Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời
Chương 105: [Phiên ngoại 4] Sau này
Tam Nguyệt Đồ Đằng
19/08/2021
Về việc lão bản nương chỉ về quê một chuyến mà đã mang bạn đời về, nhân
viên vây xem nhất nhất tiếp thu, đặc biệt khi ánh mắt bà chủ đúng là bất phàm, tìm được đại mỹ nhân triệu người có một. Song có điều cưỡng hôn
trước mặt mọi người có điểm quá mức kích thích, trái tim nhỏ bé chịu
không nổi, nhất là mấy nhân viên độc thân từ trong bụng mẹ, âm thầm kịch liệt lên án hành vi vô trách nhiệm của Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly ở C thị nhất không yên lòng chính là hai tiểu điếm của nàng, đi trên đường mí mắt giật liên tục, nàng sợ mình không ở tiệm xảy ra chuyện gì, nên cố ý đi vòng tới tiệm nhìn xem, quả nhiên, thật đúng có chuyện. Xem ra vấn đề tạm thời giải quyết, Quý Thần Ly yên tâm không ít, chào hỏi mọi người, tính toán trước cùng Minh Lãng về nhà dàn xếp xong lại nói.
Lên xe, Quý Thần Ly đắc ý khoe với Minh Lãng, "Cửa hàng của em thế nào?"
Minh Lãng ôm Ngốc Điểu đang nằm trên ghế phụ lên đùi mình, vuốt ve gáy nó, cười gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
"Chỉ là không tệ?"
"Tương đối không tệ, tôi chưa từng thấy tiệm bánh rán nào có phẩm vị như vậy."
Quý Thần Ly vừa lòng hừ hừ, "Thế này mới đúng sao."
Rồi nàng chuyên tâm lái xe, Minh Lãng an tĩnh ngồi, nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khác với C thị, mọi thứ ở Nam Thành đều nhỏ mà tinh tế. Đường cái rất hẹp, đường một chiều không đủ cho hai xe chạy song song, nhưng lại quy hoạch rất chỉnh tề. Cây đa hai bên đường cành lá xum xuê, rễ khí rậm rạp từ giữa chạc cây rủ xuống, nhìn qua đã có nhiều năm lịch sử, trên vỉa hè, mọi người chậm rãi đi bộ.
Quý Thần Ly thuần thục bẻ lái vào một ngã ba, bóng cây họa bóng lên mặt nàng. Minh Lãng quay đầu qua, cảm thấy nàng cùng cảnh sắc ven đường hoàn mỹ dung hợp, hoàn mỹ đến không nói nên lời.
Nàng ở cách tiệm không xa, lái xe phải cua vài vòng, nếu đi bộ thì càng gần một ít. Chưa đầy năm phút đã tới tiểu khu, cùng Minh Lãng mang hành lý cùng với bao lớn bao nhỏ đặc sản Đào Nguyên đưa xách lên nhà, móc ra chìa khóa mở cửa, đứng trước cửa làm động tác "Mời" với Minh Lãng.
Nhà Quý Thần Ly cũng nho nhỏ, 30 mét vuông một phòng một sảnh, trang hoàng đơn giản. Trên bàn để hai cốc thủy tinh không nắp, trên sô pha có hai quyển sách còn chưa đọc xong, ngoài ban công còn nguyên bát đựng cơm cho Ngốc Điểu, còn có bên chân Minh Lãng, một đôi dép lê Hello Kitty màu hồng nhạt không để lên giá, có vẻ nàng ra cửa mới thay ra, đậm nồng hơi thở sinh hoạt.
Quý Thần Ly lấy một đôi Hello Kitty khác từ giá giày xuống, đặt dưới chân Minh Lãng, "Chị đi đôi này đi." Nói xong trước thay giày vào phòng bếp, đun một ấm nước rồi đi rửa mặt. Khi ra tới phát hiện Minh Lãng đĩnh lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha, hai tay câu nệ đặt bên người, chân đi đôi dép hồng nhạt nàng vừa đưa, mặt mày căng thẳng.
Quý Thần Ly có điểm muốn cười, dựa cửa bếp, đảo mắt nghĩ ra chủ ý, rón ra rón rén đi đến sau lưng Minh Lãng, bịt bên mắt phải không bị mù của cô, cố ý đè thấp giọng hỏi: "Đoán xem em là ai?"
Minh Lãng bật cười, nâng tay lên đáp ở mu bàn tay nàng, trầm giọng nói: "Em là Quý Thần Ly."
Nếu là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, đa phần sẽ trả lời "Em là tâm can bảo bối của tôi, là tiểu cục cưng của tôi". Minh Lãng còn chưa học được, chỉ có thể khô khan nói "Em là Quý Thần Ly", nhưng này chỉ đơn giản nhất một câu, Quý Thần Ly cũng đã thấy thật cao hứng.
Rất lâu rất lâu sau này, hai người sẽ thường xuyên chơi trò ấu trĩ này, chỉ là khi đó Minh Lãng đã hiểu được ít kỹ năng dỗ ngon dỗ ngọt, trả lời thường thường rất đa dạng, tỷ như "Em là cô vợ bé bỏng của tôi", "Em là tôi tiểu áo bông", vvv... Đủ kiểu trả lời, nhưng nàng thích nhất một câu rất đơn giản "Em là Quý Thần Ly của tôi", tên nàng, thêm định ngữ "tôi", được Minh Lãng nói ra, nghe bao lần vẫn không thấy đủ.
Tất nhiên, đây là sau này.
Hiện tại Quý Thần Ly, che mắt Minh Lãng cao hứng vài phút, tiếp theo nhét cây lau nhà cho cô, "Em ra ngoài vài tháng, nhà tích một đống bụi, mau đi lau bàn quét tước vệ sinh đi, ngồi ngẩn người làm gì đâu? Chị cho rằng chị vẫn là có người cơm bưng nước rót tận tay Minh tổng tài a? Em nói cho chị, ở đây quy củ chỉ có một, chuyện của mình tự mình làm." Nói xong, còn phi thường xã hội đen mà chọc chọc cằm Minh Lãng, bỏ thêm một câu: "Hiểu?"
"Hiểu, tuyệt đối hiểu." Minh Lãng bị Quý Thần Ly giáo dục một đốn, không nhịn được cười, mới vừa câu nệ lập tức tan thành mây khói, lanh lẹ đi giặt cây lau nhà lau sàn.
Quý Thần Ly nhìn bóng lưng Minh Lãng, nhíu nhíu mày, lại thở phào một hơi.
Từ quá khứ đến bây giờ, hai đời, hai người dường như chưa từng học được cách sống chung.
Câu nệ, xa lạ, xung đột, thậm chí là khắc khẩu, đương khi hạ quyết tâm cùng Minh Lãng ở bên nhau, Quý Thần Ly đã nghĩ tới, cũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ tâm lý.
Sợ sao? Đương nhiên sợ, nhưng ngoài sợ hãi, càng có rất nhiều chờ mong, về nàng cùng Minh Lãng, về tương lai hai người.
Quý Thần Ly phân phó Minh Lãng quét tước vệ sinh, mà nàng lại dựa vào sô pha lười biếng cười ngây ngô, cho đến khi Minh Lãng đang đắm mình giặt cây lau nhà mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, dò nửa người ra khỏi phòng tắm, "Thần Ly, buổi tối tôi ngủ chỗ nào?"
Quý Thần Ly liếc mắt xem Minh Lãng, cười nói: "Trong nhà chỉ có một phòng một giường, chị muốn ngủ chỗ nào?"
Minh Lãng mắt sáng rực lên, "Ý em là......"
"Chị ngủ dưới đất đi."
"A?" Khóe miệng Minh Lãng sụp xuống, "Thần Ly......"
"Còn thất thần làm gì? Tưởng lười biếng a? Lau sàn nhanh lên!"
Minh Lãng:....... (ಥ﹏ಥ)
Vì nàng nói vậy, Minh Lãng bơ phờ cả chiều, thỉnh thoảng còn đấm đấm cái chân thấp khớp thở ngắn than dài, lúc ăn tối cố ý vô tình đề câu: "Có phải sắp trở trời hay không?"
"Vậy sao?" Quý Thần Ly gắp một đũa rau hẹ xào trứng, như không có chuyện gì xảy ra, "Em như thế nào không biết."
"Bằng không sao tôi lại cảm thấy chân bắt đầu đau."
Quý Thần Ly trong lòng vui sướng, nghĩ thầm đầu em còn chưa đau đâu mà chân chị đã đau, chỉ biết nói lung tung, ngoài mặt lại vẫn trấn định, "Vậy để lát nữa em bật máy hút ẩm, bằng không tối chị nằm dưới đất hơi ẩm trọng."
Minh Lãng buồn bực gắp một đũa rau xanh đưa lên miệng, nhai không mùi vị.
Chuyện này là sao? Vào cửa nhà vợ nhưng không lên được giường, Minh Lãng trong lòng đắng ngắt.
Quý Thần Ly nấu cơm, Minh Lãng rửa bát. Cơm nước xong nàng buông chén liền đi tắm rửa, Minh Lãng dọn bát đũa vào bếp, một bên rửa một bên nghĩ cách thực hiện mục tiêu vĩ đại ngủ chung một giường với Quý Thần Ly. Cọ tới cọ lui rửa xong bát đi ra, Quý Thần Ly đang xem TV, không ngẩng đầu lên mà nói: "Vừa nãy em sắp xếp lại hành lý thuận tiện treo quần áo chị vào phòng tắm, chị đi tắm mau đi, người toàn mồ hôi khó ngửi muốn chết."
Minh Lãng nghe ra Quý Thần Ly ghét bỏ, không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy đi tắm.
Vì nàng này một câu, Minh Lãng tắm đến đặc biệt nghiêm túc, thoa hai lần sữa tắm, tẩy đến thơm ngào ngạt mới ra. Đi ra thì đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng ngủ khép hờ, le lói một tia sáng. Minh Lãng đẩy cửa, thấy nàng đang dựa vào đầu giường đọc sách. Nàng nằm ở một bên, bên kia giường dành ra một khoảng trống, nhất thời Minh Lãng có điểm không hiểu ý Quý Thần Ly.
"Còn thất thần làm gì?" Quý Thần Ly khép sách lại, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, "Còn không mau đi lên, lái xe cả ngày, em mệt lắm rồi."
"Em không phải nói......"
"Nhà này có mỗi một giường một chăn, trải cho chị ngủ dưới đất thì em ngủ bằng gì?"
Quý Thần Ly nói đúng lý hợp tình, Minh Lãng vui vẻ ra mặt nương theo bậc thang mà leo xuống, giẫm một chân lên giường, cười tủm tỉm nhìn nàng, cười đến hai mắt cong thành hai đường thẳng, nhìn có chút muốn ăn đòn. Quý Thần Ly vừa bực mình lại vừa buồn cười, buông sách chui vào trong chăn, không thèm nhìn Minh Lãng, "Tắt đèn, ngủ!"
"Hảo." Minh Lãng nghe lời tắt đèn, cũng nằm xuống.
Quý Thần Ly quay lưng về phía Minh Lãng, không ngủ được. Nằm bên là Minh Lãng, nàng không dám lộn xộn, đành phải nhắm hai mắt yên lặng đếm cừu. Đếm được hơn 2000 con, nàng đột nhiên cảm thấy bên người có động tĩnh, vội vàng dỏng tai lên. Sau đó, một cánh tay lặng lẽ đáp lên eo nàng, kéo nàng dịch lại gần, dịch lại gần, rồi lưng nàng dán lên một đoàn mềm mại.
"Làm gì?" Tim Quý Thần Ly nhảy có điểm gia tốc, nhỏ giọng hỏi.
"Không làm gì." Giọng nói Minh Lãng gần sát sau tai nàng, chấn đến tai nàng ngứa ngáy.
"Không làm gì là làm gì?"
"Là không làm gì." Minh Lãng cùng nàng vòng đi vòng lại, lại thu lại cánh tay, mới nói: "Tôi chỉ muốn ôm em."
Mặt nàng đỏ ửng, thật may tối lửa tắt đèn nhìn không thấy, lẩm bẩm nói: "Vậy ôm ngủ đi."
Nhưng tim nàng đập thình thịch bất quy luật, như đang trực chờ nhảy khỏi cổ họng. Nàng rất sợ Minh Lãng nghe thấy, khẩn trương muốn chết, tim lại càng đập nhanh hơn, nên nàng cũng không chú ý tới, nhịp tim Minh Lãng cũng nhanh bất thường.
Giờ thì cừu cũng đếm không nổi nữa, đầu óc Quý Thần Ly loạn thành cuộn chỉ rối, hoàn toàn lý không rõ tâm tư. Không biết qua bao lâu, lại nghe Minh Lãng dán nàng lỗ tai gọi: "Thần Ly."
Quý Thần Ly hoảng sợ, ở trong lòng ngực Minh Lãng giật một cái, mới hỏi: "Sao chị còn chưa ngủ?"
"Vui quá, ngủ không được."
"Mau ngủ đi, ngày mai còn muốn......"
"Thần Ly."
"Lại làm sao vậy?"
"Tôi muốn em."
Nàng sống hai kiếp, kiếp trước còn lăn lộn trong giới giải trí, sao có thể không hiểu ý Minh Lãng là gì. Nhưng này hai đời, nàng chỉ yêu một mình Minh Lãng, còn là yêu đơn phương không được đáp lại, chỉ dám thầm trong đầu tưởng tượng đến chuyện gối chăn, mà còn vừa nghĩ tới thôi mặt đã hồng thành quả táo. Giờ Minh Lãng nói thẳng ra vậy, nàng lại thẹn lại khiếp lại hỉ, cơ thể nóng rực như muốn nổ tung, mặt cơ hồ bốc lên hơi nước, càng không biết đối mặt Minh Lãng thế nào.
Chuyện này Minh Lãng cũng là lần đầu tiên, dù đã thu hết can đảm đề ra, nhưng nhắc xong vẫn cảm thấy thẹn, mặt đỏ tai hồng không biết làm sao. Nhưng nếu đã đề, phải lấy hết can đảm mặt dày mày dạn ăn vạ đến cùng, dù sao tổng phải đi đến này một bước, chọn ngày chi bằng nhằm ngày.
Minh Lãng thấp thỏm bất an chờ nàng hồi đáp, thật lâu sau mới nghe Quý Thần Ly hỏi nhỏ: "Chị...... Chị biết làm sao......"
Đã đến bước này, Minh Lãng cũng liền bất chấp da mặt, dõng dạc nói: "Trước lạ sau quen, ở trong thực chiến học sao......"
Quý Thần Ly vừa nghe liền cười phụt ra, "Còn thực chiến, chị xem em là kẻ thù sao?"
"Tôi...... Tôi......" Minh Lãng bị nàng cười nhạo xì hơi, thấy nàng ý tứ này tám phần là không làm, ủ rũ không ra tiếng.
Ai ngờ Quý Thần Ly xoay người lại, nắm lấy cổ áo Minh Lãng bắt đầu cởi cúc.
"Em...... Em làm gì?"
Quý Thần Ly bằng phẳng nói: "Cởi quần áo a, làm chuyện đó chẳng lẽ còn mặc quần áo sao?"
"Thần Ly......"
Quý Thần Ly cười e lệ, ngẩng đầu hôn cằm Minh Lãng, "Minh Lãng, em cũng muốn chị." Nàng cởi bỏ cuối cùng một cúc áo, ngón tay không an phận vòng ra sau eo Minh Lãng chạy loạn, "Nghĩ hai đời, muốn đến không được......"
Minh Lãng hóa thú, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy Quý Thần Ly, kích động liếm mút cổ nàng, dùng tay xé rách váy ngủ nàng lột xuống dưới.
Không giống dục vọng nguyên thủy, càng như một nghi lễ thiêng liêng tuyên cáo với đối phương.
Đều là lần đầu tiên, hai người thật cẩn thận mà lại trúc trắc, lõa thể quấn quýt mới đầu chỉ có tâm lý thỏa mãn, sau rồi thuần thục vui sướng mới dần tích tụ. Thở dốc ướt át kích tình, cao triều lên đến đỉnh điểm, hai người ôm chặt dính sát vào nhau, cuối cùng đồng thời mềm nhũn ngã xuống giường, toàn thân ướt đẫm.
Ôm nhau không nghĩ buông tay, quá mức hạnh phúc, thế nhưng đều vùi vào cổ đối phương mà khóc.
Quý Thần Ly vẫn luôn thích khóc. Minh Lãng từng tôn thờ đổ máu không đổ lệ, nhưng cùng nàng ở bên nhau, cô thường rơi nước mắt, đại để đều là khi vui mừng tới cực hạn, hoàn toàn mất khống chế.
"Minh Lãng, từ nay về sau, chị là của em." Quý Thần Ly nói.
Minh Lãng dùng sức gật đầu, cao hứng vô cùng, "Thần Ly, em cũng là của tôi."
"Minh Lãng, tìm thời gian tái hôn thôi, không có chứng nhận, em không yên lòng."
Nước mắt Minh Lãng cơ hồ không dừng được, "Hảo."
Cô chờ giờ khắc này lâu như vậy, chờ vài chục năm, có Quý Thần Ly một câu này, đáng giá.
Nhân sinh dài đằng đẵng, không thể cứ mãi ôm đớn đau cùng chấp niệm mà tồn tại. Minh Lãng sau cùng học được buông Quý Thần Ly, Quý Thần Ly sau cùng cũng học được buông tha chính mình. Đáng hay không, chỉ có các nàng mới biết, người ngoài đâu thể bình luận gì.
Sau này, Minh Lãng thành nhân viên của Quý Thần Ly. Hai người cùng nhau kinh doanh tiểu điếm, mỗi ngày cùng nhau mở cửa đóng cửa tiệm. Rảnh rỗi, họ lại thong thả dạo chơi, giống bất cứ một du khách nào, đem ảnh chụp danh lam thắng cảnh nhét đầy máy tính.
Sau này, trên tay hai người đeo lên chiếc nhẫn giống nhau như đúc, vòng tròn màu trắng bạc, che chở hai người nửa đời sau.
Sau này, hai người sống thực hạnh phúc.
------------------------------------------------ Hoàn ------------------------------------------
P/S: Truyện chính thức kết thúc. Cảm tạ mọi người một đường làm bạn từ chương 1 đến đây. Đây là bản edit đầu tay của mình nên không tránh khỏi thiếu sót, có lẽ vì mình mà độ hay của truyện mất 50%. Giữa quá trình edit có khoảng 5 tháng bỏ con giữa chợ nên phải mất hơn năm mới hoàn thành, cảm thấy rất xin lỗi những bạn đang đọc giữa chừng mà vì mình tụt mood.
Tạm biệt Minh Lãng, Thần Thần, Hân Viễn, Đào Nguyên!
Quý Thần Ly ở C thị nhất không yên lòng chính là hai tiểu điếm của nàng, đi trên đường mí mắt giật liên tục, nàng sợ mình không ở tiệm xảy ra chuyện gì, nên cố ý đi vòng tới tiệm nhìn xem, quả nhiên, thật đúng có chuyện. Xem ra vấn đề tạm thời giải quyết, Quý Thần Ly yên tâm không ít, chào hỏi mọi người, tính toán trước cùng Minh Lãng về nhà dàn xếp xong lại nói.
Lên xe, Quý Thần Ly đắc ý khoe với Minh Lãng, "Cửa hàng của em thế nào?"
Minh Lãng ôm Ngốc Điểu đang nằm trên ghế phụ lên đùi mình, vuốt ve gáy nó, cười gật đầu: "Cũng không tệ lắm."
"Chỉ là không tệ?"
"Tương đối không tệ, tôi chưa từng thấy tiệm bánh rán nào có phẩm vị như vậy."
Quý Thần Ly vừa lòng hừ hừ, "Thế này mới đúng sao."
Rồi nàng chuyên tâm lái xe, Minh Lãng an tĩnh ngồi, nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khác với C thị, mọi thứ ở Nam Thành đều nhỏ mà tinh tế. Đường cái rất hẹp, đường một chiều không đủ cho hai xe chạy song song, nhưng lại quy hoạch rất chỉnh tề. Cây đa hai bên đường cành lá xum xuê, rễ khí rậm rạp từ giữa chạc cây rủ xuống, nhìn qua đã có nhiều năm lịch sử, trên vỉa hè, mọi người chậm rãi đi bộ.
Quý Thần Ly thuần thục bẻ lái vào một ngã ba, bóng cây họa bóng lên mặt nàng. Minh Lãng quay đầu qua, cảm thấy nàng cùng cảnh sắc ven đường hoàn mỹ dung hợp, hoàn mỹ đến không nói nên lời.
Nàng ở cách tiệm không xa, lái xe phải cua vài vòng, nếu đi bộ thì càng gần một ít. Chưa đầy năm phút đã tới tiểu khu, cùng Minh Lãng mang hành lý cùng với bao lớn bao nhỏ đặc sản Đào Nguyên đưa xách lên nhà, móc ra chìa khóa mở cửa, đứng trước cửa làm động tác "Mời" với Minh Lãng.
Nhà Quý Thần Ly cũng nho nhỏ, 30 mét vuông một phòng một sảnh, trang hoàng đơn giản. Trên bàn để hai cốc thủy tinh không nắp, trên sô pha có hai quyển sách còn chưa đọc xong, ngoài ban công còn nguyên bát đựng cơm cho Ngốc Điểu, còn có bên chân Minh Lãng, một đôi dép lê Hello Kitty màu hồng nhạt không để lên giá, có vẻ nàng ra cửa mới thay ra, đậm nồng hơi thở sinh hoạt.
Quý Thần Ly lấy một đôi Hello Kitty khác từ giá giày xuống, đặt dưới chân Minh Lãng, "Chị đi đôi này đi." Nói xong trước thay giày vào phòng bếp, đun một ấm nước rồi đi rửa mặt. Khi ra tới phát hiện Minh Lãng đĩnh lưng thẳng tắp ngồi trên sô pha, hai tay câu nệ đặt bên người, chân đi đôi dép hồng nhạt nàng vừa đưa, mặt mày căng thẳng.
Quý Thần Ly có điểm muốn cười, dựa cửa bếp, đảo mắt nghĩ ra chủ ý, rón ra rón rén đi đến sau lưng Minh Lãng, bịt bên mắt phải không bị mù của cô, cố ý đè thấp giọng hỏi: "Đoán xem em là ai?"
Minh Lãng bật cười, nâng tay lên đáp ở mu bàn tay nàng, trầm giọng nói: "Em là Quý Thần Ly."
Nếu là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, đa phần sẽ trả lời "Em là tâm can bảo bối của tôi, là tiểu cục cưng của tôi". Minh Lãng còn chưa học được, chỉ có thể khô khan nói "Em là Quý Thần Ly", nhưng này chỉ đơn giản nhất một câu, Quý Thần Ly cũng đã thấy thật cao hứng.
Rất lâu rất lâu sau này, hai người sẽ thường xuyên chơi trò ấu trĩ này, chỉ là khi đó Minh Lãng đã hiểu được ít kỹ năng dỗ ngon dỗ ngọt, trả lời thường thường rất đa dạng, tỷ như "Em là cô vợ bé bỏng của tôi", "Em là tôi tiểu áo bông", vvv... Đủ kiểu trả lời, nhưng nàng thích nhất một câu rất đơn giản "Em là Quý Thần Ly của tôi", tên nàng, thêm định ngữ "tôi", được Minh Lãng nói ra, nghe bao lần vẫn không thấy đủ.
Tất nhiên, đây là sau này.
Hiện tại Quý Thần Ly, che mắt Minh Lãng cao hứng vài phút, tiếp theo nhét cây lau nhà cho cô, "Em ra ngoài vài tháng, nhà tích một đống bụi, mau đi lau bàn quét tước vệ sinh đi, ngồi ngẩn người làm gì đâu? Chị cho rằng chị vẫn là có người cơm bưng nước rót tận tay Minh tổng tài a? Em nói cho chị, ở đây quy củ chỉ có một, chuyện của mình tự mình làm." Nói xong, còn phi thường xã hội đen mà chọc chọc cằm Minh Lãng, bỏ thêm một câu: "Hiểu?"
"Hiểu, tuyệt đối hiểu." Minh Lãng bị Quý Thần Ly giáo dục một đốn, không nhịn được cười, mới vừa câu nệ lập tức tan thành mây khói, lanh lẹ đi giặt cây lau nhà lau sàn.
Quý Thần Ly nhìn bóng lưng Minh Lãng, nhíu nhíu mày, lại thở phào một hơi.
Từ quá khứ đến bây giờ, hai đời, hai người dường như chưa từng học được cách sống chung.
Câu nệ, xa lạ, xung đột, thậm chí là khắc khẩu, đương khi hạ quyết tâm cùng Minh Lãng ở bên nhau, Quý Thần Ly đã nghĩ tới, cũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ tâm lý.
Sợ sao? Đương nhiên sợ, nhưng ngoài sợ hãi, càng có rất nhiều chờ mong, về nàng cùng Minh Lãng, về tương lai hai người.
Quý Thần Ly phân phó Minh Lãng quét tước vệ sinh, mà nàng lại dựa vào sô pha lười biếng cười ngây ngô, cho đến khi Minh Lãng đang đắm mình giặt cây lau nhà mới đột nhiên nhớ ra một chuyện, dò nửa người ra khỏi phòng tắm, "Thần Ly, buổi tối tôi ngủ chỗ nào?"
Quý Thần Ly liếc mắt xem Minh Lãng, cười nói: "Trong nhà chỉ có một phòng một giường, chị muốn ngủ chỗ nào?"
Minh Lãng mắt sáng rực lên, "Ý em là......"
"Chị ngủ dưới đất đi."
"A?" Khóe miệng Minh Lãng sụp xuống, "Thần Ly......"
"Còn thất thần làm gì? Tưởng lười biếng a? Lau sàn nhanh lên!"
Minh Lãng:....... (ಥ﹏ಥ)
Vì nàng nói vậy, Minh Lãng bơ phờ cả chiều, thỉnh thoảng còn đấm đấm cái chân thấp khớp thở ngắn than dài, lúc ăn tối cố ý vô tình đề câu: "Có phải sắp trở trời hay không?"
"Vậy sao?" Quý Thần Ly gắp một đũa rau hẹ xào trứng, như không có chuyện gì xảy ra, "Em như thế nào không biết."
"Bằng không sao tôi lại cảm thấy chân bắt đầu đau."
Quý Thần Ly trong lòng vui sướng, nghĩ thầm đầu em còn chưa đau đâu mà chân chị đã đau, chỉ biết nói lung tung, ngoài mặt lại vẫn trấn định, "Vậy để lát nữa em bật máy hút ẩm, bằng không tối chị nằm dưới đất hơi ẩm trọng."
Minh Lãng buồn bực gắp một đũa rau xanh đưa lên miệng, nhai không mùi vị.
Chuyện này là sao? Vào cửa nhà vợ nhưng không lên được giường, Minh Lãng trong lòng đắng ngắt.
Quý Thần Ly nấu cơm, Minh Lãng rửa bát. Cơm nước xong nàng buông chén liền đi tắm rửa, Minh Lãng dọn bát đũa vào bếp, một bên rửa một bên nghĩ cách thực hiện mục tiêu vĩ đại ngủ chung một giường với Quý Thần Ly. Cọ tới cọ lui rửa xong bát đi ra, Quý Thần Ly đang xem TV, không ngẩng đầu lên mà nói: "Vừa nãy em sắp xếp lại hành lý thuận tiện treo quần áo chị vào phòng tắm, chị đi tắm mau đi, người toàn mồ hôi khó ngửi muốn chết."
Minh Lãng nghe ra Quý Thần Ly ghét bỏ, không kịp nghĩ nhiều, vội vội vàng vàng chạy đi tắm.
Vì nàng này một câu, Minh Lãng tắm đến đặc biệt nghiêm túc, thoa hai lần sữa tắm, tẩy đến thơm ngào ngạt mới ra. Đi ra thì đèn phòng khách đã tắt, cửa phòng ngủ khép hờ, le lói một tia sáng. Minh Lãng đẩy cửa, thấy nàng đang dựa vào đầu giường đọc sách. Nàng nằm ở một bên, bên kia giường dành ra một khoảng trống, nhất thời Minh Lãng có điểm không hiểu ý Quý Thần Ly.
"Còn thất thần làm gì?" Quý Thần Ly khép sách lại, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, "Còn không mau đi lên, lái xe cả ngày, em mệt lắm rồi."
"Em không phải nói......"
"Nhà này có mỗi một giường một chăn, trải cho chị ngủ dưới đất thì em ngủ bằng gì?"
Quý Thần Ly nói đúng lý hợp tình, Minh Lãng vui vẻ ra mặt nương theo bậc thang mà leo xuống, giẫm một chân lên giường, cười tủm tỉm nhìn nàng, cười đến hai mắt cong thành hai đường thẳng, nhìn có chút muốn ăn đòn. Quý Thần Ly vừa bực mình lại vừa buồn cười, buông sách chui vào trong chăn, không thèm nhìn Minh Lãng, "Tắt đèn, ngủ!"
"Hảo." Minh Lãng nghe lời tắt đèn, cũng nằm xuống.
Quý Thần Ly quay lưng về phía Minh Lãng, không ngủ được. Nằm bên là Minh Lãng, nàng không dám lộn xộn, đành phải nhắm hai mắt yên lặng đếm cừu. Đếm được hơn 2000 con, nàng đột nhiên cảm thấy bên người có động tĩnh, vội vàng dỏng tai lên. Sau đó, một cánh tay lặng lẽ đáp lên eo nàng, kéo nàng dịch lại gần, dịch lại gần, rồi lưng nàng dán lên một đoàn mềm mại.
"Làm gì?" Tim Quý Thần Ly nhảy có điểm gia tốc, nhỏ giọng hỏi.
"Không làm gì." Giọng nói Minh Lãng gần sát sau tai nàng, chấn đến tai nàng ngứa ngáy.
"Không làm gì là làm gì?"
"Là không làm gì." Minh Lãng cùng nàng vòng đi vòng lại, lại thu lại cánh tay, mới nói: "Tôi chỉ muốn ôm em."
Mặt nàng đỏ ửng, thật may tối lửa tắt đèn nhìn không thấy, lẩm bẩm nói: "Vậy ôm ngủ đi."
Nhưng tim nàng đập thình thịch bất quy luật, như đang trực chờ nhảy khỏi cổ họng. Nàng rất sợ Minh Lãng nghe thấy, khẩn trương muốn chết, tim lại càng đập nhanh hơn, nên nàng cũng không chú ý tới, nhịp tim Minh Lãng cũng nhanh bất thường.
Giờ thì cừu cũng đếm không nổi nữa, đầu óc Quý Thần Ly loạn thành cuộn chỉ rối, hoàn toàn lý không rõ tâm tư. Không biết qua bao lâu, lại nghe Minh Lãng dán nàng lỗ tai gọi: "Thần Ly."
Quý Thần Ly hoảng sợ, ở trong lòng ngực Minh Lãng giật một cái, mới hỏi: "Sao chị còn chưa ngủ?"
"Vui quá, ngủ không được."
"Mau ngủ đi, ngày mai còn muốn......"
"Thần Ly."
"Lại làm sao vậy?"
"Tôi muốn em."
Nàng sống hai kiếp, kiếp trước còn lăn lộn trong giới giải trí, sao có thể không hiểu ý Minh Lãng là gì. Nhưng này hai đời, nàng chỉ yêu một mình Minh Lãng, còn là yêu đơn phương không được đáp lại, chỉ dám thầm trong đầu tưởng tượng đến chuyện gối chăn, mà còn vừa nghĩ tới thôi mặt đã hồng thành quả táo. Giờ Minh Lãng nói thẳng ra vậy, nàng lại thẹn lại khiếp lại hỉ, cơ thể nóng rực như muốn nổ tung, mặt cơ hồ bốc lên hơi nước, càng không biết đối mặt Minh Lãng thế nào.
Chuyện này Minh Lãng cũng là lần đầu tiên, dù đã thu hết can đảm đề ra, nhưng nhắc xong vẫn cảm thấy thẹn, mặt đỏ tai hồng không biết làm sao. Nhưng nếu đã đề, phải lấy hết can đảm mặt dày mày dạn ăn vạ đến cùng, dù sao tổng phải đi đến này một bước, chọn ngày chi bằng nhằm ngày.
Minh Lãng thấp thỏm bất an chờ nàng hồi đáp, thật lâu sau mới nghe Quý Thần Ly hỏi nhỏ: "Chị...... Chị biết làm sao......"
Đã đến bước này, Minh Lãng cũng liền bất chấp da mặt, dõng dạc nói: "Trước lạ sau quen, ở trong thực chiến học sao......"
Quý Thần Ly vừa nghe liền cười phụt ra, "Còn thực chiến, chị xem em là kẻ thù sao?"
"Tôi...... Tôi......" Minh Lãng bị nàng cười nhạo xì hơi, thấy nàng ý tứ này tám phần là không làm, ủ rũ không ra tiếng.
Ai ngờ Quý Thần Ly xoay người lại, nắm lấy cổ áo Minh Lãng bắt đầu cởi cúc.
"Em...... Em làm gì?"
Quý Thần Ly bằng phẳng nói: "Cởi quần áo a, làm chuyện đó chẳng lẽ còn mặc quần áo sao?"
"Thần Ly......"
Quý Thần Ly cười e lệ, ngẩng đầu hôn cằm Minh Lãng, "Minh Lãng, em cũng muốn chị." Nàng cởi bỏ cuối cùng một cúc áo, ngón tay không an phận vòng ra sau eo Minh Lãng chạy loạn, "Nghĩ hai đời, muốn đến không được......"
Minh Lãng hóa thú, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy Quý Thần Ly, kích động liếm mút cổ nàng, dùng tay xé rách váy ngủ nàng lột xuống dưới.
Không giống dục vọng nguyên thủy, càng như một nghi lễ thiêng liêng tuyên cáo với đối phương.
Đều là lần đầu tiên, hai người thật cẩn thận mà lại trúc trắc, lõa thể quấn quýt mới đầu chỉ có tâm lý thỏa mãn, sau rồi thuần thục vui sướng mới dần tích tụ. Thở dốc ướt át kích tình, cao triều lên đến đỉnh điểm, hai người ôm chặt dính sát vào nhau, cuối cùng đồng thời mềm nhũn ngã xuống giường, toàn thân ướt đẫm.
Ôm nhau không nghĩ buông tay, quá mức hạnh phúc, thế nhưng đều vùi vào cổ đối phương mà khóc.
Quý Thần Ly vẫn luôn thích khóc. Minh Lãng từng tôn thờ đổ máu không đổ lệ, nhưng cùng nàng ở bên nhau, cô thường rơi nước mắt, đại để đều là khi vui mừng tới cực hạn, hoàn toàn mất khống chế.
"Minh Lãng, từ nay về sau, chị là của em." Quý Thần Ly nói.
Minh Lãng dùng sức gật đầu, cao hứng vô cùng, "Thần Ly, em cũng là của tôi."
"Minh Lãng, tìm thời gian tái hôn thôi, không có chứng nhận, em không yên lòng."
Nước mắt Minh Lãng cơ hồ không dừng được, "Hảo."
Cô chờ giờ khắc này lâu như vậy, chờ vài chục năm, có Quý Thần Ly một câu này, đáng giá.
Nhân sinh dài đằng đẵng, không thể cứ mãi ôm đớn đau cùng chấp niệm mà tồn tại. Minh Lãng sau cùng học được buông Quý Thần Ly, Quý Thần Ly sau cùng cũng học được buông tha chính mình. Đáng hay không, chỉ có các nàng mới biết, người ngoài đâu thể bình luận gì.
Sau này, Minh Lãng thành nhân viên của Quý Thần Ly. Hai người cùng nhau kinh doanh tiểu điếm, mỗi ngày cùng nhau mở cửa đóng cửa tiệm. Rảnh rỗi, họ lại thong thả dạo chơi, giống bất cứ một du khách nào, đem ảnh chụp danh lam thắng cảnh nhét đầy máy tính.
Sau này, trên tay hai người đeo lên chiếc nhẫn giống nhau như đúc, vòng tròn màu trắng bạc, che chở hai người nửa đời sau.
Sau này, hai người sống thực hạnh phúc.
------------------------------------------------ Hoàn ------------------------------------------
P/S: Truyện chính thức kết thúc. Cảm tạ mọi người một đường làm bạn từ chương 1 đến đây. Đây là bản edit đầu tay của mình nên không tránh khỏi thiếu sót, có lẽ vì mình mà độ hay của truyện mất 50%. Giữa quá trình edit có khoảng 5 tháng bỏ con giữa chợ nên phải mất hơn năm mới hoàn thành, cảm thấy rất xin lỗi những bạn đang đọc giữa chừng mà vì mình tụt mood.
Tạm biệt Minh Lãng, Thần Thần, Hân Viễn, Đào Nguyên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.