Chương 93
Chấp Thông Nhất Căn
20/04/2024
Quãng thời gian trước khi đi hưởng tuần trăng mật, Giang Tịch và Quý Minh Châu đều tỏ ra khá kín tiếng. Thực ra hầu hết mọi người trong giới thượng lưu ở thành phố Ngân, đều biết hai người đã đăng ký kết hôn. Nhưng bình thường khi đi làm hai người lại chia ra hai ngả, một người ở Quý Thị còn một người ở Giang Thị, thời gian ở bên nhau khá ít.
Như vậy không chỉ dập tắt lòng hiếu kỳ của những người ở hai bên công ty muốn tìm hiểu nội tình, cũng kịp thời ngăn chặn các loại tin đồn lớn nhỏ.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Suy cho cùng, bình thường cũng khó nghe ngóng được tin tức trong giới hào môn. Đến giờ mới được coi là nghe ngóng được tin tức sốt dẻo ở khoảng cách gần, mọi người ai nấy đều muốn đào bới thông tin về cuộc sống của sếp tổng một chút.
Có điều, muốn hay không muốn và có thể hay không thể, có sự khác biệt rất lớn.
Liên Đường cũng suốt ngày gửi tin nhắn hỏi này hỏi nọ, nhưng theo như lời giải thích và suy nghĩ của Quý Minh Châu là, đằng sau hai người có nhiều thời gian ở bên nhau như vậy, lẽ nào đều phải livestream cho người khác xem toàn bộ sao?
Lúc đó Liên Đường đã câm nín một hồi, giọng nói toát ra vẻ đã hiểu như thể đã nghe thấy chuyện không thể miêu tả gì đó.
Sau đó Quý Minh Châu nghĩ lại, cứ cảm thấy hình như lời của mình có hơi lạc đề.
Nhưng vẫn phải khẳng định câu nói cũ, đóng cửa lại thì cuộc sống luôn là của riêng mình, vẫn phải sống sao cho có tiếng có miếng chứ.
Đợi đến khi đi hưởng tuần trăng mật về rồi chờ đợi thêm mấy tháng nữa, căn nhà mang diện mạo mới ở Bách Duyệt sẽ hoàn tất xây dựng.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Kể ra họ cũng không có vướng bận gì, trong khi Lâm Man Hề mời khách quý đến thiết đãi bù thì Giang Tịch và Quý Minh Châu đã lên máy bay tư nhân bay thẳng đến hòn đảo tư nhân kia, bắt đầu kỳ nghỉ tuần trăng mật của hai người.
Bóng dừa lả lơi, biển xanh cát trắng.
Giang Tịch đã đặt hai căn biệt thự tư nhân lần lượt được xây dựng trên bờ cát và trên mặt nước ở hòn đảo tư nhân kia.
Buổi tối đầu tiên khi đến đây, hai người ngồi thủy phi cơ đến ở biệt thự trên mặt nước trước tiên.
Bởi vì đây là đảo tư nhân nên xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người nào, chỉ có ánh nắng trôi nổi trên những gợn sóng lăn lăn trên biển.
Quản gia cũng chỉ là người phụ trách việc liên lạc. Chỉ khi nào phục vụ bữa trưa và cung cấp hàng loạt dịch vụ đi kèm khác, mới dẫn đội nhân viên xuất hiện ở đây.
Nhưng ban đầu Giang Tịch đã trực tiếp gạch bỏ phân đoạn này, anh muốn hai người tự làm tự ăn. Nếu không phải họ đang ở nước ngoài với bầu trời trong xanh tuyệt đẹp như này, Quý Minh Châu còn cho rằng mình đã đi vào núi.
Đây là một thế giới hoàn toàn không có người nào khác, trong cơn gió biển thoang thoảng mùi muối, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần này Quý Minh Châu đã mang theo thiết bị ghi hình, nhưng chỉ hạn chế quay trong lúc nào thuận tiện. Hầu hết thời gian, cô đều biếng nhác ở chỗ này chỗ kia trong biệt thự, chỗ nào có thể nằm được thì ngả lưng xuống ngay, cực kỳ sung sướng.
Kỳ nghỉ lần này họ được người lớn hai nhà cho phép nghỉ những mười bốn ngày, có thể nói là rất hào phóng và chu đáo.
Trong hai ngày đầu ở đây, Quý Minh Châu ngủ một giấc đã đời, sau đó đi thăm thú đảo ngoài đảo trong một vòng, lúc này mới cảm thấy hơi nhàm chán.
