Chương 160: Châm chọc khiêu khích
Sơn Tiếu
16/08/2022
Nghe thấy Tô Uyển nói muốn gọi xe, Chu Bân lập tức biến sắc.
“Tiểu Uyển, em xem đi, xe anh cũng đã chạy đến rồi, em còn gọi xe với bọn họ, như vậy không hợp lắm?”
Tô Uyển lạnh lùng liếc nhìn Chu Bân, hỏi: “Tôi và bạn tôi gọi xe thì có gì không hợp?”
Chu Bân nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết ở bên cạnh, dùng vẻ mặt u ám quái gở nói: “Bạn họ không có xe, đây là chuyện của bọn họ, em tội gì phải chịu đựng cùng bọn họ”.
Nghe thấy lời này của Chu Bân, vẻ mặt Tô Uyển thoáng chốc trở nên khó coi.
“Chu Bân, mong anh chú ý lời nói của mình, bọn họ là bạn của tôi, tôi không cho phép anh nói gì bọn họ cả!”
Chu Bân bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm nói: “Anh cũng không nói sai, chồng của bạn em cũng thật là, ngay cả một chiếc xe cũng không có, không như anh, ngoài một chiếc xe thể thao, trong nhà còn có một chiếc nữa”.
Nói đến đây, anh ta quay đầu liếc nhìn cửa hàng bên trong, ánh mắt có chút khinh thường.
“Nhưng cũng dễ hiểu nhỉ, bọn họ mua cửa hàng này có lẽ đã tiêu sạch tiền tiết kiệm rồi, căn bản không còn tiền mua xe nữa”.
Nói xong, vẻ mặt anh ta đắc ý nhìn Sở Bắc, muốn nhìn xem phản ứng của anh.
Nhưng lại khiến anh ta thấy vọng là từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều duy trì dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ.
Không nhìn thấy phản ứng gì từ Sở Bắc, lại liếc nhìn sang Lạc Tuyết, ánh mắt Chu Bân lại có chút ghen tị.
Anh ta thật sự không hiểu nổi, quỷ nghèo như Sở Bắc, mà còn là một tên mù, cô gái đẹp như Lạc Tuyết sao lại gả cho anh chứ?
Nhất là nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Lạc Tuyết, trong lòng anh ta lại sôi sục lòng ghen tị.
“Chu Bân, anh quá đáng lắm rồi!”
Sắc mặt Tô Uyển trở nên khó coi, cô ấy không ngờ, Chu Bân lại có thể nói những lời tổn thương người khác như vậy.
“Tiểu Uyển, em đừng giận, anh nói thật cả mà, nếu bọn họ muốn đi ăn cơm cùng chúng ta thì để bọn họ gọi xe đi, nếu không thì hai chúng ta đi”.
Nghe thấy Chu Bân nói vậy, Tô Uyển càng thêm tức giận.
Cô ấy lớn tiếng chất vấn: “Vừa nãy chẳng phải anh đã đồng ý rồi sao, muốn mời bọn họ cùng ăn chung, bây giờ, sao lại ra như vậy?”
Chu Bân lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Mời bọn họ vốn chỉ là ngoài dự kiến, anh đến tìm em là muốn cùng em dùng bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến, em có thấy bữa ăn lãng mạn dưới nến mà có bốn người ăn chưa?”
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy lời của Chu Bân, trong lòng cũng có chút không vui, người không có tố chất nói năng như vậy, thực sự cô không muốn ăn cơm cùng anh ta.
Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, hay là chúng mình không đi nữa, hai người đi đi”.
Tô Uyển lắc đầu.
“Nếu cậu không đi thì mình cũng không đi, bữa ăn lãng mạn dưới nến gì đó, để anh ta ăn một mình đi”.
Lạc Tuyết đành chịu khẽ cười, cô nhìn ra được, Tô Uyển căn bản không thích Chu Bân.
Hơn nữa, cô cũng không mong bạn thân của mình, sau này sẽ gả cho một người không có nhân đức như Chu Bân.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng bất đắc dĩ.
Sở dĩ anh ta lái chiếc xe thể thao này đến đây, chính là để khoe khoang trước mặt Tô Uyển.
Nếu Tô Uyển thật sự gọi xe với Lạc Tuyết, hoặc Tô Uyển trực tiếp không đi nữa, vậy thì kế hoạch của anh ta tan thành mây cả rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Bân cắn răng, nói: “Như vậy đi, Tiểu Uyển, mọi người đợi một lát, anh còn một chiếc xe nữa, có thể ngồi năm người, giờ anh đi lấy”.
Nghe thấy Chu Bân nói vậy, sắc mặt Tô Uyển lúc này mới dễ chịu hơn chút.
