Quyển 2 - Chương 180: Tần trấn đốc tham lam
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Không khí Đại thực phố dần dần ngưng trọng lên, các quan viên cảm thấy có chút quỷ dị. Biểu hiện của Tần Phi thật sự là quá kì quái. Từ cách làm việc của hắn thì không lý nào đối phó với bang hội lại dùng binh sĩ lang nha, đúng là dùng đao quan chém muỗi, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra. Nhưng Tần Phi cứ như vậy mà chém, ai cũng không có cách ngăn hắn.
"Tào Tri phủ, chư vị đại nhân, các ngươi cảm thấy chuyện ngày hôm nay làm thế nào mới phải?" Tần Phi hỏi.
"Thật nặng, thật nghiêm! Tại trước mặt công chúa hành động như thế quả thực là vô pháp vô thiên. Tần Trấn đốc, ngươi đem toàn bộ những người này giao cho ta xử trí, bản phủ nhất định dựa theo luật lệ Đại Sở, làm cho bọn chúng nó biết thế nào gọi là vương pháp." Tào Huyền lòng đầy căm phẫn nói.
"Không cần, những người này ta muốn đích thân xử trí." Tần Phi tiêu sái cười cười: "Thỉnh chư vị đại nhân tới, không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cho các quan viên phụ mẫu biết rõ, hôm nay hắc bang An Châu đã hung hăng ngang ngược đến thế nào."
"Người đâu!" Tần Phi lạnh lùng phân phó nói: "Bắt tất cả về cho ta."
Hơn một trăm tên thành viên Hòa Hưng Long bị binh sĩ lang nha áp giải đưa về, mà ngay cả chưởng quỹ Khổng Chương cũng không ngoại lệ. Lúc Khổng Chương đi ngang qua Tào Huyền, y đưa ánh mắt cầu cứu. Nhưng Tào Huyền đầu ngẩng lên cao, ánh mắt đưa lên bốn mươi lăm độ nhìn trăng sao vờ như không thấy.
Phân sở Sát Sự Thính không lớn, nhà tù cũng không có mấy buồng, nguyên bản quy định bốn người một gian nhà tù, bởi vì lần này bắt hơn một trăm phần tử bang hội mà trở nên chen chúc không chịu nổi. Mỗi cái gian phòng ít nhất cũng phải chứa bảy tám người, không gian nhỏ hẹp toàn người là người. Lũ chuột trong phòng bị kinh động chạy khắp nơi tìm ổ mới. Trên giường chỉ có hai tấm chăn mỏng đủ cho hai người đắp bụng.
Hòa Hưng Long có nhiều tên đã từng ngồi tù, đối với bọn người hắc đạo thì vào đại lao cũng không phải một loại sỉ nhục mà là một loại quang vinh. Sau khi đi ra tù lại có thể dương dương đắc ý khoác lác với tiểu đệ: "Năm đó lão tử đã nghỉ ngơi trong đó."
Một tên lưu manh mà chưa từng ở tù thì cũng như binh sĩ chưa trải qua chiến trường, nếu chưa trải qua thì chưa thể tự xưng là đàn ông được.
Nhưng dù những tên lưu manh đã ngồi các loại nhà tù kinh nghiệm phong phú nhưng lần đầu tiên vào đại lao Sát Sự Thính. Ở đây bọn họ chỉ chịu đựng một đêm, sáng hôm sau đã thấy đãi ngộ hoàn toàn bất đồng với các nhà tù khác.
Sáng sớm hôm sau ngay lúc tờ mờ sáng, đội trưởng quản giáo và đầu bếp đấy một cỗ xe trên đó là những hộp cơm tiến vào nhà tù, cái nắp hộp cơm vừa được mở ra thì một luồng thơm đậm đà của bánh bao vào thịt xông lên tỏa ra bốn phía, một cái thùng gỗ ở một bên xe chứa súp xương lợn được hầm cách thủy, đầu bếp ra sức quấy cái thìa lơn làm cho mùi thơm của nước súp không ngừng tán rộng xông về phía trong phòng giam đám côn đồ.
"Con mẹ nó, Sát Sự Thính chính là xa hoa, trước kia khổ sở ngồi ở phủ An Châu, ăn cơm thì được phát cho bát cháo loãng có thể nhìn thấy mặt người, một cái ổ bánh ngô đen thui cứng ngắc như tảng đá, thế là đã không tệ lắm rồi. Không nghĩ tới, điểm tâm tại đây lại là bánh bao thịt cùng súp xương lợn. Sau này nếu lão tử không sống được trong giang hồ nữa ba ngày hai bữa cứ gây sự với Sát Sự Thính, vào đây hưởng thụ cũng không tồi."Bọn côn đồ đều cảm thán.
"Ăn cơm nào."Đầu bếp hét rã cuống họng.
Nhìn thấy bên người đầu bếp chồng chất những chồng bát nước lớn cao nhất, rất nhiều lưu manh không nhịn được thèm thuồng mà chảy ra nước miếng, bọn họ dùng đế giày, đai lưng...hết thảy mọi thứ có thể vỗ rầm rầm vào hàng rào tạo ra những tạp âm điên cuồng.
Đội trưởng nhà lao giơ hai tay lên rồi hạ thấp xuống ý bảo mọi người im lặng. Hắn làm như thế cho đến khi bọn côn đồ yên tĩnh trở lại, lúc này mới mỉm cười nói: "Sát Sự Thính không ngược đãi phạm nhân đang bị giam giữ. Bánh bao thịt và súp xương lợn đều là do Tần Trấn đốc tự mình dặn dò nhà bếp làm, cố ý để mọi người bị giam tại nơi này thưởng thức."
"Tần Trấn đốc quả nhiên là người tốt."
"Nhìn dáng người văn nhã trắng trẻo là biết tiểu tử này không thể là người xấu."
"Nói như rắm, Tần Trấn đốc không gọi là văn nhã trắng trẻo, đó là khí phách nội liễm, anh khí bừng bừng. . ."
Đội trưởng nhà tù không có ngăn cản bọn họ điên cuồng thể hiện vuốt mông ngựa, đợi đến khi bọn côn đồ khen ngợi hết lời xong, lúc này hắn mới thản nhiên nói: "Tần Trấn đốc nói, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Kinh phí Sát Sự Thính eo hẹp, các thực phẩm làm bánh bao thịt và súp xương lợn đều rất quý. Cho nên, ăn là bị thu phí. Đương nhiên, trong túi mọi người chắc không mang theo tiền bạc, nhưng mọi người đừng lo lắng trước khi được thả chư vị cứ truyền tin cho người nhà mang tiền tới là được."
Đang vuốt mông ngựa lấy được đến mức váng đầu, bọn côn đồ lúc này mới tỉnh táo lại, ăn một bữa cơm trong tù còn muốn lấy tiền. Vị Tần Trấn đốc này tính toán cách gõ cũng thật là hay, tuy nhiên đám côn đồ Hòa Hưng Long cho dù trên thân không có tiền nhưng trong nhà ít nhiều cũng có chút ngân lượng, ăn vài cái bánh bao thịt cũng không tính là gì.
Đội trưởng nhà tù cười tủm tỉm một câu, lập tức đánh nát mộng đẹp bọn côn đồ: "Nếu mọi người không có ý kiến, ta tuyên bố bánh bao thịt mỗi cái một lượng bạc, súp sườn lợn năm lượng bạc một bát."
Bọn côn đồ giận tím mặt: "Thế không phải là giết người à?"
"Mấy người chẳng phải là đã từng ức hiếp người khác, cái gì cũng đều làm để mỗi cửa hàng mỗi tháng phải nộp phí bảo kê năm lượng sao? Bao năm rồi các ngài chẳng phải là ăn không lấy không của người ta, chưa từng thấy các ngươi phải trả tiền? Hôm nay ngồi tù còn muốn ăn cơm chùa, Sát Sự Thính không có quy củ như vậy." Đội trưởng nhà lao vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Quy củ là Tần Trấn đốc đặt ra, Tần Trấn đốc nói, chê đắt đại khái có thể không ăn, đồ ăn Sát Sự Thính đều là công khai ghi giá, già trẻ không gạt."
"Không ăn!" "Chết đói cũng không ăn!" Bọn côn đồ phẫn nộ ra mặt.
Vẻ mặt quản ngục vẫn cười tủm tỉm, lấy bánh bao thịt và đổ súp sườn ra, các quản ngục và đầu bếp tụ tập lại một chỗ ăn uống thả cửa.
