Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 104: [Phiên ngoại 3] Lão bà của Lão bản nương

Tam Nguyệt Đồ Đằng

18/08/2021

Cạnh trường trung học số 15 Nam Thành có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, trang hoàng không quá lộng lẫy, nhưng lại nổi tiếng khắp Nam Thành. Tại sao? Đương nhiên vì lão bản nương là tuyệt đại mỹ nhân!

Cửa hàng này đã mở được 4-5 năm. Mới đầu người tới ăn đều chỉ tới cho biết, muốn xem xem lão bản nương rốt cuộc xinh đẹp cỡ nào. Không ngờ cô chủ chẳng những xinh đẹp, tay nghề còn thượng thừa, chỉ một cái bánh rán đã chinh phục đầu lưỡi biết bao người, buôn bán tự nhiên ngày càng tốt, còn mới mở thêm chi nhánh. Bất quá sao, mọi người có thời gian rảnh cũng tình nguyện đi đường vòng đến cửa hàng chính, tuy lão bản nương đã gần hai năm không xuống bếp, nhưng cao hứng lên cũng sẽ xuống bếp xào mấy đĩa thức ăn, nói không chừng sẽ được hưởng đâu? Đương nhiên, đây là thứ nhất.

Đến nỗi thứ hai sao, đương nhiên là...... lão bản nương xuân xanh 30, đến nay vẫn độc thân.

Mỹ nhân như hoa như ngọc, thế nhưng vẫn độc thân? Mấy dì thím nhảy quảng trường vũ cạnh đó nghe thấy thế liền ngừng, cô chủ xinh đẹp như vậy sao 30 tuổi còn chưa gả chồng đâu? Không được không được, đến nhanh nhanh thu xếp cho nàng đối tượng. Thế là cháu trai nhà này, cháu ngoại nhà kia, phàm là trong nhà có thanh niên hợp tuổi chưa lập gia đình đều trở nên tích cực, vì thế tin tức lão bản nương độc thân cứ thế mà lan truyền.

Tất nhiên, cô nương vừa xinh đẹp vừa bản lĩnh như vậy, các bác gái cũng ngượng ngùng giới thiệu mấy cậu trai điều kiện chênh lệch cho nàng, mai mối đều là ưu tú trong ưu tú, có gia thế có tướng mạo, mới cầm ảnh chụp đi hỏi thăm cô chủ.

Chỉ là có mấy tiểu tử đâu chịu ngồi yên. Vừa nghe tin mỹ nữ độc thân, cải trang giả dạng làm khách nhân đi tiệm ngồi chờ. Cửa hàng nhỏ chỉ có vài ba bàn, mấy người này chen khiến khách suýt không chỗ ngồi. Núp lùm ngồi tiệm hơn một tháng mà vẫn chưa gặp được lão bản nương, mọi người bắt đầu nôn nóng.

"Này, bà chủ anh đi đâu vậy? Sao hơn một tháng mà không thấy người?" Một anh chàng đầu húi cua không có kiên nhẫn đợi tiếp, dứt khoát kéo quản lý lại trực tiếp hỏi.

Quản lý đánh giá anh ta một cái, khinh thường nói: "Bà chủ về quê thăm người thân, không biết khi nào trở về."

Húi cua thấy quản lý không coi ai ra gì, không hài lòng, giơ nắm đấm đe dọa: "Thái độ anh kiểu gì đấy? Coi chừng tôi khiếu nại anh!"

Quản lý cũng không hề tỏ ra yếu thế, "Mỗi ngày đều đến cửa hàng ngồi xổm, bốn người chỉ gọi một đĩa trứng rán, còn dám khiếu nại tôi? Dù sao bà chủ cũng không ở, anh có bản lĩnh thì khiếu nại thử xem!"

"Mày!"

"Mày cái gì mày? Làm sao, muốn đấm nhau?"

Đám người kia vừa nghe thấy thế liền đứng lên, xắn tay áo chuẩn bị đánh lộn, nhân viên bồi bàn vội gọi mấy anh đầu bếp cao to vạm vỡ ra trợ trận, hai bên giằng co không ai nhường ai. Ngay giây hai bên định lao vào, cửa tiệm đột nhiên ngừng một chiếc SUV, bóp còi. Mọi người nhìn về phía cửa. Cửa xe mở ra, từ ghế lái đi xuống một người. Tóc dài đen nhánh dùng dây chun buộc lại, khoác lên mình váy đầm không tay, khoe khéo cánh tay dài thon thả trắng như tuyết, trắng đến làm hai bên đang giương cung bạt kiếm theo bản năng híp híp mắt, anh chàng tóc húi cua cầm đầu bất giác nuốt nước miếng.

"Đến địa bàn của em rồi. Tiểu Ngô Tiểu Trương đứng làm gì vậy? Lại lười biếng không làm việc đúng không?" Quý Thần Ly cười đập bàn làm bộ tức giận, phát hiện bầu không khí trong tiệm không đúng. Lại quay qua xem đám người kia dáng vẻ hung tợn, trong lòng một trận hoảng sợ, lập tức cảnh giác lên, này...... Mình mới đi mấy tháng, mấy tên nhãi ranh này sẽ không chọc phải xã hội đen đi? Nàng lui về sau nửa bước, đĩnh thẳng vai phô trương thanh thế, "Anh...... Các anh là người phương nào? Dám ở tiệm tôi gây chuyện đừng trách tỷ tỷ đây không khách khí a, cút nhanh, có nghe thấy không!"

Đầu đinh tưởng tượng đến mỹ nhân xinh đẹp như vậy sau này sẽ là vợ mình, chưa nói đến chuyện bưng trà đổ nước, chỉ nghĩ đến chuyện ấm ổ chăn.... Càng tưởng sâu, chính hắn cũng chưa nhận ra mình đã lộ ra nụ cười có điểm đáng khinh.

"......" Quý Thần Ly thấy tên đàn ông này cười bỉ ổi nhìn chính mình liền nổi trận lôi đình, "Này, tôi bảo anh cút anh bị điếc à?"

Mấy tên lâu la đằng sau thấy nàng dữ như sư tử Hà Đông, đều có ý định rút lui, lặng lẽ thương lượng với tên đầu sỏ: "Lý ca, nữ nhân đanh đá vậy hay là thôi đi? Hàng không ngon a."

"Mày biết cái gì, đanh đá đến đâu lên giường lão tử cũng phải nghe lời, hiểu không?" Đầu đinh nhổ một ngụm nước bọt, cười như lưu manh đi đến trước mặt Quý Thần Ly, hai tròng mắt hận không thể dính lên hai cánh tay trắng nõn của nàng, xoa xoa tay nói: "Lão bản nương đừng nóng giận, về sau chúng ta chính là người một nhà, cửa hàng này sớm muộn gì cũng là của hai ta. Anh đây là giúp em giáo dục nhân viên nhà mình......"

Quý Thần Ly thấy tên này không biết xấu hổ, trực tiếp khí cười, "Ai với anh là người một nhà? Anh cũng xứng sao? Cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga, nằm mơ giữa ban ngày. Tìm cái xó xỉnh tiểu một bãi tự soi gương xem lại mình đi."



Nói xong, nhân viên trong tiệm đều cười rộ lên, quản lý lúc nãy tranh chấp với đầu cua nhịn không được vỗ tay huýt sáo cổ vũ cho chị chủ, "Quý tỷ nói rất đúng! Quý tỷ nói hay quá! Quý tỷ em là fan mê muội của chị!"

"Con khốn này mày nói gì?" Đầu đinh bị Quý Thần Ly làm mất mặt, thẹn quá thành giận, giơ tay muốn tát Quý Thần Ly.

Mọi người đều tập trung xem tuồng Quý Thần Ly mắng đầu cua, không ai chú ý tới từ chiếc SUV ngừng ngoài cửa lại xuống thêm một người đội mũ lưỡi trai, nhìn giống phụ nữ, nhưng dáng người cao ráo, không biết khi nào đã xuất hiện đằng sau nàng.

Ngay khi tay đầu đinh sắp động tới mặt nàng, mọi người đều nín thở, tay hắn bỗng tát không nổi nữa, cổ tay như bị kìm sắt kẹp chặt lại, giật mãi không ra. Nhìn kỹ mới phát hiện có bàn tay trắng nõn mảnh khảnh túm lấy cổ tay hắn, trông không giống của người học võ, lại làm hắn dùng hết sức lực cũng thoát không được.

Đầu đinh bị mất mặt hai lần, mặt nghẹn đỏ bừng, nhấc chân muốn đá người nọ, không ngờ người kia ra tay trước, thúc gối ngay giữa bụng hắn. Người ngoài chỉ thấy là một cú thúc gối nhè nhẹ, không bằng nửa lực độ cú đá của đầu cua, nhưng hắn lại trắng bệch mặt ngã xoài xuống đất, lăn qua lộn lại.

"Lý ca!" Đám người đi cùng thấy thế kinh hãi, cả đám chạy tới xem hắn thương thế, chỉ thấy đầu đinh ôm bụng cong người, môi run run vì đau, nói không ra lời. Bọn họ không ngờ thoạt nhìn gầy gầy một nữ nhân thế nhưng thân thủ cao siêu như vậy, hai mặt nhìn nhau, lại kinh lại sợ, nói vài câu dọa dẫm rồi nâng Lý ca bỏ chạy. Mấy nhân viên xem mà trầm trồ khen hay, nghĩ không biết lão bản nương nơi nào tìm tới thế ngoại cao nhân, một câu không nói đã cho đám lưu manh kia sợ thất hồn lạc phách.

Quý Thần Ly nhưng không vui như đám tiểu quỷ xem náo nhiệt không chê sự đại này, lo lắng nói: "Minh Lãng, chị không đánh người ta tàn phế đi? Nói trước, em không trả tiền thuốc men đâu!"

Minh Lãng cười khẽ, an ủi nói: "Yên tâm đi, tôi có chừng mực."

Người này cười đến vân đạm phong khinh, nhưng Quý Thần Ly ngẫm lại đầu đinh đau đến lăn lộn khắp sàn, thế nào cũng nhìn không ra Minh Lãng trong miệng "chừng mực".

Nhưng nàng không cơ hội hỏi kỹ, vì bị mấy nhân viên đã lâu không gặp vây quanh.

"Quý tỷ, mấy tháng không thấy lại xinh đẹp a!"

"Tiểu Lưu đúng là chỉ biết nịnh. Quý tỷ, lần này về quê chị có mang đặc sản về không a?"

"Nhìn xem tham ăn chưa kìa! Quý tỷ, em không cần đặc sản, tháng này chị phát nhiều tiền thưởng cho em là được, he he......"

Quý Thần Ly vỗ đầu đứa nhỏ muốn tiền thưởng cười mắng: "Làm không làm chỉ muốn tiền thưởng, lộn xộn cái gì? Làm việc đi!"

Mọi người mồm năm miệng mười xoay quanh Quý Thần Ly, Minh Lãng bị chen qua một bên, đơn giản kéo ghế ngồi xuống, lẳng lặng xem họ cãi cọ ầm ĩ, khóe miệng cong lên, thậm chí đuôi lông mày cũng mang theo ý cười.

Minh Lãng thích Quý Thần Ly như này, dân dã lại đáo để, hai mắt cười cong thành trăng non, chân thành lại rạng rỡ.

Minh Lãng sống hai đời, thấy được rất nhiều bất đồng Quý Thần Ly. Rộng rãi khi niên thiếu, dè dặt khi mới kết hôn, sau lại chanh chua, cuối cùng tuyệt vọng, còn có đời này hết hy vọng, phát bệnh, đủ kiểu Quý Thần Ly. Sớm trước kia, Minh Lãng chỉ thích cô nàng Quý Thần Ly ngây thơ cởi mở khi niên thiếu. Khi đó trong mắt nàng toàn là Minh Lãng, hai người ai đều không biết tương lai giữa hai người sẽ nảy sinh gút mắt tinh phong huyết vũ.

Sau rồi, cô mới biết được mình thích không chỉ là Quý Thần Ly niên thiếu ngây thơ bướng bỉnh. Cô yêu Quý Thần Ly, yêu chính là bản thân nàng, không ngừng ở tính cách nàng.

Minh Lãng yêu cực kỳ Quý Thần Ly bây giờ. Đây là lãnh địa của nàng, nàng là nữ vương cai trị vương quốc, rực rỡ khiến người dời không được mắt.

Minh Lãng yêu Quý Thần Ly, yêu mà cảm kích. Cảm kích nàng, sau khi cô đã làm quá nhiều chuyện không cách nào tha thứ, vẫn sẵn sàng cho cô một cơ hội.



Quý Thần Ly và nhân viên chêm chọc nhau một lúc, nhân viên part-time Tiểu Tôn mới lén lút hỏi: "Ai, Quý tỷ, soái soái tiểu tỷ tỷ kia là ai a? Ngồi ở kia không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chị cười, cười mà tim em muốn tan chảy......"

"Soái? Em chắc không?" Quý Thần Ly chưa bao giờ dùng "soái" đi hình dung Minh Lãng. Nàng sơ ngộ Minh Lãng, Minh Lãng dùng vẻ mỹ lệ vô cùng kinh diễm xuất hiện trước mặt nàng, từ đây nàng hãm sâu vào vô pháp kiềm chế. Nàng cảm thấy Minh Lãng mỹ, diễm, lại chưa từng cảm thấy "soái". Suy cho cùng trong mắt nàng, chỉ có mấy mỹ nam cơ bắp cường tráng trên tạp chí thời trang mới có thể dùng "soái" đi hình dung. Nhưng Quý Thần Ly theo ánh mắt Tiểu Tôn nhìn về phía Minh Lãng, người nọ đội mũ lưỡi trai màu đen, cười âu yếm nhìn nàng, con mắt dưới vành mũ vừa đen vừa sáng, nàng nhìn mà hơi thở đình trệ, tim cũng đột nhiên lỡ một nhịp.

"Minh Lãng." Quý Thần Ly bỗng nhiên gọi.

Minh Lãng mắt lộ nghi hoặc, ý cười chưa thu, hơi nhướng mày, "Ân?"

Quý Thần Ly nâng cằm, kiêu ngạo gật đầu với Minh Lãng, "Chị thật soái."

Nghe được kiêu ngạo trong giọng nàng, trái tim Minh Lãng nóng lên, bật cười, "Thật không?"

"Chị đang hoài nghi ánh mắt em sao?" Quý Thần Ly bước đến chỗ Minh Lãng, như cũ nâng cằm, kiêu ngạo đến tận trời, "Lại soái lại xinh."

Không chút nào keo kiệt tán dương, ngược lại làm Minh Lãng xấu hổ, "Thần Ly......"

Nói còn chưa dứt lời, bị Quý Thần Ly cắt ngang: "Em muốn hôn chị."

"???"Minh Lãng nhìn về đám gia hỏa rõ ràng mang nóng bỏng bát quái chi tâm đằng sau, "Hiện tại?"

"Hiện tại."

"Em xác định?"

Trả lời là Quý Thần Ly cởi xuống mũ lưỡi trai của cô, dâng lên một nụ hôn kiểu Pháp.

Đằng sau kinh rớt cằm. Lão bản nương về nhà một chuyến, chuyện chung thân đại sự giải quyết luôn? Tình huống như thế nào?

Bị mũ lưỡi trai trói buộc tóc dài nháy mắt xõa xuống như thác nước, nhóm nhân viên nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc thấy diện mạo người này. Mọi người nhìn nhau, cả kinh le lưỡi.

Lão bà của lão bản nương...... cũng quá đẹp đi!?

Tiểu Tôn lặng lẽ nói thầm: "Soái khí tiểu tỷ tỷ hóa ra là tiểu tiên nữ......"

Hảo đi, xem ra lão bản nương không chỉ giải quyết xong chung thân đại sự, còn cưới được tiên nữ tỷ tỷ làm lão bà.

Đám thanh niên độc thân Nam Thành chỉ sợ thương tâm muốn chết. Nhân viên quán ăn tâm tình ổn định, thậm chí bắt đầu vui sướng khi người gặp họa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook