Chương 5:
Ngân Phạm
01/11/2023
Vy mừng rỡ đứng dậy sau khi thấy cậu bé làm hai linh hồn kia tan thành tro bụi. Lưng và ngực cô đau nhức ê ẩm, nhưng niềm vui vì thoát nạn khiến Vy nhanh chóng quên đi vết thương trên cơ thể mình. Cậu bé im lặng đưa cho Vy cán dù rồi dẫn Vy ra khỏi căn phòng, đi xuống hành lang. Vy thầm nghĩ có khi nào cậu bé đã giận mình rồi hay không. Vy không dám hỏi, chỉ biết bám sát cậu bé từng bước từng bước xuống cầu thang. Bên ngoài, trời bắt đầu mưa nặng hạt, từng tiếng mưa rơi nặng nề trên mái nhà cũ kĩ làm không gian trở nên u buồn một cách kỳ lạ. Cuối cùng cũng xuống đến hành lang lầu một. Chỉ bốn tầng lầu thôi mà Vy tưởng như mình vừa đi phiêu tưu từ địa ngục trở về. Vy khẽ thở phào nhẹ nhõm.
- Còn một nơi nữa.
Cậu bé chợt lên tiếng. Vy ngơ ngác nhìn nó:
- Ý là sao?
- Lúc mới vào đây chị có đi vào một căn phòng để thăm thú – Cậu bé vẫn bình tĩnh – Đi thôi.
Nó dắt Vy vào căn phòng lúc đầu Vy đã từng vào. Vy đề phòng nhìn quanh thì thấy căn phòng này tối tăm, bàn ghế bị xô đẩy ngổn ngang và bám đầy bụi bặm, Vy nhớ không nhầm thì lúc đầu nó trống rỗng. Trong một góc phòng, một người phụ nữ có gương mặt hiền từ phúc hậu đang ngồi trên ghế, gương mặt bà ta mộc mạc không trang điểm nhưng vẫn có nét đẹp diễm lệ. Bà ta lặng im ngồi trên ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn Vy và cậu bé:
- Cuối cùng cũng đến.
Vy ngơ ngác nhìn bà ta. Cậu bé vẫn bình thản đứng im tại chỗ. Người phụ nữ đứng dậy, từ từ bước đến gần Vy. Đồ đạc trong phòng bắt đầu chuyển động. Vy cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển theo. Trong một phút chốc, Vy thấy mình lại bị cuốn vào vòng xoáy không – thời gian.
Đợi cơn chóng mặt qua đi, Vy thấy mình đang đứng giữa một phiên toà. Quan sát tình hình Vy nhận ra đây là phiên toà li hôn. Người phụ nữ trong căn phòng ban nãy và một người đàn ông đang tranh chấp gay gắt với nhau. Người phụ nữ rơi nước mắt, van lớn:
- Một người đàn ông đã ngoại tình thì không thể có đủ trách nhiệm để nuôi dạy con cái, kính mong toà suy xét lại.
Đáp lại dáng vẻ đau khổ của bà ta là những ánh mắt thờ ơ. Kết quả người đàn bà ấy vẫn để tuột mất quyền nuôi con chỉ vì không có kinh tế ổn định. Bà ta ôm ngực khóc trước cổng toà án, người mà bà ta từng gọi là chồng vênh váo ôm eo một cô giáo trẻ đẹp đến trước mặt bà ta:
- Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nuôi dạy tốt đứa con trai của chúng ta. Ít nhất ở với tôi nó sẽ được sung sướng hơn ở với người mẹ không có công việc như cô.
- Im đi! Anh thì biết cái gì, mẹ thì già cả ốm yếu lại mắt bị mù, con thì còn bé. Tôi làm sao mà nỡ lòng nào bỏ họ ở nhà. – Nói rồi người phụ nữ quay qua phía cô gái. – Tôi cứ tưởng giáo viên mầm non thì tốt đẹp thế nào, đằng này lại quyến rũ chồng người khác.
