Chích Thủ Già Thiên

Quyển 1 - Chương 31: Chọn một trong ngàn.

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Chu Lễ Nguyên không dám chậm trễ, sau khi ôm hai tay thành quyền thi lễ thì rút từ bên hông ra một cây trường kiếm. Thân kiếm trong veo như nước chảy, ánh nắng mặt trời chiếu lên lưỡi kiếm sáng rực rỡ lóa mắt.

Chu Lễ Nguyên nói: "Tại hạ quen dùng trường kiếm chứ không phải có ý muốn dựa vào binh khí để thủ thắng. Nếu các hạ có vũ khí gì thuận tay xin cứ việc lấy ra."

Tần Phi rút từ trong ống giày ra một cây đoản kiếm, thản nhiên nói: "Ta chỉ có một cây binh khí này, Chu huynh không cần nương tay!"

Chu Lễ Nguyên khẽ mỉm cười, vung trường kiếm lên, kiếm pháp của hắn cũng không quỷ dị mà chú trọng vào chữ 'nhanh'. Chỉ trong một lần hít thở, Chu Lễ Nguyên đã đâm ra liên tiếp mười tám kiếm, mà hướng đi của mỗi kiếm cũng đều vào chỗ trống mà không có lần nào đâm về phía thân thể của Tần Phi... Bỗng nhiên, hắn thu kiếm về, rồi lại tiếp tục đâm tới một kiếm nhanh như chớp.

Quân Sơn Thủy đứng ở gần đó âm thầm gật gù, quả không hổ là cao túc (cách gọi học trò của người khác) của Giáo Tập Ty. Kể từ khi Chu Lễ Uyên tiến vào Giáo Tập Ty, căn cứ vào tính cách, thói quen, đặc điểm võ học của hắn, Giáo Tập Ty đã đặc biệt xác định ra một bộ khoái kiếm dành riêng cho hắn.

Tinh túy của kiếm pháp theo con đường này là ở phương diện 'nhanh', mỗi một kiếm đâm ra sẽ lưu lại một đường kiếm khí, chính bởi vì kiếm của Chu Lễ Nguyên nhanh như thiểm điện nên hiện giờ hắn có thể một hơi đâm ra liên tiếp mười tám đường kiếm khí, mà những kiếm khí kia lại giống như một thanh kiếm sắc bén lưu lại bên người Tần Phi.

Mười tám đường kiếm khí tựa như mười tám thanh trường kiếm ẩn hình, trải rộng xung quanh Tần Phi, mà thế đi của một kiếm cuối cùng lại vô cùng bén nhọn khiến người ta không thể tránh khỏi!

Đây là lần đầu Tần Phi so chiêu với cao thủ Tiên Thiên, chỉ mới một chiêu thôi nhưng hắn đã cảm thấy hết sức bất đồng. Tề Hắc Kiếm trước kia so với vị kiếm thủ trẻ tuổi trước mặt hắn đây, quả thực chỉ như đứa trẻ cầm lấy cái cời khêu bếp.

Kiếm khí của Chu Lễ Nguyên tựa như thực, nếu Tần Phi tránh trái tránh phải mà đụng phải kiếm khí của hắn cũng không khác gì tự sát. Mà nếu muốn lui thì cũng không phải là quyết định sáng suốt bởi một khi một chiêu của đối phương đã đắc thủ thì kiếm thế sẽ triển khai như nước chảy mây trôi, và sẽ lại càng bày thêm kiếm khí dày đặc bén nhọn bên cạnh mình, ắt sẽ khiến mình không còn nơi nào để trốn tránh.

Nếu như đã không thể lùi bước được vậy thì ta sẽ đón đầu gian nan. Tần Phi cười vang một tiếng, hai mắt tập trung nhìn vào Chu Lễ Uyên đang tới lui như gió, từ từ đâm đoản kiếm ra.

