Chích Thủ Già Thiên

Quyển 1 - Chương 30: Quyền uy nhân sĩ giám định.

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Sở Dương ra lệnh một tiếng, Cơ Hưng ngầm hiểu. hắn biết rõ Sở Dương mượn cơ hội này, đem cái đinh trong mắt trừ đi. Hắn lập tức đứng dậy, đi vào trong sân.

Linh Nhi mắng to một tiếng, quay đầu nói với lão Ngũ đứng bên cạnh: "Ngũ thúc, đem mấy tên binh lính Bắc Cương hung hăng dạy dỗ một trận đi."

Lão Ngũ cười vang một tiếng, từ trong đám đông đi ra. Bọn họ và Sở Dương mỗi bên đứng một phía. Cơ Hưng vừa đi ra từ bên tay trái, lão Ngũ đã đứng sẵn ở đó, cười ha hả chặn bước Cơ Hưng.

"Tỷ võ một đấu một, mời." Cơ Hưng lạnh lùng quát lên.

Lão Ngũ lắc đầu, thở dài nói: "Nhiều năm như vậy chưa cùng người nào động tay, ta không muốn ngăn ngươi. Nhưng mà, tiểu thư nhà ta có lệnh, bảo ta đánh ngươi một trận. Ta không thể làm gì khác hơn là đành đem cái kém cỏi phô ra cho mọi người xem."

Cơ Hưng quá giận bật cười. Ở Bắc cương dù chức quan của hắn không cao, nhưng công phu được mọi người công nhận, tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh. Hơn hai mươi tuổi hắn tiến vào Thiên Tiên cảnh giới, trên đường võ đạo thuận buồm xuôi gió. Hôm nay dù mới ba mươi tuổi hắn đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong. Ở Bắc Cương cũng là một trong những nhân vật có danh tiếng. Hôm nay một tên trung niên hán tử tuỳ tiện đi ra lại muốn tẩn mình một trận, chẳng phải là làm cho người ta cảm thấy quá buồn cười sao?

"Tốt, ta đây trước hết lãnh giáo cao chiêu các hạ." Cơ Hưng ngưng thần đề phòng, khí độ sâm nghiêm. Ở Bắc Cương hắn từng trải qua nhiều chiến trận, không giận tự uy. Tại chỗ hắn đứng, một cổ sát khí bức nhân làm mọi người kinh sợ.

Lão Ngũ nhàn nhạt cười cười, tay phải giương nhẹ, bỗng nhiên thân ảnh vừa động, tựa như một luồng khói xanh, trong nháy mắt đã đến cạnh sườn Cơ Hưng, tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức làm cho không người nào có thể thấy rõ thân ảnh của hắn, hết lần này tới lần khác ta năm ngón tay phải mở ra, làm cho người ta thấy rất rõ ràng. Thân ảnh như khói cùng thủ chưởng rõ rệt, làm người ta hoa cả mắt, cơ hồ muốn thổ huyết.

Thân ở giữa trận Cơ Hưng có khổ tự mình biết. Hán tử trước mắt này dung mạo tầm thường, thế nhưng mạnh mẽ đến vậy. Mình đối tay với hắn mà không nhìn ra chỗ nào, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng tràn đầy áp lực, bất kỳ chỗ nào xuất hiện sơ hở, cũng sẽ bị đối thủ có cơ hội tận dụng. Cơ Hưng âm thầm kêu khổ, không dám hành động thiếu suy nghĩ, thủ kín những chỗ trọng yếu, lấy bất biến ứng vạn biến!

"Ha ha ha... " " bụp " " bụp " " bụp " ...

Một tiếng cười dài cuồng ngạo, tiếp theo chính là ba chưởng thanh âm bộp bộp vang lên, làn khói xanh thản nhiên phiêu hồi giữa sân, hiện ra thân ảnh lão Ngũ, hắn đứng chắp tay, cười ha hả nói: "Xong rồi, chuyện tiểu thư giao phó, ta coi như đã làm xong!"

