Chương 4:
Ngân Phạm
01/11/2023
Vy im lặng theo sau cậu bé bước dọc theo hành lang. Ngoài trời, mây đen che phủ kín bầu trời. Dãy nhà vốn đã âm u do những tán cây lớn che khuất ánh sáng, giờ đây lại càng trở nên tối tăm hơn. Gió thổi qua những lỗ thông gió trên tường phát ra tiếng “u… u…” như tiếng khóc ai oán. Những cành cây đong đưa trong gió, tiếng lá cây cọ vào nhau nghe như tiếng gầm rú tức giận của một con quái vật khổng lồ đang bị thương. Vy run rẩy bước từng bước chậm rãi. Trong những căn phòng ban nãy còn trống rỗng, giờ đây đã đầy ắp người. Bàn ghế không biết xuất hiện từ bao giờ, còn có những học sinh mặc đồng phục lạ lẫm ngồi ngay ngắn, trên bục giảng những người thầy giáo, cô giáo vẫn miệt mài giảng bài. Có vẻ như đây là hành lang trường học bình thường nếu như không có những gương mặt nhợt nhạt, những đôi mắt chỉ có tròng trắng vằn vện những tia máu đang hau háu nhìn Vy thì chắc chắn Vy đã nghĩ như vậy thật. Vy hoảng sợ bước thật nhanh theo thằng bé, vừa đi vừa thắc mắt tại sao tay của thằng bé lại lạnh đến vậy. Đang miên man suy nghĩ, vừa bước xuống hành lang lầu hai, Vy chợt nghe tiếng gọi tên mình khe khẽ. Vừa quay đầu lại, Vy thấy Oanh – em gái mình đang đứng lấp ló sau cánh cửa. Gương mặt con bé ngập tràn vẻ sợ hãi chỉ tay về phía Vy. Vy quay lại, thoáng giật mình cô nhìn thấy cậu bé trắng trẻo bụ bẫm ban nãy đã biến thành một cái xác đang di chuyển. Gương mặt nó đầy máu me, tóc tai bê bết máu, đầu dập nát, não trắng xen lẫn máu đỏ lòi ra ngoài qua vết nứt, hai hốc mắt nó đen ngòm, sâu hoắm, lúc nhúc đầy dòi bọ. Vy hốt hoảng hét lên một tiếng rồi chạy thật nhanh về phía Oanh. Con bé nắm tay Vy trốn vào một căn phòng. Đến khi cảm thấy an toàn, Vy mới hốt hoảng nắm lấy vai Oanh:
- Sao mày lại ở đây?
- Bố mẹ từ quê lên không thấy chị đâu nên kêu em đi kiếm chị về.
Vy tuyệt vọng:
- Thôi xong, giờ cả mày cũng ở trong này thì hai đứa mình làm sao mà ra ngoài được bây giờ?
- Yên tâm – Trong góc tối của căn phòng phát ra một giọng nói quen thuộc – Còn có tao mà, mày lo gì.
Vy tròn mắt nhìn Châu bước ra từ trong góc:
- Ủa? Không phải mày đã an toàn ra ngoài được rồi hả?
Châu lườm Vy:
- An toàn con khỉ, mày bị con quỷ đó lừa từ nãy đến giờ. Nó nhốt tao vào một căn phòng không đi đâu được cả. Mãi tao mới mò ra được thì thấy nó đang dẫn mày đi vòng vòng. Tao đi theo thì gặp em mày. Bọn tao canh mãi mới gặp lúc nó sơ hở để cứu mày ra.
Vy không tin những gì mình nghe thấy, hỏi lại:
- Ý mày là tao bị lừa á?
- Chứ sao – Châu bực dọc đứng dậy phủi tay – Con quỷ gian xảo. Nó định lừa mày xuống địa bàn của nó ở lầu một. Mày mà xuống đó là tiêu đời luôn.
Vy rùng mình sợ hãi. Cứ nghĩ đến việc mình đi theo một con quỷ gian xảo cả buổi trời mà không phát hiện ra, còn suýt nữa rơi vào sào huyệt của nó là cô lại cảm thấy ghê tởm.
- Vậy…. – Vy hốt hoảng – Làm sao để ra ngoài được bây giờ?
Châu nắm tay an ủi bạn mình:
- Yên tâm, tao biết đường ra.
Giây phút chạm vào tay Châu, Vy bỗng hốt hoảng:
- Sao tay mày lạnh thế?
- Biết sao được – Châu bất lực nhìn ra ngoài trời – Trời mưa lạnh thế này, mày biết tao từ nhỏ đến lớn mà, cứ gặp trời lạnh là tay chân lại vậy.
Vừa nói, Châu vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Nghe Châu nói Vy mới để ý, trời đã mưa từ lúc nào. Bên ngoài, trời tối sầm lại như năm, sáu giờ chiều. Tiếng mưa rơi rả rích hoà chung với tiếng sấm đì đùng xa xa phá tan không gian yên ắng của dãy nhà. Vy cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, dường như không khí xung quanh cô đột ngột giảm xuống.
Bỗng, bên ngoài căn phòng phát ra tiếng đập cửa gấp rút. “Ầm… Ầm… Ầm…” Từng tiếng nặng nề vang lên phá tan sự im lặng. Vy hốt hoảng quay sang Châu:
- Làm sao bây giờ?
Châu nhìn cánh cửa cũ kĩ có thể đổ sầm xuống bất kì lúc nào:
- Kéo bàn lại chặn cửa đi. Tay tao bị trật khớp do phá cửa trốn ra, em mày cũng quá mệt rồi, mày nhanh nhanh kéo bàn lại đi. Nó sắp phá cửa rồi.
Vy nghe vậy vội kéo lấy chiếc bàn hỏng gần đó chặn cánh cửa, còn không quên chất thêm ba, bốn cái ghế gỗ lên bàn đề phòng cái bàn không đủ nặng. Xong việc, cả ba rúc vào một góc phòng run rẩy sợ hãi.
Bên ngoài, tiếng đập cửa càng ngày càng gấp rút hơn, dường như thứ bên ngoài rất nóng lòng muốn vào trong. Vy run lên cầm cập, nắm chặt lấy tay Châu và Oanh:
- Phải làm sao bây giờ?
- Yên… Yên tâm… - Oanh cũng sợ hãi không kém – Đợi một lúc nữa nó sẽ bỏ đi thôi, không sao đâu.
Châu cũng run run đáp lại:
- Yên tâm, sẽ không sao đâu.
- Nó mạnh lắm – Vy nhìn chằm chằm cánh cửa – Nãy giờ có hai con ma bị nó giết chết rồi.
- Tin tao đi, không sao đâu.
Vy vùng đứng lên:
- Không được, tụi mình ngồi đây là chờ chết. Phải tự cứu mình thôi.
Châu nghi ngờ nhìn Vy:
- Mày muốn làm gì?
- Leo cửa sổ - Vừa nói, Vy vừa mở cửa sổ ra nhìn xuống – Chúng ta leo xuống dưới đi.
Oanh níu lấy tay Vy, đôi mắt nó rưng rưng:
- Không được đâu, em sợ lắm…
- Cửa sổ cũng thấp – Vy cảm thấy mình bình tĩnh một cách bất thường – Phía dưới còn có bụi cỏ, có ngã cũng không đau lắm. Chúng ta leo thôi.
Oanh níu tay Vy chặt hơn:
- Chị đừng đi, em ở đây sợ lắm.
Vy lạ lùng nhìn con bé:
- Em theo sau chị leo xuống đi.
Con bé vẫn lắc đầu nguầy nguậy ra vẻ sợ hãi. Vy cảm thấy quái lạ. Bình thường Oanh và Châu rất mạnh mẽ, đặc biệt là Châu, không thua kém gì con trai. Tại sao hôm nay còn yếu đuối hơn cả Vy vậy chứ? Vy lùi lại sát bên cửa sổ, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt:
- Hôm nay hai người làm sao ấy, không bình thường chút nào.
Châu lạnh mặt:
- Tụi này chả làm sao cả.
Nhanh như cắt, Oanh lao đến kéo Vy ném xuống sàn nhà. Vy chỉ kịp : “Á” lên một tiếng, cơn đau từ chiếc lưng đập mạnh xuống đất khiến Vy rơi nước mắt. Chưa kịp ngồi dậy thì một bàn chân đạp mạnh lên ngực làm Vy nằm lại xuống sàn. Vy nén đau hé mắt ra nhìn thử. Không thấy Châu và Oanh đâu, trước mặt Vy là hai đứa con gái, mắt xếch trợn ngược, cái miệng rộng ngoác đến tận mang tai, từ trong miệng chúng nó, chất lỏng nhơn nhớt màu đỏ sậm chảy ra đặc sền sệt, loang lổ xuống ngực áo.
- Đồ ngu! Mày dễ lừa quá. Mày tin đây là bạn và em mày à?
- Mở mắt ra, nhìn kĩ đi, nhìn kĩ… Xem đây là ai nào… Hí hí hí hí hí….
Hai con quái vật nhìn dáng vẻ chật vật của Vy, cười nói thích thú. Vy nén đau, mở miệng nói:
- Chúng mày lừa tao?
- Tại mày ngu. Lễ trừ tà đang diễn ra, làm quái gì có con người nào có thể lọt vào đây được. Nhưng mày yên tâm đi, mày sẽ không cảm thấy quá đau đớn đâu, mày sắp thay bọn tao tan biến rồi… Hé hé hé hé…
- Không đau đâu, tan biến sẽ không cảm thấy đau… Hé hé hé hé…
Vy tức giận nhìn hai con quái vật tung hứng cười cợt trước mặt:
- Mày…
- Mày gì mà mày – Một trong hai con quái vật đạp Vy nằm xuống – Ai bảo mày ngu. Thằng nhóc kia làm sao đủ sức mở cái cửa chính mà mày đã chặn, đây là tự mày hại mày… Hahahaha…
Vy hối hận không thôi. Rõ ràng cậu bé luôn cứu Vy thoát khỏi những nguy hiểm từ khi cô đặt chân vào toà nhà này, vậy mà cô lại không tin tưởng nó.
Bỗng rầm một tiếng, khung cửa sổ cũ kĩ bung ra, một bóng đen nhỏ bé nhảy vào căn phòng. Cậu bé kì lạ kia từ từ đứng lên khỏi mặt đất, đôi tay nhỏ bé chậm rãi phủi bụi dính trên quần áo:
- Cửa chính thì không thể, nhưng cửa sổ thì dư sức nha.
Khi vừa nghe thấy tiếng cậu bé hai con ma nữ giật mình run sợ, chúng nắm tay nay đứng nép vào bức tường, chưa kịp làm gì đã bị tan biến chỉ sau một cái hất dù nhẹ của cậu bé.
- Sao mày lại ở đây?
- Bố mẹ từ quê lên không thấy chị đâu nên kêu em đi kiếm chị về.
Vy tuyệt vọng:
- Thôi xong, giờ cả mày cũng ở trong này thì hai đứa mình làm sao mà ra ngoài được bây giờ?
- Yên tâm – Trong góc tối của căn phòng phát ra một giọng nói quen thuộc – Còn có tao mà, mày lo gì.
Vy tròn mắt nhìn Châu bước ra từ trong góc:
- Ủa? Không phải mày đã an toàn ra ngoài được rồi hả?
Châu lườm Vy:
- An toàn con khỉ, mày bị con quỷ đó lừa từ nãy đến giờ. Nó nhốt tao vào một căn phòng không đi đâu được cả. Mãi tao mới mò ra được thì thấy nó đang dẫn mày đi vòng vòng. Tao đi theo thì gặp em mày. Bọn tao canh mãi mới gặp lúc nó sơ hở để cứu mày ra.
Vy không tin những gì mình nghe thấy, hỏi lại:
- Ý mày là tao bị lừa á?
- Chứ sao – Châu bực dọc đứng dậy phủi tay – Con quỷ gian xảo. Nó định lừa mày xuống địa bàn của nó ở lầu một. Mày mà xuống đó là tiêu đời luôn.
Vy rùng mình sợ hãi. Cứ nghĩ đến việc mình đi theo một con quỷ gian xảo cả buổi trời mà không phát hiện ra, còn suýt nữa rơi vào sào huyệt của nó là cô lại cảm thấy ghê tởm.
- Vậy…. – Vy hốt hoảng – Làm sao để ra ngoài được bây giờ?
Châu nắm tay an ủi bạn mình:
- Yên tâm, tao biết đường ra.
Giây phút chạm vào tay Châu, Vy bỗng hốt hoảng:
- Sao tay mày lạnh thế?
- Biết sao được – Châu bất lực nhìn ra ngoài trời – Trời mưa lạnh thế này, mày biết tao từ nhỏ đến lớn mà, cứ gặp trời lạnh là tay chân lại vậy.
Vừa nói, Châu vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Nghe Châu nói Vy mới để ý, trời đã mưa từ lúc nào. Bên ngoài, trời tối sầm lại như năm, sáu giờ chiều. Tiếng mưa rơi rả rích hoà chung với tiếng sấm đì đùng xa xa phá tan không gian yên ắng của dãy nhà. Vy cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, dường như không khí xung quanh cô đột ngột giảm xuống.
Bỗng, bên ngoài căn phòng phát ra tiếng đập cửa gấp rút. “Ầm… Ầm… Ầm…” Từng tiếng nặng nề vang lên phá tan sự im lặng. Vy hốt hoảng quay sang Châu:
- Làm sao bây giờ?
Châu nhìn cánh cửa cũ kĩ có thể đổ sầm xuống bất kì lúc nào:
- Kéo bàn lại chặn cửa đi. Tay tao bị trật khớp do phá cửa trốn ra, em mày cũng quá mệt rồi, mày nhanh nhanh kéo bàn lại đi. Nó sắp phá cửa rồi.
Vy nghe vậy vội kéo lấy chiếc bàn hỏng gần đó chặn cánh cửa, còn không quên chất thêm ba, bốn cái ghế gỗ lên bàn đề phòng cái bàn không đủ nặng. Xong việc, cả ba rúc vào một góc phòng run rẩy sợ hãi.
Bên ngoài, tiếng đập cửa càng ngày càng gấp rút hơn, dường như thứ bên ngoài rất nóng lòng muốn vào trong. Vy run lên cầm cập, nắm chặt lấy tay Châu và Oanh:
- Phải làm sao bây giờ?
- Yên… Yên tâm… - Oanh cũng sợ hãi không kém – Đợi một lúc nữa nó sẽ bỏ đi thôi, không sao đâu.
Châu cũng run run đáp lại:
- Yên tâm, sẽ không sao đâu.
- Nó mạnh lắm – Vy nhìn chằm chằm cánh cửa – Nãy giờ có hai con ma bị nó giết chết rồi.
- Tin tao đi, không sao đâu.
Vy vùng đứng lên:
- Không được, tụi mình ngồi đây là chờ chết. Phải tự cứu mình thôi.
Châu nghi ngờ nhìn Vy:
- Mày muốn làm gì?
- Leo cửa sổ - Vừa nói, Vy vừa mở cửa sổ ra nhìn xuống – Chúng ta leo xuống dưới đi.
