Chương 159: Khoe khoang
Sơn Tiếu
16/08/2022
Chu Bân thấy Tô Uyển thật sự đi giúp Lạc Tuyết làm việc, ánh mắt anh ta thoáng chốc có chút u ám.
“Hừ, đồ tiện nhân, bây giờ cô còn giả vờ thanh tao với tôi sao, đợi ông đây kéo cô về chơi đến chán, rồi một chân đá cô đi, để cô nếm thử mùi vị tuyệt vọng thế nào”.
Thế nhưng, cho dù Chu Bân nghĩ như vậy trong lòng, nhưng anh ta vẫn không thể hiện ra.
Chỉ thấy anh ta đứng dậy từ dưới đất, bỏ hoa tươi sang bên cạnh, sau đó nịnh nọt chạy đến trước mặt Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, em đừng làm mấy việc dơ bẩn này nữa, xe thể thao của anh đậu ở ngoài, anh đưa em đi xem phim nhé”.
Tô Uyển lắc đầu, vẻ mặt châm chọc nói: “Cái đó thì thôi đi, tôi toàn làm máy việc bẩn thỉu, quần áo cũng bẩn rồi, nếu làm bẩn xe thể thao của anh tôi cũng chẳng đền nổi đâu”.
Chu Bân đúng là có một chiếc xe, hơn nữa còn là xe thể thao, nhưng Tô Uyển biết, chiếc xe thể thao đó của Chu Bân cũng chỉ là hàng dỏm mà thôi.
Nghe thấy xe thể thao thì rất phong cách.
Nhưng, theo như cô ấy biết thì chiếc xe đó của Chu Bân cũng chỉ hơn ba trăm nghìn mà thôi.
Thế mà Chu Bân lại rất tự hào, cứ đi khoe khoang xe thể thao của anh ta.
“Tiểu Uyển, em nói gì vậy”.
Chu Bân vội xua tay, nói: “Quần áo bẩn cũng không sao, anh đưa em đi mua đồ mới”.
Lời của anh ta căn bản gần như không hề để bụng chuyện tiền bạc.
“Không cần, tôi biết anh có tiền, ý tốt của anh tôi nhận, nhưng quần áo tôi có thể tự mua, không làm phiền đến anh”.
Có lẽ Chu Bân sớm đã quen với thái độ không mặn không nhạt của Tô Uyển, sau khi Tô Uyển nói xong, anh ta chẳng những không buồn bã, mà trái lại vẻ mặt lại kiên cường hơn.
“Tiểu Uyển, có một chuyện có thể em còn chưa biết, anh đã nói với bố anh rồi, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ đưa em đến gặp bọn họ, đến lúc đó, em chính là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu anh rồi”.
Nghe thấy lời này của Chu Bân, sắc mặt Tô Uyển lập tức thay đổi.
“Chu Bân, anh điên rồi sao? Anh còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thích anh, không có cảm giác gì với anh, đừng có lãng phí thời gian với tôi nữa!”
“Tại sao chứ?”
Vẻ mặt Chu Bân khó hiểu nhìn Tô Uyển, nói: “Nhà họ Chu anh ở Tân Hải tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng cũng là nhà có máu mặt, chỉ cần em gả cho anh thì không cần lo ăn lo mặc, không cần ra ngoài làm việc nữa, như vậy không tốt sao?”
Gương mặt Tô Uyển lạnh lẽo, lắc đầu.
“Mấy thứ anh nói, tôi căn bản không quan tâm, tôi có những thứ mình muốn theo đuổi, xin anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi, chúng ta đã định sẵn là không có kết quả rồi, xin anh đừng bám lấy tôi nữa”.
Nói xong, Tô Uyển lập tức quay đầu, không quan tâm đến Chu Bân.
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy lời Chu Bân nói vừa rồi, trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, đối với lựa chọn của Tô Uyển, cô cũng ủng hộ một tay.
Kiểu con nhà giàu có chút tiền như Chu Bân, cô gặp nhiều rồi, hơn nữa, từ những gì Chu Bân nói lúc nãy có thể nhìn ra được thế giới quan của anh ta không tốt chút nào.
Với người như vậy, đi theo anh ta chắc chắn là một lựa chọn sai lầm.
Lại bị Tô Uyển từ chối, Chu Bân có chút không vui, anh ta đi đến trước mặt Tô Uyển, cắn răng cắn lợi.
“Tiểu Uyển, anh thật sự thích em, chỉ cần em đồng ý cưới anh, anh sẽ bảo bố anh giao vị trí giám đốc công ty cho em, em thấy thế nào?”
Tô Uyển lạnh lùng lắc đầu, nói: “Chu Bân, hôm nay tôi không muốn thảo luận với anh vấn đề này nữa, nếu anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì mời anh rời đi, đây là cửa hàng của bạn thân tôi, anh đừng có làm phiền người ta”.
Bạn thân?
Nghe thấy lời của Tô Uyển, ánh mắt Chu Bân lóe sáng, lúc này mới nhìn sang Lạc Tuyết.
Đẹp thật!
Đây là phản ứng đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Lạc Tuyết, vừa nãy anh ta chỉ lo nhìn Tô Uyển, không hề nhìn kỹ Lạc Tuyết.
Lúc này nhìn sang Lạc Tuyết, ánh mắt anh ta có chút kinh ngạc.
Thậm chí anh ta có cảm giác đẹp hơn Tô Uyển nữa.
“Ồ, thì ra cô ấy là bạn thân của em à, Tiểu Uyển, sao em không nói sớm làm lần này đến, anh lại không mang theo quà gì cả”.
Chu Bân nói chuyện, chào hỏi trực tiếp với Lạc Tuyết.
“Chào người đẹp, tôi là Chu Bân, là bạn trai của Tiểu Uyển”.
Nghe thấy Chu Bân không biết xấu hổ mà tự giới thiệu mình, Lạc Tuyết cũng cạn lời, trong lòng lại càng thấy Chu Bân buồn nôn.
Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Tô Uyển, cô cũng không tiện nói nhiều.
Cô chỉ lịch sự gật đầu rồi cũng không để ý gì đến Chu Bân nữa.
Chu Bân cũng buồn bực, trong lòng thầm hận, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Một lúc sau, chỉ thấy anh ta quay người nhìn Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, anh biết một nhà hàng hương vị không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi ăn đi?”
“Không cần”.
Tô Uyển không chút do dự khi từ chối lời mời của Chu Bân, nói: “Bạn thân tôi mới mở cửa hàng, tôi phải mời cô ấy và chồng cô ấy ăn cơm, anh tự mình ăn đi”.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng ngây người.
Thế nhưng, sau đó, anh ta cắn răng, giả vờ rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng để anh làm chủ, mời bạn bè em cùng dùng cơm, như vậy được rồi chứ?”
Tô Uyển đang muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Chu Bân thấy Tô Uyển cuối cùng cũng gật đầu, lập tức vui mừng.
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.
Tô Uyển gật đầu, quay sang nói với Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, vậy chúng ta cùng đi đi”.
Lạc Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được”.
Mấy người ra bên ngoài cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu tím đậu bên ngoài phía xa.
Lúc này, xung quanh chiếc xe thể thao đã có một nhóm người vây quanh, mấy người đó đứng trước xe, trên tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang chụp ảnh.
Chu Bân thấy vậy, lòng hư vinh lại càng thỏa mãn, ánh mắt đầy đắc ý.
Rất đắc ý nhìn Tô Uyển, muốn nhìn thấy chút ngưỡng mộ trong mắt Tô Uyển.
Nhưng, anh ta phải thất vọng rồi.
Tô Uyển hoàn toàn không nhìn xe thể thao của anh ta mà đang nói chuyện với Lạc Tuyết.
Chu Bân thấy thế, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất.
“Tiểu Uyển, chúng ta lên xe chứ?”
Chu Bân xua đám người đang vây quanh chụp ảnh đi, vẻ mặt ân cần nói với Tô Uyển.
Tô Uyển nhìn xe thể thao của Chu Bân thì khẽ nhíu mày.
“Xe của anh chỉ có hai chỗ, chúng tôi đi thế nào?”
Chu Bân nghe vậy, vẻ mặt cố ý tỏ vẻ khó xử, nói: “Xe thể thao đều như vậy cả, anh cũng không có cách nào!”
Nói đến đây, anh ta nhìn sang Lạc Tuyết và Sở Bắc.
“Hay là để bạn em gọi xe, anh lái xe chở em đi, em thấy thế nào?”
Nói xong, Chu Bân nhìn Sở Bắc đứng bên cạnh Lạc Tuyết, ánh mắt vô cùng huênh hoang.
Ngay khi anh ta đắc ý thì Tô Uyển lại lên tiếng.
“Vậy thôi đi, anh đi xe một mình đi, tôi và bọn họ cùng gọi xe”.
“Hừ, đồ tiện nhân, bây giờ cô còn giả vờ thanh tao với tôi sao, đợi ông đây kéo cô về chơi đến chán, rồi một chân đá cô đi, để cô nếm thử mùi vị tuyệt vọng thế nào”.
Thế nhưng, cho dù Chu Bân nghĩ như vậy trong lòng, nhưng anh ta vẫn không thể hiện ra.
Chỉ thấy anh ta đứng dậy từ dưới đất, bỏ hoa tươi sang bên cạnh, sau đó nịnh nọt chạy đến trước mặt Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, em đừng làm mấy việc dơ bẩn này nữa, xe thể thao của anh đậu ở ngoài, anh đưa em đi xem phim nhé”.
Tô Uyển lắc đầu, vẻ mặt châm chọc nói: “Cái đó thì thôi đi, tôi toàn làm máy việc bẩn thỉu, quần áo cũng bẩn rồi, nếu làm bẩn xe thể thao của anh tôi cũng chẳng đền nổi đâu”.
Chu Bân đúng là có một chiếc xe, hơn nữa còn là xe thể thao, nhưng Tô Uyển biết, chiếc xe thể thao đó của Chu Bân cũng chỉ là hàng dỏm mà thôi.
Nghe thấy xe thể thao thì rất phong cách.
Nhưng, theo như cô ấy biết thì chiếc xe đó của Chu Bân cũng chỉ hơn ba trăm nghìn mà thôi.
Thế mà Chu Bân lại rất tự hào, cứ đi khoe khoang xe thể thao của anh ta.
“Tiểu Uyển, em nói gì vậy”.
Chu Bân vội xua tay, nói: “Quần áo bẩn cũng không sao, anh đưa em đi mua đồ mới”.
Lời của anh ta căn bản gần như không hề để bụng chuyện tiền bạc.
“Không cần, tôi biết anh có tiền, ý tốt của anh tôi nhận, nhưng quần áo tôi có thể tự mua, không làm phiền đến anh”.
Có lẽ Chu Bân sớm đã quen với thái độ không mặn không nhạt của Tô Uyển, sau khi Tô Uyển nói xong, anh ta chẳng những không buồn bã, mà trái lại vẻ mặt lại kiên cường hơn.
“Tiểu Uyển, có một chuyện có thể em còn chưa biết, anh đã nói với bố anh rồi, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ đưa em đến gặp bọn họ, đến lúc đó, em chính là con dâu danh chính ngôn thuận của nhà họ Chu anh rồi”.
Nghe thấy lời này của Chu Bân, sắc mặt Tô Uyển lập tức thay đổi.
“Chu Bân, anh điên rồi sao? Anh còn muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không thích anh, không có cảm giác gì với anh, đừng có lãng phí thời gian với tôi nữa!”
“Tại sao chứ?”
Vẻ mặt Chu Bân khó hiểu nhìn Tô Uyển, nói: “Nhà họ Chu anh ở Tân Hải tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng cũng là nhà có máu mặt, chỉ cần em gả cho anh thì không cần lo ăn lo mặc, không cần ra ngoài làm việc nữa, như vậy không tốt sao?”
Gương mặt Tô Uyển lạnh lẽo, lắc đầu.
“Mấy thứ anh nói, tôi căn bản không quan tâm, tôi có những thứ mình muốn theo đuổi, xin anh đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi, chúng ta đã định sẵn là không có kết quả rồi, xin anh đừng bám lấy tôi nữa”.
Nói xong, Tô Uyển lập tức quay đầu, không quan tâm đến Chu Bân.
Lạc Tuyết ở bên cạnh nghe thấy lời Chu Bân nói vừa rồi, trong lòng cũng âm thầm lắc đầu, đối với lựa chọn của Tô Uyển, cô cũng ủng hộ một tay.
Kiểu con nhà giàu có chút tiền như Chu Bân, cô gặp nhiều rồi, hơn nữa, từ những gì Chu Bân nói lúc nãy có thể nhìn ra được thế giới quan của anh ta không tốt chút nào.
Với người như vậy, đi theo anh ta chắc chắn là một lựa chọn sai lầm.
Lại bị Tô Uyển từ chối, Chu Bân có chút không vui, anh ta đi đến trước mặt Tô Uyển, cắn răng cắn lợi.
“Tiểu Uyển, anh thật sự thích em, chỉ cần em đồng ý cưới anh, anh sẽ bảo bố anh giao vị trí giám đốc công ty cho em, em thấy thế nào?”
Tô Uyển lạnh lùng lắc đầu, nói: “Chu Bân, hôm nay tôi không muốn thảo luận với anh vấn đề này nữa, nếu anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì mời anh rời đi, đây là cửa hàng của bạn thân tôi, anh đừng có làm phiền người ta”.
Bạn thân?
Nghe thấy lời của Tô Uyển, ánh mắt Chu Bân lóe sáng, lúc này mới nhìn sang Lạc Tuyết.
Đẹp thật!
Đây là phản ứng đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Lạc Tuyết, vừa nãy anh ta chỉ lo nhìn Tô Uyển, không hề nhìn kỹ Lạc Tuyết.
Lúc này nhìn sang Lạc Tuyết, ánh mắt anh ta có chút kinh ngạc.
Thậm chí anh ta có cảm giác đẹp hơn Tô Uyển nữa.
“Ồ, thì ra cô ấy là bạn thân của em à, Tiểu Uyển, sao em không nói sớm làm lần này đến, anh lại không mang theo quà gì cả”.
Chu Bân nói chuyện, chào hỏi trực tiếp với Lạc Tuyết.
“Chào người đẹp, tôi là Chu Bân, là bạn trai của Tiểu Uyển”.
Nghe thấy Chu Bân không biết xấu hổ mà tự giới thiệu mình, Lạc Tuyết cũng cạn lời, trong lòng lại càng thấy Chu Bân buồn nôn.
Thế nhưng, đây dù sao cũng là chuyện cá nhân của Tô Uyển, cô cũng không tiện nói nhiều.
Cô chỉ lịch sự gật đầu rồi cũng không để ý gì đến Chu Bân nữa.
Chu Bân cũng buồn bực, trong lòng thầm hận, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Một lúc sau, chỉ thấy anh ta quay người nhìn Tô Uyển.
“Tiểu Uyển, bây giờ sắp đến giờ cơm rồi, anh biết một nhà hàng hương vị không tệ, chi bằng chúng ta cùng đi ăn đi?”
“Không cần”.
Tô Uyển không chút do dự khi từ chối lời mời của Chu Bân, nói: “Bạn thân tôi mới mở cửa hàng, tôi phải mời cô ấy và chồng cô ấy ăn cơm, anh tự mình ăn đi”.
Nghe thấy lời của Tô Uyển, Chu Bân cũng ngây người.
Thế nhưng, sau đó, anh ta cắn răng, giả vờ rộng lượng nói: “Nếu đã như vậy, chi bằng để anh làm chủ, mời bạn bè em cùng dùng cơm, như vậy được rồi chứ?”
Tô Uyển đang muốn từ chối, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra được.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Chu Bân thấy Tô Uyển cuối cùng cũng gật đầu, lập tức vui mừng.
“Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.
Tô Uyển gật đầu, quay sang nói với Lạc Tuyết: “Tiểu Tuyết, vậy chúng ta cùng đi đi”.
Lạc Tuyết chần chờ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Được”.
Mấy người ra bên ngoài cửa thì thấy một chiếc xe thể thao màu tím đậu bên ngoài phía xa.
Lúc này, xung quanh chiếc xe thể thao đã có một nhóm người vây quanh, mấy người đó đứng trước xe, trên tay cầm điện thoại, rõ ràng là đang chụp ảnh.
Chu Bân thấy vậy, lòng hư vinh lại càng thỏa mãn, ánh mắt đầy đắc ý.
Rất đắc ý nhìn Tô Uyển, muốn nhìn thấy chút ngưỡng mộ trong mắt Tô Uyển.
Nhưng, anh ta phải thất vọng rồi.
Tô Uyển hoàn toàn không nhìn xe thể thao của anh ta mà đang nói chuyện với Lạc Tuyết.
Chu Bân thấy thế, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất.
“Tiểu Uyển, chúng ta lên xe chứ?”
Chu Bân xua đám người đang vây quanh chụp ảnh đi, vẻ mặt ân cần nói với Tô Uyển.
Tô Uyển nhìn xe thể thao của Chu Bân thì khẽ nhíu mày.
“Xe của anh chỉ có hai chỗ, chúng tôi đi thế nào?”
Chu Bân nghe vậy, vẻ mặt cố ý tỏ vẻ khó xử, nói: “Xe thể thao đều như vậy cả, anh cũng không có cách nào!”
Nói đến đây, anh ta nhìn sang Lạc Tuyết và Sở Bắc.
“Hay là để bạn em gọi xe, anh lái xe chở em đi, em thấy thế nào?”
Nói xong, Chu Bân nhìn Sở Bắc đứng bên cạnh Lạc Tuyết, ánh mắt vô cùng huênh hoang.
Ngay khi anh ta đắc ý thì Tô Uyển lại lên tiếng.
“Vậy thôi đi, anh đi xe một mình đi, tôi và bọn họ cùng gọi xe”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.