Hai bên gò má Cơ Hưng sưng lên. Bị lão Ngũ bạt tai cho mấy cái, mặt hắn hiện lên mấy vệt tím hồng. Trong lòng Cơ Hưng trầm xuống, hắn biết rõ, đối thủ căn bản không có xuất lực, chẳng qua chỉ dựa vào khí lực trên tay tùy ý đánh mấy bạt tai.

Nếu hán tử trung niên này muốn tánh mạng của mình - song phương chênh lệch lớn như thế - trong lúc giơ tay nhấc chân muốn lấy tính mạng của hắn thì đúng là hắn chết không có chỗ chôn. Họ không muốn mình đi dò xét Tần Phi, vậy mình tuyệt đối không thể tiến thêm một bước.

Cơ Hưng bụm mặt, không dám tin nhìn lão Ngũ, lẩm bẩm nói: "Thân như thanh yên bất lưu ngân, tâm như độc hạt bất lưu căn[DG: thân ảnh như khói không có vết, tâm độc như bò cạp không để phúc khí cho con cháu]. Ngươi là La Trữ, là Ngũ Gia?"

La Trữ nghe người ta nói đến tước hiệu khi xưa của mình, cười nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa rồi, bây giờ ta là La Ngũ, chỉ còn một tâm niệm Bồ Tát trông nhà hộ viện, lấy vợ có con."

Cơ Hưng ngạc nhiên nhìn La Trữ, đây không phải là nói giỡn sao? Năm đó hắn uy chấn hắc đạo ở Đông Đô. Trong một đêm giết cả một cái bang phái trên dưới mấy trăm tên ác đồ. Giờ lại nói tâm địa Bồ tát sao? Cơ Hưng không dám nói nữa, khom người thi lễ nói: "Tại hạ có mắt như mù, sớm biết đây là Ngũ Gia, vô luận như thế nào cũng không dám làm chuyện mất mặt xấu hổ."



La Ngũ phất phất tay, ý bảo Cơ Hưng trở về, mình cũng thản nhiên đi trở về đến phía sau Linh Nhi.

Sở Dương giận tím mặt, đứng dậy, chỉ vào Linh Nhi quát lên: "Xú nha đầu, ngươi cứ phải gây sự với ta sao?"

Linh Nhi đưa tay sờ sờ mũi, hướng về phía Sở Dương làm mặt quỷ, cười híp mắt nói: "Bổn tiểu thư cam tâm tình nguyện. Hôm nay chỉ cần người của ngươi xuất thủ, ta sẽ gọi người phụng bồi. Đừng tưởng rằng ở đây chỉ có Ngũ thúc, Thất thúc cùng Tiểu Cửu thúc đều ở đây. Bổn cô nương không sợ ngươi!"

Sở Dương chán nản, bị Linh Nhi làm nghẹn họng được cơ hồ nói không ra lời, nổi giận đùng đùng mắng: "Xú nha đầu, không phải ngươi vừa ý tên tuần kiểm nghèo kiết hủ lậu này chứ?"

Mặt Linh Nhi hồng lên, nhưng ngay sau đó trả lời lại một cách mỉa mai: "Mắc mớ gì tới ngươi? Hôm nay bổn tiểu thư chính là thấy ngươi không vừa mắt. Ngươi là thế tử của Yến Vương, ta cũng là quận chúa. Ngày hôm nay, ta còn muốn cùng ngươi náo loạn."

Nhìn hai tên tiểu bối cãi nhau, các quan trong triều thấy không ổn, một vị quan lớn ngồi ở trên đài cao nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Lập tức liền có một vị Đại thái giám cầm phất trần từ trên đài cao đi xuống, cất tiếng the thé: "Dưới đài yên lặng!"

Tại đây ngoài các quan, dù sao còn có Sở đế, thái tử cùng hoàng hậu, Sở Dương tức giận hừ một tiếng, ném mạnh vạt trường bào, một lần nữa ngồi xong. Linh Nhi khinh miệt cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt hướng bên cạnh nói: "Ngũ thúc Thất thúc, lời này chính là ta nói, tên thế tử nơi đó chỉ cần gọi ra người khiêu chiến, các ngươi phải giúp ta đánh hắn."

Căn cứ nguyên tắc nam nhân không được đấu với nữ, dù Sở Dương căm thù đến tận xương tuỷ, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận thua nữ tử điêu ngoa kia. Mình mặc dù là thế tử tôn quý, nhưng lần này trở về tham gia thu thú từ Bắc Cương, hắn không mang nhiều cao thủ, Cơ Hưng đã là thủ hạ tốt nhất trong tay hắn thế mà ở trước mặt lão Ngũ ngay cả một hiệp cũng không kiên trì được.

Hắn cũng biết, bên cạnh Linh Nhi là mấy vị tông sư hạ phẩm cao thủ, cấp bậc chênh lệch giống như trên trời dưới đất, Cơ Hưng cho dù uống hai bao Ngũ Thạch tán, cũng không thể nào chiến thắng bọn họ. Hắn đành phải nén giận bỏ qua.

Trên đài cao, Dịch lão đầu sắc mặt nhẹ động, lẩm bẩm nói: "Thiên địa tinh khí dao động càng ngày càng nhạt rồi!"

Ánh mắt Bàng Chân nhìn ở trên người Tần Phi, tựa hồ muốn xem ở trên người hắn đã xảy ra biến hóa gì.

Chân khí chạy trong người hắn cũng dần dần chậm lại, toàn bộ được quy về huyệt khí hải, lực lượng hùng hồn tới cực điểm, làm Tần Phi quả thực muốn nhảy lên cao một cái, Hiện tại hắn ở trong trạng thái giống như là tửu quỷ uống được rượu đã để hai mươi năm, sắc lang gặp được thiếu nữ mười sáu tuổi xinh đẹp mỹ miều. Mẹ ôi, toàn thân đến từng cái lỗ chân lông cũng đều nhẹ nhàng thoải mái...

Chậm rãi mở mắt, Tần Phi nhất thời hóa đá, mới vừa rồi còn có đám tuần kiểm đứng quanh, tại sao giờ đã một mình đơn độc đứng giữa sân rồi?

Tần Phi nghiêng đầu đi, nhìn Lại Thăng đứng đầu hàng, nhỏ giọng hỏi: " Sao lại thế này?"

Lại Thăng cả gan, đề cao một chút âm điệu kêu lên: "Phi ca, ngươi mới vừa đại biểu cho đám tuần kiểm chúng ta khiêu chiến cao thủ trẻ tuổi Bắc Cương quân."

Lại có chuyện như vậy sao? Tần Phi nhanh chóng nhìn quanh một vòng, chỉ thấy bên cạnh chỗ Sở Dương, một người bị đánh đến cả mặt sưng đỏ, còn có một người nằm trên mặt đất không biết sống chết ra sao. Mặc dù Tần Phi không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, nhưng hắn thông minh tài trí, đã đoán được tám chín phần mười. Hắn đang muốn lấy cớ chạy đi, bỗng nhiên nghe thấy trên đài cao, truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng!



"Quân Đề đốc, ngươi từ trong Giáo Tập Ti chọn ra một người đi, cùng vị tuần kiểm này luận bàn một phen." Dịch lão đầu đứng lên, nghiêm trang nói: "Chọn cấp Tiên Thiên hạ phẩm là được."

Dịch lão đầu vừa nói một câu, cơ hồ toàn trường mấy vạn đạo mục quang tất cả đều nhìn vào thân ảnh người trong sân. Nhiều người do phải chen chúc ở phía sau Ngự Lâm quân, mật thám, tuần kiểm, lại muốn xem nhân vật có thể được Dịch lão đầu tự mình đưa ra lời bình luận mà không ngừng nhảy một cái thật cao.

Dịch Tổng đốc không phải chỉ có mỗi là người nắm quyền Sát Sự Thính, trọng yếu hơn hắn là một trong hai vị Đại Tông Sư ở Đông đô. Nếu như Dịch Tổng đốc đứng ra nói một tiếng, muốn chọn ra một vị Tiên Thiên hạ phẩm cao thủ cùng so chiêu với Tần Phi. Đó chính là nói, tu vi Tần Phi chắc chắn đã đạt đến Tiên Thiên chi cảnh. Đây cũng chỉ là một tên tuần kiểm mới mười bảy mười tám tuổi thôi nha...

