Chương 10:
Tê Nhai
29/07/2024
Khắp nơi trên cổ đều là mạch máu, chỉ cần không cẩn thận là làm máu bắn tung toé tại chỗ, tựa như con hổ bị y đâm chết, lưỡi dao lạnh băng sắc bén xẹt qua khắc sâu hai chữ, Ký Nô.
Khi bôi mực lên hơi rát, nhưng đây là vết thương nhẹ nhất mà y từng chịu.
Y đã bò lăn trong núi xác biển máu được 5 năm, hay 6 năm gì đó? Nguyên Tử Triều không nhớ nữa, y chỉ biết, nếu muốn sống sót thì phải không ngừng giết chết thứ ở trước mặt mình.
Y vốn là nô lệ bị người ta mua bán qua lại, từng giết lợn rừng, hổ dữ, đối thủ, bằng hữu, y cũng chẳng phải người vô tội gì, bị xăm ấn ký nô lệ cũng không làm trái tim tê liệt của y xao động.
Ngược lại đây còn là một loại giải thoát, nếu có thể khiến Triệu Ngọc Nhi ngừng quấy rầy y thì xăm ở đâu cũng được.
Tuy hắn không thích thì vẫn là nô lệ của mình, nghĩ vậy, Triệu Ngọc Nhi hài lòng cười: "Đi ăn chút gì đi, ngày mai bắt đầu đi theo ta, ta đi đâu thì ngươi đi đó."
***
Lục Bá Giai hạ triều vội vàng về nhà, lạnh lùng chất vấn Lục phu nhân: "Bà mang Vân Tích đến tiệc sanh thần của Thuỵ vương phi sao?"
Hiếm khi thấy phu quân gấp gáp như vậy, Lục phu nhân cũng căng thẳng đáp: "Đúng vậy, trên thiếp chỉ đích danh muốn mang con đi, sao vậy lão gia?"
"Ngày đó có chuyện gì xảy ra không?" Lục Bá Giai tiếp tục dò hỏi: "Có để con ở riêng với thế tử hay Thuỵ vương không?"
Lục phu nhân nghiêm túc nhớ lại, lập tức lắc đầu khẳng định: "Tuyệt đối không có, rốt cuộc có chuyện gì sao?"
Lục Bá Giai có vẻ đau đầu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Kỳ lạ, sao Thuỵ vương lại chọn Vân Tích làm bạn học của tiểu quận chúa/ Ngày mai bắt đầu theo tiểu quận chúa đến Thái Học."
"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Lục phu nhân còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn, buông tảng đá trong lòng xuống, "Nữ nhi đã đến tuổi cập kê, nếu kết bạn với tiểu quận chúa không phải có cơ hội bắt lấy thế tử sao?"
"Đồ phụ nhân ngu ngốc này!" Lúc Bá Giai vừa tức vừa bất lực, đóng cửa lại: "Thế đạo bây giờ ra sao? Có quan hệ với nhà Thuỵ vương là chuyện tốt sao? Bà ra ngoài mà nhìn xem còn bao nhiêu châu được thái bình!"
Lục phu nhân không quan tâm: "Thế đạo ra sao cũng không bằng có quan hệ với hoàng thất, ông nhìn lại ông đi, ngày nào cũng hết buộc tội người này đến người kia, ai mà dám cưới nữ nhi của ông!"
Lục Bá Giai thấy không thể nào nói chuyện với bà, Thuỵ vương đã đích thân nói với ông, dù không muốn cũng chẳng có lý do để từ chối.
Ông khẽ thở dài: "Thiên hạ này sắp sập rồi, ta chỉ mong Vân Tích có thể sống bình an vui vẻ."
Gió rền mưa bão sắp đến, sức một mình ông non nớt khó có thể chống cự lại được.
Khi bôi mực lên hơi rát, nhưng đây là vết thương nhẹ nhất mà y từng chịu.
Y đã bò lăn trong núi xác biển máu được 5 năm, hay 6 năm gì đó? Nguyên Tử Triều không nhớ nữa, y chỉ biết, nếu muốn sống sót thì phải không ngừng giết chết thứ ở trước mặt mình.
Y vốn là nô lệ bị người ta mua bán qua lại, từng giết lợn rừng, hổ dữ, đối thủ, bằng hữu, y cũng chẳng phải người vô tội gì, bị xăm ấn ký nô lệ cũng không làm trái tim tê liệt của y xao động.
Ngược lại đây còn là một loại giải thoát, nếu có thể khiến Triệu Ngọc Nhi ngừng quấy rầy y thì xăm ở đâu cũng được.
Tuy hắn không thích thì vẫn là nô lệ của mình, nghĩ vậy, Triệu Ngọc Nhi hài lòng cười: "Đi ăn chút gì đi, ngày mai bắt đầu đi theo ta, ta đi đâu thì ngươi đi đó."
***
Lục Bá Giai hạ triều vội vàng về nhà, lạnh lùng chất vấn Lục phu nhân: "Bà mang Vân Tích đến tiệc sanh thần của Thuỵ vương phi sao?"
Hiếm khi thấy phu quân gấp gáp như vậy, Lục phu nhân cũng căng thẳng đáp: "Đúng vậy, trên thiếp chỉ đích danh muốn mang con đi, sao vậy lão gia?"
"Ngày đó có chuyện gì xảy ra không?" Lục Bá Giai tiếp tục dò hỏi: "Có để con ở riêng với thế tử hay Thuỵ vương không?"
Lục phu nhân nghiêm túc nhớ lại, lập tức lắc đầu khẳng định: "Tuyệt đối không có, rốt cuộc có chuyện gì sao?"
Lục Bá Giai có vẻ đau đầu, bất đắc dĩ lắc đầu: "Kỳ lạ, sao Thuỵ vương lại chọn Vân Tích làm bạn học của tiểu quận chúa/ Ngày mai bắt đầu theo tiểu quận chúa đến Thái Học."
"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Lục phu nhân còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn, buông tảng đá trong lòng xuống, "Nữ nhi đã đến tuổi cập kê, nếu kết bạn với tiểu quận chúa không phải có cơ hội bắt lấy thế tử sao?"
"Đồ phụ nhân ngu ngốc này!" Lúc Bá Giai vừa tức vừa bất lực, đóng cửa lại: "Thế đạo bây giờ ra sao? Có quan hệ với nhà Thuỵ vương là chuyện tốt sao? Bà ra ngoài mà nhìn xem còn bao nhiêu châu được thái bình!"
Lục phu nhân không quan tâm: "Thế đạo ra sao cũng không bằng có quan hệ với hoàng thất, ông nhìn lại ông đi, ngày nào cũng hết buộc tội người này đến người kia, ai mà dám cưới nữ nhi của ông!"
Lục Bá Giai thấy không thể nào nói chuyện với bà, Thuỵ vương đã đích thân nói với ông, dù không muốn cũng chẳng có lý do để từ chối.
Ông khẽ thở dài: "Thiên hạ này sắp sập rồi, ta chỉ mong Vân Tích có thể sống bình an vui vẻ."
Gió rền mưa bão sắp đến, sức một mình ông non nớt khó có thể chống cự lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.