Chương 152: Cứu Không Được
Áo Bỉ Gia
11/01/2024
Editor: Kingofbattle
Đống bạch tuột con hút no nê, cũng không có tiếp tục chấm mút bộ phận khác trên cơ thể bọn họ, mà là cùng nhau bò về trên người quái vật bạch tuột mẹ.
Quái vật bạch tuột mẹ nhích cơ thể bò ra khỏi hang.
Để lại trong động tám tên nhân loại khóc lóc thảm thiết, trời đất dậy sóng.
Dưới sự cung cấp chất dinh dưỡng của xúc tu nhầy nhụa trên tường, xương tay chân tám người bắt đầu mọc ra một lớp mô thịt cơ bắp, tựa hồ toàn bộ đang được tái tạo.
Thế nhưng trong quá trình mọc lại ra thịt lại kèm theo cảm giác ngứa ngáy, hoà chung với đau đớn cực độ, khiến cho mức độ thống khổ của mỗi người được nhân lên gấp bội.
Hơn nữa, càng đáng sợ hơn chính là, sau khi mọi người thấy tay chân của mình được mọc ra, rất dễ dàng liên tưởng đến, bọn hắn đã thành thức ăn dự trữ cho đám quái bạch tuột con kia, hơn nữa còn là thức ăn tuần hoàn, một khi tay chân của bọn hắn mọc lại, khẳng định những con quái bạch tuột con sẽ lại tới ăn tiếp!
Mẹ nó đây cũng quá khủng bố?
"Mọi người cố gắng kiên trì, đừng có kêu gào nữa, kêu cũng vô dụng, tất cả chỉ mang tính tạm thời, đợi đến 0 giờ khuya, chúng ta sẽ trở lại trong căn nhà lớn." Lý Đằng hô hào với đám người.
"Con mẹ nó ai có thể kiên trì nổi? Để cho tôi chết đi! Để cho tôi chết đi! " Giọng nói loly của La Bích Kiều trở thành vũ khí âm thanh có sức công phá cực lớn.
"Thật không có cách nào kiên trì...! Có thể chết sao? Để cho tôi chết đi." Elsa khóc lớn.
"Để cho tôi chết nốt." Cao Phi cũng khóc.
Liễu Nhân vẫn luôn kêu thảm, nàng chẳng quan tâm những gì người khác nói.
Vợ Quách Hạo Bằng cũng khóc lóc thảm thiết.
"Chịu đựng! Chúng ta là quân nhân! Hãy nghĩ đến Nhạc Nhạc! Nhất định phải kiên trì! gắng gượng! " Quách Hạo Bằng nhíu chặt mày, không ngừng an ủi vợ của hắn.
Dưới cơn đau kịch liệt cùng với ngứa ngáy cực độ, bọn họ không thể nào kiên trì nổi.
Trong động tràn ngập tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chửi rủa.
Trái lại Lý Đằng càng thêm yên tĩnh.
Những người khác nhìn về phía Lý Đằng, phát hiện hắn đã ngủ rồi!
Hoặc là không có ngủ, bị miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Bị đau ngứa thành như vậy, còn có thể chìm vào giấc ngủ ư?
Hay là thần kinh của hắn không có cảm giác đau?
Kỳ thực Lý Đằng thừa nhận cơn đau không khác gì mấy người còn lại.
Thế nhưng, ngủ trong tình huống bị đau đớn, cũng không phải là hắn mới làm lần đầu.
Hơn nữa từ lúc 12h khuya cho đến hiện tại, hắn ngoại trừ chạy bộ thì chính là giết quái, về sau lại dẫn Liễu Nhân chạy khắp nơi, không hề nghỉ ngơi giây phút nào, tinh thần cùng cơ thể đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, cho nên lúc này mới thiếp đi.
Đây cũng là chuyện hết cách.
Nửa giờ sau, tay chân mọi người đã tái tạo hoàn tất.
Đau đớn cùng cơn ngứa đã rút đi.
Thế nhưng, tâm lý sợ hãi cực độ thì vẫn không giảm, so về lúc trước thì càng thêm mãnh liệt.
Thẳng đến khi quái bạch tuột mẹ xuất hiện lần nữa, khiến cho bọn họ sợ vãi đái.
Vòng đi vòng lại, đã bắt đầu một vòng mới.
Hiện tại còn chưa tới 1 giờ trưa.
12 giờ khuya, phải chờ rất lâu.
......
Lúc 12 giờ đêm.
Quả nhiên tất cả giống như lời Lý Đằng nói.
Bọn hắn đều tỉnh lại trên giường trong căn phòng cũ.
Lý Đằng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía vách tường.
Đếm ngược 30 ngày kia, cũng không vì hắn ngủ trong hang bạch tuột mà bù trở về.
Hẳn là nếu ngủ từ lúc 0 giờ đêm đến 12 giờ trưa thì sẽ bị trừng phạt, đếm ngược 30 ngày sẽ được bù vào.
Thế nhưng, nếu ngủ từ 12 giờ trưa đến 0 giờ đêm, hẳn là sẽ không bị trừng phạt.
Đương nhiên, đầu tiên là phải ngủ được dưới tình huống bị tra tấn dày vò.
Lúc này tất cả tinh thần cùng cơ thể Lý Đằng đã khôi phục, ngược lại có thể cân nhắc chuyện ra ngoài săn thú.
Sau khi hắn mua được ứng dụng dò tìm, một mảnh đen kịt ở bên ngoài cũng không tính là thứ gì.
Vũ khí và trang bị của hắn......
Lý Đằng cảm thấy mừng rỡ, rõ ràng tất cả vũ khí và trang bị của hắn đều xuất hiện ở đầu bàn cạnh giường!
Lúc 0 giờ sẽ được khôi phục như cũ, cho dù vũ khí cùng trang bị mất đi thì cũng sẽ được trả lại.
Cái thiết lập này xem như có lương tâm, bằng không thì phải bắt đầu lại từ số 0.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Lý Đằng đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Tình huống Liễu Nhân có chút bất thường....
Mấy lần trước, đều là nàng chủ động chạy tới tìm hắn, tại sao lần này không có động tĩnh?
......
"Đau chết mất, có phải là có thể giải thoát rồi hay không?" Elsa khóc lóc hỏi Cao Phi.
"Cô có thể thử xem."
Ngày hôm qua lúc Elsa hỏi Cao Phi vấn đề này, Cao Phi còn khuyên nàng.
Nhưng hôm nay, hắn không định khuyên nàng nữa.
Hắn cũng muốn chết.
Thậm chí hiện tại bọn hắn còn rất hâm mộ Daisy, hâm mộ Daisy đã tính trước tất cả.
Nếu như lúc trước bọn hắn cũng làm giống Daisy, nhảy xuống từ trên chóp đá, tất nhiên hiện tại sẽ không bị hành hạ thế này.
Anna cũng đã đoán trước, sớm chạy.
Nhưng vai quần chúng như bọn họ chạy không thoát.
"Tôi đi thử xem, anh đừng có cứu tôi." Sắc mặt Elsa đờ đẫn rời khỏi phòng ngủ Cao Phi.
"Sẽ không đâu." Cao Phi nói nhỏ một câu.
......
"Tôi không muốn sống nữa...! Tôi không muốn sống nữa...! Thà bị sét đánh ! Đây là cái chỗ quỷ quái nào...? Là tôi đã đắc tội ai chứ...? Lại ném tôi vào chỗ này...! Ai tới cứu tôi với...! Tôi hết chịu nổi rồi...! Thả tôi đi! A...! " La Bích Kiều kêu gào khóc lớn.
"Nhất định là Lý Đằng đắc tội ai đó, bị trời phạt, hại chúng ta cùng nhau chịu tội!" Hoàng Tấn dùng IQ tối cao của mình suy nghĩ.
"Tôi không chung phe với Lý Đằng! Các người chỉnh hắn không cần phải kéo tôi theo! Tôi là người vô tội...! " Hoàng Tấn nghĩ một lúc bèn rú lên gào thét.
......
"Em không kiên trì nổi nữa, để cho em chết đi!" Vợ Quách Hạo Bằng khóc lóc ở trong phòng.
Lần này Quách Hạo Bằng không có an ủi vợ hắn nữa.
Hắn không biết nên an ủi như thế nào.
Gặp phải tình huống này, có lẽ chết đi mới có thể giải thoát.
Thế nhưng, hắn có một loại cảm giác mơ hồ.
Bọn hắn ở đây không chết được.
Lặng yên đứng cạnh giường một lát, Quách Hạo Bằng bước vào đại sảnh, đi đến chỗ máy chạy bộ.
Sau đó, ra sức chạy.
Chờ tới khi trời sáng, còn phải tiếp tục giết chuột khổng lồ.
Vì để một nhà đoàn tụ, dù chỉ có một tia hy vọng, mình cũng không thể bỏ cuộc.
......
Lý Đằng đi đến phòng ngủ Liễu Nhân, gõ cửa.
Bên trong không người đáp lại.
Lý Đằng cảm giác tình huống không ổn, một đạp sút tung cửa.
Quả nhiên, Liễu Nhân dùng kéo cắt một đường trên cổ tay, cả người nằm trên giường, bàn tay xụi lơ thỏng xuống, máu tươi nhỏ từng giọt từ chỗ ngón tay.
Nghe thấy tiếng Lý Đằng xông vào, Liễu Nhân cũng không có ý định ngồi dậy.
Thậm chí không thèm ngẩng đầu.
Lý Đằng đứng cạnh cửa hơn nửa ngày, cuối cùng hắn không làm gì mà bước ra ngoài.
Không phải hắn không muốn cứu người.
Là cứu không được, cũng không cần phải cứu.
Bởi vì, thiết lập trong kịch bản lần này, chính là bọn họ không thể chết được.
Lúc trước Lý Đằng nghe thấy gã đạo diễn béo nói Lưu Thích Nguyên là "biến thái", hắn từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, thậm chí còn đoán Lưu Thích Nguyên có vấn đề giới tính gì đó.
Không nghĩ tới, loại "biến thái" này lại khủng bố như vậy.
Mức độ "biến thái" thế này, thật đúng là đỉnh cao của "biến thái"!
Cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lý Đằng không có thời gian bi thương hay tức giận, hắn mặc vào giáp tay và chân, cầm lấy lang nha chuỳ, mở cửa chính bước ra ngoài, đóng sập cửa lại, dứt khoát kiên quyết bước vào bóng đêm.
Đống bạch tuột con hút no nê, cũng không có tiếp tục chấm mút bộ phận khác trên cơ thể bọn họ, mà là cùng nhau bò về trên người quái vật bạch tuột mẹ.
Quái vật bạch tuột mẹ nhích cơ thể bò ra khỏi hang.
Để lại trong động tám tên nhân loại khóc lóc thảm thiết, trời đất dậy sóng.
Dưới sự cung cấp chất dinh dưỡng của xúc tu nhầy nhụa trên tường, xương tay chân tám người bắt đầu mọc ra một lớp mô thịt cơ bắp, tựa hồ toàn bộ đang được tái tạo.
Thế nhưng trong quá trình mọc lại ra thịt lại kèm theo cảm giác ngứa ngáy, hoà chung với đau đớn cực độ, khiến cho mức độ thống khổ của mỗi người được nhân lên gấp bội.
Hơn nữa, càng đáng sợ hơn chính là, sau khi mọi người thấy tay chân của mình được mọc ra, rất dễ dàng liên tưởng đến, bọn hắn đã thành thức ăn dự trữ cho đám quái bạch tuột con kia, hơn nữa còn là thức ăn tuần hoàn, một khi tay chân của bọn hắn mọc lại, khẳng định những con quái bạch tuột con sẽ lại tới ăn tiếp!
Mẹ nó đây cũng quá khủng bố?
"Mọi người cố gắng kiên trì, đừng có kêu gào nữa, kêu cũng vô dụng, tất cả chỉ mang tính tạm thời, đợi đến 0 giờ khuya, chúng ta sẽ trở lại trong căn nhà lớn." Lý Đằng hô hào với đám người.
"Con mẹ nó ai có thể kiên trì nổi? Để cho tôi chết đi! Để cho tôi chết đi! " Giọng nói loly của La Bích Kiều trở thành vũ khí âm thanh có sức công phá cực lớn.
"Thật không có cách nào kiên trì...! Có thể chết sao? Để cho tôi chết đi." Elsa khóc lớn.
"Để cho tôi chết nốt." Cao Phi cũng khóc.
Liễu Nhân vẫn luôn kêu thảm, nàng chẳng quan tâm những gì người khác nói.
Vợ Quách Hạo Bằng cũng khóc lóc thảm thiết.
"Chịu đựng! Chúng ta là quân nhân! Hãy nghĩ đến Nhạc Nhạc! Nhất định phải kiên trì! gắng gượng! " Quách Hạo Bằng nhíu chặt mày, không ngừng an ủi vợ của hắn.
Dưới cơn đau kịch liệt cùng với ngứa ngáy cực độ, bọn họ không thể nào kiên trì nổi.
Trong động tràn ngập tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng chửi rủa.
Trái lại Lý Đằng càng thêm yên tĩnh.
Những người khác nhìn về phía Lý Đằng, phát hiện hắn đã ngủ rồi!
Hoặc là không có ngủ, bị miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Bị đau ngứa thành như vậy, còn có thể chìm vào giấc ngủ ư?
Hay là thần kinh của hắn không có cảm giác đau?
Kỳ thực Lý Đằng thừa nhận cơn đau không khác gì mấy người còn lại.
Thế nhưng, ngủ trong tình huống bị đau đớn, cũng không phải là hắn mới làm lần đầu.
Hơn nữa từ lúc 12h khuya cho đến hiện tại, hắn ngoại trừ chạy bộ thì chính là giết quái, về sau lại dẫn Liễu Nhân chạy khắp nơi, không hề nghỉ ngơi giây phút nào, tinh thần cùng cơ thể đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, cho nên lúc này mới thiếp đi.
Đây cũng là chuyện hết cách.
Nửa giờ sau, tay chân mọi người đã tái tạo hoàn tất.
Đau đớn cùng cơn ngứa đã rút đi.
Thế nhưng, tâm lý sợ hãi cực độ thì vẫn không giảm, so về lúc trước thì càng thêm mãnh liệt.
Thẳng đến khi quái bạch tuột mẹ xuất hiện lần nữa, khiến cho bọn họ sợ vãi đái.
Vòng đi vòng lại, đã bắt đầu một vòng mới.
Hiện tại còn chưa tới 1 giờ trưa.
12 giờ khuya, phải chờ rất lâu.
......
Lúc 12 giờ đêm.
Quả nhiên tất cả giống như lời Lý Đằng nói.
Bọn hắn đều tỉnh lại trên giường trong căn phòng cũ.
Lý Đằng vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía vách tường.
Đếm ngược 30 ngày kia, cũng không vì hắn ngủ trong hang bạch tuột mà bù trở về.
Hẳn là nếu ngủ từ lúc 0 giờ đêm đến 12 giờ trưa thì sẽ bị trừng phạt, đếm ngược 30 ngày sẽ được bù vào.
Thế nhưng, nếu ngủ từ 12 giờ trưa đến 0 giờ đêm, hẳn là sẽ không bị trừng phạt.
Đương nhiên, đầu tiên là phải ngủ được dưới tình huống bị tra tấn dày vò.
Lúc này tất cả tinh thần cùng cơ thể Lý Đằng đã khôi phục, ngược lại có thể cân nhắc chuyện ra ngoài săn thú.
Sau khi hắn mua được ứng dụng dò tìm, một mảnh đen kịt ở bên ngoài cũng không tính là thứ gì.
Vũ khí và trang bị của hắn......
Lý Đằng cảm thấy mừng rỡ, rõ ràng tất cả vũ khí và trang bị của hắn đều xuất hiện ở đầu bàn cạnh giường!
Lúc 0 giờ sẽ được khôi phục như cũ, cho dù vũ khí cùng trang bị mất đi thì cũng sẽ được trả lại.
Cái thiết lập này xem như có lương tâm, bằng không thì phải bắt đầu lại từ số 0.
Lúc chuẩn bị ra cửa, Lý Đằng đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Tình huống Liễu Nhân có chút bất thường....
Mấy lần trước, đều là nàng chủ động chạy tới tìm hắn, tại sao lần này không có động tĩnh?
......
"Đau chết mất, có phải là có thể giải thoát rồi hay không?" Elsa khóc lóc hỏi Cao Phi.
"Cô có thể thử xem."
Ngày hôm qua lúc Elsa hỏi Cao Phi vấn đề này, Cao Phi còn khuyên nàng.
Nhưng hôm nay, hắn không định khuyên nàng nữa.
Hắn cũng muốn chết.
Thậm chí hiện tại bọn hắn còn rất hâm mộ Daisy, hâm mộ Daisy đã tính trước tất cả.
Nếu như lúc trước bọn hắn cũng làm giống Daisy, nhảy xuống từ trên chóp đá, tất nhiên hiện tại sẽ không bị hành hạ thế này.
Anna cũng đã đoán trước, sớm chạy.
Nhưng vai quần chúng như bọn họ chạy không thoát.
"Tôi đi thử xem, anh đừng có cứu tôi." Sắc mặt Elsa đờ đẫn rời khỏi phòng ngủ Cao Phi.
"Sẽ không đâu." Cao Phi nói nhỏ một câu.
......
"Tôi không muốn sống nữa...! Tôi không muốn sống nữa...! Thà bị sét đánh ! Đây là cái chỗ quỷ quái nào...? Là tôi đã đắc tội ai chứ...? Lại ném tôi vào chỗ này...! Ai tới cứu tôi với...! Tôi hết chịu nổi rồi...! Thả tôi đi! A...! " La Bích Kiều kêu gào khóc lớn.
"Nhất định là Lý Đằng đắc tội ai đó, bị trời phạt, hại chúng ta cùng nhau chịu tội!" Hoàng Tấn dùng IQ tối cao của mình suy nghĩ.
"Tôi không chung phe với Lý Đằng! Các người chỉnh hắn không cần phải kéo tôi theo! Tôi là người vô tội...! " Hoàng Tấn nghĩ một lúc bèn rú lên gào thét.
......
"Em không kiên trì nổi nữa, để cho em chết đi!" Vợ Quách Hạo Bằng khóc lóc ở trong phòng.
Lần này Quách Hạo Bằng không có an ủi vợ hắn nữa.
Hắn không biết nên an ủi như thế nào.
Gặp phải tình huống này, có lẽ chết đi mới có thể giải thoát.
Thế nhưng, hắn có một loại cảm giác mơ hồ.
Bọn hắn ở đây không chết được.
Lặng yên đứng cạnh giường một lát, Quách Hạo Bằng bước vào đại sảnh, đi đến chỗ máy chạy bộ.
Sau đó, ra sức chạy.
Chờ tới khi trời sáng, còn phải tiếp tục giết chuột khổng lồ.
Vì để một nhà đoàn tụ, dù chỉ có một tia hy vọng, mình cũng không thể bỏ cuộc.
......
Lý Đằng đi đến phòng ngủ Liễu Nhân, gõ cửa.
Bên trong không người đáp lại.
Lý Đằng cảm giác tình huống không ổn, một đạp sút tung cửa.
Quả nhiên, Liễu Nhân dùng kéo cắt một đường trên cổ tay, cả người nằm trên giường, bàn tay xụi lơ thỏng xuống, máu tươi nhỏ từng giọt từ chỗ ngón tay.
Nghe thấy tiếng Lý Đằng xông vào, Liễu Nhân cũng không có ý định ngồi dậy.
Thậm chí không thèm ngẩng đầu.
Lý Đằng đứng cạnh cửa hơn nửa ngày, cuối cùng hắn không làm gì mà bước ra ngoài.
Không phải hắn không muốn cứu người.
Là cứu không được, cũng không cần phải cứu.
Bởi vì, thiết lập trong kịch bản lần này, chính là bọn họ không thể chết được.
Lúc trước Lý Đằng nghe thấy gã đạo diễn béo nói Lưu Thích Nguyên là "biến thái", hắn từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, thậm chí còn đoán Lưu Thích Nguyên có vấn đề giới tính gì đó.
Không nghĩ tới, loại "biến thái" này lại khủng bố như vậy.
Mức độ "biến thái" thế này, thật đúng là đỉnh cao của "biến thái"!
Cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lý Đằng không có thời gian bi thương hay tức giận, hắn mặc vào giáp tay và chân, cầm lấy lang nha chuỳ, mở cửa chính bước ra ngoài, đóng sập cửa lại, dứt khoát kiên quyết bước vào bóng đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.