Những người xung quanh không hề cảm thấy gì nhưng Chu Lễ Uyên chợt cảm thấy choáng váng đầu óc, kiếm thế vốn đang mau lẹ như điện bỗng nhiên cứng đờ lại. Tần Phi chính là chờ giây phút này, tu vi của Chu Lễ Uyên vẫn còn chưa đủ, kiếm khí như thực chỉ có thể kiên trì trong chốc lát, một kiếm tất thắng này cũng coi như bị hoãn lại rồi, Tần Phi nhân cơ hội này thong dong tránh né công kích của trường kiếm, tiếp đó đâm thẳng đoản kiếm, rướn người về phía trước, kiếm quang tràn ra như một dải lụa trắng vây ngược lấy thân ảnh của Chu Lễ Uyên vào trong.

Bàng Chân khẽ 'Ồ' một tiếng, cùng với Dịch lão đầu nhanh chóng nhìn nhau. Hai vị này đều là Đại Tông Sư nên đương nhiên nhìn ra được manh mối trong đó, khi Tần Phi còn chưa xuất kiếm đã có thể trì hoãn được năm giác quan của Chu Lễ Uyên, nhờ đó cứng rắn ngăn lại thế của kiếm. Đây vẫn còn là do Tần Phi vừa mới tiến vào cảnh giới Tiên Thiên nên không thể khống chế được tinh thần lực một cách như ý, nếu không, một khi năm giác quan đã bị chậm chạp như vậy thì Chu Lễ Uyên căn bản không có cơ hội thủ thắng.

Dịch Tổng đốc thở dài một tiếng, vỗ tay nói: "Không ngờ được Tần Phi lại có thể khiến cho người khác có nhiều ngạc nhiên vui mừng đến mức này. Niệm tu đã không thể hiếm hoi hơn được nữa, ấy vậy mà hắn lại là một vị niệm tu!"

Bàng Chân bổ sung: "Không chỉ như vậy, nhìn kiếm thế của hắn khai triển ra vừa như sương lại như mưa, có thể thấy tu vi hắn đã đại tiến. Con đường võ học ở dưới chân hắn là một lối đi bằng phẳng!"

Nếu Tần Phi có thể chính tai nghe thấy lời bình này của hai vị Đại Tông Sư, chắc hẳn hắn sẽ như mở cờ trong bụng. Một ngàn võ giả tiến giai Tiên Thiên cũng chưa chắc đã có thể sinh ra được một vị niệm tu.

Niệm tu lấy tinh thần lực làm vũ khí, lấy ý niệm vô hình công kích đối thủ. Có thể nói như thế này, đối với một vị Tiên Thiên hạ phẩm niệm tu mà nói thì trong phạm vi mười trượng xung quanh hắn, phàm là người có tu vi thấp hơn hắn thì chỉ cần hắn muốn trì hoãn năm giác quan của người đó thì hắn cũng chỉ cần một ý niệm trong đầu mà thôi. Nếu như sau này tu vi hắn trở nên tinh thâm rồi thì trong phạm vi bao phủ của tinh thần lực, chỉ cần một ý niệm trong đầu là hắn có thể giết được người!

Tu hành giả khủng bố bậc này có yêu cầu cực cao đối với tinh thần lực, mà tinh thần lực lại chỉ có thể đến từ bản thân thiên phú, việc khổ tu về sau nếu có tác dụng gia tăng đối với tinh thần lực chẳng qua cũng chỉ như một sợi lông của chín con trâu [cửu ngưu nhất mao] mà thôi...



Cũng chính bởi hiếm gặp được niệm tu nên các thế lực lớn cũng dốc toàn lực để chiêu dụ niệm tu quý hiếm. Nhưng xác suất trong ngàn mới có một này khiến cho niệm tu của cả Đại Sở cũng chỉ lẻ tẻ không tới trăm người mà thôi. Hơn nữa phần lớn bọn họ đã bị cỗ thế lực ở khắp nơi chia cắt! Trong Sát Sự Thính cũng chỉ có hơn mười vị niệm tu...

