Chương 51
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Có nguyện ý hay không?
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch bên trên, mặt anh vốn dĩ lạnh lẽo, nhưng lúc này đây, đại khái vì chờ cô trả lời, môi mỏng hơi nhấp, nín thở ngưng thần, có chút khẩn trương.
Cô cười cười, ý nghĩ xoay chuyển, giọng nói chậm rãi câu người, “Giang tổng, nếu em không nguyện ý, thì anh sẽ làm gì?”
Quý Minh Châu dứt lời, đầu ngón tay nghịch ngợm cổ áo người đối diện.
“Cả người em, anh cũng đã thấy hết rồi.” Giang Tịch chậm rãi nói, “Em còn có thể là của ai?”
Á à, nghe ngữ khí này xem, rất tự tin đó nha.
Đương nhiên, chút tự tin này, cũng là do cô cho anh.
Giang Tịch còn hỏi cố tình móc mỉa cô!
Khóe miệng cô nhếch lên, vừa định trả lời, cằm nhỏ lại bị chế trụ, rồi sau đó Giang Tịch nghiêm cần cúi người xuống, hơi thở quyện vào nhau, hôn lên môi cô.
Lần thứ hai hôn thực mềm nhẹ, kiên nhẫn, không gấp gáp như vừa rồi.
Lâu đến muốn mệnh —— đến khi tách ra, Quý Minh Châu thở hổn hển, xíu chút nữa đã ngất xỉu.
Cô một quyền đấm lên đầu vai mảnh khảnh, căm giận, “Sao lại như vậy!”
Khát đến vậy sao!
Cô cảm giác miệng mình bị gặm đến tróc da.
Giang Tịch bị đẩy vai như mèo cào, thuận thế cầm tay cô, đưa đến bên môi, chậm rãi hôn nhẹ, không trả lời vấn đề, chỉ hỏi, “Có nguyện ý hay không, hử?”
Giang Tịch vẫn còn đợi cô đáp lại.
Một tay anh chế trụ eo thon, lực đạo mạnh mẽ, Quý Minh Châu chỉ cần như vậy, quân lính lập tức tan rã, đầu hàng vô điều kiện ——
“Nguyện ý nguyện ý em nguyện ý! Em đặc biệt nguyện ý!”
Nhận được câu trả lời, ánh mắt Giang Tịch như nước, anh càng thêm áp lại, chạm chạm gò má kiều nộn, “Được, anh nhận lời rồi nhé.”
“Đây là em tự đáp ứng, có anh ở đây, em không được đổi ý đâu đấy.”
Quý Minh Châu nghe xong, túm lấy mặt anh, dùng sức nắm nắm, “Không cho phép em đổi ý, vậy vạn nhất anh đổi ý thì sao?”
Vẻ mặt Giang Tịch như đang nhìn kẻ ngốc, “Em cảm thấy anh giống em, là người bội tình bạc nghĩa sao.”
Quý Minh Châu: “”
Cô trợn tròn mắt, sao cô lại là người bội tình bạc nghĩa.
Chuyện này của hai người bây giờ mới bắt đầu mà?
“Xuất ngoại, Thụy Sĩ.” Giang Tịch lời ít mà ý nhiều giải thích, “dù cho anh có sai, nhưng mà ——”
“Anh nhớ chính miệng mình nói gì sao. Hiện tại, em chỉ muốn anh hiểu rõ, anh là nửa kia trong tưởng tượng của em.”
Khi còn học cao trung, nam nữ học thể dục luôn tách ra, Giang Tịch và Quý Minh Châu tuy rằng không cùng một lớp, nhưng chiều thứ ba thứ sáu học thể dục, cùng một thầy giáo, lúc này, nhất định có thể gặp được nhau, vừa khéo như vậy đấy.
Nam sinh đánh bóng rổ xong đều tụ tập ở dưới bóng cây, hormone thanh xuân phóng ra tứ phía, ánh mắt nam sinh đều đồng loạt nhìn sang bên kia đường pit.
Quý Minh Châu bị một đám nữ sinh vây quanh ở sân thể dục, hỏi về hình mẫu lý tưởng của cô.
Khi đó cô mới từ xà đơn nhảy xuống, váy màu trắng bay lên lộ ra đôi chân thon dài.
Cô mang theo cười, “Hình mẫu lý tưởng gì đó, rất đơn giản, sạch sẽ, ưu tú, soái khí, chỉ thuộc về mình tớ.”
Một câu này, theo gió bay tới bóng cây.
Bị Giang Tịch nhớ mãi nhiều năm.
Nhưng sau buổi sinh nhật ngày hôm đó, mới cảm thấy hai người không có khả năng.
Độc thân ở nước ngoài ngần ấy năm, Giang Tịch trước sau như một, sống theo lý tưởng của Quý Minh Châu.
Anh như người máy, sống theo quỹ đạo buồn tẻ, mặc dù cảm thấy đoạn đường phía trước thực xa vời, vẫn mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không.
Tim Quý Minh Châu đập dồn dập như trống dồn, cảm thấy kí ức chỉ thuộc về hai người, bí mật thời niên thiếu, một tầng lại một tầng chậm rãi mở ra.
Quý Minh Châu nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, bản thân cô cũng không thể quên.
Khi đó Giang Tịch cũng không rõ ràng, anh không cần dựa theo lý tưởng của cô sống thành như vậy.
