Chương 52
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Quý Minh Châu nghe xong lúc này chỉ cảm thấy cả người đều toát ra thứ bên trong đồ uống có ga “Ùng ục ùng ục” bọt khí bay lên, trong nháy mắt nổ tung.
Hiện tại tuy không uống, nhưng máu đều đã chảy loạn hết cả lên.
Hai người đã từng ôm nhau, nhưng —— nằm sóng vai trên giường, âu yếm nhau gắt gao, thì chưa từng có.
“Vị hôn thê nghe có có vẻ ngầu hơn bạn gái.”
“Không.” Giang Tịch chôn mặt vào gáy Quý Minh Châu, “Vị hôn thê có cảm tình hơn bạn gái.”
“Anh về sau đều kêu em như vậy?” Quý Minh Châu nghĩ, cảm thấy có chút buồn cười.
Chỉ cần nghĩ đến Giang Tịch nói “Hôn thê có cảm tình”, liền thấy vui vẻ hơn hẳn.
Như hai người đã quen nhau rất lâu vậy.
Hoặc có lẽ vì tình cảm trước đây dâng lên không thể khống chế được nữa
Bởi vậy hai người một khi xác nhận quan hệ liền ngủ chung với nhau, có lẽ cũng không phải chuyện quá đột ngột.
Thói quen đã hình thành từ rất lâu.
Quý Minh Châu hưởng thụ cảm giác được Giang Tịch lạnh lùng ôm vào trong ngực, khóe miệng cô không khắc chế được mà nhếch lên, rồi sau đó không biết nghĩ tới điều gì, “Ai ui gà của em đâu?”
Cô sờ sờ khắp nơi, nhưng vẫn chưa thấy công tử gà trụi lông của mình.
“Giang Tịch! Anh có phải đè gà sally dưới người không?”
“Không để ý.”
Quý Minh Châu dừng một chút, tiếp tục sờ.
Trước khi ngủ không được sờ, cô không quen.
Nhưng sờ tới sờ lui, lòng bàn tay thật ra lại chạm vào người Giang Tịch.
“Sờ loạn cái gì đấy.” Giọng anh trầm thấp hơn nhiều, nặng nề, như sỏi lăn trên sa mạc khô cằn.
“A đụng phải anh sao?” tay Quý Minh Châu ở dưới chăn bị anh ngăn lại, không dám tiếp tục vặn vẹo nữa.
“Em chỉ thích con gà đó thôi sao?” Giang Tịch dùng bàn tay nắm lấy thứ mảnh khảnh đang làm loạn kia, thoáng dùng lực vòng qua người mình, “Trước khi ngủ đều phải tìm một hồi, anh có thể lý giải, chắc em thích nó lắm đúng không?”
Quý Minh Châu bị gông cùm xiềng xích chế trụ, không thể động đậy, “Ngại quá, đó là đối tượng em thường xuyên dùng để đánh đấm.”
Mạnh miệng nên ngữ khí của Quý Minh Châu thoáng nâng thêm, cường điệu, “Dù sao đây đều là phần thiết yếu mỗi ngày, hiện tại em không sờ được, em sẽ khó chịu.”
“Đừng khó chịu.” Giang Tịch chậm rãi mở miệng.
“Hả?”
“Anh cũng giống nó mà, em sờ anh là được rồi.” Giang Tịch dứt lời, nắm chặt tay cô một hai phải đưa lên trên người mình.
“Á!” Quý Minh Châu sao có thể tùy ý anh làm gì thì làm, lập tức phản kháng.
Trong khoảng thời gian ngắn, đệm chăn cuộn sóng phập phồng, cũng không biết rốt cuộc đang làm những gì.
Em đẩy anh kéo, chống đẩy tới chống đẩy lui, tay của Quý Minh Châu không biết đã đụng phải chỗ nào.
Hình như đã kề bên dung nham núi lửa phun trào, từng đợt lại từng đợt.
Xung quanh đột nhiên an tĩnh.
Quý Minh Châu thoáng dùng sức, mới tránh thoát, vội vàng rụt tay lại.
Cô mặt đỏ tai hồng.
“Giang Tịch!”
Những lời như “Đại sắc lang” “Tên bi/ến thái” “Xú hỗn cẩu” linh tinh ở trong đầu chợt vụt qua, nhưng không dám nói.
Quý Minh Châu nâng cao giọng cùng hành động thực tế biểu đạt sự bất mãn.
Nào biết Giang Tịch căn bản đường muối không ăn.
Anh thấp giọng cười rộ lên, lòng cô ngứa ngáy như lông chim lướt qua.
Chọc cho lòng Quý Minh Châu ướt át như mới vừa cầm được một vốc tuyết.
“Ơi, anh đây.”
Ngày hôm sau Quý Minh Châu dậy khá muộn.
Đại khái là tối hôm qua nháo loạn một hồi, bởi vì lúc không cẩn thận đụng vào, cô bắt Giang Tịch nói chuyện phiếm với mình, chết sống không cho anh ngủ.
Nội dung hai người nói chuyện phiếm vô cùng nhiều, vì vòng thế gia tương giao, hai người từ nhỏ sinh hoạt có nhiều điểm giống nhau, họ đều ra ngoài du học, cho nên có rất nhiều đề tài, quan điểm của hai người về một vấn đề cũng không khác nhau là bao.
Thật sự sau khi tìm được chủ đề, Quý Minh Châu càng về khuya càng thêm hưng phấn.
Cho đến khi có lúc không cẩn thận nói tới Giang Mặc, Giang Tịch liền như đã ngủ say, mặc cho cô lắc lư bả vai đến thế nào, gọi tên Giang Tịch, anh đều ngậm miệng không nói.
Thoạt nhìn quả thật là người cực kỳ có nguyên tắc
Buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy Giang Tịch đâu.
Bên kia giường, còn đặt cả quần áo anh vừa thay ra.
Cho nên.
Nam nhân này còn dám làm trò trước mặt cô, ở chỗ này thay quần áo?
Phòng để quần áo chỉ là để bài trí thôi sao?!
Não Quý Minh Châu liên tục chạy qua mấy hình ảnh, ở trên giường quay cuồng, một lúc sau mới lưu loát xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt.
Tuy rằng tối hôm qua đã thu thập xong, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi cánh hoa hồng độc đáo.
Đẩy cửa ra, lướt qua hành lang vào trong phòng khách, là cây hoa hồng cao bằng hình người.
Tiểu máy móc cũng đang ở một bên, nhìn thấy Quý Minh Châu đi tới, nhiệt tình tiến lên tiếp đón, cọ cọ vào chân cô.
Tới gần liền nghe thấy mùi đồ ăn từ nhà bếp bay tới, Quý Minh Châu ngồi xuống, quay mặt nhìn về phía phòng bếp.
Ai, nhìn thế nào cũng thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
Quý Minh Châu cảm thấy sự vui mừng của bản thân đều tràn hết ra bên ngoài.
Cô sờ sờ môi, vẫn còn hơi sưng.
Lần sau đổi lại là cô gặm anh! Tốt nhất sưng đến mức Giang Tịch không dám ra ngoài gặp người khác!
Đại khái cảm xúc phập phồng, Tomi nằm ở dưới chân Quý Minh Châu phát một bài hát ——
【 Kiss Everywhere 】.
Như vậy còn chưa đủ, nó máy móc nhại theo tiếng hát, vui mừng: “Nữ chủ nhân, tặng cho cô cùng chủ nhân lãng mạn đêm nay, tối hôm qua tuy không làm được gì, nhưng không sao vẫn còn đêm nay!”
Quý Minh Châu:
“”
Đêm nay, phải hôn?
Mỗi một chỗ đều phải hôn?
Quý Minh Châu nghĩ lung tung, ý thức được đây là một vấn đề nghiêm trọng —
Cho nên cái này tên người máy này tối hôm qua nghe lén ở góc tường?!
Còn dám!!!
Nhân lúc Giang Tịch ra ngoài, Quý Minh Châu cùng Tomi nói chuyện.
Hình như không phải đối thoại, mà là kịch liệt thảo luận điều gì đó.
Ngươi một lời ta một lời, cuối cùng Quý Minh Châu đành phải uy hiếp, “Lát nữa không cho em nhìn thấy được ánh trăng đêm nay luôn!”
“Nữ chủ nhân, em thích nhất, là mặt trời nha ~”
Giang Tịch bày biện xong xuôi, “Ăn cơm.”
Ngay cả câu này, cũng chưa thể hấp dẫn sự chú ý của Quý Minh Châu.
Hàng mi dài của anh run rẩy, lấy từ trên kệ thủy tinh cái điều khiển từ xa, hướng đến đống máy móc kia ấn một cái.
Rồi sau đó, trận thảo luận này mới thực sự kết thúc.
Trợn mắt há hốc mồm, Quý Minh Châu vẫn còn ngây người.
“Anh có cái này, sao không nói sớm?”
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng cách để tiểu máy móc dừng lại là, lẳng lặng chờ nó hết điện.
Giang Tịch nhìn cô, nhàn nhạt giải thích, “Chính sách chuyên dụng cho thời kì đặc thù.”
Tư thế vân đạm phong khinh của tiên nhân, nói lên lời này, lại hoàn toàn không cảm thấy da mặt mình dày.
Quý Minh Châu nghiêng mặt liếc mắt nhìn anh một cái, “Vậy anh nói thử xem, những việc anh đã áp dụng chính sách đặc thù đi?”
“Có lấy lòng, có dụ dỗ.” Giang Tịch ngồi xuống đối diện Quý Minh Châu, “Kết quả hiện tại là làm cho em chỉ có thể nhìn anh.”
Quý Minh Châu nghẹn lại thêm nghẹn.
Lời này sao lại dễ nghe tới vậy chứ.
Tuy rằng trước kia cô có trầm mê phim thần tượng một thời gian, nhưng lại không thực sự cảm động như bây giờ.
Giang Tịch như thế này.
Đúng, chỉ ở khi ở trước mặt cô mới có một Giang Tịch như vậy.
Sau khi nhận ra được điều này, Quý Minh Châu đành buông xuống tức giận, chỉ nhỏ giọng nói cho bản thân nghe, “Anh là đồ con gà”
Sau khi dùng cơm xong, Giang Tịch rửa chén rồi nói có chuyện quan trọng cần phải xử lý, rất nhanh sẽ xong, bảo cô chờ một chút.
Quý Minh Châu đồng ý, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, cô lại rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm di động tiếp tục lướt Weibo.
Ngày hôm qua đăng lên quá vội vàng, fans bình luận cũng chỉ nhìn thoáng qua.
Bây giờ nhìn lại, phát hiện mức độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt, lớn hơn cả khi cô bắt đầu làm video trước đó.
Đọc những lời fans chúc mừng và nhắc nhở, Quý Minh Châu mới kinh ngạc phát hiện mình ấy vậy mà lại lên hot search.
Tuy rằng vị trí không quá cao, nhưng cũng đã đứng đầu trong giới blogger làm video.
Người hâm mộ cô cũng tăng rất nhanh, tất cả đều là kinh ngạc cảm thán sự tình này thật lãng mạn, rất nhiều người nổi tiếng chú ý đến, thậm chí còn xem weibo Quý Minh Châu phát trước kia, không ngừng cảm khái video chất lượng rất cao, nội dung lại phong phú.
Mà video đi qua bao nhiêu quốc gia, hạng mục đề cập cụ thể, dùng một danh “Hào” để hình dung, càng không thể thỏa đáng.
Loại chi tiết này, lơ đãng lộ ra bối cảnh, bị đào lên thảo luận, không biết mệt là gì.
Trang tin tức Quý Minh Châu quá nhiều, khiến cô làm mới bảng tin cũng thấy chậm.
Chỉ đành “Xem qua”, sau đó đóng Weibo, mở WeChat.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, WeChat cũng bị oanh tạc.
Nhưng tin tức Quý Minh Châu tối hôm qua, cũng chưa công bố trên vòng bằng hữu.
