Chích Thủ Già Thiên

Quyển 2 - Chương 179: Đòn cảnh cáo

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Khổng Chương cười lạnh một tiếng, khẩu khí của đôi nam nữ trẻ tuổi trước mắt thật sự là quá lớn. Lời nói vụng trộm trong tối làm sao có thể truyền đến lỗ tai Hoàng Đế lão nhân. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ cố kiếm bữa cơm đạm bạc với củ cải muối, cái gì đại bất kính cái gì mưu nghịch, đến lượt hai đứa này vu không cho người lớn tuổi như mình sao?

Khổng Chương đang định dặn dò thuộc hạ phải bắt sống hai người này lại rồi xử trí theo quy củ Hòa Hưng Long thì đột nhiên có một loạt thanh âm kỳ quái truyền đến.

Người đi trên đường đã ít đi rất nhiều nhưng dù lúc còn nhiều người cũng không thể phát ra những nhịp chân chỉnh tề hùng tráng đến như thế. Đó phải là đội ngũ mấy trăm người hành quân mới có thể phát ra những thanh âm như vậy. Vô số bàn chân nhất tề đạp trên mặt đất, vô số tiếng bước chân rầm rập không ngừng quanh quẩn ở không trung. Mặt đất rung rinh tựa hồ cảm nhận được sự sợ hãi vô tận.

Sắc mặt Khổng Chương kịch biến, nhìn quanh hai bên thì thấy từng đội binh lính như thủy triều dũng mãnh từ hai bên đường tràn vào, chỉ một lát đã chật cứng Đại thực phố, hàng trăm cung thủ hiện thân trên các mái nhà, giương cung cài tên nhắm thẳng bọn người Khổng Chương. Tiếng các tướng lĩnh không ngừng hô quát, từ khẩu lệnh bọn chúng, đám sĩ tốt đồng loạt rút yêu đao. Thanh âm kim loại ma sát vỏ đao làm lòng người sợ hãi, chấn nhiếp từng thành viên Hòa Hưng Long.

Hai gã sai như trông chừng trên Đại thực phố sợ hãi lùi dần đến bên cạnh Khổng Chương giọng run run nói: "Đây là binh sĩ lang nha Sát Sự Thính phân sở An Châu."

Khổng Chương lớn lên từ việc lăn lộn trên giang hồ. Y tâm địa độc ác thủ đoạn tàn bạo, nếu không thì không thể trở thành bang hội lớn nhất ở An Đông. Y đã qua những hồi sóng to gió lớn mà nhiều người không thể tưởng tượng được. Rõ ràng dù Khổng Chương có kiến thức rộng rãi nhưng giờ phút này cũng lúng túng mơ hồ. Hắc bạch lưỡng đạo ở An Đông hầu như đã bị y nắm trong tay, bên ngoài y dùng thân phận thương nhân, y ra vào phủ tổng đốc cũng không ít lần, tặng quà không biết bao nhiêu quan viên An Đông, hầu như trải rộng các nha môn. Duy chỉ có binh sĩ lang nha, Khổng Chương chưa có quan hệ gì.

Trách nhiệm của binh sĩ lang nha là bình định, đây cũng lý do duy nhất để bọn họ đóng quân tại địa phương. Trong phạm vi An Đông có rất ít tên ngốc dám kéo cờ tạo phản nên binh sĩ lang nha suốt ngày ở trong quân doanh chờ đợi làm cho rất nhiều người đều quên lãng sự hiện hữu của bọn hắn. Đội quân này không có bất kỳ dính dáng đến địa phương. Khổng Chương tự vấn lại mình, y có quan hệ cá nhân sâu sắc với đám Phong lão đầu ở phân sở Sát Sự Thính nên có lẽ không cần thiết phải đặt quan hệ với binh sĩ lang nha, cho nên hắn không biết nhiều về đám binh sĩ lang nha.