Bởi vì
“Giang Tịch, em tưởng đã nói với anh rồi, như vậy em phải nói rõ với anh.” Quý Minh Châu nói, nhìn vào đôi mắt đen láy như bầu trời đêm.
“Bởi vì, anh vốn dĩ đã là hình mẫu lý tưởng của em.”
Hoa xung quanh, đặc biệt hiệu quả ngay thời khắc mấu chốt này.
Chờ đến khi thu thập xong, thì lại là một cục diện khác hoàn toàn.
Cô được Giang Tịch kéo từ mặt đất lên trước, Quý Minh Châu nhìn chú heo cao bằng hai người cộng lại, dùng hoa hồng kết thành, “Giang Tịch, cái này quý lắm, đã vậy anh còn làm lớn như vậy.”
Chưa nói đến hoa vừa từ trong tay lấy ra, bó hoa được kết lại khéo léo, nhưng cánh hoa lại rơi rụng khắp nơi, như gà trống bị nhổ sạch lông vậy.
“Không sao, cái này rất lâu mới tàn, đặt ở chỗ đó đi.” Giang Tịch chuẩn bị muốn thu thập.
Quý Minh Châu vội vàng ngăn anh lại, “Ai đừng a ———”
Tiếp nhận ánh mắt dò hỏi của Giang Tịch, Quý Minh Châu giải thích, “Dù sao cũng là lần đầu tiên, phải chụp ảnh lưu lại kỷ niệm chứ, em muốn ghi lại 360 độ!”
Cảnh tượng xa hoa lộng lẫy đến vậy, nếu đổi lại là người khác, đều sẽ nhịn không được.
Huống chi, do nửa kia mới ra lò của cô, tỉ mỉ chuẩn bị.
Đúng vậy, một nửa còn lại.
Nghe đến ba chữ này, cảm giác xốn xang từ từ dâng lên.
Quý Minh Châu chỉ đạo Giang Tịch giúp cô cầm thiết bị quay chụp, thay đổi nhiều góc độ rồi tư thế, cuối cùng cũng chụp xong.
Giang Tịch dọn dẹp sạch sẽ cánh hoa trên mặt đất, Quý Minh Châu tranh thủ thời gian đứng nhìn chú heo bên cạnh, cẩn thận đánh giá.
Rồi sau đó, mặt đối mặt, như so xem ai cao hơn ai.
Không biết qua bao lâu, Giang Tịch mới nói với cô, “Được rồi đã khuya rồi, em về phòng rửa mặt đi.”
“Chưa muộn mà?” Quý Minh Châu nghi hoặc quay đầu lại, không rõ tại sao anh lại đột nhiên đuổi người vì mục đích gì.
“Em ở trong phòng chờ anh.” Giang Tịch tiếp tục thu thập, không nhanh không chậm bổ sung.
Quý Minh Châu đột nhiên cảm thấy, bản thân như bước vào một cái bẫy.
Nói ngắn gọn chính là, mới thoát từ một cái hố, lại rơi vào một cái hố khác.
Sau khi về phòng, Quý Minh Châu liền vò đầu bứt tai.
Tầm mắt cô nhìn qua ván cửa, dường như có thể trực tiếp xuyên qua bức tường mỏng manh.
Quý Minh Châu muốn lớn tiếng thông báo, nhưng ngại đây chỉ là ngày đầu tiên của hai người.
Có vẻ không quá rụt rè thì phải.
Hơn nữa
Quan trọng nhất chính là!
Cách Giang Tịch “Không thường xuyên liên lạc” trước đây, hiện tại có thể nói cha mẹ cả hai đều đứng bên ngoài câu chuyện.
Nghĩ vậy, Quý Minh Châu âm thầm hừ hai tiếng, suy nghĩ lại lần nữa bị Giang Tịch kéo trở về.
Anh vừa mới hôn cô.
Thật sâu, dùng sức, không cho phép cự tuyệt.
Còn không nhân nhượng mà g/ặm cắn!
Quý Minh Châu trong lòng như có kiến bò, độ nóng trên mặt có thể nấu mấy nước nồi nước sôi cùng lúc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Minh Châu vẫn không thể nhịn được, bò lên Weibo, cùng fans chia sẻ tin tức bí ẩn nhưng lại rất quan trọng này.
【@Pearl: Hôm nay là một đêm đặc biệt ~[ gà con.jpg]】
Tùy ý tặng kèm thêm một tấm ảnh.
Trên hình xuất hiện bối cảnh hơi tối, nhưng không khó để nhìn ra cây được kết bằng hoa hồng cao như người thật, cánh hoa hồng rụng đầy đất, cùng với lụa đỏ thượng hạng được định chế riêng.
Cộng thêm câu nói kia, ý tứ ám chỉ không cần nói cũng biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, fans đều chạy tới, tò mò cùng kinh ngạc cảm thán.
—— “A, còn tưởng rằng có gì đổi mới, không nghĩ tới?”
—— “Có khi nào tiểu trân châu của chúng ta thoát kiếp độc thân hay không??”
—— “Ô ô ô không biết nên nói cái gì bây giờ, trước tiên vẫn phải chúc phúc cho lão bà nhà ta mới được!”
—— “Mẹ ơi, nhiều hoa hồng như vậy, nếu tôi không nhìn lầm, đây là rose-only định chế!”
—— “Lầu trên đừng kinh ngạc quá sớm, các bà nhìn kỹ đi, cánh hoa tùy ý rụng trên mặt đất, mới thực sự tuyệt vời lãng mạn quá đi a a a a a!!”
—— “Ông trời ơi, tôi còn mơ hồ nhận ra được đây là heo với gà, tình thú của kẻ có tiền là đây sao?”
—— “Đậu má, Pearl của ta thật sự có tiền mà, bức ảnh này tôi còn thấy được một tí xíu phong cảnh Gianh thành qua cửa sổ sát đất nữa cơ, nơi này con mẹ nó —— là Bách Duyệt công quán mà!”
—— “Tôi tập mãi thành quen rồi, xem Weibo, cô ấy thật sự tìm được một nửa kia rồi, tiểu trân châu, cô nhất định phải sống tốt, chúc cô hạnh phúc!”
Xem thêm mấy bình luận nữa, Quý Minh Châu dường như trải qua quá khứ thêm lần nữa.
Tuy rằng không quen mọi người ngoài đời thực, nhưng ai ai cũng chân thành chúc cô hạnh phúc, Quý Minh Châu cảm nhận được tấm lòng từ fans của mình.
Bỏ qua Giang thị một bên Quý thị một bên, trước mắt cô tạm thời được xem như sự nghiệp tình yêu đều gặt hái tốt đẹp chứ nhỉ?
Quý Minh Châu mặt mày cong cong, ngân nga bài nhạc, nghĩ về bình luận cô mới nhìn thấy.
Có liên quan đến —— “Heo và gà”.
Có đôi khi, Giang Tịch thật sự hiểu cô.
Khi đó vì anh chuẩn bị quà sinh nhật, cô tự mình ra trận, đối với khái niệm này, đúng là tâm huyết dâng trào.
Hơn nữa Quý Minh Châu cảm thấy, không có ý tưởng nào tốt hơn thế.
Kết quả là, cô mất rất nhiều thời gian, tự mình lên và vẽ ý tưởng, rồi sau đó định chế, nói qua hiệu quả bản thân mong muốn nhất, chế tác từ Châu Âu sau đó vận chuyển về nước.
Tới tới lui lui, hao phí không ít thời gian và tinh lực.
Sau lần chiến tranh lạnh đó, cô cho rằng Giang Tịch cả đời này, sẽ không hiểu được lòng mình.
Nhưng anh hiểu.
Giang Tịch bắt tay, chỉ cần vừa nhìn thấy, liền thấu rõ tâm tư nhỏ bé ấy của cô.
Rồi sau đó, vào một đêm như thế này, đưa đến sự lãng mạn đột ngột không kịp phòng ngừa.
Mùa xuân đến, vạn vật sống lại.
Quý Minh Châu cũng cảm thấy ý xuân dạt dào, nồng hậu không thể che giấu được.
Cô nằm trên mép giường, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Giang Tịch vừa mới nói, là —— “Cô ở trong phòng chờ anh?” Lời này không sai chứ.
Là ý tứ này! Không thể sai được!!
Anh muốn làm gì! Chắc chắn phải có gì đó! Muốn làm cái gì đây!
Giang Tịch hình như trước mặt cô còn dặn dò cô đi tắm
Từ say mê hoàn hồn, Quý Minh Châu đột nhiên thanh tỉnh
Tâm tư nho nhỏ ấy của Giang Tịch, cũng không quá khó đoán.
Hoặc là, anh căn bản không nghĩ sẽ che giấu nó.
Giang Tịch cũng đã rửa mặt xong, thay quần áo ở nhà.
Anh đến đẩy cửa ra, Quý Minh Châu vẫn đang ngồi ở mép giường tự vấn về nhân sinh.
“Sao anh lặng yên không tiếng động vậy, không gõ cửa?” Đã nhận ra có cái bóng ở trước mặt mình, Quý Minh Châu hoảng sợ không thôi.
“Em không khóa cửa.” Ngữ khí Giang Tịch tự nhiên, không có nửa điểm ngượng ngùng.
“Anh tới đây để làm gì?” Quý Minh Châu hồ nghi nhìn chằm chằm anh.
Giang Tịch bước hai bước về phía trước, “Muốn ngủ với em.”
Quý Minh Châu nghe xong những lời này, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, anh gấp gáp như vậy sao?
“Không phải anh đấy chứ”
Giang Tịch thoạt nhìn thanh tâm quả dục, như nhà sư khổ hạnh, không nghĩ lại háo sắc như vậy ——.
Anh còn nói cô gấp gáp, kết quả thì sao, phần lớn nam nhân đều có bộ phận nào đó cứng rắn trên người.
Hiện tại mặc kệ thấy thế nào, đều là anh gấp gáp!
“Mới ngày đầu tiên anh không cảm thấy quá nhanh hay sao?”
Quý Minh Châu cảm thấy cứ lao thẳng tới chủ đề này có hơi nhanh, tuy rằng đối tượng là Giang Tịch, cũng không phải không thể tiếp thu, nhưng —— những hành động tuần tự như ôm ấp hôn hít, cộng thêm phân đoạn vu/ốt ve nho nhỏ, luôn ảo tưởng khi yêu ai cũng phải có sao.
Quý Minh Châu cũng là một trong số người có suy nghĩ đó, cô cũng không thể ngoại lệ.
“Nhanh sao?” Giang Tịch cúi người, thoáng khom lưng, “Anh và em đã biết nhau mười mấy năm, ở chung được mấy tháng, em còn cảm thấy đây là ngày đầu tiên sao?”
Dựa theo suy nghĩ chân thật, Quý Minh Châu kỳ thật cũng mơ ước anh đã lâu.
Vậy củi đốt gặp lửa, đêm nay trực tiếp bùng lên thôi.
Ở nước ngoài học hành mấy năm, bạn học xung quanh cũng phá lệ phóng khoáng.
Quý Minh Châu cũng không phải chưa từng thấy qua.
Nhưng lúc trước, cô đại khái chỉ có thể lý giải, mình sẽ không làm theo.
Mà hiện tại, vì đối tượng là Giang Tịch, cô có thể phải tự vả vào mặt mình trong quá khứ.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu dứt khoát nhắm mắt, suy nghĩ một đằng, miệng một nẻo, “Tới luôn đi, em không sợ, nhưng anh nhẹ thôi đấy nhé.”
Dứt lời, cô vẫn gắt gao khép chặt mắt lại, không dám đối diện với Giang Tịch.
Trước mắt tuy rằng còn chưa bắt đầu, trong đầu Quý Minh Châu đều là những nội dung không thể miêu tả.
Nhưng sao cô đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Giang Tịch an tĩnh.
Anh không hé răng, trầm mặc ngắm nhìn cô người yêu như hoa như ngọc.
Quý Minh Châu đợi thật lâu, cảm thấy có chút kỳ quái, xốc mí mắt lên.
Rơi vào trong mắt, chỉ có đôi mắt chứa đầy ý cười.
“Em nghĩ cái gì đấy?” Thanh âm Giang Tịch trong trẻo sâu thẳm, như sóng biển vỗ về đá cuội, “Anh chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi.”?
“”
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng vọt lên đỉn/h đầu, rồi sau đó lại lần nữa hội tụ thành bốn chữ to ——【 tự mình đa tình 】.
“Tưởng bở.” Đến nước này, Quý Minh Châu đỏ mặt thẹn quá hóa giận, “Em mặc kệ, dù sao anh ngay cả ôm cũng không được.”
Cô lúc này tựa như tự cho mình là tối cao, thế nhưng ở thời điểm mấu chốt, mọi thứ đều là ảo ảnh, đều là do tự mình nghĩ ra mà thôi.
Không có điều gì xấu hổ hơn.
Giang Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, xốc một góc chăn lên, thuận thế ôm lấy cô. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người yên lặng nằm ôm nhau dưới chăn.
“Chúng ta cũng không phải chưa ngủ cùng nhau.” Giang Tịch ôm cô không chừa khe hở, “Lúc này, em phải thông cảm cho anh một chút.”
Quý Minh Châu còn nhớ đến bản thân mình vừa “Nghĩ nhiều” được chưa.
Mấu chốt nhất chính là, Giang Tịch lại làm mất hứng, còn một hai cố ý vô tình chọc thủng nó.
Cô…cô cũng có sĩ diện chứ!
Đến khi cô thật sự bị bế lên giường, cảm nhận được sự ấm áp sau lưng, uất ức trong lòng, như đã hóa thành một cây kẹo đường ngọt ngào.
Giãy giụa chỉ được vài cái, sau đó vẫn ngoan ngoãn hưởng thụ nó.
“Giang Tịch, anh nói thật đi, người khác yêu đương cũng như thế này sao? “Quý Minh Châu thật sự nghi hoặc.
Phim truyền hình diễn là nhiều, nhưng hiện thực, cô rất ít khi được nhìn thấy.
Thế nên vấn đề tương đối tư mật này, Quý Minh Châu cũng không còn cách nào hiểu cụ thể.
Tiếng Giang Tịch vang lên trên đỉnh đầu, “Như anh vừa nói, chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm, bỏ qua hiểu lầm lúc trước, thì con của hai chúng ta nói không chừng đều đã biết đi mua nước tương rồi.”
“Hừ ai thèm sinh con cho anh chứ?”
Lướt qua mấy năm kia, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, cô không muốn sinh con sớm như vậy đâu.
Hơn nữa —— hiện tại Giang Tịch quả thực.
Như núi lửa đang hoạt động, hướng tới cô điên loạn phun trào.
“Anh đến loại thời điểm này, mà vẫn có nhiều lời muốn nói như vậy sao?” Quý Minh Châu nhíu mày, nhân tiện ở trong lòng ngực anh xoay một vòng.
Nhưng cô vẫn thích anh bây giờ hơn, người lạnh lùng trước đây cô không quen.
Giang Tịch âm trầm, nhưng Quý Minh Châu có thể cảm nhận được, thái độ của anh dành cho cô, không giống với người khác.
“Không, anh chỉ nói sự thật mà thôi.” Giang Tịch dừng lại, tiện đà chậm rãi bổ sung, “Vừa rồi chỉ là tiền đề, điều anh thật sự muốn nói…”
“Đây là nghĩa vụ mà anh phải làm.” Anh như cười như không, thanh âm trầm thấp, “Đã biết chưa hả, bạn gái.”
Share this:
Quý Minh Châu nhìn Giang Tịch bên trên, mặt anh vốn dĩ lạnh lẽo, nhưng lúc này đây, đại khái vì chờ cô trả lời, môi mỏng hơi nhấp, nín thở ngưng thần, có chút khẩn trương.
Cô cười cười, ý nghĩ xoay chuyển, giọng nói chậm rãi câu người, “Giang tổng, nếu em không nguyện ý, thì anh sẽ làm gì?”
Quý Minh Châu dứt lời, đầu ngón tay nghịch ngợm cổ áo người đối diện.
“Cả người em, anh cũng đã thấy hết rồi.” Giang Tịch chậm rãi nói, “Em còn có thể là của ai?”
Á à, nghe ngữ khí này xem, rất tự tin đó nha.
Đương nhiên, chút tự tin này, cũng là do cô cho anh.
Giang Tịch còn hỏi cố tình móc mỉa cô!
Khóe miệng cô nhếch lên, vừa định trả lời, cằm nhỏ lại bị chế trụ, rồi sau đó Giang Tịch nghiêm cần cúi người xuống, hơi thở quyện vào nhau, hôn lên môi cô.
Lần thứ hai hôn thực mềm nhẹ, kiên nhẫn, không gấp gáp như vừa rồi.
Lâu đến muốn mệnh —— đến khi tách ra, Quý Minh Châu thở hổn hển, xíu chút nữa đã ngất xỉu.
Cô một quyền đấm lên đầu vai mảnh khảnh, căm giận, “Sao lại như vậy!”
Khát đến vậy sao!
Cô cảm giác miệng mình bị gặm đến tróc da.
Giang Tịch bị đẩy vai như mèo cào, thuận thế cầm tay cô, đưa đến bên môi, chậm rãi hôn nhẹ, không trả lời vấn đề, chỉ hỏi, “Có nguyện ý hay không, hử?”
Giang Tịch vẫn còn đợi cô đáp lại.
Một tay anh chế trụ eo thon, lực đạo mạnh mẽ, Quý Minh Châu chỉ cần như vậy, quân lính lập tức tan rã, đầu hàng vô điều kiện ——
“Nguyện ý nguyện ý em nguyện ý! Em đặc biệt nguyện ý!”
Nhận được câu trả lời, ánh mắt Giang Tịch như nước, anh càng thêm áp lại, chạm chạm gò má kiều nộn, “Được, anh nhận lời rồi nhé.”
“Đây là em tự đáp ứng, có anh ở đây, em không được đổi ý đâu đấy.”
Quý Minh Châu nghe xong, túm lấy mặt anh, dùng sức nắm nắm, “Không cho phép em đổi ý, vậy vạn nhất anh đổi ý thì sao?”
Vẻ mặt Giang Tịch như đang nhìn kẻ ngốc, “Em cảm thấy anh giống em, là người bội tình bạc nghĩa sao.”
Quý Minh Châu: “”
Cô trợn tròn mắt, sao cô lại là người bội tình bạc nghĩa.
Chuyện này của hai người bây giờ mới bắt đầu mà?
“Xuất ngoại, Thụy Sĩ.” Giang Tịch lời ít mà ý nhiều giải thích, “dù cho anh có sai, nhưng mà ——”
“Anh nhớ chính miệng mình nói gì sao. Hiện tại, em chỉ muốn anh hiểu rõ, anh là nửa kia trong tưởng tượng của em.”
Khi còn học cao trung, nam nữ học thể dục luôn tách ra, Giang Tịch và Quý Minh Châu tuy rằng không cùng một lớp, nhưng chiều thứ ba thứ sáu học thể dục, cùng một thầy giáo, lúc này, nhất định có thể gặp được nhau, vừa khéo như vậy đấy.
Nam sinh đánh bóng rổ xong đều tụ tập ở dưới bóng cây, hormone thanh xuân phóng ra tứ phía, ánh mắt nam sinh đều đồng loạt nhìn sang bên kia đường pit.
Quý Minh Châu bị một đám nữ sinh vây quanh ở sân thể dục, hỏi về hình mẫu lý tưởng của cô.
Khi đó cô mới từ xà đơn nhảy xuống, váy màu trắng bay lên lộ ra đôi chân thon dài.
Cô mang theo cười, “Hình mẫu lý tưởng gì đó, rất đơn giản, sạch sẽ, ưu tú, soái khí, chỉ thuộc về mình tớ.”
Một câu này, theo gió bay tới bóng cây.
Bị Giang Tịch nhớ mãi nhiều năm.
Nhưng sau buổi sinh nhật ngày hôm đó, mới cảm thấy hai người không có khả năng.
Độc thân ở nước ngoài ngần ấy năm, Giang Tịch trước sau như một, sống theo lý tưởng của Quý Minh Châu.
Anh như người máy, sống theo quỹ đạo buồn tẻ, mặc dù cảm thấy đoạn đường phía trước thực xa vời, vẫn mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không.
Tim Quý Minh Châu đập dồn dập như trống dồn, cảm thấy kí ức chỉ thuộc về hai người, bí mật thời niên thiếu, một tầng lại một tầng chậm rãi mở ra.
Quý Minh Châu nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, bản thân cô cũng không thể quên.
Khi đó Giang Tịch cũng không rõ ràng, anh không cần dựa theo lý tưởng của cô sống thành như vậy.
Bởi vì
“Giang Tịch, em tưởng đã nói với anh rồi, như vậy em phải nói rõ với anh.” Quý Minh Châu nói, nhìn vào đôi mắt đen láy như bầu trời đêm.
“Bởi vì, anh vốn dĩ đã là hình mẫu lý tưởng của em.”
Hoa xung quanh, đặc biệt hiệu quả ngay thời khắc mấu chốt này.
Chờ đến khi thu thập xong, thì lại là một cục diện khác hoàn toàn.
Cô được Giang Tịch kéo từ mặt đất lên trước, Quý Minh Châu nhìn chú heo cao bằng hai người cộng lại, dùng hoa hồng kết thành, “Giang Tịch, cái này quý lắm, đã vậy anh còn làm lớn như vậy.”
Chưa nói đến hoa vừa từ trong tay lấy ra, bó hoa được kết lại khéo léo, nhưng cánh hoa lại rơi rụng khắp nơi, như gà trống bị nhổ sạch lông vậy.
“Không sao, cái này rất lâu mới tàn, đặt ở chỗ đó đi.” Giang Tịch chuẩn bị muốn thu thập.
Quý Minh Châu vội vàng ngăn anh lại, “Ai đừng a ———”
Tiếp nhận ánh mắt dò hỏi của Giang Tịch, Quý Minh Châu giải thích, “Dù sao cũng là lần đầu tiên, phải chụp ảnh lưu lại kỷ niệm chứ, em muốn ghi lại 360 độ!”
Cảnh tượng xa hoa lộng lẫy đến vậy, nếu đổi lại là người khác, đều sẽ nhịn không được.
Huống chi, do nửa kia mới ra lò của cô, tỉ mỉ chuẩn bị.
Đúng vậy, một nửa còn lại.
Nghe đến ba chữ này, cảm giác xốn xang từ từ dâng lên.
Quý Minh Châu chỉ đạo Giang Tịch giúp cô cầm thiết bị quay chụp, thay đổi nhiều góc độ rồi tư thế, cuối cùng cũng chụp xong.
Giang Tịch dọn dẹp sạch sẽ cánh hoa trên mặt đất, Quý Minh Châu tranh thủ thời gian đứng nhìn chú heo bên cạnh, cẩn thận đánh giá.
Rồi sau đó, mặt đối mặt, như so xem ai cao hơn ai.
Không biết qua bao lâu, Giang Tịch mới nói với cô, “Được rồi đã khuya rồi, em về phòng rửa mặt đi.”
“Chưa muộn mà?” Quý Minh Châu nghi hoặc quay đầu lại, không rõ tại sao anh lại đột nhiên đuổi người vì mục đích gì.
“Em ở trong phòng chờ anh.” Giang Tịch tiếp tục thu thập, không nhanh không chậm bổ sung.
Quý Minh Châu đột nhiên cảm thấy, bản thân như bước vào một cái bẫy.
Nói ngắn gọn chính là, mới thoát từ một cái hố, lại rơi vào một cái hố khác.
Sau khi về phòng, Quý Minh Châu liền vò đầu bứt tai.
Tầm mắt cô nhìn qua ván cửa, dường như có thể trực tiếp xuyên qua bức tường mỏng manh.
Quý Minh Châu muốn lớn tiếng thông báo, nhưng ngại đây chỉ là ngày đầu tiên của hai người.
Có vẻ không quá rụt rè thì phải.
Hơn nữa
Quan trọng nhất chính là!
Cách Giang Tịch “Không thường xuyên liên lạc” trước đây, hiện tại có thể nói cha mẹ cả hai đều đứng bên ngoài câu chuyện.
Nghĩ vậy, Quý Minh Châu âm thầm hừ hai tiếng, suy nghĩ lại lần nữa bị Giang Tịch kéo trở về.
Anh vừa mới hôn cô.
Thật sâu, dùng sức, không cho phép cự tuyệt.
Còn không nhân nhượng mà g/ặm cắn!
Quý Minh Châu trong lòng như có kiến bò, độ nóng trên mặt có thể nấu mấy nước nồi nước sôi cùng lúc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Minh Châu vẫn không thể nhịn được, bò lên Weibo, cùng fans chia sẻ tin tức bí ẩn nhưng lại rất quan trọng này.
【@Pearl: Hôm nay là một đêm đặc biệt ~[ gà con.jpg]】
Tùy ý tặng kèm thêm một tấm ảnh.
Trên hình xuất hiện bối cảnh hơi tối, nhưng không khó để nhìn ra cây được kết bằng hoa hồng cao như người thật, cánh hoa hồng rụng đầy đất, cùng với lụa đỏ thượng hạng được định chế riêng.
Cộng thêm câu nói kia, ý tứ ám chỉ không cần nói cũng biết.
Trong khoảng thời gian ngắn, fans đều chạy tới, tò mò cùng kinh ngạc cảm thán.
—— “A, còn tưởng rằng có gì đổi mới, không nghĩ tới?”
—— “Có khi nào tiểu trân châu của chúng ta thoát kiếp độc thân hay không??”
—— “Ô ô ô không biết nên nói cái gì bây giờ, trước tiên vẫn phải chúc phúc cho lão bà nhà ta mới được!”
—— “Mẹ ơi, nhiều hoa hồng như vậy, nếu tôi không nhìn lầm, đây là rose-only định chế!”
—— “Lầu trên đừng kinh ngạc quá sớm, các bà nhìn kỹ đi, cánh hoa tùy ý rụng trên mặt đất, mới thực sự tuyệt vời lãng mạn quá đi a a a a a!!”
—— “Ông trời ơi, tôi còn mơ hồ nhận ra được đây là heo với gà, tình thú của kẻ có tiền là đây sao?”
—— “Đậu má, Pearl của ta thật sự có tiền mà, bức ảnh này tôi còn thấy được một tí xíu phong cảnh Gianh thành qua cửa sổ sát đất nữa cơ, nơi này con mẹ nó —— là Bách Duyệt công quán mà!”
—— “Tôi tập mãi thành quen rồi, xem Weibo, cô ấy thật sự tìm được một nửa kia rồi, tiểu trân châu, cô nhất định phải sống tốt, chúc cô hạnh phúc!”
Xem thêm mấy bình luận nữa, Quý Minh Châu dường như trải qua quá khứ thêm lần nữa.
Tuy rằng không quen mọi người ngoài đời thực, nhưng ai ai cũng chân thành chúc cô hạnh phúc, Quý Minh Châu cảm nhận được tấm lòng từ fans của mình.
Bỏ qua Giang thị một bên Quý thị một bên, trước mắt cô tạm thời được xem như sự nghiệp tình yêu đều gặt hái tốt đẹp chứ nhỉ?
Quý Minh Châu mặt mày cong cong, ngân nga bài nhạc, nghĩ về bình luận cô mới nhìn thấy.
Có liên quan đến —— “Heo và gà”.
Có đôi khi, Giang Tịch thật sự hiểu cô.
Khi đó vì anh chuẩn bị quà sinh nhật, cô tự mình ra trận, đối với khái niệm này, đúng là tâm huyết dâng trào.
Hơn nữa Quý Minh Châu cảm thấy, không có ý tưởng nào tốt hơn thế.
Kết quả là, cô mất rất nhiều thời gian, tự mình lên và vẽ ý tưởng, rồi sau đó định chế, nói qua hiệu quả bản thân mong muốn nhất, chế tác từ Châu Âu sau đó vận chuyển về nước.
Tới tới lui lui, hao phí không ít thời gian và tinh lực.
Sau lần chiến tranh lạnh đó, cô cho rằng Giang Tịch cả đời này, sẽ không hiểu được lòng mình.
Nhưng anh hiểu.
Giang Tịch bắt tay, chỉ cần vừa nhìn thấy, liền thấu rõ tâm tư nhỏ bé ấy của cô.
Rồi sau đó, vào một đêm như thế này, đưa đến sự lãng mạn đột ngột không kịp phòng ngừa.
Mùa xuân đến, vạn vật sống lại.
Quý Minh Châu cũng cảm thấy ý xuân dạt dào, nồng hậu không thể che giấu được.
Cô nằm trên mép giường, đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Giang Tịch vừa mới nói, là —— “Cô ở trong phòng chờ anh?” Lời này không sai chứ.
Là ý tứ này! Không thể sai được!!
Anh muốn làm gì! Chắc chắn phải có gì đó! Muốn làm cái gì đây!
Giang Tịch hình như trước mặt cô còn dặn dò cô đi tắm
Từ say mê hoàn hồn, Quý Minh Châu đột nhiên thanh tỉnh
Tâm tư nho nhỏ ấy của Giang Tịch, cũng không quá khó đoán.
Hoặc là, anh căn bản không nghĩ sẽ che giấu nó.
Giang Tịch cũng đã rửa mặt xong, thay quần áo ở nhà.
Anh đến đẩy cửa ra, Quý Minh Châu vẫn đang ngồi ở mép giường tự vấn về nhân sinh.
“Sao anh lặng yên không tiếng động vậy, không gõ cửa?” Đã nhận ra có cái bóng ở trước mặt mình, Quý Minh Châu hoảng sợ không thôi.
“Em không khóa cửa.” Ngữ khí Giang Tịch tự nhiên, không có nửa điểm ngượng ngùng.
“Anh tới đây để làm gì?” Quý Minh Châu hồ nghi nhìn chằm chằm anh.
Giang Tịch bước hai bước về phía trước, “Muốn ngủ với em.”
Quý Minh Châu nghe xong những lời này, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Hôm nay mới là ngày đầu tiên, anh gấp gáp như vậy sao?
“Không phải anh đấy chứ”
Giang Tịch thoạt nhìn thanh tâm quả dục, như nhà sư khổ hạnh, không nghĩ lại háo sắc như vậy ——.
Anh còn nói cô gấp gáp, kết quả thì sao, phần lớn nam nhân đều có bộ phận nào đó cứng rắn trên người.
Hiện tại mặc kệ thấy thế nào, đều là anh gấp gáp!
“Mới ngày đầu tiên anh không cảm thấy quá nhanh hay sao?”
Quý Minh Châu cảm thấy cứ lao thẳng tới chủ đề này có hơi nhanh, tuy rằng đối tượng là Giang Tịch, cũng không phải không thể tiếp thu, nhưng —— những hành động tuần tự như ôm ấp hôn hít, cộng thêm phân đoạn vu/ốt ve nho nhỏ, luôn ảo tưởng khi yêu ai cũng phải có sao.
Quý Minh Châu cũng là một trong số người có suy nghĩ đó, cô cũng không thể ngoại lệ.
“Nhanh sao?” Giang Tịch cúi người, thoáng khom lưng, “Anh và em đã biết nhau mười mấy năm, ở chung được mấy tháng, em còn cảm thấy đây là ngày đầu tiên sao?”
Dựa theo suy nghĩ chân thật, Quý Minh Châu kỳ thật cũng mơ ước anh đã lâu.
Vậy củi đốt gặp lửa, đêm nay trực tiếp bùng lên thôi.
Ở nước ngoài học hành mấy năm, bạn học xung quanh cũng phá lệ phóng khoáng.
Quý Minh Châu cũng không phải chưa từng thấy qua.
Nhưng lúc trước, cô đại khái chỉ có thể lý giải, mình sẽ không làm theo.
Mà hiện tại, vì đối tượng là Giang Tịch, cô có thể phải tự vả vào mặt mình trong quá khứ.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu dứt khoát nhắm mắt, suy nghĩ một đằng, miệng một nẻo, “Tới luôn đi, em không sợ, nhưng anh nhẹ thôi đấy nhé.”
Dứt lời, cô vẫn gắt gao khép chặt mắt lại, không dám đối diện với Giang Tịch.
Trước mắt tuy rằng còn chưa bắt đầu, trong đầu Quý Minh Châu đều là những nội dung không thể miêu tả.
Nhưng sao cô đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Giang Tịch an tĩnh.
Anh không hé răng, trầm mặc ngắm nhìn cô người yêu như hoa như ngọc.
Quý Minh Châu đợi thật lâu, cảm thấy có chút kỳ quái, xốc mí mắt lên.
Rơi vào trong mắt, chỉ có đôi mắt chứa đầy ý cười.
“Em nghĩ cái gì đấy?” Thanh âm Giang Tịch trong trẻo sâu thẳm, như sóng biển vỗ về đá cuội, “Anh chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi.”?
“”
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy một luồng khí nóng vọt lên đỉn/h đầu, rồi sau đó lại lần nữa hội tụ thành bốn chữ to ——【 tự mình đa tình 】.
“Tưởng bở.” Đến nước này, Quý Minh Châu đỏ mặt thẹn quá hóa giận, “Em mặc kệ, dù sao anh ngay cả ôm cũng không được.”
Cô lúc này tựa như tự cho mình là tối cao, thế nhưng ở thời điểm mấu chốt, mọi thứ đều là ảo ảnh, đều là do tự mình nghĩ ra mà thôi.
Không có điều gì xấu hổ hơn.
Giang Tịch ngoảnh mặt làm ngơ, xốc một góc chăn lên, thuận thế ôm lấy cô. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người yên lặng nằm ôm nhau dưới chăn.
“Chúng ta cũng không phải chưa ngủ cùng nhau.” Giang Tịch ôm cô không chừa khe hở, “Lúc này, em phải thông cảm cho anh một chút.”
Quý Minh Châu còn nhớ đến bản thân mình vừa “Nghĩ nhiều” được chưa.
Mấu chốt nhất chính là, Giang Tịch lại làm mất hứng, còn một hai cố ý vô tình chọc thủng nó.
Cô…cô cũng có sĩ diện chứ!
Đến khi cô thật sự bị bế lên giường, cảm nhận được sự ấm áp sau lưng, uất ức trong lòng, như đã hóa thành một cây kẹo đường ngọt ngào.
Giãy giụa chỉ được vài cái, sau đó vẫn ngoan ngoãn hưởng thụ nó.
“Giang Tịch, anh nói thật đi, người khác yêu đương cũng như thế này sao? “Quý Minh Châu thật sự nghi hoặc.
Phim truyền hình diễn là nhiều, nhưng hiện thực, cô rất ít khi được nhìn thấy.
Thế nên vấn đề tương đối tư mật này, Quý Minh Châu cũng không còn cách nào hiểu cụ thể.
Tiếng Giang Tịch vang lên trên đỉnh đầu, “Như anh vừa nói, chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm, bỏ qua hiểu lầm lúc trước, thì con của hai chúng ta nói không chừng đều đã biết đi mua nước tương rồi.”
“Hừ ai thèm sinh con cho anh chứ?”
Lướt qua mấy năm kia, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, cô không muốn sinh con sớm như vậy đâu.
Hơn nữa —— hiện tại Giang Tịch quả thực.
Như núi lửa đang hoạt động, hướng tới cô điên loạn phun trào.
“Anh đến loại thời điểm này, mà vẫn có nhiều lời muốn nói như vậy sao?” Quý Minh Châu nhíu mày, nhân tiện ở trong lòng ngực anh xoay một vòng.
Nhưng cô vẫn thích anh bây giờ hơn, người lạnh lùng trước đây cô không quen.
Giang Tịch âm trầm, nhưng Quý Minh Châu có thể cảm nhận được, thái độ của anh dành cho cô, không giống với người khác.
“Không, anh chỉ nói sự thật mà thôi.” Giang Tịch dừng lại, tiện đà chậm rãi bổ sung, “Vừa rồi chỉ là tiền đề, điều anh thật sự muốn nói…”
“Đây là nghĩa vụ mà anh phải làm.” Anh như cười như không, thanh âm trầm thấp, “Đã biết chưa hả, bạn gái.”
Share this:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.