- Chị thì biết cái gì, người ta gọi đó là tình yêu chị hiểu không, nhìn chị vừa già vừa xuề xòa như thế ai mà yêu cho được. Đúng là đồ vừa già vừa xấu.
Người phụ nữ uất nghẹn nhìn hai kẻ ngoại tình ghê tởm đó ung dung bước đi trước mặt bà, nước mắt bà vẫn tuông rơi như thể bao nhiêu lâu qua bà đã chịu uất ức rất nhiều.
Sau hôm đó, người phụ nữ làm rất nhiều việc để mưu sinh, từ những việc chân tay cho đến những việc văn phòng bà đều làm đủ cả. Khi cuộc sống dần ổn định hơn, bà quyết định quay lại căn nhà cũ, bà đã chuẩn bị tất cả để có thể nhận nuôi được con mình cũng như chăm sóc mẹ chồng một cách chu đáo hơn.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, bà dạo bước trên con đường mòn mà trước đây mình thường đi, khung cảnh gợi nhớ về những kỷ niệm hạnh phúc lúc bà vui vẻ chơi đùa cùng con mình. Căn nhà bà từng ở nằm ở một nơi hẻo lánh, ngoại trừ căn nhà đó ra thì hầu như xung quanh không có nhà nào nữa cả. Gần đến căn nhà bà ngửi thấy một mùi hôi thối rất khó chịu, càng đến gần mùi hôi pha lẫn mùi tanh đó càng nồng nặc hơn, bà lẩm bẩm:
- Không lẽ hai người này ở bẩn đến nổi không vứt được rác sao?
Gần đến nơi bà nhìn thấy căn nhà đóng kín cửa và khóa chắc chắn, khoảng sân trước nhà có nhiều lá rơi rụng như thể lâu ngày không có người ở, chưa dừng lại ở đó là mùi hôi nồng và tanh đến mức không thở nổi. Có dự cảm không lành bà lấy chìa khóa cũ ra thử và thật kỳ diệu cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng, bà bước vào nhà thì nhận ra mùi hôi thối đó không phải bốc ra từ dưới bếp mà là từ trên lầu, điều này đã khiến bà tức tốc chạy lên trên xem xét. Bà mở căn phòng ra xem và thứ trước mắt khiến bà ngã khụy người xuống đất.
Trong căn phòng ẩm thấp tối tăm tỏa ra mùi hôi thối đến gay mũi đó không có đồ đạc gì giá trị, đến cả chiếc giường cũng toàn là đồ đạc cũ kỷ nhàu nát. Dưới chân giường, một đứa bé gầy gò nằm co quắp, gương mặt non nớt của nó đã xám xịt một màu chết chóc, đứa bé trần truồng không một mảnh vải che thân, trên lưng, trên vai, trên tay, trên mặt đâu đâu cũng là vết bầm tím. Đôi mắt thằng bé lòi ra, sưng mọng, những con dòi đang ăn lớp da mỏng manh ở mí mắt để thoát ra ngoài.
Giữa căn phòng, trên chiếc ghê dựa là một bà cụ lớn tuổi gầy gò như một bộ xương. Đôi mắt bà ấy mở trừng trừng như thể ngay tại khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng bà ấy vẫn không nỡ buông bỏ điều gì đó. Làn da xanh tím, tứ chi khô quắt nhưng cái bụng trương phình lên lộ rõ từng đường ngoằn ngoèo như bức tranh quỷ đói trong nhà Phật. Tay chân bà ấy bị cột chặt vào thành ghế còn phần đầu bà ấy thì bị nằm ngẹo sang một bên.
Sau vài phút bần thần cùng đôi mắt hoảng hốt đó bà cắn chặt một bên môi rồi chạy đi mà không quên giấu một con dao bếp vào túi.
Khung cảnh chuyển đến một căn nhà nhỏ, bà và người chồng cũ đang cãi nhau rất gay gắt:
- Anh điên rồi, anh giết mẹ và con của anh như vậy à!
- Ai điên, có cô mới điên ấy, tự nhiên chạy xồng xộc vào nhà người khác như thế, bà già đó cũng già rồi, nuôi tốn cơm chứ được gì đâu, đi sớm tốt cho bả. Còn thằng nhỏ ăn rồi đòi mẹ đánh có mấy cái thì lăn ra đó biết gì đâu.
- Cầm thú!!!
Vừa nói bà vừa rút con dao bếp trong túi ra đâm mấy nhát vào người, vào cổ là vào đầu lão, sau đó bà lau vội vết máu và đeo khẩu trang đi đâu đó. Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi đến một trường học nọ, cô gái vừa bước ra thì bà liền lấy dao đâm cô vài nhát vào những chỗ chí mạng sau đó thì bà cũng tự đâm mình rồi kết thúc cuộc đời lúc ấy.
Ngay lúc này không-thời gian quay về thực tại, Vy nhìn thấy trước mắt mình bà ấy đang quỳ người xuống đất, hai tay bà ấy nắm lấy tay cậu bé van nài:
- Tôi biết sai lầm lớn của tôi là đã giết hai người họ sau đó tự sát, tôi không biết bản thân tại sao lại bị kéo đến đây và giam giữ trong căn phòng này, tôi biết bản thân không thể đòi hỏi điều gì cả, sai thì phải trả giá, trong căn phoòng tối tăm này ngày nào tôi cũng tự hỏi bản thân đã làm đúng hay chưa, tôi luôn ân hận về những gì mình đã làm, nhưng ân hận lớn nhất của tôi là không thể nhìn thấy mẹ và con trai tôi lần cuối, cứ nghĩ tới việc họ đã đau khổ như thế nào lúc đó tôi cảm thấy bản thân thật tồi tệ vì đã không thể làm được gì cả, tôi xin cậu có thể cho tôi tan biến một cách nhẹ nhàng hơn bằng cây dù của cậu có được không.
Cậu bé im lặng, cả Vy cũng im lặng. Tuy Vy không nhớ mặt của bà ấy nhưng Vy nhớ về sự kiện đó, đây từng là một vụ án lớn chấn động trong nước mà có lẽ ai cũng đã từng nghe qua, khác với những con ma cô đã gặp bà ấy là người đáng thương nhất. Trong khi Vy còn đang mãi thương cảm cho người phụ nữ ấy thì cậu nhóc lại móc ra từ trong túi một viên gì đó và đưa cho bà ấy:
- Bà hãy uống đi, cái này giúp bà siêu thoát chứ không phải là hồn siêu phách lạc, kiếp sau mong bà sống tốt hơn.
- Cậu chắc chứ nhưng….
- Uống đi!!
Cậu bé gằng giọng nắm lấy tay bà ấy, người phụ nữ nhìn cậu bé với ánh mắt vô cùng biết ơn, sau đó bà ta quay qua nhìn Vy một chút, đôi mắt bà ấy khác với khi nhìn cậu bé, rất khó tả. Rồi sau đó bà ấy gật đầu một cái nhẹ với Vy, bất giác Vy cũng gật đầu với bà ấy. Sau khi vừa uống viên thuốc, cơ thể bà ấy đột nhiên sáng lên rồi tan ra như những con đom đóm nhỏ hòa vào không khí và biến mất. Lúc này cậu nhóc quay qua nhìn Vy rồi nói:
- Thời gian qua chắc bà ấy phải đau đớn và dằn vặt lương tâm lắm, bà ấy đáng được như vậy.
Nghe cậu bé nói Vy cũng cảm thấy rằng cậu bé tuy nhỏ nhưng suy nghĩ lại cực kỳ chín chắn như người trường thành, khó ai ở độ tuổi này có thể đồng cảm cho người khác như thế, phải chăng vì là một thầy pháp nhỏ tuổi nên cậu bé đã trãi qua rất nhiều những việc như thế này mà dần dần những suy nghĩ trong cậu bé đã ngày càng chín chắn hơn. Vy cứ im lặng và miên man suy nghĩ như thế. Thấy Vy không nói gì cậu bé nói thêm:
- Xong việc rồi, chị cần về nhà nữa, bây giờ chị cứ đi ra rồi chạy thẳng một mạch ra ngoài, nhớ không được ngoái đầu nhìn lại.
- Còn em thì sao?
- Em còn công việc phải làm, với cả bây giờ cũng không còn gì nguy hiểm nữa đâu, chị cứ đi ra ngoài và cố gắng đi thật nhanh vì cỡ khoảng 15 phút nữa thì tòa nhà này sẽ bị sập xuống hết đó.
Nghe lời cậu bé, Vy gật đầu rồi chạy thục mạng ra khỏi trường.
- Còn một nơi nữa.
Cậu bé chợt lên tiếng. Vy ngơ ngác nhìn nó:
- Ý là sao?
- Lúc mới vào đây chị có đi vào một căn phòng để thăm thú – Cậu bé vẫn bình tĩnh – Đi thôi.
Nó dắt Vy vào căn phòng lúc đầu Vy đã từng vào. Vy đề phòng nhìn quanh thì thấy căn phòng này tối tăm, bàn ghế bị xô đẩy ngổn ngang và bám đầy bụi bặm, Vy nhớ không nhầm thì lúc đầu nó trống rỗng. Trong một góc phòng, một người phụ nữ có gương mặt hiền từ phúc hậu đang ngồi trên ghế, gương mặt bà ta mộc mạc không trang điểm nhưng vẫn có nét đẹp diễm lệ. Bà ta lặng im ngồi trên ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn Vy và cậu bé:
- Cuối cùng cũng đến.
Vy ngơ ngác nhìn bà ta. Cậu bé vẫn bình thản đứng im tại chỗ. Người phụ nữ đứng dậy, từ từ bước đến gần Vy. Đồ đạc trong phòng bắt đầu chuyển động. Vy cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung chuyển theo. Trong một phút chốc, Vy thấy mình lại bị cuốn vào vòng xoáy không – thời gian.
Đợi cơn chóng mặt qua đi, Vy thấy mình đang đứng giữa một phiên toà. Quan sát tình hình Vy nhận ra đây là phiên toà li hôn. Người phụ nữ trong căn phòng ban nãy và một người đàn ông đang tranh chấp gay gắt với nhau. Người phụ nữ rơi nước mắt, van lớn:
- Một người đàn ông đã ngoại tình thì không thể có đủ trách nhiệm để nuôi dạy con cái, kính mong toà suy xét lại.
Đáp lại dáng vẻ đau khổ của bà ta là những ánh mắt thờ ơ. Kết quả người đàn bà ấy vẫn để tuột mất quyền nuôi con chỉ vì không có kinh tế ổn định. Bà ta ôm ngực khóc trước cổng toà án, người mà bà ta từng gọi là chồng vênh váo ôm eo một cô giáo trẻ đẹp đến trước mặt bà ta:
- Cô yên tâm, chúng tôi sẽ nuôi dạy tốt đứa con trai của chúng ta. Ít nhất ở với tôi nó sẽ được sung sướng hơn ở với người mẹ không có công việc như cô.
- Im đi! Anh thì biết cái gì, mẹ thì già cả ốm yếu lại mắt bị mù, con thì còn bé. Tôi làm sao mà nỡ lòng nào bỏ họ ở nhà. – Nói rồi người phụ nữ quay qua phía cô gái. – Tôi cứ tưởng giáo viên mầm non thì tốt đẹp thế nào, đằng này lại quyến rũ chồng người khác.
- Chị thì biết cái gì, người ta gọi đó là tình yêu chị hiểu không, nhìn chị vừa già vừa xuề xòa như thế ai mà yêu cho được. Đúng là đồ vừa già vừa xấu.
Người phụ nữ uất nghẹn nhìn hai kẻ ngoại tình ghê tởm đó ung dung bước đi trước mặt bà, nước mắt bà vẫn tuông rơi như thể bao nhiêu lâu qua bà đã chịu uất ức rất nhiều.
Sau hôm đó, người phụ nữ làm rất nhiều việc để mưu sinh, từ những việc chân tay cho đến những việc văn phòng bà đều làm đủ cả. Khi cuộc sống dần ổn định hơn, bà quyết định quay lại căn nhà cũ, bà đã chuẩn bị tất cả để có thể nhận nuôi được con mình cũng như chăm sóc mẹ chồng một cách chu đáo hơn.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, bà dạo bước trên con đường mòn mà trước đây mình thường đi, khung cảnh gợi nhớ về những kỷ niệm hạnh phúc lúc bà vui vẻ chơi đùa cùng con mình. Căn nhà bà từng ở nằm ở một nơi hẻo lánh, ngoại trừ căn nhà đó ra thì hầu như xung quanh không có nhà nào nữa cả. Gần đến căn nhà bà ngửi thấy một mùi hôi thối rất khó chịu, càng đến gần mùi hôi pha lẫn mùi tanh đó càng nồng nặc hơn, bà lẩm bẩm:
- Không lẽ hai người này ở bẩn đến nổi không vứt được rác sao?
Gần đến nơi bà nhìn thấy căn nhà đóng kín cửa và khóa chắc chắn, khoảng sân trước nhà có nhiều lá rơi rụng như thể lâu ngày không có người ở, chưa dừng lại ở đó là mùi hôi nồng và tanh đến mức không thở nổi. Có dự cảm không lành bà lấy chìa khóa cũ ra thử và thật kỳ diệu cánh cửa được mở ra một cách dễ dàng, bà bước vào nhà thì nhận ra mùi hôi thối đó không phải bốc ra từ dưới bếp mà là từ trên lầu, điều này đã khiến bà tức tốc chạy lên trên xem xét. Bà mở căn phòng ra xem và thứ trước mắt khiến bà ngã khụy người xuống đất.
Trong căn phòng ẩm thấp tối tăm tỏa ra mùi hôi thối đến gay mũi đó không có đồ đạc gì giá trị, đến cả chiếc giường cũng toàn là đồ đạc cũ kỷ nhàu nát. Dưới chân giường, một đứa bé gầy gò nằm co quắp, gương mặt non nớt của nó đã xám xịt một màu chết chóc, đứa bé trần truồng không một mảnh vải che thân, trên lưng, trên vai, trên tay, trên mặt đâu đâu cũng là vết bầm tím. Đôi mắt thằng bé lòi ra, sưng mọng, những con dòi đang ăn lớp da mỏng manh ở mí mắt để thoát ra ngoài.
Giữa căn phòng, trên chiếc ghê dựa là một bà cụ lớn tuổi gầy gò như một bộ xương. Đôi mắt bà ấy mở trừng trừng như thể ngay tại khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng bà ấy vẫn không nỡ buông bỏ điều gì đó. Làn da xanh tím, tứ chi khô quắt nhưng cái bụng trương phình lên lộ rõ từng đường ngoằn ngoèo như bức tranh quỷ đói trong nhà Phật. Tay chân bà ấy bị cột chặt vào thành ghế còn phần đầu bà ấy thì bị nằm ngẹo sang một bên.
Sau vài phút bần thần cùng đôi mắt hoảng hốt đó bà cắn chặt một bên môi rồi chạy đi mà không quên giấu một con dao bếp vào túi.
Khung cảnh chuyển đến một căn nhà nhỏ, bà và người chồng cũ đang cãi nhau rất gay gắt:
- Anh điên rồi, anh giết mẹ và con của anh như vậy à!
- Ai điên, có cô mới điên ấy, tự nhiên chạy xồng xộc vào nhà người khác như thế, bà già đó cũng già rồi, nuôi tốn cơm chứ được gì đâu, đi sớm tốt cho bả. Còn thằng nhỏ ăn rồi đòi mẹ đánh có mấy cái thì lăn ra đó biết gì đâu.
- Cầm thú!!!
Vừa nói bà vừa rút con dao bếp trong túi ra đâm mấy nhát vào người, vào cổ là vào đầu lão, sau đó bà lau vội vết máu và đeo khẩu trang đi đâu đó. Khung cảnh lại một lần nữa thay đổi đến một trường học nọ, cô gái vừa bước ra thì bà liền lấy dao đâm cô vài nhát vào những chỗ chí mạng sau đó thì bà cũng tự đâm mình rồi kết thúc cuộc đời lúc ấy.
Ngay lúc này không-thời gian quay về thực tại, Vy nhìn thấy trước mắt mình bà ấy đang quỳ người xuống đất, hai tay bà ấy nắm lấy tay cậu bé van nài:
- Tôi biết sai lầm lớn của tôi là đã giết hai người họ sau đó tự sát, tôi không biết bản thân tại sao lại bị kéo đến đây và giam giữ trong căn phòng này, tôi biết bản thân không thể đòi hỏi điều gì cả, sai thì phải trả giá, trong căn phoòng tối tăm này ngày nào tôi cũng tự hỏi bản thân đã làm đúng hay chưa, tôi luôn ân hận về những gì mình đã làm, nhưng ân hận lớn nhất của tôi là không thể nhìn thấy mẹ và con trai tôi lần cuối, cứ nghĩ tới việc họ đã đau khổ như thế nào lúc đó tôi cảm thấy bản thân thật tồi tệ vì đã không thể làm được gì cả, tôi xin cậu có thể cho tôi tan biến một cách nhẹ nhàng hơn bằng cây dù của cậu có được không.
Cậu bé im lặng, cả Vy cũng im lặng. Tuy Vy không nhớ mặt của bà ấy nhưng Vy nhớ về sự kiện đó, đây từng là một vụ án lớn chấn động trong nước mà có lẽ ai cũng đã từng nghe qua, khác với những con ma cô đã gặp bà ấy là người đáng thương nhất. Trong khi Vy còn đang mãi thương cảm cho người phụ nữ ấy thì cậu nhóc lại móc ra từ trong túi một viên gì đó và đưa cho bà ấy:
- Bà hãy uống đi, cái này giúp bà siêu thoát chứ không phải là hồn siêu phách lạc, kiếp sau mong bà sống tốt hơn.
- Cậu chắc chứ nhưng….
- Uống đi!!
Cậu bé gằng giọng nắm lấy tay bà ấy, người phụ nữ nhìn cậu bé với ánh mắt vô cùng biết ơn, sau đó bà ta quay qua nhìn Vy một chút, đôi mắt bà ấy khác với khi nhìn cậu bé, rất khó tả. Rồi sau đó bà ấy gật đầu một cái nhẹ với Vy, bất giác Vy cũng gật đầu với bà ấy. Sau khi vừa uống viên thuốc, cơ thể bà ấy đột nhiên sáng lên rồi tan ra như những con đom đóm nhỏ hòa vào không khí và biến mất. Lúc này cậu nhóc quay qua nhìn Vy rồi nói:
- Thời gian qua chắc bà ấy phải đau đớn và dằn vặt lương tâm lắm, bà ấy đáng được như vậy.
Nghe cậu bé nói Vy cũng cảm thấy rằng cậu bé tuy nhỏ nhưng suy nghĩ lại cực kỳ chín chắn như người trường thành, khó ai ở độ tuổi này có thể đồng cảm cho người khác như thế, phải chăng vì là một thầy pháp nhỏ tuổi nên cậu bé đã trãi qua rất nhiều những việc như thế này mà dần dần những suy nghĩ trong cậu bé đã ngày càng chín chắn hơn. Vy cứ im lặng và miên man suy nghĩ như thế. Thấy Vy không nói gì cậu bé nói thêm:
- Xong việc rồi, chị cần về nhà nữa, bây giờ chị cứ đi ra rồi chạy thẳng một mạch ra ngoài, nhớ không được ngoái đầu nhìn lại.
- Còn em thì sao?
- Em còn công việc phải làm, với cả bây giờ cũng không còn gì nguy hiểm nữa đâu, chị cứ đi ra ngoài và cố gắng đi thật nhanh vì cỡ khoảng 15 phút nữa thì tòa nhà này sẽ bị sập xuống hết đó.
Nghe lời cậu bé, Vy gật đầu rồi chạy thục mạng ra khỏi trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.