Mặt trời lên cao, đúng là thời điểm tốt nhất thời tiết không lạnh cũng không nóng, trong phòng giam ẩm ướt, bọn côn đồ nhìn ô cửa sổ rì rầm hát bài "thiết song lệ", cả đám thèm muốn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ. Thường ngày chúng không quý trọng ánh mặt trời, hôm nay thành phạm nhân thì mới biết đó là một hưởng thụ. Mới trong nhà lao chưa tới một ngày một đêm, bọn côn đồ đã cảm thấy toàn thân đều là một mùi mốc meo thiu thối, nếu có thể ở bên ngoài phơi nắng thật là tốt biết bao.
"Đến giờ hóng gió." Một gã mật thám đi vào đại lao, cao giọng quát: "Ai muốn ra ngoài hóng gió, chờ mở phòng giam, theo hàng lối đi ra ngoài hóng gió nửa canh giờ, mọi người có thể tự do hoạt động trong nội viện đại lao!"
Bọn côn đồ mừng rỡ, khi trước ở trong tù chỉ được hóng gió một lát, đi phiết cá đại điều, thời gian phải dài một chút thì mới đủ được. Hiện tại có thể có một canh giờ đi phơi nắng mặt trời. Rất nhiều người đã ôm lấy chăn mền ẩm ướt trên giường chuẩn bị cầm lấy đi phơi nắng. Ai mà biết còn phải ở trong phòng giam chết tiệt này trong bao lâu?
Mật thám thản nhiên nói: "Tần Trấn đốc nói, phí hóng gió năm lượng bạc. . ."
Vô số chăn mền rơi trên mặt đất mặc cho chuột điên cuồng vụt chạy trên chăn. Bọn côn đồ trợn mắt há hốc mồm không thể ngờ được, Tần Phi quả thực lớn lên trong lũ cướp, đến phơi nắng cũng muốn lấy tiền, nếu ở trong lao mười ngày nửa tháng thì không thể không phá sản?
Kế hoạch hóng gió bị bạc đánh vụn, trong mắt bọn côn đồ vẫn còn lệ nóng thèm muốn nhìn qua song sắt, chúng thấy đám mật thám Sát Sự Thính đám mật thám ung dung ngồi trong sân sảng khoái tắm ánh mặt trời thì bực mình tới nhức cả trứng.
Sát Sự Thính từ trước đến nay là nha môn rất yên tĩnh, nguyên nhân rất đơn giản vì từ quan phủ đến dân chúng đối với cơ cấu quản chế tự nhiên có ác cảm. Nhưng hôm nay quang cảnh Sát Sự Thính rất khác thường, rất nhiều người tụ tập tại cửa lớn Sát Sự Thính. Lý do là Tần Phi đã phái ra không ít nhân thủ, thông cáo toàn thành, hôm nay tại phân sở Sát Sự Thính sẽ tuyên bố cách thức xử phạt đối với những người thuộc bang hội Hòa Hưng Long bị bắt hôm nọ.
Đám đông tụ tập nhiều người là thành viên của Hòa Hưng Long hoặc là người nhà của bọn hắn. Phần đông thì là dân thường An Châu đến xem Tần Trấn đốc tân nhiệm vừa xuất hiện sẽ xử lý Hòa Hưng Long ra sao. Dân chúng vừa tò mò lại vừa chờ mong. Quan lại An Châu đã cấu kết với bọn bang hội kia vơ vét mồ hôi và máu của dân chúng đã rất nhiều năm. Trước nay không có ai phá nổi cái màn cứng như sắt này thế mà Tần Trấn đốc mạnh mẽ một mình chống lại, không phải là một kỳ tích tại An Châu sao?
Vạn dân mong đợi, Tần Phi một thân màu đen quan phục đi ra cửa lớn Sát Sự Thính. Trang phục vừa vặn người làm hắn có tư thế oai hùng chứa chan. Rất nhiều thiếu nữ An Châu đã lên tiếng kinh hô, trong lòng các nàng những vị quan cao chức trọng thế nào cũng phải là trung niên và có cái bụng phình ra như phụ nữ cho thai, thật không ngờ đây là một chàng thanh niên tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa còn không biết trời cao đất dày, trước nay không ai dám trêu chọc Hòa Hưng Long mà Tần Trấn đốc lại dám chọc cho một chọc chí tử!