Oanh níu lấy tay Vy, đôi mắt nó rưng rưng:
- Không được đâu, em sợ lắm…
- Cửa sổ cũng thấp – Vy cảm thấy mình bình tĩnh một cách bất thường – Phía dưới còn có bụi cỏ, có ngã cũng không đau lắm. Chúng ta leo thôi.
Oanh níu tay Vy chặt hơn:
- Chị đừng đi, em ở đây sợ lắm.
Vy lạ lùng nhìn con bé:
- Em theo sau chị leo xuống đi.
Con bé vẫn lắc đầu nguầy nguậy ra vẻ sợ hãi. Vy cảm thấy quái lạ. Bình thường Oanh và Châu rất mạnh mẽ, đặc biệt là Châu, không thua kém gì con trai. Tại sao hôm nay còn yếu đuối hơn cả Vy vậy chứ? Vy lùi lại sát bên cửa sổ, nghi ngờ nhìn hai người trước mặt:
- Hôm nay hai người làm sao ấy, không bình thường chút nào.
Châu lạnh mặt:
- Tụi này chả làm sao cả.
Nhanh như cắt, Oanh lao đến kéo Vy ném xuống sàn nhà. Vy chỉ kịp : “Á” lên một tiếng, cơn đau từ chiếc lưng đập mạnh xuống đất khiến Vy rơi nước mắt. Chưa kịp ngồi dậy thì một bàn chân đạp mạnh lên ngực làm Vy nằm lại xuống sàn. Vy nén đau hé mắt ra nhìn thử. Không thấy Châu và Oanh đâu, trước mặt Vy là hai đứa con gái, mắt xếch trợn ngược, cái miệng rộng ngoác đến tận mang tai, từ trong miệng chúng nó, chất lỏng nhơn nhớt màu đỏ sậm chảy ra đặc sền sệt, loang lổ xuống ngực áo.
- Đồ ngu! Mày dễ lừa quá. Mày tin đây là bạn và em mày à?
- Mở mắt ra, nhìn kĩ đi, nhìn kĩ… Xem đây là ai nào… Hí hí hí hí hí….
Hai con quái vật nhìn dáng vẻ chật vật của Vy, cười nói thích thú. Vy nén đau, mở miệng nói:
- Chúng mày lừa tao?
- Tại mày ngu. Lễ trừ tà đang diễn ra, làm quái gì có con người nào có thể lọt vào đây được. Nhưng mày yên tâm đi, mày sẽ không cảm thấy quá đau đớn đâu, mày sắp thay bọn tao tan biến rồi… Hé hé hé hé…
- Không đau đâu, tan biến sẽ không cảm thấy đau… Hé hé hé hé…
Vy tức giận nhìn hai con quái vật tung hứng cười cợt trước mặt:
- Mày…
- Mày gì mà mày – Một trong hai con quái vật đạp Vy nằm xuống – Ai bảo mày ngu. Thằng nhóc kia làm sao đủ sức mở cái cửa chính mà mày đã chặn, đây là tự mày hại mày… Hahahaha…
Vy hối hận không thôi. Rõ ràng cậu bé luôn cứu Vy thoát khỏi những nguy hiểm từ khi cô đặt chân vào toà nhà này, vậy mà cô lại không tin tưởng nó.
Bỗng rầm một tiếng, khung cửa sổ cũ kĩ bung ra, một bóng đen nhỏ bé nhảy vào căn phòng. Cậu bé kì lạ kia từ từ đứng lên khỏi mặt đất, đôi tay nhỏ bé chậm rãi phủi bụi dính trên quần áo:
- Cửa chính thì không thể, nhưng cửa sổ thì dư sức nha.
Khi vừa nghe thấy tiếng cậu bé hai con ma nữ giật mình run sợ, chúng nắm tay nay đứng nép vào bức tường, chưa kịp làm gì đã bị tan biến chỉ sau một cái hất dù nhẹ của cậu bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.