Hầu hết thời gian cô và Giang Tịch chỉ quanh quẩn ở bên nhau. Họ không nói quá nhiều, chỉ nằm trên tấm lưới đan bằng dây thừng bên ngoài.
Bên dưới sóng biển khẽ vỗ bờ, bên trên cô gối đầu trên đùi Giang Tịch, thảnh thơi xem tạp chí.
“Giang Tịch, chúng ta như thế này có giống người già không?” Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt vô tận trên đầu, đột nhiên hỏi anh.
“Sao lại nói vậy?” Giang Tịch nhắm mắt lim dim, tựa lưng vào cánh cửa kính, “Là vì chúng ta cứ nằm không mãi à?”
“Đúng thế, em cảm thấy giữa anh và em không còn gì là kí ch tình nữa rồi.” Quý Minh Châu vẫn còn đang xem tạp chí, sau khi xuýt xoa khen ngợi nam người mẫu Âu Mỹ một hồi, cô mới tiếp tục nói về chủ đề kia: “Anh xem chúng ta cũng chẳng nói chuyện với nhau, đã nằm thì nằm suốt một ngày. Tinh thần tràn trề rồi, người cũng sảng khoái rồi, cơ mà... khoảng cách giữa hai trái tim thì đã xa rồi.”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy chứ không để vào trong lòng, kết quả Giang Tịch chậm rãi mở mắt ra, giữ đầu cô không cho động đậy lung tung.
“Hết kí ch tình, không nói chuyện, sảng khoái rồi, cách lòng rồi?” Giang Tịch lặp lại từng chữ một, sau đó xốc cô dậy, “Hai ngày nay châm chước cho em nên không động vào em, em thật sự coi anh ăn chay hử?”
Lúc chuyên cơ đến, vì muốn có một kỳ nghỉ trăng mật trọn vẹn nên Quý Minh Châu đã bận rộn không ngừng khi còn làm việc ở Quý Thị, hoàn thành một số công việc trước thời hạn.
Lúc đó, từ Thụy Sĩ bay về nước, cô đã thoát khỏi danh hiệu nhân viên đại diện thực tập, trực tiếp đảm nhận trọng trách làm tổng giám đốc tập đoàn Quý Thị. Cho đến hiện tại, cô vừa hỗ trợ Quý Thiếu Ngôn vừa phải đào tạo nhân viên của mình.
Vì thế sau khi làm xong một chuỗi công việc, cô thực sự mệt lả người, sang đến nơi này đặt mình liền ngủ say. Sau khi cân bằng lại, hai người mới đi thăm thú quanh đảo.
Cứ thế, lấy đâu ra thời gian để làm chuyện ấy.
Quý Minh Châu cũng đã gặp nhiều nhân vật có máu mặt, vào lúc này, cô đã biết đối phó thành thạo với người đàn ông đang nổi quạu kia.
“Sếp Giang bé nhỏ à, mặc kệ anh khai trai hay ăn chay, bỏ tay của anh ra giùm, em không xem tạp chí được đây này!” Ban nãy Quý Minh Châu chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn anh, ai ngờ Giang Tịch lại không biết đùa là gì thế này.
“Bé nhỏ?” Giang Tịch nhướng mày lên, hỏi lại cô.
“...”
Anh nắm trọng tâm kiểu gì thế!
Ủa khoan... những chuyện này mà là trọng tâm được ư?
Quý Minh Châu giơ quyển tạp chí lên, dứ trang tạp chí đang mở vào khuôn cằm mượt mà của anh.
“Xem ra trước đó dẫn em đi lòng vòng trên đảo đều là do anh đã nghĩ sai.” Giang Tịch trực tiếp gạt quyển tạp chí trong tay cô ra, sau khi rút nó khỏi tay cô liền ném sang một bên, “Còn khen người mẫu nam?”
Coi anh chết rồi à?!
Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh miết cằm, ép cô ngẩng mặt lên.
Trong tầm mắt của cô, khuôn mặt của Giang Tịch đảo ngược, cứ thế cúi xuống hôn thẳng vào môi cô.
Khóe mắt cô nhác thấy đàn hải âu bay là là trên mặt nước, gợn sóng bắn tung tóe, đột ngột lăn tăn rồi từ từ biến mất ra.
Đã gần đến chạng vạng tối, cách đó không xa là những đám mây rực rỡ như ngọn lửa dồn đống vào một chỗ, ánh nắng còn sót lại lan ra cả một vùng như được ai đó rắc lên một nắm lúa mùa thu.
Trong lúc hơi thở giao triền, Giang Tịch nghiến môi cô một cách tàn nhẫn, “Chỉ mới nằm mà em đã cảm thấy sảng khoái rồi à, vẫn còn có chuyện sảng khoái hơn đấy, muốn thử không?”
