Chiến Thần Bất Bại

Chương 20: Ám chiêu

Phương Tưởng

10/05/2013

Các bạn ủng hộ và tài trợ cho dịch giả, converter ... thì click vào đây

Mặc dù chỉ va chạm với Amaury một chút, nhưng Đường Thiên vẫn rất tự tin với Thiểm Quyền của mình. Cho dù Amaury không sử dụng chân lực nhưng nhát chém kia vẫn phải nói là tác phẩm đỉnh cao của hắn.

Tới tận bây giờ tay Đường Thiên vẫn hơi tê tê, có thể thấy lực lượng mạnh mẽ tới mức nào.

Có điều, Đường Thiên cũng xác nhận được uy lực 【 Thiểm Quyền 】 của mình, hắn vô cùng tự tin về tương lai.

Có điều, trước lúc đó còn có việc phải làm.

Chu Bằng!

Đường Thiên sắc mặt âm trầm, thầy Sầm do ảnh hưởng bởi hắn mà bị xa thải, Đường Thiên đã âm thầm quyết định, thù này nhất định phải báo. Hắn không phải người lấy oán báo ơn.

Đại trượng phu ngay cả chuyện ân cừu cũng không làm được, vậy sống trên đời còn có nghĩa lý gì?

Trước đây hắn vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, không hành động gì, chỉ bởi hắn biết thực lực bản thân quá yếu ớt. Sau chuyện lần trước, sợ rằng hộ vệ bên cạnh Chu Bằng sẽ nhiều gấp mấy lần.

Với thực lực của hắn lúc đó, dùng cứng đấu cứng thật chẳng khác nào trứng chọi đá.

Mà hiện giờ, hắn đã đầy tự tin đối với thực lực bản thân, thời điểm báo thù đã đến.

Hắn nhanh chóng chạy trên con đường quen thuộc dẫn tới học viện An Đức, lúc này đang giờ đên lớm, ngoài trường không một bóng người. Đường Thiên đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi xoay người lẻn vào.

Đại ca trường học mới đổi trường một tời gian ngắn nên khi hắn xuât hiện lại, cảnh tượng chấn động và khủng hoảng ra sao có thể tưởng tượng ra được.

Đại ca Đường như hung thú vào thôn, khiến cả sân tập võ náo loạn, tiếng kêu gào vang lên thảm thiết, rất nhiều học viên trốn luôn khỏi đường lớn.

Thế nên Đường Thiên hao phí bao nhiêu công sức mới bắt được một học viên.

Từ lời kể lắp ba lắp bắp của đối phương, lông mày Đường Thiên lập tức nhíu lại, không ngờ sau khi hắn chuyển trường Chu Bằng cũng không tới An Đức nữa.

Chu Bằng không tới An Đức nữa?

Đường Thiên có ngốc thế nào cũng hiểu, không phải Chu Bằng sợ hắn nên không dám đến trường nữa, vậy nhất định là do nguyên nhân khác.

Nghĩ suốt nửa ngày, Đường Thiên vẫn không tìm ra nguyên nhân, hắn lắc đầu một cái rồi không buồn nghĩ nữa, lần này coi như tên Chu Bằng ấy gặp may. Chỉ buồn thay cho tên học viên bị hắn tóm được, bị dọa sợ tới mức ngất lịm đi.

Tiếng bước chân xôn xao xen lẫn tiếng chửi mắng tức giận của các giáo viên vang từ xa lại.

Đường Thiên không hề do dự, lập tức đứng dậy rời khỏi.

Ra khỏi An Đức, tâm trạng Đường Thiên cũng thoải mái trở lại, thành Tinh Phong cũng chỉ lớn cỡ vậy, cuối cùng rồi cũng sẽ giáp mặt. Lại nói, chỉ cần mình đủ mạnh mẽ, đừng nói Chu Bằng, cả cái Chu gia ấy cũng chẳng là gì.

Cường hóa bản thân mới thật là con đường đúng!

Đường Thiên quyết định, trước khi lên Thiên Lộ phải giải quyết chuyện này.

Đã quyết định xong, Đường Thiên bèn gác qua một bên, không nghĩ nhiều đến nữa, hắn cười lên khe khẽ, chuẩn bị trở về trường mình. Nào ngờ, đang lúc này bỗng nghe thấy tiếng bàn luận vang lên phía sau.

