Chương 92
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Sau hôn lễ, một đám người ở lại Thụy Sĩ rất lâu.
Cái chính là vì khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, nên họ dứt khoát ở ngoài chơi lâu hơn một chút.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Buổi tụ tập lần sau cũng không biết là ngày nào tháng nào. Ai nấy đều là người xuất chúng hơn người, bình thường đều bận túi bụi, cho nên khó khăn lắm mới có thời gian và cơ hội, ai cũng muốn thỏa sức tận hưởng quãng thời gian rảnh rang này.
Tối qua Quý Minh Châu lại bị tập kích bất ngờ. Cô trực tiếp bị anh tách chân ra, ép buộc quấn lên eo anh rồi bị ức hiếp, cô lập tức bật khóc. Lúc đó Giang Tịch chốc chốc lại ghé vào tai cô khẽ thì thầm, anh còn thấp giọng gọi cô bằng các kiểu xưng hô như vợ ơi, công chúa nhỏ à, bảo bối rồi thì bé heo các thứ. Bình thường, anh hiếm khi gọi như vậy.
Sau đó anh giải thích rằng, nguyên nhân của những chuyện này đều là vì lời chúc ngủ ngon của Quý Minh Châu.
Giải thích như vậy mà cũng nghe được à?
“Anh lúc nào cũng bắt nạt em!” Quý Minh Châu nhắm nghiền mắt, không để ý đến hành động lấy lòng của Giang Tịch, duỗi tay đẩy anh ra ngoài.
“Anh đợi em ngủ đến bây giờ rồi.” Giang Tịch vỗ vào cô, “Thấy em nghỉ ngơi đủ rồi anh bèn vâng theo ý kiến của em, em quên rồi à?”
... Ý kiến của cô?
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trong lúc mơ màng, dường như Quý Minh Châu mang máng nhớ ra gì đó.
Hình như Giang Tịch đã hỏi cô là có được không.
Sau đó, cô...
Cô chê anh phiền phức, trong lúc mơ màng cô lại tưởng mình đang nằm mơ, nên đã đáp bừa một câu?
“Thế thì cũng là lỗi của anh.” Quý Minh Châu nói xong bèn vỗ vào mặt anh, “Tối qua em đã phối hợp thế còn gì nữa. Giang Tịch, anh là đồ không tim không phổi!”
Anh thật sự cho mình là động cơ vĩnh cửu sao?
“Được rồi không giỡn em nữa, là anh không đúng.” Thực ra Giang Tịch vốn còn chưa đã ghiền, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ cô mặc váy cưới vào buổi sáng, nghĩ đến cảnh tượng hai người trao nhau nhẫn cưới rồi ôm hôn trong nhà thờ, nghĩ đến cảnh tượng hai người kề cận bên nhau trong căn biệt thự vào tối, đã khiến anh chẳng thể cầm lòng nổi.
Tối qua cùng lắm mới được có hai hiệp, so với tình hình đã từng có trước đây thì đúng là thua kém xa.
“Bỏ đi, em cũng không véo tai anh nữa.” Quý Minh Châu đáp lại rồi lại hồi tưởng một lúc. Thực ra trong cuộc ân ái vừa rồi, Giang Tịch vô cùng dịu dàng, đến cuối cùng anh trở nên mạnh bạo, cô cũng đã được hưởng thụ.
“Giang Tịch, sáng mai chúng mình dậy muộn một tí được không, anh bảo xem đã đi chơi rồi còn dậy sớm làm gì?” Quý Minh Châu không thể hiểu nổi, Giang Tịch gần như chẳng mấy khi ngủ nướng. Trong mấy ngày ở Thụy Sĩ, cũng luôn là vì bị cô quấn chân nên anh mới dậy muộn.
“Có ngày nào mà em không muốn dậy muộn?” Giang Tịch thư thái đáp lại một câu.
“Không giống nhau nhé, em bảo ngày mai dậy muộn một tí nhưng phải muộn hơn những ngày sau này mới được. Trong những ngày này, yêu cầu của em cũng không hề quá đáng đâu nhỉ.”
Sau khi đề nghị như này xong, Quý Minh Châu cứ cảm thấy hình như mình đã quên khuấy chuyện gì đó.
“Được, ngủ đi.” Giang Tịch gạt lọn tóc của cô ra, khẽ hôn vào trán cô một cái.
Nụ hôn này không lẫn bất cứ ha m muốn nào.
Nhưng lại khiến trái tim Quý Minh Châu gần như tan chảy.
Vừa rồi khi anh ghé vào người cô, mùi hương dễ ngửi chỉ có trên người anh lập tức bủa vây xung quanh.
Đây là mùi hương thuộc về Giang Tịch, mà Giang Tịch lại thuộc về cô.
Quý Minh Châu trầm mặc một hồi, đột nhiên nhổm người dậy, ra sức lắc vai Giang Tịch, “Đáng ghét, đột nhiên lại dịu dàng như này, anh vẫn là Giang Tịch lạnh lùng mà em quen đó chứ?”
Tính cách Giang Tịch lạnh lùng bẩm sinh, cho dù là bố mẹ mình thì anh cũng cư xử như vậy.
