Chương 1:
Ngân Phạm
01/11/2023
Đêm mùa hè oi ả, nơi góc ngã ba vắng vẻ trên đường lớn có một người phụ nữ gầy gò, tiều tuỵ đang quỳ sụp xuống khóc nức nở. Tách… Tách… Tách… Từng giọt nước mắt rơi xuống mặt đường, từ từ lan rộng ra xung quanh rồi hoà chung với những hạt mưa đang rơi xuống. Từ phía bà ta đột nhiên có một mảnh bùa vàng sáng le lói bay lên. Lá bùa xoay vài vòng trong không trung rồi sáng rực một cách kỳ lạ và cứ thế bay vút vào đêm đen vô tận…
Trưa hè, ánh nắng chói chang xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống vạn vật. Trước cổng trường THPT những học sinh ùa ra như bầy ong vỡ tổ, từng nhóm học sinh xôn xao chuyện trò rôm rả. Trong đó có một cô bé có mái tóc ngắn ngang vai vừa đi vừa ngước nhìn tia nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống đầu mình:
- Nắng muốn chết, mệt muốn chết! – Vừa nói, Châu vừa cúi đầu nhăn nhó xốc chiếc cặp trên lưng – Đã nắng nóng rồi còn bắt đi học hè. Học cả năm chưa đủ giờ bắt học hè nữa. Thứ gì chịu nổi.
Vy – cô bé tóc dài đi bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Thôi, không học ở trường thì cũng đi học thêm ở ngoài. Thà đi học ở trường còn hơn. Đành chịu đi mày.
Châu nghe bạn mình nói thì càng uể oải hơn:
- Tao cần một kì nghỉ hè trọn vẹn. Ai cho tao một kì nghỉ hè trọn vẹn đây trời ơi!
- Thôi mà – Vy xoa lưng bạn – Giờ có được nghỉ hè bố mẹ mày cũng bắt mày đi học đủ thứ. Chẳng thà học ở trường còn có bạn bè quen biết để nói chuyện cho vui. Với thầy hiệu trưởng chả bảo trường thu học phí hè không cao còn gì, thôi học ở trường cho tiết kiệm chi phí.
Nghe Vy nhắc đến thầy hiệu trưởng, Châu bất chợt reo lên:
- A! Mày nói tới thầy hiệu trưởng tao mới nhớ. Sáng nay đi ngang văn phòng, tao nghe thấy thầy hiệu trưởng nói chuyện với hai thầy cô hiệu phó về việc làm lễ trừ tà ở khu nhà D đấy.
- Ý mày là… - Vy nhíu mày suy nghĩ – Cái khu nhà cũ nát đằng sau sân bóng ấy hả?
Châu gật đầu:
- Nó đó! Nghe bảo là trường sẽ cho sửa khu đó lại để làm khu nhà thí nghiệm gì đó.
Vy nghe Châu nói liền bày ra vẻ mặt thắc mắc:
- Nhưng mà tao nghe nói khu nhà đó mấy chục năm nay đâu có ai dám vào học, cũng chẳng xây sửa gì được luôn cơ mà.
- Thì đó! – Châu gõ đầu Vy – Thế mới phải làm lễ trừ tà đó.
Im lặng một lát, Châu lại cười ranh mãnh nhìn Vy. Đã quá quen thuộc với tính cách của Châu nên Vy rụt cổ đề phòng nhìn bạn mình:
- Tính làm gì vậy?
- Hề hề… - Châu xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cặp lông mày nhướng lên, đôi mắt chớp chớp – Hay là ngày mai tao với mày đi lên trường xem thử lễ trừ tà nó như thế nào đi?
Vy lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi mày ơi, sáng nay cô đã nhắc là ngày mai không bạn nào được vào trường rồi còn gì. Với ngày mai chắc bảo vệ sẽ đóng cổng, làm sao tao với mày vào được?
- Xời – Châu bĩu môi – Mày lo gì, lên xem một tí thôi. Tao tự có lối vào trường, mày yên tâm đi.
Vy vẫn còn do dự:
- Nhưng chắc chỉ có mấy ông thầy pháp nhảy múa linh tinh thôi, có gì mà xem?
Châu nghe bạn mình nói thì mất kiên nhẫn:
- Thì cứ vào xem mấy ông ấy múa máy như thế nào. Tóm lại là mày nhất định phải đi với tao, nếu không thì …
Thấy Châu bỏ lửng câu nói, Vy hỏi:
- Thì sao?
- Không sao cả - Châu mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào Vy – Nhưng nếu tao đi một mình mà có chuyện gì thì sao?
- Thôi được rồi – Vy đành nhượng bộ thái độ bướng bỉnh của bạn mình – Tao đi là được chứ gì. Mệt mày ghê á. Xem một tí thôi nhá.
Châu nghe Vy nói đồng ý đi xem với mình liền vui mừng nhảy cẫng lên:
- Yeah! Mày hứa rồi đó nha. – Vừa nói, Châu vừa ôm cánh tay Vy – Mày đúng là bạn thân nhất của tao.
Vy và Châu là bạn thân từ hồi còn đi học mẫu giáo. Bố mẹ hai bên nói đùa là có lẽ ông trời đã định cho hai đứa làm chị em nhưng lúc đầu thai bị nhầm lẫn, nên hai đứa mới trở thành bạn thân. Quả thật, duyên số đưa đẩy cho cả hai học cùng lớp với nhau từ mẫu giáo lên đến trung học. Từ nhỏ, tính cách của Vy đã nhút nhát yếu đuối, ngược lại Châu mạnh mẽ nghịch ngợm như con trai, nên Châu luôn bảo vệ Vy khỏi sự trêu chọc của các bạn cùng trang lứa, tuy nhiên cũng không tránh khỏi vài lần Châu kéo theo bạn mình chơi dại gây ra hậu quả dở khóc dở cười. Hai cô bé vừa đi vừa huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Cho đến một ngã ba cạnh bên tiệm net đông đúc, hai người vẫy tay chào nhau rồi ai về nhà nấy.
Về tới nhà, Vy mở cửa bước vào phòng khách, cảm giác mát lạnh của căn nhà ập tới làm Vy thoáng rùng mình, căn nhà yên ắng tĩnh mịch, cái bản lê khô nhớt phát ra âm thanh cọt kẹt. Vy thở dài bước lên lầu. Hôm nay bố mẹ cùng đứa em gái về quê chưa lên nên chỉ có một mình ở nhà làm Vy không có hứng thú ăn uống. Cô bé lên phòng thay đồng phục rồi nằm lên giường lướt điện thoại. Làm gió mát mẻ từ điều hoà thổi ra khiến Vy bất giác buồn ngủ, cô bé từ từ buông điện thoại rồi ngủ quên mất. Vy nhanh chóng chìm vào cơn mộng mị. Trong mơ, Vy vùng vẫy giữa những mảng màu đen đỏ hoà quyện như một bức tranh trừu tượng kinh dị. Vy giật mình tỉnh giấc, vội vàng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Cô đã quên mất giấc mơ đó là gì nhưng cảm giác đáng sợ cùng những mảng màu như khắc sâu trong não bộ làm Vy run rẩy. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã khuất sau đám mây ở chân trời phía tây để lại vệt ráng đỏ như máu, ánh sáng đỏ quạch chiếu xuyên qua kính cửa sổ rồi đọng lại trên ga trải giường màu hồng nhạt. Vy vội vàng vùng dậy bật đèn trong phòng, ánh sáng nhanh chóng lan rộng xua đi cảm giác tối tăm đáng sợ của hoàng hôn.
Ngày hôm sau, Vy ra khỏi nhà từ tám giờ sáng. Cô bé định tranh thủ ra công viên gần nhà cho lũ mèo hoang ăn rồi đến trường tụ họp với Châu cho đúng giờ hẹn. Trong công viên, Vy ngồi trên ghế đá xung quanh cô là đàn mèo hoang đủ màu sắc và kích cỡ, chúng vừa ăn vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Vy đầy biết ơn. Hôm nay là cuối tuần nhưng công viên yên ắng một cách kì lạ, ngoài đàn mèo hoang đang vây quanh Vy và vài chú chim nhỏ đang rỉa lông trên cành cây ra thì không có thêm ai khác. Bỗng từ xa một ông lão ăn xin từ từ đi tới, Ông ta mặc một bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu cùng mái tóc không được cắt tỉa dài loà xoà xuống cổ, bết dính đầy bùn đất và mồ hôi. Ông ta run run ngồi xuống một chiếc ghế đá cách Vy không xa. Vy nhìn người ăn xin mà trong lòng nổi lên thương cảm, cô bé lấy chiếc bánh bao và ly sữa đậu nành mình mua để ăn sáng đưa cho ông lão. Ông ta chưa kịp cảm ơn đã vội chụp lấy cái bánh bao nhai ngấu nghiến. Vy thấy ông ta bị nghẹn liền đưa cho ông ly sữa:
- Ông ăn từ từ thôi, uống chút sữa kẻo nghẹn.
Ăn uống xong, ông ta ngước lên nhìn Vy nói lời cảm ơn, chợt ông ta trợn mắt nhìn thẳng vào Vy:
- Đừng đi! Muốn sống thì đừng đi. – Ông ta túm lấy tay Vy – Cô bé, cô là người tốt, tôi nhắc nhở cô đừng đi, muốn sống thì đừng đi, đừng đi…
Ông ta vừa kéo tay Vy vừa lầm bẩm. Vy hoảng sợ rút tay lại rồi quay lưng bỏ đi. Người đàn ông ăn xin thấy cô không tin, ông ta bất lực thở dài buông tay Vy:
- Đó không phải nơi người sống nên vào, muốn sống thì đừng đi…
Vy leo lên xe đạp chạy một mạch đến trường, vừa đi cô vừa cảm thấy hoang mang trước những lời ông lão nói, cô bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng nhưng vì không muốn lỡ hẹn với Châu nên Vy cắn răng tiếp tục đi đến trường.
Đến nơi, Vy mở điện thoại ra xem giờ, đã mười giờ hai phút trôi qua mà Châu vẫn chưa đến. Vy bấm máy gọi nhưng không có phản hồi khiến cô bé sốt ruột ngồi xuống bên đường, mắt Vy nhìn ra xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đang ngồi thẫn thờ thì bỗng Vy nhìn thấy một đôi chân dép cao su đen đứng lại trước mặt mình, cô bé ngước mắt nhìn lên, thì ra là bác bảo vệ. Bác nhìn Vy nghi ngờ:
- Này, cháu. Sao cháu lại ngồi ở đây, hôm qua giáo viên các lớp đã dặn là hôm nay học sinh không được lên trường rồi mà.
Vy giật mình:
- Dạ! Cháu có hẹn với bạn đi chơi, bạn hẹn cháu đợi ở đây. Cháu đứng đợi bạn một chút rồi đi luôn ạ.
Ông bảo vệ nhìn Vy rồi nói:
- Ừ, hôm nay trường sửa chữa, đừng đến gần. Cháu qua gốc cây bên kia đứng đợi đi.
Vy vâng dạ rồi dắt xe qua bóng cây bên kia đường. Mười giờ ba mươi phút, Châu tiến lại gần Vy với một mớ bùa ngải dây chuông trên tay. Vy đứng bật dậy:
- Mày có biết tao đợi mày bao lâu rồi không?
Châu cười trừ:
- Tại tao phải chuẩn bị mấy cái này nên hơi chậm xíu mà. Đừng giận nha…
- Hay thôi, mình đừng đi nữa – Vy ngập ngừng – Tao thấy hơi sợ sợ sao á. Sáng nay có ông ăn xin nói với tao là: “Nơi đó không dành cho người sống, muốn sống thì đừng đi” ấy.
Châu gạt đi:
- Xời, mấy người đầu óc không tỉnh táo mày tin làm gì. Với bây giờ là ban ngày ban mặt, có gì mà sợ. Đi thôi!
Vừa nói, Châu vừa kéo Vy đi vòng ra cổng sau trường. Ở đó có một chỗ tường cũ kĩ đã sụp xuống một nửa, đây là lối đi dành cho mấy đứa học sinh hay đi học muộn hoặc cúp học. Hai cô bé giấu xe đạp vào bụi dây leo bên tường rồi nhanh chóng trèo vào trường.
Châu dẫn Vy đi vòng qua sau dãy phòng học để đến khu D. Đúng như lời đồn, khu nhà D vừa ẩm thấp vừa cũ kĩ. Dãy nhà có bốn tầng và được thiết kế hình chữ U. Có ba cầu thang lên lầu, một ở sảnh chính, một ở sảnh phụ bên trái và cái còn lại ở sảnh phụ bên phải. Xung quanh dãy nhà là hàng cây không được cắt tỉa tự do vươn cành như những bàn tay của con quái vật khổng lồ bao trùm lấy tất cả. Vy đưa mắt nhìn bức tường sơn màu vàng đã bị tróc nham nhở theo thời gian, có những nơi tường nhà đã bị nứt ra, từ trong kẽ nứt những sợi dây leo vươn mình quấn lấy nhau như những con rắn ngoe nguẩy trong gió. Không gian nơi đây yên ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng xào xạc nhẹ nhẹ của lá khô dưới chân khi hai cô bé dẫm lên cùng tiếng gió thổi qua khe cửa sổ khép hờ tạo nên âm thanh “u… u…” như tiếng kêu rên của linh hồn hoang dã. Vy đứng tại chỗ liếc nhìn xung quanh, không có bất cứ buổi lễ trừ tà nào đang diễn ra. Vy khẽ đập vai Châu rồi chỉ tay ra hiệu về phía cổng trường. Nhưng Châu lắc đầu tiếp tục kéo Vy đi sâu vào bên trong. Hai đứa cùng nhau leo lên tầng bốn của toà nhà. Vy chợt kéo tay Châu:
- Ê! Tao leo không nổi nữa… tao mệt quá… mày đi đâu thì đi đi, tao đợi.
Vừa nói Vy vừa thở hồng hộc. Châu biết thể lực bạn mình không tốt nên cũng không ép Vy đi thêm nữa. Châu mở cửa một căn phòng sát bên cầu thang rồi dẫn Vy đi vào:
- Mày ngồi yên trong này đợi tao một lát, tao đi thám hiểm xong quay lại đón mày sau nha.
Vy gật gật đầu ra hiệu cho Châu đi tiếp, còn cô tìm một chiếc ghế, phủi sạch sẽ và ngồi xuống. Vy quan sát xung quanh thì thấy đây hình như là phòng học. Nhưng kì lạ nhất là căn phòng này có vẻ chưa được dọn dẹp qua. Những căn phòng khác trong dãy nhà đã trống trơn nhưng căn phòng này vẫn còn nguyên bàn ghế, trong ngăn bàn một số chỗ còn sót lại vài tờ giấy đã ngả vàng, có lẽ là của học sinh lúc trước bỏ lại. Nhìn kiểu dáng bàn ghế, tủ sách và quạt trần, Vy đoán căn phòng này cũng phải có niên đại vài chục năm. Mọi vật trong căn phòng bị phủ một lớp bụi dày. Những hàng chữ trên bảng vẫn chưa được xoá đi, trải qua thời gian nét chữ viết bằng phấn hoà lẫn với lớp bụi trên bảng làm Vy không thể đọc được. Bỗng không gian yên ắng xung quanh bị phá vỡ bởi tiếng đồng hồ tích tắc… Tích tắc… Từng tiếng kim đồng hồ vang lên khe khẽ và chậm rãi khiến Vy nổi da gà.
Trưa hè, ánh nắng chói chang xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống vạn vật. Trước cổng trường THPT những học sinh ùa ra như bầy ong vỡ tổ, từng nhóm học sinh xôn xao chuyện trò rôm rả. Trong đó có một cô bé có mái tóc ngắn ngang vai vừa đi vừa ngước nhìn tia nắng rực rỡ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống đầu mình:
- Nắng muốn chết, mệt muốn chết! – Vừa nói, Châu vừa cúi đầu nhăn nhó xốc chiếc cặp trên lưng – Đã nắng nóng rồi còn bắt đi học hè. Học cả năm chưa đủ giờ bắt học hè nữa. Thứ gì chịu nổi.
Vy – cô bé tóc dài đi bên cạnh nhẹ nhàng nói:
- Thôi, không học ở trường thì cũng đi học thêm ở ngoài. Thà đi học ở trường còn hơn. Đành chịu đi mày.
Châu nghe bạn mình nói thì càng uể oải hơn:
- Tao cần một kì nghỉ hè trọn vẹn. Ai cho tao một kì nghỉ hè trọn vẹn đây trời ơi!
- Thôi mà – Vy xoa lưng bạn – Giờ có được nghỉ hè bố mẹ mày cũng bắt mày đi học đủ thứ. Chẳng thà học ở trường còn có bạn bè quen biết để nói chuyện cho vui. Với thầy hiệu trưởng chả bảo trường thu học phí hè không cao còn gì, thôi học ở trường cho tiết kiệm chi phí.
Nghe Vy nhắc đến thầy hiệu trưởng, Châu bất chợt reo lên:
- A! Mày nói tới thầy hiệu trưởng tao mới nhớ. Sáng nay đi ngang văn phòng, tao nghe thấy thầy hiệu trưởng nói chuyện với hai thầy cô hiệu phó về việc làm lễ trừ tà ở khu nhà D đấy.
- Ý mày là… - Vy nhíu mày suy nghĩ – Cái khu nhà cũ nát đằng sau sân bóng ấy hả?
Châu gật đầu:
- Nó đó! Nghe bảo là trường sẽ cho sửa khu đó lại để làm khu nhà thí nghiệm gì đó.
Vy nghe Châu nói liền bày ra vẻ mặt thắc mắc:
- Nhưng mà tao nghe nói khu nhà đó mấy chục năm nay đâu có ai dám vào học, cũng chẳng xây sửa gì được luôn cơ mà.
- Thì đó! – Châu gõ đầu Vy – Thế mới phải làm lễ trừ tà đó.
Im lặng một lát, Châu lại cười ranh mãnh nhìn Vy. Đã quá quen thuộc với tính cách của Châu nên Vy rụt cổ đề phòng nhìn bạn mình:
- Tính làm gì vậy?
- Hề hề… - Châu xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cặp lông mày nhướng lên, đôi mắt chớp chớp – Hay là ngày mai tao với mày đi lên trường xem thử lễ trừ tà nó như thế nào đi?
Vy lắc đầu nguầy nguậy:
- Thôi mày ơi, sáng nay cô đã nhắc là ngày mai không bạn nào được vào trường rồi còn gì. Với ngày mai chắc bảo vệ sẽ đóng cổng, làm sao tao với mày vào được?
- Xời – Châu bĩu môi – Mày lo gì, lên xem một tí thôi. Tao tự có lối vào trường, mày yên tâm đi.
Vy vẫn còn do dự:
- Nhưng chắc chỉ có mấy ông thầy pháp nhảy múa linh tinh thôi, có gì mà xem?
Châu nghe bạn mình nói thì mất kiên nhẫn:
- Thì cứ vào xem mấy ông ấy múa máy như thế nào. Tóm lại là mày nhất định phải đi với tao, nếu không thì …
Thấy Châu bỏ lửng câu nói, Vy hỏi:
- Thì sao?
- Không sao cả - Châu mỉm cười, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào Vy – Nhưng nếu tao đi một mình mà có chuyện gì thì sao?
- Thôi được rồi – Vy đành nhượng bộ thái độ bướng bỉnh của bạn mình – Tao đi là được chứ gì. Mệt mày ghê á. Xem một tí thôi nhá.
Châu nghe Vy nói đồng ý đi xem với mình liền vui mừng nhảy cẫng lên:
- Yeah! Mày hứa rồi đó nha. – Vừa nói, Châu vừa ôm cánh tay Vy – Mày đúng là bạn thân nhất của tao.
Vy và Châu là bạn thân từ hồi còn đi học mẫu giáo. Bố mẹ hai bên nói đùa là có lẽ ông trời đã định cho hai đứa làm chị em nhưng lúc đầu thai bị nhầm lẫn, nên hai đứa mới trở thành bạn thân. Quả thật, duyên số đưa đẩy cho cả hai học cùng lớp với nhau từ mẫu giáo lên đến trung học. Từ nhỏ, tính cách của Vy đã nhút nhát yếu đuối, ngược lại Châu mạnh mẽ nghịch ngợm như con trai, nên Châu luôn bảo vệ Vy khỏi sự trêu chọc của các bạn cùng trang lứa, tuy nhiên cũng không tránh khỏi vài lần Châu kéo theo bạn mình chơi dại gây ra hậu quả dở khóc dở cười. Hai cô bé vừa đi vừa huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất. Cho đến một ngã ba cạnh bên tiệm net đông đúc, hai người vẫy tay chào nhau rồi ai về nhà nấy.
Về tới nhà, Vy mở cửa bước vào phòng khách, cảm giác mát lạnh của căn nhà ập tới làm Vy thoáng rùng mình, căn nhà yên ắng tĩnh mịch, cái bản lê khô nhớt phát ra âm thanh cọt kẹt. Vy thở dài bước lên lầu. Hôm nay bố mẹ cùng đứa em gái về quê chưa lên nên chỉ có một mình ở nhà làm Vy không có hứng thú ăn uống. Cô bé lên phòng thay đồng phục rồi nằm lên giường lướt điện thoại. Làm gió mát mẻ từ điều hoà thổi ra khiến Vy bất giác buồn ngủ, cô bé từ từ buông điện thoại rồi ngủ quên mất. Vy nhanh chóng chìm vào cơn mộng mị. Trong mơ, Vy vùng vẫy giữa những mảng màu đen đỏ hoà quyện như một bức tranh trừu tượng kinh dị. Vy giật mình tỉnh giấc, vội vàng lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Cô đã quên mất giấc mơ đó là gì nhưng cảm giác đáng sợ cùng những mảng màu như khắc sâu trong não bộ làm Vy run rẩy. Bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã khuất sau đám mây ở chân trời phía tây để lại vệt ráng đỏ như máu, ánh sáng đỏ quạch chiếu xuyên qua kính cửa sổ rồi đọng lại trên ga trải giường màu hồng nhạt. Vy vội vàng vùng dậy bật đèn trong phòng, ánh sáng nhanh chóng lan rộng xua đi cảm giác tối tăm đáng sợ của hoàng hôn.
Ngày hôm sau, Vy ra khỏi nhà từ tám giờ sáng. Cô bé định tranh thủ ra công viên gần nhà cho lũ mèo hoang ăn rồi đến trường tụ họp với Châu cho đúng giờ hẹn. Trong công viên, Vy ngồi trên ghế đá xung quanh cô là đàn mèo hoang đủ màu sắc và kích cỡ, chúng vừa ăn vừa dùng đôi mắt long lanh nhìn Vy đầy biết ơn. Hôm nay là cuối tuần nhưng công viên yên ắng một cách kì lạ, ngoài đàn mèo hoang đang vây quanh Vy và vài chú chim nhỏ đang rỉa lông trên cành cây ra thì không có thêm ai khác. Bỗng từ xa một ông lão ăn xin từ từ đi tới, Ông ta mặc một bộ quần áo rách rưới bẩn thỉu cùng mái tóc không được cắt tỉa dài loà xoà xuống cổ, bết dính đầy bùn đất và mồ hôi. Ông ta run run ngồi xuống một chiếc ghế đá cách Vy không xa. Vy nhìn người ăn xin mà trong lòng nổi lên thương cảm, cô bé lấy chiếc bánh bao và ly sữa đậu nành mình mua để ăn sáng đưa cho ông lão. Ông ta chưa kịp cảm ơn đã vội chụp lấy cái bánh bao nhai ngấu nghiến. Vy thấy ông ta bị nghẹn liền đưa cho ông ly sữa:
- Ông ăn từ từ thôi, uống chút sữa kẻo nghẹn.
Ăn uống xong, ông ta ngước lên nhìn Vy nói lời cảm ơn, chợt ông ta trợn mắt nhìn thẳng vào Vy:
- Đừng đi! Muốn sống thì đừng đi. – Ông ta túm lấy tay Vy – Cô bé, cô là người tốt, tôi nhắc nhở cô đừng đi, muốn sống thì đừng đi, đừng đi…
Ông ta vừa kéo tay Vy vừa lầm bẩm. Vy hoảng sợ rút tay lại rồi quay lưng bỏ đi. Người đàn ông ăn xin thấy cô không tin, ông ta bất lực thở dài buông tay Vy:
- Đó không phải nơi người sống nên vào, muốn sống thì đừng đi…
Vy leo lên xe đạp chạy một mạch đến trường, vừa đi cô vừa cảm thấy hoang mang trước những lời ông lão nói, cô bắt đầu cảm thấy một nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng nhưng vì không muốn lỡ hẹn với Châu nên Vy cắn răng tiếp tục đi đến trường.
Đến nơi, Vy mở điện thoại ra xem giờ, đã mười giờ hai phút trôi qua mà Châu vẫn chưa đến. Vy bấm máy gọi nhưng không có phản hồi khiến cô bé sốt ruột ngồi xuống bên đường, mắt Vy nhìn ra xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Đang ngồi thẫn thờ thì bỗng Vy nhìn thấy một đôi chân dép cao su đen đứng lại trước mặt mình, cô bé ngước mắt nhìn lên, thì ra là bác bảo vệ. Bác nhìn Vy nghi ngờ:
- Này, cháu. Sao cháu lại ngồi ở đây, hôm qua giáo viên các lớp đã dặn là hôm nay học sinh không được lên trường rồi mà.
Vy giật mình:
- Dạ! Cháu có hẹn với bạn đi chơi, bạn hẹn cháu đợi ở đây. Cháu đứng đợi bạn một chút rồi đi luôn ạ.
Ông bảo vệ nhìn Vy rồi nói:
- Ừ, hôm nay trường sửa chữa, đừng đến gần. Cháu qua gốc cây bên kia đứng đợi đi.
Vy vâng dạ rồi dắt xe qua bóng cây bên kia đường. Mười giờ ba mươi phút, Châu tiến lại gần Vy với một mớ bùa ngải dây chuông trên tay. Vy đứng bật dậy:
- Mày có biết tao đợi mày bao lâu rồi không?
Châu cười trừ:
- Tại tao phải chuẩn bị mấy cái này nên hơi chậm xíu mà. Đừng giận nha…
- Hay thôi, mình đừng đi nữa – Vy ngập ngừng – Tao thấy hơi sợ sợ sao á. Sáng nay có ông ăn xin nói với tao là: “Nơi đó không dành cho người sống, muốn sống thì đừng đi” ấy.
Châu gạt đi:
- Xời, mấy người đầu óc không tỉnh táo mày tin làm gì. Với bây giờ là ban ngày ban mặt, có gì mà sợ. Đi thôi!
Vừa nói, Châu vừa kéo Vy đi vòng ra cổng sau trường. Ở đó có một chỗ tường cũ kĩ đã sụp xuống một nửa, đây là lối đi dành cho mấy đứa học sinh hay đi học muộn hoặc cúp học. Hai cô bé giấu xe đạp vào bụi dây leo bên tường rồi nhanh chóng trèo vào trường.
Châu dẫn Vy đi vòng qua sau dãy phòng học để đến khu D. Đúng như lời đồn, khu nhà D vừa ẩm thấp vừa cũ kĩ. Dãy nhà có bốn tầng và được thiết kế hình chữ U. Có ba cầu thang lên lầu, một ở sảnh chính, một ở sảnh phụ bên trái và cái còn lại ở sảnh phụ bên phải. Xung quanh dãy nhà là hàng cây không được cắt tỉa tự do vươn cành như những bàn tay của con quái vật khổng lồ bao trùm lấy tất cả. Vy đưa mắt nhìn bức tường sơn màu vàng đã bị tróc nham nhở theo thời gian, có những nơi tường nhà đã bị nứt ra, từ trong kẽ nứt những sợi dây leo vươn mình quấn lấy nhau như những con rắn ngoe nguẩy trong gió. Không gian nơi đây yên ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng xào xạc nhẹ nhẹ của lá khô dưới chân khi hai cô bé dẫm lên cùng tiếng gió thổi qua khe cửa sổ khép hờ tạo nên âm thanh “u… u…” như tiếng kêu rên của linh hồn hoang dã. Vy đứng tại chỗ liếc nhìn xung quanh, không có bất cứ buổi lễ trừ tà nào đang diễn ra. Vy khẽ đập vai Châu rồi chỉ tay ra hiệu về phía cổng trường. Nhưng Châu lắc đầu tiếp tục kéo Vy đi sâu vào bên trong. Hai đứa cùng nhau leo lên tầng bốn của toà nhà. Vy chợt kéo tay Châu:
- Ê! Tao leo không nổi nữa… tao mệt quá… mày đi đâu thì đi đi, tao đợi.
Vừa nói Vy vừa thở hồng hộc. Châu biết thể lực bạn mình không tốt nên cũng không ép Vy đi thêm nữa. Châu mở cửa một căn phòng sát bên cầu thang rồi dẫn Vy đi vào:
- Mày ngồi yên trong này đợi tao một lát, tao đi thám hiểm xong quay lại đón mày sau nha.
Vy gật gật đầu ra hiệu cho Châu đi tiếp, còn cô tìm một chiếc ghế, phủi sạch sẽ và ngồi xuống. Vy quan sát xung quanh thì thấy đây hình như là phòng học. Nhưng kì lạ nhất là căn phòng này có vẻ chưa được dọn dẹp qua. Những căn phòng khác trong dãy nhà đã trống trơn nhưng căn phòng này vẫn còn nguyên bàn ghế, trong ngăn bàn một số chỗ còn sót lại vài tờ giấy đã ngả vàng, có lẽ là của học sinh lúc trước bỏ lại. Nhìn kiểu dáng bàn ghế, tủ sách và quạt trần, Vy đoán căn phòng này cũng phải có niên đại vài chục năm. Mọi vật trong căn phòng bị phủ một lớp bụi dày. Những hàng chữ trên bảng vẫn chưa được xoá đi, trải qua thời gian nét chữ viết bằng phấn hoà lẫn với lớp bụi trên bảng làm Vy không thể đọc được. Bỗng không gian yên ắng xung quanh bị phá vỡ bởi tiếng đồng hồ tích tắc… Tích tắc… Từng tiếng kim đồng hồ vang lên khe khẽ và chậm rãi khiến Vy nổi da gà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.