Giang Tịch lại là người chưa bao giờ phát thông cáo trên vòng bằng hữu.
Chờ đến khi Quý Minh Châu mở giao diện nói chuyện phiếm lên, thì mới phát hiện bản thân mình đã đánh giá sai rồi.
Trong phần tin nhắn, ngoại trừ một ít phương thức hợp tác cùng nhãn hiệu bình thường hay liên hệ, ba phần tư tin nhắn, đều là của Liên Đường oanh tạc.
Liên Đường: “Cam ——! Giang tổng thì đỉnh rồi! Một nam nhân hiếm hoi có thể tin tưởng được!!”
Liên Đường: “Ô ô ô tớ nhịn lâu lắm rồi, bây giờ rốt cuộc cũng có thể, thật sự quá lãng mạn!”
Liên Đường: “Tiểu Bát của tớ, cậu nhất định phải hạnh phúc a!”
Liên Đường: “Tớ nhìn trong vòng bằng hữu vòng! Chỉ biết sơ qua kế hoạch của Giang Tịch, không nghĩ lại nhiều hoa hồng như vậy?”
Liên Đường: “Đậu má, các cậu có phải chơi dã chiến luôn không đấy, mấy đóa hoa hồng đều bị tàn phá thành bộ dạng gì rồi!”
Liên Đường: “Không phải lúc này đã rạng sáng rồi sao, người đâu?”
Quý Minh Châu nhìn Liên Đường nhắn tin, như là pháo đốt.
Cô gõ gõ đánh đánh, trả lời cô ấy ——
Quý Minh Châu: “Thân ái, tớ vẫn còn sống.”
Quý Minh Châu: “Vừa ngủ với Giang Tịch dậy, tâm tình tớ hiện tại có chút khó nói.”
Rồi sau đó, cô nhớ Liên Đường có nói gì mà vòng bằng hữu, vội vàng mở ra.
Quý Minh Châu tùy ý trượt xuống, mới thấy một cái hình nền khá quen mắt.
Là Giang Tịch.
Vạn năm ẩn thân băng sơn đại lão, đã đăng dòng đầu tiên lên vòng bằng hữu.
【 Giang quyền anh: Của tôi. 】
Khung cảnh đại khái là Giang Tịch chuẩn bị đi thu thập, cũng khó trách Liên Đường nói hoa hồng bị tàn phá thành cái dạng gì.
Như vậy xem ra, xác thật hỗn độn bất kham, nhìn sao cũng thấy giống đã từng lăn lộn.
Phía dưới bình luận ít ỏi, nhưng đều là người quen.
Trình Sí: “Bách niên giai lão, sớm sinh quý tử, rượu trăng tròn nhất định tớ sẽ tới.”
Tiêu Dịch: “Giang Tịch, cậu xem, hoa hồng đều bị vò nát thành như vậy ha ha ha!”
Liên Đường: “Oa, sống lâu đó nha, chúc phúc chúc phúc ~”
Lâm bá mẫu: “Từ Thụy Sĩ cũng không về nhà một chuyến, Tiêu Dịch và con đang làm cái gì mà hoa hòe loè loẹt vậy?”
Lâm Mạn Hề không thêm Giang Tịch vào vòng bằng hữu, chỉ có vị Tiêu Dịch kia, mật báo thì mới biết.
Trước mắt xem ra, chỉ thấy mỗi câu trả lời của Tiêu Dịch, đối thoại giữa hai người bà đọc qua, quả thực không hiểu rõ.
Còn nữa, con trai mình lại không thích phát lên vòng bằng hữu, hôm nay lại đăng một tấm hình không thể hiểu được.
Tiêu Dịch trả lời Lâm bá mẫu: “Bác gái, cháu không thích hoa! Chỉ có một mình Giang Tịch thích thôi.”
Giang quyền anh trả lời Tiêu Dịch: “Lăn sang một bên đi.”
Tiêu Dịch đáp lại: “?”
Giang quyền anh trả lời Trình Sí: “Tất nhiên, sẽ có.”
Quý Minh Châu nhìn kĩ, tỉ mỉ xác nhận lại.
Là Giang Tịch, quả thực không sai.
Thần sắc cô không hề dao động, rụt rè thả tim bình luận đấy, nhưng
Giang Tịch trả lời Trình Sí như vậy là có ý gì?
Bách niên giai lão, sớm sinh quý tử a.
Còn cái gì mà rượu trăng tròn!
Mấu chốt là, Giang Tịch còn vô cùng đứng đắn mà đồng ý ——【 Sẽ có. 】
Mới vừa xác định mối quan hệ, anh đã nghĩ đến việc có con rồi ư?!
Quý Minh Châu nhớ lại cảm giác nóng bỏng ở lòng bàn tay mình tối hôm qua.
Cô vội vàng lại quay lại giao diện trò chuyện với Liên Đường.
Muốn cùng với Liên Đường giãi bày nội tâm mênh mông và sự vui mừng, đã thấy được Liên Đường tiếp tục oanh tạc.
Liên Đường: “Cậu dậy trễ thế?!”
Liên Đường: “Ban ngày không thể cứ tuyên dâm như thế đâu! Cũng đừng không biết ngày đêm vậy chứ!”
Liên Đường: “Thoát kiếp cô đơn thì có gì ghê gớm chứ, hứng tình mãnh liệt lại còn sinh hoạt ban đêm!”
Liên Đường: “Người đâu rồi? Mệt sao? T.T sau này tớ cũng không dám nhìn thẳng hai người nữa đâu.”
Quý Minh Châu: “Suy nghĩ trong sáng đi! Chỉ là đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm thôi!”
Quý Minh Châu: “Cậu còn không biết xấu hổ nói tớ! Tớ không nói một đoạn thời gian, cậu cùng anh họ tớ rồng thấy đầu mà không thấy đuôi đấy?”
Liên Đường: “”
Liên Đường: “Đó là do cậu hiểu lầm, sao có thể chứ?”
Quý Minh Châu: “A quên nói với cậu, lần trước cậu muốn chuyển phòng làm việc tài chính, cho nên a, tài khoản của cậu đến nay vẫn còn đăng nhập vào máy tớ.”
Quý Minh Châu: “Khách sạn Hoa An đình thành, vào đấy bốn lần, hai người chọn phòng xa hoa, bạn nam là —— Thẩm Khoảnh.”
Liên Đường: “Kia cũng là tớ nắm quyền chủ động!”
Quý Minh Châu: “Được được, cậu ở trên.”
Ai chẳng biết Hoa An đình thành là khách sản của Thẩm thị, Thẩm Khoảnh là người không có sơ hở, ấy vậy mà có thể phóng túng Liên Đường đến vậy?
Bảo không nghĩ đến chính là cố ý, thuận nước đẩy thuyền. Bên ngoài nhìn như bị Liên Đường khống chế, trên thực tế hẳn là muốn người Thẩm gia biết được. Vì Thẩm Khoảnh dù sao cũng là người có hôn ước.
Quý Minh Châu thương tiếc Tiểu Đường, sau này không biết chừng là ai ăn hiếp ai đâu.
Quý Minh Châu: “Không nói nữa, tớ phải đi đây.”
Liên Đường: “A, không hàn huyên nữa sao, cậu muốn đi đâu!”
Quý Minh Châu cười cười.
Quý Minh Châu: “Đương nhiên là, đi tìm bạn trai tớ.”
Cô nói xong, thoát ra, tính toán chờ Giang Tịch thêm một lát nữa.
Lâu quá không thấy anh xuống, cô bèn đi đến trước cửa thư phòng ôm cây đợi thỏ.
Quý Minh Châu lại nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện phiếm.
Khung chat của cô và Giang Tịch, lẳng lặng nằm trên đầu.
Nói đến đây, nhìn biệt danh cô đặt cho anh lúc trước, có phải cũng nên đổi cái khác rồi hay không?
Nhưng không đợi Quý Minh Châu nghĩ ra tên mới, bên tai nhẹ nhàng nổ tung một câu.
“Giang quyền anh?”
Là Giang Tịch.
Quý Minh Châu vội vàng quay đầu lại, nhìn anh, “Anh là ma đầu chuyển thế à?”
Đi đường lặng yên không một tiếng động!
Từ trước đến giờ, Quý Minh Châu bị anh dọa vô số lần, so với việc nhìn thấy ma còn nhiều hơn.
Giang Tịch thoáng ngồi dậy, lặp lại cái tên mình vừa thấy, “Giang quyền anh là tên em lưu danh bạ của anh?”
“Tên đáng yêu không?” Quý Minh Châu chớp chớp mắt.
Cô dứt lời, nhìn Giang Tịch nhẹ nhàng nhướn mi.
Bộ dáng này xem ra, anh hiển nhiên không tin.
Dù sao ——
Quý Minh Châu cũng không nghĩ sẽ giải thích nguyên nhân hình thành nên cái tên này.
Đây đều là chuyện của quá khứ, cũng nên quên đi thôi.
Cô bắt đầu nói sang chuyện khác, “Giang Tịch, bằng không chúng ta cùng nhau sửa lại tên cho anh.”
Giang Tịch trừng mắt, “Em đưa điện thoại cho anh.”
Quý Minh Châu theo bản năng rụt tay lại, “Anh muốn làm gì.”
“Anh đã nghĩ kỹ rồi.”
Quý Minh Châu gật gật đầu, đưa điện thoại cho anh, “Đây”
Chỉ nhớ lại, Quý Minh Châu lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Anh còn chưa cho em xem tên lưu danh bạ của em đâu.”
Cô muốn nhìn xem, Giang Tịch có thể đặt tên cho cô thành cái dạng gì.
Quý Minh Châu có chút chờ mong.
Giang Tịch liếc mắt, nhưng cũng nghe theo cô.
Anh mở di động ra, đầu ngón tay như ngọc tùy ý mở khóa màn hình, rồi sau đó trực tiếp đưa cho cô.
Khác hoàn toàn giao diện phức tạp của Quý Minh Châu, di động của Giang Tịch vô cùng sạch sẽ.
Chỉ có ít ỏi bốn năm người.
Tầm mắt Quý Minh Châu dừng lại ở cái tên đầu tiên, có hình của cô nữa.
Hình của cô cũng ở vị trí dễ thấy nhất.
Quý Minh Châu nhìn chăm chú, tên Giang Tịch đặt cho cô là ——
【 công chúa nhỏ 】.
Hóa ra khi Giang Tịch cùng cô nói chuyện phiếm, đều đang nói chuyện với “Công chúa nhỏ”.
Trước đây anh mang thái độ và tâm tình như thế nào?
Từng ấy năm anh sẽ ở cách xa hai bờ sông, bị đại dương rộng lớn chia lìa, hoặc là cách hai bức tường Bách Duyệt, yên lặng nhớ về cô sao.
Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh, đúng lúc bắt gặp Giang Tịch cúi đầu xuống.
Một người nhìn lên, một người cúi đầu.
Bốn mắt giao nhau.
Hai người cứ yên lặng nhìn đối phương.
Dường như trong không khí, có một nồi nước đang từ từ bốc hơi.
Chỉ có các giác quan của Quý Minh Châu, tại đây, một buổi sáng đầu mùa xuân bình thường, được mở rộng, phóng đại.
Cô cảm thấy bản thân mấy ngày nay ở cũng anh, thấy tâm tư ẩn nấp nơi tối tăm của Giang Tịch, có lẽ càng thêm trầm trọng.
Nó quá sức chịu đựng.
Giang Tịch phá vỡ bầu không khí kì dị.
“Sao lại ngẩn người?”
Anh đổi xong cả rồi, đưa tay lại, đầu tiên là xoa xoa mái tóc, tiện đà mới đưa di động cho cô.
Quý Minh Châu che mặt, “Em không phát ngốc”
Cô nhận lấy, tầm mắt đi xuống, rơi xuống giao diện trước mặt.
Tên trước đây là【 Giang quyền anh 】 đã bị anh đổi thành ——【 Nông dân 】.