Mặc dù ở trước mặt cô anh sẽ để lộ ra nhiều dáng vẻ khác nhau hơn, nhưng hầu hết thời gian anh đều trưng ra khuôn mặt hờ hững. Cũng không có lí do nào khác, chỉ vì anh đã quen với điều đó.
“Đương nhiên là anh rồi.” Giang Tịch túm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, bỏ vào trong chăn, “Coi chừng bị lạnh.”
Rồi như thể anh nghĩ ra chuyện gì đó, bèn hỏi cô: “Anh không dịu dàng với em à?”
... Dĩ nhiên rồi.
Tối qua lúc ở trên những cánh hoa hồng và ở trước cửa sổ sát đất trong phòng tắm, anh rất không dịu dàng!
Quý Minh Châu chớp mắt, không nói năng gì, nhưng trong tiềm thức của cô, cô có thể cảm nhận được mọi thứ mà Giang Tịch đã làm cho mình.
Đâu chỉ là dịu dàng thôi.
Trong căn phòng mờ tối yên ắng, chỉ có tiếng hít thở đan xen của hai người.
Quý Minh Châu bật dậy, vắt chân sang bên ngồi lên người anh, sau đó đưa hai tay bám vào vai anh như một con bạch tuộc, khẽ thì thầm vào tai anh mấy câu.
Giang Tịch ừm một tiếng, “Anh biết.”
Sau đó anh cũng nhắm mắt lại, bắt chước lời của cô, “Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, ngủ ngon.”
...
Lâm Man Hề và Giang Vũ Thành dậy từ rất sớm, đến biệt thự tìm hay người.
Trước đó bà đã từng dặn dò hai người, cũng nói riêng với Quý Minh Châu là buổi sáng sau lễ cưới, hai người phải ăn cơm với bố mẹ chồng. Nếu có điều kiện, hai vợ chồng còn phải chủ động làm cơm tiếp đãi bố mẹ.
Đây là tập tục lâu đời của thành phố Ngân.
Nhưng thấy hai người vừa mới tổ chức hôn lễ xong, Lâm Man Hề cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ nói trước là phải ăn cơm cùng nhau. Để đến lúc đó hai người làm mấy việc tượng trưng một chút cho có vậy.
Nhưng trái với dự liệu là, căn biệt thự không có mùi cơm buổi sáng, cũng cực kỳ tĩnh lặng.
“Biết ngay là không thể trông chờ vào hai đứa mà, tôi đi vào bếp nấu cơm, lão Giang, ông cũng vào đây giúp tôi một tay.” Dạo này Lâm Man Hề sai bảo Giang Vũ Thành cứ phải gọi là muốn sao được vậy.
Trên mặt Giang Vũ Thành cũng không tỏ vẻ gì, đáp lại bà.
Sau đó cam chịu số phận mặc chiếc tạp dề hoa nhí vào.
Lúc sắp nấu cơm xong, Lâm Man Hề cảm thấy đâu đó không đúng, “Hai đứa nó vẫn chưa dậy sao? Tôi đã cố tình dặn dò những mấy lần rồi mà. Thôi khỏi, ông ở đây nhé, tôi lên tầng xem thế nào rồi gọi hai đứa nó dậy.”
Giang Vũ Thành nghĩ đến những biểu hiện của con trai mình trong những chuyện có liên quan đến Quý Minh Châu... Chẳng hiểu sao ông lại cảm thấy, không thể lên tầng được.
Cũng không phải vì cái gì, chỉ cảm thấy lên đó vào giờ này thì hơi lúng túng.
Ông đi từ trong bếp ra ngoài, cất cao giọng gọi “Man Hề”. Nhưng ông vừa dứt lời thì bóng dáng của Lâm Man Hề cũng biến mất ở nơi cuối cầu thang.
Chẳng bao lâu sau, trên tầng vang lên tiếng kinh hô của Lâm Man Hề.
Giang Vũ Thành vô thức quăng chiếc chảo trong tay ra, xông thẳng lên trên tầng.
Nhưng cũng không phải cảnh tượng không nên nhìn thấy như ông đã nghĩ.
Cửa phòng trên tầng hai đóng chặt, Lâm Man Hề đứng trong phòng khách nhỏ cạnh đó, nhìn trân trân vào mọi thứ ở trước mắt.
Trên tấm thảm lông cừu mềm mại, toàn là cánh hoa hồng nát bươm, kéo dài đến phòng ngủ chính.
Màu đỏ tươi đầy mê hoặc kia cũng bị chặn đứng bên ngoài cánh cửa đang đóng chặt.
Ngoài ra, trên mặt đất còn có một số quần áo và nội y nằm rải rác.
Chiếc bàn uống trà trên mặt thảm cũng bị xê dịch một đoạn.
Nói tóm lại, muốn lộn xộn bao nhiêu thì lộn xộn bấy nhiêu.
Hơn nữa, không khó để nhìn ra tình hình trận chiến ở nơi này kịch liệt thế nào.
