Chương 319: Giao vợ ông ra đây là được
Mạt Bắc
16/07/2021
Trần Thái Nhật không ngờ anh đến hội nghị của nhà giàu hoàng kim lại có thu hoạch này.
Giữa Trấn Quốc Khí có cảm ứng lẫn nhau.
Đây cũng là lý do Trần Thái Nhật mang theo Vân Hạc Phương Hồ nhỏ xinh bên mình.
Hội Đông Vinh trong nước, dư nghiệt ở ngoài nước, còn có rất nhiều kẻ bụng dạ khó lường, đều muốn hủy hoại Trấn Quốc Khí.
Thanh Đồng Thần Thụ, Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh được chính phủ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, còn có cạm bẫy Đông Tuyệt thiết lập, có thể nói là vô cùng an toàn.
Vậy thì món Trấn Quốc Khí thứ ba xuất hiện duy nhất ở Hoa Hạ chính là Vân Hạc Phương Hồ trong tay anh.
Đặt ở đâu là đảm bảo an toàn nhất?
Chắc chắn là ngay dưới mí mắt của mình.
Trần Thái Nhật vốn định giải quyết chuyện mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải trước, rồi mới đi tìm những Trấn Quốc Khí khác.
Nhưng bây giờ lại có phát hiện mới?
Lẽ nào trong liên minh hoàng kim này có gia tộc nào đó giấu giếm báu vật quốc gia?
Trần Thái Nhật lấy lại tinh thần, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ thủy tinh, thò ngón tay vào trong túi đeo chéo, chạm vào Vân Hạc Phương Hồ, chậm rãi chuyển động.
Cuối cùng, khi ánh mắt lia đến một hướng, lông mày Trần Thái Nhật bỗng nhướng lên.
“Tiểu Nhụy, đám người bên kia là gia tộc nào vậy?”
Hàn Tâm Nhụy quay đầu nhìn theo hướng Trần Thái Nhật chỉ, khuôn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
“Sư phụ, đó chính là nhà họ Vệ”.
Nhà họ Vệ!
Chính là nhà họ Vệ định gây rắc rối cho Hàn Tâm Nhụy sao?
Lính hầu của nhà họ Phùng.
Trong tay bọn họ có Trấn Quốc Khí sao?
Lông mày Trần Thái Nhật nhíu chặt lại, nghĩ thế nào cũng thấy có chút khó tin.
Năm đó, nhà họ Phùng rất sáng suốt giao báu vật gia truyền là Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh cho chính phủ.
Sau đó, danh vọng, thế lực, địa vị của gia tộc đều tăng cao chóng mặt.
Có thể ngồi vững vị trí gia tộc số một Hoa Hạ thì hành động này cũng là sự trợ giúp rất quan trọng.
Còn cách làm ngu xuẩn chính là giấu giếm Trấn Quốc Khí như nhà họ Hoàng ở Hàng Thành.
Nếu không phải Trần Thái Nhật kịp thời đến giải quyết, thì e là vì tranh cướp Trấn Quốc Khí, nhà họ Hoàng đã bị các cao thủ hạng chín xâu xé rồi.
Một khi có người biết gia tộc nào đó giấu giếm Trấn Quốc Khí.
Thì thứ nóng bỏng tay này sẽ lập tức trở thành quả bom hẹn giờ, thu hút vô số cao thủ cực kỳ hung ác.
Nhà họ Vệ không sợ sao?
Hay là bọn họ không hề biết thứ trong tay mình là Trấn Quốc Khí?
Đầu óc Trần Thái Nhật xoay chuyển rất nhanh, anh suy nghĩ một lúc.
“Tâm Nhụy, lát nữa nhà họ Vệ và em lên sàn thi đấu, em thêm một điều kiện thắng thua nữa”.
Hàn Tâm Nhụy nghe thấy Trần Thái Nhật dặn dò, phản ứng đầu tiên chính là ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mới hỏi lại.
“Thêm cái gì?”
“Sau khi thắng, ngoài quần áo thì bắt người kia giao hết tất cả mọi thứ trên người ra, đích thân em lục soát”.
Hàn Tâm Nhụy nhìn kĩ lại.
Người Trần Thái Nhật nhằm vào là một phụ nữ.
Khoảng ba mươi mấy tuổi, trang điểm đậm, có mấy phần nhan sắc, ngồi bên cạnh gia chủ của nhà họ Vệ.
“Phu nhân của nhà họ Vệ sao? Không vấn đề gì”.
Trần Thái Nhật sắp xếp xong xuôi mới yên tâm.
Theo cảm ứng của anh, Trấn Quốc Khí trong tay nhà họ Vệ nằm trên người phu nhân gia chủ.
Về phần nó là gì thì phải lấy được mới biết.
Trên người phụ nữ này chỉ có một chiếc túi xách nhỏ, có nghĩa là thứ đó chắc chắn rất nhỏ, có khi là thứ như ngọc bội.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc và tiếng reo hò.
Trần Thái Nhật lúc này mới dừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía sàn đấu.
“Chết rồi sao?”
Trần Thái Nhật kinh ngạc phát hiện.
Trong trận đấu thứ hai, hai nhà giàu hoàng kim giao chiến đã gây ra án mạng.
Nhìn dáng vẻ gồ ghề của mặt đất trên kia, hẳn là vừa trải qua trận đấu võ.
Trong đó, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này đã trở thành một xác chết lạnh ngắt.
Đối thủ của ông ta đứng trên sàn đấu, nói với giọng điệu kiêu ngạo.
“Nhà họ Hồng các người chọn một gia chủ có võ công cao hơn chút đi! Ha ha ha!”
Cùng với trận cười sằng sặc, thắng thua đã rõ.
Trần Thái Nhật hơi kinh ngạc.
“Tâm Nhụy, chẳng phải nhà giàu hoàng kim cấm nội bộ giết chóc gây ra án mạng sao?”
Hàn Tâm Nhụy gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Hôm nay và ngày mai là ngoại lệ”.
Trần Thái Nhật nghe thấy thế, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc.
Nhà họ Phùng sắp xếp cho nhà họ Vệ giao chiến với Hàn Tâm Nhụy, lẽ nào muốn giết người trước mặt anh sao?
Hàn Tâm Nhụy nhìn thấy sắc mặt Trần Thái Nhật thay đổi, trong lòng ấm áp.
“Tiểu Nhụy sẽ không sao đâu”.
Trần Thái Nhật xua tay, lục tìm trong túi quần, lấy một thứ ra đưa cho cô ấy.
“Ăn đi”.
Hàn Tâm Nhụy không hỏi mà nuốt luôn xuống.
Trần Thái Nhật nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đối phương, mỉm cười nói.
“Em yên tâm đi, trong một tiếng đồng hồ bắt đầu từ bây giờ, trong sân vận động này, ngoài anh ra, không ai có thể khiến em mất mạng”.
Hàn Tâm Nhụy nghe thấy thế, mặt đỏ bừng lên, lấy dũng khí hôn một cái lên mặt Trần Thái Nhật trước mặt hai cô gái khác.
Coong coong coong!
Ba tiếng chuông đồng vang lên.
Người chủ trì của hôm nay bước lên trên bục, tuyên bố với mọi người.
“Trận đấu thứ ba! Là vở kịch chính của hôm nay, hai bên có mâu thuẫn không ai biết, chúng ta hãy cùng theo dõi. Xin mời nhà họ Vệ, nhà họ Hàn của gia tộc hoa lan!”
Vẻ mặt Hàn Tâm Nhụy bỗng trở nên nghiêm túc.
“Em đi đây”.
“Anh cũng đi cùng, chờ đánh thắng còn có việc khác”.
Trần Thái Nhật dặn dò Ninh Yên Nhiên và Tiêu Mai ở lại phòng bao, còn anh dẫn Hàn Tâm Nhụy lặng lẽ xuống bậc thang, đến bên cạnh sàn đấu ở trung tâm nhà thi đấu.
Hôm nay là hội nghị của nhà giàu hoàng kim, nhưng nhà họ Hàn không cử nhiều họ hàng đến cổ vũ.
Càng là gia tộc có thực lực mạnh thì hôm nay lại càng thoải mái.
Bởi vì không ai thách thức.
Nhà họ Hàn vốn cũng như vậy, dưới uy danh của Trần Thái Nhật, các nhà giàu hoàng kim vừa và nhỏ đều tránh né.
Nhưng không ngờ lại gặp rắc rối đến từ gia tộc hoa lan số một.
Trần Thái Nhật nghênh ngang kéo một cái ghế, cạch một tiếng đặt ở bên cạnh sàn đấu, cứ thế ngồi xuống, vắt chéo chân.
Hàn Tâm Nhụy đứng bên cạnh anh, thắt lưng đeo một thanh kiếm ngắn, hai mắt bình thản.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Thái Nhật, người chủ trì không khỏi run rẩy cả chân.
Những người trong ngoài sàn đấu đều im bặt khi Trần Thái Nhật xuất hiện.
Dạo gần đây, người đàn ông này quả thực nổi như cồn.
Độ nổi tiếng còn vượt cả nhà họ Phùng vốn là gia tộc số một Hoa Hạ.
Là khách mời danh dự của ngày hôm nay, địa vị của anh vô cùng cao quý.
Trong sự yên tĩnh kỳ dị, Vệ Bân - gia chủ nhà họ Vệ mặt râu quai nón, cao hai mét đứng ở đối diện, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ông ta chắp tay với Trần Thái Nhật.
“Cậu Trần… Hôm nay là ân oán của nhà họ Vệ chúng tôi với nhà họ Hàn, không liên quan đến người khác, nếu có gì mạo phạm… xin hãy lượng thứ”.
Trần Thái Nhật tùy ý xua tay, dáng vẻ không hề để tâm, ngón tay chỉ về một hướng nào đó phía sau gia chủ Vệ.
“Không sao, nếu ông thua thì giao vợ ông ra đây là được”.
Giữa Trấn Quốc Khí có cảm ứng lẫn nhau.
Đây cũng là lý do Trần Thái Nhật mang theo Vân Hạc Phương Hồ nhỏ xinh bên mình.
Hội Đông Vinh trong nước, dư nghiệt ở ngoài nước, còn có rất nhiều kẻ bụng dạ khó lường, đều muốn hủy hoại Trấn Quốc Khí.
Thanh Đồng Thần Thụ, Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh được chính phủ bảo vệ tầng tầng lớp lớp, còn có cạm bẫy Đông Tuyệt thiết lập, có thể nói là vô cùng an toàn.
Vậy thì món Trấn Quốc Khí thứ ba xuất hiện duy nhất ở Hoa Hạ chính là Vân Hạc Phương Hồ trong tay anh.
Đặt ở đâu là đảm bảo an toàn nhất?
Chắc chắn là ngay dưới mí mắt của mình.
Trần Thái Nhật vốn định giải quyết chuyện mặt đất bùng nổ ở Bộc Hải trước, rồi mới đi tìm những Trấn Quốc Khí khác.
Nhưng bây giờ lại có phát hiện mới?
Lẽ nào trong liên minh hoàng kim này có gia tộc nào đó giấu giếm báu vật quốc gia?
Trần Thái Nhật lấy lại tinh thần, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ thủy tinh, thò ngón tay vào trong túi đeo chéo, chạm vào Vân Hạc Phương Hồ, chậm rãi chuyển động.
Cuối cùng, khi ánh mắt lia đến một hướng, lông mày Trần Thái Nhật bỗng nhướng lên.
“Tiểu Nhụy, đám người bên kia là gia tộc nào vậy?”
Hàn Tâm Nhụy quay đầu nhìn theo hướng Trần Thái Nhật chỉ, khuôn mặt tỏ vẻ ghét bỏ.
“Sư phụ, đó chính là nhà họ Vệ”.
Nhà họ Vệ!
Chính là nhà họ Vệ định gây rắc rối cho Hàn Tâm Nhụy sao?
Lính hầu của nhà họ Phùng.
Trong tay bọn họ có Trấn Quốc Khí sao?
Lông mày Trần Thái Nhật nhíu chặt lại, nghĩ thế nào cũng thấy có chút khó tin.
Năm đó, nhà họ Phùng rất sáng suốt giao báu vật gia truyền là Hậu Mẫu Đế Vương Đỉnh cho chính phủ.
Sau đó, danh vọng, thế lực, địa vị của gia tộc đều tăng cao chóng mặt.
Có thể ngồi vững vị trí gia tộc số một Hoa Hạ thì hành động này cũng là sự trợ giúp rất quan trọng.
Còn cách làm ngu xuẩn chính là giấu giếm Trấn Quốc Khí như nhà họ Hoàng ở Hàng Thành.
Nếu không phải Trần Thái Nhật kịp thời đến giải quyết, thì e là vì tranh cướp Trấn Quốc Khí, nhà họ Hoàng đã bị các cao thủ hạng chín xâu xé rồi.
Một khi có người biết gia tộc nào đó giấu giếm Trấn Quốc Khí.
Thì thứ nóng bỏng tay này sẽ lập tức trở thành quả bom hẹn giờ, thu hút vô số cao thủ cực kỳ hung ác.
Nhà họ Vệ không sợ sao?
Hay là bọn họ không hề biết thứ trong tay mình là Trấn Quốc Khí?
Đầu óc Trần Thái Nhật xoay chuyển rất nhanh, anh suy nghĩ một lúc.
“Tâm Nhụy, lát nữa nhà họ Vệ và em lên sàn thi đấu, em thêm một điều kiện thắng thua nữa”.
Hàn Tâm Nhụy nghe thấy Trần Thái Nhật dặn dò, phản ứng đầu tiên chính là ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mới hỏi lại.
“Thêm cái gì?”
“Sau khi thắng, ngoài quần áo thì bắt người kia giao hết tất cả mọi thứ trên người ra, đích thân em lục soát”.
Hàn Tâm Nhụy nhìn kĩ lại.
Người Trần Thái Nhật nhằm vào là một phụ nữ.
Khoảng ba mươi mấy tuổi, trang điểm đậm, có mấy phần nhan sắc, ngồi bên cạnh gia chủ của nhà họ Vệ.
“Phu nhân của nhà họ Vệ sao? Không vấn đề gì”.
Trần Thái Nhật sắp xếp xong xuôi mới yên tâm.
Theo cảm ứng của anh, Trấn Quốc Khí trong tay nhà họ Vệ nằm trên người phu nhân gia chủ.
Về phần nó là gì thì phải lấy được mới biết.
Trên người phụ nữ này chỉ có một chiếc túi xách nhỏ, có nghĩa là thứ đó chắc chắn rất nhỏ, có khi là thứ như ngọc bội.
Đúng lúc này, xung quanh bỗng vang lên tiếng kêu kinh ngạc và tiếng reo hò.
Trần Thái Nhật lúc này mới dừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía sàn đấu.
“Chết rồi sao?”
Trần Thái Nhật kinh ngạc phát hiện.
Trong trận đấu thứ hai, hai nhà giàu hoàng kim giao chiến đã gây ra án mạng.
Nhìn dáng vẻ gồ ghề của mặt đất trên kia, hẳn là vừa trải qua trận đấu võ.
Trong đó, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, lúc này đã trở thành một xác chết lạnh ngắt.
Đối thủ của ông ta đứng trên sàn đấu, nói với giọng điệu kiêu ngạo.
“Nhà họ Hồng các người chọn một gia chủ có võ công cao hơn chút đi! Ha ha ha!”
Cùng với trận cười sằng sặc, thắng thua đã rõ.
Trần Thái Nhật hơi kinh ngạc.
“Tâm Nhụy, chẳng phải nhà giàu hoàng kim cấm nội bộ giết chóc gây ra án mạng sao?”
Hàn Tâm Nhụy gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Hôm nay và ngày mai là ngoại lệ”.
Trần Thái Nhật nghe thấy thế, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc.
Nhà họ Phùng sắp xếp cho nhà họ Vệ giao chiến với Hàn Tâm Nhụy, lẽ nào muốn giết người trước mặt anh sao?
Hàn Tâm Nhụy nhìn thấy sắc mặt Trần Thái Nhật thay đổi, trong lòng ấm áp.
“Tiểu Nhụy sẽ không sao đâu”.
Trần Thái Nhật xua tay, lục tìm trong túi quần, lấy một thứ ra đưa cho cô ấy.
“Ăn đi”.
Hàn Tâm Nhụy không hỏi mà nuốt luôn xuống.
Trần Thái Nhật nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đối phương, mỉm cười nói.
“Em yên tâm đi, trong một tiếng đồng hồ bắt đầu từ bây giờ, trong sân vận động này, ngoài anh ra, không ai có thể khiến em mất mạng”.
Hàn Tâm Nhụy nghe thấy thế, mặt đỏ bừng lên, lấy dũng khí hôn một cái lên mặt Trần Thái Nhật trước mặt hai cô gái khác.
Coong coong coong!
Ba tiếng chuông đồng vang lên.
Người chủ trì của hôm nay bước lên trên bục, tuyên bố với mọi người.
“Trận đấu thứ ba! Là vở kịch chính của hôm nay, hai bên có mâu thuẫn không ai biết, chúng ta hãy cùng theo dõi. Xin mời nhà họ Vệ, nhà họ Hàn của gia tộc hoa lan!”
Vẻ mặt Hàn Tâm Nhụy bỗng trở nên nghiêm túc.
“Em đi đây”.
“Anh cũng đi cùng, chờ đánh thắng còn có việc khác”.
Trần Thái Nhật dặn dò Ninh Yên Nhiên và Tiêu Mai ở lại phòng bao, còn anh dẫn Hàn Tâm Nhụy lặng lẽ xuống bậc thang, đến bên cạnh sàn đấu ở trung tâm nhà thi đấu.
Hôm nay là hội nghị của nhà giàu hoàng kim, nhưng nhà họ Hàn không cử nhiều họ hàng đến cổ vũ.
Càng là gia tộc có thực lực mạnh thì hôm nay lại càng thoải mái.
Bởi vì không ai thách thức.
Nhà họ Hàn vốn cũng như vậy, dưới uy danh của Trần Thái Nhật, các nhà giàu hoàng kim vừa và nhỏ đều tránh né.
Nhưng không ngờ lại gặp rắc rối đến từ gia tộc hoa lan số một.
Trần Thái Nhật nghênh ngang kéo một cái ghế, cạch một tiếng đặt ở bên cạnh sàn đấu, cứ thế ngồi xuống, vắt chéo chân.
Hàn Tâm Nhụy đứng bên cạnh anh, thắt lưng đeo một thanh kiếm ngắn, hai mắt bình thản.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Thái Nhật, người chủ trì không khỏi run rẩy cả chân.
Những người trong ngoài sàn đấu đều im bặt khi Trần Thái Nhật xuất hiện.
Dạo gần đây, người đàn ông này quả thực nổi như cồn.
Độ nổi tiếng còn vượt cả nhà họ Phùng vốn là gia tộc số một Hoa Hạ.
Là khách mời danh dự của ngày hôm nay, địa vị của anh vô cùng cao quý.
Trong sự yên tĩnh kỳ dị, Vệ Bân - gia chủ nhà họ Vệ mặt râu quai nón, cao hai mét đứng ở đối diện, sắc mặt cũng rất khó coi.
Ông ta chắp tay với Trần Thái Nhật.
“Cậu Trần… Hôm nay là ân oán của nhà họ Vệ chúng tôi với nhà họ Hàn, không liên quan đến người khác, nếu có gì mạo phạm… xin hãy lượng thứ”.
Trần Thái Nhật tùy ý xua tay, dáng vẻ không hề để tâm, ngón tay chỉ về một hướng nào đó phía sau gia chủ Vệ.
“Không sao, nếu ông thua thì giao vợ ông ra đây là được”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.