Ở trong quân đội, tác dụng của niệm tu lại càng lớn hơn nữa, nếu như khi hai quân đối chọi nhau mà có một vị niệm tu cấp bậc thượng phẩm Tông Sư thì có thể khiến cho mấy trăm địch nhân trở nên vô tri vô giác trong khoảng thời gian một chung trà, không gì không làm được. Hai quân chính diện chiến đấu mà có trợ lực như vậy gần như là không thể thất bại được. Năm đó Đại Sở phạt Ngụy có một đội ngũ do vài chục vị niệm tu tổ hợp thành đã phát huy tác dụng cực lớn!

Tần Phi là niệm tu khó thấy được thì cũng thôi đi, cái đáng quý chính là, võ đạo của hắn vẫn còn đang tiếp tục tinh tiến. Thiên phú như thế bảo sao người khác không trợn mắt cứng lưỡi?

Chu Lễ Uyên ra sức chống đỡ, hắn thành danh từ khoái kiếm nhưng ở trước mặt Tần Phi hắn căn bản không thể nào nhanh nổi, rõ ràng là hắn đã dốc hết toàn lực nhưng thế kiếm càng lúc càng chậm, đầu hắn cũng dần dần trở nên mơ hồ, chỉ hận không tìm được một chỗ nào êm ái mà ngủ một giấc. Có đôi lúc thấy đoản kiếm của đối thủ đâm tới nhưng trong lòng hắn lại không hề có ý chống cự mà lại có suy nghĩ hay là để một kiếm của Tần Phi đâm chết mình đi cho rồi.

Chu Lễ Uyên bị suy nghĩ của chính mình dọa cho hết hồn, hắn thu trường kiếm về, nỗ lực chặn lại một kiếm của Tần Phi rồi vội vàng nhảy về phía sau mấy bước, trở tay chắp kiếm, cất cao giọng nói: "Kỹ nghệ của các hạ cao hơn một bậc, Chu Lễ Uyên tự nhận không phải đối thủ."

Tần Phi vốn rất có hảo cảm đối với hắn, hôm nay thấy hắn nhấc được cũng bỏ được, đánh không lại liền quyết đoán nhận thua, cũng vẫn có thể coi là một trang hảo hán liền thu kiếm đáp: "Đa tạ!"

Chu Lễ Uyên tra kiếm vào vỏ đi tới bên người Tần Phi, thấp giọng cười nói: "Ta biết ngươi chính là Tần Phi ở Sở Tuần kiểm phía Nam thành, nếu như có dịp, Chu mỗ rất hy vọng có thể kề vai chiến đấu cùng Tần huynh đệ ở Sát Sự Thính."

Tần Phi khẽ mỉm cười, thấp giọng đáp: "Có thể so chiêu cùng Chu huynh cũng là chuyện may mắn."

Chu Lễ Uyên cúi người vái chào, thản nhiên trở về bên Quân Sơn Thủy, bẩm báo: "Đề đốc đại nhân, ty chức đã dốc hết toàn lực nhưng vẫn không phải đối thủ của Tần Phi. Ty chức cảm thấy vô cùng xấu hổ, xin Đề đốc trách phạt."

Quân Sơn Thủy vốn hết sức quý mến tên cao túc này, khi thấy hắn nói vậy thì an ủi: "Thắng bại là chuyện thường, ngươi đã biết thiếu sót của mình, sau này chăm chỉ khổ luyện, lấy cần cù bù kém cỏi chưa chắc đã không thể chiến thắng hắn! Ngươi không làm mất mặt Giáo Tập Ty mà ngược lại ngươi đã làm rất tốt."