Đã là người từng trải cả rồi, chỉ cần bấm ngón tay cũng biết, những thứ này vì đâu mà lộn xộn đến mức này.
Sau khi kinh hô xong, Lâm Man Hề cảm thấy mình không nên lên đây!
... Hai cái đứa này!
Giang Vũ Thành bước qua chỗ bà, “Vừa nãy đã muốn nhắc nhở bà rồi, để chúng nó tự xuống nhà. Bây giờ chúng nó mới kết hôn, phải dành cho chúng nhiều không gian hai người hơn chứ.”
“Còn không phải là tập tục cũ sao, hôm qua tôi đã dặn dò mấy lần rồi, cứ tưởng chúng nó nhớ rồi chứ.” Lâm Man Hề ngượng ngùng nói.
Giang Vũ Thành bật cười một cách hiếm thấy, “Cứ để Giang Tịch và Minh Châu tự dậy đi, bà cũng đừng làm phiền nữa, xuống nhà đã, chúng ta ăn cơm trước.”
“Thế cũng được...” Lâm Man Hề đáp lại xong, xoay người lại định nói gì đó, thì cánh cửa ở phía sau đột ngột được mở ra.
Một giọng nói lí nhí vọng ra từ khe cửa, “Muốn uống gì đó ngọt ngọt...”
Giang Tịch chỉ mặc độc chiếc quần ngủ, c ởi trần đi ra ngoài, “Ừm anh biết rồi, anh xuống nhà rót nước cho em, em cứ ngủ tiếp đi.”
Hai người ngủ một mạch đến khi trời sáng, chẳng bao lâu sau, Quý Minh Châu lại kêu khát nước.
Giang Tịch vốn ngủ không say, dứt khoát dậy rót nước giúp cô rồi định quay về ngủ tiếp.
Nhưng sau khi anh mở cửa ra, vừa mới ngước mắt lên liền nhìn thấy Lâm Man Hề đứng đực ở đó, vẻ mặt cực kỳ phong phú... cùng Giang Vũ Thành đeo tạp dề hoa nhí, đứng sau lưng bà.
Trạng thái này không biết được duy trì bao lâu.
Lâu đến mức Quý Minh Châu ở trong phòng cũng đã phát hiện ra có gì đó sai sai.
“Gà ơi, anh vẫn chưa xuống nhà à?”
Giang Tịch quay vào trong phòng đáp lại một tiếng, sau đó gật đầu với Lâm Man Hề và Giang Vũ Thành, “Bố, mẹ.”
Âm thanh này vừa đúng mực, tuy nhỏ nhưng cũng không hẳn là quá nhỏ, đủ để vọng vào trong phòng.
Quý Minh Châu: “???”
...
Lúc ăn sáng, Quý Minh Châu nhìn trái nhìn phải, nhìn lên trời, nhìn xuống đất, chỉ không nhìn bất cứ người nào ở trên bàn ăn.
Bây giờ cổ của cô cũng có thể sánh ngang cổ của hươu cao cổ rồi.
Ai cũng không thể hiểu được là, sáng nay cô chợt choàng tỉnh dậy, sau đó luống cuống chân tay thu dọn hiện trường thê thảm trên mặt đất.
“Hai đứa này... tình cảm gớm.” Lâm Man Hề nháy nháy mắt, dùng một câu hình dung từ để thay thế.
Lúc hai người mới bị bắt quả tang trước đây, Lâm Man Hề đã cảm thấy tình cảm của hai người không tồi, nhưng bà mãi mãi không thể ngờ được nó lại mãnh liệt như ngày hôm nay.
Vì thế, bà lại được trải nghiệm thế nào gọi là “tuổi trẻ” một lần nữa.
Quý Minh Châu cười ngượng ngùng, đột nhiên thấy ghét cái tính hay quên của mình.
Cô đã cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó rồi mà!
Biết Quý Minh Châu có “bóng đen tâm lý” trong việc này, lúc này Giang Tịch bèn trả lời thay cô, “Vâng, cái chính là hôm qua bận quá mà.”
Lâm Man Hề “xùy” một tiếng, tỏ vẻ không bằng lòng với đáp án hời hợt này.
Giang Tịch đang dùng dáng vẻ đứng đắn nhất để tranh luận với bà.
Giang Vũ Thành nhìn hai người họ, chuyển sang chủ đề khác đúng lúc, “Các con định bao giờ đi hưởng tuần trăng mật? Tiếp tục hành trình ở Thụy Sĩ hay để sau hẵng nói?”
“Đều được ạ.”
“Tranh thủ càng sớm càng tốt, thời gian sau này con không cần quá chú tâm vào công ty nữa. Hôn nhân là chuyện đại sự, tuần trăng mật cũng đáng quý, con và Minh Châu phải bàn bạc cho kỹ đấy.”
Giang Tịch nghe Giang Vũ Thành nói như vậy, anh gật đầu, “Chủ yếu là vì vẫn chưa xác định được địa điểm.”
Kỳ nghỉ trăng mật của họ không phải ở Thụy Sĩ.
Nhưng vẫn chưa ấn định, nơi mà Quý Minh Châu nghĩ đến quả thực quá nhiều.
Nhân lúc Giang Vũ Thành nói chuyện với Lâm Man Hề, Giang Tịch quay sang nhìn Quý Minh Châu ngồi bên mình, “Bây giờ em đã nghĩ xong muốn đi đâu chưa?”
“Chưa đâu, cái chính là em đã từng đi hầu hết mọi nơi rồi.” Quý Minh Châu giơ tay chống cằm, “Với cả, em còn muốn cùng anh đi những nơi cực kỳ lãng mạn mà hai đứa chưa đi.”
...
Vì chuyện của Thích Nhan nên Quý Thiếu Ngôn vẫn ở lại Thụy Sĩ, Tiêu Dịch và Liên Đường đã về từ sớm.
Giang Tịch và Quý Minh Châu cùng vợ chồng ông Giang cùng nhau về thành phố Ngân.
Lâm Man Hề dự định khi hai người đi hưởng tuần trăng mật, bà sẽ sắp cỗ ở nhà họ Giang rồi mời đông đảo mọi người đến để đãi tiệc bù, coi như tạo sự tốt lành ở thành phố Ngân.
Vì chưa nghĩ được nơi hưởng tuần trăng mật, hai người tạm thời tập trung vào công việc của mỗi người, khi nào rảnh lại bàn sau.
Sau khi về Giang Thị, Giang Tịch cũng không có ý định che giấu về chuyện này.
Anh giao cho trợ lý Ưng phát lì xì quà cưới cho toàn bộ nhân viên lớn nhỏ trong tập đoàn.
Đến bây giờ, mọi người cũng đã biết chuyện.
Chủ đề về mối hôn nhân của nhà họ Giang và nhà họ Quý nổi rần rần trên diễn đàn công ty, đã thành sự thật.
Mọi người ai nấy cũng trầm trồ trước số tiền khủng trong bao lì xì, đồng thời cũng gửi đến vô số lời chúc mừng.
Điều duy nhất họ vẫn không hài lòng là, mọi người rối rít yêu cầu, bày tỏ mình muốn nhìn dung mạo xinh đẹp của Quý tiểu thư trong truyền thuyết.
Nhưng người đàn ông như Giang Tịch dĩ nhiên sẽ tự động bỏ qua yêu cầu này.
...
Mặc dù rất khó lựa chọn địa điểm hưởng tuần trăng mật, nhưng sau khi đọc tạp chí mất mấy ngày, trong lòng Quý Minh Châu cũng có đích đến.
Cô và Giang Tịch nhanh chóng quyết định, hai người không đến thảo nguyên núi tuyết gì nữa, mà đi đến thắng cảnh hưởng tuần trăng mật nổi tiếng nhất hiện giờ - Maldives.
Dù sao thì hai người cũng chưa đi ra hải đảo cùng nhau bao giờ.
Vả lại, thời gian gần đây Maldives vẫn không ngừng khai phá đảo mới. Giá cả đắt đỏ hơn những hòn đảo nổi tiếng khác, rất nhiều người chưa đi bao giờ. Vì thế, Quý Minh Châu rất ưng ý về khoản này.
Giang Tịch nghe ý kiến của cô, cũng không đặt phòng khách sạn riêng biệt nữa, anh trực tiếp bao trọn đảo tư nhân - Four Seasons Voavah.
Ban đầu Quý Minh Châu cảm thấy đi đảo mới thì tốt hơn, sau đó bị sự quả quyết của Giang Tịch chọc cười, “Sếp Giang, anh muốn sống thế giới hai người đến vậy cơ à?”
Dáng vẻ chỉ ước gì không có người khác như thế này, không khỏi khiến người ta phải cảnh giác và đề phòng.
Quý Minh Châu rất hoài nghi về động cơ của Giang Tịch...
“Đảo tư nhân không tốt sao? Anh xem rồi, rất phù hợp với yêu cầu... vừa mới lạ vừa lãng mạn của em.”
“Vậy về sau đi đâu cũng như thế này à?” Quý Minh Châu cũng đi du lịch trong thời gian cô còn đi học, nhưng suy cho cùng một người vẫn không vui bằng hai người.
Giang Tịch nghe thấy thế, đột nhiên nói: “Doanh thu của Giang Thị trong quý này tăng 7.5 điểm phần trăm*, lợi nhuận ròng của quý này cao gấp 1.5 lần so với quý trước.”
*Điểm phần trăm (percentage point) là đơn vị cho khác biệt số học của hai trị số phần trăm. Ví dụ: tăng từ 40% lên 44% là mức tăng 4 điểm phần trăm. (Wikipedia)
Quý Minh Châu nhìn về phía anh, tỏ ra hơi không phục, “Quý Thị bọn em cũng lợi hại lắm nhé.”
“Đều lợi hại cả, không so sánh với em.”
“Vậy anh nói với em những chuyện này làm gì?”
“Anh chỉ muốn cho em biết, tiền của chồng thì có thể tiêu thỏa thích.” Giang Tịch bật cười, sau đó anh dịu giọng lại, “Em thấy thế nào hả, Giang phu nhân?”