...
Chập tối, Giang Tịch chuẩn bị đi nấu cơm, Quý Minh Châu mân mê đôi môi sưng thành xúc xích của mình, tức tối vô cùng.
Anh cứ ngấu nghiến mãi chẳng buông, khiến môi cô tê rần như bị kiến cắn vậy.
Cũng không biết đã chọc phải chỗ nào của anh, quyển tạp chí kia bị anh ném bừa một cái, bay thẳng đi chỗ nào. Sau khi xong chuyện, Quý Minh Châu còn đặc biệt đi tìm một phen nhưng chẳng thể tìm thấy dù chỉ là chút tăm hơi của nó.
Cô bực mình lên, lúc ăn cơm ra sức chọc tức anh.
Nhưng Giang Tịch cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy, chỉ dăm ba câu nói bằng giọng điệu bình thản đã khiến Quý Minh Châu phải nghẹn họng.
Cô giở ra hết chiêu trò làm nũng của mình ra, còn Giang Tịch, từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cái tên cờ hó thuần chủng này... Tên! Cờ! Hó!
Sau khi dùng bữa đơn giản xong, Quý Minh Châu cũng chẳng màng đến tăm hơi của quyển tạp chí nữa. Cô đến một gian phòng bên nằm gần biển, tìm được một chiếc gương rồi ngắm nghía môi mình một cách kỹ càng.
Mặt sau của chiếc gương hướng ra khu vực bờ biển nông, căn phòng được thiết kế chạm rỗng để kết nối với mặt biển. Quý Minh Châu mặc chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, chỉ hơi khom người xuống thôi là trong gương đã phản chiếu một vùng tuyết trắng phập phồng, nửa kín nửa hở.
Cô bôi kem dưỡng môi lên môi, lúc này cơn bực dọc trong lòng cũng tiêu tan.
Quý Minh Châu nhìn cảnh đẹp trong gương, không cầm lòng được mà xuýt xoa. Bây giờ đã gần đến tối rồi, trong biệt thự chỉ bật một số đèn, mờ mờ ảo ảo, chỉ có quanh khu vực chiếc gương được thắp nến.
Cô soi gương chụp ảnh tự sướng một hồi, còn cố tình chọn mấy tấm ảnh ăn gian góc chụp, gửi hết cho Giang Tịch.
Còn kèm thêm những từ ngữ đầy sắc thái biểu cảm.
[Ảnh HD không che, kiểm tra bạn có thật sự vui vẻ online, vui một mình không bằng hai người vui, dịch vụ online ở thành phố Ngân, đảm bảo khiến bạn hài lòng, chỉ cần một triệu, lựa chọn theo yêu cầu, sở hữu trọn vẹn.]
Giang Tịch nhìn chằm chằm vào nội dung trong điện thoại. Khi anh từ cầu thang gỗ đi xuống đến khúc ngoặt, liền nhìn thấy Quý Minh Châu đang khom người trước gương.
Bởi vì khom người ngả về phía trước nên mép váy dây của cô cộc đeo lên, lộ ra nửa đường cong trắng muốt.
Chiếc váy dây có màu đen tuyền, nhưng lại thấp thoáng lộ ra khoảng da thịt trắng bóc ở mép váy.
Quý Minh Châu nghe thấy động tĩnh, còn chưa quay đầu lại thì chớp mắt đã nghe thấy thông báo Wechat kêu “ting” một tiếng.
Là tin nhắn trả lời của Giang Tịch.
Gì cũng được?
Cô cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ vào màn hình.
Gì cũng được... mới là lạ ấy!
Sau khi trả lời xong, cô miễn cưỡng xoay người lại, nhìn thẳng về phía anh, “Giang Tịch, anh tưởng trên đời này có nhiều chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống như vậy thật à?”
Cô khoanh hai tay lại, “Hễ lúc nào anh ảo tưởng là em cũng muốn ghi hình lại, cho người khác xem xem, đường đường là thiếu gia của Giang Thị... sao có nhiều lúc da mặt lại dày đến vậy!”
Ánh mắt của Giang Tịch lơ đãng, anh đủng đỉnh đi qua chỗ cô, chẳng tỏ ý kiến ý cò gì, “Anh đã nói gì gì mà khiến em giận đùng đùng như này?”
Anh bước từng bước lại gần cô, “Vả lại theo lý mà nói, hai chúng ta làm chuyện gì cũng chẳng vi phạm pháp luật. Em phải rõ một điều là, mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ được ràng buộc bởi pháp luật.”
Thế cho nên cô chỉ thuận miệng khen nam người mẫu một câu, quyển tạp chí kia lập tức không cánh mà bay sao?!
Quý Minh Châu không thể nhịn được nữa, cô giơ chân lên định đạp anh. Cuối cùng... lại lặng lẽ giảm lực độ đi, cọ vào chân anh một cái.
“Nếu đúng như những gì anh nói thì với quan hệ này, em đánh anh một lần cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Không quá đáng, em hiểu là tốt rồi.” Giang Tịch chống hai tay lên hai bên chiếc gương, vây Quý Minh Châu vào trong lồng ngực mình, “Hiểu chưa bà xã?”
Bà xã...
Bà! Xã!
Cách xưng hô này nghe có vẻ khá bùi tai.
Nhưng Giang Tịch không cho cô quá nhiều thời gian để nghiền ngẫm, vừa dứt lời anh liền kéo tay cô, dẫn cô đi ra sau tấm gương.
Mặt sau tấm gương kề với biển...
Hai người lại đi ra bờ biển...
Khi Quý Minh Châu phản ứng trở lại, giọng cô đầy vẻ khó tin: “Không phải chứ Giang Tịch, em mới đá nhẹ vào chân anh như vậy mà anh đã muốn vứt em xuống biển rồi ư? Anh có tin em liều chết với anh không!”
“Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?” Giang Tịch dứt khoát ôm eo Quý Minh Châu, dẫn cô nàng đang vung vẩy loạn xạ về phía cửa sổ.
Sau khi đi qua sẽ thấy hành lang gỗ kéo dài ra giữa biển. Chỉ cần đi mấy bước nữa là nhìn thấy hồ bơi được khảm vào mặt tường.
Bên ngoài song song với hàng gạch ốp tường trơn nhẵn chính là mặt biển thoang thoảng mùi muối. Trong bể bơi được lắp đèn, cả một bể nước nóng có những cánh hoa hồng được rải đầy trên mặt nước.
Trước đó Quý Minh Châu không quan sát kỹ thiết kế phía sau tấm gương, lúc này khi cô nhìn thấy, cô vội vàng quay lại nhìn Giang Tịch.
“Anh đặc biệt chuẩn bị ư?” Nói đoạn, Quý Minh Châu nhìn anh bằng ánh mắt như ma nữ háo sắc.
“Không, cái này có sẵn.” Giang Tịch lập tức phủ nhận, sau đó anh nhếch mày nhìn cô, đáp lại ánh mắt không thể tin nổi của cô vào ban nãy, “Trái lại là em, vừa rồi còn v e vãn anh trong Wechat, giờ lại chối đây đẩy rồi hả?”
“Em viết bừa vậy ấy mà, anh còn coi là thật đấy à?” Quý Minh Châu hầm hừ hai tiếng, “Nhìn bộ dạng này của anh, xem ra em đúng là thiên tài viết truyện.”
Giang Tịch ôm cô, hai người cùng chìm vào trong bể bơi lộ thiên hoàn toàn, ba mặt giáp biển này.
Nước ấm nổi ùng ục, chiếc váy dây của Quý Minh Châu bị thấm nước, sau đó nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Để không bị lộ hàng, cô vội vàng duỗi tay che chắn, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Đợi đến khi hoàn toàn rảnh rỗi, Giang Tịch ra hiệu cho cô xem điện thoại.
“Em mang điện thoại qua đây rồi à?”
“Mang rồi, may mà điện thoại của em chống nước, nếu không bị anh bế vào bể đột ngột như này, chắc nó đi đời thật luôn.”
“Vậy em mở ra xem xem.”
Quý Minh Châu ù ù cạc cạc, nhưng vẫn mở điện thoại lên theo lời Giang Tịch.
Đập vào mắt chính là thông báo chuyển khoản của ngân hàng.
Thẻ làm việc Quý Thị với số đuôi xxxx của bạn vừa được chuyển vào 1000000 NDT, số dư –
Quý Minh Châu nhìn màn hình một hồi, ngay sau đó lập tức phì cười, “Anh còn chuyển khoản cho em thật luôn hả Giang thiếu gia hào phóng?”
“Ừm.” Đến bây giờ, cuối cùng Giang Tịch cũng để lộ mặt đáng sợ chỉ có ở nhà tư bản: “Tiền đã vào tài khoản, tiền vốn cũng nắm trong tay rồi, có phải anh cũng nên lấy chút lợi tức không?”
Quý Minh Châu: “?”
Giang Tịch khẽ cười một tiếng, “Cuối cùng cũng đến lượt anh sung sướng rồi.”
Như vậy không chỉ dập tắt lòng hiếu kỳ của những người ở hai bên công ty muốn tìm hiểu nội tình, cũng kịp thời ngăn chặn các loại tin đồn lớn nhỏ.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Suy cho cùng, bình thường cũng khó nghe ngóng được tin tức trong giới hào môn. Đến giờ mới được coi là nghe ngóng được tin tức sốt dẻo ở khoảng cách gần, mọi người ai nấy đều muốn đào bới thông tin về cuộc sống của sếp tổng một chút.
Có điều, muốn hay không muốn và có thể hay không thể, có sự khác biệt rất lớn.
Liên Đường cũng suốt ngày gửi tin nhắn hỏi này hỏi nọ, nhưng theo như lời giải thích và suy nghĩ của Quý Minh Châu là, đằng sau hai người có nhiều thời gian ở bên nhau như vậy, lẽ nào đều phải livestream cho người khác xem toàn bộ sao?
Lúc đó Liên Đường đã câm nín một hồi, giọng nói toát ra vẻ đã hiểu như thể đã nghe thấy chuyện không thể miêu tả gì đó.
Sau đó Quý Minh Châu nghĩ lại, cứ cảm thấy hình như lời của mình có hơi lạc đề.
Nhưng vẫn phải khẳng định câu nói cũ, đóng cửa lại thì cuộc sống luôn là của riêng mình, vẫn phải sống sao cho có tiếng có miếng chứ.
Đợi đến khi đi hưởng tuần trăng mật về rồi chờ đợi thêm mấy tháng nữa, căn nhà mang diện mạo mới ở Bách Duyệt sẽ hoàn tất xây dựng.
- --ĐỌC FULL TẠI dtruyen.com---
Kể ra họ cũng không có vướng bận gì, trong khi Lâm Man Hề mời khách quý đến thiết đãi bù thì Giang Tịch và Quý Minh Châu đã lên máy bay tư nhân bay thẳng đến hòn đảo tư nhân kia, bắt đầu kỳ nghỉ tuần trăng mật của hai người.
Bóng dừa lả lơi, biển xanh cát trắng.
Giang Tịch đã đặt hai căn biệt thự tư nhân lần lượt được xây dựng trên bờ cát và trên mặt nước ở hòn đảo tư nhân kia.
Buổi tối đầu tiên khi đến đây, hai người ngồi thủy phi cơ đến ở biệt thự trên mặt nước trước tiên.
Bởi vì đây là đảo tư nhân nên xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người nào, chỉ có ánh nắng trôi nổi trên những gợn sóng lăn lăn trên biển.
Quản gia cũng chỉ là người phụ trách việc liên lạc. Chỉ khi nào phục vụ bữa trưa và cung cấp hàng loạt dịch vụ đi kèm khác, mới dẫn đội nhân viên xuất hiện ở đây.
Nhưng ban đầu Giang Tịch đã trực tiếp gạch bỏ phân đoạn này, anh muốn hai người tự làm tự ăn. Nếu không phải họ đang ở nước ngoài với bầu trời trong xanh tuyệt đẹp như này, Quý Minh Châu còn cho rằng mình đã đi vào núi.
Đây là một thế giới hoàn toàn không có người nào khác, trong cơn gió biển thoang thoảng mùi muối, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lần này Quý Minh Châu đã mang theo thiết bị ghi hình, nhưng chỉ hạn chế quay trong lúc nào thuận tiện. Hầu hết thời gian, cô đều biếng nhác ở chỗ này chỗ kia trong biệt thự, chỗ nào có thể nằm được thì ngả lưng xuống ngay, cực kỳ sung sướng.
Kỳ nghỉ lần này họ được người lớn hai nhà cho phép nghỉ những mười bốn ngày, có thể nói là rất hào phóng và chu đáo.
Trong hai ngày đầu ở đây, Quý Minh Châu ngủ một giấc đã đời, sau đó đi thăm thú đảo ngoài đảo trong một vòng, lúc này mới cảm thấy hơi nhàm chán.
Hầu hết thời gian cô và Giang Tịch chỉ quanh quẩn ở bên nhau. Họ không nói quá nhiều, chỉ nằm trên tấm lưới đan bằng dây thừng bên ngoài.
Bên dưới sóng biển khẽ vỗ bờ, bên trên cô gối đầu trên đùi Giang Tịch, thảnh thơi xem tạp chí.
“Giang Tịch, chúng ta như thế này có giống người già không?” Quý Minh Châu ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt vô tận trên đầu, đột nhiên hỏi anh.
“Sao lại nói vậy?” Giang Tịch nhắm mắt lim dim, tựa lưng vào cánh cửa kính, “Là vì chúng ta cứ nằm không mãi à?”
“Đúng thế, em cảm thấy giữa anh và em không còn gì là kí ch tình nữa rồi.” Quý Minh Châu vẫn còn đang xem tạp chí, sau khi xuýt xoa khen ngợi nam người mẫu Âu Mỹ một hồi, cô mới tiếp tục nói về chủ đề kia: “Anh xem chúng ta cũng chẳng nói chuyện với nhau, đã nằm thì nằm suốt một ngày. Tinh thần tràn trề rồi, người cũng sảng khoái rồi, cơ mà... khoảng cách giữa hai trái tim thì đã xa rồi.”
Cô chỉ thuận miệng nói vậy chứ không để vào trong lòng, kết quả Giang Tịch chậm rãi mở mắt ra, giữ đầu cô không cho động đậy lung tung.
“Hết kí ch tình, không nói chuyện, sảng khoái rồi, cách lòng rồi?” Giang Tịch lặp lại từng chữ một, sau đó xốc cô dậy, “Hai ngày nay châm chước cho em nên không động vào em, em thật sự coi anh ăn chay hử?”
Lúc chuyên cơ đến, vì muốn có một kỳ nghỉ trăng mật trọn vẹn nên Quý Minh Châu đã bận rộn không ngừng khi còn làm việc ở Quý Thị, hoàn thành một số công việc trước thời hạn.
Lúc đó, từ Thụy Sĩ bay về nước, cô đã thoát khỏi danh hiệu nhân viên đại diện thực tập, trực tiếp đảm nhận trọng trách làm tổng giám đốc tập đoàn Quý Thị. Cho đến hiện tại, cô vừa hỗ trợ Quý Thiếu Ngôn vừa phải đào tạo nhân viên của mình.
Vì thế sau khi làm xong một chuỗi công việc, cô thực sự mệt lả người, sang đến nơi này đặt mình liền ngủ say. Sau khi cân bằng lại, hai người mới đi thăm thú quanh đảo.
Cứ thế, lấy đâu ra thời gian để làm chuyện ấy.
Quý Minh Châu cũng đã gặp nhiều nhân vật có máu mặt, vào lúc này, cô đã biết đối phó thành thạo với người đàn ông đang nổi quạu kia.
“Sếp Giang bé nhỏ à, mặc kệ anh khai trai hay ăn chay, bỏ tay của anh ra giùm, em không xem tạp chí được đây này!” Ban nãy Quý Minh Châu chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn anh, ai ngờ Giang Tịch lại không biết đùa là gì thế này.
“Bé nhỏ?” Giang Tịch nhướng mày lên, hỏi lại cô.
“...”
Anh nắm trọng tâm kiểu gì thế!
Ủa khoan... những chuyện này mà là trọng tâm được ư?
Quý Minh Châu giơ quyển tạp chí lên, dứ trang tạp chí đang mở vào khuôn cằm mượt mà của anh.
“Xem ra trước đó dẫn em đi lòng vòng trên đảo đều là do anh đã nghĩ sai.” Giang Tịch trực tiếp gạt quyển tạp chí trong tay cô ra, sau khi rút nó khỏi tay cô liền ném sang một bên, “Còn khen người mẫu nam?”
Coi anh chết rồi à?!
Quý Minh Châu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh miết cằm, ép cô ngẩng mặt lên.
Trong tầm mắt của cô, khuôn mặt của Giang Tịch đảo ngược, cứ thế cúi xuống hôn thẳng vào môi cô.
Khóe mắt cô nhác thấy đàn hải âu bay là là trên mặt nước, gợn sóng bắn tung tóe, đột ngột lăn tăn rồi từ từ biến mất ra.
Đã gần đến chạng vạng tối, cách đó không xa là những đám mây rực rỡ như ngọn lửa dồn đống vào một chỗ, ánh nắng còn sót lại lan ra cả một vùng như được ai đó rắc lên một nắm lúa mùa thu.
Trong lúc hơi thở giao triền, Giang Tịch nghiến môi cô một cách tàn nhẫn, “Chỉ mới nằm mà em đã cảm thấy sảng khoái rồi à, vẫn còn có chuyện sảng khoái hơn đấy, muốn thử không?”
...
Chập tối, Giang Tịch chuẩn bị đi nấu cơm, Quý Minh Châu mân mê đôi môi sưng thành xúc xích của mình, tức tối vô cùng.
Anh cứ ngấu nghiến mãi chẳng buông, khiến môi cô tê rần như bị kiến cắn vậy.
Cũng không biết đã chọc phải chỗ nào của anh, quyển tạp chí kia bị anh ném bừa một cái, bay thẳng đi chỗ nào. Sau khi xong chuyện, Quý Minh Châu còn đặc biệt đi tìm một phen nhưng chẳng thể tìm thấy dù chỉ là chút tăm hơi của nó.
Cô bực mình lên, lúc ăn cơm ra sức chọc tức anh.
Nhưng Giang Tịch cũng không phải người dễ bắt nạt như vậy, chỉ dăm ba câu nói bằng giọng điệu bình thản đã khiến Quý Minh Châu phải nghẹn họng.
Cô giở ra hết chiêu trò làm nũng của mình ra, còn Giang Tịch, từ đầu đến cuối chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Cái tên cờ hó thuần chủng này... Tên! Cờ! Hó!
Sau khi dùng bữa đơn giản xong, Quý Minh Châu cũng chẳng màng đến tăm hơi của quyển tạp chí nữa. Cô đến một gian phòng bên nằm gần biển, tìm được một chiếc gương rồi ngắm nghía môi mình một cách kỹ càng.
Mặt sau của chiếc gương hướng ra khu vực bờ biển nông, căn phòng được thiết kế chạm rỗng để kết nối với mặt biển. Quý Minh Châu mặc chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, chỉ hơi khom người xuống thôi là trong gương đã phản chiếu một vùng tuyết trắng phập phồng, nửa kín nửa hở.
Cô bôi kem dưỡng môi lên môi, lúc này cơn bực dọc trong lòng cũng tiêu tan.
Quý Minh Châu nhìn cảnh đẹp trong gương, không cầm lòng được mà xuýt xoa. Bây giờ đã gần đến tối rồi, trong biệt thự chỉ bật một số đèn, mờ mờ ảo ảo, chỉ có quanh khu vực chiếc gương được thắp nến.
Cô soi gương chụp ảnh tự sướng một hồi, còn cố tình chọn mấy tấm ảnh ăn gian góc chụp, gửi hết cho Giang Tịch.
Còn kèm thêm những từ ngữ đầy sắc thái biểu cảm.
[Ảnh HD không che, kiểm tra bạn có thật sự vui vẻ online, vui một mình không bằng hai người vui, dịch vụ online ở thành phố Ngân, đảm bảo khiến bạn hài lòng, chỉ cần một triệu, lựa chọn theo yêu cầu, sở hữu trọn vẹn.]
Giang Tịch nhìn chằm chằm vào nội dung trong điện thoại. Khi anh từ cầu thang gỗ đi xuống đến khúc ngoặt, liền nhìn thấy Quý Minh Châu đang khom người trước gương.
Bởi vì khom người ngả về phía trước nên mép váy dây của cô cộc đeo lên, lộ ra nửa đường cong trắng muốt.
Chiếc váy dây có màu đen tuyền, nhưng lại thấp thoáng lộ ra khoảng da thịt trắng bóc ở mép váy.
Quý Minh Châu nghe thấy động tĩnh, còn chưa quay đầu lại thì chớp mắt đã nghe thấy thông báo Wechat kêu “ting” một tiếng.
Là tin nhắn trả lời của Giang Tịch.
Gì cũng được?
Cô cúi đầu, ngón tay nhanh chóng gõ vào màn hình.
Gì cũng được... mới là lạ ấy!
Sau khi trả lời xong, cô miễn cưỡng xoay người lại, nhìn thẳng về phía anh, “Giang Tịch, anh tưởng trên đời này có nhiều chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống như vậy thật à?”
Cô khoanh hai tay lại, “Hễ lúc nào anh ảo tưởng là em cũng muốn ghi hình lại, cho người khác xem xem, đường đường là thiếu gia của Giang Thị... sao có nhiều lúc da mặt lại dày đến vậy!”
Ánh mắt của Giang Tịch lơ đãng, anh đủng đỉnh đi qua chỗ cô, chẳng tỏ ý kiến ý cò gì, “Anh đã nói gì gì mà khiến em giận đùng đùng như này?”
Anh bước từng bước lại gần cô, “Vả lại theo lý mà nói, hai chúng ta làm chuyện gì cũng chẳng vi phạm pháp luật. Em phải rõ một điều là, mối quan hệ của chúng ta là mối quan hệ được ràng buộc bởi pháp luật.”
Thế cho nên cô chỉ thuận miệng khen nam người mẫu một câu, quyển tạp chí kia lập tức không cánh mà bay sao?!
Quý Minh Châu không thể nhịn được nữa, cô giơ chân lên định đạp anh. Cuối cùng... lại lặng lẽ giảm lực độ đi, cọ vào chân anh một cái.
“Nếu đúng như những gì anh nói thì với quan hệ này, em đánh anh một lần cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
“Không quá đáng, em hiểu là tốt rồi.” Giang Tịch chống hai tay lên hai bên chiếc gương, vây Quý Minh Châu vào trong lồng ngực mình, “Hiểu chưa bà xã?”
Bà xã...
Bà! Xã!
Cách xưng hô này nghe có vẻ khá bùi tai.
Nhưng Giang Tịch không cho cô quá nhiều thời gian để nghiền ngẫm, vừa dứt lời anh liền kéo tay cô, dẫn cô đi ra sau tấm gương.
Mặt sau tấm gương kề với biển...
Hai người lại đi ra bờ biển...
Khi Quý Minh Châu phản ứng trở lại, giọng cô đầy vẻ khó tin: “Không phải chứ Giang Tịch, em mới đá nhẹ vào chân anh như vậy mà anh đã muốn vứt em xuống biển rồi ư? Anh có tin em liều chết với anh không!”
“Em đang nghĩ linh tinh gì vậy?” Giang Tịch dứt khoát ôm eo Quý Minh Châu, dẫn cô nàng đang vung vẩy loạn xạ về phía cửa sổ.
Sau khi đi qua sẽ thấy hành lang gỗ kéo dài ra giữa biển. Chỉ cần đi mấy bước nữa là nhìn thấy hồ bơi được khảm vào mặt tường.
Bên ngoài song song với hàng gạch ốp tường trơn nhẵn chính là mặt biển thoang thoảng mùi muối. Trong bể bơi được lắp đèn, cả một bể nước nóng có những cánh hoa hồng được rải đầy trên mặt nước.
Trước đó Quý Minh Châu không quan sát kỹ thiết kế phía sau tấm gương, lúc này khi cô nhìn thấy, cô vội vàng quay lại nhìn Giang Tịch.
“Anh đặc biệt chuẩn bị ư?” Nói đoạn, Quý Minh Châu nhìn anh bằng ánh mắt như ma nữ háo sắc.
“Không, cái này có sẵn.” Giang Tịch lập tức phủ nhận, sau đó anh nhếch mày nhìn cô, đáp lại ánh mắt không thể tin nổi của cô vào ban nãy, “Trái lại là em, vừa rồi còn v e vãn anh trong Wechat, giờ lại chối đây đẩy rồi hả?”
“Em viết bừa vậy ấy mà, anh còn coi là thật đấy à?” Quý Minh Châu hầm hừ hai tiếng, “Nhìn bộ dạng này của anh, xem ra em đúng là thiên tài viết truyện.”
Giang Tịch ôm cô, hai người cùng chìm vào trong bể bơi lộ thiên hoàn toàn, ba mặt giáp biển này.
Nước ấm nổi ùng ục, chiếc váy dây của Quý Minh Châu bị thấm nước, sau đó nổi lềnh phềnh trên mặt nước.
Để không bị lộ hàng, cô vội vàng duỗi tay che chắn, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống.
Đợi đến khi hoàn toàn rảnh rỗi, Giang Tịch ra hiệu cho cô xem điện thoại.
“Em mang điện thoại qua đây rồi à?”
“Mang rồi, may mà điện thoại của em chống nước, nếu không bị anh bế vào bể đột ngột như này, chắc nó đi đời thật luôn.”
“Vậy em mở ra xem xem.”
Quý Minh Châu ù ù cạc cạc, nhưng vẫn mở điện thoại lên theo lời Giang Tịch.
Đập vào mắt chính là thông báo chuyển khoản của ngân hàng.
Thẻ làm việc Quý Thị với số đuôi xxxx của bạn vừa được chuyển vào 1000000 NDT, số dư –
Quý Minh Châu nhìn màn hình một hồi, ngay sau đó lập tức phì cười, “Anh còn chuyển khoản cho em thật luôn hả Giang thiếu gia hào phóng?”
“Ừm.” Đến bây giờ, cuối cùng Giang Tịch cũng để lộ mặt đáng sợ chỉ có ở nhà tư bản: “Tiền đã vào tài khoản, tiền vốn cũng nắm trong tay rồi, có phải anh cũng nên lấy chút lợi tức không?”
Quý Minh Châu: “?”
Giang Tịch khẽ cười một tiếng, “Cuối cùng cũng đến lượt anh sung sướng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.