Chương 81: Làm người cha tốt.
Bạch Hắc
15/04/2017
"Lúc đầu tôi còn tưởng chuyện này đối chúng ta là lợi nhiều hơn hại, sau này mới phát hiện mọi việc phát triển hoàn toàn theo hướng bất lợi, nếu
Ninh Tiểu Tiểu thật sự kết hôn với Trương Nghiên, thì cơ hội chúng ta
tiếp xúc với cô ấy gần như là không có."
"Chúng ta?" Tần Chí Xuyên liếc mắt nhìn Đường Phong một cái.
"Ừ, chúng ta." Đường Phong bình tĩnh nói, "Có chuyện tôi luôn muốn nói với anh, Ninh Tâm Như lo lắng tôi sẽ không cưới con gái bà, bà ta lòng dạ hẹp hòi, sắp xếp để tôi lên giường với Ninh Tiểu Tiểu ."
"Cái gì?"
Nhìn Tần Chí Xuyên phản ứng lớn, Đường Phong cũng không vội, như trước chậm rãi nói: "Sau đó bà ta liền coi Ninh Tiểu Tiểu là người của tôi để ép tôi cưới, nhưng cuối cùng Cung Chính nói.”
"Cung Chính nói như thế nào?"
"Ông ta nói Trương Nghiên đã sớm cùng Ninh Tiểu Tiểu có quan hệ thân mật."
Tần Chí Xuyên hừ một tiếng: "Ông ta sao có thể coi là cha, bản thân cùng với con gái ruột không nói, lại còn cùng thư ký cùng làm."
"Anh Tần, anh sẽ không trách tôi đi? Vì một người phụ nữ, giao tình mấy chục năm của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng đúng không?” Đường Phong hỏi.
Tần Chí Xuyên sợ run một chút: "Tôi lúc trước không cho cậu chạm vào Tiểu Tiểu, thứ nhất là vì thấy cậu không có hứng thú đối với cô ấy, thứ hai, Tiểu Tiểu đối với tôi mà nói thì có chút không giống những người phụ nữ khác.”
"Anh thật sự chỉ muốn cùng cô ấy sao?" Đường Phong đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Làm sao có thể?" Tần Chí Xuyên lập tức phủ nhận.
"Vậy là tốt rồi." Đường Phong cười, "Trước kia tôi không hiểu, nhưng mà sau này có quan hệ da thịt rồi tôi mới biết vì sao anh lại si mê cô ấy như vậy."
Nghe Đường Phong nói như vậy, Tần Chí Xuyên hơi nhăn mày.
"Anh Tần, chúng ta biết nhau từ khi còn mặc tã, từ nhỏ Đường Phong tôi ai cũng không phục, chỉ phục mình anh. Trước kia anh nói cái gì thì là cái đó, về sau vẫn vậy, Đường Phong tôi sẽ luôn đi theo anh."
"Tôi biết." Tần Chí Xuyên vỗ bả vai Đường Phong, "Bây giờ cậu gọi cho Ninh Tâm Như xem bà ta nói gì."
Đường Phong đã đạt được mục đích, cũng không nói thêm cái gì nữa. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Ninh Tâm Như, một lát sau, hắn mới nói với Tần Chí Xuyên: "Giống như dự đoán, bà ta không nghe điện thoại, nhất định là Cung Chính đã nói gì đó."
Tần Chí Xuyên gật gật đầu: "Vốn không định làm to chuyện, nhưng mà, bây giờ không được nữa rồi."
Giờ làm việc, Cung Chính nói với Trương Nghiên,"Tiểu Trương, đặt phòng chỗ nào yên tĩnh một chút, buổi tối bốn người chúng ta ăn cơm." Trương Nghiên gật đầu, đi gọi điện thoại.
Chạng vạng, Cung Chính cùng Trương Nghiên trực tiếp đi tới khách sạn cao cấp, mà mẹ con Ninh Tâm Như đã được lái xe đưa đến từ trước.
Quản lý đặc biệt sắp xếp một chiếc bàn xoay lớn, tinh xảo, bốn người ngồi đối diện. Ninh Tâm Như không ngừng đánh giá Trương Nghiên, bà đối với bề ngoài của chàng trai này khá là vừa lòng, tiếp đó liền hỏi về một ít chuyện gia đình của Trương Nghiên.
Trương Nghiên trả lời rất chi tiết. Anh xuất thân không tốt nhưu Đường Phong, cha mẹ đều là nông dân, anh từ gà mà hóa phượng hoàng.
"Mẹ." Ninh Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, "Người đừng hỏi, kỳ thực anh Trương đã có..."
Ninh Tiểu Tiểu nhìn thấy Trương Nghiên đối diện hướng nàng nhẹ nhàng lắc đầu, liền im miệng, trong lòng biết Trương Nghiên có khả năng không thích người ngoài nói về việc riêng của mình
"Sao? Trương Nghiên có cái gì?" Cung Chính hỏi.
"Có, có...Anh ấy có lẽ đã có người mình thích." Ninh Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói.
"Phải không?" Cung Chính quay đầu nhìn Trương Nghiên liếc mắt một cái, "Có phải không Trương Nghiên?"
"Không có." Trương Nghiên lắc đầu, đơn giản lưu loát nói.
Ninh Tiểu Tiểu mắt to nhìn anh, anh cũng chỉ là nhìn cô một cái, liền quay đầu đi.
"Trừ bỏ gia cảnh hơi kém Tiểu Đường, những cái khác không có gì chê được." Ninh Tâm Như nói.
"Mẹ." Ninh Tiểu Tiểu lôi kéo vạt áo mẹ muốn bà không nói thêm gì nữa. Nhưng mà Ninh Tâm Như căn bản không nghe cô, tiếp tục hỏi tới hỏi lui Trương Nghiên, Trương Nghiên cũng không phiền, một năm một mười trả lời tất cả.
Ăn xong một bữa cơm , Cung Chính để Trương Nghiên đưa Ninh Tâm Như về trước, còn bản thân ở lại tán gẫu hai câu với Ninh Tiểu Tiểu. Hai người đi rồi, Cung Chính để Ninh Tiểu Tiểu tới đi, Ninh Tiểu Tiểu tới, anh đưa tay đem cô ôm vào trong lòng.
"Con gái ngoan của cha."
"Cha..."
"Uh, trong lòng ngươi nhất định trách cha tự ý đem ngươi gả cho Trương Nghiên đi..."
"Không có." Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu, "Con không oán cha, chỉ là có chút không hiểu, con cùng Anh Trương không có quan hệ..."
"Cha biết." Cung Chính gật đầu, "Con nói thật với cha, con có chuyện gì chưa nói cho cha không, tại sao lại dính dáng tới Đường Phong, hay là tới cả Tần Chí Xuyên?"
Ninh Tiểu Tiểu gật gật đầu, thì ra cái gì cha cũng đoán được. Cô đem chuyện của Tần Chí Xuyên, Đường Phong đều nói ra hết.
"Xin lỗi..."
"Điều này sao có thể trách con? Là cha không làm tròn trách nhiệm." Cung Chính tự trách nói, "Tần Chí Xuyên chẳng phải người đơn giản, sau lưng hắn có thế lực rất lớn, thậm chí cha cũng phải nhường hắn ba phần. Con hiện tại bị hắn dây dưa, chỉ có cách kết hôn mới khiến hắn từ bỏ. Chứ không cha còn lâu mới để con gái nhỏ như vậy đã kết hôn, cha còn hi vọng con có thể hưởng thụ tuổi thanh xuân thật tốt, đi học như bạn bè nữa... Nhưng mà con yên tâm, cha sẽ không nhìn nhầm, Trương Nghiên rất tốt, con gả cho nó, về sau có thể tiếp tục đi học... Sẽ không có ai đến làm phiền con."
"Nhưng mà..." Nhưng mà Trương Nghiên còn có chị Văn Thanh nữa, Ninh Tiểu Tiểu lại không dám nói ra tên Văn Thanh .
"Đừng nhưng mà, con ngoan ngoãn nghe cha sắp xếp đi." Cung Chính thở dài, "Tiểu Tiểu, trước kia cha không biết con là con gái ruột của cha, cho nên... mới làm ra chuyện hoang đường như vậy, con có thể tha thứ cho cha không?"
Ninh Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Cung Chính: "Cha không cần nói như vậy, Tiểu Tiểu không trách cha, là Tiểu Tiểu nguyện ý."
"Tốt lắm, tốt lắm." Cung Chính vỗ khuôn mặt cô, "Về sau ta sẽ làm một người cha tốt, còn có Lạc, Tùng Tùng, Tuấn Tuấn, cũng sẽ làm người chú tốt, người anh tốt, người em tốt, chúng ta sẽ là người một nhà, sẽ là một gia đình hạnh phúc."
"Vâng." Ninh Tiểu Tiểu ở trong lòng Cung Chính gật đầu.
Buổi tối, Cung Chính mở một hội nghị gia đình , Công Tử Lạc cùng Cung Đông đều có mặt. Công Tử Lạc cùng Cung Đông vẫn còn giận dỗi, hai người ai cũng không để ý đến ai, mặt đều hướng một bên.
"Nhìn bộ dáng hai người kìa? Lạc, em là chú, em xem mình còn có dáng vẻ của trưởng bối hay không?"
"Có cháu cùng chú giành phụ nữ sao?" Công Tử Lạc nói.
"Là chú giành của cháu." Cung Đông trả lời lại một cách mỉa mai.
Công Tử Lạc hướng về phía Cung Đông giơ nắm tay, "Cháu nói ít đi một câu sẽ chết sao?"
"Đều câm miệng, nghe ta nói." Cung Chính phất tay, "Sau này hai người ai cũng không được phép cùng Tiểu Tiểu phát sinh quan hệ nữa."
"Vì sao?"
"Dựa vào cái gì?" Hai người trăm miệng một lời.
"Bởi vì Tiểu Tiểu là con gái ruột của ta." Cung Chính giọng điệu trầm trọng nói, "Nói cách khác hai người một người là chú ruột của nó, một người là anh ruột."
"Sao lại thế này?" Công Tử Lạc khiếp sợ hỏi. Cung Đông cũng lộ ra biểu cảm giật mình.
Cung Chính đem sự việc nói lại một lần: "Kết quả DNA đã có." Anh đem một xấp tài liệu đưa qua, Công Tử Lạc đoạt lấy lật xem, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cung Chính.
"Làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?" Mà Cung Đông chính là lạnh lùng xem vài trang giấy kia, trong mắt giống như đang cố đè nén cái gì.
"Ta đã đồng ý đem Tiểu Tiểu gả cho Trương Nghiên, vài ngày nữa chuẩn bị hôn lễ." Cung Chính tiếp tục trầm trọng nói.
"Không được!" Cung Đông đứng lên, "Cô ấy không thể gả cho bất cứ ai, muốn kết hôn cũng là con cưới cô ấy."
"Ngồi xuống!" Cung Chính lớn tiếng ra lệnh, Cung Đông như trước đứng ở bên kia bất động: "Con không đồng ý."
"Đừng quên thân phận của con, con là nàng thân ca ca, đời này chuyện hai đứa kết hôn là không có khả năng. Hơn nữa Tiểu Tiểu xảy ra chút chuyện với Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong, hai người kia luôn luôn hiếp bức* con bé cùng bọn họ phát sinh quan hệ thân thể, ngoài việc để Tiểu Tiểu lập gia đình, không còn biện pháp nào tốt hơn để áp chế bọn họ."
(Hiếp bức: uy hiếp + áp bức)
"Hai tên xấu xa..." Công Tử Lạc cắn răng, "Nhưng mà anh hai, anh xác thực mình có thể đem Tiểu Tiểu gả cho người khác?”
"Luyến tiếc thì thế nào? Sự tình đi tới bước này, nếu Tiểu Tiểu tiếp tục ở lại Cung gia, thì khả năng mọ việc càng trở nên phức tạp hơn."
"Được rồi, ta chỉ có thể đồng ý." Công Tử Lạc gật đầu, anh chuyển hướng nhìn Cung Đông, "Tiểu tử, cháu còn có cái gì muốn nói, còn muốn cùng chú tranh sao?"
"Đều là việc tốt ngươi làm." Cung Đông lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
"Này, sao lại nói như vậy với cha cháu?" Công Tử Lạc kêu.
Cung Chính vẫy tay: "Kệ nó đi thôi, anh biết trong lòng nó đối với anh có oán khí. Là anh có lỗi với mẹ nó."
"Điều này sao có thể trách anh? Vốn chính là đám cưới chính trị, chị dâu hẳn là rõ ràng điểm này mới đúng."
"Ít nói vài câu đi."
"Tiểu Tiểu khi nào thì trở về?"
"Sắp tới sẽ không để nó trở về."
"Vì sao? Em là chú muốn gặp cháu gái cũng không được sao?"
Cung Chính liếc mắt nhìn Công Tử Lạc một cái: "Mọi việc rất đột ngột, nên phải như vậy, bằng không anh sợ hai người không kìm nén được."
“Là sợ bản thân anh đi?"
Cung Chính trầm mặc.
"Chúng ta?" Tần Chí Xuyên liếc mắt nhìn Đường Phong một cái.
"Ừ, chúng ta." Đường Phong bình tĩnh nói, "Có chuyện tôi luôn muốn nói với anh, Ninh Tâm Như lo lắng tôi sẽ không cưới con gái bà, bà ta lòng dạ hẹp hòi, sắp xếp để tôi lên giường với Ninh Tiểu Tiểu ."
"Cái gì?"
Nhìn Tần Chí Xuyên phản ứng lớn, Đường Phong cũng không vội, như trước chậm rãi nói: "Sau đó bà ta liền coi Ninh Tiểu Tiểu là người của tôi để ép tôi cưới, nhưng cuối cùng Cung Chính nói.”
"Cung Chính nói như thế nào?"
"Ông ta nói Trương Nghiên đã sớm cùng Ninh Tiểu Tiểu có quan hệ thân mật."
Tần Chí Xuyên hừ một tiếng: "Ông ta sao có thể coi là cha, bản thân cùng với con gái ruột không nói, lại còn cùng thư ký cùng làm."
"Anh Tần, anh sẽ không trách tôi đi? Vì một người phụ nữ, giao tình mấy chục năm của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng đúng không?” Đường Phong hỏi.
Tần Chí Xuyên sợ run một chút: "Tôi lúc trước không cho cậu chạm vào Tiểu Tiểu, thứ nhất là vì thấy cậu không có hứng thú đối với cô ấy, thứ hai, Tiểu Tiểu đối với tôi mà nói thì có chút không giống những người phụ nữ khác.”
"Anh thật sự chỉ muốn cùng cô ấy sao?" Đường Phong đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Làm sao có thể?" Tần Chí Xuyên lập tức phủ nhận.
"Vậy là tốt rồi." Đường Phong cười, "Trước kia tôi không hiểu, nhưng mà sau này có quan hệ da thịt rồi tôi mới biết vì sao anh lại si mê cô ấy như vậy."
Nghe Đường Phong nói như vậy, Tần Chí Xuyên hơi nhăn mày.
"Anh Tần, chúng ta biết nhau từ khi còn mặc tã, từ nhỏ Đường Phong tôi ai cũng không phục, chỉ phục mình anh. Trước kia anh nói cái gì thì là cái đó, về sau vẫn vậy, Đường Phong tôi sẽ luôn đi theo anh."
"Tôi biết." Tần Chí Xuyên vỗ bả vai Đường Phong, "Bây giờ cậu gọi cho Ninh Tâm Như xem bà ta nói gì."
Đường Phong đã đạt được mục đích, cũng không nói thêm cái gì nữa. Lấy điện thoại di động ra gọi cho Ninh Tâm Như, một lát sau, hắn mới nói với Tần Chí Xuyên: "Giống như dự đoán, bà ta không nghe điện thoại, nhất định là Cung Chính đã nói gì đó."
Tần Chí Xuyên gật gật đầu: "Vốn không định làm to chuyện, nhưng mà, bây giờ không được nữa rồi."
Giờ làm việc, Cung Chính nói với Trương Nghiên,"Tiểu Trương, đặt phòng chỗ nào yên tĩnh một chút, buổi tối bốn người chúng ta ăn cơm." Trương Nghiên gật đầu, đi gọi điện thoại.
Chạng vạng, Cung Chính cùng Trương Nghiên trực tiếp đi tới khách sạn cao cấp, mà mẹ con Ninh Tâm Như đã được lái xe đưa đến từ trước.
Quản lý đặc biệt sắp xếp một chiếc bàn xoay lớn, tinh xảo, bốn người ngồi đối diện. Ninh Tâm Như không ngừng đánh giá Trương Nghiên, bà đối với bề ngoài của chàng trai này khá là vừa lòng, tiếp đó liền hỏi về một ít chuyện gia đình của Trương Nghiên.
Trương Nghiên trả lời rất chi tiết. Anh xuất thân không tốt nhưu Đường Phong, cha mẹ đều là nông dân, anh từ gà mà hóa phượng hoàng.
"Mẹ." Ninh Tiểu Tiểu có chút xấu hổ, "Người đừng hỏi, kỳ thực anh Trương đã có..."
Ninh Tiểu Tiểu nhìn thấy Trương Nghiên đối diện hướng nàng nhẹ nhàng lắc đầu, liền im miệng, trong lòng biết Trương Nghiên có khả năng không thích người ngoài nói về việc riêng của mình
"Sao? Trương Nghiên có cái gì?" Cung Chính hỏi.
"Có, có...Anh ấy có lẽ đã có người mình thích." Ninh Tiểu Tiểu nhỏ giọng nói.
"Phải không?" Cung Chính quay đầu nhìn Trương Nghiên liếc mắt một cái, "Có phải không Trương Nghiên?"
"Không có." Trương Nghiên lắc đầu, đơn giản lưu loát nói.
Ninh Tiểu Tiểu mắt to nhìn anh, anh cũng chỉ là nhìn cô một cái, liền quay đầu đi.
"Trừ bỏ gia cảnh hơi kém Tiểu Đường, những cái khác không có gì chê được." Ninh Tâm Như nói.
"Mẹ." Ninh Tiểu Tiểu lôi kéo vạt áo mẹ muốn bà không nói thêm gì nữa. Nhưng mà Ninh Tâm Như căn bản không nghe cô, tiếp tục hỏi tới hỏi lui Trương Nghiên, Trương Nghiên cũng không phiền, một năm một mười trả lời tất cả.
Ăn xong một bữa cơm , Cung Chính để Trương Nghiên đưa Ninh Tâm Như về trước, còn bản thân ở lại tán gẫu hai câu với Ninh Tiểu Tiểu. Hai người đi rồi, Cung Chính để Ninh Tiểu Tiểu tới đi, Ninh Tiểu Tiểu tới, anh đưa tay đem cô ôm vào trong lòng.
"Con gái ngoan của cha."
"Cha..."
"Uh, trong lòng ngươi nhất định trách cha tự ý đem ngươi gả cho Trương Nghiên đi..."
"Không có." Ninh Tiểu Tiểu lắc đầu, "Con không oán cha, chỉ là có chút không hiểu, con cùng Anh Trương không có quan hệ..."
"Cha biết." Cung Chính gật đầu, "Con nói thật với cha, con có chuyện gì chưa nói cho cha không, tại sao lại dính dáng tới Đường Phong, hay là tới cả Tần Chí Xuyên?"
Ninh Tiểu Tiểu gật gật đầu, thì ra cái gì cha cũng đoán được. Cô đem chuyện của Tần Chí Xuyên, Đường Phong đều nói ra hết.
"Xin lỗi..."
"Điều này sao có thể trách con? Là cha không làm tròn trách nhiệm." Cung Chính tự trách nói, "Tần Chí Xuyên chẳng phải người đơn giản, sau lưng hắn có thế lực rất lớn, thậm chí cha cũng phải nhường hắn ba phần. Con hiện tại bị hắn dây dưa, chỉ có cách kết hôn mới khiến hắn từ bỏ. Chứ không cha còn lâu mới để con gái nhỏ như vậy đã kết hôn, cha còn hi vọng con có thể hưởng thụ tuổi thanh xuân thật tốt, đi học như bạn bè nữa... Nhưng mà con yên tâm, cha sẽ không nhìn nhầm, Trương Nghiên rất tốt, con gả cho nó, về sau có thể tiếp tục đi học... Sẽ không có ai đến làm phiền con."
"Nhưng mà..." Nhưng mà Trương Nghiên còn có chị Văn Thanh nữa, Ninh Tiểu Tiểu lại không dám nói ra tên Văn Thanh .
"Đừng nhưng mà, con ngoan ngoãn nghe cha sắp xếp đi." Cung Chính thở dài, "Tiểu Tiểu, trước kia cha không biết con là con gái ruột của cha, cho nên... mới làm ra chuyện hoang đường như vậy, con có thể tha thứ cho cha không?"
Ninh Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Cung Chính: "Cha không cần nói như vậy, Tiểu Tiểu không trách cha, là Tiểu Tiểu nguyện ý."
"Tốt lắm, tốt lắm." Cung Chính vỗ khuôn mặt cô, "Về sau ta sẽ làm một người cha tốt, còn có Lạc, Tùng Tùng, Tuấn Tuấn, cũng sẽ làm người chú tốt, người anh tốt, người em tốt, chúng ta sẽ là người một nhà, sẽ là một gia đình hạnh phúc."
"Vâng." Ninh Tiểu Tiểu ở trong lòng Cung Chính gật đầu.
Buổi tối, Cung Chính mở một hội nghị gia đình , Công Tử Lạc cùng Cung Đông đều có mặt. Công Tử Lạc cùng Cung Đông vẫn còn giận dỗi, hai người ai cũng không để ý đến ai, mặt đều hướng một bên.
"Nhìn bộ dáng hai người kìa? Lạc, em là chú, em xem mình còn có dáng vẻ của trưởng bối hay không?"
"Có cháu cùng chú giành phụ nữ sao?" Công Tử Lạc nói.
"Là chú giành của cháu." Cung Đông trả lời lại một cách mỉa mai.
Công Tử Lạc hướng về phía Cung Đông giơ nắm tay, "Cháu nói ít đi một câu sẽ chết sao?"
"Đều câm miệng, nghe ta nói." Cung Chính phất tay, "Sau này hai người ai cũng không được phép cùng Tiểu Tiểu phát sinh quan hệ nữa."
"Vì sao?"
"Dựa vào cái gì?" Hai người trăm miệng một lời.
"Bởi vì Tiểu Tiểu là con gái ruột của ta." Cung Chính giọng điệu trầm trọng nói, "Nói cách khác hai người một người là chú ruột của nó, một người là anh ruột."
"Sao lại thế này?" Công Tử Lạc khiếp sợ hỏi. Cung Đông cũng lộ ra biểu cảm giật mình.
Cung Chính đem sự việc nói lại một lần: "Kết quả DNA đã có." Anh đem một xấp tài liệu đưa qua, Công Tử Lạc đoạt lấy lật xem, sau đó dùng ánh mắt không thể tin nhìn Cung Chính.
"Làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?" Mà Cung Đông chính là lạnh lùng xem vài trang giấy kia, trong mắt giống như đang cố đè nén cái gì.
"Ta đã đồng ý đem Tiểu Tiểu gả cho Trương Nghiên, vài ngày nữa chuẩn bị hôn lễ." Cung Chính tiếp tục trầm trọng nói.
"Không được!" Cung Đông đứng lên, "Cô ấy không thể gả cho bất cứ ai, muốn kết hôn cũng là con cưới cô ấy."
"Ngồi xuống!" Cung Chính lớn tiếng ra lệnh, Cung Đông như trước đứng ở bên kia bất động: "Con không đồng ý."
"Đừng quên thân phận của con, con là nàng thân ca ca, đời này chuyện hai đứa kết hôn là không có khả năng. Hơn nữa Tiểu Tiểu xảy ra chút chuyện với Tần Chí Xuyên cùng Đường Phong, hai người kia luôn luôn hiếp bức* con bé cùng bọn họ phát sinh quan hệ thân thể, ngoài việc để Tiểu Tiểu lập gia đình, không còn biện pháp nào tốt hơn để áp chế bọn họ."
(Hiếp bức: uy hiếp + áp bức)
"Hai tên xấu xa..." Công Tử Lạc cắn răng, "Nhưng mà anh hai, anh xác thực mình có thể đem Tiểu Tiểu gả cho người khác?”
"Luyến tiếc thì thế nào? Sự tình đi tới bước này, nếu Tiểu Tiểu tiếp tục ở lại Cung gia, thì khả năng mọ việc càng trở nên phức tạp hơn."
"Được rồi, ta chỉ có thể đồng ý." Công Tử Lạc gật đầu, anh chuyển hướng nhìn Cung Đông, "Tiểu tử, cháu còn có cái gì muốn nói, còn muốn cùng chú tranh sao?"
"Đều là việc tốt ngươi làm." Cung Đông lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người rời đi.
"Này, sao lại nói như vậy với cha cháu?" Công Tử Lạc kêu.
Cung Chính vẫy tay: "Kệ nó đi thôi, anh biết trong lòng nó đối với anh có oán khí. Là anh có lỗi với mẹ nó."
"Điều này sao có thể trách anh? Vốn chính là đám cưới chính trị, chị dâu hẳn là rõ ràng điểm này mới đúng."
"Ít nói vài câu đi."
"Tiểu Tiểu khi nào thì trở về?"
"Sắp tới sẽ không để nó trở về."
"Vì sao? Em là chú muốn gặp cháu gái cũng không được sao?"
Cung Chính liếc mắt nhìn Công Tử Lạc một cái: "Mọi việc rất đột ngột, nên phải như vậy, bằng không anh sợ hai người không kìm nén được."
“Là sợ bản thân anh đi?"
Cung Chính trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.