“Ngươi biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu không?”

“Cái nơi thứ rách nát đó ở đâu, họa có quỷ mới biết! Nếu không phải lần này xảy ra chuyện lớn như vậy chắc ta còn chẳng nghe đến cái tên học viện Sa Kỳ Mã.”

“Mẹ nó, vậy làm sao bọn mình tìm được chúng để gây sự?”

Đường Thiên nghe vậy sửng sốt, tới trường mình gây sự?

๑๑۩۞۩๑๑



Trầm Nguyên và Dương Vĩnh hùng hùng hổ hổ lao ra cửa trường, quyết chí phế bỏ Đường Thiên và Amaury. Nào ngờ đâu ra khỏi cổng rồi mới phát hiện mình không biết đường.

Sa Kỳ Mã ở chỗ quái nào?

Trước đây hai người chưa từng nghe nói tới trường học này, hỏi những người ven đường cũng chẳng ai biết.

Hai người ôm tâm trạng mịt mờ đứng giữa đường giữa phố, lúc này lại chẳng biết nên làm cái gì. Nếu cứ thế này trở về chắc chắn sẽ rất mất mặt, không khéo còn trở thành trò cười cho cả trường trong thời gian dài. Mọi người đã liều mình chịu phạt để yểm hộ cho hai người ra ngoài, kết quả lại là không tìm được địa chỉ trường đối phương mà rầu rĩ bỏ về.

Đây chắc chắn là chuyện cười lớn nhất học viện Thiên Tinh trong năm nay.

Trầm Nguyên và Dương Vĩnh đều là người tâm cao khí ngạo, nếu thật sự mất mặt như vậy thà giết bọn họ đi còn hơn.

Nhưng, đâu ai biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu!

Dương Vĩnh sắc mặt đen như đáy nồi: “Cái trường rách nát tới địa chỉ cũng chẳng ai biết như Sa Kỳ Mã lại dám tới Thiên Tinh chúng ta hò hò hét hét, tên hiệu trưởng đó đúng là điên xừ nó rồi! Nếu chúng đứng trước mặt ta, ta sẽ chặt chúng ra thành hai nửa!”

“Không thể động đến lão già ấy được, nghe nói hiệu trưởng mời lão ấy tới hẳn phòng hiệu trưởng tiếp đãi. Có lẽ hai người có giao tình, chúng ta cứ dạy cho hai tên Amaury với Đường Thiên một bài học là được. Học viện Sa Kỳ Mã chỉ có hai học viên như vậy thôi, tốt nhất để bọn chúng không tham gia được võ hội luôn.” Trầm Nguyên nói với giọng lão luyện trầm ổn.

“Gì chứ khiến chúng không tham gia võ hội được thì đơn giản, cho một trận thương tổn tới cả gân cốt, vậy cũng phải trăm ngày. Nhưng trước hết chúng ta phải tìm ra bọn chúng đã. Hơn nữa phải nhanh lên, lần sau muốn ra sẽ không dễ vậy đâu.” Dương Vĩnh bất đắc dĩ nói.

“Đành đi hỏi thôi.” Trầm Nguyên cũng chẳng có cách nào.

Vừa hay hắn thấy trước mặt có một thiếu niên trông như học sinh, bèn vội vàng bước tới: “Bạn học, xin hỏi ngươi có biết học viện Sa Kỳ Mã ở đâu không?”

Đối phương dừng bước, cau mày, sắc mặt như đang suy nghĩ: “À, ngươi đang nói tới học viện Sa Kỳ Mã mà Cuồng Ngưu Amaury mới chuyển sang đúng không? Hình như có chút ấn tượng.”

Hai người Trầm Nguyên Dương Vĩnh quá mức vui mừng, đưa mắt nhìn nhau, hưng phấn khó tả.

Trầm Nguyên vội vàng nói: “Chẳng hay bạn học có thể chỉ hướng giúp chúng ta được không?”

Thiếu niên lắc đầu: “Ở ngoại thành lận, xa lắm, ta không chỉ rõ được.”

“Vậy bạn học có thể dẫn chúng tôi tới đó được không?” Trầm Nguyên lại nở nụ cười ôn hòa.

Thiếu niên lắc đầu như trống bỏi: “Không được, ta còn phải đi học, không có thời gian.”

