Quyển 2 - Chương 196: Giết quan tạo phản
Tuyết Sơn Phi Hồ
23/03/2013
Vừa nghe thấy chỗ tốt, sắc mặt Tôn Hạc nhất thời khó coi, hắn thấp giọng nói: "Tới vội vội vàng vàng, sao mang được cái gì tốt tới cho ngươi, để lần sau, lần sau vi sư mời ngươi ăn đi."
"Thôi đi." Tần Phi còn lâu mới tin lời hắn nói: "Lúc rảnh thì tìm hiểu chút chuyện bên Ngụy Vũ Tốt đi, ta vẫn cho rằng có người bên Ngụy Vũ Tốt đã bán đứng Thủy Tình Không. Tạm thời hoàn toàn không có đầu mối gì, chờ ta tìm ra hắn là ai, ta nhất định phải bầm thây hắn vạn đoạn!"
Giọng nói của Tôn Hạc rõ ràng mang theo một sự ghen ghét: "Mới biết Thủy Tình Không được có vài ngày thôi mà đã muốn báo thù rửa hận cho người ta rồi cơ đấy. Nếu vi sư chết ở bên ngoài, chỉ sợ tên tiểu tử ngươi giúp ta khiêng quan tài một lúc cũng đã đủ tích phúc rồi mất."
"Thiên Ngân lão xem rồi học rồi thì cũng thôi đi, khi nào đến bái tế Vũ tôn đại nhân, tự lão đến nhận sai với hắn đi!" Tần Phi dứt lời liền xoay người ra cửa.
Nhìn bóng lưng Tần Phi ly khai, Tôn Hạc thấp giọng lầm bầm nói: "Nếu không phải vi sư học trọm được chút Thiên Ngân thì làm gì có tiểu tử ngươi ở trên đời này?"
Tôn Hạc bước theo Tần Phi rời khỏi gian phòng, lão cũng không quên đeo lại mặt nạ lên mặt, ra tới cửa, lão đâm sầm vào Cửu công chúa đang sa sầm mặt mũi. Tuy rằng nàng cáu giận nhăn mặt nhăn mày nhưng vẫn không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp. Tôn Hạc nhất thời vui vẻ ra mặt, lão bước tới phía trước, nói: "Vị cô nương này, ta thấy ngươi trời sinh đoan chính, khí độ bất phàm, cốt cách thanh kỳ, trong cử chỉ mơ ồ có khí vương giả, sau này tất có một phen gây nên sóng gió. Như vậy đi, để [...]!"
"Mặc xác ngươi!" Cửu công chúa đoạt lấy cây dù trong tay thị vệ rồi đi về phía Tần Phi, chợt nghĩ tới gì đó, nàng lại thay đổi phương hướng, đi tới chỗ Cảnh Gia Lan đang ở ngoài phòng chờ.
Hai người đều có xuất thân hiển hách, từ nhỏ đến lớn đều được những người xung quanh cưng chiều hết mực, đều có tính không chịu thiệt bao giờ. Hai nữ hài tử đều nắm trong tay một cây dù, lẳng lặng đứng sững trong mưa gió, hai đôi tròng mắt mỹ lệ mang theo hàn ý nhìn chằm chằm vào nhau hằn học, không bên nào chịu nhường bên nào.
Cảnh Gia Lan hơi trừng mắt nhìn, châm chọc: "Sao nào? Người khác tu tập võ đạo đều luyện chân khí nội lực, chẳng lẽ ngươi luyện dùng mắt giết người phải không? Ái ui, tự dưng ta thấy ngực ta có hơi nhói lên, liệu có phải đã bị ngươi đả thương rồi không?"
Cửu công chúa mồm mép sắc sảo cũng không chịu thua kém, nàng lãnh đạm nói: "Lúc trước ngươi đánh ngất ta, món nợ này nhất định ta phải tính với ngươi. Niệm tình hôm nay các ngươi có ân giải vây đối với quân doanh Lang Nha, bản cô nương sẽ không làm khó ngươi hôm nay, sau này ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
"Được lắm, ta ở ngay thảo nguyên chờ ngươi." Cảnh Gia Lan ngạo nghễ đáp.
"Nói cái gì đấy?" Tần Phi bước nhanh tới, an bài: "Cảnh Gia Lan, ngươi ở nơi này thật đúng lúc, đi hỗ trợ kiểm kê chiến trường đi."
Cảnh Gia Lan mỉm cười với Cửu công chúa như khiêu khích, xoay người rời khỏi, Tần Phi để nàng tới kiểm kê chiến trường, đương nhiên là có chỗ tốt rồi. Khi Đệ Nhất Trấn lui lại còn để lại rât snhiều chiến mã và vũ khí mất chủ. Những thứ này, đương nhiên là Lang Nha bộ đội sẽ không dùng được mà đưa cho người Man để ghi một món nhân tình. Tần Phi tọa trấn ở An Đông, Tôn Hạc trấn thủ tại Đại mạc, bất kể thế nào người man cũng sẽ không tiến vào hành tỉnh An Đông. Cho bọn chúng một ít vũ khí trang bị, đánh cho Thác Bạt Hoằng một gậy cũng tốt. Từ giác độ của Tần Phi mà nói thì, một Khả Hãn vô cùng yêu chuộng hòa bình, tận sức hình thành quan hệ hữu hảo đôi bên với trung thổ chắc chấn khả ái hơn nhiều so với Ma tộc cùng hung cực ác rồi.
"Ta thì sao?" Cửu công chúa kéo một bên tay áo Tần Phi hỏi.
"Đang muốn nói với ngươi đây!" Tần Phi nắm ngược lại bàn tay nhỏ nhắn của Cửu công chúa, không hề ngần ngại kéo Công chúa đến một nơi yên lặng, thấp giọng nói: "Lần này An Châu có hỗn loạn, ngươi không nên lộ mặt ra bên ngoài, chờ sau khi ta viết xong công văn báo lên trên, ngươi cứ nói theo ý ta là được."
Cửu công chúa không rõ ràng lắm về ý của Tần Phi, nàng giương đôi mắt to mỹ lệ mê man nhìn hắn.
Tần Phi kiên trì giải thích cả nửa ngày. Triều đình và Bắc Cương hiện giờ đang đấu cờ với nhau, sở dĩ triều đình không phát động đại quân phá tan Yến vương là bởi vì không nắm chắc tuyệt đối, đồng thời cũng là vì làm vậy sẽ dẫn đến sự nhăm nhe của Ma tộc và ngô quốc. Nếu có năng lực này thì lần trước khi Đệ Nhất Trấn muốn tiêu diệt đội quân các thiếu gia mà Tần Phi dẫn tại thảo nguyên cũng là đủ lý do để triều đình động binh rồi. Lúc đó không nắm chắc, hiện giờ cũng không nắm chắc, giả như Công chúa đứng ra, tuyên bố là Đệ Nhất Trấn vây công An Châu, ngang nhiên phản loạn. Vậy cũng đồng nghĩa với việc đưa triều đình vào thế bắt buộc phải quyết chiến với Yến Vương.
Tuy rằng hiện giờ có quyết chiến cũng không bị thua, nhưng muốn thắng lợi cũng không phải dễ dàng, hơn nữa cái giá phải trả cũng khong hề nhò.
Đôi khi, trò trong triều dình rần cần phải có kiên trì. Ngươi biết chắc mười mươi là một người muốn phản, nhưng một khi chưa hoàn toàn sắp xếp ổn thỏa hết thì nhất cử nhất động của hắn ngươi đều phải theo dõi. Trước khi Ngô Tam Quế khởi binh, Khang Hi cũng đã nhịn hắn rất nhiều năm. Tương tự như vậy, trước khi Chu Lệ khởi binh, thậm chí còn giả ngây giả dại lừa dối Chu Duẫn Văn. Mọi người so bì ở chữ nhẫn, nhẫn đủ cũng chính là đủ thực lực rồi. Đó chính là thúc thúc có thể nhẫn (nhịn), mà thẩm thẩm thì không nhịn được.
Những đạo lý này giải thích cho Cửu công chúa nghe quả là rất vất vất vả, cũng may tài ăn nói của Tần Phi không tệ, Cửu công chúa cũng không ngốc, rốt cuộc cũng đã hiểu ra rồi.
"Tần Trấn đốc, ngươi xem ta bắt được tên nào đến đây?"
Đi tới phụ cận, Hà Khôn chỉ vào một nam nhân đóng giả thành nữ nhân, cười ha hả nói: "Tần Trấn đốc, chắc ngươi không thể ngờ được, đường đường là Tào Huyền của An Châu mà lại phải hóa trang thành nữ nhân, muốn trốn theo cửa sau. Hà Khôn ta đích thân ra tay, cho dù hắn có giả làm nữ nhân, ta cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hắn."
Tuy rằng Tào Huyền bị bắt nhưng vẫn mạnh miệng như trước, nhảy lên tranh cãi: "Trong thành rối loạn như thế, ta biết đánh với ai? Ta phải đi cũng là có nguyên do cả. Sát Sự Thính các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Ta là mệnh quan triều đình..."
Tần Phi khoát tay áo: "Tào đại nhân, có rất nhiều việc, ngươi biết ta biết. Không cần chứng cứ gì cả! Giữa ngươi với ta không cần phải tốn hơi sức mồm mép làm gì, Khổng Chương cũng coi như là cải tà quy chính rồi, ta đã cho hắn một đường thoát. Còn ngươi, ngươi, nói dối liên miên thì đi xuống đất tìm Diêm Vương mà nói chuyện phiếm đi!"
Tần Phi đứng thẳng người lên, lạnh lùng ra lệnh: "Truyền lệnh xuống phía dưới, những quan viên tham dự vào việc gây náo loạn An Châu, cho về với đất ngay. Thi hành!"
Ánh mắt Tần Phi lướt qua những khuôn mặt kinh hoàng của Tào Huyền, Tống Loan, mỉm cười nói: "Chư vị, vĩnh biệt nhé!"
Một đám chiến sĩ Lang Nha như lang như hổ đẩy đám người Tào Huyền xuống chém đầu... Đám quan viên từ trước đến giờ ngang ngược giờ liều mạng giãy dụa, mặt dày mày dạn quỳ rạp xuống mặt đất, cho dù nói gì cũng không chịu để bị kéo xuống. Bụng mỗi người bọn chúng đều to như cái trống, chí ít cũng phải tới một trăm sáu bảy chục cân, vài người kéo cũng không ăn thua, cứ giằng co qua lại, nhất thời không thể kéo đi nổi.
"Tần Trấn đốc..."
Từ phía xa, một đội quan viên điên cuồng phi đến, người dẫn đầu chính là Tổng đốc An Đông Mục Thanh sơn, hắn thở hổn hển dẫn đầu chạy tới.
Bên trong thành, khắp nơi đều là Sát Sự Thính và bộ đội Lang Nha đang bắt người, chỉ cần là quan viên tham dự lần gây náo loạn này hầu như đều bị bắt tới. Một vài tên còn chưa bị tóm đều hoảng hồn trốn vào trong Tổng đốc hủ. Tạm thời còn chưa có người tới phủ Tổng đốc quấy rầy. Dù sao, cấp bậc của Tổng đốc đại nhân rất cao, Tổng đốc của một tỉnh đường đường là quan lớn tam phẩm, cũng là người có thể bình khởi bình tọa (nói chuyện ngang hàng) với rất nhiều đại lão trong triều đình. Người bình thường tới phủ Tổng đốc đều sợ đến không dám nói lời nào, vào đó bắt người ư... Đúng là ta không có can đảm.
Mục Thanh Sơn ở nhà cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn nghĩ chuyện này không đúng. Lúc trước, khi cần phải đối phó Tần Phi, hắn là người biết đến sau cùng, đám người Tào Huyền đã nấu gạo thành cơm rồi mới nói cho hắn biết. Ngày đó, Tần Phi xông vào phủ Tổng đốc, bản thân hắn đứng lên hỏi Tần Phi một câu là có ý gì... Nói thế nào thì nói, bản thân hắn cũng không phải người khởi xướng bạo loạn mà?
Vậy mà hiện tại, một đám hỗn loạn cùng với Hưng Long đều bị Khổng Chương đuổi về nhà hết, quan binh phòng bị cho sở đều bị tước hết vũ khí. Lực lượng mà phủ Tổng đốc có thể vận dụng ít đến thương cảm, ngược lại Lang Nha bộ đội nắm giữ gần nghìn binh lực trở thành thế lực cường đại nhất ở An Châu. Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Mục Thanh Sơn cân nhắc thấy hắn vốn không tham dự âm mưu đối phó với Tần Phi, nên đích thân tới trước mặt Tần Phi, xem rốt cuộc hắn chuẩn bị làm gì.
Lúc này đây, nếu Mục Thanh Sơn bỏ trốn, khẳng định là không thoát được đi đâu, mà ngược lại còn cho thấy hắn đã chột dạ. Thà là tới nói chuyện một cách quang minh chính đại, lôi mọi chuyện ra nói hết, để tránh bị hiểu nhầm.
Thấy Mục Thanh Sơn tới, Tần Phi hơi nhíu mày, hai tay chắp ra phía sau, làm bộ làm tịch lãnh đạm hỏi: "Sao Mục Tổng đốc lại rảnh rỗi tới Lang Nha này thế?"
Trên mặt Mục Thanh Sơn không biết là mồ hôi hay là nước mưa, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển vài hơi mới mở miệng nói được: "Tần Trấn đốc, cấp dưới của ngươi trắng trợn lùng bắt khắp nơi trong thành, bắt rất nhiều quan viên, ngươi có đủ căn cứ chính xác không vậy?"
"Không có!" Tần Phi đáp: "Rất nhiều việc không cần có chứng cứ, ta cũng lười đi tìm chứng cứ."
Mục Thanh Sơn bị hắn chặn họng một câu không thể trả lời được, chần chờ trong chốc lát rồi đáp: "Thân phận của mệnh quan triều đình hoàn toàn khác, ngươi tùy tiện bắt cũng thôi đi, nhưng chí ít cũng phải thẩm vấn rõ ràng, có tội thì giao cho quan phủ phán xét, vô tội thì phải thả ra. Thế nhưng cấp dưới của ngươi bắt người khắp thành, lạm dụng tư hình, ta thấy tư thế của ngươi là muốn dùng tư hình với bọn Tào đại nhân đúng không?"
"Đúng!" Tần Phi lãnh đạm nói: "Ta đang muốn chém bọn chúng."
"Ngươi..." Mục Thanh Sơn làm quan cả đời, chưa từng bao giờ thấy một Trấn đốc nho nhỏ dám đứng trước mặt hắn lên mặt, tuy rằng hiện giờ trong thành An Châu thì nắm tay của Tần Phi là cứng nhất, nhưng hắn cũng đường đường là một Tổng đốc, nhất thời lửa bốc lên đầu, hét lớn: "Ngươi làm hư hại đến pháp kỷ, làm sao lại có thể nhậm chức ở nha môn như Sát sự Tính được?"
"Pháp kỷ không phải để giảng vào lúc này." Tần Phi lạnh lùng nhìn Mục Thanh Sơn: "Không có ai đến phủ Tổng đốc là bởi vì ta ra lệnh cho cấp dưới không được đến đó, ta biết lão nhân gia ngươi không chủ động đối phó ta. Vậy đã là ta nể mặt mũi ngươi rồi. Nếu Tổng đốc đại nhân vẫn không cần nể mặt vậy thì..."
"Mục Tổng đốc, cứu mạng ta với!" Tào Huyền ôm cổ chân Mục Thanh Sơn, kêu xé họng: "Tần Phi cấu kết với người man, dẫn sói vào nhà, hắn muốn giết quan tạo phản đó!"
"Thôi đi." Tần Phi còn lâu mới tin lời hắn nói: "Lúc rảnh thì tìm hiểu chút chuyện bên Ngụy Vũ Tốt đi, ta vẫn cho rằng có người bên Ngụy Vũ Tốt đã bán đứng Thủy Tình Không. Tạm thời hoàn toàn không có đầu mối gì, chờ ta tìm ra hắn là ai, ta nhất định phải bầm thây hắn vạn đoạn!"
Giọng nói của Tôn Hạc rõ ràng mang theo một sự ghen ghét: "Mới biết Thủy Tình Không được có vài ngày thôi mà đã muốn báo thù rửa hận cho người ta rồi cơ đấy. Nếu vi sư chết ở bên ngoài, chỉ sợ tên tiểu tử ngươi giúp ta khiêng quan tài một lúc cũng đã đủ tích phúc rồi mất."
"Thiên Ngân lão xem rồi học rồi thì cũng thôi đi, khi nào đến bái tế Vũ tôn đại nhân, tự lão đến nhận sai với hắn đi!" Tần Phi dứt lời liền xoay người ra cửa.
Nhìn bóng lưng Tần Phi ly khai, Tôn Hạc thấp giọng lầm bầm nói: "Nếu không phải vi sư học trọm được chút Thiên Ngân thì làm gì có tiểu tử ngươi ở trên đời này?"
Tôn Hạc bước theo Tần Phi rời khỏi gian phòng, lão cũng không quên đeo lại mặt nạ lên mặt, ra tới cửa, lão đâm sầm vào Cửu công chúa đang sa sầm mặt mũi. Tuy rằng nàng cáu giận nhăn mặt nhăn mày nhưng vẫn không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp. Tôn Hạc nhất thời vui vẻ ra mặt, lão bước tới phía trước, nói: "Vị cô nương này, ta thấy ngươi trời sinh đoan chính, khí độ bất phàm, cốt cách thanh kỳ, trong cử chỉ mơ ồ có khí vương giả, sau này tất có một phen gây nên sóng gió. Như vậy đi, để [...]!"
"Mặc xác ngươi!" Cửu công chúa đoạt lấy cây dù trong tay thị vệ rồi đi về phía Tần Phi, chợt nghĩ tới gì đó, nàng lại thay đổi phương hướng, đi tới chỗ Cảnh Gia Lan đang ở ngoài phòng chờ.
Hai người đều có xuất thân hiển hách, từ nhỏ đến lớn đều được những người xung quanh cưng chiều hết mực, đều có tính không chịu thiệt bao giờ. Hai nữ hài tử đều nắm trong tay một cây dù, lẳng lặng đứng sững trong mưa gió, hai đôi tròng mắt mỹ lệ mang theo hàn ý nhìn chằm chằm vào nhau hằn học, không bên nào chịu nhường bên nào.
Cảnh Gia Lan hơi trừng mắt nhìn, châm chọc: "Sao nào? Người khác tu tập võ đạo đều luyện chân khí nội lực, chẳng lẽ ngươi luyện dùng mắt giết người phải không? Ái ui, tự dưng ta thấy ngực ta có hơi nhói lên, liệu có phải đã bị ngươi đả thương rồi không?"
Cửu công chúa mồm mép sắc sảo cũng không chịu thua kém, nàng lãnh đạm nói: "Lúc trước ngươi đánh ngất ta, món nợ này nhất định ta phải tính với ngươi. Niệm tình hôm nay các ngươi có ân giải vây đối với quân doanh Lang Nha, bản cô nương sẽ không làm khó ngươi hôm nay, sau này ngươi rơi vào tay ta, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
"Được lắm, ta ở ngay thảo nguyên chờ ngươi." Cảnh Gia Lan ngạo nghễ đáp.
"Nói cái gì đấy?" Tần Phi bước nhanh tới, an bài: "Cảnh Gia Lan, ngươi ở nơi này thật đúng lúc, đi hỗ trợ kiểm kê chiến trường đi."
Cảnh Gia Lan mỉm cười với Cửu công chúa như khiêu khích, xoay người rời khỏi, Tần Phi để nàng tới kiểm kê chiến trường, đương nhiên là có chỗ tốt rồi. Khi Đệ Nhất Trấn lui lại còn để lại rât snhiều chiến mã và vũ khí mất chủ. Những thứ này, đương nhiên là Lang Nha bộ đội sẽ không dùng được mà đưa cho người Man để ghi một món nhân tình. Tần Phi tọa trấn ở An Đông, Tôn Hạc trấn thủ tại Đại mạc, bất kể thế nào người man cũng sẽ không tiến vào hành tỉnh An Đông. Cho bọn chúng một ít vũ khí trang bị, đánh cho Thác Bạt Hoằng một gậy cũng tốt. Từ giác độ của Tần Phi mà nói thì, một Khả Hãn vô cùng yêu chuộng hòa bình, tận sức hình thành quan hệ hữu hảo đôi bên với trung thổ chắc chấn khả ái hơn nhiều so với Ma tộc cùng hung cực ác rồi.
"Ta thì sao?" Cửu công chúa kéo một bên tay áo Tần Phi hỏi.
"Đang muốn nói với ngươi đây!" Tần Phi nắm ngược lại bàn tay nhỏ nhắn của Cửu công chúa, không hề ngần ngại kéo Công chúa đến một nơi yên lặng, thấp giọng nói: "Lần này An Châu có hỗn loạn, ngươi không nên lộ mặt ra bên ngoài, chờ sau khi ta viết xong công văn báo lên trên, ngươi cứ nói theo ý ta là được."
Cửu công chúa không rõ ràng lắm về ý của Tần Phi, nàng giương đôi mắt to mỹ lệ mê man nhìn hắn.
Tần Phi kiên trì giải thích cả nửa ngày. Triều đình và Bắc Cương hiện giờ đang đấu cờ với nhau, sở dĩ triều đình không phát động đại quân phá tan Yến vương là bởi vì không nắm chắc tuyệt đối, đồng thời cũng là vì làm vậy sẽ dẫn đến sự nhăm nhe của Ma tộc và ngô quốc. Nếu có năng lực này thì lần trước khi Đệ Nhất Trấn muốn tiêu diệt đội quân các thiếu gia mà Tần Phi dẫn tại thảo nguyên cũng là đủ lý do để triều đình động binh rồi. Lúc đó không nắm chắc, hiện giờ cũng không nắm chắc, giả như Công chúa đứng ra, tuyên bố là Đệ Nhất Trấn vây công An Châu, ngang nhiên phản loạn. Vậy cũng đồng nghĩa với việc đưa triều đình vào thế bắt buộc phải quyết chiến với Yến Vương.
Tuy rằng hiện giờ có quyết chiến cũng không bị thua, nhưng muốn thắng lợi cũng không phải dễ dàng, hơn nữa cái giá phải trả cũng khong hề nhò.
Đôi khi, trò trong triều dình rần cần phải có kiên trì. Ngươi biết chắc mười mươi là một người muốn phản, nhưng một khi chưa hoàn toàn sắp xếp ổn thỏa hết thì nhất cử nhất động của hắn ngươi đều phải theo dõi. Trước khi Ngô Tam Quế khởi binh, Khang Hi cũng đã nhịn hắn rất nhiều năm. Tương tự như vậy, trước khi Chu Lệ khởi binh, thậm chí còn giả ngây giả dại lừa dối Chu Duẫn Văn. Mọi người so bì ở chữ nhẫn, nhẫn đủ cũng chính là đủ thực lực rồi. Đó chính là thúc thúc có thể nhẫn (nhịn), mà thẩm thẩm thì không nhịn được.
Những đạo lý này giải thích cho Cửu công chúa nghe quả là rất vất vất vả, cũng may tài ăn nói của Tần Phi không tệ, Cửu công chúa cũng không ngốc, rốt cuộc cũng đã hiểu ra rồi.
"Tần Trấn đốc, ngươi xem ta bắt được tên nào đến đây?"
Đi tới phụ cận, Hà Khôn chỉ vào một nam nhân đóng giả thành nữ nhân, cười ha hả nói: "Tần Trấn đốc, chắc ngươi không thể ngờ được, đường đường là Tào Huyền của An Châu mà lại phải hóa trang thành nữ nhân, muốn trốn theo cửa sau. Hà Khôn ta đích thân ra tay, cho dù hắn có giả làm nữ nhân, ta cũng chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra hắn."
Tuy rằng Tào Huyền bị bắt nhưng vẫn mạnh miệng như trước, nhảy lên tranh cãi: "Trong thành rối loạn như thế, ta biết đánh với ai? Ta phải đi cũng là có nguyên do cả. Sát Sự Thính các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta? Ta là mệnh quan triều đình..."
Tần Phi khoát tay áo: "Tào đại nhân, có rất nhiều việc, ngươi biết ta biết. Không cần chứng cứ gì cả! Giữa ngươi với ta không cần phải tốn hơi sức mồm mép làm gì, Khổng Chương cũng coi như là cải tà quy chính rồi, ta đã cho hắn một đường thoát. Còn ngươi, ngươi, nói dối liên miên thì đi xuống đất tìm Diêm Vương mà nói chuyện phiếm đi!"
Tần Phi đứng thẳng người lên, lạnh lùng ra lệnh: "Truyền lệnh xuống phía dưới, những quan viên tham dự vào việc gây náo loạn An Châu, cho về với đất ngay. Thi hành!"
Ánh mắt Tần Phi lướt qua những khuôn mặt kinh hoàng của Tào Huyền, Tống Loan, mỉm cười nói: "Chư vị, vĩnh biệt nhé!"
Một đám chiến sĩ Lang Nha như lang như hổ đẩy đám người Tào Huyền xuống chém đầu... Đám quan viên từ trước đến giờ ngang ngược giờ liều mạng giãy dụa, mặt dày mày dạn quỳ rạp xuống mặt đất, cho dù nói gì cũng không chịu để bị kéo xuống. Bụng mỗi người bọn chúng đều to như cái trống, chí ít cũng phải tới một trăm sáu bảy chục cân, vài người kéo cũng không ăn thua, cứ giằng co qua lại, nhất thời không thể kéo đi nổi.
"Tần Trấn đốc..."
Từ phía xa, một đội quan viên điên cuồng phi đến, người dẫn đầu chính là Tổng đốc An Đông Mục Thanh sơn, hắn thở hổn hển dẫn đầu chạy tới.
Bên trong thành, khắp nơi đều là Sát Sự Thính và bộ đội Lang Nha đang bắt người, chỉ cần là quan viên tham dự lần gây náo loạn này hầu như đều bị bắt tới. Một vài tên còn chưa bị tóm đều hoảng hồn trốn vào trong Tổng đốc hủ. Tạm thời còn chưa có người tới phủ Tổng đốc quấy rầy. Dù sao, cấp bậc của Tổng đốc đại nhân rất cao, Tổng đốc của một tỉnh đường đường là quan lớn tam phẩm, cũng là người có thể bình khởi bình tọa (nói chuyện ngang hàng) với rất nhiều đại lão trong triều đình. Người bình thường tới phủ Tổng đốc đều sợ đến không dám nói lời nào, vào đó bắt người ư... Đúng là ta không có can đảm.
Mục Thanh Sơn ở nhà cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn nghĩ chuyện này không đúng. Lúc trước, khi cần phải đối phó Tần Phi, hắn là người biết đến sau cùng, đám người Tào Huyền đã nấu gạo thành cơm rồi mới nói cho hắn biết. Ngày đó, Tần Phi xông vào phủ Tổng đốc, bản thân hắn đứng lên hỏi Tần Phi một câu là có ý gì... Nói thế nào thì nói, bản thân hắn cũng không phải người khởi xướng bạo loạn mà?
Vậy mà hiện tại, một đám hỗn loạn cùng với Hưng Long đều bị Khổng Chương đuổi về nhà hết, quan binh phòng bị cho sở đều bị tước hết vũ khí. Lực lượng mà phủ Tổng đốc có thể vận dụng ít đến thương cảm, ngược lại Lang Nha bộ đội nắm giữ gần nghìn binh lực trở thành thế lực cường đại nhất ở An Châu. Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Mục Thanh Sơn cân nhắc thấy hắn vốn không tham dự âm mưu đối phó với Tần Phi, nên đích thân tới trước mặt Tần Phi, xem rốt cuộc hắn chuẩn bị làm gì.
Lúc này đây, nếu Mục Thanh Sơn bỏ trốn, khẳng định là không thoát được đi đâu, mà ngược lại còn cho thấy hắn đã chột dạ. Thà là tới nói chuyện một cách quang minh chính đại, lôi mọi chuyện ra nói hết, để tránh bị hiểu nhầm.
Thấy Mục Thanh Sơn tới, Tần Phi hơi nhíu mày, hai tay chắp ra phía sau, làm bộ làm tịch lãnh đạm hỏi: "Sao Mục Tổng đốc lại rảnh rỗi tới Lang Nha này thế?"
Trên mặt Mục Thanh Sơn không biết là mồ hôi hay là nước mưa, sắc mặt đỏ bừng, thở hổn hển vài hơi mới mở miệng nói được: "Tần Trấn đốc, cấp dưới của ngươi trắng trợn lùng bắt khắp nơi trong thành, bắt rất nhiều quan viên, ngươi có đủ căn cứ chính xác không vậy?"
"Không có!" Tần Phi đáp: "Rất nhiều việc không cần có chứng cứ, ta cũng lười đi tìm chứng cứ."
Mục Thanh Sơn bị hắn chặn họng một câu không thể trả lời được, chần chờ trong chốc lát rồi đáp: "Thân phận của mệnh quan triều đình hoàn toàn khác, ngươi tùy tiện bắt cũng thôi đi, nhưng chí ít cũng phải thẩm vấn rõ ràng, có tội thì giao cho quan phủ phán xét, vô tội thì phải thả ra. Thế nhưng cấp dưới của ngươi bắt người khắp thành, lạm dụng tư hình, ta thấy tư thế của ngươi là muốn dùng tư hình với bọn Tào đại nhân đúng không?"
"Đúng!" Tần Phi lãnh đạm nói: "Ta đang muốn chém bọn chúng."
"Ngươi..." Mục Thanh Sơn làm quan cả đời, chưa từng bao giờ thấy một Trấn đốc nho nhỏ dám đứng trước mặt hắn lên mặt, tuy rằng hiện giờ trong thành An Châu thì nắm tay của Tần Phi là cứng nhất, nhưng hắn cũng đường đường là một Tổng đốc, nhất thời lửa bốc lên đầu, hét lớn: "Ngươi làm hư hại đến pháp kỷ, làm sao lại có thể nhậm chức ở nha môn như Sát sự Tính được?"
"Pháp kỷ không phải để giảng vào lúc này." Tần Phi lạnh lùng nhìn Mục Thanh Sơn: "Không có ai đến phủ Tổng đốc là bởi vì ta ra lệnh cho cấp dưới không được đến đó, ta biết lão nhân gia ngươi không chủ động đối phó ta. Vậy đã là ta nể mặt mũi ngươi rồi. Nếu Tổng đốc đại nhân vẫn không cần nể mặt vậy thì..."
"Mục Tổng đốc, cứu mạng ta với!" Tào Huyền ôm cổ chân Mục Thanh Sơn, kêu xé họng: "Tần Phi cấu kết với người man, dẫn sói vào nhà, hắn muốn giết quan tạo phản đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.