Chu Bân thấy vậy, trong lòng thở phào một tiếng, định lên xe đi về đổi xe.
Thế nhưng ngay lúc này, Sở Bắc mãi vẫn không lên tiếng đột nhiên lại nói.
“Không cần đâu, chúng ta đợi thêm một lúc nữa đi, xe của tôi sắp đến rồi”.
Nghe thấy Sở Bắc nói vậy, mọi người đều mở lớn mắt, ánh mắt mọi người nhìn anh đầy kinh ngạc.
Nhất là Lạc Tuyết, lúc này, ánh mắt cô nhìn Sở Bắc đầy khó hiểu.
Cô và Sở Bắc là vợ chồng, trong nhà có chuyện gì, cô biết rõ hơn ai cả.
Tiền của bọn họ đều dùng để mở cửa hàng cả rồi, căn bản không còn tiền mua xe.
Cô có chút nghi hoặc, xe mà Sở Bắc nói vừa rồi, là ý gì chứ?
Tô Uyển định thần lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lạc Tuyết, tức giận nói: “Tiểu Tuyết, thì ra mọi người có xe à, không nói sớm với mình, khiến mình lo lắng cả nửa ngày”.
Lạc Tuyết nghe vậy, cười khổ một tiếng, mở miệng không biết nên nói thế nào.
Chu Bân ở bên cạnh để ý vẻ mặt của Lạc Tuyết, ánh mắt chợt hiểu ra.
Nhìn từ vẻ mặt của Lạc Tuyết, thì nhà bọn họ căn bản không hề có xe, lời Sở Bắc vừa nói lúc này, có lẽ cũng chỉ là ra vẻ giữ mặt mũi mà thôi.
Nghĩ đến đâu, anh ta bắt bẻ nói: “Hai người mà có xe sao? Là xe gì vậy, nói thử xem?”
Sở Bắc và Lạc Tuyết không nói gì.
Thấy vậy, thì càng chắc chắn suy đoán trong lòng anh ta, bất giác vẻ mặt lại châm chọc nói: “Chắc không phải là xe điện chứ?”
Sở Bắc vẫn không nói gì, Lạc Tuyết và Tô Uyển thì đều có suy nghĩ trong lòng, cũng giữ im lặng.
“Hừ! Anh cứ ra vẻ đi, tôi muốn xem thử, lát nữa không có xe đến thì mấy người làm gì?”
Chu Bân cười lạnh, cũng đứng đợi bên cạnh.
Nhưng, năm phút trôi qua, vẫn chưa có xe đến.
Ánh mắt Lạc Tuyết có chút lo lắng, cô muốn hỏi Sở Bắc.
Nhưng có Tô Uyển và Chu Bân ở đây, có mấy lời cô không tiện hỏi ra, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt cô đơn đứng đợi bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tuyết, Tô Uyển chợt lặng đi chốc lát.
Sau đó, ánh mắt cô ấy như sáng lên.
“Hừ, cái tên này, đúng là sống chết cũng phải giữ mặt mũi”.
Cô ấy lập tức ý thức được, lời Sở Bắc nói trước đó, có lẽ chỉ là lời nói dối.
Anh...” căn bản không có xe!
Chu Bân ở bên cạnh đợi cũng không còn kiên nhẫn, cười lạnh nói: “Xem ra, xe của mấy người không đến rồi, mấy người vẫn nên gọi xe đi”.
Thế nhưng, ngay khi anh ta nói xong còn chưa đến ba giây thì âm thanh một chiếc xe hơi đã vang lên.
Tiếp đó, trong tầm nhìn của mọi người, một chiếc Bentley Bentayga chạy nhanh về phía họ.
“Ồ! Chiếc Bentley này đẹp thật đấy!”
Thấy chiếc Bentley chạy về phía mình, vẻ mặt Tô Uyển ngưỡng mộ nói.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, vẻ mặt Chu Bân trở nên có chút khó chịu.
Chiếc Bentley Bentayga này, anh ta cũng từng thèm nhỏ dãi từ lâu, chỉ là tuy nhà anh ta cũng có chút tài sản, nhưng muốn mua một chiếc xe như vậy thì cũng có chút khó khăn.
Lúc này nghe thấy Tô Uyển nói vậy, ánh mắt anh ta lộ ra chút tươi cười, gương mặt đầy tình cảm nói với Tô Uyển: “Tiểu Uyên, em yên tâm đi, chỉ cần anh nỗ lực mấy năm cũng có thể mua một chiếc xe như vậy”.
Nghe Chu Bân nói vậy, Tô Uyển lại lắc đầu.
“Anh mua xe gì, không liên quan gì đến tôi”.
“Tiểu Uyển, em xem đi, xe anh cũng đã chạy đến rồi, em còn gọi xe với bọn họ, như vậy không hợp lắm?”
Tô Uyển lạnh lùng liếc nhìn Chu Bân, hỏi: “Tôi và bạn tôi gọi xe thì có gì không hợp?”
Chu Bân nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết ở bên cạnh, dùng vẻ mặt u ám quái gở nói: “Bạn họ không có xe, đây là chuyện của bọn họ, em tội gì phải chịu đựng cùng bọn họ”.
Nghe thấy lời này của Chu Bân, vẻ mặt Tô Uyển thoáng chốc trở nên khó coi.
“Chu Bân, mong anh chú ý lời nói của mình, bọn họ là bạn của tôi, tôi không cho phép anh nói gì bọn họ cả!”
Chu Bân bĩu môi, vẻ mặt không quan tâm nói: “Anh cũng không nói sai, chồng của bạn em cũng thật là, ngay cả một chiếc xe cũng không có, không như anh, ngoài một chiếc xe thể thao, trong nhà còn có một chiếc nữa”.
Nói đến đây, anh ta quay đầu liếc nhìn cửa hàng bên trong, ánh mắt có chút khinh thường.
“Nhưng cũng dễ hiểu nhỉ, bọn họ mua cửa hàng này có lẽ đã tiêu sạch tiền tiết kiệm rồi, căn bản không còn tiền mua xe nữa”.
Nói xong, vẻ mặt anh ta đắc ý nhìn Sở Bắc, muốn nhìn xem phản ứng của anh.
Nhưng lại khiến anh ta thấy vọng là từ đầu đến cuối, Sở Bắc đều duy trì dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ.
Không nhìn thấy phản ứng gì từ Sở Bắc, lại liếc nhìn sang Lạc Tuyết, ánh mắt Chu Bân lại có chút ghen tị.
Anh ta thật sự không hiểu nổi, quỷ nghèo như Sở Bắc, mà còn là một tên mù, cô gái đẹp như Lạc Tuyết sao lại gả cho anh chứ?
Nhất là nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Lạc Tuyết, trong lòng anh ta lại sôi sục lòng ghen tị.
“Chu Bân, anh quá đáng lắm rồi!”
Sắc mặt Tô Uyển trở nên khó coi, cô ấy không ngờ, Chu Bân lại có thể nói những lời tổn thương người khác như vậy.
“Tiểu Uyển, em đừng giận, anh nói thật cả mà, nếu bọn họ muốn đi ăn cơm cùng chúng ta thì để bọn họ gọi xe đi, nếu không thì hai chúng ta đi”.
Nghe thấy Chu Bân nói vậy, Tô Uyển càng thêm tức giận.
Cô ấy lớn tiếng chất vấn: “Vừa nãy chẳng phải anh đã đồng ý rồi sao, muốn mời bọn họ cùng ăn chung, bây giờ, sao lại ra như vậy?”
Chu Bân lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Mời bọn họ vốn chỉ là ngoài dự kiến, anh đến tìm em là muốn cùng em dùng bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến, em có thấy bữa ăn lãng mạn dưới nến mà có bốn người ăn chưa?”
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy lời của Chu Bân, trong lòng cũng có chút không vui, người không có tố chất nói năng như vậy, thực sự cô không muốn ăn cơm cùng anh ta.
Nghĩ đến đây, cô quay đầu nhìn Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, hay là chúng mình không đi nữa, hai người đi đi”.
Tô Uyển lắc đầu.
“Nếu cậu không đi thì mình cũng không đi, bữa ăn lãng mạn dưới nến gì đó, để anh ta ăn một mình đi”.
Lạc Tuyết đành chịu khẽ cười, cô nhìn ra được, Tô Uyển căn bản không thích Chu Bân.
Hơn nữa, cô cũng không mong bạn thân của mình, sau này sẽ gả cho một người không có nhân đức như Chu Bân.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng bất đắc dĩ.
Sở dĩ anh ta lái chiếc xe thể thao này đến đây, chính là để khoe khoang trước mặt Tô Uyển.
Nếu Tô Uyển thật sự gọi xe với Lạc Tuyết, hoặc Tô Uyển trực tiếp không đi nữa, vậy thì kế hoạch của anh ta tan thành mây cả rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Bân cắn răng, nói: “Như vậy đi, Tiểu Uyển, mọi người đợi một lát, anh còn một chiếc xe nữa, có thể ngồi năm người, giờ anh đi lấy”.
Nghe thấy Chu Bân nói vậy, sắc mặt Tô Uyển lúc này mới dễ chịu hơn chút.
Chu Bân thấy vậy, trong lòng thở phào một tiếng, định lên xe đi về đổi xe.
Thế nhưng ngay lúc này, Sở Bắc mãi vẫn không lên tiếng đột nhiên lại nói.
“Không cần đâu, chúng ta đợi thêm một lúc nữa đi, xe của tôi sắp đến rồi”.
Nghe thấy Sở Bắc nói vậy, mọi người đều mở lớn mắt, ánh mắt mọi người nhìn anh đầy kinh ngạc.
Nhất là Lạc Tuyết, lúc này, ánh mắt cô nhìn Sở Bắc đầy khó hiểu.
Cô và Sở Bắc là vợ chồng, trong nhà có chuyện gì, cô biết rõ hơn ai cả.
Tiền của bọn họ đều dùng để mở cửa hàng cả rồi, căn bản không còn tiền mua xe.
Cô có chút nghi hoặc, xe mà Sở Bắc nói vừa rồi, là ý gì chứ?
Tô Uyển định thần lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lạc Tuyết, tức giận nói: “Tiểu Tuyết, thì ra mọi người có xe à, không nói sớm với mình, khiến mình lo lắng cả nửa ngày”.
Lạc Tuyết nghe vậy, cười khổ một tiếng, mở miệng không biết nên nói thế nào.
Chu Bân ở bên cạnh để ý vẻ mặt của Lạc Tuyết, ánh mắt chợt hiểu ra.
Nhìn từ vẻ mặt của Lạc Tuyết, thì nhà bọn họ căn bản không hề có xe, lời Sở Bắc vừa nói lúc này, có lẽ cũng chỉ là ra vẻ giữ mặt mũi mà thôi.
Nghĩ đến đâu, anh ta bắt bẻ nói: “Hai người mà có xe sao? Là xe gì vậy, nói thử xem?”
Sở Bắc và Lạc Tuyết không nói gì.
Thấy vậy, thì càng chắc chắn suy đoán trong lòng anh ta, bất giác vẻ mặt lại châm chọc nói: “Chắc không phải là xe điện chứ?”
Sở Bắc vẫn không nói gì, Lạc Tuyết và Tô Uyển thì đều có suy nghĩ trong lòng, cũng giữ im lặng.
“Hừ! Anh cứ ra vẻ đi, tôi muốn xem thử, lát nữa không có xe đến thì mấy người làm gì?”
Chu Bân cười lạnh, cũng đứng đợi bên cạnh.
Nhưng, năm phút trôi qua, vẫn chưa có xe đến.
Ánh mắt Lạc Tuyết có chút lo lắng, cô muốn hỏi Sở Bắc.
Nhưng có Tô Uyển và Chu Bân ở đây, có mấy lời cô không tiện hỏi ra, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng, vẻ mặt cô đơn đứng đợi bên cạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt Lạc Tuyết, Tô Uyển chợt lặng đi chốc lát.
Sau đó, ánh mắt cô ấy như sáng lên.
“Hừ, cái tên này, đúng là sống chết cũng phải giữ mặt mũi”.
Cô ấy lập tức ý thức được, lời Sở Bắc nói trước đó, có lẽ chỉ là lời nói dối.
Anh...” căn bản không có xe!
Chu Bân ở bên cạnh đợi cũng không còn kiên nhẫn, cười lạnh nói: “Xem ra, xe của mấy người không đến rồi, mấy người vẫn nên gọi xe đi”.
Thế nhưng, ngay khi anh ta nói xong còn chưa đến ba giây thì âm thanh một chiếc xe hơi đã vang lên.
Tiếp đó, trong tầm nhìn của mọi người, một chiếc Bentley Bentayga chạy nhanh về phía họ.
“Ồ! Chiếc Bentley này đẹp thật đấy!”
Thấy chiếc Bentley chạy về phía mình, vẻ mặt Tô Uyển ngưỡng mộ nói.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, vẻ mặt Chu Bân trở nên có chút khó chịu.
Chiếc Bentley Bentayga này, anh ta cũng từng thèm nhỏ dãi từ lâu, chỉ là tuy nhà anh ta cũng có chút tài sản, nhưng muốn mua một chiếc xe như vậy thì cũng có chút khó khăn.
Lúc này nghe thấy Tô Uyển nói vậy, ánh mắt anh ta lộ ra chút tươi cười, gương mặt đầy tình cảm nói với Tô Uyển: “Tiểu Uyên, em yên tâm đi, chỉ cần anh nỗ lực mấy năm cũng có thể mua một chiếc xe như vậy”.
Nghe Chu Bân nói vậy, Tô Uyển lại lắc đầu.
“Anh mua xe gì, không liên quan gì đến tôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.