Cái chính là vì khó khăn lắm mới được ra ngoài một chuyến, nên họ dứt khoát ở ngoài chơi lâu hơn một chút.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Buổi tụ tập lần sau cũng không biết là ngày nào tháng nào. Ai nấy đều là người xuất chúng hơn người, bình thường đều bận túi bụi, cho nên khó khăn lắm mới có thời gian và cơ hội, ai cũng muốn thỏa sức tận hưởng quãng thời gian rảnh rang này.
Tối qua Quý Minh Châu lại bị tập kích bất ngờ. Cô trực tiếp bị anh tách chân ra, ép buộc quấn lên eo anh rồi bị ức hiếp, cô lập tức bật khóc. Lúc đó Giang Tịch chốc chốc lại ghé vào tai cô khẽ thì thầm, anh còn thấp giọng gọi cô bằng các kiểu xưng hô như vợ ơi, công chúa nhỏ à, bảo bối rồi thì bé heo các thứ. Bình thường, anh hiếm khi gọi như vậy.
Sau đó anh giải thích rằng, nguyên nhân của những chuyện này đều là vì lời chúc ngủ ngon của Quý Minh Châu.
Giải thích như vậy mà cũng nghe được à?
“Anh lúc nào cũng bắt nạt em!” Quý Minh Châu nhắm nghiền mắt, không để ý đến hành động lấy lòng của Giang Tịch, duỗi tay đẩy anh ra ngoài.
“Anh đợi em ngủ đến bây giờ rồi.” Giang Tịch vỗ vào cô, “Thấy em nghỉ ngơi đủ rồi anh bèn vâng theo ý kiến của em, em quên rồi à?”
... Ý kiến của cô?
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Trong lúc mơ màng, dường như Quý Minh Châu mang máng nhớ ra gì đó.
Hình như Giang Tịch đã hỏi cô là có được không.
Sau đó, cô...
Cô chê anh phiền phức, trong lúc mơ màng cô lại tưởng mình đang nằm mơ, nên đã đáp bừa một câu?
“Thế thì cũng là lỗi của anh.” Quý Minh Châu nói xong bèn vỗ vào mặt anh, “Tối qua em đã phối hợp thế còn gì nữa. Giang Tịch, anh là đồ không tim không phổi!”
Anh thật sự cho mình là động cơ vĩnh cửu sao?
“Được rồi không giỡn em nữa, là anh không đúng.” Thực ra Giang Tịch vốn còn chưa đã ghiền, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ cô mặc váy cưới vào buổi sáng, nghĩ đến cảnh tượng hai người trao nhau nhẫn cưới rồi ôm hôn trong nhà thờ, nghĩ đến cảnh tượng hai người kề cận bên nhau trong căn biệt thự vào tối, đã khiến anh chẳng thể cầm lòng nổi.
Tối qua cùng lắm mới được có hai hiệp, so với tình hình đã từng có trước đây thì đúng là thua kém xa.
“Bỏ đi, em cũng không véo tai anh nữa.” Quý Minh Châu đáp lại rồi lại hồi tưởng một lúc. Thực ra trong cuộc ân ái vừa rồi, Giang Tịch vô cùng dịu dàng, đến cuối cùng anh trở nên mạnh bạo, cô cũng đã được hưởng thụ.
“Giang Tịch, sáng mai chúng mình dậy muộn một tí được không, anh bảo xem đã đi chơi rồi còn dậy sớm làm gì?” Quý Minh Châu không thể hiểu nổi, Giang Tịch gần như chẳng mấy khi ngủ nướng. Trong mấy ngày ở Thụy Sĩ, cũng luôn là vì bị cô quấn chân nên anh mới dậy muộn.
“Có ngày nào mà em không muốn dậy muộn?” Giang Tịch thư thái đáp lại một câu.
“Không giống nhau nhé, em bảo ngày mai dậy muộn một tí nhưng phải muộn hơn những ngày sau này mới được. Trong những ngày này, yêu cầu của em cũng không hề quá đáng đâu nhỉ.”
Sau khi đề nghị như này xong, Quý Minh Châu cứ cảm thấy hình như mình đã quên khuấy chuyện gì đó.
“Được, ngủ đi.” Giang Tịch gạt lọn tóc của cô ra, khẽ hôn vào trán cô một cái.
Nụ hôn này không lẫn bất cứ ha m muốn nào.
Nhưng lại khiến trái tim Quý Minh Châu gần như tan chảy.
Vừa rồi khi anh ghé vào người cô, mùi hương dễ ngửi chỉ có trên người anh lập tức bủa vây xung quanh.
Đây là mùi hương thuộc về Giang Tịch, mà Giang Tịch lại thuộc về cô.
Quý Minh Châu trầm mặc một hồi, đột nhiên nhổm người dậy, ra sức lắc vai Giang Tịch, “Đáng ghét, đột nhiên lại dịu dàng như này, anh vẫn là Giang Tịch lạnh lùng mà em quen đó chứ?”
Tính cách Giang Tịch lạnh lùng bẩm sinh, cho dù là bố mẹ mình thì anh cũng cư xử như vậy.
Mặc dù ở trước mặt cô anh sẽ để lộ ra nhiều dáng vẻ khác nhau hơn, nhưng hầu hết thời gian anh đều trưng ra khuôn mặt hờ hững. Cũng không có lí do nào khác, chỉ vì anh đã quen với điều đó.
“Đương nhiên là anh rồi.” Giang Tịch túm lấy bàn tay đang làm loạn của cô, bỏ vào trong chăn, “Coi chừng bị lạnh.”
Rồi như thể anh nghĩ ra chuyện gì đó, bèn hỏi cô: “Anh không dịu dàng với em à?”
... Dĩ nhiên rồi.
Tối qua lúc ở trên những cánh hoa hồng và ở trước cửa sổ sát đất trong phòng tắm, anh rất không dịu dàng!
Quý Minh Châu chớp mắt, không nói năng gì, nhưng trong tiềm thức của cô, cô có thể cảm nhận được mọi thứ mà Giang Tịch đã làm cho mình.
Đâu chỉ là dịu dàng thôi.
Trong căn phòng mờ tối yên ắng, chỉ có tiếng hít thở đan xen của hai người.
Quý Minh Châu bật dậy, vắt chân sang bên ngồi lên người anh, sau đó đưa hai tay bám vào vai anh như một con bạch tuộc, khẽ thì thầm vào tai anh mấy câu.
Giang Tịch ừm một tiếng, “Anh biết.”
Sau đó anh cũng nhắm mắt lại, bắt chước lời của cô, “Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, ngủ ngon.”
...
Lâm Man Hề và Giang Vũ Thành dậy từ rất sớm, đến biệt thự tìm hay người.
Trước đó bà đã từng dặn dò hai người, cũng nói riêng với Quý Minh Châu là buổi sáng sau lễ cưới, hai người phải ăn cơm với bố mẹ chồng. Nếu có điều kiện, hai vợ chồng còn phải chủ động làm cơm tiếp đãi bố mẹ.
Đây là tập tục lâu đời của thành phố Ngân.
Nhưng thấy hai người vừa mới tổ chức hôn lễ xong, Lâm Man Hề cũng không đòi hỏi quá nhiều, chỉ nói trước là phải ăn cơm cùng nhau. Để đến lúc đó hai người làm mấy việc tượng trưng một chút cho có vậy.
Nhưng trái với dự liệu là, căn biệt thự không có mùi cơm buổi sáng, cũng cực kỳ tĩnh lặng.
“Biết ngay là không thể trông chờ vào hai đứa mà, tôi đi vào bếp nấu cơm, lão Giang, ông cũng vào đây giúp tôi một tay.” Dạo này Lâm Man Hề sai bảo Giang Vũ Thành cứ phải gọi là muốn sao được vậy.
Trên mặt Giang Vũ Thành cũng không tỏ vẻ gì, đáp lại bà.
Sau đó cam chịu số phận mặc chiếc tạp dề hoa nhí vào.
Lúc sắp nấu cơm xong, Lâm Man Hề cảm thấy đâu đó không đúng, “Hai đứa nó vẫn chưa dậy sao? Tôi đã cố tình dặn dò những mấy lần rồi mà. Thôi khỏi, ông ở đây nhé, tôi lên tầng xem thế nào rồi gọi hai đứa nó dậy.”
Giang Vũ Thành nghĩ đến những biểu hiện của con trai mình trong những chuyện có liên quan đến Quý Minh Châu... Chẳng hiểu sao ông lại cảm thấy, không thể lên tầng được.
Cũng không phải vì cái gì, chỉ cảm thấy lên đó vào giờ này thì hơi lúng túng.
Ông đi từ trong bếp ra ngoài, cất cao giọng gọi “Man Hề”. Nhưng ông vừa dứt lời thì bóng dáng của Lâm Man Hề cũng biến mất ở nơi cuối cầu thang.
Chẳng bao lâu sau, trên tầng vang lên tiếng kinh hô của Lâm Man Hề.
Giang Vũ Thành vô thức quăng chiếc chảo trong tay ra, xông thẳng lên trên tầng.
Nhưng cũng không phải cảnh tượng không nên nhìn thấy như ông đã nghĩ.
Cửa phòng trên tầng hai đóng chặt, Lâm Man Hề đứng trong phòng khách nhỏ cạnh đó, nhìn trân trân vào mọi thứ ở trước mắt.
Trên tấm thảm lông cừu mềm mại, toàn là cánh hoa hồng nát bươm, kéo dài đến phòng ngủ chính.
Màu đỏ tươi đầy mê hoặc kia cũng bị chặn đứng bên ngoài cánh cửa đang đóng chặt.
Ngoài ra, trên mặt đất còn có một số quần áo và nội y nằm rải rác.
Chiếc bàn uống trà trên mặt thảm cũng bị xê dịch một đoạn.
Nói tóm lại, muốn lộn xộn bao nhiêu thì lộn xộn bấy nhiêu.
Hơn nữa, không khó để nhìn ra tình hình trận chiến ở nơi này kịch liệt thế nào.
Đã là người từng trải cả rồi, chỉ cần bấm ngón tay cũng biết, những thứ này vì đâu mà lộn xộn đến mức này.
