Chương 578: Cường Giả Thiên Sơn
Y Y
09/05/2021
Lý Như chưa từng thấy mặt của Giang Cung Tuấn.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới ngẩng đầu, cô nhìn thấy khuôn mặt của Giang Cung Tuấn, nhất thời sửng sốt.
Giang, Giang Cung Tuấn.
Người đàn ông quyền lực nhất ở Đoan Hùng.
Nhịp tim của cô lúc này gần như ngừng đập, cô cảm thấy ngột ngạt và hơi thở gấp gáp hơn.
Cô không ngờ mình sẽ gặp Giang Cung Tuấn trên chuyến bay của mình.
Giang Cung Tuấn có quá nhiều danh hiệu.
Chiến thần Đoan Hùng, thống soái của quân đội Xích Diễm, Hắc Long, thần y của Đoan Hùng, Long Vương Nam Cương...
“ừm, sao hả?”
Giang Cung Tuấn nhìn mỹ nữ trước mặt.
Anh cũng không nhận ra đó là ai.
Dù đã gặp nhau trên máy bay trước đó, anh ta cũng không thèm nhìn Lý Như chứ đừng nói đến việc cô ấy trông như thế nào.
“Giang, Giang Cung Tuấn, Long Vương, Thiên Soái..."
Mặt Lý Như kinh ngạc.
Thần tượng, anh hùng trong tim, nam thần.
Cô kích động đến mức mất đi khả năng phán đoán trong não, vì vậy cô lao về phía Giang Cung Tuấn, cô muốn ôm lấy thần tượng của mình.
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng né tránh như một bóng ma.
Lỹ Như ôm tuột mất.
Cơ thể mất trọng tâm và đổ về phía trước.
Giang Cung Tuấn vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện lực vô hình, túm lấy Lý Như sắp ngã xuống.
Lý Như phản ứng với sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình.
"Chuyện gì thế này, rõ ràng là sắp ngã rồi, sao giờ lại đứng vứng thế này?”
Cô không có thời gian để nghĩ về nó mà quay lại nhìn.
Giang Cung Tuấn đã rời đi với thanh kiếm trên tay.
"Này, Giang Cung Tuấn, chờ tôi."
Cô xách va li và vội vã chạy theo.
Tuy nhiên, cô ấy đi giày cao gót, chỉ chạy được vài bước đã bị đau chân, đi lại khó khăn, vì vậy cô ấy chỉ có thể đứng đó nhìn Giang Cung Tuấn đang rời đi mà nước mắt lưng tròng.
Giang Cung Tuấn không ở lại đây lâu.
Anh đến một công ty cho thuê xe và thuê một chiếc xe địa hình.
Thiên Sơn cũng cách thành phố Thiên Triều một khoảng cách, mất khoảng một ngày để đến được dãy núi Thiên Sơn bằng ô tô.
Mặc dù là là người học võ, chân khí rất mạnh, thôi thúc còn nhanh hơn cả ô tô.
Nhưng đây là một thành phố có rất nhiều người, nếu anh chạy như thế này thì thật là quá sốc.
Lái xe đến Thiên Sơn.
Từ từ rời xa thành phố nhộn nhịp.
Tuyết đang rơi dày đặc phủ đầy mặt đường, trắc xóa cả trời, trên đường có ít xe lưu thông, đường rất trơn.
Ngay cả khi xe địa hình được trang bị kĩ càng nhưng rất khó đi.
Giang Cung Tuấn tắt máy và xuống xe.
Lấy điện thoại ra và xem qua.
Bây giờ đã là bảy giờ tối nhưng xung quanh toàn là một màu trắng xóa, hoàn toàn không có cảm giác buổi tối đang đến.
Giang Cung Tuấn trở lại xe, lấy ra một ít bánh mì, ngồi trên mui xe, vừa ăn bánh mì, vừa nhìn dãy núi trắng xóa phía trước.
Trước khi rời đi, anh ta đã hỏi cụ thể về môn phái Thiên Sơn và biết vị trí cụ thể của môn phái Thiên Sơn ở gần đây.