Hiện tại tuy không uống, nhưng máu đều đã chảy loạn hết cả lên.
Hai người đã từng ôm nhau, nhưng —— nằm sóng vai trên giường, âu yếm nhau gắt gao, thì chưa từng có.
“Vị hôn thê nghe có có vẻ ngầu hơn bạn gái.”
“Không.” Giang Tịch chôn mặt vào gáy Quý Minh Châu, “Vị hôn thê có cảm tình hơn bạn gái.”
“Anh về sau đều kêu em như vậy?” Quý Minh Châu nghĩ, cảm thấy có chút buồn cười.
Chỉ cần nghĩ đến Giang Tịch nói “Hôn thê có cảm tình”, liền thấy vui vẻ hơn hẳn.
Như hai người đã quen nhau rất lâu vậy.
Hoặc có lẽ vì tình cảm trước đây dâng lên không thể khống chế được nữa
Bởi vậy hai người một khi xác nhận quan hệ liền ngủ chung với nhau, có lẽ cũng không phải chuyện quá đột ngột.
Thói quen đã hình thành từ rất lâu.
Quý Minh Châu hưởng thụ cảm giác được Giang Tịch lạnh lùng ôm vào trong ngực, khóe miệng cô không khắc chế được mà nhếch lên, rồi sau đó không biết nghĩ tới điều gì, “Ai ui gà của em đâu?”
Cô sờ sờ khắp nơi, nhưng vẫn chưa thấy công tử gà trụi lông của mình.
“Giang Tịch! Anh có phải đè gà sally dưới người không?”
“Không để ý.”
Quý Minh Châu dừng một chút, tiếp tục sờ.
Trước khi ngủ không được sờ, cô không quen.
Nhưng sờ tới sờ lui, lòng bàn tay thật ra lại chạm vào người Giang Tịch.
“Sờ loạn cái gì đấy.” Giọng anh trầm thấp hơn nhiều, nặng nề, như sỏi lăn trên sa mạc khô cằn.
“A đụng phải anh sao?” tay Quý Minh Châu ở dưới chăn bị anh ngăn lại, không dám tiếp tục vặn vẹo nữa.
“Em chỉ thích con gà đó thôi sao?” Giang Tịch dùng bàn tay nắm lấy thứ mảnh khảnh đang làm loạn kia, thoáng dùng lực vòng qua người mình, “Trước khi ngủ đều phải tìm một hồi, anh có thể lý giải, chắc em thích nó lắm đúng không?”
Quý Minh Châu bị gông cùm xiềng xích chế trụ, không thể động đậy, “Ngại quá, đó là đối tượng em thường xuyên dùng để đánh đấm.”
Mạnh miệng nên ngữ khí của Quý Minh Châu thoáng nâng thêm, cường điệu, “Dù sao đây đều là phần thiết yếu mỗi ngày, hiện tại em không sờ được, em sẽ khó chịu.”
“Đừng khó chịu.” Giang Tịch chậm rãi mở miệng.
“Hả?”
“Anh cũng giống nó mà, em sờ anh là được rồi.” Giang Tịch dứt lời, nắm chặt tay cô một hai phải đưa lên trên người mình.
“Á!” Quý Minh Châu sao có thể tùy ý anh làm gì thì làm, lập tức phản kháng.
Trong khoảng thời gian ngắn, đệm chăn cuộn sóng phập phồng, cũng không biết rốt cuộc đang làm những gì.
Em đẩy anh kéo, chống đẩy tới chống đẩy lui, tay của Quý Minh Châu không biết đã đụng phải chỗ nào.
Hình như đã kề bên dung nham núi lửa phun trào, từng đợt lại từng đợt.
Xung quanh đột nhiên an tĩnh.
Quý Minh Châu thoáng dùng sức, mới tránh thoát, vội vàng rụt tay lại.
Cô mặt đỏ tai hồng.
“Giang Tịch!”
Những lời như “Đại sắc lang” “Tên bi/ến thái” “Xú hỗn cẩu” linh tinh ở trong đầu chợt vụt qua, nhưng không dám nói.
Quý Minh Châu nâng cao giọng cùng hành động thực tế biểu đạt sự bất mãn.
Nào biết Giang Tịch căn bản đường muối không ăn.
Anh thấp giọng cười rộ lên, lòng cô ngứa ngáy như lông chim lướt qua.
Chọc cho lòng Quý Minh Châu ướt át như mới vừa cầm được một vốc tuyết.
“Ơi, anh đây.”
Ngày hôm sau Quý Minh Châu dậy khá muộn.
Đại khái là tối hôm qua nháo loạn một hồi, bởi vì lúc không cẩn thận đụng vào, cô bắt Giang Tịch nói chuyện phiếm với mình, chết sống không cho anh ngủ.
Nội dung hai người nói chuyện phiếm vô cùng nhiều, vì vòng thế gia tương giao, hai người từ nhỏ sinh hoạt có nhiều điểm giống nhau, họ đều ra ngoài du học, cho nên có rất nhiều đề tài, quan điểm của hai người về một vấn đề cũng không khác nhau là bao.
Thật sự sau khi tìm được chủ đề, Quý Minh Châu càng về khuya càng thêm hưng phấn.
Cho đến khi có lúc không cẩn thận nói tới Giang Mặc, Giang Tịch liền như đã ngủ say, mặc cho cô lắc lư bả vai đến thế nào, gọi tên Giang Tịch, anh đều ngậm miệng không nói.
Thoạt nhìn quả thật là người cực kỳ có nguyên tắc
Buổi sáng tỉnh lại, bên cạnh đã không thấy Giang Tịch đâu.
Bên kia giường, còn đặt cả quần áo anh vừa thay ra.
Cho nên.
Nam nhân này còn dám làm trò trước mặt cô, ở chỗ này thay quần áo?
Phòng để quần áo chỉ là để bài trí thôi sao?!
Não Quý Minh Châu liên tục chạy qua mấy hình ảnh, ở trên giường quay cuồng, một lúc sau mới lưu loát xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt.