Sau khi kinh hô xong, Lâm Man Hề cảm thấy mình không nên lên đây!
... Hai cái đứa này!
Giang Vũ Thành bước qua chỗ bà, “Vừa nãy đã muốn nhắc nhở bà rồi, để chúng nó tự xuống nhà. Bây giờ chúng nó mới kết hôn, phải dành cho chúng nhiều không gian hai người hơn chứ.”
“Còn không phải là tập tục cũ sao, hôm qua tôi đã dặn dò mấy lần rồi, cứ tưởng chúng nó nhớ rồi chứ.” Lâm Man Hề ngượng ngùng nói.
Giang Vũ Thành bật cười một cách hiếm thấy, “Cứ để Giang Tịch và Minh Châu tự dậy đi, bà cũng đừng làm phiền nữa, xuống nhà đã, chúng ta ăn cơm trước.”
“Thế cũng được...” Lâm Man Hề đáp lại xong, xoay người lại định nói gì đó, thì cánh cửa ở phía sau đột ngột được mở ra.
Một giọng nói lí nhí vọng ra từ khe cửa, “Muốn uống gì đó ngọt ngọt...”
Giang Tịch chỉ mặc độc chiếc quần ngủ, c ởi trần đi ra ngoài, “Ừm anh biết rồi, anh xuống nhà rót nước cho em, em cứ ngủ tiếp đi.”
Hai người ngủ một mạch đến khi trời sáng, chẳng bao lâu sau, Quý Minh Châu lại kêu khát nước.
Giang Tịch vốn ngủ không say, dứt khoát dậy rót nước giúp cô rồi định quay về ngủ tiếp.
Nhưng sau khi anh mở cửa ra, vừa mới ngước mắt lên liền nhìn thấy Lâm Man Hề đứng đực ở đó, vẻ mặt cực kỳ phong phú... cùng Giang Vũ Thành đeo tạp dề hoa nhí, đứng sau lưng bà.
Trạng thái này không biết được duy trì bao lâu.
Lâu đến mức Quý Minh Châu ở trong phòng cũng đã phát hiện ra có gì đó sai sai.
“Gà ơi, anh vẫn chưa xuống nhà à?”
Giang Tịch quay vào trong phòng đáp lại một tiếng, sau đó gật đầu với Lâm Man Hề và Giang Vũ Thành, “Bố, mẹ.”
Âm thanh này vừa đúng mực, tuy nhỏ nhưng cũng không hẳn là quá nhỏ, đủ để vọng vào trong phòng.
Quý Minh Châu: “???”
...
Lúc ăn sáng, Quý Minh Châu nhìn trái nhìn phải, nhìn lên trời, nhìn xuống đất, chỉ không nhìn bất cứ người nào ở trên bàn ăn.
Bây giờ cổ của cô cũng có thể sánh ngang cổ của hươu cao cổ rồi.
Ai cũng không thể hiểu được là, sáng nay cô chợt choàng tỉnh dậy, sau đó luống cuống chân tay thu dọn hiện trường thê thảm trên mặt đất.
“Hai đứa này... tình cảm gớm.” Lâm Man Hề nháy nháy mắt, dùng một câu hình dung từ để thay thế.
Lúc hai người mới bị bắt quả tang trước đây, Lâm Man Hề đã cảm thấy tình cảm của hai người không tồi, nhưng bà mãi mãi không thể ngờ được nó lại mãnh liệt như ngày hôm nay.
Vì thế, bà lại được trải nghiệm thế nào gọi là “tuổi trẻ” một lần nữa.
Quý Minh Châu cười ngượng ngùng, đột nhiên thấy ghét cái tính hay quên của mình.
Cô đã cảm thấy hình như mình đã quên cái gì đó rồi mà!
Biết Quý Minh Châu có “bóng đen tâm lý” trong việc này, lúc này Giang Tịch bèn trả lời thay cô, “Vâng, cái chính là hôm qua bận quá mà.”
Lâm Man Hề “xùy” một tiếng, tỏ vẻ không bằng lòng với đáp án hời hợt này.
Giang Tịch đang dùng dáng vẻ đứng đắn nhất để tranh luận với bà.
Giang Vũ Thành nhìn hai người họ, chuyển sang chủ đề khác đúng lúc, “Các con định bao giờ đi hưởng tuần trăng mật? Tiếp tục hành trình ở Thụy Sĩ hay để sau hẵng nói?”
“Đều được ạ.”
“Tranh thủ càng sớm càng tốt, thời gian sau này con không cần quá chú tâm vào công ty nữa. Hôn nhân là chuyện đại sự, tuần trăng mật cũng đáng quý, con và Minh Châu phải bàn bạc cho kỹ đấy.”
Giang Tịch nghe Giang Vũ Thành nói như vậy, anh gật đầu, “Chủ yếu là vì vẫn chưa xác định được địa điểm.”
Kỳ nghỉ trăng mật của họ không phải ở Thụy Sĩ.
Nhưng vẫn chưa ấn định, nơi mà Quý Minh Châu nghĩ đến quả thực quá nhiều.
Nhân lúc Giang Vũ Thành nói chuyện với Lâm Man Hề, Giang Tịch quay sang nhìn Quý Minh Châu ngồi bên mình, “Bây giờ em đã nghĩ xong muốn đi đâu chưa?”
“Chưa đâu, cái chính là em đã từng đi hầu hết mọi nơi rồi.” Quý Minh Châu giơ tay chống cằm, “Với cả, em còn muốn cùng anh đi những nơi cực kỳ lãng mạn mà hai đứa chưa đi.”
...
Vì chuyện của Thích Nhan nên Quý Thiếu Ngôn vẫn ở lại Thụy Sĩ, Tiêu Dịch và Liên Đường đã về từ sớm.
Giang Tịch và Quý Minh Châu cùng vợ chồng ông Giang cùng nhau về thành phố Ngân.
Lâm Man Hề dự định khi hai người đi hưởng tuần trăng mật, bà sẽ sắp cỗ ở nhà họ Giang rồi mời đông đảo mọi người đến để đãi tiệc bù, coi như tạo sự tốt lành ở thành phố Ngân.
Vì chưa nghĩ được nơi hưởng tuần trăng mật, hai người tạm thời tập trung vào công việc của mỗi người, khi nào rảnh lại bàn sau.
Sau khi về Giang Thị, Giang Tịch cũng không có ý định che giấu về chuyện này.
Anh giao cho trợ lý Ưng phát lì xì quà cưới cho toàn bộ nhân viên lớn nhỏ trong tập đoàn.
Đến bây giờ, mọi người cũng đã biết chuyện.
Chủ đề về mối hôn nhân của nhà họ Giang và nhà họ Quý nổi rần rần trên diễn đàn công ty, đã thành sự thật.
Mọi người ai nấy cũng trầm trồ trước số tiền khủng trong bao lì xì, đồng thời cũng gửi đến vô số lời chúc mừng.
Điều duy nhất họ vẫn không hài lòng là, mọi người rối rít yêu cầu, bày tỏ mình muốn nhìn dung mạo xinh đẹp của Quý tiểu thư trong truyền thuyết.
Nhưng người đàn ông như Giang Tịch dĩ nhiên sẽ tự động bỏ qua yêu cầu này.
...
Mặc dù rất khó lựa chọn địa điểm hưởng tuần trăng mật, nhưng sau khi đọc tạp chí mất mấy ngày, trong lòng Quý Minh Châu cũng có đích đến.
Cô và Giang Tịch nhanh chóng quyết định, hai người không đến thảo nguyên núi tuyết gì nữa, mà đi đến thắng cảnh hưởng tuần trăng mật nổi tiếng nhất hiện giờ - Maldives.
Dù sao thì hai người cũng chưa đi ra hải đảo cùng nhau bao giờ.
Vả lại, thời gian gần đây Maldives vẫn không ngừng khai phá đảo mới. Giá cả đắt đỏ hơn những hòn đảo nổi tiếng khác, rất nhiều người chưa đi bao giờ. Vì thế, Quý Minh Châu rất ưng ý về khoản này.
Giang Tịch nghe ý kiến của cô, cũng không đặt phòng khách sạn riêng biệt nữa, anh trực tiếp bao trọn đảo tư nhân - Four Seasons Voavah.
Ban đầu Quý Minh Châu cảm thấy đi đảo mới thì tốt hơn, sau đó bị sự quả quyết của Giang Tịch chọc cười, “Sếp Giang, anh muốn sống thế giới hai người đến vậy cơ à?”
Dáng vẻ chỉ ước gì không có người khác như thế này, không khỏi khiến người ta phải cảnh giác và đề phòng.
Quý Minh Châu rất hoài nghi về động cơ của Giang Tịch...
“Đảo tư nhân không tốt sao? Anh xem rồi, rất phù hợp với yêu cầu... vừa mới lạ vừa lãng mạn của em.”
“Vậy về sau đi đâu cũng như thế này à?” Quý Minh Châu cũng đi du lịch trong thời gian cô còn đi học, nhưng suy cho cùng một người vẫn không vui bằng hai người.
Giang Tịch nghe thấy thế, đột nhiên nói: “Doanh thu của Giang Thị trong quý này tăng 7.5 điểm phần trăm*, lợi nhuận ròng của quý này cao gấp 1.5 lần so với quý trước.”
*Điểm phần trăm (percentage point) là đơn vị cho khác biệt số học của hai trị số phần trăm. Ví dụ: tăng từ 40% lên 44% là mức tăng 4 điểm phần trăm. (Wikipedia)
Quý Minh Châu nhìn về phía anh, tỏ ra hơi không phục, “Quý Thị bọn em cũng lợi hại lắm nhé.”
“Đều lợi hại cả, không so sánh với em.”
“Vậy anh nói với em những chuyện này làm gì?”
“Anh chỉ muốn cho em biết, tiền của chồng thì có thể tiêu thỏa thích.” Giang Tịch bật cười, sau đó anh dịu giọng lại, “Em thấy thế nào hả, Giang phu nhân?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.