"Chư vị phụ lão hương thân, bản quan chính là tân nhậm Trấn đốc Sát Sự Thính phân sở An Châu, Tần Phi!" Tần Phi mỉm cười hướng bốn phía nhẹ gật đầu, một loạt tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên.
"Hôm nay, Sát Sự Thính có một việc trọng yếu phi thường muốn tuyên bố." Tần Phi dừng một chút, đợi mọi người sau khi bình tĩnh, mới nói tiếp: "Đại Sở chưa bao giờ có tiền lệ thế này, nhưng bản quan bắt đầu làm thử ở An Châu, nếu như có thể liền hướng Bệ Hạ cùng Sát Sự Thính trình báo, đem kinh nghiệm này mở rộng ra toàn bộ Đại Sở."
"Cụ thể mà nói, chính là chế độ nộp tiền bảo lãnh."
"Mỗi phạm nhân sau khi bị Sát Sự Thính bắt được, có thể giao nộp một khoản tiền tài kim ngân nhất định làm đảm bảo. Phạm nhân có thể tạm thời tự do, nhưng phải ở một địa phương cố định, chấp hành cấm đi lại ban đêm, nghiêm cấm tùy ý bỏ đi, mỗi ngày trở lại Sát Sự Thính báo danh một lần, cho đến khi định tội mới thôi."
"Nói đơn giản một chút chính là hiện tại nếu ngươi có liên quan đến vụ án nhưng đang là nghi phạm thì ngươi cần phải giao nạp một ít tiền tài để được tự do tạm thời. Nếu như ngươi không có liên quan thật, số tiền kia sau khi vụ án xong xuôi sẽ trả lại cho ngươi. Nếu là ngươi không theo quy củ có ý tẩu thoát, Sát Sự Thính sẽ lập tức bắt ngươi đưa vào đại lao những tiền tài phi pháp và tiền bảo lãnh kia đều bị xung công."
Tần Phi giải thích xong, mỉm cười nói: "Lần này Hòa Hưng Long bị bắt rất nhiều nên sẽ áp dụng phương thức nộp tiền bảo lãnh."
Đám người tụ tập trước cửa phân sở Sát Sự Thính tranh luận với nhau, rất nhiều người đều không rõ chủ ý Tần Phi rốt cuộc là cái gì, nhưng là nhiều người suy nghĩ cẩn thận muốn nộp tiền để đưa người nhà đang bị giam tại nhà lao Sát Sự Thính về.
"Tào Tri phủ, chư vị đại nhân, các ngươi cảm thấy chuyện ngày hôm nay làm thế nào mới phải?" Tần Phi hỏi.
"Thật nặng, thật nghiêm! Tại trước mặt công chúa hành động như thế quả thực là vô pháp vô thiên. Tần Trấn đốc, ngươi đem toàn bộ những người này giao cho ta xử trí, bản phủ nhất định dựa theo luật lệ Đại Sở, làm cho bọn chúng nó biết thế nào gọi là vương pháp." Tào Huyền lòng đầy căm phẫn nói.
"Không cần, những người này ta muốn đích thân xử trí." Tần Phi tiêu sái cười cười: "Thỉnh chư vị đại nhân tới, không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn cho các quan viên phụ mẫu biết rõ, hôm nay hắc bang An Châu đã hung hăng ngang ngược đến thế nào."
"Người đâu!" Tần Phi lạnh lùng phân phó nói: "Bắt tất cả về cho ta."
Hơn một trăm tên thành viên Hòa Hưng Long bị binh sĩ lang nha áp giải đưa về, mà ngay cả chưởng quỹ Khổng Chương cũng không ngoại lệ. Lúc Khổng Chương đi ngang qua Tào Huyền, y đưa ánh mắt cầu cứu. Nhưng Tào Huyền đầu ngẩng lên cao, ánh mắt đưa lên bốn mươi lăm độ nhìn trăng sao vờ như không thấy.
Phân sở Sát Sự Thính không lớn, nhà tù cũng không có mấy buồng, nguyên bản quy định bốn người một gian nhà tù, bởi vì lần này bắt hơn một trăm phần tử bang hội mà trở nên chen chúc không chịu nổi. Mỗi cái gian phòng ít nhất cũng phải chứa bảy tám người, không gian nhỏ hẹp toàn người là người. Lũ chuột trong phòng bị kinh động chạy khắp nơi tìm ổ mới. Trên giường chỉ có hai tấm chăn mỏng đủ cho hai người đắp bụng.
Hòa Hưng Long có nhiều tên đã từng ngồi tù, đối với bọn người hắc đạo thì vào đại lao cũng không phải một loại sỉ nhục mà là một loại quang vinh. Sau khi đi ra tù lại có thể dương dương đắc ý khoác lác với tiểu đệ: "Năm đó lão tử đã nghỉ ngơi trong đó."
Một tên lưu manh mà chưa từng ở tù thì cũng như binh sĩ chưa trải qua chiến trường, nếu chưa trải qua thì chưa thể tự xưng là đàn ông được.
Nhưng dù những tên lưu manh đã ngồi các loại nhà tù kinh nghiệm phong phú nhưng lần đầu tiên vào đại lao Sát Sự Thính. Ở đây bọn họ chỉ chịu đựng một đêm, sáng hôm sau đã thấy đãi ngộ hoàn toàn bất đồng với các nhà tù khác.
Sáng sớm hôm sau ngay lúc tờ mờ sáng, đội trưởng quản giáo và đầu bếp đấy một cỗ xe trên đó là những hộp cơm tiến vào nhà tù, cái nắp hộp cơm vừa được mở ra thì một luồng thơm đậm đà của bánh bao vào thịt xông lên tỏa ra bốn phía, một cái thùng gỗ ở một bên xe chứa súp xương lợn được hầm cách thủy, đầu bếp ra sức quấy cái thìa lơn làm cho mùi thơm của nước súp không ngừng tán rộng xông về phía trong phòng giam đám côn đồ.
"Con mẹ nó, Sát Sự Thính chính là xa hoa, trước kia khổ sở ngồi ở phủ An Châu, ăn cơm thì được phát cho bát cháo loãng có thể nhìn thấy mặt người, một cái ổ bánh ngô đen thui cứng ngắc như tảng đá, thế là đã không tệ lắm rồi. Không nghĩ tới, điểm tâm tại đây lại là bánh bao thịt cùng súp xương lợn. Sau này nếu lão tử không sống được trong giang hồ nữa ba ngày hai bữa cứ gây sự với Sát Sự Thính, vào đây hưởng thụ cũng không tồi."Bọn côn đồ đều cảm thán.
"Ăn cơm nào."Đầu bếp hét rã cuống họng.
Nhìn thấy bên người đầu bếp chồng chất những chồng bát nước lớn cao nhất, rất nhiều lưu manh không nhịn được thèm thuồng mà chảy ra nước miếng, bọn họ dùng đế giày, đai lưng...hết thảy mọi thứ có thể vỗ rầm rầm vào hàng rào tạo ra những tạp âm điên cuồng.
Đội trưởng nhà lao giơ hai tay lên rồi hạ thấp xuống ý bảo mọi người im lặng. Hắn làm như thế cho đến khi bọn côn đồ yên tĩnh trở lại, lúc này mới mỉm cười nói: "Sát Sự Thính không ngược đãi phạm nhân đang bị giam giữ. Bánh bao thịt và súp xương lợn đều là do Tần Trấn đốc tự mình dặn dò nhà bếp làm, cố ý để mọi người bị giam tại nơi này thưởng thức."
"Tần Trấn đốc quả nhiên là người tốt."
"Nhìn dáng người văn nhã trắng trẻo là biết tiểu tử này không thể là người xấu."
"Nói như rắm, Tần Trấn đốc không gọi là văn nhã trắng trẻo, đó là khí phách nội liễm, anh khí bừng bừng. . ."
Đội trưởng nhà tù không có ngăn cản bọn họ điên cuồng thể hiện vuốt mông ngựa, đợi đến khi bọn côn đồ khen ngợi hết lời xong, lúc này hắn mới thản nhiên nói: "Tần Trấn đốc nói, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí. Kinh phí Sát Sự Thính eo hẹp, các thực phẩm làm bánh bao thịt và súp xương lợn đều rất quý. Cho nên, ăn là bị thu phí. Đương nhiên, trong túi mọi người chắc không mang theo tiền bạc, nhưng mọi người đừng lo lắng trước khi được thả chư vị cứ truyền tin cho người nhà mang tiền tới là được."
Đang vuốt mông ngựa lấy được đến mức váng đầu, bọn côn đồ lúc này mới tỉnh táo lại, ăn một bữa cơm trong tù còn muốn lấy tiền. Vị Tần Trấn đốc này tính toán cách gõ cũng thật là hay, tuy nhiên đám côn đồ Hòa Hưng Long cho dù trên thân không có tiền nhưng trong nhà ít nhiều cũng có chút ngân lượng, ăn vài cái bánh bao thịt cũng không tính là gì.
Đội trưởng nhà tù cười tủm tỉm một câu, lập tức đánh nát mộng đẹp bọn côn đồ: "Nếu mọi người không có ý kiến, ta tuyên bố bánh bao thịt mỗi cái một lượng bạc, súp sườn lợn năm lượng bạc một bát."
Bọn côn đồ giận tím mặt: "Thế không phải là giết người à?"
"Mấy người chẳng phải là đã từng ức hiếp người khác, cái gì cũng đều làm để mỗi cửa hàng mỗi tháng phải nộp phí bảo kê năm lượng sao? Bao năm rồi các ngài chẳng phải là ăn không lấy không của người ta, chưa từng thấy các ngươi phải trả tiền? Hôm nay ngồi tù còn muốn ăn cơm chùa, Sát Sự Thính không có quy củ như vậy." Đội trưởng nhà lao vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Quy củ là Tần Trấn đốc đặt ra, Tần Trấn đốc nói, chê đắt đại khái có thể không ăn, đồ ăn Sát Sự Thính đều là công khai ghi giá, già trẻ không gạt."
"Không ăn!" "Chết đói cũng không ăn!" Bọn côn đồ phẫn nộ ra mặt.
Vẻ mặt quản ngục vẫn cười tủm tỉm, lấy bánh bao thịt và đổ súp sườn ra, các quản ngục và đầu bếp tụ tập lại một chỗ ăn uống thả cửa.
Mặt trời lên cao, đúng là thời điểm tốt nhất thời tiết không lạnh cũng không nóng, trong phòng giam ẩm ướt, bọn côn đồ nhìn ô cửa sổ rì rầm hát bài "thiết song lệ", cả đám thèm muốn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ. Thường ngày chúng không quý trọng ánh mặt trời, hôm nay thành phạm nhân thì mới biết đó là một hưởng thụ. Mới trong nhà lao chưa tới một ngày một đêm, bọn côn đồ đã cảm thấy toàn thân đều là một mùi mốc meo thiu thối, nếu có thể ở bên ngoài phơi nắng thật là tốt biết bao.
"Đến giờ hóng gió." Một gã mật thám đi vào đại lao, cao giọng quát: "Ai muốn ra ngoài hóng gió, chờ mở phòng giam, theo hàng lối đi ra ngoài hóng gió nửa canh giờ, mọi người có thể tự do hoạt động trong nội viện đại lao!"
Bọn côn đồ mừng rỡ, khi trước ở trong tù chỉ được hóng gió một lát, đi phiết cá đại điều, thời gian phải dài một chút thì mới đủ được. Hiện tại có thể có một canh giờ đi phơi nắng mặt trời. Rất nhiều người đã ôm lấy chăn mền ẩm ướt trên giường chuẩn bị cầm lấy đi phơi nắng. Ai mà biết còn phải ở trong phòng giam chết tiệt này trong bao lâu?
Mật thám thản nhiên nói: "Tần Trấn đốc nói, phí hóng gió năm lượng bạc. . ."
Vô số chăn mền rơi trên mặt đất mặc cho chuột điên cuồng vụt chạy trên chăn. Bọn côn đồ trợn mắt há hốc mồm không thể ngờ được, Tần Phi quả thực lớn lên trong lũ cướp, đến phơi nắng cũng muốn lấy tiền, nếu ở trong lao mười ngày nửa tháng thì không thể không phá sản?
Kế hoạch hóng gió bị bạc đánh vụn, trong mắt bọn côn đồ vẫn còn lệ nóng thèm muốn nhìn qua song sắt, chúng thấy đám mật thám Sát Sự Thính đám mật thám ung dung ngồi trong sân sảng khoái tắm ánh mặt trời thì bực mình tới nhức cả trứng.
Sát Sự Thính từ trước đến nay là nha môn rất yên tĩnh, nguyên nhân rất đơn giản vì từ quan phủ đến dân chúng đối với cơ cấu quản chế tự nhiên có ác cảm. Nhưng hôm nay quang cảnh Sát Sự Thính rất khác thường, rất nhiều người tụ tập tại cửa lớn Sát Sự Thính. Lý do là Tần Phi đã phái ra không ít nhân thủ, thông cáo toàn thành, hôm nay tại phân sở Sát Sự Thính sẽ tuyên bố cách thức xử phạt đối với những người thuộc bang hội Hòa Hưng Long bị bắt hôm nọ.
Đám đông tụ tập nhiều người là thành viên của Hòa Hưng Long hoặc là người nhà của bọn hắn. Phần đông thì là dân thường An Châu đến xem Tần Trấn đốc tân nhiệm vừa xuất hiện sẽ xử lý Hòa Hưng Long ra sao. Dân chúng vừa tò mò lại vừa chờ mong. Quan lại An Châu đã cấu kết với bọn bang hội kia vơ vét mồ hôi và máu của dân chúng đã rất nhiều năm. Trước nay không có ai phá nổi cái màn cứng như sắt này thế mà Tần Trấn đốc mạnh mẽ một mình chống lại, không phải là một kỳ tích tại An Châu sao?
Vạn dân mong đợi, Tần Phi một thân màu đen quan phục đi ra cửa lớn Sát Sự Thính. Trang phục vừa vặn người làm hắn có tư thế oai hùng chứa chan. Rất nhiều thiếu nữ An Châu đã lên tiếng kinh hô, trong lòng các nàng những vị quan cao chức trọng thế nào cũng phải là trung niên và có cái bụng phình ra như phụ nữ cho thai, thật không ngờ đây là một chàng thanh niên tuổi trẻ anh tuấn, hơn nữa còn không biết trời cao đất dày, trước nay không ai dám trêu chọc Hòa Hưng Long mà Tần Trấn đốc lại dám chọc cho một chọc chí tử!
"Chư vị phụ lão hương thân, bản quan chính là tân nhậm Trấn đốc Sát Sự Thính phân sở An Châu, Tần Phi!" Tần Phi mỉm cười hướng bốn phía nhẹ gật đầu, một loạt tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên.
"Hôm nay, Sát Sự Thính có một việc trọng yếu phi thường muốn tuyên bố." Tần Phi dừng một chút, đợi mọi người sau khi bình tĩnh, mới nói tiếp: "Đại Sở chưa bao giờ có tiền lệ thế này, nhưng bản quan bắt đầu làm thử ở An Châu, nếu như có thể liền hướng Bệ Hạ cùng Sát Sự Thính trình báo, đem kinh nghiệm này mở rộng ra toàn bộ Đại Sở."
"Cụ thể mà nói, chính là chế độ nộp tiền bảo lãnh."
"Mỗi phạm nhân sau khi bị Sát Sự Thính bắt được, có thể giao nộp một khoản tiền tài kim ngân nhất định làm đảm bảo. Phạm nhân có thể tạm thời tự do, nhưng phải ở một địa phương cố định, chấp hành cấm đi lại ban đêm, nghiêm cấm tùy ý bỏ đi, mỗi ngày trở lại Sát Sự Thính báo danh một lần, cho đến khi định tội mới thôi."
"Nói đơn giản một chút chính là hiện tại nếu ngươi có liên quan đến vụ án nhưng đang là nghi phạm thì ngươi cần phải giao nạp một ít tiền tài để được tự do tạm thời. Nếu như ngươi không có liên quan thật, số tiền kia sau khi vụ án xong xuôi sẽ trả lại cho ngươi. Nếu là ngươi không theo quy củ có ý tẩu thoát, Sát Sự Thính sẽ lập tức bắt ngươi đưa vào đại lao những tiền tài phi pháp và tiền bảo lãnh kia đều bị xung công."
Tần Phi giải thích xong, mỉm cười nói: "Lần này Hòa Hưng Long bị bắt rất nhiều nên sẽ áp dụng phương thức nộp tiền bảo lãnh."
Đám người tụ tập trước cửa phân sở Sát Sự Thính tranh luận với nhau, rất nhiều người đều không rõ chủ ý Tần Phi rốt cuộc là cái gì, nhưng là nhiều người suy nghĩ cẩn thận muốn nộp tiền để đưa người nhà đang bị giam tại nhà lao Sát Sự Thính về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.