Tuy rằng tối hôm qua đã thu thập xong, nhưng trong không khí vẫn còn lưu lại mùi cánh hoa hồng độc đáo.
Đẩy cửa ra, lướt qua hành lang vào trong phòng khách, là cây hoa hồng cao bằng hình người.
Tiểu máy móc cũng đang ở một bên, nhìn thấy Quý Minh Châu đi tới, nhiệt tình tiến lên tiếp đón, cọ cọ vào chân cô.
Tới gần liền nghe thấy mùi đồ ăn từ nhà bếp bay tới, Quý Minh Châu ngồi xuống, quay mặt nhìn về phía phòng bếp.
Ai, nhìn thế nào cũng thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
Quý Minh Châu cảm thấy sự vui mừng của bản thân đều tràn hết ra bên ngoài.
Cô sờ sờ môi, vẫn còn hơi sưng.
Lần sau đổi lại là cô gặm anh! Tốt nhất sưng đến mức Giang Tịch không dám ra ngoài gặp người khác!
Đại khái cảm xúc phập phồng, Tomi nằm ở dưới chân Quý Minh Châu phát một bài hát ——
【 Kiss Everywhere 】.
Như vậy còn chưa đủ, nó máy móc nhại theo tiếng hát, vui mừng: “Nữ chủ nhân, tặng cho cô cùng chủ nhân lãng mạn đêm nay, tối hôm qua tuy không làm được gì, nhưng không sao vẫn còn đêm nay!”
Quý Minh Châu:
“”
Đêm nay, phải hôn?
Mỗi một chỗ đều phải hôn?
Quý Minh Châu nghĩ lung tung, ý thức được đây là một vấn đề nghiêm trọng —
Cho nên cái này tên người máy này tối hôm qua nghe lén ở góc tường?!
Còn dám!!!
Nhân lúc Giang Tịch ra ngoài, Quý Minh Châu cùng Tomi nói chuyện.
Hình như không phải đối thoại, mà là kịch liệt thảo luận điều gì đó.
Ngươi một lời ta một lời, cuối cùng Quý Minh Châu đành phải uy hiếp, “Lát nữa không cho em nhìn thấy được ánh trăng đêm nay luôn!”
“Nữ chủ nhân, em thích nhất, là mặt trời nha ~”
Giang Tịch bày biện xong xuôi, “Ăn cơm.”
Ngay cả câu này, cũng chưa thể hấp dẫn sự chú ý của Quý Minh Châu.
Hàng mi dài của anh run rẩy, lấy từ trên kệ thủy tinh cái điều khiển từ xa, hướng đến đống máy móc kia ấn một cái.
Rồi sau đó, trận thảo luận này mới thực sự kết thúc.
Trợn mắt há hốc mồm, Quý Minh Châu vẫn còn ngây người.
“Anh có cái này, sao không nói sớm?”
Trước đây cô vẫn luôn cho rằng cách để tiểu máy móc dừng lại là, lẳng lặng chờ nó hết điện.
Giang Tịch nhìn cô, nhàn nhạt giải thích, “Chính sách chuyên dụng cho thời kì đặc thù.”
Tư thế vân đạm phong khinh của tiên nhân, nói lên lời này, lại hoàn toàn không cảm thấy da mặt mình dày.
Quý Minh Châu nghiêng mặt liếc mắt nhìn anh một cái, “Vậy anh nói thử xem, những việc anh đã áp dụng chính sách đặc thù đi?”
“Có lấy lòng, có dụ dỗ.” Giang Tịch ngồi xuống đối diện Quý Minh Châu, “Kết quả hiện tại là làm cho em chỉ có thể nhìn anh.”
Quý Minh Châu nghẹn lại thêm nghẹn.
Lời này sao lại dễ nghe tới vậy chứ.
Tuy rằng trước kia cô có trầm mê phim thần tượng một thời gian, nhưng lại không thực sự cảm động như bây giờ.
Giang Tịch như thế này.
Đúng, chỉ ở khi ở trước mặt cô mới có một Giang Tịch như vậy.
Sau khi nhận ra được điều này, Quý Minh Châu đành buông xuống tức giận, chỉ nhỏ giọng nói cho bản thân nghe, “Anh là đồ con gà”
Sau khi dùng cơm xong, Giang Tịch rửa chén rồi nói có chuyện quan trọng cần phải xử lý, rất nhanh sẽ xong, bảo cô chờ một chút.
Quý Minh Châu đồng ý, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, cô lại rảnh rỗi không có việc gì làm, cầm di động tiếp tục lướt Weibo.
Ngày hôm qua đăng lên quá vội vàng, fans bình luận cũng chỉ nhìn thoáng qua.
Bây giờ nhìn lại, phát hiện mức độ nổi tiếng đột nhiên tăng vọt, lớn hơn cả khi cô bắt đầu làm video trước đó.
Đọc những lời fans chúc mừng và nhắc nhở, Quý Minh Châu mới kinh ngạc phát hiện mình ấy vậy mà lại lên hot search.
Tuy rằng vị trí không quá cao, nhưng cũng đã đứng đầu trong giới blogger làm video.
Người hâm mộ cô cũng tăng rất nhanh, tất cả đều là kinh ngạc cảm thán sự tình này thật lãng mạn, rất nhiều người nổi tiếng chú ý đến, thậm chí còn xem weibo Quý Minh Châu phát trước kia, không ngừng cảm khái video chất lượng rất cao, nội dung lại phong phú.
Mà video đi qua bao nhiêu quốc gia, hạng mục đề cập cụ thể, dùng một danh “Hào” để hình dung, càng không thể thỏa đáng.
Loại chi tiết này, lơ đãng lộ ra bối cảnh, bị đào lên thảo luận, không biết mệt là gì.
Trang tin tức Quý Minh Châu quá nhiều, khiến cô làm mới bảng tin cũng thấy chậm.
Chỉ đành “Xem qua”, sau đó đóng Weibo, mở WeChat.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, WeChat cũng bị oanh tạc.
Nhưng tin tức Quý Minh Châu tối hôm qua, cũng chưa công bố trên vòng bằng hữu.
Giang Tịch lại là người chưa bao giờ phát thông cáo trên vòng bằng hữu.
Chờ đến khi Quý Minh Châu mở giao diện nói chuyện phiếm lên, thì mới phát hiện bản thân mình đã đánh giá sai rồi.
Trong phần tin nhắn, ngoại trừ một ít phương thức hợp tác cùng nhãn hiệu bình thường hay liên hệ, ba phần tư tin nhắn, đều là của Liên Đường oanh tạc.
Liên Đường: “Cam ——! Giang tổng thì đỉnh rồi! Một nam nhân hiếm hoi có thể tin tưởng được!!”
Liên Đường: “Ô ô ô tớ nhịn lâu lắm rồi, bây giờ rốt cuộc cũng có thể, thật sự quá lãng mạn!”
Liên Đường: “Tiểu Bát của tớ, cậu nhất định phải hạnh phúc a!”
Liên Đường: “Tớ nhìn trong vòng bằng hữu vòng! Chỉ biết sơ qua kế hoạch của Giang Tịch, không nghĩ lại nhiều hoa hồng như vậy?”
Liên Đường: “Đậu má, các cậu có phải chơi dã chiến luôn không đấy, mấy đóa hoa hồng đều bị tàn phá thành bộ dạng gì rồi!”
Liên Đường: “Không phải lúc này đã rạng sáng rồi sao, người đâu?”
Quý Minh Châu nhìn Liên Đường nhắn tin, như là pháo đốt.
Cô gõ gõ đánh đánh, trả lời cô ấy ——
Quý Minh Châu: “Thân ái, tớ vẫn còn sống.”
Quý Minh Châu: “Vừa ngủ với Giang Tịch dậy, tâm tình tớ hiện tại có chút khó nói.”
Rồi sau đó, cô nhớ Liên Đường có nói gì mà vòng bằng hữu, vội vàng mở ra.
Quý Minh Châu tùy ý trượt xuống, mới thấy một cái hình nền khá quen mắt.
Là Giang Tịch.
Vạn năm ẩn thân băng sơn đại lão, đã đăng dòng đầu tiên lên vòng bằng hữu.
【 Giang quyền anh: Của tôi. 】
Khung cảnh đại khái là Giang Tịch chuẩn bị đi thu thập, cũng khó trách Liên Đường nói hoa hồng bị tàn phá thành cái dạng gì.
Như vậy xem ra, xác thật hỗn độn bất kham, nhìn sao cũng thấy giống đã từng lăn lộn.
Phía dưới bình luận ít ỏi, nhưng đều là người quen.
Trình Sí: “Bách niên giai lão, sớm sinh quý tử, rượu trăng tròn nhất định tớ sẽ tới.”
Tiêu Dịch: “Giang Tịch, cậu xem, hoa hồng đều bị vò nát thành như vậy ha ha ha!”
Liên Đường: “Oa, sống lâu đó nha, chúc phúc chúc phúc ~”
Lâm bá mẫu: “Từ Thụy Sĩ cũng không về nhà một chuyến, Tiêu Dịch và con đang làm cái gì mà hoa hòe loè loẹt vậy?”
Lâm Mạn Hề không thêm Giang Tịch vào vòng bằng hữu, chỉ có vị Tiêu Dịch kia, mật báo thì mới biết.
Trước mắt xem ra, chỉ thấy mỗi câu trả lời của Tiêu Dịch, đối thoại giữa hai người bà đọc qua, quả thực không hiểu rõ.
Còn nữa, con trai mình lại không thích phát lên vòng bằng hữu, hôm nay lại đăng một tấm hình không thể hiểu được.
Tiêu Dịch trả lời Lâm bá mẫu: “Bác gái, cháu không thích hoa! Chỉ có một mình Giang Tịch thích thôi.”
Giang quyền anh trả lời Tiêu Dịch: “Lăn sang một bên đi.”
Tiêu Dịch đáp lại: “?”
Giang quyền anh trả lời Trình Sí: “Tất nhiên, sẽ có.”
Quý Minh Châu nhìn kĩ, tỉ mỉ xác nhận lại.
Là Giang Tịch, quả thực không sai.
Thần sắc cô không hề dao động, rụt rè thả tim bình luận đấy, nhưng
Giang Tịch trả lời Trình Sí như vậy là có ý gì?
Bách niên giai lão, sớm sinh quý tử a.
Còn cái gì mà rượu trăng tròn!
Mấu chốt là, Giang Tịch còn vô cùng đứng đắn mà đồng ý ——【 Sẽ có. 】
Mới vừa xác định mối quan hệ, anh đã nghĩ đến việc có con rồi ư?!
Quý Minh Châu nhớ lại cảm giác nóng bỏng ở lòng bàn tay mình tối hôm qua.
Cô vội vàng lại quay lại giao diện trò chuyện với Liên Đường.
Muốn cùng với Liên Đường giãi bày nội tâm mênh mông và sự vui mừng, đã thấy được Liên Đường tiếp tục oanh tạc.
Liên Đường: “Cậu dậy trễ thế?!”
Liên Đường: “Ban ngày không thể cứ tuyên dâm như thế đâu! Cũng đừng không biết ngày đêm vậy chứ!”
Liên Đường: “Thoát kiếp cô đơn thì có gì ghê gớm chứ, hứng tình mãnh liệt lại còn sinh hoạt ban đêm!”
Liên Đường: “Người đâu rồi? Mệt sao? T.T sau này tớ cũng không dám nhìn thẳng hai người nữa đâu.”
Quý Minh Châu: “Suy nghĩ trong sáng đi! Chỉ là đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm thôi!”
Quý Minh Châu: “Cậu còn không biết xấu hổ nói tớ! Tớ không nói một đoạn thời gian, cậu cùng anh họ tớ rồng thấy đầu mà không thấy đuôi đấy?”
Liên Đường: “”
Liên Đường: “Đó là do cậu hiểu lầm, sao có thể chứ?”
Quý Minh Châu: “A quên nói với cậu, lần trước cậu muốn chuyển phòng làm việc tài chính, cho nên a, tài khoản của cậu đến nay vẫn còn đăng nhập vào máy tớ.”
