Chương 87: Biết trước thì đã!
Sơn Tiếu
29/07/2022
Dứt lời, Sở Bắc đứng dậy bỏ đi.
Khi sắp ra đến cửa, anh chợt dừng bước.
“Tốt nhất Long Hổ Môn đừng tham gia vào buổi đấu thầu”.
“Tham quá nhiều khi cũng không tốt đâu!”
Nói xong, Sở Bắc chống cây gậy trúc rồi được Thanh Vũ dẫn rời đi.
Thấy Sở Bắc đi rồi, Long Tam mới mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Bấy giờ, gã mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Người thanh niên này quả là đáng sợ!
Khi đứng trước mặt anh, gã không còn tự quyết định sự sống chết của mình nữa.
“Anh Long, anh không sao chứ ạ?”
Sở Bắc vừa đi, Trương Hạ đã xông vào.
“Có cần em dẫn các anh em…”
Nói rồi, Trương Hạ híp mắt rồi làm động tác tay cứa cổ.
“Dẫn dẫn cái con khỉ, cậu chán sống nhưng tôi thì chưa…”
Long Tam sầm mặt, giật khoé miệng rồi tức tối quát to.
Đến gã nhìn thấy Sở Bắc còn né không kịp nữa là.
Giờ tên đàn em này lại bảo hắn ra tay với anh? Chán sống rồi hay gì!
“Thông báo cho các anh em, sau này mà gặp nhà họ Lạc thì tuyệt đối không được đắc tội, nhất là Sở Bắc!”
“Còn nữa, báo với Dương Xuyên là Long Hổ Môn chúng ta không tham gia buổi đấu thầu nữa!”
“Dạ?”
Trương Hạ nghe đến mức thần người.
Thậm chí hắn còn nghĩ mình đã nghe nhầm.
Là cánh tay đắc lực của Long Tam, nhưng hắn chưa từng thấy Long Tam chật vật thế này bao giờ.
Chỉ là một tên mù thôi sao phải sợ thế?
“Dạ dạ cái gì? Đi mau!”
Long Tam tức tối gào lên, Trương Hạ không dám nhiều lời mà vội vã đi ngay.
Long Tam nhíu mày rồi đi đi lại lại trong căn phòng bao.
Một lát sau, có vẻ như gã đã đưa ra một quyết định nào đó, bèn lấy điện thoại ra rồi gọi vào một số điện thoại.
“Anh Khôn, là em Tiểu Long đây…”
…
Sau khi nhận lệnh của Trương Hạ, người của Long Hổ Môn đều trốn thật xa.
Trông thấy Sở Bắc thì hệt như mèo thấy chuột.
Sở Bắc và Thanh Vũ rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Lưu Tông Tín đứng chờ đã lâu dè đặt ra nghênh đón.
“Cậu Sở, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu ở nhà hàng bên cạnh, không biết cậu có thể nể mặt một chút không?”
Sở Bắc dừng bước rồi nhìn về phía ông ta.
“Gia chủ Lưu, có chuyện gì thì ông nói luôn đi, tôi không thích vòng vo”.
Lưu Tông Tín cứng mặt, lời đến miệng nhưng không biết phải nói ra thế nào.
Sau khi do dự một lát, ông ta mới nghiến răng.
“Cậu Sở, chuyện ngày hôm đó tôi đã biết lỗi rồi. Cậu yên tâm, từ nay về sau, đừng ai hòng có ý đồ với ngọn núi ấy, cậu xem…”
Lưu Tông Tín còn chưa nói hết câu, nhưng trán đã rịn đầy mồ hôi.
“Biết sai là được rồi, nếu biết có ngày hôm nay thì sao lúc đó lại làm thế!”
Sở Bắc lắc đầu, không nói gì nữa mà đi thẳng.
Thấy thế, Lưu Tông Tín cuống lên ngay.
Nếu không được Sở Bắc tha thứ, tập đoàn Lưu Thị và cả nhà họ Lưu sẽ xong đời luôn.
Nghĩ đến đây, ông ta mặc kệ sự hoảng loạn trong lòng, đành bấm bụng cầu xin Sở Bắc.
Nhưng ông ta chưa kịp làm gì thì điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Thấy quản lý của tập đoàn gọi đến, lòng ông ta trùng xuống.
Lẽ nào công ty không cầm cự được nữa rồi?
“Tổng giám đốc Lưu, ông đang ở đâu thế? Mau về công ty đi ạ!”
Biết ngay mà!
Mặt Lưu Tông Tín lập tức trắng bệch.
“Tôi biết rồi, nếu không trụ được nữa thì gán công ty cho ngân hàng đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.
Chuyện đến nước này, ông ta bó tay rồi.
Giờ ông ta phải tranh thủ cầm cố công ty, nhỡ có phá sản thì cũng không đến mức ôm một khoản nợ khổng lồ.
“Sếp nói gì thế ạ? Cổ phiếu của chúng ta tăng lại rồi, tập đoàn Bắc Dã đã thu tay, chúng ta sống rồi”.
Giọng nói phấn khích của quản lý khiến Lưu Tông Tín sững người.
Thu tay rồi? Sống rồi?
Không phải cậu Sở…
Chắc chắn cậu Sợ đã lên tiếng.
Nghĩ tới vấn đề mấu chốt, Lưu Tông Tín thầm khẳng định chắc nịch, sau đó suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ.
Cậu Sở đã tha cho ông ta một con đường sống rồi.
Nếu anh mà còn đang ở đây thì kiểu gì ông ta cũng dập đầu vài cái để cảm ơn.
Nghĩ tới đây, ông ta chợt liếc nhìn con trai mình ở góc khuất, tinh thần chán trường đã hoàn toàn biến mất.
“Đừng ngây ra đó nữa, bố về công ty xem tình hình thế nào đây. Con đi mua gì đó để tạ lỗi với cậu Sở đi, nhớ không được đắc tội với người ta nữa đâu đấy”.
“Dạ? Con đi ấy ạ?”
Nghe thấy thế, Lưu Phong méo mặt như sắp khóc đến nơi.
Hắn nhìn thấy Sở Bắc một cái thì người đã nhũn ra rồi, giờ lấy đâu ra can đảm đi xin lỗi người ta chứ?
“Anh không đi thì để tôi đi chắc? Có chút việc cỏn con ấy cũng không làm được thì sao thành người kế nhiệm bố được?”
“Đi ngay!”
Lưu Tông Tín đạp cho Lưu Phong một phát rồi vội vã trở về công ty.
Chỉ còn Lưu Phong đứng đần ra tại chỗ với vẻ mặt đau khổ.
…
“Chết tiệt! Sở Bắc, lại là Sở Bắc, tức muốn chết mà!”
Cùng lúc đó, Dương Xuyên ngồi trong chiếc MayBach đang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc đến Tân Hải đến nay, hễ gặp Sở Bắc là hắn ta xui xẻo.
Mọi kế hoạch của hắn ta đều bị Sở Bắc phá hỏng.
Điều đó hắn ta có thể bỏ qua, nhưng hắn ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương mà lại không làm gì được Sở Bắc ư?
Thậm chí, hắn ta còn phải cúi đầu mấy lần, đúng là mất mặt.
“Điều tra, tiếp tục điều tra cho tôi! Tôi không tin tên đó chui từ khe đá lên”.
“Vâng!”
Tên đàn em ngồi ở ghế lái lập tức gật đầu.
Tiếp theo, hình như tên đó đã nghĩ ra điều gì.
“À, thưa cậu, Lạc Vinh Quang vừa gọi đến ạ”.
“Lạc Vinh Quang? Hừ, lão già cố chấp, kệ lão ta đi!”
Dương Xuyên hừ một tiếng, hoàn toàn không để tâm.
Tên đàn em cười khổ nói: “Thưa cậu, Lạc Vinh Quang nói tập đoàn Lạc Thị đã có chủ đầu tư rồi, nguy cơ cũng đã đã được giải trừ”.
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên giật nảy mình.
Hắn ta cố ý gây khó dễ cho tập đoàn Lạc Thị với mục đích điều tra về Sở Bắc.
Vì thế hắn ta đã có lời với các doanh nghiệp và ngân hàng ở Tân Hải, yêu cầu họ không được trợ giúp cho Lạc Thị, nhưng bây giờ…
“Sao lại thế? Họ giải quyết bằng cách nào?”
Tên đàn em chỉ biết cười trừ với câu hỏi này.
“Là Lý Hải Đông đã cho nhà họ một tỷ mà không đòi hỏi gì”.
“Lý Hải Đông, bảo sao…”
Nhớ lại thái độ ban nãy của Lý Hải Đông, Dương Xuyên đã hiểu ra ngay.
Lúc lên tiếng, hắn ra còn nghiến răng kèn kẹt.
“Đến tập đoàn Lý Thị, để tôi xem có phải Lý Hải Đông định đối đầu với tôi hay không”.
Tên đàn em không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe.
…
Người biết chuyện ở Tụ Hiền Lâu không nhiều.
Nhưng chắc chắn sẽ có không ít người mất ngủ.
Sau khi rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Sở Bắc không cần Thanh Vũ đi cùng nữa.
Vừa quay về tiểu khu, anh đã gặp Lạc Tuyết vừa đi đón con gái tan học về.
Phía sau hai mẹ con còn có Chu Cầm!
“Bố ơi, con nói cho bố biết một tin vui nhé! Hôm nay, tranh mà Vũ Tâm vẽ được cô giáo khen lắm đấy”.
Vừa nhìn thấy Sở Bắc, Tiểu Vũ Tâm đã mừng quýnh rồi chạy nhanh về phía anh.
Sở Bắc mừng rỡ rồi ôm con gái vào lòng.
“Nói cho bố nghe Vũ Tâm đã vẽ gì nào!”
Tiểu Vũ Tâm chớp đôi mắt to tròn rồi ghé sát vào tai Sở Bắc.
“Hì hì, con vẽ bố với mẹ đấy!”
Khi sắp ra đến cửa, anh chợt dừng bước.
“Tốt nhất Long Hổ Môn đừng tham gia vào buổi đấu thầu”.
“Tham quá nhiều khi cũng không tốt đâu!”
Nói xong, Sở Bắc chống cây gậy trúc rồi được Thanh Vũ dẫn rời đi.
Thấy Sở Bắc đi rồi, Long Tam mới mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Bấy giờ, gã mới phát hiện sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi.
Người thanh niên này quả là đáng sợ!
Khi đứng trước mặt anh, gã không còn tự quyết định sự sống chết của mình nữa.
“Anh Long, anh không sao chứ ạ?”
Sở Bắc vừa đi, Trương Hạ đã xông vào.
“Có cần em dẫn các anh em…”
Nói rồi, Trương Hạ híp mắt rồi làm động tác tay cứa cổ.
“Dẫn dẫn cái con khỉ, cậu chán sống nhưng tôi thì chưa…”
Long Tam sầm mặt, giật khoé miệng rồi tức tối quát to.
Đến gã nhìn thấy Sở Bắc còn né không kịp nữa là.
Giờ tên đàn em này lại bảo hắn ra tay với anh? Chán sống rồi hay gì!
“Thông báo cho các anh em, sau này mà gặp nhà họ Lạc thì tuyệt đối không được đắc tội, nhất là Sở Bắc!”
“Còn nữa, báo với Dương Xuyên là Long Hổ Môn chúng ta không tham gia buổi đấu thầu nữa!”
“Dạ?”
Trương Hạ nghe đến mức thần người.
Thậm chí hắn còn nghĩ mình đã nghe nhầm.
Là cánh tay đắc lực của Long Tam, nhưng hắn chưa từng thấy Long Tam chật vật thế này bao giờ.
Chỉ là một tên mù thôi sao phải sợ thế?
“Dạ dạ cái gì? Đi mau!”
Long Tam tức tối gào lên, Trương Hạ không dám nhiều lời mà vội vã đi ngay.
Long Tam nhíu mày rồi đi đi lại lại trong căn phòng bao.
Một lát sau, có vẻ như gã đã đưa ra một quyết định nào đó, bèn lấy điện thoại ra rồi gọi vào một số điện thoại.
“Anh Khôn, là em Tiểu Long đây…”
…
Sau khi nhận lệnh của Trương Hạ, người của Long Hổ Môn đều trốn thật xa.
Trông thấy Sở Bắc thì hệt như mèo thấy chuột.
Sở Bắc và Thanh Vũ rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Lưu Tông Tín đứng chờ đã lâu dè đặt ra nghênh đón.
“Cậu Sở, tôi đã chuẩn bị tiệc rượu ở nhà hàng bên cạnh, không biết cậu có thể nể mặt một chút không?”
Sở Bắc dừng bước rồi nhìn về phía ông ta.
“Gia chủ Lưu, có chuyện gì thì ông nói luôn đi, tôi không thích vòng vo”.
Lưu Tông Tín cứng mặt, lời đến miệng nhưng không biết phải nói ra thế nào.
Sau khi do dự một lát, ông ta mới nghiến răng.
“Cậu Sở, chuyện ngày hôm đó tôi đã biết lỗi rồi. Cậu yên tâm, từ nay về sau, đừng ai hòng có ý đồ với ngọn núi ấy, cậu xem…”
Lưu Tông Tín còn chưa nói hết câu, nhưng trán đã rịn đầy mồ hôi.
“Biết sai là được rồi, nếu biết có ngày hôm nay thì sao lúc đó lại làm thế!”
Sở Bắc lắc đầu, không nói gì nữa mà đi thẳng.
Thấy thế, Lưu Tông Tín cuống lên ngay.
Nếu không được Sở Bắc tha thứ, tập đoàn Lưu Thị và cả nhà họ Lưu sẽ xong đời luôn.
Nghĩ đến đây, ông ta mặc kệ sự hoảng loạn trong lòng, đành bấm bụng cầu xin Sở Bắc.
Nhưng ông ta chưa kịp làm gì thì điện thoại trong túi đã đổ chuông.
Thấy quản lý của tập đoàn gọi đến, lòng ông ta trùng xuống.
Lẽ nào công ty không cầm cự được nữa rồi?
“Tổng giám đốc Lưu, ông đang ở đâu thế? Mau về công ty đi ạ!”
Biết ngay mà!
Mặt Lưu Tông Tín lập tức trắng bệch.
“Tôi biết rồi, nếu không trụ được nữa thì gán công ty cho ngân hàng đi, được bao nhiêu hay bấy nhiêu”.
Chuyện đến nước này, ông ta bó tay rồi.
Giờ ông ta phải tranh thủ cầm cố công ty, nhỡ có phá sản thì cũng không đến mức ôm một khoản nợ khổng lồ.
“Sếp nói gì thế ạ? Cổ phiếu của chúng ta tăng lại rồi, tập đoàn Bắc Dã đã thu tay, chúng ta sống rồi”.
Giọng nói phấn khích của quản lý khiến Lưu Tông Tín sững người.
Thu tay rồi? Sống rồi?
Không phải cậu Sở…
Chắc chắn cậu Sợ đã lên tiếng.
Nghĩ tới vấn đề mấu chốt, Lưu Tông Tín thầm khẳng định chắc nịch, sau đó suýt nữa bật khóc vì mừng rỡ.
Cậu Sở đã tha cho ông ta một con đường sống rồi.
Nếu anh mà còn đang ở đây thì kiểu gì ông ta cũng dập đầu vài cái để cảm ơn.
Nghĩ tới đây, ông ta chợt liếc nhìn con trai mình ở góc khuất, tinh thần chán trường đã hoàn toàn biến mất.
“Đừng ngây ra đó nữa, bố về công ty xem tình hình thế nào đây. Con đi mua gì đó để tạ lỗi với cậu Sở đi, nhớ không được đắc tội với người ta nữa đâu đấy”.
“Dạ? Con đi ấy ạ?”
Nghe thấy thế, Lưu Phong méo mặt như sắp khóc đến nơi.
Hắn nhìn thấy Sở Bắc một cái thì người đã nhũn ra rồi, giờ lấy đâu ra can đảm đi xin lỗi người ta chứ?
“Anh không đi thì để tôi đi chắc? Có chút việc cỏn con ấy cũng không làm được thì sao thành người kế nhiệm bố được?”
“Đi ngay!”
Lưu Tông Tín đạp cho Lưu Phong một phát rồi vội vã trở về công ty.
Chỉ còn Lưu Phong đứng đần ra tại chỗ với vẻ mặt đau khổ.
…
“Chết tiệt! Sở Bắc, lại là Sở Bắc, tức muốn chết mà!”
Cùng lúc đó, Dương Xuyên ngồi trong chiếc MayBach đang tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Từ lúc đến Tân Hải đến nay, hễ gặp Sở Bắc là hắn ta xui xẻo.
Mọi kế hoạch của hắn ta đều bị Sở Bắc phá hỏng.
Điều đó hắn ta có thể bỏ qua, nhưng hắn ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Dương mà lại không làm gì được Sở Bắc ư?
Thậm chí, hắn ta còn phải cúi đầu mấy lần, đúng là mất mặt.
“Điều tra, tiếp tục điều tra cho tôi! Tôi không tin tên đó chui từ khe đá lên”.
“Vâng!”
Tên đàn em ngồi ở ghế lái lập tức gật đầu.
Tiếp theo, hình như tên đó đã nghĩ ra điều gì.
“À, thưa cậu, Lạc Vinh Quang vừa gọi đến ạ”.
“Lạc Vinh Quang? Hừ, lão già cố chấp, kệ lão ta đi!”
Dương Xuyên hừ một tiếng, hoàn toàn không để tâm.
Tên đàn em cười khổ nói: “Thưa cậu, Lạc Vinh Quang nói tập đoàn Lạc Thị đã có chủ đầu tư rồi, nguy cơ cũng đã đã được giải trừ”.
“Cái gì?”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên giật nảy mình.
Hắn ta cố ý gây khó dễ cho tập đoàn Lạc Thị với mục đích điều tra về Sở Bắc.
Vì thế hắn ta đã có lời với các doanh nghiệp và ngân hàng ở Tân Hải, yêu cầu họ không được trợ giúp cho Lạc Thị, nhưng bây giờ…
“Sao lại thế? Họ giải quyết bằng cách nào?”
Tên đàn em chỉ biết cười trừ với câu hỏi này.
“Là Lý Hải Đông đã cho nhà họ một tỷ mà không đòi hỏi gì”.
“Lý Hải Đông, bảo sao…”
Nhớ lại thái độ ban nãy của Lý Hải Đông, Dương Xuyên đã hiểu ra ngay.
Lúc lên tiếng, hắn ra còn nghiến răng kèn kẹt.
“Đến tập đoàn Lý Thị, để tôi xem có phải Lý Hải Đông định đối đầu với tôi hay không”.
Tên đàn em không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe.
…
Người biết chuyện ở Tụ Hiền Lâu không nhiều.
Nhưng chắc chắn sẽ có không ít người mất ngủ.
Sau khi rời khỏi Tụ Hiền Lâu, Sở Bắc không cần Thanh Vũ đi cùng nữa.
Vừa quay về tiểu khu, anh đã gặp Lạc Tuyết vừa đi đón con gái tan học về.
Phía sau hai mẹ con còn có Chu Cầm!
“Bố ơi, con nói cho bố biết một tin vui nhé! Hôm nay, tranh mà Vũ Tâm vẽ được cô giáo khen lắm đấy”.
Vừa nhìn thấy Sở Bắc, Tiểu Vũ Tâm đã mừng quýnh rồi chạy nhanh về phía anh.
Sở Bắc mừng rỡ rồi ôm con gái vào lòng.
“Nói cho bố nghe Vũ Tâm đã vẽ gì nào!”
Tiểu Vũ Tâm chớp đôi mắt to tròn rồi ghé sát vào tai Sở Bắc.
“Hì hì, con vẽ bố với mẹ đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.