Chương 1161
Bạch Ngọc Cầu Hà
29/08/2021
Vị Đại đô đốc bí ẩn và khó đoán này, vừa gặp mặt đã có thể dễ dàng hạ gục mãnh hỗ Vương Chính Hồ của quân khu Tây Cảnh.
Trời má, thực lực này cũng quá mạnh rồi!
Ngụy Lâm, Triệu Nhược Long, Lưu Chấn Bình và những cao thủ trong quân đội đều khỏi quay sang nhìn nhau. Cái khác chưa nói đến, chỉ một cú đá đã thu lực của Đại đô đốc cũng đã đủ để cho thấy sức mạnh của Đại đô đốc đã đạt đến cảnh giới của sự hoàn hảo.
Đám người Ngụy Lâm sửng sốt, đồng thời bọn họ cũng rất khó hiểu, Quốc chủ tìm vị Đại đô đốc bí ẳn này ở đâu ra vậy, tại sao lại lợi hại như vậy?
Chỉ có mình Tham Lang nhìn chằm chằm Trần Ninh!
Tuy rằng Trần Ninh mặc chiến bào Chu Tước, trên mặt đeo mặt nạ Kỳ Lân, khiến cho người khác không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của anh, nhưng Tham Lang lại mơ hồ cảm thấy Đại đô đốc này có vẻ gì đó rất quen mắt.
Đặc biệt là phong cách chiến đấu của Đại đô đốc đánh bại Vương Chính Hỗ vừa rồi cũng rất giống người mà Tham Lam kính mộ nhát.
Lúc này trong lòng anh cũng nảy ra sự nghi ngờ, anh thầm đoán: Trời ạ, vị Đại đô đốc thần bí trước mặt này lẽ nào chính là Thiếu soái Bắc Cảnh của chúng ta, chiến thần Hoa Hạ?
Đám Hạng Thành, La Trí Tuyền và đại thần trong Nội các lúc này đều vô cùng hoảng hốt.
Bọn họ muốn khiến cho Đại đô đốc phải nhục mặt, thế nhưng không ngờ Đại đô đốc lại dễ dàng đánh bại Vương Chính Hồ, người mạnh thứ hai trong quân khu Tây Cảnh.
Hạng Thành và những người khác có dự cảm xấu trong lòng.
Hoàng Càn lại cười rất tươi, ông rất hài lòng với biểu hiện của Trần Ninh, ông biết rằng Chiến thần Hoa Hạ sẽ không để ông thất vọng mà.
Lúc này, ông hô lên một tiếng: “Tốt lắm!”
Sau đó dẫn đầu vỗ tay.
Các đại thần Nội các ở xung quanh, các vệ sĩ Nội các có mặt tại hiện trường và các tướng sĩ thấy vậy cũng vỗ tay theo trong hoang mang.
Trần Ninh khẽ gật đầu với Quốc chủ và các tướng sĩ có mặt ở đó Hoàng Càn nhìn Hạng Thành, cười như không cười nói: “Thủ phụ đại nhân, sức mạnh chiến đấu của Đại đô đốc như thế nào, các vị đã hài lòng hay chưa?”
Đường Hạng Thành: “Một trận đấu thôi thì không thể nói rõ điều gì được, tôi muốn xem tiếp.”
Hoàng Càn gật đầu, nhìn về phía các binh sĩ của các quân khu ở cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Còn có ai muốn khiêu chiến Đại đô đốc không?”
Triệu Nhược Long của Tây Cảnh, Lưu Chấn Bình của Giang Nam, Nguy Lâm của Đông Hải và những người khác vừa định lên tiếng thì tổng chỉ huy tạm thời của Bắc Cảnh, Tham Lang đã nói trước: “Tổng chỉ huy tạm thời của quân khu Bắc Cảnh – Tham Lang xin được ra trận, xin Đại đô đốc chỉ dạy.”
Tổng chỉ huy tạm thời của Quân Bắc Cảnh, hơn nữa sau khi Trần Ninh bị cách chức, anh cũng là tồn tại thực lực mạnh nhất trong Quân Bắc Cảnh hiện nay.
Ngay cả Ngụy Lâm của quân khu Đông Hải, Lưu Chấn Bình của quân khu Giang Nam, còn có Triệu Nhược Long của quân khu Tây Cảnh, cũng chưa chắc dám nói hơn Tham Lang.
Vốn đám người Ngụy Lâm, tính toán tự mình ra tay cân nhắc thực lực của Đại đô đốc rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Lúc này bọn họ nhìn thấy Tham Lang giành trước đứng ra, bọn họ liền không tranh giành nữa.
Đại đô đốc chiến thắng Vương Chính Hổ, còn có thể nói có thể tồn tại may mắn, nhưng muốn chiến thắng Tham Lang, may mắn tuyệt đối là không đủ.
Hạng Thành nhìn thấy Tham Lang ra khỏi hàng, ánh mắt ông ta cũng sáng lên.
Ông ta cười như không cười nhìn Trần Ninh: “Tham Lang chính là mãnh tương nổi danh trong quân Bắc Cảnh, từng giết nhiều cường giả quốc gia không ngốc đầu lên được, không biết Đại đô đốc có dám đáp ứng thách thức Tham Lang không?”
Trần Ninh thấu qua mặt nạ Kỳ Lân, nhìn Tham Lang, khóe miệng hơi nhéch lên: “Tôi rất vui khi so tài một chút với tướng quân Tham Lang.”
Tham Lang chào kiểu quân đội với Trần Ninh một cái, sau đó đứng ra tư thế chiến đấu, bình tĩnh nói: “Đại đô đốc, xin chỉ giáo.”
Trần Ninh ngoắc ngoắc ngón tay của mình: “Đến chiến!”
“Mạt tướng đắc tội!”
Tham Lang nói, cơ hình chợt động, tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ thể hóa thành một đường tàn ảnh, xẹt về phía Trần Ninh.
Vô số tướng sĩ tại hiện trường nhìn thấy cảnh này, đều nhìn thấy tâm huyết dâng trào, vẻ mặt phần khởi.
Tham Lang quả nhiên không hỗổ là cường giả số một của Quân Bắc Cảnh, chỉ riêng tốc độ bộc phát ra là có thể làm cho vô số tinh nhuệ trong quân thần phục.
Vùt!
Tham Lang trong nháy mắt xẹt qua Trần Ninh, đấm về phía mặt Trần Ninh.
Trần Ninh lui về phía sau một bước cực nhỏ, đầu hơi ngửa ra sau, vừa lúc tránh được một quyền Tham Lang này.
Tham Lang đắm trượt, động tác lại không dừng lại chút nào, khuỷu tay như đao, nhanh như tia chớp đập về phía hai má Trần Ninh.
Trời má, thực lực này cũng quá mạnh rồi!
Ngụy Lâm, Triệu Nhược Long, Lưu Chấn Bình và những cao thủ trong quân đội đều khỏi quay sang nhìn nhau. Cái khác chưa nói đến, chỉ một cú đá đã thu lực của Đại đô đốc cũng đã đủ để cho thấy sức mạnh của Đại đô đốc đã đạt đến cảnh giới của sự hoàn hảo.
Đám người Ngụy Lâm sửng sốt, đồng thời bọn họ cũng rất khó hiểu, Quốc chủ tìm vị Đại đô đốc bí ẳn này ở đâu ra vậy, tại sao lại lợi hại như vậy?
Chỉ có mình Tham Lang nhìn chằm chằm Trần Ninh!
Tuy rằng Trần Ninh mặc chiến bào Chu Tước, trên mặt đeo mặt nạ Kỳ Lân, khiến cho người khác không thể nhìn thấy rõ tướng mạo của anh, nhưng Tham Lang lại mơ hồ cảm thấy Đại đô đốc này có vẻ gì đó rất quen mắt.
Đặc biệt là phong cách chiến đấu của Đại đô đốc đánh bại Vương Chính Hỗ vừa rồi cũng rất giống người mà Tham Lam kính mộ nhát.
Lúc này trong lòng anh cũng nảy ra sự nghi ngờ, anh thầm đoán: Trời ạ, vị Đại đô đốc thần bí trước mặt này lẽ nào chính là Thiếu soái Bắc Cảnh của chúng ta, chiến thần Hoa Hạ?
Đám Hạng Thành, La Trí Tuyền và đại thần trong Nội các lúc này đều vô cùng hoảng hốt.
Bọn họ muốn khiến cho Đại đô đốc phải nhục mặt, thế nhưng không ngờ Đại đô đốc lại dễ dàng đánh bại Vương Chính Hồ, người mạnh thứ hai trong quân khu Tây Cảnh.
Hạng Thành và những người khác có dự cảm xấu trong lòng.
Hoàng Càn lại cười rất tươi, ông rất hài lòng với biểu hiện của Trần Ninh, ông biết rằng Chiến thần Hoa Hạ sẽ không để ông thất vọng mà.
Lúc này, ông hô lên một tiếng: “Tốt lắm!”
Sau đó dẫn đầu vỗ tay.
Các đại thần Nội các ở xung quanh, các vệ sĩ Nội các có mặt tại hiện trường và các tướng sĩ thấy vậy cũng vỗ tay theo trong hoang mang.
Trần Ninh khẽ gật đầu với Quốc chủ và các tướng sĩ có mặt ở đó Hoàng Càn nhìn Hạng Thành, cười như không cười nói: “Thủ phụ đại nhân, sức mạnh chiến đấu của Đại đô đốc như thế nào, các vị đã hài lòng hay chưa?”
Đường Hạng Thành: “Một trận đấu thôi thì không thể nói rõ điều gì được, tôi muốn xem tiếp.”
Hoàng Càn gật đầu, nhìn về phía các binh sĩ của các quân khu ở cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Còn có ai muốn khiêu chiến Đại đô đốc không?”
Triệu Nhược Long của Tây Cảnh, Lưu Chấn Bình của Giang Nam, Nguy Lâm của Đông Hải và những người khác vừa định lên tiếng thì tổng chỉ huy tạm thời của Bắc Cảnh, Tham Lang đã nói trước: “Tổng chỉ huy tạm thời của quân khu Bắc Cảnh – Tham Lang xin được ra trận, xin Đại đô đốc chỉ dạy.”
Tổng chỉ huy tạm thời của Quân Bắc Cảnh, hơn nữa sau khi Trần Ninh bị cách chức, anh cũng là tồn tại thực lực mạnh nhất trong Quân Bắc Cảnh hiện nay.
Ngay cả Ngụy Lâm của quân khu Đông Hải, Lưu Chấn Bình của quân khu Giang Nam, còn có Triệu Nhược Long của quân khu Tây Cảnh, cũng chưa chắc dám nói hơn Tham Lang.
Vốn đám người Ngụy Lâm, tính toán tự mình ra tay cân nhắc thực lực của Đại đô đốc rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Lúc này bọn họ nhìn thấy Tham Lang giành trước đứng ra, bọn họ liền không tranh giành nữa.
Đại đô đốc chiến thắng Vương Chính Hổ, còn có thể nói có thể tồn tại may mắn, nhưng muốn chiến thắng Tham Lang, may mắn tuyệt đối là không đủ.
Hạng Thành nhìn thấy Tham Lang ra khỏi hàng, ánh mắt ông ta cũng sáng lên.
Ông ta cười như không cười nhìn Trần Ninh: “Tham Lang chính là mãnh tương nổi danh trong quân Bắc Cảnh, từng giết nhiều cường giả quốc gia không ngốc đầu lên được, không biết Đại đô đốc có dám đáp ứng thách thức Tham Lang không?”
Trần Ninh thấu qua mặt nạ Kỳ Lân, nhìn Tham Lang, khóe miệng hơi nhéch lên: “Tôi rất vui khi so tài một chút với tướng quân Tham Lang.”
Tham Lang chào kiểu quân đội với Trần Ninh một cái, sau đó đứng ra tư thế chiến đấu, bình tĩnh nói: “Đại đô đốc, xin chỉ giáo.”
Trần Ninh ngoắc ngoắc ngón tay của mình: “Đến chiến!”
“Mạt tướng đắc tội!”
Tham Lang nói, cơ hình chợt động, tốc độ nhanh đến cực hạn, cơ thể hóa thành một đường tàn ảnh, xẹt về phía Trần Ninh.
Vô số tướng sĩ tại hiện trường nhìn thấy cảnh này, đều nhìn thấy tâm huyết dâng trào, vẻ mặt phần khởi.
Tham Lang quả nhiên không hỗổ là cường giả số một của Quân Bắc Cảnh, chỉ riêng tốc độ bộc phát ra là có thể làm cho vô số tinh nhuệ trong quân thần phục.
Vùt!
Tham Lang trong nháy mắt xẹt qua Trần Ninh, đấm về phía mặt Trần Ninh.
Trần Ninh lui về phía sau một bước cực nhỏ, đầu hơi ngửa ra sau, vừa lúc tránh được một quyền Tham Lang này.
Tham Lang đắm trượt, động tác lại không dừng lại chút nào, khuỷu tay như đao, nhanh như tia chớp đập về phía hai má Trần Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.