Dương Vĩnh sắc mặt trầm xuống, khinh miệt nói: “Thằng nhãi kia, biết điều chút đi! Ta cho ngươi biết, hôm nay ngươi muốn cũng phải dẫn, không muốn cũng phải dẫn! Ông đây Thiên Tinh, muốn nếm thử chút hả?”

Thiếu niên sợ hãi tới mức mặt trắng bệch: “Ngươi... Các ngươi là người của Thiên Tinh...”

Trầm Nguyên ngẩng đầu liếc qua Dương Vĩnh nói: “Không còn nhiều thời gian đâu.”

Dương Vĩnh nghe vậy không nói hai lời, vươn tay lên nắm luôn lấy cổ áo thiếu niên, vận chuyển khinh công, tốc độ đột nhiên tăng mạnh. Trầm Nguyên cũng theo đó phát lực, bám sát phía sau.

Dương Vĩnh hung hăng quát: “Hướng nào?”

Thiếu niên run rẩy vươn ngón tay: “Bên... bên kia...”

Thân hình hai người quay sang, bay về phía thiếu niên vừa chỉ.

Khinh công của Dương Vĩnh vô cùng xuất sắc, tuy mang theo một người trên tay nhưng vẫn lướt như bay, uyển chuyển linh động. So với hắn, khinh công của Trầm Nguyên lại kém hơn không ít, có điều lại có tehẻ nhận ra chân lực của Trầm Nguyên hùng hồn, bước tiến tuy không có kỹ xảo gì đáng nói nhưng mỗi bước chân thường lướt xa hơn một trượng, khí tức càng trầm ổn vững vàng.

Hai người không hề lưu lực, tốc độ cực nhanh, chẳng bao lâu sau đã rời khỏi thành Tinh Phong, dọc theo con đường đất ngoại thành tiếp tục tiến tới.

Đi được khoảng một canh giờ, Dương Vĩnh cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải tên thiếu niên này lừa bọn hắn không, song ngay lúc này một tấm biển gỗ xuất hiện trong tầm mắt hai người, bên trên có năm chữ:

Học viện Sa Kỳ Mã

Dương Vĩnh và Trầm Nguyên cùng nhìn nhau, vui mừng quá dỗi, rốt cuộc cũng tìm đúng nơi.



Song ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt Trầm Nguyên cứng lại, đôi mắt như thấy chuyện gì vô cùng đáng sợ, lộ ve rkinh hãi.

“Cẩn thận!”

Dương Vĩnh còn chưa hiểu chuyện gì, giữa cằm đã trúng ngay một đòn rất nặng.

Quyền này lực lượng cực lớn, Dương Vĩnh chỉ cảm thấy dưới cằm đau nhức, đầu óc ong ong, trống rỗng.

“Ruồi trâu!”

Một tiếng gọi lớn vang lên xáo động bầu không khí yên tĩnh trong khu rừng.

“Ha ha, Đường cơ bản, rốt cuộc ngươi cũng về rồi.”

Rầm, một nam tử trông như con trâu điên vác theo một thanh kiếm gỗ khổng lồ to cũng chẳng kém hắn là mấy bước rầm rầm từ trong rừng cây ra. Song khi Amaury thấy cảnh tượng trước mắt lại lập tức ngây dại.

“Ruồi trâu, ta tìm cho ngươi một đối thủ tốt đây, học viên Thiên Tinh, cao thủ đấy. Đúng rồi, bọn chúng định tới tìm mình gây sự, ta cũng đành giao nhiệm vụ vĩ đại giữ gìn uy nghiêm của học viện Sa Kỳ Mã này cho ngươi.”

Đường Thiên quơ quơ nắm đấm, như cuồng phong vũ bão trút hết lên ngươi Dương Vĩnh, nói với Amaury mà chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.

Lúc trên đường, khinh công của Dương Vĩnh khiến Đường Thiên rất ấn tượng. Đường Thiên mặc dù vô cùng tự tin nhưng lại không ngốc. Giờ uy lực 【 Thiểm Quyền 】 của hắn không tồi, nhưng những võ kỹ khác đặc biệt là khinh công đều chỉ dừng lại ở mức cơ bản.

Chỉ bằng công phu khinh công đó Dương Vĩnh cũng đã chiếm ưu thế tuyệt đối rồi. Lão Ngụy đã từng nhắc nhở Đường Thiên, hắn vẫn còn nhớ rất rõ: không có khinh công tốt không cách nào rút ngắn khoảng cách hai bên, hắn cũng sẽ không thể thủ thắng.

Quyền pháp cấp sáu trở lên mới có năng lực đánh xa.

Đường Thiên không sử dụng chân lực song tốc độ của 【 Thiểm Quyền 】 vẫn cực nhanh, hơn nữa cảnh giới 【 Thiểm Quyền 】 của Đường Thiên là hoàn hảo, tầm suất công kích cực kỳ kinh người, quyền quyền trút xuống như mưa.

Ăn một đòn nặng đầu tiên, Dương Vĩnh lập tức choáng váng, không kịp dùng sức hoàn thủ, giờ chỉ như một bao cát ôm người chịu đựng, không cách nào chống trả.

Ầm!

Trúng không biết bao nhiêu quyền, Dương Vĩnh rốt cuộc không chịu nổi, ngất lịm.

Amaury liếc mắt sang phía đó, đầy vẻ cảm thông.

Tố chất thân thể Đường cơ bản vốn cực kỳ kinh khủng lại thêm kỹ xảo phát lực không chê vào đâu được, không ai hiểu rõ hơn Amaury nắm tay Đường Thiên nặng cơ nào.

Ăn trọn không biết bao nhiêu quyền như vậy, ngay cả hắn cũng không dám tưởng tượng. Ài, thật đáng thương...

Ánh mắt hắn nhanh chóng thu lại, chuyển sang Trầm Nguyên.

“Trầm Thiết Chưởng?” Amaury trầm giọng nói, hắn nhận ra Trầm Nguyên, ánh mắt nhanh chóng hừng hực đấu chí.

Trầm Thiết Chưởng là biệt danh của Trầm Nguyên, hắn nổi danh nhất là cặp thiết chưởng. Trầm Nguyên chủ tu chưởng pháp hệ kim, hai bàn tay đã rèn luyện tới mức cứng rắn như đao thép, đao kiếm cũng khó lòng làm thương tổn, người quen với hắn thường gọi hắn là Trầm Thiết Chưởng.

Trầm Nguyên xếp hạng chín tại học viên Thiên Tinh còn Amaury trước đây xếp hạng bảy tại học viện Mãnh Thú. Thế nhưng Thiên Tinh lại là học viện số một còn Mãnh Thú chỉ là học viện xếp hạng ba, bởi vậy xếp hạng của Trầm Nguyên vẫn cao hơn A Mạc Lý.

Trầm Nguyên vừa bắt đầu đã bị đòn tập kích bất ngờ của Đường Thiên làm cho cả kinh, thế nhưng lúc này khuôn mặt hắn không còn chút xao động nào, vẫn nhẹ nhàng như thường, lắc đầu than nhẹ: “Đúng là chẳng ngờ tới hôm nay lại lật thuyền trong mương được. Đường Thiên, giỏi lắm!”

“Ha ha, quá khen, quá khen.” Đường Thiên vẫn không ngẩng đầu lên, chẳng biết hắn kiếm đâu ra một sợi dây thừng, dùng răng thủ một chút, giờ đang ra sức trói chựt Dương Vĩnh lại.

“Tới đây nào, đánh một trận thật thoải mái nhé, để ta mở mang tầm mắt một chút nào, Trầm Thiết Chưởng không gì không phá nổi!” Amaury chẳng cần biết vì sao hai người Trầm Nguyên lại tới đây, chỉ cần được đánh một trận. Cảm xúc của hắn giờ đang dâng trào, chỉ thiếu nước bùng nổ.

“Không gì không phá nổi, cái này chỉ là nói quá, có điều muốn trừng trị ngươi cũng đủ rồi.” Trầm Nguyên sắc mặt nghiêm túc, hai tay bỗng biến thành ngăm đen như sắt thép.

Đường Thiên vừa trói xong Dương Vĩnh, chẳng hề hứng thú với màn long tranh hổ đấu sắp sửa diễn ra, hai mắt bừng sáng nhìn Dương Vĩnh bị trói gô trên mặt đất, hai tay bắt đầu sờ lần sờ mò tìm tòi trên người Dương Vĩnh.

Có gì khiến người ta kích động hơn chiến lợi phẩm đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiến Thần Bất Bại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook