắn ra nhận lấy, ngẩng lên nhìn Thỏa Thỏa rồi mỉm cười đầy e thẹn, sau đó quay sang nói với Thư Minh Yên: “Mẹ ơi, hoa hoa.”
Thư Minh Yên khẽ nói: “Con nhận quà rồi thì phải cảm ơn anh chứ.”
Mộ Mộ vẫn chưa nói rõ câu dài được, bập bẹ nói: “Cảm, cảm ơn…anh.”
Thấy cô bé xinh xắn đáng yêu gọi mình là anh, mặt Thỏa Thỏa bỗng chốc đỏ bừng, gãi đầu bối rối: “Không, không có gì. “
Nhìn thấy con trai ngại ngùng, Khương Ngưng vừa định gọi cậu lại thì cậu bé đã lấy hết can đảm ngẩng lên nhìn Thư Minh Yên: “Dì ơi, cháu có thể dẫn em Mộ Mộ đi chơi được không ạ?”
Thư Minh Yên mỉm cười dịu dàng: “Tất nhiên là được rồi.”
Thỏa Thỏa nắm lấy tay Mộ Mộ chạy về phía Khương Ngưng, vui vẻ reo lên: “Mẹ ơi, con tìm thấy Mộ Mộ rồi!”
Khương Ngưng cười nói: “Vậy con dẫn em đi chơi đi, phải chăm sóc em cẩn thận đó.”
Thỏa Thỏa ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Phụ nữ một khi đã làm mẹ rồi thì rất dễ dàng tìm được chủ đề để nói chuyện.
Thư Minh Yên hỏi thăm tên đầy đủ của Thỏa Thỏa là gì, hiện tại đã đi nhà trẻ chưa, rồi lại nói về con của mình.
Mộ Dữu ngồi cạnh Thư Minh Yên, nghe ngóng một hồi rồi cũng dần dần tham gia vào câu chuyện.
Cô ấy chú ý đến sợi dây chuyền trên cổ Khương Ngưng, bèn hỏi: “Viên kim cương hồng đó là ‘Pink Royal’ đúng không?”
Thấy Khương Ngưng gật đầu, Mộ Dữu nói tiếp: “Tuy rằng từ nhẫn đã biến thành dây chuyền nhưng vẫn rất dễ nhận ra. Lúc cô mới đến tôi đã để ý rồi, nhưng ngại không dám hỏi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vật thật đấy, còn lấp lánh hơn cả trong hình.”
Thư Minh Yên nói với Khương Ngưng: “Dữu Dữu rất thích sưu tầm đá quý, cũng được xem như là nửa chuyên gia đấy, cô ấy có một viên ‘Red Beryl’ 13.21 carat.”
Chẳng mấy chốc, đề tài câu chuyện của ba người từ chuyện con cái lại chuyển sang trang sức, sau đó lại nói đến tuần lễ thời trang Paris năm nay, Khương Ngưng mới bất ngờ biết được Thư Minh Yên và Mộ Dữu cũng đã đến đó, lại còn ở cùng một khách sạn ở Paris, mọi người đã từng lướt qua nhau.
Khương Ngưng trò chuyện với mọi người càng lúc càng say sưa, Thỏa Thỏa cũng dắt tay Mộ Mộ chơi đùa rất vui vẻ.
Bên kia, Lục Thời Kì đến sân bay đón Mộ Du Trầm muộn hơn so với thời gian dự kiến năm phút.
Mộ Du Trầm vừa ngồi vào ghế phụ đã liếc nhìn anh: “Sếp Lục, ý thức về thời gian của cậu đâu cả rồi?”
Lục Thời Kì nắm chắc vô lăng, cười giải thích: “Tắc đường.”
Mộ Du Trầm cũng không tính toán với anh, vừa lên xe đã mỉa mai: “Nhìn cậu xem, hôm nay là dịp náo nhiệt như vậy mà lại không có nổi một bạn nữ đi cùng. Tới giờ khai tiệc tôi phải ngồi cùng vợ con rồi, Thẩm Yến chắc cũng dẫn vợ theo nhỉ? Cậu định thế nào đây, cô đơn lẻ bóng một mình à?”
Lục Thời Kì lái xe về phía khách sạn: “Không cần cậu lo.”
Gần đến khách sạn, như sực nhớ ra điều gì đó, Lục Thời Kì đột nhiên nói: “Nói với cậu chuyện này.”
Mộ Du Trầm dựa người vào lưng ghế, thờ ơ hỏi: “Chuyện gì?”
Lục Thời Kì vốn định nói thẳng là anh đã tìm được Khương Ngưng rồi, nhưng khi lời nói đến bên miẹng lại rẽ sang hướng khác, anh cố ý giấu nhẹm đi, nói sang chuyện khác trước: “Tôi có con trai rồi.”
Mộ Du Trầm ngẩn người, mở to mắt: “Thật hay giả đấy?”
“Thật.”
Mộ Du Trầm trầm ngâm một lát: “Kỳ thực tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì?”
“Tập đoàn Mộ thị của nhà chúng tôi phá sản rồi.”
Lục Thời Kì khẽ nhướng mày: “Trò đùa này của cậu hơi quá đáng rồi đấy.”
Mộ Du Trầm cười khẩy: “Chúng ta như nhau cả thôi.”
Lục Thời Kì: “…”
Hóa ra là cho rằng anh đang nói đùa, trách sao lại bình tĩnh đến thế.
Xe nhanh chóng dừng ở trước cửa khách sạn, Lục Thời Kì và Mộ Du Trầm cùng xuống xe, có nhân viên phục vụ lái xe rời đi.
Hai người được người phục vụ dẫn vào thang máy.
Mộ Du Trầm lên tiếng: “Lát nữa chắc chắn là tôi phải trông con, không thể ngồi cùng cậu được.” Suy nghĩ giây lát, anh ấy đề nghị, “Vừa hay tôi có hai đứa con, hay là cậu giúp tôi trông một đứa đi, nhỡ đâu về sau cậu thực sự muốn sống cô độc đến già thì để Triều Triều với Mộ Mộ nhận cậu làm bố nuôi, sau này sẽ thừa kế khối tài sản kếch xù của cậu, cậu thấy thế nào?”
Lục Thời Kì khẽ cười: “Nếu cậu không nhắc đến chuyện thừa kế khối tài sản kếch xù của tôi, có lẽ tôi đã thật sự tin là cậu đang quan tâm đến tôi đấy.”
“Cậu chỉ có một mình, trăm năm sau này ngần ấy tài sản cũng phải có người thừa kế chứ? Triều Triều và Mộ Mộ nhận cậu làm bố nuôi còn có thể chăm sóc lúc cậu về già nữa.”
“Chẳng phải trước đó còn nói là sẽ hứa hôn cho con cái sao? Hôm nay sao lại nhận con nuôi rồi?” Cửa thang máy mở ra, Lục Thời Kì bước ra ngoài, “Tôi vẫn thấy chủ ý đính ước cho con cái hay hơn.”
Mộ Du Trầm khẽ cười khẩy: “Nếu cậu thấy hay thì mau chóng sinh con đi.”
Hai người bước vào đại sảnh, Lục Thời Kì nhìn thấy Thỏa Thỏa đang dắt tay một bé gái đứng chơi trước cửa ra vào. Bé gái rất ngoan ngoãn, luôn lẽo đẽo đi theo sau cậu, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu mỉm cười với cậu bé.
Mộ Du Trầm cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy nghi ngờ: “Đứa bé kia là con nhà ai vậy? Sao lại ở cùng với Mộ Mộ nhà chúng tôi?”
Ánh mắt Lục Thời Kì nhuốm ý cười, nghiêng đầu nhìn Mộ Du Trầm, giới thiệu: “Con trai tôi đấy.”
Mộ Du Trầm: “…”
Thỏa Thỏa đúng lúc nhìn sang, hào hứng kéo bé gái chạy qua rồi nói với Lục Thời Kì: “Bố ơi, con tìm thấy Mộ Mộ rồi nè! Bao giờ chúng ta làm lễ hứa hôn ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.