Tần Phi thu kiếm đứng lên, đảo mắt nhìn đám người xung quanh đang xôn xao đùn đẩy. Không có người nào dám ra khiêu chiến với Tần Phi, những cao thủ muốn giữ thân phận phần lớn đều quý trọng danh tiếng, ai lại đột nhiên ra khiêu chiến một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Nếu như thắng, người ta sẽ bảo ngươi thắng là đương nhiên, mà nếu không cẩn thận để thua thì đúng là không còn mặt mũi nào để gặp người...

Mặt khác, cao thủ cửu phẩm đỉnh phong như vậy mà lại bị Tần Phi đánh cho không biết sống chết trong vòng một chiêu. Thêm nữa khoái kiếm của Chu Lễ Uyên, trong mắt những người ở đây nếu tự đặt mình ở vị trí của Tần Phi cũng chưa chắc có thể đỡ nổi tiến công từ liên hoàn khoái kiếm của Chu Lễ Uyên. Nhưng Tần Phi lại nhẹ nhàng đánh bại y, tuổi tác như thế này, thực lực và thiên phú bậc này...Thiên Ti Thiền Y năm nay xem ra chính là vị thiếu niên này rồi!

Đại thái giám thấy không còn ai tiếp tục khiêu chiến liền cao giọng cất tiếng the thé kêu lên: "Tuần kiểm dưới dài báo ra tên họ đi!"

Tần Phi ôm quyền kêu lớn: "Sở Tuần kiểm phía Nam thành, Tần Phi!"

Sắc mặt Linh Nhi nhất thời biến đổi, thật ra thì nàng đã đoán được ngay từ sớm, tuần kiểm chưa tới hai mươi tuổi mà đã có khả năng như vậy dõi khắp Đông Đô cũng chỉ có một người là hắn mà thôi. Nhưng nàng sợ còn nhầm lần cho nên đến khi Tần Phi báo ra tên họ của mình thì nàng mới kịp phản ứng. Nàng khẽ ngoái đầu nhìn La Ngũ.

La Ngũ gia buồn bã thở dài, tâm tư của con gái sao hắn lại có thể không hiểu? Mặc dù hắn đã sớm biết thân phận của Tần Phi nhưng vẫn chưa nói cho tiểu thư chính là bởi sợ nàng suy nghĩ lung tung.



Hơn nữa La Ngũ gia còn có suy nghĩ rằng, có khi tiểu thư cũng chỉ là tâm tính trẻ con nên có chút hứng thú đối với vị tuần kiểm này thì hắn sao phải nhiều chuyện? Nhưng thấy sắc mặt hiện tại của tiểu thự thì sợ là ngay cả bản thân nàng cũng không biết ở trong đáy lòng nàng đã khắc sâu bóng hình vị tuần kiểm này rồi!

"Sở Tuần kiểm phía Nam thành có thể có hai Tần Phi hay không?" Linh Nhi bậm môi hỏi, bởi vì cắn chặt nên hàm răng trắng như tuyết kia lưu lại một vệt thật sâu trên bờ môi đỏ hồng.

Lão Thất nhanh chóng đáp lời: "Có lẽ là có, để lão Thất hỏi giúp tiểu thư một phen."

Linh Nhi nhíu mày, sâu kín nói: "Mặc dù biết các người cũng đang gạt ta nhưng nghe thấy ngươi nói vậy trong lòng ta vẫn thoải mái hơn nhiều..."

Đại thái giám kêu lớn: "Tần Phi lên đài bái kiến!"

Tần Phi sửa sang lại trang phục tuần kiểm có vẻ hơi xộc xệch, sải bước đi về phía đài cao. Vô số ánh mắt dõi theo thân ảnh của hắn, ai cũng biết, trải qua sự kiện này, một ngôi sao thiên tài như một viên ngọc sáng sắp sửa bay lên trên bầu trời Đại Sở.

