Chương 2000
Kiếm Tử Tiên Tích
30/07/2022
“Chúng tôi không phải lính đào ngũ! Chúng tôi đi xử lý mai phục-của Liên minh báo thù, với cả có một người trong chúng tôi đã giải quyết Bắc Mat”
Đám người bắt đầu giải thích.
€ó điều người áp giải bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ toàn bộ người ở Lạc Việt có người nào không biết các người là lính đào ngũ? Còn già mồm?”
“Nghe kìa, còn bảo có một người trong số bọn họ xử lý Bắc Ma nữa chứ? Các người có não không vậy?”
“Bắc Ma mạnh cỡ nào! Sẽ bị ai đó trong đội cảm tử các người xử lý? Đúng là nực cười! Kia là do tứ tiểu long hợp lực giải quyết!”
“Các người nói điêu có thể thực tế hơn một chút không? Bắc Ma do các người giết chết? Lời này mà cũng nói ra ngoài miệng được?”
Đám người đương nhiên là không tin.
Sự uy hiếp của Bắc Ma lớn cỡ nào, mọi người đều rõ như ban ngày.
Há có thể để cho một thành viên trong đội cảm tử nho nhỏ xử lý được?
Đội cảm tử bắt đầu cực lực giải thích: “Không phải, là chúng tôi tận mắt chứng kiến! Chính là người trong đội chúng tôi giết chết! Đúng rồi, tên của anh ta là Hoàng Mộ Phong!”
“Với cả tứ tiểu long mới là lính đào ngũ! Bọn họ lừa hơn chín trăm người khác giúp bọn họ ngăn cản Bắc Ma, thuận tiện cho bọn họ thoát đi!
Hơn chín trăm người trong đội cảm tử là do chính bọn họ lừa chết!”
“Là tứ tiểu long không biết xấu hổi Rõ ràng là người khác giết Bắc Ma, bọn họ lại mặt dày nói thành của mình!”
“Còn nữa, bọn họ đột nhiên giết tất cả tù binh, vì muốn giết người diệt khẩu! Bởi vì đám tù binh kia đều chứng kiến chân tướng!”
Nhóm đội cảm tử giải thích đến muốn khô họng.
Nhưng mà chẳng ai tin tưởng cả.
“Nói tiếp đi? Tôi xem các người còn tô hoa vẽ lá thành cái dạng gì?”
“Nói đi, chúng tôi sẽ tin tưởng câu chuyện ma quỷ của các người chắc?”
Người bắt được bọn họ đều cười.
Giống như đang nhìn những kẻ đần độn vậy.
Cho dù bọn họ nói có hợp lý thì ai sẽ tin lời của một đám lính đào ngũ chứ?
“Mọi người giữ chặt một chút! Tứ tiểu long sẽ nhanh chóng tới đón bọn họ đi! Nhiệm vụ của chúng ta sẽ được hoàn thành!”
Vừa nghe tứ tiểu long muốn tới, nhóm đội cảm tử bắt đầu hốt hoảng.
Một khi đám người này tới, bọn họ sẽ còn đường sống sao?
“Chúng tôi thật sự không phải lính đào ngũ!
Là tứ tiểu long…”
Nhưng cho dù bọn họ nói gì, đều không có ai tin.
Ngược lại cho rằng đây là lời để bọn họ tự giải vây cho mình.
Đi được nửa đường, liền gặp tứ tiểu long tới đón người.
Trong đôi mắt của đám Đông Thú hiện lên sát ý nồng đậm.
“Được rồi, giao bọn họ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý!”
Những người khác nhao nhao rời đi.
Trong viện ehỉ ¿ồn lại tứ tiểu lơng đăng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào đội cảm tử.
“Chạy à? Các người còn có thể chạy đi đâu?”
Đông Thú cười mỉa mai.
“Bốn người các người đúng là đám chó chết không biết xấu hổ! Sớm muộn cũng có ngày mọi người biết sự thật!”
Đám người bắt đầu giải thích.
€ó điều người áp giải bọn họ chỉ hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ toàn bộ người ở Lạc Việt có người nào không biết các người là lính đào ngũ? Còn già mồm?”
“Nghe kìa, còn bảo có một người trong số bọn họ xử lý Bắc Ma nữa chứ? Các người có não không vậy?”
“Bắc Ma mạnh cỡ nào! Sẽ bị ai đó trong đội cảm tử các người xử lý? Đúng là nực cười! Kia là do tứ tiểu long hợp lực giải quyết!”
“Các người nói điêu có thể thực tế hơn một chút không? Bắc Ma do các người giết chết? Lời này mà cũng nói ra ngoài miệng được?”
Đám người đương nhiên là không tin.
Sự uy hiếp của Bắc Ma lớn cỡ nào, mọi người đều rõ như ban ngày.
Há có thể để cho một thành viên trong đội cảm tử nho nhỏ xử lý được?
Đội cảm tử bắt đầu cực lực giải thích: “Không phải, là chúng tôi tận mắt chứng kiến! Chính là người trong đội chúng tôi giết chết! Đúng rồi, tên của anh ta là Hoàng Mộ Phong!”
“Với cả tứ tiểu long mới là lính đào ngũ! Bọn họ lừa hơn chín trăm người khác giúp bọn họ ngăn cản Bắc Ma, thuận tiện cho bọn họ thoát đi!
Hơn chín trăm người trong đội cảm tử là do chính bọn họ lừa chết!”
“Là tứ tiểu long không biết xấu hổi Rõ ràng là người khác giết Bắc Ma, bọn họ lại mặt dày nói thành của mình!”
“Còn nữa, bọn họ đột nhiên giết tất cả tù binh, vì muốn giết người diệt khẩu! Bởi vì đám tù binh kia đều chứng kiến chân tướng!”
Nhóm đội cảm tử giải thích đến muốn khô họng.
Nhưng mà chẳng ai tin tưởng cả.
“Nói tiếp đi? Tôi xem các người còn tô hoa vẽ lá thành cái dạng gì?”
“Nói đi, chúng tôi sẽ tin tưởng câu chuyện ma quỷ của các người chắc?”
Người bắt được bọn họ đều cười.
Giống như đang nhìn những kẻ đần độn vậy.
Cho dù bọn họ nói có hợp lý thì ai sẽ tin lời của một đám lính đào ngũ chứ?
“Mọi người giữ chặt một chút! Tứ tiểu long sẽ nhanh chóng tới đón bọn họ đi! Nhiệm vụ của chúng ta sẽ được hoàn thành!”
Vừa nghe tứ tiểu long muốn tới, nhóm đội cảm tử bắt đầu hốt hoảng.
Một khi đám người này tới, bọn họ sẽ còn đường sống sao?
“Chúng tôi thật sự không phải lính đào ngũ!
Là tứ tiểu long…”
Nhưng cho dù bọn họ nói gì, đều không có ai tin.
Ngược lại cho rằng đây là lời để bọn họ tự giải vây cho mình.
Đi được nửa đường, liền gặp tứ tiểu long tới đón người.
Trong đôi mắt của đám Đông Thú hiện lên sát ý nồng đậm.
“Được rồi, giao bọn họ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xử lý!”
Những người khác nhao nhao rời đi.
Trong viện ehỉ ¿ồn lại tứ tiểu lơng đăng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào đội cảm tử.
“Chạy à? Các người còn có thể chạy đi đâu?”
Đông Thú cười mỉa mai.
“Bốn người các người đúng là đám chó chết không biết xấu hổ! Sớm muộn cũng có ngày mọi người biết sự thật!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.