Quý Minh Châu: “Khách sạn Hoa An đình thành, vào đấy bốn lần, hai người chọn phòng xa hoa, bạn nam là —— Thẩm Khoảnh.”
Liên Đường: “Kia cũng là tớ nắm quyền chủ động!”
Quý Minh Châu: “Được được, cậu ở trên.”
Ai chẳng biết Hoa An đình thành là khách sản của Thẩm thị, Thẩm Khoảnh là người không có sơ hở, ấy vậy mà có thể phóng túng Liên Đường đến vậy?
Bảo không nghĩ đến chính là cố ý, thuận nước đẩy thuyền. Bên ngoài nhìn như bị Liên Đường khống chế, trên thực tế hẳn là muốn người Thẩm gia biết được. Vì Thẩm Khoảnh dù sao cũng là người có hôn ước.
Quý Minh Châu thương tiếc Tiểu Đường, sau này không biết chừng là ai ăn hiếp ai đâu.
Quý Minh Châu: “Không nói nữa, tớ phải đi đây.”
Liên Đường: “A, không hàn huyên nữa sao, cậu muốn đi đâu!”
Quý Minh Châu cười cười.
Quý Minh Châu: “Đương nhiên là, đi tìm bạn trai tớ.”
Cô nói xong, thoát ra, tính toán chờ Giang Tịch thêm một lát nữa.
Lâu quá không thấy anh xuống, cô bèn đi đến trước cửa thư phòng ôm cây đợi thỏ.
Quý Minh Châu lại nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện phiếm.
Khung chat của cô và Giang Tịch, lẳng lặng nằm trên đầu.
Nói đến đây, nhìn biệt danh cô đặt cho anh lúc trước, có phải cũng nên đổi cái khác rồi hay không?
Nhưng không đợi Quý Minh Châu nghĩ ra tên mới, bên tai nhẹ nhàng nổ tung một câu.
“Giang quyền anh?”
Là Giang Tịch.
Quý Minh Châu vội vàng quay đầu lại, nhìn anh, “Anh là ma đầu chuyển thế à?”
Đi đường lặng yên không một tiếng động!
Từ trước đến giờ, Quý Minh Châu bị anh dọa vô số lần, so với việc nhìn thấy ma còn nhiều hơn.
Giang Tịch thoáng ngồi dậy, lặp lại cái tên mình vừa thấy, “Giang quyền anh là tên em lưu danh bạ của anh?”
“Tên đáng yêu không?” Quý Minh Châu chớp chớp mắt.
Cô dứt lời, nhìn Giang Tịch nhẹ nhàng nhướn mi.
Bộ dáng này xem ra, anh hiển nhiên không tin.
Dù sao ——
Quý Minh Châu cũng không nghĩ sẽ giải thích nguyên nhân hình thành nên cái tên này.
Đây đều là chuyện của quá khứ, cũng nên quên đi thôi.
Cô bắt đầu nói sang chuyện khác, “Giang Tịch, bằng không chúng ta cùng nhau sửa lại tên cho anh.”
Giang Tịch trừng mắt, “Em đưa điện thoại cho anh.”
Quý Minh Châu theo bản năng rụt tay lại, “Anh muốn làm gì.”
“Anh đã nghĩ kỹ rồi.”
Quý Minh Châu gật gật đầu, đưa điện thoại cho anh, “Đây”
Chỉ nhớ lại, Quý Minh Châu lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
“Anh còn chưa cho em xem tên lưu danh bạ của em đâu.”
Cô muốn nhìn xem, Giang Tịch có thể đặt tên cho cô thành cái dạng gì.
Quý Minh Châu có chút chờ mong.
Giang Tịch liếc mắt, nhưng cũng nghe theo cô.
Anh mở di động ra, đầu ngón tay như ngọc tùy ý mở khóa màn hình, rồi sau đó trực tiếp đưa cho cô.
Khác hoàn toàn giao diện phức tạp của Quý Minh Châu, di động của Giang Tịch vô cùng sạch sẽ.
Chỉ có ít ỏi bốn năm người.
Tầm mắt Quý Minh Châu dừng lại ở cái tên đầu tiên, có hình của cô nữa.
Hình của cô cũng ở vị trí dễ thấy nhất.
Quý Minh Châu nhìn chăm chú, tên Giang Tịch đặt cho cô là ——
【 công chúa nhỏ 】.
Hóa ra khi Giang Tịch cùng cô nói chuyện phiếm, đều đang nói chuyện với “Công chúa nhỏ”.
Trước đây anh mang thái độ và tâm tình như thế nào?
Từng ấy năm anh sẽ ở cách xa hai bờ sông, bị đại dương rộng lớn chia lìa, hoặc là cách hai bức tường Bách Duyệt, yên lặng nhớ về cô sao.
Quý Minh Châu ngước mắt nhìn anh, đúng lúc bắt gặp Giang Tịch cúi đầu xuống.
Một người nhìn lên, một người cúi đầu.
Bốn mắt giao nhau.
Hai người cứ yên lặng nhìn đối phương.
Dường như trong không khí, có một nồi nước đang từ từ bốc hơi.
Chỉ có các giác quan của Quý Minh Châu, tại đây, một buổi sáng đầu mùa xuân bình thường, được mở rộng, phóng đại.
Cô cảm thấy bản thân mấy ngày nay ở cũng anh, thấy tâm tư ẩn nấp nơi tối tăm của Giang Tịch, có lẽ càng thêm trầm trọng.
Nó quá sức chịu đựng.
Giang Tịch phá vỡ bầu không khí kì dị.
“Sao lại ngẩn người?”
Anh đổi xong cả rồi, đưa tay lại, đầu tiên là xoa xoa mái tóc, tiện đà mới đưa di động cho cô.
Quý Minh Châu che mặt, “Em không phát ngốc”
Cô nhận lấy, tầm mắt đi xuống, rơi xuống giao diện trước mặt.
Tên trước đây là【 Giang quyền anh 】 đã bị anh đổi thành ——【 Nông dân 】.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.