Chương 2001
Kiếm Tử Tiên Tích
30/07/2022
“Một đám bán nước bán đồng đội, làm bạn với các người đúng là sự sỉ nhục!”
Đội cảm tử mắng.
“Hahaha, đáng tiếc mà, các người phải lên đường rồi, không nhìn thấy được ngày đó đâu!”
Trong con ngươi Đông Thú hiện lên tia khát máu.
“Gượm đã, thiếu một người rồi!”
“Rõ ràng là ba mươi chín người, sao chỉ có ba mươi tám?”
Đột nhiên Tây Tăng đưa ra nghỉ vấn.
Bây giờ Tây Tăng cũng dần dần hòa nhập với ba người còn lại.
Đã không tránh được thì đành tiếp nhận.
Vì để an tâm, anh ta cũng muốn trừ đi tất cả mọi người.
Bởi vậy, anh ta thận trọng hơn so với ba người khác. . truyện tiên hiệp hay
“Đúng vậy, thiếu một người, thế mà chúng ta không phát hiện ra”
Lúc này ba người còn lại mới kịp phản ứng.
“Thật ra nói cho các người biết, người kia chính là…”
Một thành viên trong đội cảm tử theo bản năng muốn nói ra chân tướng.
Vội vàng bị những người khác ngăn lại: “Không sai! Đúng là thiếu một người!”
“Anh ta trốn ở một nơi mà các người không thấy được, anh ta giữ chứng cứ! Nếu như giết chúng tội, anh ta sẽ cho mọi thứ lộ ra ngoài ánh sáng!”
Chỉ có như vậy mới bảo vệ được tính mạng của bọn họ.
“Tôi không tin là không giết được các người!”
Đông Thú liền muốn ra tay.
“Không được.”
Tây Tăng vội vàng ngăn cản.
“Kẻ kia không có mặt ở đây, chung quy vẫn là một mầm họa, tra xem người này là ai đã!”
“Hoàng Mộ Phong đúng không? Đi, đến môn phiệt Tây Đường.
Tứ tiểu long nhanh chóng đến tìm Hoàng Mộ Phong.
Bây giờ Hoàng Mộ Phong không ở trong môn phiệt Tây-Đường, mà trốn ở một.nơi khác.
Có điều vẫn bị tìm ra.
Cho dù môn phiệt Tây Đường muốn ngăn cản.
Nhưng tứ tiểu long không chỉ có thực lực mạnh, mà phía sau còn là Lạc Việt.
Ai dám ngăn cản?
Bốn người bắt Hoàng Mộ Phong lại.
“Mày chính là lính đào ngũ rồi nhỉ?”
Đông Thú cười lạnh nói.
“Không… không phải tôi… Đúng tôi tên là Hoàng Mộ Phong, nhưng người đi tham gia đội cảm tử không phải tôi, là Diệp Lâm Quân đi thay! Là anh ta làm lính đào ngũ, không liên quan đến tôi!”
“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân đi thay nó mà, không liên quan đến nó!”
Hoàng Vạn Sinh cũng giải thích.
“Mày cảm thấy nói thế là tao sẽ tin à? Dẫn đi!”
“Nếu như không liên quan đến mày thì sao phải trốn?”
Đội cảm tử mắng.
“Hahaha, đáng tiếc mà, các người phải lên đường rồi, không nhìn thấy được ngày đó đâu!”
Trong con ngươi Đông Thú hiện lên tia khát máu.
“Gượm đã, thiếu một người rồi!”
“Rõ ràng là ba mươi chín người, sao chỉ có ba mươi tám?”
Đột nhiên Tây Tăng đưa ra nghỉ vấn.
Bây giờ Tây Tăng cũng dần dần hòa nhập với ba người còn lại.
Đã không tránh được thì đành tiếp nhận.
Vì để an tâm, anh ta cũng muốn trừ đi tất cả mọi người.
Bởi vậy, anh ta thận trọng hơn so với ba người khác. . truyện tiên hiệp hay
“Đúng vậy, thiếu một người, thế mà chúng ta không phát hiện ra”
Lúc này ba người còn lại mới kịp phản ứng.
“Thật ra nói cho các người biết, người kia chính là…”
Một thành viên trong đội cảm tử theo bản năng muốn nói ra chân tướng.
Vội vàng bị những người khác ngăn lại: “Không sai! Đúng là thiếu một người!”
“Anh ta trốn ở một nơi mà các người không thấy được, anh ta giữ chứng cứ! Nếu như giết chúng tội, anh ta sẽ cho mọi thứ lộ ra ngoài ánh sáng!”
Chỉ có như vậy mới bảo vệ được tính mạng của bọn họ.
“Tôi không tin là không giết được các người!”
Đông Thú liền muốn ra tay.
“Không được.”
Tây Tăng vội vàng ngăn cản.
“Kẻ kia không có mặt ở đây, chung quy vẫn là một mầm họa, tra xem người này là ai đã!”
“Hoàng Mộ Phong đúng không? Đi, đến môn phiệt Tây Đường.
Tứ tiểu long nhanh chóng đến tìm Hoàng Mộ Phong.
Bây giờ Hoàng Mộ Phong không ở trong môn phiệt Tây-Đường, mà trốn ở một.nơi khác.
Có điều vẫn bị tìm ra.
Cho dù môn phiệt Tây Đường muốn ngăn cản.
Nhưng tứ tiểu long không chỉ có thực lực mạnh, mà phía sau còn là Lạc Việt.
Ai dám ngăn cản?
Bốn người bắt Hoàng Mộ Phong lại.
“Mày chính là lính đào ngũ rồi nhỉ?”
Đông Thú cười lạnh nói.
“Không… không phải tôi… Đúng tôi tên là Hoàng Mộ Phong, nhưng người đi tham gia đội cảm tử không phải tôi, là Diệp Lâm Quân đi thay! Là anh ta làm lính đào ngũ, không liên quan đến tôi!”
“Đúng vậy, Diệp Lâm Quân đi thay nó mà, không liên quan đến nó!”
Hoàng Vạn Sinh cũng giải thích.
“Mày cảm thấy nói thế là tao sẽ tin à? Dẫn đi!”
“Nếu như không liên quan đến mày thì sao phải trốn?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.