Chích Thủ Già Thiên

Quyển 2 - Chương 195: Già mà không đáng kính

Tuyết Sơn Phi Hồ

23/03/2013

Đồng thời khi Đệ Nhất Trấn lui lại có trật tự, các cận vệ người Man có ý định bảo toàn thực lực cũng không truy đuổi tới cùng mà hiệp trợ các chiến sĩ Lang Nha bắt đầu thu dọn chiến trường. Bởi mọi người đã từng có giao dịch với nhau nên giữa bộ đội Lang Nha và người Man có rất nhiều người quen, rất nhiều người vừa thấy mặt là bắt chuyện rầm rầm, ân cần thăm hỏi nhau một tiếng, thanh đao lần trước bán cho ngươi có còn sắc không?

Nơi ở của Lý Hổ Nô trong quân doanh chồng đống đầy phòng toàn là người chết. Cửu công chúa bị cấm chỉ vào trong khiến vị thiên chi kiêu nữ này tức giận đá thúng đụng nia, ngay cả lọng che mà bọn thị vệ đưa tới cũng bị hất đổ xuống đất. Đám thị vệ xấu hổ đành phải cầm chắc lấy lọng, đứng cách xa Công chúa một chút, lầm lũi che mưa che gió cho nàng.

Ở trong phòng, cha con Thác Bạt Liệt, Tần Phi, còn có vị khách nhân thần bí kia đứng chật cả căn phòng nhỏ hẹp. Tất cả mọi người đều hào hứng nhìn vị khách nhân thần bí kia, trên mặt hắn đeo một chiến mặt nạ, ban đầu không thể nhìn ra biểu cảm gì. Cho tới khi đã vào phòng rồi, hắn mới bỏ mặt nạ xuống, để nộ ra khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn. Con mắt của lão rất nhỏ, con ngươi nhỏ như đậu tương đảo tròn quanh viền mắt, trên cằm là một chòm râu như râu dê, thoạt nhìn có vẻ rất khôi hài. Khuôn mặt nhọn hoắt của hắn trông có vẻ hết sức nhỏ mọn bần tiện.

Tần Phi nhìn hắn như cười như không, khe khẽ mở miệng nói: "Hôm nay không biết là cơn gió nào thổi lão nhân gia người tới đây thế không biết? Ngày trước, mỗi lần lão đi, không phải là uống cạn một bầu rượu, rồi lại ném vỡ tan cái bầu rượu ấy khiến ta phải đền bạc cho tửu quán, còn cao giọng nói cái gì... lần này nếu không thể báo thù rửa hận là ta sẽ không trở lại nữa ấy nhỉ?"

"Ta nói thế sao?" Người nọ chớp chớp con mắt nhỏ như hạt đậu tương, cười nói: "Uống lắm hay nói linh tinh thật, từ trước đến giờ toàn không giữ lời hết cả."

Thác Bạt Liệt khẽ ho khan hai tiếng, nghiêm trang hỏi: "Vị này là..."

"Theo lý mà nói thì hắn cũng coi là sư phụ ta." Tần Phi thở dài: "Chỉ tiếc là, già mà không đáng kính, nên nếu bảo ta gọi một tiếng sư phụ, chắc trong lòng sẽ khó chịu một hồi lâu."

Thác Bạt Liệt hoảng sợ thất sắc, sư phụ của Tần Phi, đó không phải là Đại Tông Sư Tôn Hạc của triều Ngụy trước hay sao? Nhân vật tầm cỡ này không ngờ lại xuất hiện nơi đây, nếu nắm được cơ hội tốt này, tương lai của người Man đã có thể bảo đảm được rồi.

Đối với thần sắc như của Thác Bạt Liệt, cả đời Tôn Hạc không biết đã thấy bao nhiêu lần, hắn đã sớm không còn thấy lạ nữa. Hứng thú của hắn tập trung vào người Cảnh Gia Lan, hắn cười tủm tỉm nói với Cảnh Gia Lan: "Vị cô nương này, ta thấy ngươi trời sinh đoan chính, khí độ bất phàm, cốt cách thanh kỳ, trong cử chỉ hành vi mơ hồ có khí khái của bậc vương giả, sau này tất có phen nổi lên sóng lớn. Như vậy đi, ngươi để ta sờ sờ... À không, ngươi để lão nhân gia ta xem tay cho ngươi, nếu như đoán chuẩn, ngươi không cần cảm tạ ta. Nếu không chuẩn thì ngươi cứ việc vặt râu ta là được!"

Vừa nghe thấy thân phận Đại Tông Sư của lão, Cảnh Gia Lan ngỡ như đang nằm mơ, từ trước tới giờ nào nàng có từng được gặp vị Đại Tông Sư nào đâu cơ chứ, đã từng đi theo Thủy Tình Không bao lâu, nhãn giới của nàng sao có thể không cao. Có điều, Thủy Tình Không luôn giữ dáng vẻ nghiêm trang, nên vừa mới nghe câu này, nàng liền vô thức đưa tay ra, Tôn Hạc cười ha hả chuẩn bị cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô nương, bỗng một bàn tay lớn cùng lúc duỗi ra, cạnh bàn tay bỗng đánh xuống, nhằm thẳng vào cổ tay Tôn Hạc.

Tôn Hạc sao có thể là người bị đánh trúng dễ dàng như vậy được? Cổ tay hắn co lại lui về trong ống tay áo như một con linh xà.

Tần Phi thu hồi chưởng lực, nhàn nhạt nói: "Cảnh Gia Lan, lão lắm lời như vậy kỳ thực vốn chỉ là muốn sờ tay ngươi thôi, cái trò này khi ta còn tí tuổi đã thấy lão ngồi xổm bên đường gạt tiểu cô nương nhà người ta suốt đến phát nhàm rồi."

"Tên nghịch đồ xấu xa này!" Tôn Hạc bất đắc dĩ lắc đầu, tự tìm lấy một cái ghế rồi ngồi xuống, vắt chéo chân lên, chậm rãi ung dung lắc lư vài cái, ngửa đầu nói: "Đồ nhi này, vi sư từ xa chạy đến tận Bắc Cương cứu ngươi mà ngươi báo đáp ta thế đấy à?"

"Đừng nói linh tinh nữa đi, chuyện xảy ra ở An Châu, làm sao lão biết được? Ta còn lấy làm lạ là tại sao lại gặp lão ở chỗ này đấy." Tần Phi hỏi ngược lại.

Nói vào chính sự, Tôn Hạc cũng trở nên nghiêm túc: "Về tầm nhìn, ta vẫn còn rất bội phục Thủy Tình Không. Nếu không phải tu vi võ đạo hắn cực kỳ cao thì chắc là đi làm quan lâu rồi. Tầm nhìn chính trị của người này nhìn xa trông rộng không thua nhiều danh thần. Chỉ tiếc một điều, khi xưa có một quyết định lựa chọn khó khăn là để tu hành võ đạo thì hắn phải trở thành Phò mã. Mà Phò mã lại không được tham chính, dẫn đến khoảng thời gian đại chiến với Sở quốc, rất nhiều ý kiến của hắn đều bị phản đối ngay từ đầu. Ôi, mấy cái quy củ thật là hại chết người!"



"Khi Đại Ngụy mất nước, Thủy Tình Không một thân một mình đi tới thảo nguyên, với tu vi siêu phàm nhập thánh và tầm nhìn nhạy bén của hắn, một mình hắn đã làm chủ cả thế cục ở thảo nguyên. Ta nói có đúng không?" Tôn Hạc nhìn về phía Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt biết hắn nói không sai, Thủy Tình Không một mình chống người Man, khiến Thác Bạt Hoằng không còn cách nào khác, đồng thời cũng khiến cho Yến Vương không dám tùy tiện động binh xa về hướng Đông. Hắn đích thực là đầu mối then chốt của toàn bộ thảo nguyên, là quả cân quan trọng nhất trên cái cân tiểu ly là toàn bộ vùng thảo nguyên này. Cũng bởi nguyên nhân này mà cái chết của hắn đã dẫn đến hiểm họa gần như diệt tộc của người Man, cũng khiến Thác Bạt Hoằng rục rịch, mà Yến Vương thì phải chuẩn bị đối đầu với áp lực chưa từng có từ phương Bắc.

"Hắn đã chết rồi, ta cũng không thể quá đau buồn." Tôn Hạc chậm rãi nói: "Từ vài chục năm trước, chúng ta cũng coi như đã chết rồi, kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ cũng chỉ vì một tia hy vọng. Cuộc đời này, chúng ta sống lâu thêm một ngày hay sống ít đi một ngày cũng không khác gì nhau. Thủy Tình Không sống có thể ảnh hướng đến đại cục của toàn bộ thảo nguyên. Ta biết được tin hắn chết liền đoán được thảo nguyên sắp đại loạn rồi... Có điều ta không muốn để mấy tên ở Sở quốc chiếm tiện nghi, hơn nữa đợi đã nhiều năm ở phương Nam rồi nên cũng bắt đầu chán, lại muốn đến phương Bắc ngắm bầu trời tuyết trắng mênh mông."

Thác Bạt Liệt suốt đời đã quen nhìn sóng gió, nghe vậy cũng không khỏi trở nên kích động, hắn run rẩy nói: "Có phải đại sư muốn tọa trấn Vương tộc ta không?"

"Ừm, đúng là ta có ý đó!"

Tần Phi nghe trong giọng nói của Tôn Hạc có một chút cô đơn. Có thể khi Thủy Tình Không còn sống, vì đủ loại nguyên nhân, Tôn Hạc không muốn giáp mặt với hắn, nhưng khi hắn chết đi, Tôn Hạc lại cảm thấy tịch mịch. Người trên thế gian này có thể sóng vai với hắn vốn đã không nhiều lắm, cho dù là cao thủ của địch quốc, Tôn Hạc cũng có một chút cảm giác luyến tiếc, huống hồ lại là người đã từng cùng nhau chiến đấu nữa đây? Cái chết của Thủy Tình Không khiến Tôn Hạc muốn đến Bắc Cương hoàn thành sự nghiệp hắn chưa hoàn thành, coi như là an ủi hắn đi.

"Ta có rất lắm tật bệnh, bình thường không có việc gì đừng tìm ta." Tôn Hạc chậm rãi nói: "Đôi khi có vài tháng không tìm được ta là rất bình thường, hơn nữa ta thích hưởng thụ, chi phí ăn mặc đều phải là tốt nhất. Cho dù trên thảo nguyên không có tiền cũng phải tìm cho được, nếu ta không có việc gì thì phải tìm thú vui đến cho ta. Ồ, nói lại nhớ đến Tiểu Đào Hồng ở Hồng Nguyệt Phường chốn Giang Đô, vừa đàn vừa hát thật là hay biết bao, hiếm có người hiểu lòng người đến thế, lại còn nấu ăn rất ngon nữa..."

"Khụ khụ." Tần Phi vội vã đặt tay lên miệng ho khẽ nhắc nhở hai tiếng.

Tôn Hạc không hề cảm thấy xấu hổ, lại nói tiếp: "Vương tộc các ngươi có việc, chắc chắn ta sẽ ra mặt. Có điều, khi đối ngoại không được để lộ thân phận của ta."

"Đại sư yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nhiều lời!"

Chỉ cần có một vị Đại Tông Sư tọa trấn thì tình cảnh bị bao vây của người Man lập tức sẽ trở thành bình yên vô sự, vận may này quả thực là từ trên trời rơi xuống, quả thực Thác Bạt Liệt cho rằng mình đang nằm mơ, hắn hận không thể tự tát lên mặt mình hai cái, sao lại lắm miệng đắc tội vị Đại Tông Sư này được chứ?

"Chờ chút nữa các ngươi thu binh quay về thảo nguyên đi, ta sẽ qua đó sau." Tôn Hạc phân phó xong liền phất phất tay, ý bảo cha con Thác Bạt Liệt cũng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có hai người Tần Phi và Tôn Hạc, hai thầy trò bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát không hề nói gì.

Một lát sau, Tần Phi mở miệng hỏi: "Võ tôn đại nhân từng nói, công pháp Thiên Ngân nếu không phải là hoàng tộc Đại Ngụy thì không thể luyện tập. Lão không thể nào không biết chuyện này, tại sao lại bảo ta học nó?"

Vừa nói đến vấn đề này, Tôn Hạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.



Lão nhăn nhó giải thích: "Khi trước ta cướp được Thiên Ngân và Đoạn Ca từ trong cung ra liền chạy trối chết. Ngươi phải biết, Thiên Ngân là gì cơ chứ? Người trong võ đạo, có ai không thấy nó mà bu như ruồi? Nó ở trong tay ta, sao ta có thể không mở nó ra xem được chứ?"

"Nhìn trộm cũng không phải tội lỗi lớn lao gì." Tần Phi hoàn toàn thấu hiểu tâm tình của lão.

"Đúng vậy, Thiên Ngân ở trong tay ta, như một đại mỹ nữ trần trụi rơi vào trong tay sắc lang, nếu không xem cho kỹ quả thực là có lỗi với tổ tông. Nhưng mà liệu sắc lang có thể nhìn mà không sờ được không chứ? Ngươi hiểu vi sư, vi sư không phải là dạng có thể nhìn không luyện theo được. Sắc lang sờ xong có thể không... Ồ, ừm, ngươi hiểu rồi chứ. Khi đó vi sư đã nghĩ, cho dù có quang minh chính đại học trộm cũng vẫn là học trộm, chẳng bằng quang minh chính đại xem xem ta có thể sử dụng cái nào không..."

Tôn Hạc nói một phen đạo lý hùng hồn xong.

Tần Phi buồn cười mà không nói gì, nếu Tôn Hạc mà giữ quy củ thì không cớ gì lại dạy dỗ ra đám đồ đệ như Tần Phi, Lôi Lôi chứ.

"Ờ, lão thì giỏi rồi." Tần Phi lầm bầm nói.

Tôn Hạc nhún vai: "Đằng nào ta cũng luyện trộm rồi, có gì lợi hiển nhiên sẽ cấp cho đồ đệ, luyện nó cũng không có gì là không được cả."

"Lôi Lôi sư tỷ cũng luyện sao?" Tần Phi hỏi.

Tôn Hạc bỗng trở nên nghiêm túc: "Tuyệt đối không. Trên thực tế, môn công pháp Thiên Ngân này bác đại tinh thâm, nếu ta mười tuổi hai mươi tuổi, hay Thủy Tình Không chiếm được Thiên Ngân ở tầm tuổi đó có thể luyện được nó từ đầu. Nhưng khi đó ta đã nhiều tuổi rồi, tu vi của ta đã thâm căn cố đế, không thể nào đạp đổ đi xây lại được. Bởi vậy ta chỉ luyện được da lông của nó thôi. Lai lịch của sư tỷ ngươi, sau này ngươi sẽ biết, Thiên Ngân là do ta quyết định không truyền thụ cho nó."

"Địa vị rất lớn sao?"

Tôn Hạc mỉm cười: "Dù sao thì cũng không thể nào rất nhỏ được."

"Ta đi thẳng về phương Bắc, ngang qua An Châu vốn định vào thăm ngươi, nhưng lại thấy Bắc Cương Đệ Nhất Trấn vây công An Châu, cảm giác thấy hơi quái lạ, mới lén bắt một quan quân nghe ngóng mới hiểu được là đã có loạn rồi. Đồ đệ gặp nạn, sư phụ không thể không hỗ trợ. Vừa hay khi ta tới đây, gặp bộ hạ của ngươi bị Lưu Nhâm Trọng đánh cho mặt mũi bầm dập, liền xuất thủ tương trợ..."

Tần Phi chế nhạo: "Ngay cả một tên Lưu Nhâm Trọng lão còn không xử lý được, mấy năm nay lão thụt lùi gớm nhỉ?"

"Nói bậy!" Tôn Hạc giận tím mặt: "Nếu ta muốn giết hắn thì có mười tên Lưu Nhâm Trọng cũng không sống nổi. Chẳng qua ta không muốn giết hắn mà thôi, Lưu Nhâm Trọng mà chết thì bên người Yên Vương sẽ không còn cao thủ đứng đầu nào cả, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm. Tên cẩu hoàng đế Sở quốc kia sẽ rất hài lòng. Sao ta lại muốn cho tên cẩu hoàng đế đó hài lòng cơ chứ?"

"Không cần viện cớ nữa, lần này lão tới An Châu, có chỗ tốt gì cho ta?" Tần Phi xòe lớn ta ra: "Mau đem ra đây đi. Nếu không có chỗ tốt gì, lão nhanh nhanh mà đi đại mạc đi, ta không giữ khách ở chỗ này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chích Thủ Già Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook