Chiến Quốc Tung Hoành - Thế Cục Quỷ Cốc Tử
Chương 35:
Hàn Xuyên Tử
24/04/2023
Trên phố Tây Nhai thành An Ấp, ở gần ngã rẽ có một tiệm may. Ông chủ tiệm may tên gọi Bàng Hành, vợ mất sớm để lại một đứa con trai, tên là Bàng Quyên. Bàng Hành một lòng muốn truyền lại tuyệt kỹ cắt may cho con trai, nào ngờ Bàng Quyên lại chẳng để tâm tới kéo thước vải vóc, chỉ hứng thú với giáo mác côn đao. Thấy con trai sớm đã qua tuổi đội mũ(3) trong lòng Bàng Hành ngày càng lo lắng.
Buổi trưa hôm nay, nhìn thấy Bàng Quyên tay cầm kiếm nhăm nhăm lẻn ra ngoài, Bàng Hành gọi con lại, cầm kéo, thước lên, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Quyên Nhi, con chẳng chú tâm tới kỹ nghệ nhà ta, từ sáng tới tối lúc nào cũng thấy khua đao múa giáo. Chỉ nghe nói người múa giáo chết dưới giáo, người múa đao chết dưới đao, chưa nghe ai nói thợ may chết dưới đường kim mũi chỉ. Con thử nghĩ xem, đã là người thì không thể để mình trần. Chỉ cần người ta không để mình trần, nghề may vẫn có thể kiếm cơm. Chỉ cần con giỏi nghề, tự khắc có danh tiếng. Chẳng nói đâu xa, trong cả An Ấp này, không ai không biết tới danh tiếng của cha con. Đó là vì sao? Bởi tay nghề của cha con rất khéo. Con biết đấy, ngay cả Chu thiên tử…”
Bỗng thấy Bàng Quyên mở to mắt, ngoảnh nhìn ra cửa, Bàng Hành nghiêm giọng quát: “Quyên Nhi!”
“Cha!” Bàng Quyên chỉ tay ra cửa, cười hì hì mà nói. “Có mối làm ăn tới kìa!”
Bàng Hành quay người nhìn ra, thì thấy quan hộ viện La Văn của phủ thượng đại phu đang bước vào. La Văn nhiều hơn Bàng Quyên vài tuổi, có quen biết Bàng Hành, thường giới thiệu mối làm ăn cho ông ta. Nhìn thấy khách quen, Bàng Hành lập tức bỏ Bàng Quyên, đon đả nghênh đón: “La Văn đấy ư? Sao hôm nay cậu lại phải đích thân tới tận đây thế?”
Bàng Quyên chớp thời cơ, xách kiếm chuồn luôn khỏi cửa. Bàng Hành phát giác ra, quát to: “Quyên Nhi, lại đi đâu đấy?”
Bàng Quyên vừa rảo bước vừa ngoảnh đầu đáp: “Cha, hai người cứ bàn chuyện làm ăn đi, con đi hóng mát một chốc, sẽ về ngay!”
Bàng Hành điên ruột, đang định lớn tiếng rày la thì La Văn ngăn lại: “Chú Bàng, cứ để cậu ấy đi, vãn sinh muốn bàn với chú một chuyện, có cậu ta ở đây cũng không tiện.”
Bàng Hành cười hỏi: “Chỉ là chuyện làm ăn, sao lại ra vẻ bí hiểm đến thế?”
La Văn chậm rãi nói: “Trong phủ muốn nhờ chú Bàng làm giúp một việc lớn!”
Bàng Hành phì cười mà nói: “Ngoại trừ chuyện may vương phục, trong thiên hạ đâu còn việc gì lớn cho một thợ may nữa?”
“Chú Bàng, có phải việc lớn hay không vãn sinh không dám chắc. Có điều, vãn sinh nghe lão quản gia nói, nếu chú Bàng làm tốt, trong phủ sẽ trả công gấp đôi!”
Bàng Hành lại cười: “Thế ư? Cậu nói xem, là việc lớn gì thế?”
“Cụ thể thế nào, vãn sinh cũng không rõ. Lão quản gia muốn chú đích thân đến phủ một chuyến!”
Bàng Hành suy nghĩ một lát rồi thu dọn qua loa cửa hàng, mang theo thước da, đóng cửa, đi theo La Văn tới phủ thượng đại phu. Hai người rẽ tới rẽ lui, tới trước một khu nhà nhỏ. Khi sắp tới cổng, La Văn dừng bước, khẽ căn dặn: “Chú Bàng, lão quản gia tính khí nóng nảy, chớ nên thất lễ!”
Bàng Hành không hiểu, nói huỵch toẹt: “Chỉ là một quản gia mà thôi, có gì mà thất lễ?”
La Văn suỵt khẽ một tiếng, vẻ mặt hết sức căng thẳng: “Chú Bàng chớ nói những lời như vậy! Nếu làm lão quản gia tức giận, không những việc làm ăn đổ bể, mà sống cũng không yên thân đâu!”
Bàng Hành cười nói: “Yên tâm đi, chú Bàng đây cũng hiểu chút lễ nghĩa!”
Hai người bước vào phòng, Thích Quang đã đợi sẵn ở đó. La Văn bước vào trước, quỳ xuống bái lạy: “Bẩm lão quản gia, tiểu nhân đã mời Bàng sư phụ tới!”
Thích Quang ngồi ngay ngắn trên đất, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào!”
Bàng Hành bước vào, liếc nhìn Thích Quang, thấy người này quả là ngạo mạn, chỉ hơi vòng tay cúi đầu mà nói: “Bàng Hành phố Tây Nhai xin chào gia lão!”
Thích Quang thấy Bàng Hành không lạy chào, sầm ngay mặt xuống, lia ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn ông từ đầu tới chân, rồi lạnh lùng hỏi: “Bàng sư phụ, Thích mỗ nghe La Văn nói, năm xưa Bàng sư phụ từng tới Chu thất may vương phục cho Chu thiên tử, có chuyện đó không?”
Bàng Hành không e dè cũng không kiêu ngạo, trả lời rành rọt: “Hồi bẩm gia lão, hai mươi năm trước tiểu dân từng là phùng nhân của Đại Chu.”
Thích Quang ra vẻ chưa nghe rõ, hỏi lại: “Phùng nhân của Chu thất? Là thợ may ư?”
“Không, là phùng nhân!”
“Thế nào là phùng nhân?”
“Phùng nhân là quan đại phu của Đại Chu, chuyên may vương phục cho Chu thất.”
Thích Quang bỗng bật ra một tràng cười sằng sặc, cười đã rồi liền hơi vòng tay hướng về phía Bàng Hành, cất giọng châm chọc: “Hoá ra sư phụ Bàng từng là đại phu của Đại Chu cơ đấy, thảo dân Thích Quang thất kính, thất kính!”
Bàng Hành mặt hơi đỏ lên, cúi đầu không nói. Thích Quang tiếp tục xếch mé: “Bàng sư phụ đã là phùng nhân của Đại Chu, chắc hẳn có biết may các loại trang phục của thiên tử chứ?”
Bàng Hành hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Hiển nhiên! Các loại trang phục của thiên tử, Bàng Hành tôi không kiểu nào không biết!”
“Tốt lắm!” Thích Quang gật đầu nói. “Bàng phùng nhân, Thích mỗ muốn ông may cho ba bộ triều phục của thiên tử, một bộ biền phục, một bộ ti phục, một bộ ma phục, gồm đủ vương miện, giày hia, đai lưng, không được thiếu món nào, phải đủ tất cả mới tính là một bộ! Thích mỗ nghe nói, tiền công của một bộ trang phục như vậy thường là ba lượng vàng. Thích mỗ đã nói là làm, sẽ trả ông sáu lượng vàng, ba bộ tổng cộng mười tám lượng vàng. Nếu ông làm tốt, đảm bảo cuộc sống sau này sẽ vô cùng sung túc. Còn nếu làm không tốt…” Ánh mắt Thích Quang sắt lại, rồi không nói thêm gì nữa.
Bàng Hành cười nhạt nói: “Gia lão yên tâm, nếu là may vương phục, Bàng Hành sẽ may chuẩn xác không sai một ly một lai.”
Thích Quang lại cười lạnh lùng: “Không sai thì tốt! Bắt đầu từ hôm nay, Bành phùng nhân không được đi đâu nửa bước, chỉ được ở trong bản phủ. Cần thứ gì, người trong phủ sẽ lo liệu hết, ông cứ kê ra những vật liệu cần dùng! Đây là số đo!” Nói xong, liền lôi từ trong ống tay áo ra một tấm thẻ tre ném xuống đất.
Bàng Hành trong lòng kinh hãi, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ tre trên đất, nhưng không cúi xuống nhặt lên. La Văn bước lại, nhặt tấm thẻ tre, nâng trên hai tay đưa cho Bàng Hành. Bàng Hành nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi trả lại tấm thẻ tre cho La Văn, vòng tay hướng về phía Thích Quang nói: “Gia lão, thứ lỗi cho Bàng Hành vô lễ. Mấy bộ triều phục này, tiểu nhân không may được!”
Thích Quang kinh ngạc hỏi: “Ông không biết may ư?”
Bàng Hành lắc đầu: “Không phải không biết may, mà không thể may!”
Thích Quang càng kinh ngạc: “Tại sao không thể may?”
Bàng Hành lại liếc nhìn tấm thẻ tre, rồi nói lớn: “Bởi số đo trên thẻ không phải là của Chu thiên tử!”
Thích Quang giật mình: “Sao ông biết?”
“Chu thiên tử thân cao sáu thước chín, số đo này lại là bảy thước bảy, chênh nhau tám tấc! Ngoài ra kích thước ngực, eo, vai, bàn chân đều không khớp, Bàng Hành sao lại không biết?”
“Số đo đúng hay không, có can hệ gì?”
“Bẩm gia lão, nếu may vương phục cho thiên tử Đại Chu, Bàng Hành lập tức làm ngay. Còn nếu không phải cho thiên tử Đại Chu, Bàng Hành khó mà tuân lệnh!”
Buổi trưa hôm nay, nhìn thấy Bàng Quyên tay cầm kiếm nhăm nhăm lẻn ra ngoài, Bàng Hành gọi con lại, cầm kéo, thước lên, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Quyên Nhi, con chẳng chú tâm tới kỹ nghệ nhà ta, từ sáng tới tối lúc nào cũng thấy khua đao múa giáo. Chỉ nghe nói người múa giáo chết dưới giáo, người múa đao chết dưới đao, chưa nghe ai nói thợ may chết dưới đường kim mũi chỉ. Con thử nghĩ xem, đã là người thì không thể để mình trần. Chỉ cần người ta không để mình trần, nghề may vẫn có thể kiếm cơm. Chỉ cần con giỏi nghề, tự khắc có danh tiếng. Chẳng nói đâu xa, trong cả An Ấp này, không ai không biết tới danh tiếng của cha con. Đó là vì sao? Bởi tay nghề của cha con rất khéo. Con biết đấy, ngay cả Chu thiên tử…”
Bỗng thấy Bàng Quyên mở to mắt, ngoảnh nhìn ra cửa, Bàng Hành nghiêm giọng quát: “Quyên Nhi!”
“Cha!” Bàng Quyên chỉ tay ra cửa, cười hì hì mà nói. “Có mối làm ăn tới kìa!”
Bàng Hành quay người nhìn ra, thì thấy quan hộ viện La Văn của phủ thượng đại phu đang bước vào. La Văn nhiều hơn Bàng Quyên vài tuổi, có quen biết Bàng Hành, thường giới thiệu mối làm ăn cho ông ta. Nhìn thấy khách quen, Bàng Hành lập tức bỏ Bàng Quyên, đon đả nghênh đón: “La Văn đấy ư? Sao hôm nay cậu lại phải đích thân tới tận đây thế?”
Bàng Quyên chớp thời cơ, xách kiếm chuồn luôn khỏi cửa. Bàng Hành phát giác ra, quát to: “Quyên Nhi, lại đi đâu đấy?”
Bàng Quyên vừa rảo bước vừa ngoảnh đầu đáp: “Cha, hai người cứ bàn chuyện làm ăn đi, con đi hóng mát một chốc, sẽ về ngay!”
Bàng Hành điên ruột, đang định lớn tiếng rày la thì La Văn ngăn lại: “Chú Bàng, cứ để cậu ấy đi, vãn sinh muốn bàn với chú một chuyện, có cậu ta ở đây cũng không tiện.”
Bàng Hành cười hỏi: “Chỉ là chuyện làm ăn, sao lại ra vẻ bí hiểm đến thế?”
La Văn chậm rãi nói: “Trong phủ muốn nhờ chú Bàng làm giúp một việc lớn!”
Bàng Hành phì cười mà nói: “Ngoại trừ chuyện may vương phục, trong thiên hạ đâu còn việc gì lớn cho một thợ may nữa?”
“Chú Bàng, có phải việc lớn hay không vãn sinh không dám chắc. Có điều, vãn sinh nghe lão quản gia nói, nếu chú Bàng làm tốt, trong phủ sẽ trả công gấp đôi!”
Bàng Hành lại cười: “Thế ư? Cậu nói xem, là việc lớn gì thế?”
“Cụ thể thế nào, vãn sinh cũng không rõ. Lão quản gia muốn chú đích thân đến phủ một chuyến!”
Bàng Hành suy nghĩ một lát rồi thu dọn qua loa cửa hàng, mang theo thước da, đóng cửa, đi theo La Văn tới phủ thượng đại phu. Hai người rẽ tới rẽ lui, tới trước một khu nhà nhỏ. Khi sắp tới cổng, La Văn dừng bước, khẽ căn dặn: “Chú Bàng, lão quản gia tính khí nóng nảy, chớ nên thất lễ!”
Bàng Hành không hiểu, nói huỵch toẹt: “Chỉ là một quản gia mà thôi, có gì mà thất lễ?”
La Văn suỵt khẽ một tiếng, vẻ mặt hết sức căng thẳng: “Chú Bàng chớ nói những lời như vậy! Nếu làm lão quản gia tức giận, không những việc làm ăn đổ bể, mà sống cũng không yên thân đâu!”
Bàng Hành cười nói: “Yên tâm đi, chú Bàng đây cũng hiểu chút lễ nghĩa!”
Hai người bước vào phòng, Thích Quang đã đợi sẵn ở đó. La Văn bước vào trước, quỳ xuống bái lạy: “Bẩm lão quản gia, tiểu nhân đã mời Bàng sư phụ tới!”
Thích Quang ngồi ngay ngắn trên đất, không buồn ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào!”
Bàng Hành bước vào, liếc nhìn Thích Quang, thấy người này quả là ngạo mạn, chỉ hơi vòng tay cúi đầu mà nói: “Bàng Hành phố Tây Nhai xin chào gia lão!”
Thích Quang thấy Bàng Hành không lạy chào, sầm ngay mặt xuống, lia ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn ông từ đầu tới chân, rồi lạnh lùng hỏi: “Bàng sư phụ, Thích mỗ nghe La Văn nói, năm xưa Bàng sư phụ từng tới Chu thất may vương phục cho Chu thiên tử, có chuyện đó không?”
Bàng Hành không e dè cũng không kiêu ngạo, trả lời rành rọt: “Hồi bẩm gia lão, hai mươi năm trước tiểu dân từng là phùng nhân của Đại Chu.”
Thích Quang ra vẻ chưa nghe rõ, hỏi lại: “Phùng nhân của Chu thất? Là thợ may ư?”
“Không, là phùng nhân!”
“Thế nào là phùng nhân?”
“Phùng nhân là quan đại phu của Đại Chu, chuyên may vương phục cho Chu thất.”
Thích Quang bỗng bật ra một tràng cười sằng sặc, cười đã rồi liền hơi vòng tay hướng về phía Bàng Hành, cất giọng châm chọc: “Hoá ra sư phụ Bàng từng là đại phu của Đại Chu cơ đấy, thảo dân Thích Quang thất kính, thất kính!”
Bàng Hành mặt hơi đỏ lên, cúi đầu không nói. Thích Quang tiếp tục xếch mé: “Bàng sư phụ đã là phùng nhân của Đại Chu, chắc hẳn có biết may các loại trang phục của thiên tử chứ?”
Bàng Hành hít vào một hơi, chậm rãi nói: “Hiển nhiên! Các loại trang phục của thiên tử, Bàng Hành tôi không kiểu nào không biết!”
“Tốt lắm!” Thích Quang gật đầu nói. “Bàng phùng nhân, Thích mỗ muốn ông may cho ba bộ triều phục của thiên tử, một bộ biền phục, một bộ ti phục, một bộ ma phục, gồm đủ vương miện, giày hia, đai lưng, không được thiếu món nào, phải đủ tất cả mới tính là một bộ! Thích mỗ nghe nói, tiền công của một bộ trang phục như vậy thường là ba lượng vàng. Thích mỗ đã nói là làm, sẽ trả ông sáu lượng vàng, ba bộ tổng cộng mười tám lượng vàng. Nếu ông làm tốt, đảm bảo cuộc sống sau này sẽ vô cùng sung túc. Còn nếu làm không tốt…” Ánh mắt Thích Quang sắt lại, rồi không nói thêm gì nữa.
Bàng Hành cười nhạt nói: “Gia lão yên tâm, nếu là may vương phục, Bàng Hành sẽ may chuẩn xác không sai một ly một lai.”
Thích Quang lại cười lạnh lùng: “Không sai thì tốt! Bắt đầu từ hôm nay, Bành phùng nhân không được đi đâu nửa bước, chỉ được ở trong bản phủ. Cần thứ gì, người trong phủ sẽ lo liệu hết, ông cứ kê ra những vật liệu cần dùng! Đây là số đo!” Nói xong, liền lôi từ trong ống tay áo ra một tấm thẻ tre ném xuống đất.
Bàng Hành trong lòng kinh hãi, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ tre trên đất, nhưng không cúi xuống nhặt lên. La Văn bước lại, nhặt tấm thẻ tre, nâng trên hai tay đưa cho Bàng Hành. Bàng Hành nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi trả lại tấm thẻ tre cho La Văn, vòng tay hướng về phía Thích Quang nói: “Gia lão, thứ lỗi cho Bàng Hành vô lễ. Mấy bộ triều phục này, tiểu nhân không may được!”
Thích Quang kinh ngạc hỏi: “Ông không biết may ư?”
Bàng Hành lắc đầu: “Không phải không biết may, mà không thể may!”
Thích Quang càng kinh ngạc: “Tại sao không thể may?”
Bàng Hành lại liếc nhìn tấm thẻ tre, rồi nói lớn: “Bởi số đo trên thẻ không phải là của Chu thiên tử!”
Thích Quang giật mình: “Sao ông biết?”
“Chu thiên tử thân cao sáu thước chín, số đo này lại là bảy thước bảy, chênh nhau tám tấc! Ngoài ra kích thước ngực, eo, vai, bàn chân đều không khớp, Bàng Hành sao lại không biết?”
“Số đo đúng hay không, có can hệ gì?”
“Bẩm gia lão, nếu may vương phục cho thiên tử Đại Chu, Bàng Hành lập tức làm ngay. Còn nếu không phải cho thiên tử Đại Chu, Bàng Hành khó mà tuân lệnh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.