Lúc này Giang Cung Tuấn mới ngẩng đầu, cô nhìn thấy khuôn mặt của Giang Cung Tuấn, nhất thời sửng sốt.
Giang, Giang Cung Tuấn.
Người đàn ông quyền lực nhất ở Đoan Hùng.
Nhịp tim của cô lúc này gần như ngừng đập, cô cảm thấy ngột ngạt và hơi thở gấp gáp hơn.
Cô không ngờ mình sẽ gặp Giang Cung Tuấn trên chuyến bay của mình.
Giang Cung Tuấn có quá nhiều danh hiệu.
Chiến thần Đoan Hùng, thống soái của quân đội Xích Diễm, Hắc Long, thần y của Đoan Hùng, Long Vương Nam Cương...
“ừm, sao hả?”
Giang Cung Tuấn nhìn mỹ nữ trước mặt.
Anh cũng không nhận ra đó là ai.
Dù đã gặp nhau trên máy bay trước đó, anh ta cũng không thèm nhìn Lý Như chứ đừng nói đến việc cô ấy trông như thế nào.
“Giang, Giang Cung Tuấn, Long Vương, Thiên Soái..."
Mặt Lý Như kinh ngạc.
Thần tượng, anh hùng trong tim, nam thần.
Cô kích động đến mức mất đi khả năng phán đoán trong não, vì vậy cô lao về phía Giang Cung Tuấn, cô muốn ôm lấy thần tượng của mình.
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng né tránh như một bóng ma.
Lỹ Như ôm tuột mất.
Cơ thể mất trọng tâm và đổ về phía trước.
Giang Cung Tuấn vung tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện lực vô hình, túm lấy Lý Như sắp ngã xuống.
Lý Như phản ứng với sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của mình.
"Chuyện gì thế này, rõ ràng là sắp ngã rồi, sao giờ lại đứng vứng thế này?”
Cô không có thời gian để nghĩ về nó mà quay lại nhìn.
Giang Cung Tuấn đã rời đi với thanh kiếm trên tay.
"Này, Giang Cung Tuấn, chờ tôi."
Cô xách va li và vội vã chạy theo.
Tuy nhiên, cô ấy đi giày cao gót, chỉ chạy được vài bước đã bị đau chân, đi lại khó khăn, vì vậy cô ấy chỉ có thể đứng đó nhìn Giang Cung Tuấn đang rời đi mà nước mắt lưng tròng.
Giang Cung Tuấn không ở lại đây lâu.
Anh đến một công ty cho thuê xe và thuê một chiếc xe địa hình.
Thiên Sơn cũng cách thành phố Thiên Triều một khoảng cách, mất khoảng một ngày để đến được dãy núi Thiên Sơn bằng ô tô.
Mặc dù là là người học võ, chân khí rất mạnh, thôi thúc còn nhanh hơn cả ô tô.
Nhưng đây là một thành phố có rất nhiều người, nếu anh chạy như thế này thì thật là quá sốc.
Lái xe đến Thiên Sơn.
Từ từ rời xa thành phố nhộn nhịp.
Tuyết đang rơi dày đặc phủ đầy mặt đường, trắc xóa cả trời, trên đường có ít xe lưu thông, đường rất trơn.
Ngay cả khi xe địa hình được trang bị kĩ càng nhưng rất khó đi.
Giang Cung Tuấn tắt máy và xuống xe.
Lấy điện thoại ra và xem qua.
Bây giờ đã là bảy giờ tối nhưng xung quanh toàn là một màu trắng xóa, hoàn toàn không có cảm giác buổi tối đang đến.
Giang Cung Tuấn trở lại xe, lấy ra một ít bánh mì, ngồi trên mui xe, vừa ăn bánh mì, vừa nhìn dãy núi trắng xóa phía trước.
Trước khi rời đi, anh ta đã hỏi cụ thể về môn phái Thiên Sơn và biết vị trí cụ thể của môn phái Thiên Sơn ở gần đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.