Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử
Chương 34:
Hàn Xuyên Tử
24/04/2023
Hai người Công Tôn Ưởng vừa rời đi, Trần Chẩn bèn bố trí cho công tử Ngang sang một nhã phòng khác, dặn dò Thích Quang: “Hôm nay thượng tướng quân gặp may, ngươi bảo ông chủ Lâm sắp xếp hai tay chơi đến bồi tiếp thượng tướng quân vui chơi thoả thích!”
Thích Quang vâng một tiếng, rồi lui ra ngoài sắp xếp. Nhìn thấy trong phòng không còn ai, Trần Chẩn cười nói với công tử Ngang: “Thượng tướng quân, người đi nước cờ này quả nhiên tuyệt diệu!”
Công tử Ngang ngạc nhiên nhìn Trần Chẩn: “Nước cờ nào kia?”
Trần Chẩn lại cười, chậm rãi nói: “Nước cờ vừa rồi! Thượng tướng quân xem, một câu nói vu vơ, không những có được người đẹp, mà còn kết thân được với Tần Công. Thượng tướng quân có được Thái Sơn là Tần Công, thiên hạ liệt quốc còn ai không ngưỡng mộ?”
Công tử Ngang sực tỉnh, vội vòng tay vái: “Nói tới chuyện này, thực sự phải cảm tạ người mai mối là ông.”
Trần Chẩn nghe được câu này, không bỏ lỡ thời cơ, lập tức tiếp lời: “Nếu đúng thượng tướng quân muốn ban thưởng cho hạ quan, xin ban thưởng thứ gì thực dụng một chút!”
“Thượng đại phu muốn gì, xin cứ nói thẳng!”
Trần Chẩn thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ quan không biết vì cớ gì mà đắc tội với Bạch tướng quốc, chỗ nào cũng bị tướng quốc chèn ép. Hạ quan trong lòng không cam chịu, song chức thấp lời mọn, có oán hờn cũng không biết bày tỏ cùng ai.”
Công tử Ngang gật đầu nói: “Thượng đại phu nói rất đúng. Một là lão Bạch Khuê, hai là lão Long Giả, trong triều sớm tối lượn lờ hai chòm râu trắng ấy, sao chẳng ấm ức bực bội?”
Trần Chẩn liếc nhìn công tử Ngang, lại thở dài một tiếng: “Hiện tại chúa thượng chỉ nghe lời hai người họ, dù hạ quan và thượng tướng quân muốn thi triển tài năng, cũng khó lắm thay!”
Công tử Ngang trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Lão Bạch Khuê chiếm chỗ mà chẳng làm được cái thá gì, vị trí tướng quốc của lão có lẽ sắp kết thúc được rồi!”
Trần Chẩn lại thở dài thườn thượt: “Kết thúc cũng có ích gì? Hạ quan nghe nói tướng quốc sớm đã tìm được người thay thế!”
Công tử Ngang ngạc nhiên hỏi: “Ai?”
“Chu Uy!”
“Ông nói là Chu tư đồ ư?” Công tử Ngang bật cười. “Sao có thể là ông ta được? Trong mắt bản công tử, vị trí này chỉ có một người thích hợp, chính là thượng đại phu Trần Chẩn!”
Trần Chẩn khấu bái sát đất: “Hạ quan khấu tạ ân đức tái sinh của công tử!”
Công tử Ngang kéo Trần Chẩn đứng dậy: “Đứng lên! Đứng lên! Sao ông phải làm như vậy? Bản công tử còn có một chuyện muốn hỏi ông!”
“Thượng tướng quân có gì chỉ bảo, hạ quan xin được phụng mệnh!”
“Buổi chiều ông có nói tới chuyện xưng vương, có thực quân phụ muốn như vậy không?”
“Chúa thượng có ý đó hay không, hạ quan xin kể ra một chuyện, thượng tướng quân nghe xong khắc biết. Vào ngày tế cờ, sau khi thượng tướng quân rời đi, hạ quan cũng cáo lui. Chúa thượng đã giữ hạ quan lại, kể với hạ quan rằng trong khi ngủ gật, mơ thấy Chu thiên tử khoe khoang vương phục trên người. Sau đó, chúa thượng hào hứng bàn về các loại vương phục với hạ quan, phê phán nghi lễ Chu thất rườm rà phức tạp.”