Hơn hai mươi năm trước, Bàng Chân có được mỹ danh nhờ liên tiếp đánh bại chín đại cao thủ, hơn hai mươi năm sau đó, Tần Phi không cần tốn nhiều sức đã nhẹ nhàng giải quyết xong hai đại cao thủ của Bắc Cương và Sát Sự Thính, khiến cho không ai dám lên đứng mũi chịu sào, lại còn có nhận xét từ chính Dịch Tổng đốc của Sát Sự Thính, quang mang của hắn đã không hề thua kém Bàng Chân hai mươi năm trước rồi!

Ở trên đài cao, nơi nơi đều là quan lớn mặc quan phục đỏ thắm cùng đỏ tía. Cụ thể những người đó là ai thì phần lớn Tần Phi không nhận ra. Những quan lớn trước giờ khó gặp đều thấp giọng thì thầm, bọn họ đang thầm suy đoán, thậm chí có người đã nghĩ đến vị thiếu niên còn chưa xuất thế này sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn như thế nào đối với cục diện của Đại Sở!

Tần Phi thu hết những lời bàn luận xôn xao của họ vào trong tai, giữ nét mặt bình tĩnh, tiêu sái bước vào trong đài.

Ở giữa đài cao có một trường kỷ bằng gỗ lim trang trí tinh xảo , bên trên là mười sáu khay hoa quả, tám vị cung trang thiếu nữ chia ra đứng ở hai bên, ở giữa là một người mặc long bào đội mũ cao, trên áo bào có thêu một con Cửu Trảo Kim Long hết sức sống động, hắn mặt rộng miệng vuông, mày rậm mắt to, hai đầu lông mày không giận mà có uy. Tần Phi cung kính thi lễ nói: "Tuần kiểm Tần Phi tham kiến bệ hạ."

Ngồi ở bên cạnh Sở Đế lần lượt là Hoàng Hậu và Thái tử. Ánh mắt của ba người tập trung lên người Tần Phi, tiếng của Sở Đế dù không quá lớn nhưng cũng rất vang dội: "Tần Phi, tốt lắm. Trẫm chủ trì Thu Thú đã hơn hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được kỳ tài ngút trời trẻ tuổi như ngươi đấy. Người đâu, ban cho Tần Phi Thiên Ti Thiền y!"

Lập tức có một thái giám đang bê một bảo hạp [cái hộp] bằng gỗ thơm đưa đến trước mặt Tần Phi, Tần Phi đưa hai tay nhận lấy, nói lời cám ơn: "Tạ ơn bệ hạ ban áo!"

Sở Đế thản nhiên nói: "Hôm nay biểu hiện của ngươi khiến trẫm rất ngạc nhiên. Vậy đi, ngoại trừ Thiên Ti Thiền Y này, nếu ngươi còn có thỉnh cầu gì khác cứ việc nói ra. Trẫm sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi!"

Những lời này quả thật khiến rất nhiều người nóng lòng, xem ra tâm trạng Sở Đế hôm nay rất vui, cho dù giờ Tần Phi có mở miệng yêu cầu làm Thống lĩnh thị vệ đại nội không chừng cũng được Sở Đế đáp ứng ngay. Đây cũng là một cơ hội tốt ngàn năm có một, tiền đồ, chính là ở trong miệng người trẻ tuổi kia!

Tần Phi cũng thoải mái cười: "Bệ hạ, Tần Phi có một yêu cầu quá phận."

"Cứ nói đừng ngại!" Sở Đế thấy Tần Phi bình tĩnh như vậy cũng hơi ngạc nhiên, thiếu niên nào lại không thích danh lợi?

Tần Phi nghiêm trang nói: "Khi trước Hồng Lư Tự tìm vi thần bảo phải chuẩn bị một căn nhà nhỏ để dùng khi lập gia đình, nhưng trong nhà thần không có tiền, lương tháng cũng không cao. Đông Đô lại tấc đất tấc vàng nên thực sự thần không mua nổi nhà. Nếu bệ hạ không ngại thì thần muốn xin một căn nhà nhỏ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook