Chương 318: Không thể tha
Mạt Bắc
16/07/2021
Cả hội trường đều nín thở chờ đợi.
Cuộc mẫu thuần đầu tiên đã khiến liên minh hoàng kim tranh đấu đẫm máu, không chút che đậy.
Trần Thái Nhật ở trong phòng bao, hơi cau mày.
Không biết lát nữa vệ sĩ sẽ dùng thủ đoạn gì để lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Hàn Tâm Nhụy.
Nếu như người phụ nữ của anh bị bắt nạt như thế thì đúng là chơi lớn rồi.
Giữa sân.
Mặt của Mã Gia Võ lúc xanh lúc trắng.
Gia tộc hoàng kim ở thành phố Yến Kinh có địa vị được tôn sùng, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, sống xa hoa lãng phí.
Cuộc sống như thế không biết đã trôi qua được bao nhiêu năm.
Mã Gia Võ không ngờ Tề Phi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để trả thù cho sự việc ba năm trước.
Tòa cao ốc Hải Lâm là một tòa nhà thương mại cao cấp mà năm đó nhà họ Mã đã dùng mọi thủ đoạn mới cướp đoạt được.
Chỉ riêng những năm trở lại đây, lợi nhuận cho thuê và giá cả gia tăng, mỗi năm đã đem lại cho nhà họ Mã khối tài sản hàng trăm triệu tệ.
Riêng tòa nhà đã trị giá hơn mười tỷ tệ!
Sao ông ta có thể trố mắt đứng nhìn số tài sản có giá trị lớn như vậy bị mất trắng được chứ.
Càng không thể khoan nhượng mà dập đầu nhận lỗi được.
Gia chủ của gia tộc hoa sen dập đầu trước nhà họ Tề của gia tộc hoa mai.
Vậy thì ngày mai nhất định sẽ có vô số gia tộc cùng đẳng cấp, thay phiên nhau đàn áp nhà họ Mã.
Kẻ thất bại sẽ bị bắt nạt!
Thua trận này, nói không chừng nhà họ Mã sẽ bị các gia tộc khác đá ra ngoài cuộc.
Có thể thấy rõ tính tàn khốc của cuộc hội nghị.
Lúc này khuôn mặt bình tĩnh vốn có của Mã Gia Võ đã đầm đìa mồ hôi vì căng thẳng.
Nhưng ông ta căn bản không có sự lựa chọn.
"Tề Phi, ông chơi lớn luôn đi! Tôi không tin ông thật sự có can đảm lớn như vậy”.
Ông ta vừa dứt lời, trong ngoài hội trường vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Âm thanh va chạm của đao kiếm và tiếng trống vang lên bên tai không dứt.
Tề Phi và Mã Gia Võ đi đến gần nhau, lúc này hai gia chủ của gia tộc hoàng kim không còn là người có tiếng tăm địa vị tôn quý ở Yến Kinh nữa, mà đã trở thành kẻ thù quyết đấu sống chết.
Hai người đứng cách nhau nửa mét.
Gần như vươn tay ra là có thể chạm tới vai của đối phương.
Quyết đấu trực diện như vậy cũng có thể thử thách ý chí của cả hai bên nhiều hơn.
Sắc mặt Tề Phi kiên định, nâng quả pháo cực đại lên trước mặt.
"Mã Gia Võ, bây giờ ông quỳ xuống đầu hàng vẫn còn kịp, đợi lát nữa, nếu không cẩn thận phát nổ thì tôi nghĩ vinh hoa phú quý nửa đời còn lại của ông, chỉ có thể hưởng thụ bằng đôi mắt đui mù thôi”.
Toàn thân gia chủ Mã run rẩy, ổn định tinh thần, không để bản thân bị đối phương hăm họa.
"Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, đợt lát nữa tôi sẽ đích thân đánh gãy chân của ông, xem ông còn có thể ngông cuồng ngang ngược được nữa hay không!"
Hai mắt Tề Phi đanh lại, móc từ trong túi lấy ra một cái bật lửa.
Từ từ châm lửa.
Két két két.
Pháo đã được đốt thật!
Những tia lửa vừa nhỏ vừa sáng, ngòi nổ dần dần rút ngắn, giống như bùa chú đòi mạng.
Sắc mặt của hai người Tề Phi và Mã Gia Võ cũng càng lúc càng trở nên tím tái.
Đây là một ván cờ.
Việc bọn họ phải làm là đánh cược đối phương sẽ trốn trước, sau đó mình mới có cơ hội vứt quả pháo trước khi nó phát nổ để bảo đảm an toàn.
Thực tế, rất nhiều trò chơi như đánh cờ, cá cược quy mô lớn cũng dùng nguyên tắc này.
Chỉ là Tề Phi đã sử dụng hình thức này theo kiểu cực đoan nhất.
Ngòi nổ dài khoảng ba mươi centimet, tia lửa đang ngắn lại với tốc độ rất nhanh.
Lúc này, trên trán và trên người của Tề Phi đã đầm đìa mồ hôi, cắn răng vang lên tiếng két két.
Mã Gia Võ ở đối diện, toàn thân bắt đầu run rẩy, giày da ở hai chân chà xát trên mặt đất phát ra tiếng, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế ham muốn chạy trốn của mình.
Phía sau bọn họ, người nhà của hai nhà họ Tề và nhà họ Mã đều vô cùng căng thẳng.
Một hiệp đấu đơn giản lại có thể quyết định số phận của một gia đình giàu có.
Nhìn thấy ngòi nổ của quả pháo chỉ còn năm giây nữa sẽ tiếp xúc với thuốc nổ.
Vẻ kiên quyết đột nhiên hiện ra trên mặt Tề Phi.
"Mẹ kiếp! Tên khốn nhà họ Mã! Hôm nay tôi liều mạng với ông, đôi mắt này cũng không cần nữa, cho dù đầu bị nổ tung thì tôi cũng phải bắt nhà họ Mã của ông quỳ gối trước mặt tôi, mất hết mặt mũi”.
Nói xong, Tề Phi đặt quả pháo tới gần mặt mình hơn một chút.
Định đấu một trận cá chết lưới rách!
Mã Gia Võ đột nhiên trợn mắt!
"Thằng điên!"
Vẫn chưa mắng xong, ông ta đã nhìn thấy quả pháo đã sắp nổ tung.
Mã Gia Võ gào lên một tiếng, rồi nhảy lùi lại phía sau một bước, xoay người bỏ chạy.
Cả hội trường xôn xao.
Đã có kết quả!
Nhà họ Mã thua rồi!
Nhưng lúc này, gia chủ nhà họ Tề đã không còn thời gian để né tránh, thuốc nổ của quả pháo lớn sắp nổ tung trong tay ông ta.
Một giây sau.
Cả hội trường như chết lặng.
Tề Phi đứng yên tại chỗ, trong tay đang cầm quả pháo.
Ngòi nổ đã cháy đến điểm cuối cùng, từng làn khói xong bốc lên.
Trước mặt tất cả mọi người.
Tề Phi đột nhiên bật cười điên cuồng.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Cười xong, ông ta vén một phần ba xác ngoài của quả pháo thô trong tay ra!
Trần Thái Nhật nhướng mày.
"Trận đấu... lại thành ra kết quả này”.
Trong nháy mắt cả hội trường vang lên tiếng cười nhạo và hoan hô điên cuồng.
Họ cười nhạo Mã Gia Võ.
Hoan hô gia chủ nhà họ Tề.
Ngòi nổ trong quả pháo trên tay Tề Phi vẫn còn khoảng ba centimet được giấu trong vỏ pháo, chưa cháy hết!
Cho dù thời gian ngắn ngủi, cũng giúp ông ta tranh thủ được hai giây quý giá.
Gia chủ Tề nhanh tay nhanh mắt, dập tắt nó.
Ở giây phút cuối cùng, pháo đã bị dập lửa!
Trong nháy mắt, toàn thân Mã Gia Võ run rẩy, chỉ vào Tề Phi, bừng bừng lửa giận.
"Thằng khốn chơi ăn gian!"
Một lát sau, loa trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng của gia chủ nhà họ Phùng – Phùng Lương Tông.
"Thuốc nổ trong tay Tề Phi là thật, chỉ là ngòi nổ hơi nhiều một chút mà thôi, Mã Gia Võ, trong lòng ông sớm đã hoảng sợ rồi, bằng không nếu quyết tâm kiên trì đến giây phút cuối cùng, làm sao đến mức bị một câu của ông ta dọa sợ bỏ chạy chứ”.
"Ông cũng không phải là sợ pháo sẽ nổ, mà là sợ đối mặt với Tề Phi, sợ ông ta liều mạng, như vậy mà ông còn dám mạnh miệng nữa sao? Thắng thua đã định, đừng làm loạn nữa”.
Cả hội trường dồn dập tiếng vũ khí.
Nhà họ Phùng đưa ra quyết định cuối cùng!
Mã Gia Võ đã thua hoàn toàn.
Trần Thái Nhật ở trong phòng bao chớp mắt.
Không ngờ trong liên minh hoàng kim vẫn còn có người tài.
Cạnh tranh là so tài về trí tuệ, dũng khí, nghị lực và sự quả quyết.
Trong hiệp đấu thứ nhất, Tề Phi đã dẫn trước Mã Gia Võ về mọi mặt.
Thắng là cái chắc.
Bỗng nhiên Trần Thái Nhật nghĩ.
Chẳng lẽ khi lên kế hoạch tổ chức đại hội này, trưởng bối đời đầu của liên minh hoàng kim cũng ấp ủ suy nghĩ dùng cách này khiến các gia tộc trong nội bộ liên minh thể hiện sức mạnh, mạnh thì tồn tại, yếu đuối thì bị đào thải?
Quả thực, có thể giành chiến thắng trong hoàn cảnh khốc liệt như vậy, chắc chắn là hạt giống cạnh tranh mạnh nhất của liên minh.
Nếu như thế, liên minh hoàng kim mới không đến nỗi thối nát và mất đi ý chí chiến đấu.
Đúng là không nên xem thường trí tuệ của người xưa.
Hiệp đấu thứ nhất kết thúc, Mã Gia Võ đứng trước mặt mọi người, không cam tâm tình nguyện, quỳ xuống dập đầu ba cái với Tề Phi.
Đơn giản thô bạo, không thiếu phần đặc sắc.
Tịch Khôn bước lên sân khấu, đứng hai bên khán đài là người được chọn của hai gia tộc lớn.
Hiệp đấu thứ hai sắp bắt đầu.
Lúc này, ánh mắt Trần Thái Nhật đột nhiên thay đổi, nhìn cái túi giữa eo mình với ánh mắt kinh ngạc.
Một luồng ánh sáng xanh biếc u ám từ trong khe hở của cái túi liên tục chiếu ra ngoài.
Thứ trong túi không phải là cái gì khác.
Mà chính là Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ, nó lại có phản ứng ngay ở đây sao?
Cuộc mẫu thuần đầu tiên đã khiến liên minh hoàng kim tranh đấu đẫm máu, không chút che đậy.
Trần Thái Nhật ở trong phòng bao, hơi cau mày.
Không biết lát nữa vệ sĩ sẽ dùng thủ đoạn gì để lợi dụng điểm yếu, uy hiếp Hàn Tâm Nhụy.
Nếu như người phụ nữ của anh bị bắt nạt như thế thì đúng là chơi lớn rồi.
Giữa sân.
Mặt của Mã Gia Võ lúc xanh lúc trắng.
Gia tộc hoàng kim ở thành phố Yến Kinh có địa vị được tôn sùng, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, sống xa hoa lãng phí.
Cuộc sống như thế không biết đã trôi qua được bao nhiêu năm.
Mã Gia Võ không ngờ Tề Phi lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để trả thù cho sự việc ba năm trước.
Tòa cao ốc Hải Lâm là một tòa nhà thương mại cao cấp mà năm đó nhà họ Mã đã dùng mọi thủ đoạn mới cướp đoạt được.
Chỉ riêng những năm trở lại đây, lợi nhuận cho thuê và giá cả gia tăng, mỗi năm đã đem lại cho nhà họ Mã khối tài sản hàng trăm triệu tệ.
Riêng tòa nhà đã trị giá hơn mười tỷ tệ!
Sao ông ta có thể trố mắt đứng nhìn số tài sản có giá trị lớn như vậy bị mất trắng được chứ.
Càng không thể khoan nhượng mà dập đầu nhận lỗi được.
Gia chủ của gia tộc hoa sen dập đầu trước nhà họ Tề của gia tộc hoa mai.
Vậy thì ngày mai nhất định sẽ có vô số gia tộc cùng đẳng cấp, thay phiên nhau đàn áp nhà họ Mã.
Kẻ thất bại sẽ bị bắt nạt!
Thua trận này, nói không chừng nhà họ Mã sẽ bị các gia tộc khác đá ra ngoài cuộc.
Có thể thấy rõ tính tàn khốc của cuộc hội nghị.
Lúc này khuôn mặt bình tĩnh vốn có của Mã Gia Võ đã đầm đìa mồ hôi vì căng thẳng.
Nhưng ông ta căn bản không có sự lựa chọn.
"Tề Phi, ông chơi lớn luôn đi! Tôi không tin ông thật sự có can đảm lớn như vậy”.
Ông ta vừa dứt lời, trong ngoài hội trường vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Âm thanh va chạm của đao kiếm và tiếng trống vang lên bên tai không dứt.
Tề Phi và Mã Gia Võ đi đến gần nhau, lúc này hai gia chủ của gia tộc hoàng kim không còn là người có tiếng tăm địa vị tôn quý ở Yến Kinh nữa, mà đã trở thành kẻ thù quyết đấu sống chết.
Hai người đứng cách nhau nửa mét.
Gần như vươn tay ra là có thể chạm tới vai của đối phương.
Quyết đấu trực diện như vậy cũng có thể thử thách ý chí của cả hai bên nhiều hơn.
Sắc mặt Tề Phi kiên định, nâng quả pháo cực đại lên trước mặt.
"Mã Gia Võ, bây giờ ông quỳ xuống đầu hàng vẫn còn kịp, đợi lát nữa, nếu không cẩn thận phát nổ thì tôi nghĩ vinh hoa phú quý nửa đời còn lại của ông, chỉ có thể hưởng thụ bằng đôi mắt đui mù thôi”.
Toàn thân gia chủ Mã run rẩy, ổn định tinh thần, không để bản thân bị đối phương hăm họa.
"Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, đợt lát nữa tôi sẽ đích thân đánh gãy chân của ông, xem ông còn có thể ngông cuồng ngang ngược được nữa hay không!"
Hai mắt Tề Phi đanh lại, móc từ trong túi lấy ra một cái bật lửa.
Từ từ châm lửa.
Két két két.
Pháo đã được đốt thật!
Những tia lửa vừa nhỏ vừa sáng, ngòi nổ dần dần rút ngắn, giống như bùa chú đòi mạng.
Sắc mặt của hai người Tề Phi và Mã Gia Võ cũng càng lúc càng trở nên tím tái.
Đây là một ván cờ.
Việc bọn họ phải làm là đánh cược đối phương sẽ trốn trước, sau đó mình mới có cơ hội vứt quả pháo trước khi nó phát nổ để bảo đảm an toàn.
Thực tế, rất nhiều trò chơi như đánh cờ, cá cược quy mô lớn cũng dùng nguyên tắc này.
Chỉ là Tề Phi đã sử dụng hình thức này theo kiểu cực đoan nhất.
Ngòi nổ dài khoảng ba mươi centimet, tia lửa đang ngắn lại với tốc độ rất nhanh.
Lúc này, trên trán và trên người của Tề Phi đã đầm đìa mồ hôi, cắn răng vang lên tiếng két két.
Mã Gia Võ ở đối diện, toàn thân bắt đầu run rẩy, giày da ở hai chân chà xát trên mặt đất phát ra tiếng, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế ham muốn chạy trốn của mình.
Phía sau bọn họ, người nhà của hai nhà họ Tề và nhà họ Mã đều vô cùng căng thẳng.
Một hiệp đấu đơn giản lại có thể quyết định số phận của một gia đình giàu có.
Nhìn thấy ngòi nổ của quả pháo chỉ còn năm giây nữa sẽ tiếp xúc với thuốc nổ.
Vẻ kiên quyết đột nhiên hiện ra trên mặt Tề Phi.
"Mẹ kiếp! Tên khốn nhà họ Mã! Hôm nay tôi liều mạng với ông, đôi mắt này cũng không cần nữa, cho dù đầu bị nổ tung thì tôi cũng phải bắt nhà họ Mã của ông quỳ gối trước mặt tôi, mất hết mặt mũi”.
Nói xong, Tề Phi đặt quả pháo tới gần mặt mình hơn một chút.
Định đấu một trận cá chết lưới rách!
Mã Gia Võ đột nhiên trợn mắt!
"Thằng điên!"
Vẫn chưa mắng xong, ông ta đã nhìn thấy quả pháo đã sắp nổ tung.
Mã Gia Võ gào lên một tiếng, rồi nhảy lùi lại phía sau một bước, xoay người bỏ chạy.
Cả hội trường xôn xao.
Đã có kết quả!
Nhà họ Mã thua rồi!
Nhưng lúc này, gia chủ nhà họ Tề đã không còn thời gian để né tránh, thuốc nổ của quả pháo lớn sắp nổ tung trong tay ông ta.
Một giây sau.
Cả hội trường như chết lặng.
Tề Phi đứng yên tại chỗ, trong tay đang cầm quả pháo.
Ngòi nổ đã cháy đến điểm cuối cùng, từng làn khói xong bốc lên.
Trước mặt tất cả mọi người.
Tề Phi đột nhiên bật cười điên cuồng.
"Ha ha ha ha ha ha!"
Cười xong, ông ta vén một phần ba xác ngoài của quả pháo thô trong tay ra!
Trần Thái Nhật nhướng mày.
"Trận đấu... lại thành ra kết quả này”.
Trong nháy mắt cả hội trường vang lên tiếng cười nhạo và hoan hô điên cuồng.
Họ cười nhạo Mã Gia Võ.
Hoan hô gia chủ nhà họ Tề.
Ngòi nổ trong quả pháo trên tay Tề Phi vẫn còn khoảng ba centimet được giấu trong vỏ pháo, chưa cháy hết!
Cho dù thời gian ngắn ngủi, cũng giúp ông ta tranh thủ được hai giây quý giá.
Gia chủ Tề nhanh tay nhanh mắt, dập tắt nó.
Ở giây phút cuối cùng, pháo đã bị dập lửa!
Trong nháy mắt, toàn thân Mã Gia Võ run rẩy, chỉ vào Tề Phi, bừng bừng lửa giận.
"Thằng khốn chơi ăn gian!"
Một lát sau, loa trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng của gia chủ nhà họ Phùng – Phùng Lương Tông.
"Thuốc nổ trong tay Tề Phi là thật, chỉ là ngòi nổ hơi nhiều một chút mà thôi, Mã Gia Võ, trong lòng ông sớm đã hoảng sợ rồi, bằng không nếu quyết tâm kiên trì đến giây phút cuối cùng, làm sao đến mức bị một câu của ông ta dọa sợ bỏ chạy chứ”.
"Ông cũng không phải là sợ pháo sẽ nổ, mà là sợ đối mặt với Tề Phi, sợ ông ta liều mạng, như vậy mà ông còn dám mạnh miệng nữa sao? Thắng thua đã định, đừng làm loạn nữa”.
Cả hội trường dồn dập tiếng vũ khí.
Nhà họ Phùng đưa ra quyết định cuối cùng!
Mã Gia Võ đã thua hoàn toàn.
Trần Thái Nhật ở trong phòng bao chớp mắt.
Không ngờ trong liên minh hoàng kim vẫn còn có người tài.
Cạnh tranh là so tài về trí tuệ, dũng khí, nghị lực và sự quả quyết.
Trong hiệp đấu thứ nhất, Tề Phi đã dẫn trước Mã Gia Võ về mọi mặt.
Thắng là cái chắc.
Bỗng nhiên Trần Thái Nhật nghĩ.
Chẳng lẽ khi lên kế hoạch tổ chức đại hội này, trưởng bối đời đầu của liên minh hoàng kim cũng ấp ủ suy nghĩ dùng cách này khiến các gia tộc trong nội bộ liên minh thể hiện sức mạnh, mạnh thì tồn tại, yếu đuối thì bị đào thải?
Quả thực, có thể giành chiến thắng trong hoàn cảnh khốc liệt như vậy, chắc chắn là hạt giống cạnh tranh mạnh nhất của liên minh.
Nếu như thế, liên minh hoàng kim mới không đến nỗi thối nát và mất đi ý chí chiến đấu.
Đúng là không nên xem thường trí tuệ của người xưa.
Hiệp đấu thứ nhất kết thúc, Mã Gia Võ đứng trước mặt mọi người, không cam tâm tình nguyện, quỳ xuống dập đầu ba cái với Tề Phi.
Đơn giản thô bạo, không thiếu phần đặc sắc.
Tịch Khôn bước lên sân khấu, đứng hai bên khán đài là người được chọn của hai gia tộc lớn.
Hiệp đấu thứ hai sắp bắt đầu.
Lúc này, ánh mắt Trần Thái Nhật đột nhiên thay đổi, nhìn cái túi giữa eo mình với ánh mắt kinh ngạc.
Một luồng ánh sáng xanh biếc u ám từ trong khe hở của cái túi liên tục chiếu ra ngoài.
Thứ trong túi không phải là cái gì khác.
Mà chính là Trấn Quốc Khí - Vân Hạc Phương Hồ, nó lại có phản ứng ngay ở đây sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.