Công tử Ngang ngẩn ra: “Vậy thì sao? Quân phụ xưa nay luôn chê bai nghi lễ Chu thất rườm rà. Những lời phê phán kiểu này, bản công tử đã nghe nhiều lần rồi!”
“Xin thượng tướng quân nhớ lại một chi tiết!” Trần Chẩn tiến lên trước một bước. “Hôm đó Công Tôn Ưởng vào triều, mở miệng đã gọi ‘bệ hạ’, rõ ràng là lời nói của loạn thần tặc tử, song chúa thượng lại không hề trách cứ, chỉ trách ông ta không hiểu lễ nghi. Sau đó, Công Tôn Ưởng hết lời ủng hộ chúa thượng xưng vương, chúa thượng ngoài miệng phản đối, song trong lòng lại rất vui vẻ.”
“Đã như vậy, vì sao quân phụ lại chọn hắn làm vật tế cờ vào ngày hôm đó?”
“Đó chính là vì thượng tướng quân! Tướng quân là người chúa thượng coi trọng, hôm đó thượng tướng quân một lòng muốn trị tội Công Tôn Ưởng, chúa thượng còn nói gì được nữa? Hơn nữa, doạ Công Tôn Ưởng một chút, cũng là ý muốn của chúa thượng. Vì người này, vài năm qua chúa thượng đã phải chịu không biết bao nhiêu muộn phiền, cũng phải nhân dịp để trút bỏ bực bội trong lòng!”
Công tử Ngang cười nói: “Suy nghĩ của quân phụ, ông đều thấu hiểu đến chân tơ kẽ tóc!”
Trần Chẩn cũng cười: “Thượng tướng quân nếu không tin, cứ thử khắc biết!”
“Thử như thế nào?”
“Chúa thượng chẳng phải mơ thấy vương phục ư? Hạ quan sẽ sai người may cho chúa thượng một bộ vương phục, nếu chúa thượng không mặc, cho thấy chúa thượng không có ý này. Còn nếu chúa thượng mặc…” Nói tới đây, Trần Chẩn chỉ cười hì hì.
Công tử Ngang ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Được, cứ làm theo ý ông!”
Thích Quang vâng một tiếng, rồi lui ra ngoài sắp xếp. Nhìn thấy trong phòng không còn ai, Trần Chẩn cười nói với công tử Ngang: “Thượng tướng quân, người đi nước cờ này quả nhiên tuyệt diệu!”
Công tử Ngang ngạc nhiên nhìn Trần Chẩn: “Nước cờ nào kia?”
Trần Chẩn lại cười, chậm rãi nói: “Nước cờ vừa rồi! Thượng tướng quân xem, một câu nói vu vơ, không những có được người đẹp, mà còn kết thân được với Tần Công. Thượng tướng quân có được Thái Sơn là Tần Công, thiên hạ liệt quốc còn ai không ngưỡng mộ?”
Công tử Ngang sực tỉnh, vội vòng tay vái: “Nói tới chuyện này, thực sự phải cảm tạ người mai mối là ông.”
Trần Chẩn nghe được câu này, không bỏ lỡ thời cơ, lập tức tiếp lời: “Nếu đúng thượng tướng quân muốn ban thưởng cho hạ quan, xin ban thưởng thứ gì thực dụng một chút!”
“Thượng đại phu muốn gì, xin cứ nói thẳng!”
Trần Chẩn thở dài một tiếng rồi nói: “Hạ quan không biết vì cớ gì mà đắc tội với Bạch tướng quốc, chỗ nào cũng bị tướng quốc chèn ép. Hạ quan trong lòng không cam chịu, song chức thấp lời mọn, có oán hờn cũng không biết bày tỏ cùng ai.”
Công tử Ngang gật đầu nói: “Thượng đại phu nói rất đúng. Một là lão Bạch Khuê, hai là lão Long Giả, trong triều sớm tối lượn lờ hai chòm râu trắng ấy, sao chẳng ấm ức bực bội?”
Trần Chẩn liếc nhìn công tử Ngang, lại thở dài một tiếng: “Hiện tại chúa thượng chỉ nghe lời hai người họ, dù hạ quan và thượng tướng quân muốn thi triển tài năng, cũng khó lắm thay!”
Công tử Ngang trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Lão Bạch Khuê chiếm chỗ mà chẳng làm được cái thá gì, vị trí tướng quốc của lão có lẽ sắp kết thúc được rồi!”
Trần Chẩn lại thở dài thườn thượt: “Kết thúc cũng có ích gì? Hạ quan nghe nói tướng quốc sớm đã tìm được người thay thế!”
Công tử Ngang ngạc nhiên hỏi: “Ai?”
“Chu Uy!”
“Ông nói là Chu tư đồ ư?” Công tử Ngang bật cười. “Sao có thể là ông ta được? Trong mắt bản công tử, vị trí này chỉ có một người thích hợp, chính là thượng đại phu Trần Chẩn!”
Trần Chẩn khấu bái sát đất: “Hạ quan khấu tạ ân đức tái sinh của công tử!”
Công tử Ngang kéo Trần Chẩn đứng dậy: “Đứng lên! Đứng lên! Sao ông phải làm như vậy? Bản công tử còn có một chuyện muốn hỏi ông!”
“Thượng tướng quân có gì chỉ bảo, hạ quan xin được phụng mệnh!”
“Buổi chiều ông có nói tới chuyện xưng vương, có thực quân phụ muốn như vậy không?”
“Chúa thượng có ý đó hay không, hạ quan xin kể ra một chuyện, thượng tướng quân nghe xong khắc biết. Vào ngày tế cờ, sau khi thượng tướng quân rời đi, hạ quan cũng cáo lui. Chúa thượng đã giữ hạ quan lại, kể với hạ quan rằng trong khi ngủ gật, mơ thấy Chu thiên tử khoe khoang vương phục trên người. Sau đó, chúa thượng hào hứng bàn về các loại vương phục với hạ quan, phê phán nghi lễ Chu thất rườm rà phức tạp.”
Công tử Ngang ngẩn ra: “Vậy thì sao? Quân phụ xưa nay luôn chê bai nghi lễ Chu thất rườm rà. Những lời phê phán kiểu này, bản công tử đã nghe nhiều lần rồi!”
“Xin thượng tướng quân nhớ lại một chi tiết!” Trần Chẩn tiến lên trước một bước. “Hôm đó Công Tôn Ưởng vào triều, mở miệng đã gọi ‘bệ hạ’, rõ ràng là lời nói của loạn thần tặc tử, song chúa thượng lại không hề trách cứ, chỉ trách ông ta không hiểu lễ nghi. Sau đó, Công Tôn Ưởng hết lời ủng hộ chúa thượng xưng vương, chúa thượng ngoài miệng phản đối, song trong lòng lại rất vui vẻ.”
“Đã như vậy, vì sao quân phụ lại chọn hắn làm vật tế cờ vào ngày hôm đó?”
“Đó chính là vì thượng tướng quân! Tướng quân là người chúa thượng coi trọng, hôm đó thượng tướng quân một lòng muốn trị tội Công Tôn Ưởng, chúa thượng còn nói gì được nữa? Hơn nữa, doạ Công Tôn Ưởng một chút, cũng là ý muốn của chúa thượng. Vì người này, vài năm qua chúa thượng đã phải chịu không biết bao nhiêu muộn phiền, cũng phải nhân dịp để trút bỏ bực bội trong lòng!”
Công tử Ngang cười nói: “Suy nghĩ của quân phụ, ông đều thấu hiểu đến chân tơ kẽ tóc!”
Trần Chẩn cũng cười: “Thượng tướng quân nếu không tin, cứ thử khắc biết!”
“Thử như thế nào?”
“Chúa thượng chẳng phải mơ thấy vương phục ư? Hạ quan sẽ sai người may cho chúa thượng một bộ vương phục, nếu chúa thượng không mặc, cho thấy chúa thượng không có ý này. Còn nếu chúa thượng mặc…” Nói tới đây, Trần Chẩn chỉ cười hì hì.
Công tử Ngang ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu nói: “Được, cứ làm theo ý ông!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.