Chương 86: Chúc mừng anh đã giữ được mạng sống!
Sơn Tiếu
29/07/2022
Thoáng cái, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Sở Bắc.
Nhóm Lý Hải Đông cũng vậy.
Thái độ của họ đã rất rõ ràng, giờ chỉ chờ xem Sở Bắc định làm gì thôi.
“Khá lắm, cậu Dương còn trẻ như vậy mà đã có suy nghĩ ấy rồi, đúng là hiếm có!”
Sở Bắc mỉm cười rồi lắc đầu.
“Tiếc là hôm nay tôi không đến tìm anh, còn các người nữa…”
“Tôi cho các người năm phút để rời khỏi đây!”
Cái gì?
Không chỉ có Dương Xuyên, mà những người khác cũng ngẩn ra.
Lẽ nào lần này Sở Bắc đến đây tìm Long Tam?
Dương Xuyên hừ một tiếng rồi bật cười giận dữ.
“Anh Sở này, tốt xấu gì tôi cũng là cậu chủ của nhà họ Dương, giờ anh bắt tôi đi là tôi phải đi, vậy thì còn gì là thể diện nữa?”
Sở Bắc mỉm cười rồi gật gù một cách thâm sâu khó lường.
“Muốn giữ thể diện thì không khó! Tôi có thể bảo Thanh Vũ giúp anh, nhưng không được ra về bằng cửa chính đâu!”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Dương Xuyên tắt ngúm.
Những người khác cũng bắt đầu thấy hoảng sợ.
Không ra về bằng cửa chính thì lại lao ra ngoài cửa sổ rồi.
Hoàng Đình sống chết ra sao còn chưa rõ, không lẽ Sở Bắc dám động tới cậu Dương ư?
“Anh Sở, anh nói vậy là định không nể mặt tôi đúng không?”
Dương Xuyên híp mắt lại với vẻ lạnh lùng.
Sở Bắc khoanh tay lại, tỏ vẻ không quan tâm.
“Muốn giữ thể diện thì tự đi mà giữ, ai rảnh cho đâu!”
“Còn bốn phút nữa, ngoài Long Tam ra, tôi không muốn bất kỳ ai ở đây nữa”.
Lúc này, giọng điệu của Sở Bắc đã lạnh hơn.
Dứt lời, anh dựa lưng vào ghế, sau đó gõ ngón tay lên mặt bàn thuỷ tinh.
“Cậu Sở, vậy chúng tôi xin phép về trước!”
Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông đưa mắt nhìn nhau.
Họ cúi gập người xuống chào, thấy Sở Bắc gật đầu thì lập tức ra về ngay.
Dù sao họ cũng đã biết thân phận của Sở Bắc rồi, một Long Tam con cỏn này có là gì chứ.
Lưu Tông Tín có vẻ đăm chiêu, vì ông ta đến đây vốn có chuyện muốn xin Sở Bắc.
Thành ra bây giờ, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Ông ta liếc nhìn Sở Bắc rồi cắn răng nói.
“Cậu Sở, tôi chờ cậu ở bên ngoài nhé, nếu có gì cần thì cậu cứ gọi”.
Dứt lời, ông ta nháy mắt với con trai mình rồi lui ra ngoài.
Thoáng cái, bầu không khí trong phòng chợt như ngưng trệ.
Nụ cười trên mặt Dương Xuyên hoàn toàn biến mất, hắn ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Hiện giờ, thậm chí hắn ta còn không muốn nhịn nữa mà trở mặt với Sở Bắc luôn.
Nhưng khi thấy dáng vẻ điềm nhiên của Sở Bắc, hắn ta lại do dự.
Thấy thời gian sắp hết, Dương Xuyên hít sâu một hơi rồi mỉm cười.
“Được rồi! Nếu anh Sở có việc riêng muốn nói với anh Long thì bổn thiếu gia đây đành nể mặt vậy”.
“Ngày rộng tháng dài, tôi thừa thời gian để chơi với anh!”
Nói rồi, Dương Xuyên đứng dậy rồi liếc Sở Bắc một cái, sau đó không nói không rằng bỏ đi luôn.
Dương Xuyên vừa đi, các gia tộc hạng hai, hạng ba cũng lũ lượt đứng dậy.
Không ai dám nói một lời, chỉ lẳng lặng chuồn mất.
Trong vòng hai phút ngắn ngủi, căn phòng vốn náo nhiệt chỉ còn lại Sở Bắc và Thanh Vũ.
Đương nhiên ở phía đối diện họ chính là Long Tam đang sa sầm mặt.
“Giờ không còn ai nữa rồi, có chuyện gì thì cậu nói đi!”
“Đương nhiến nếu cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì đừng nói là cậu, cả nhà họ Lạc cũng đừng hòng được yên ổn”.
Long Tam cất giọng trầm thấp, rõ ràng đang cố đè nén lửa giận trong lòng.
Nhiều năm qua, Sở Bắc là người đầu tiên dám khiêu chiến gã.
Sở Bắc chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chòng vào Long Tam.
“Tôi chỉ hỏi một câu thôi, Long Hổ Môn có tham gia vào chuyện của năm năm trước không?”
Nghe thấy vậy, Long Tam lập tức ngẩn người như thể chưa thể phản ứng lại.
“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, tại toà nhà La Hàng của Tân Hải”.
Sở Bắc không quan tâm đến sự thẫn thờ của Long Tam, mà chỉ như đang lẩm bẩm một mình.
“Anh hãy nghĩ thật kỹ, tôi chỉ cho anh một cơ hội này thôi! Nói sai thì sẽ phải chết!”
Rầm!
Sở Bắc vừa nói dứt câu, nhiệt độ trong phòng đã giảm hẳn.
Dù điều hoà vẫn bật, nhưng Long Tam thấy toàn thân mình lạnh toát.
Bấy giờ, gã mới cảm thấy hoá ra mình đã coi thường Sở Bắc.
“Không!”
Long Tam lắc đầu không chút do dự rồi đáp.
Nhưng gã vừa nói xong thì Sở Bắc đã đập mạnh xuống bàn.
Một luồng khí thế mạnh mẽ ập về phía Long Tam.
Khí thế đáng sợ ấy ép cho Long Tam tái mặt, gần như không thể thở nổi.
Đôi mắt vô hồn dưới chiếc kính râm kia như vực sâu không đáy.
Như thể, nó có thể cắn nuốt gã bất cứ lúc nào.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi rơi xuống đất.
Toàn thân Long Tam cứng đờ, thậm chí còn không dám cử động.
Trán gã đã rịn đầy mồ hôi.
Gã cảm thấy mình như đang cận kề cái chết, chỉ cần Sở Bắc muốn là có thể lấy mạng của gã được ngay.
“Anh chắc chưa?”
Giọng nói của Sở Bắc khiến Long Tam thấy da đầu mình như tê dại.
Gã nuốt nước miếng rồi gật đầu một cách khó khăn.
“Chắc!”
Chẳng dễ gì gã mới cất giọng trả lời được, nhưng ngay sau đó tất cả cảm giác chèn ép đều đã biến mất.
Long Tam chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, song mồ hôi vẫn đổ ra như tắm.
Gã há miệng thở dốc với vẻ sợ hãi.
Nhưng khi nhìn lại thì thấy Sở Bắc vẫn ngồi lặng yên một chỗ.
Như thể mọi chuyện ban nãy đều không hề liên quan đến anh.
“Nói rõ ra xem!”
Long Tam lại hít sâu một hơi, gần như không dám từ chối với yêu cầu của Sở Bắc.
“Năm năm trước, tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt của Long Hổ Môn thôi, hơn nữa khi ấy Long Hổ Môn không phải có tên gọi như bây giờ, tôi làm gì có quyền lên tiếng chứ!”
Long Tam vừa nói dứt câu, bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Long Tam thấp thỏm không yên, còn Thanh Vũ thì gật đầu.
“Thưa cậu chủ, đúng là vậy!”
“Năm năm trước, Long Hổ Môn chỉ mới là một tổ chức nhỏ, hai năm trở lại đây mới vùng lên”.
“Nhưng có không ít người trụ cột của Long Hổ Môn năm xưa đã tham gia vào vụ ấy”.
Nghe thấy vậy, Long Tam lập tức thở phào một hơi.
Sở Bắc cau mày nói: “Còn ai tham gia vào chuyện đó nữa?”
Long Tam căng thẳng: “Tôi chỉ biết là có Vương Khôn, đấy là một trong các trụ cột của Long Hổ Môn. Ngày xưa, tôi là đàn em của ông ta. Tôi nhớ khi ấy, ông ta bảo có nhiệm vụ quan trọng nên đã biến đâu mất mấy ngày liền”.
“Khi ông ta quay về thì bị thương khắp mình mẩy, cho nên tôi có ấn tượng sâu lắm”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.
“Giờ Vương Khôn đang ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Long Tam run rẩy.
“Hai năm trước, ông ta đã giao Long Hổ Môn cho tôi rồi đến tỉnh, không còn tham gia vào chuyện của môn phái nữa”.
Dứt lời, Long Tam im lặng.
Cả căn phòng bao rộng lớn đều lặng như tờ, thậm chí đến mức đáng sợ.
Long Tam run lẩy bẩy, dù không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng gã đang thấy sợ thật sự.
Dường như nếu Sở Bắc muốn giết gã thì chỉ cần liếc mắt một cái là xong.
Một lát sau, khi Long Tam thấy mình như đang ngồi trên đống chông thì Sở Bắc khẽ thở dài một hơi rồi đứng dậy.
“Chúc mừng anh đã giữ lại được mạng của mình!”
Không chờ Long Tam kịp thở phào một hơi, câu nói tiếp theo của Sở Bắc đã lại khiến gã đứng hình.
“Tôi cho anh năm ngày để gọi Vương Khôn về Tân Hải”.
“Nếu anh không làm được thì Long Hổ Môn cũng không cần tồn tại nữa”.
Nhóm Lý Hải Đông cũng vậy.
Thái độ của họ đã rất rõ ràng, giờ chỉ chờ xem Sở Bắc định làm gì thôi.
“Khá lắm, cậu Dương còn trẻ như vậy mà đã có suy nghĩ ấy rồi, đúng là hiếm có!”
Sở Bắc mỉm cười rồi lắc đầu.
“Tiếc là hôm nay tôi không đến tìm anh, còn các người nữa…”
“Tôi cho các người năm phút để rời khỏi đây!”
Cái gì?
Không chỉ có Dương Xuyên, mà những người khác cũng ngẩn ra.
Lẽ nào lần này Sở Bắc đến đây tìm Long Tam?
Dương Xuyên hừ một tiếng rồi bật cười giận dữ.
“Anh Sở này, tốt xấu gì tôi cũng là cậu chủ của nhà họ Dương, giờ anh bắt tôi đi là tôi phải đi, vậy thì còn gì là thể diện nữa?”
Sở Bắc mỉm cười rồi gật gù một cách thâm sâu khó lường.
“Muốn giữ thể diện thì không khó! Tôi có thể bảo Thanh Vũ giúp anh, nhưng không được ra về bằng cửa chính đâu!”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Dương Xuyên tắt ngúm.
Những người khác cũng bắt đầu thấy hoảng sợ.
Không ra về bằng cửa chính thì lại lao ra ngoài cửa sổ rồi.
Hoàng Đình sống chết ra sao còn chưa rõ, không lẽ Sở Bắc dám động tới cậu Dương ư?
“Anh Sở, anh nói vậy là định không nể mặt tôi đúng không?”
Dương Xuyên híp mắt lại với vẻ lạnh lùng.
Sở Bắc khoanh tay lại, tỏ vẻ không quan tâm.
“Muốn giữ thể diện thì tự đi mà giữ, ai rảnh cho đâu!”
“Còn bốn phút nữa, ngoài Long Tam ra, tôi không muốn bất kỳ ai ở đây nữa”.
Lúc này, giọng điệu của Sở Bắc đã lạnh hơn.
Dứt lời, anh dựa lưng vào ghế, sau đó gõ ngón tay lên mặt bàn thuỷ tinh.
“Cậu Sở, vậy chúng tôi xin phép về trước!”
Trương Hồng Viễn và Lý Hải Đông đưa mắt nhìn nhau.
Họ cúi gập người xuống chào, thấy Sở Bắc gật đầu thì lập tức ra về ngay.
Dù sao họ cũng đã biết thân phận của Sở Bắc rồi, một Long Tam con cỏn này có là gì chứ.
Lưu Tông Tín có vẻ đăm chiêu, vì ông ta đến đây vốn có chuyện muốn xin Sở Bắc.
Thành ra bây giờ, đi không được mà ở lại cũng không xong.
Ông ta liếc nhìn Sở Bắc rồi cắn răng nói.
“Cậu Sở, tôi chờ cậu ở bên ngoài nhé, nếu có gì cần thì cậu cứ gọi”.
Dứt lời, ông ta nháy mắt với con trai mình rồi lui ra ngoài.
Thoáng cái, bầu không khí trong phòng chợt như ngưng trệ.
Nụ cười trên mặt Dương Xuyên hoàn toàn biến mất, hắn ta nhìn chằm chằm vào Sở Bắc.
Hiện giờ, thậm chí hắn ta còn không muốn nhịn nữa mà trở mặt với Sở Bắc luôn.
Nhưng khi thấy dáng vẻ điềm nhiên của Sở Bắc, hắn ta lại do dự.
Thấy thời gian sắp hết, Dương Xuyên hít sâu một hơi rồi mỉm cười.
“Được rồi! Nếu anh Sở có việc riêng muốn nói với anh Long thì bổn thiếu gia đây đành nể mặt vậy”.
“Ngày rộng tháng dài, tôi thừa thời gian để chơi với anh!”
Nói rồi, Dương Xuyên đứng dậy rồi liếc Sở Bắc một cái, sau đó không nói không rằng bỏ đi luôn.
Dương Xuyên vừa đi, các gia tộc hạng hai, hạng ba cũng lũ lượt đứng dậy.
Không ai dám nói một lời, chỉ lẳng lặng chuồn mất.
Trong vòng hai phút ngắn ngủi, căn phòng vốn náo nhiệt chỉ còn lại Sở Bắc và Thanh Vũ.
Đương nhiên ở phía đối diện họ chính là Long Tam đang sa sầm mặt.
“Giờ không còn ai nữa rồi, có chuyện gì thì cậu nói đi!”
“Đương nhiến nếu cậu không cho tôi một lời giải thích rõ ràng thì đừng nói là cậu, cả nhà họ Lạc cũng đừng hòng được yên ổn”.
Long Tam cất giọng trầm thấp, rõ ràng đang cố đè nén lửa giận trong lòng.
Nhiều năm qua, Sở Bắc là người đầu tiên dám khiêu chiến gã.
Sở Bắc chậm rãi đứng dậy, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chòng vào Long Tam.
“Tôi chỉ hỏi một câu thôi, Long Hổ Môn có tham gia vào chuyện của năm năm trước không?”
Nghe thấy vậy, Long Tam lập tức ngẩn người như thể chưa thể phản ứng lại.
“Năm năm trước, vào ngày mười bốn tháng tám, tại toà nhà La Hàng của Tân Hải”.
Sở Bắc không quan tâm đến sự thẫn thờ của Long Tam, mà chỉ như đang lẩm bẩm một mình.
“Anh hãy nghĩ thật kỹ, tôi chỉ cho anh một cơ hội này thôi! Nói sai thì sẽ phải chết!”
Rầm!
Sở Bắc vừa nói dứt câu, nhiệt độ trong phòng đã giảm hẳn.
Dù điều hoà vẫn bật, nhưng Long Tam thấy toàn thân mình lạnh toát.
Bấy giờ, gã mới cảm thấy hoá ra mình đã coi thường Sở Bắc.
“Không!”
Long Tam lắc đầu không chút do dự rồi đáp.
Nhưng gã vừa nói xong thì Sở Bắc đã đập mạnh xuống bàn.
Một luồng khí thế mạnh mẽ ập về phía Long Tam.
Khí thế đáng sợ ấy ép cho Long Tam tái mặt, gần như không thể thở nổi.
Đôi mắt vô hồn dưới chiếc kính râm kia như vực sâu không đáy.
Như thể, nó có thể cắn nuốt gã bất cứ lúc nào.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi rơi xuống đất.
Toàn thân Long Tam cứng đờ, thậm chí còn không dám cử động.
Trán gã đã rịn đầy mồ hôi.
Gã cảm thấy mình như đang cận kề cái chết, chỉ cần Sở Bắc muốn là có thể lấy mạng của gã được ngay.
“Anh chắc chưa?”
Giọng nói của Sở Bắc khiến Long Tam thấy da đầu mình như tê dại.
Gã nuốt nước miếng rồi gật đầu một cách khó khăn.
“Chắc!”
Chẳng dễ gì gã mới cất giọng trả lời được, nhưng ngay sau đó tất cả cảm giác chèn ép đều đã biến mất.
Long Tam chỉ thấy toàn thân nhẹ bẫng, song mồ hôi vẫn đổ ra như tắm.
Gã há miệng thở dốc với vẻ sợ hãi.
Nhưng khi nhìn lại thì thấy Sở Bắc vẫn ngồi lặng yên một chỗ.
Như thể mọi chuyện ban nãy đều không hề liên quan đến anh.
“Nói rõ ra xem!”
Long Tam lại hít sâu một hơi, gần như không dám từ chối với yêu cầu của Sở Bắc.
“Năm năm trước, tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt của Long Hổ Môn thôi, hơn nữa khi ấy Long Hổ Môn không phải có tên gọi như bây giờ, tôi làm gì có quyền lên tiếng chứ!”
Long Tam vừa nói dứt câu, bầu không khí lại rơi vào im lặng.
Long Tam thấp thỏm không yên, còn Thanh Vũ thì gật đầu.
“Thưa cậu chủ, đúng là vậy!”
“Năm năm trước, Long Hổ Môn chỉ mới là một tổ chức nhỏ, hai năm trở lại đây mới vùng lên”.
“Nhưng có không ít người trụ cột của Long Hổ Môn năm xưa đã tham gia vào vụ ấy”.
Nghe thấy vậy, Long Tam lập tức thở phào một hơi.
Sở Bắc cau mày nói: “Còn ai tham gia vào chuyện đó nữa?”
Long Tam căng thẳng: “Tôi chỉ biết là có Vương Khôn, đấy là một trong các trụ cột của Long Hổ Môn. Ngày xưa, tôi là đàn em của ông ta. Tôi nhớ khi ấy, ông ta bảo có nhiệm vụ quan trọng nên đã biến đâu mất mấy ngày liền”.
“Khi ông ta quay về thì bị thương khắp mình mẩy, cho nên tôi có ấn tượng sâu lắm”.
Nghe thấy thế, Sở Bắc càng nhíu chặt hàng lông mày hơn.
“Giờ Vương Khôn đang ở đâu?”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến Long Tam run rẩy.
“Hai năm trước, ông ta đã giao Long Hổ Môn cho tôi rồi đến tỉnh, không còn tham gia vào chuyện của môn phái nữa”.
Dứt lời, Long Tam im lặng.
Cả căn phòng bao rộng lớn đều lặng như tờ, thậm chí đến mức đáng sợ.
Long Tam run lẩy bẩy, dù không biết Sở Bắc có thân phận ra sao, nhưng gã đang thấy sợ thật sự.
Dường như nếu Sở Bắc muốn giết gã thì chỉ cần liếc mắt một cái là xong.
Một lát sau, khi Long Tam thấy mình như đang ngồi trên đống chông thì Sở Bắc khẽ thở dài một hơi rồi đứng dậy.
“Chúc mừng anh đã giữ lại được mạng của mình!”
Không chờ Long Tam kịp thở phào một hơi, câu nói tiếp theo của Sở Bắc đã lại khiến gã đứng hình.
“Tôi cho anh năm ngày để gọi Vương Khôn về Tân Hải”.
“Nếu anh không làm được thì Long Hổ Môn cũng không cần tồn tại nữa”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.