Điều này có hàm nghĩa, chính miệng Dịch Tổng đốc tuyên bố có một vị chính thức tiến giai Tiên Thiên, còn muốn thiên tài hơn so với Bàng Chân! Những ánh mắt nhìn Tần Phi hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ hoặc oán hận... muôn hình muôn vẻ, không giống như nhau.

Tần Phi còn có chút mê mang, Dịch lão đầu tụ âm thành tuyến, nói vào tai Tần Phi: "Ngươi hẳn là mới vừa từ cửu phẩm tiến giai lên Tiên Thiên, những chuyện đã xảy ra trong sân, nói ngắn gọn là ngươi không hiểu cũng đúng..."

Dịch lão đầu kể ra nguồn gốc của thu thú cùng phần thưởng, sau lại nói thêm một câu: "Một võ giả muốn biết tu vi của mình, phương thức tốt nhất chính là cùng cao thủ so chiêu. Mặc dù ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh giới, nếu không chân chính cùng tiên thiên cao thủ giao phong, vẫn không coi là đạt chuẩn."

Tần Phi không có bản lãnh tụ âm thành tuyến nên chỉ gật đầu.

Quân Sơn Thủy xoay người lại nhìn bộ hạ của mình, thản nhiên nói: "Có ai muốn ra cùng hắn thử chút thân thủ không?"

"Ty chức Chu Lễ Uyên muốn ra!" Một vị cao thủ trẻ tuổi cấp thiên tiên bước ra, tuổi của hắn cũng không gọi là cao, độ khoảng hai mươi hai mốt tuổi mà thôi, ở Giáo Tập Ty cũng có chút danh tiếng. Chính là thanh niên tiến giai Tiên Thiên nhanh nhất trong năm năm gần đây. Mọi người đều có tâm lý, nếu bản tâm cho mình là nhân vật thiên tài, bỗng nhiên nhìn thấy một tên so với mình thiên phú còn cao hơn, trong lòng khó tránh khỏi có chút không phục, muốn tranh đấu một phen.

Quân Sơn Thủy trầm ngâm nói: "Cũng tốt, xuất thủ chừng mực thôi nhé, đây là trước mặt bệ hạ, không nên để mất thể diện của Sát Sự Thính!"

"Ty chức sẽ chú ý!" Chu Lễ Uyên khom người tuân lệnh, bước nhanh ra, trực tiếp đi đến trước mặt Tần Phi, vẻ mặt ôn hoà nói: "Xin chào, tại hạ Giáo Tập Ti Sát Sự Thính Chu Lễ Uyên!"

"Sở Tuần kiểm phía Nam thành Tần Phi." Tần Phi vái chào, trong lòng có mấy phần hảo cảm, trầm giọng đáp: "Xin Chu huynh chỉ điểm."

Hai người đối đáp thanh âm cũng không lớn, người ở ngoài xa cơ hồ không nghe thấy, tuy nhiên chỉ cần nhìn cử chỉ của hai người cũng biết là chào hỏi lẫn nhau. Linh Nhi trơ mắt nhìn Tần Phi cùng Chu Lễ Uyên, nhẹ giọng hỏi: "Ngũ thúc, ngươi xem bọn hắn ai có thể thắng?"

La Trữ híp mắt nhìn một chút: "Khó nói lắm, tên tuần kiểm còn trẻ lại là thiên tài, không biết có phải còn có rất nhiều lá bài tẩy chưa lộ ra hay không. Mà danh khí ở bên ngoài của Giáo Tập Ti Sát Sự Thính rất tốt, bất cứ ai tiến vào Sát Sự Thính cũng phải trải qua bồi dưỡng ở Giáo Tập Ty, thực lực của bọn họ không thể coi thường."

"Thế khác gì chưa nói?" Linh Nhi lườm hắn một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn về phía Tần Phi cùng Chu Lễ Uyên!

"Chu huynh, mời!" Tần Phi tự tin nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook