Chương 579: Báu Vật Thiên Sơn
Y Y
09/05/2021
Đỉnh núi Thiên Sơn bằng phẳng.
Thoạt nhìn, bên dưới là một khoảng không mênh mông trắng xóa, tuy là đêm nhưng cảm giác không giống ban đêm chút nào.
Lão già xuất hiện ở trên đỉnh núi cùng Giang Cung Tuấn vẫy vẫy tay, trong lòng bàn tay như có một lực gì đó.
Sức mạnh quét qua, và một tảng đá đóng băng trước mặt anh tan chảy ngay lập tức.
Toàn bộ tảng đá dần hiện ra ngay trước mắt.
Đây là một chiếc bàn đá và một vài chiếc ghế đá.
Ông lão đi tới ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: 'Cậu thanh niên, đừng ngại, ngồi đi" Giang Cung Tuấn đi tới ngồi xuống, tò mò nhìn về phía lão già, anh đang đoán thân phận của lão.
Anh ấy biết rằng đây là người của phái Thiên Sơn, còn là ai thì anh không biết.
"Tiền bối, ônglà ai?" "Haha..."
Lão già cười nói: "Cậu chờ đi, ta đi lấy rượu”
Vừa dứt lời, ông ta liền biến mất và xuất hiện từ cách đó trăm mét, nhanh như chớp, nhanh đến mức mắt của Giang Cung Tuấn còn không kịp thấy.
“Đó là một kỹ năng ánh sáng đáng sợ."
Giang Cung Tuấn không khỏi chậc lưỡi.
Lão già biến mất trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Trên đỉnh núi đối diện, có một số kiến trúc.
Đúng lúc này, trên võ đài của cung điện có một cô gái trẻ đang cầm một thanh kiếm dài và múa kiếm liên tục, thanh kiếm lướt qua không trung với lực khá mạnh.
Người phụ nữ múa một hồi liền thu kiếm lại Sau khi ném đi, thanh kiếm trong tay nàng bay ra, một tì nữ cách đó không xa đã bắt lấy thanh kiếm một cách chính xác.
“Tiểu thư, kiếm pháp Thiên Sơn của người càng ngày càng tỉnh xảo”
Tỳ nữ cầm kiếm đi tới, trên mặt mang theo nụ cười đùa giốn, nói: “Cùng với thời gian, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ”
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ chua chát, người phụ nữ nói: " Vậy thì dễ quá, dù kiếm thuật của Thiên Sơn có tinh xảo thế nào, nhưng nó còn kém xa so với kiếm thuật đỉnh cao."
Người phụ nữ đó là Trần Vũ Yến, con gái của người đứng đầu núi Thiên Sơn.
"Tiểu thư, Thiên Sơn đã thu thập võ học thế giới, tiểu thư đã xem võ học thế giới.
Có thời gian, chỉ cần có thể thành thục, nhất định sẽ tiến bộ."
"Đúng rồi, các phe phái và gia tộc lớn sao rồi? Họ đã đến Thiên Sơn chưa?", Trần Vũ Yến hỏi.
"Chưa có ai đến Thiên Sơn”
"Tiểu thư, không hay rồi, rượu Tuyết Liên bị trộm rồi”
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới với vẻ mặt lo lắng.
“Cái gì, bị trộm ư?”
Trần Vũ Yến sửng sốt, lập tức kêu lên: “Làm sao vậy, gian rượu có sư phụ canh giữ, sao có thể trộm được? "Không, tôikhông biết.
Trong lần kiểm tra định kỳ vừa rồi, tôi phát hiện rượu Tuyết Liên Thiên Sơn trên tầng cao nhất của Cửu Trùng Đài đã không còn nữa" "Đi, đi xem”
Trần Vũ Yến trông có vẻ lo lắng.
Rượu Tuyết Liên Thiên Sơn là bảo vật của phái Thiên Sơn.
Sen tuyết là đặc sản của Thiên Sơn.
Hoa sen tuyết nở vào mỗi mùa đông.
Tuy nhiên, sen tuyết cũng được phân thành nhiều loại khác nhau, có loại sen tuyết thông thường, chỉ có giá trị thưởng.
- ---------------------------
Thoạt nhìn, bên dưới là một khoảng không mênh mông trắng xóa, tuy là đêm nhưng cảm giác không giống ban đêm chút nào.
Lão già xuất hiện ở trên đỉnh núi cùng Giang Cung Tuấn vẫy vẫy tay, trong lòng bàn tay như có một lực gì đó.
Sức mạnh quét qua, và một tảng đá đóng băng trước mặt anh tan chảy ngay lập tức.
Toàn bộ tảng đá dần hiện ra ngay trước mắt.
Đây là một chiếc bàn đá và một vài chiếc ghế đá.
Ông lão đi tới ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, chỉ vào cái ghế bên cạnh, nói: 'Cậu thanh niên, đừng ngại, ngồi đi" Giang Cung Tuấn đi tới ngồi xuống, tò mò nhìn về phía lão già, anh đang đoán thân phận của lão.
Anh ấy biết rằng đây là người của phái Thiên Sơn, còn là ai thì anh không biết.
"Tiền bối, ônglà ai?" "Haha..."
Lão già cười nói: "Cậu chờ đi, ta đi lấy rượu”
Vừa dứt lời, ông ta liền biến mất và xuất hiện từ cách đó trăm mét, nhanh như chớp, nhanh đến mức mắt của Giang Cung Tuấn còn không kịp thấy.
“Đó là một kỹ năng ánh sáng đáng sợ."
Giang Cung Tuấn không khỏi chậc lưỡi.
Lão già biến mất trong tầm mắt của Giang Cung Tuấn.
Trên đỉnh núi đối diện, có một số kiến trúc.
Đúng lúc này, trên võ đài của cung điện có một cô gái trẻ đang cầm một thanh kiếm dài và múa kiếm liên tục, thanh kiếm lướt qua không trung với lực khá mạnh.
Người phụ nữ múa một hồi liền thu kiếm lại Sau khi ném đi, thanh kiếm trong tay nàng bay ra, một tì nữ cách đó không xa đã bắt lấy thanh kiếm một cách chính xác.
“Tiểu thư, kiếm pháp Thiên Sơn của người càng ngày càng tỉnh xảo”
Tỳ nữ cầm kiếm đi tới, trên mặt mang theo nụ cười đùa giốn, nói: “Cùng với thời gian, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng khắp thiên hạ”
Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ chua chát, người phụ nữ nói: " Vậy thì dễ quá, dù kiếm thuật của Thiên Sơn có tinh xảo thế nào, nhưng nó còn kém xa so với kiếm thuật đỉnh cao."
Người phụ nữ đó là Trần Vũ Yến, con gái của người đứng đầu núi Thiên Sơn.
"Tiểu thư, Thiên Sơn đã thu thập võ học thế giới, tiểu thư đã xem võ học thế giới.
Có thời gian, chỉ cần có thể thành thục, nhất định sẽ tiến bộ."
"Đúng rồi, các phe phái và gia tộc lớn sao rồi? Họ đã đến Thiên Sơn chưa?", Trần Vũ Yến hỏi.
"Chưa có ai đến Thiên Sơn”
"Tiểu thư, không hay rồi, rượu Tuyết Liên bị trộm rồi”
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đi tới với vẻ mặt lo lắng.
“Cái gì, bị trộm ư?”
Trần Vũ Yến sửng sốt, lập tức kêu lên: “Làm sao vậy, gian rượu có sư phụ canh giữ, sao có thể trộm được? "Không, tôikhông biết.
Trong lần kiểm tra định kỳ vừa rồi, tôi phát hiện rượu Tuyết Liên Thiên Sơn trên tầng cao nhất của Cửu Trùng Đài đã không còn nữa" "Đi, đi xem”
Trần Vũ Yến trông có vẻ lo lắng.
Rượu Tuyết Liên Thiên Sơn là bảo vật của phái Thiên Sơn.
Sen tuyết là đặc sản của Thiên Sơn.
Hoa sen tuyết nở vào mỗi mùa đông.
Tuy nhiên, sen tuyết cũng được phân thành nhiều loại khác nhau, có loại sen tuyết thông thường, chỉ có giá trị thưởng.
- ---------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.