Nhưng đội quan trước mắt không phải là nói giỡn, mấy trăm lưỡi đao sáng như tuyết, mấy trăm cái cung đã kéo căng, tất cả đều chỉ hướng Hòa Hưng Long.

"Đến hỏi bọn quan quân xem là đã xảy ra chuyện gì?" Khổng Chương trầm giọng nói với hai gã quan sai: "Nếu có thể lẩn ra ngoài thì lập tức đi tìm Tào Tri phủ."

Hai gã này còn chưa động đậy gì thì binh sĩ lang nha tách ra một con đường, một hán tử khôi ngô cao lớn đi ra, hắn không mặc giáp trụ nhung trang, chỉ mặc quan phục Trấn đốc Đồng tri Sát Sự Thính, hai bàn tay không cầm vũ khí, chầm chậm đi tới.

"Vị tướng quân này..." Khổng Chương đem thủ đoạn giao thiệp với quan phủ xưa nay hay dùng ra nhiệt tình kêu gọi.

Người nọ căn bản không đưa mắt nhìn hắn mà bước thẳng đến trước mặt Tần Phi ôm quyền báo cáo: "Lý Hổ Nô suất tám trăm năm mươi binh sĩ lang nha, thấy tín hiệu pháo hoa đã tập kết xong, thỉnh Trấn đốc đại nhân chỉ thị."

Khổng Chương duỗi ngón út đưa lên tai ra sức gãi, Trấn đốc? Không phải là đang đùa đấy chứ?

"Khổng chưởng quỹ..." Tần Phi thở ra một hơi dài: "Ngươi nên biết Sát Sự Thính đang làm gì chứ?"

"Biết rõ." Đầu óc Khổng Chương suy nghĩ rất nhanh, y là người từng trải kinh nghiệm đầy mình, một cước đá vào miếng sắt, nếu mềm nhũn cầu xin tha thứ hay là bướng bỉnh cứng đầu đều là con đường chết, chỉ có tùy cơ ứng biến, theo gió trở cờ mới là chính đạo.

"Thủ hạ của ngươi đùa giỡn công chúa Điện hạ. Hiện tại ngươi lại dẫn một trăm tám mươi người tới tìm ta nói chuyện phiếm, Khổng chưởng quỹ rốt cuộc là có mục gì đây?"



Ngón tay của Khổng Chương vẫn còn cắm ở trong lỗ tai, thiếu chút nữa chọc thủng cả màng nhĩ: "Công chúa?"

Nếu như có thể quay ngược thời gian, Khổng Chương tình nguyện tóm bốn tên đám Thiệu Đại Bằng băm thành thịt vụn vứt cho chó ăn rồi đem phân chó bón cho đât làm cho bọn nó trọn đời không được siêu sinh.

"Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, chúng ta tính sổ lát nữa tổng kết."

Tần Phi cười tủm tỉm quẳng lại một câu rồi quay mặt sang hai gã quan sai trước mặt, trầm giọng hỏi: "Hai vị là sai nha của nha môn nào?"

Hai gã quan sai đã sợ đến mặt không còn chút máu, lập cập không nói nên lời, sau nửa ngày mới có một người cả gan nói: "Tiểu nhân là tập tra đội thuộc nha môn Tri phủ."

"Các ngươi ăn bổng lộc triều đình, chức trách là bảo vệ trị an địa phương, vì sao lại thành chó giữ nhà cho Hòa Hưng Long?" Tần Phi ra vẻ nghi ngờ hỏi.

"Tần Trấn đốc khai ân. Chúng ta chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh!" Hai gã quan sai quỳ rạp xuống đất, đau khổ cầu xin tha thứ.

Tần Phi cũng không để ý tới, thản nhiên nói: "Các ngươi chính là hai tên sai nha biến chất, đương nhiên không đủ tư tách xưng huynh gọi đệ với chưởng quỹ Hòa Hưng Long. Y sai bảo thì các ngươi nghe chắc hẳn Đô đầu tập tra đội, nha môn tri phủ các ngươi hẳn là thân thiết với Khổng chưởng quỹ lắm đây?"

Hai gã quan sai nhìn nhau không dám đáp lại.

"Người tới đây!" Tần Phi vẫy vẫy tay: "Cầm danh thiếp của ta, thỉnh Tào Tri phủ và đầu não các nha môn lớn nhỏ tại An Châu đều đến Đại thực phố. Tất nhiên không phải thỉnh bọn chúng ăn cơm, hãy nói cho bọn chúng biết Khổng chưởng quỹ hiện đang ở trong tay ta. Bọn họ nếu đến ta sẽ không mang y về Sát Sự Thính, nếu không đến, ta liền chiếu trình tự làm việc. Theo Sát Sự Thính, không cần hỏi không cần manh mối, nếu Khổng chưởng quỹ không cẩn thận nói ra điều gì, đừng trách ta cứ theo việc công mà làm."

Tần Phi cứ trần trụi nói thành lời, sắc mặt Khổng Chương biến ảo bất định, hôm nay mình chính là tảng thịt bày dưới mũi dao đành mặc người chém giết, có thể nói cái gì?

Gần ngàn quan binh vây khốn Đại thực phố, làm cho cả thành An Châu sống trong sự sợ hãi. Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử An Châu, quan trường cũng tốt, hắc đạo cũng được, đều có cách giải quyết của riêng mình. Có nơi nào lại không nói lý lẽ như Tần Phi không? Động một tý thì đem gần ngàn binh lính phong tỏa đường phố, đây là muốn tàn sát sao?

Nghĩ đến các loại kết quả đáng sợ, Khổng Chương cố lấy dũng khí đi đến bên cạnh Tần Phi thấp giọng nói: "Tần Trấn đốc, tục ngữ nói, người không biết là không có tội. Ngài thân là Trấn đốc ở mãi tên cao cần gì chấp nhặt với tiểu nhân phải không? Hôm nay chỉ cần Trấn đốc giơ cao đánh khẽ, Hòa Hưng Long tất hậu tạ Trấn đốc."

"Ngươi rất thức thời." Tần Phi cười nói: "Đừng nói ta không để cho ngươi cơ hội, để chút nữa các quan lớn nha môn đến đây đã, phải xem bọn họ nói như thế nào."

Danh thiếp Tần Phi có lẽ không có uy lực lớn như vậy, nhưng chuyện Khổng Chương bị Tần Phi bắt ở Đại thực phố sẽ làm những quan viên kia không thể không tới. Trong thành An Châu chỉ cần có đội mũ cánh chuồn là có dính tiền phi pháp của y, có mấy vị không cầm tiền Khổng Chương? Sát Sự Thính sờ tới chuyện này tóm đúng cái thóp đã rồi từ từ thu dọn. Hơn nữa, Tần Phi mới đến có ba ngày đã tước chức của Phong Đốc sát, miễn nhiệm Mai Phàm. Lý Hổ Nô là mãnh tướng dẫn binh sĩ lang nha bắt mấy tên ranh kia để bọn chúng dễ bảo hơn. Đám quan viên An Châu không phải là kẻ ngốc, không ai dám dùng lấy cứng đối cứng.



Bọn họ dám ở sau lưng ngoắc chân Tần Phi, thậm chí còn dám giấu mặt thuê thích khách. Nhưng lại không dám giương cờ đối nghịch đường đường chính chính vạch mặt tại chỗ. Tại An Châu thành đắc tội một vị Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ, khác gì đắc tội với Bàng Chân ở Đông Đô. Nói không chừng sau khi ngủ dậy thì đầu cũng chuyển sang nhà khác mất rồi.

Rất nhiều quan viên ngồi kiệu nhỏ, cỡi ngựa con đến Đại thực phố, binh sĩ lang nha mở một con đường để bọn họ đi vào.

Binh khí sáng ngời, sát khí bức nhân, đuốc cháy rừng rực, Tần Phi đứng đó cười đến nở hoa trên mặt.

An Châu Tri phủ họ Tào, tên là Tào Huyền, ở quan trường chìm chìm nổi nổi hơn mười năm, ngụp lặn đến hiện tại chỉ được điều đến cái nơi An Châu thâm sơn cùng cốc làm Tri phủ, con đường làm quan không gọi là thuận lợi. Chính là bởi vì như thế, Tào Huyền tham lam khác thường, y muốn dùng tiền tài để đền bù bản thân không được như ý tên con đường hoạn lộ. Hơn nữa, tiền kiếm nhiều, cũng để đến Đông Đô đập bể cửa một vị quan lớn, vạn nhất gặp may, y gõ trúng cánh cửa ai dám chắc là Tào tri phủ mới hơn bốn mươi tuổi không thể thăng liền ba cấp?

Chuyện Hòa Hưng Long ở An Châu, trong lòng Tào Huyền có tính toán, y không chỉ biết rõ mà còn giúp đỡ chuyện làm ăn của Hòa Hưng Long không ít.

Năm trước, Tào Huyền phá bỏ hai con đường trong thành để xây lại, dân chúng chưa hẳn chịu bán. Hòa Hưng Long xông ra đảm đương việc này, bày ra rất nhiều thủ đoạn khiến người dân ở hai con đường không thể không đi. Tào đại nhân lại thông qua một người thân đoạt cả hai con đường này rồi xây lên rất nhiều cửa hàng, tính gộp lời lãi cả hai con đường thì kiếm được gấp năm lần chi phí đã bỏ ra.

Năm kia, trong tay Tào Huyền có hơn sáu vạn lượng bạc trong lúc nhất thời không biết làm gì để nó sinh sôi, liền ném cho Hòa Hưng Long, để Khổng Chương cho vay nặng lãi hộ hắn. Khổng Chương làm như thế nào y mặc kệ nhưng sau một năm phải trả lại chín vạn lượng. Khổng Chương là người biết làm ăn, đại nhân nói thu hồi chín vạn lượng, vậy thì có thể không gom góp cho đủ chăng?

Tào Huyền cùng Khổng Chương đã treo chung một sợi dây thừng, hôm nay Khổng Chương xảy ra chuyện, Tào Huyền không cứu thì khác gì bức tử chính mình.

Tào Huyền bước xuống chiếc kiệu, hướng Tần Phi thi lễ: "Tần Trấn đốc đi vào An Châu, bản quan có công vụ quấn thân, không rảnh bái phỏng, thật không nghĩ tới, hôm nay lại tương kiến ở chỗ này."

"Quan viên phủ An Châu phủ đều đã tới đủ rồi sao?" Tần Phi nhìn thấy mười mấy quan viên lớn nhỏ theo sau lưng Tào Huyền.

"Đều đã đến đủ, kỳ thực chúng ta đến để bái kiến công chúa Điện hạ." Tào Huyền cười ha hả nhìn về phía Cửu Công chúa.

A Cửu thản nhiên nói: "Ta bây giờ chỉ là dân nữ, các ngươi bỏ qua cái lễ này đi. Phải là dân nữ chào chư vị đại nhân mới đúng."

Nói xong, Cửu Công chúa liền chắp tay vào eo nhún mình chào lại đám quan viên.

Lập tức, những quan viên này sợ tới mức mặt mày choáng váng, người nào không biết công chúa bị giáng chức chỉ là ngụy trang, nếu nhận cái lễ này thì coi như con đường làm quan của mình coi như đứt gánh. Tào Huyền vội vàng quỳ xuống, nhưng hắn mập mạp quá cứ như là lăn ra đất, mặt đập liên hồi xuống đất, liên thanh nói: "Vi thần không dám nhận đại lễ của công chúa."

Quan viên phía sau hắn đồng loạt quỳ xuống.

Cửu Công chúa thuận thế thu lễ nghi, truyền đến bên tai Tần Phi một câu: " Đây mới là đòn cảnh cáo, tiếp theo cứ xem ta biểu diễn nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook