Chương 11:
Tê Nhai
31/07/2024
Từ lúc đến học đường, Triệu Ngọc Nhi cũng bớt bớt tác quai tác quái, Lục Vân Tích làm hết phận sự thư đồng của mình, ngày ngày trông coi Triệu Ngọc Nhi làm bài tập về nhà, hai phu phụ Thuỵ Vương rất hài lòng, cũng xem trọng nàng vài phần, vương phi nói với Triệu Tĩnh An: "Nhìn có vẻ là tiểu thư tri thư đạt lý, nếu con thật sự thích thì sau đại hôn có thể thu về làm trắc thất."
Triệu Tĩnh An rất vui mừng, nếu phụ mẫu đã có lời thì hắn cũng không che giấu nữa, thường xuyên đưa trang sức trân bảo đến Lục gia.
Vòng quý nữ trong kinh làm gì có bí mật, tâm tư của Triệu Tĩnh An dành cho Lục Vân Tích nhanh chóng lan truyền khắp giới thế gia, cuối cùng truyền đến tai Chu Văn Quân, người sắp đại hôn với Triệu Tĩnh An.
Chu tiểu thư không phải người biết suy nghĩ, tính tình đỏng đảnh, từ sau khi đính hôn với Triệu Tĩnh An xong, hắn chưa từng hẹn nàng ra ngoài được lần nào, ngày lễ tết đều do đích thân Thuỵ vương phi chuẩn bị quà cáp rồi cho người đưa đến phủ.
Vốn dĩ nàng còn nghĩ dù sao cũng chỉ là liên hôn thôi, không có nhiều tình cảm cũng bình thường, nhưng Triệu Tĩnh An bày tỏ tình ý quá mức với Lục Vân Tích như vậy làm nàng đứng ngồi không yên.
Đây không phải là làm nàng xấu hổ sao? Nàng không phản đối phu quân nạp trắc thất, nhưng bây giờ nàng còn chưa qua cửa mà Triệu Tĩnh An đã bất công như vậy, sau này ở hậu viện vương phủ nàng còn chỗ dung thân sao?
Chu Văn Quân nghiến răng nghiến lợi, quyết phải ra oai phủ đầu với Lục Vân Tích!
Mưa dầm kéo dài nhiều ngày, vốn là mưa xuân mà không hiểu sao ngày càng nặng hạt, lúc Lục Vân Tích bước ra cửa đã hơi muộn, nàng dặn người sai vặt: "Lát nữa đánh xe đi nhanh chút."
Cổng thư viện đã ngay trước mắt, bỗng xe lắc lư dữ dội, ngựa hí lên, nàng nắm chặt thành cửa sổ, sau khi bình ổn thì thò đầu ra hỏi: "Sao vậy?"
Xa phu oan ức nói: "Tiểu thư, cái xe đằng trước cứ lao về phía mình, tiểu nhân đã lùi lại nhưng họ vẫn cứ phóng đến nên bị tông phải."
Triệu Tĩnh An rất vui mừng, nếu phụ mẫu đã có lời thì hắn cũng không che giấu nữa, thường xuyên đưa trang sức trân bảo đến Lục gia.
Vòng quý nữ trong kinh làm gì có bí mật, tâm tư của Triệu Tĩnh An dành cho Lục Vân Tích nhanh chóng lan truyền khắp giới thế gia, cuối cùng truyền đến tai Chu Văn Quân, người sắp đại hôn với Triệu Tĩnh An.
Chu tiểu thư không phải người biết suy nghĩ, tính tình đỏng đảnh, từ sau khi đính hôn với Triệu Tĩnh An xong, hắn chưa từng hẹn nàng ra ngoài được lần nào, ngày lễ tết đều do đích thân Thuỵ vương phi chuẩn bị quà cáp rồi cho người đưa đến phủ.
Vốn dĩ nàng còn nghĩ dù sao cũng chỉ là liên hôn thôi, không có nhiều tình cảm cũng bình thường, nhưng Triệu Tĩnh An bày tỏ tình ý quá mức với Lục Vân Tích như vậy làm nàng đứng ngồi không yên.
Đây không phải là làm nàng xấu hổ sao? Nàng không phản đối phu quân nạp trắc thất, nhưng bây giờ nàng còn chưa qua cửa mà Triệu Tĩnh An đã bất công như vậy, sau này ở hậu viện vương phủ nàng còn chỗ dung thân sao?
Chu Văn Quân nghiến răng nghiến lợi, quyết phải ra oai phủ đầu với Lục Vân Tích!
Mưa dầm kéo dài nhiều ngày, vốn là mưa xuân mà không hiểu sao ngày càng nặng hạt, lúc Lục Vân Tích bước ra cửa đã hơi muộn, nàng dặn người sai vặt: "Lát nữa đánh xe đi nhanh chút."
Cổng thư viện đã ngay trước mắt, bỗng xe lắc lư dữ dội, ngựa hí lên, nàng nắm chặt thành cửa sổ, sau khi bình ổn thì thò đầu ra hỏi: "Sao vậy?"
Xa phu oan ức nói: "Tiểu thư, cái xe đằng trước cứ lao về phía mình, tiểu nhân đã lùi lại nhưng họ vẫn cứ phóng đến nên bị tông phải."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.