Chương 396: Ứng cử viên tân vương
Y Y
02/05/2021
Đường Sở Vi được đưa vào phòng phẫu thuật, băng bó vết thương lại.
Giang Cung Tuấn thì ngồi trên ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Anh chống tay lên đầu gối, che mặt.
Anh cảm thấy mình có lỗi với Hứa Linh.
Anh đi sang một bên, lấy di động gửi tin nhắn: “Em vê chưa?”
Hứa Linh đã ra ngoài, nhưng còn chưa đi mà ngồi ngẩn người trong xe.
Tiếng tin nhắn gửi tới vang lên.
Cô cầm di động xem thì thấy là tin nhắn của Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót.
Cô đã biết Giang Cung Tuấn thích Đường Sở Vi từ lâu, đã biết Giang Cung Tuấn kết hôn với Đường Sở Vi từ lâu, vẫn chưa thể quên Đường Sở Vi.
Nhưng cô không chịu quay đầu lại, cuối cùng làm cho bản thân mình thương tích đầy người.
Hết thảy đều là do cô tự làm tự chịu.
Cô lau nước mắt trên khóe mắt, gửi tin nhắn trả lời: “Vâng, em về rồi”
Cô gửi tin nhắn đi rồi hít sâu một hơi, nắm bàn tay tự cổ vũ bản thân: “Hứa Linh, mày phải kiên cường lên, có gì ghê gớm đâu chứ! Mày phải phấn chấn lên!”
Nhưng cô lại không thể làm được điều đó.
Cô ụp mặt xuống vô lăng, lớn tiếng khóc cào xé tim gan.
Cô khóc rất lâu, cảm thấy nước mắt của mình như sắp khô cạn.
Bỗng cô nhớ sách thuốc của Giang Cung Tuấn còn ở trong nhà mình.
Cô biết chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ ở lại bệnh viện trông nom Đường Sở Vì nên lái xe về nhà, dự tính mang sách thuốc tới cho Giang Cung Tuấn.
Vết thương của Đường Sở Vi được băng bó rất nhanh, sau đó cô được đưa vào phòng bệnh.
Người nhà họ Đường cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại số ít người vẫn ở trong bệnh viện.
“Mẹ, mọi người về trước đi”
Đường Sở Vi nằm trên giường bệnh nhìn nhóm Hà Diệp Mai.
“Sở Vi, mẹ sẽ ở lại chăm sóc con”
“Không...
không cần đâu, có điều dưỡng, có cả...”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn ngôi bên cạnh không nói một lời, nở nụ cười ngọt ngào: “Có cả Giang Cung Tuấn nữa, chỉ cân có anh ấy là đủ rôi”
Đường Bình kịp thời kéo Hà Diệp Mai, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước.”
“Ừ”
Lúc này Hà Diệp Mai mới chịu gật đầu.
Hà Tâm cũng chào Giang Cung Tuấn: “Anh rể, em về trước đây."
Giang Cung Tuấn mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Ừ, cô đi đi”
Người nhà họ Đường lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Giang Cung Tuấn.
“Chồng ơi, em thật sự biết lỗi rôi, anh đừng giận em được không?”
Đường Sở Vi ngóng trông nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt rất đáng thương.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Anh không giận em, đây là anh nợ em, anh nên bù đắp cho em”
Đường Sở Vi khẽ nức nở: “Chồng, anh đừng nói như vậy được không? Anh không nợ em, đây là vận mệnh của em, vận mệnh đã quyết định em sẽ như vậy rồi.”
“Không nói chuyện này nữa, em nghỉ ngơi đi, phòng bệnh ngột ngạt quá, anh ra ngoài hóng gió đây”
Giang Cung Tuấn đứng lên rời đi.
Đường Sở Vi há miệng muốn gọi anh lại, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng cô chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, lấy một điếu thuốc ra châm.
Mấy y tá đi tới, thấy Giang Cung Tuấn đang hút thuốc ở bệnh thì muốn tiến lên nói trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng họ đều biết thân phận quá khứ của Giang Cung Tuấn nên không dám lại gần.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, đắm chìm trong suy nghĩ, không biết qua bao lâu, một cuốn sách xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Bàn tay trắng nõn cầm cuốn sách đó.
Giang Cung Tuấn nhìn lên trên thì thấy chủ nhân của bàn tay đó.
Anh đứng dậy tiếp nhận cuốn sách, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em”
Hứa Linh cười nói: “Biết anh sẽ nhớ thương cuốn sách này nên em mang nó tới cho anh”
“Ừ”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi...
Giang Cung Tuấn thì ngồi trên ghế chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Anh chống tay lên đầu gối, che mặt.
Anh cảm thấy mình có lỗi với Hứa Linh.
Anh đi sang một bên, lấy di động gửi tin nhắn: “Em vê chưa?”
Hứa Linh đã ra ngoài, nhưng còn chưa đi mà ngồi ngẩn người trong xe.
Tiếng tin nhắn gửi tới vang lên.
Cô cầm di động xem thì thấy là tin nhắn của Giang Cung Tuấn, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót.
Cô đã biết Giang Cung Tuấn thích Đường Sở Vi từ lâu, đã biết Giang Cung Tuấn kết hôn với Đường Sở Vi từ lâu, vẫn chưa thể quên Đường Sở Vi.
Nhưng cô không chịu quay đầu lại, cuối cùng làm cho bản thân mình thương tích đầy người.
Hết thảy đều là do cô tự làm tự chịu.
Cô lau nước mắt trên khóe mắt, gửi tin nhắn trả lời: “Vâng, em về rồi”
Cô gửi tin nhắn đi rồi hít sâu một hơi, nắm bàn tay tự cổ vũ bản thân: “Hứa Linh, mày phải kiên cường lên, có gì ghê gớm đâu chứ! Mày phải phấn chấn lên!”
Nhưng cô lại không thể làm được điều đó.
Cô ụp mặt xuống vô lăng, lớn tiếng khóc cào xé tim gan.
Cô khóc rất lâu, cảm thấy nước mắt của mình như sắp khô cạn.
Bỗng cô nhớ sách thuốc của Giang Cung Tuấn còn ở trong nhà mình.
Cô biết chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ ở lại bệnh viện trông nom Đường Sở Vì nên lái xe về nhà, dự tính mang sách thuốc tới cho Giang Cung Tuấn.
Vết thương của Đường Sở Vi được băng bó rất nhanh, sau đó cô được đưa vào phòng bệnh.
Người nhà họ Đường cũng lần lượt rời đi, chỉ còn lại số ít người vẫn ở trong bệnh viện.
“Mẹ, mọi người về trước đi”
Đường Sở Vi nằm trên giường bệnh nhìn nhóm Hà Diệp Mai.
“Sở Vi, mẹ sẽ ở lại chăm sóc con”
“Không...
không cần đâu, có điều dưỡng, có cả...”
Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn ngôi bên cạnh không nói một lời, nở nụ cười ngọt ngào: “Có cả Giang Cung Tuấn nữa, chỉ cân có anh ấy là đủ rôi”
Đường Bình kịp thời kéo Hà Diệp Mai, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước.”
“Ừ”
Lúc này Hà Diệp Mai mới chịu gật đầu.
Hà Tâm cũng chào Giang Cung Tuấn: “Anh rể, em về trước đây."
Giang Cung Tuấn mới tỉnh táo lại, gật đầu: “Ừ, cô đi đi”
Người nhà họ Đường lần lượt rời đi, chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại mình Giang Cung Tuấn.
“Chồng ơi, em thật sự biết lỗi rôi, anh đừng giận em được không?”
Đường Sở Vi ngóng trông nhìn Giang Cung Tuấn, vẻ mặt rất đáng thương.
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu: “Anh không giận em, đây là anh nợ em, anh nên bù đắp cho em”
Đường Sở Vi khẽ nức nở: “Chồng, anh đừng nói như vậy được không? Anh không nợ em, đây là vận mệnh của em, vận mệnh đã quyết định em sẽ như vậy rồi.”
“Không nói chuyện này nữa, em nghỉ ngơi đi, phòng bệnh ngột ngạt quá, anh ra ngoài hóng gió đây”
Giang Cung Tuấn đứng lên rời đi.
Đường Sở Vi há miệng muốn gọi anh lại, nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng cô chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế ngoài phòng bệnh, lấy một điếu thuốc ra châm.
Mấy y tá đi tới, thấy Giang Cung Tuấn đang hút thuốc ở bệnh thì muốn tiến lên nói trong bệnh viện cấm hút thuốc, nhưng họ đều biết thân phận quá khứ của Giang Cung Tuấn nên không dám lại gần.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, đắm chìm trong suy nghĩ, không biết qua bao lâu, một cuốn sách xuất hiện trong tầm mắt của anh.
Bàn tay trắng nõn cầm cuốn sách đó.
Giang Cung Tuấn nhìn lên trên thì thấy chủ nhân của bàn tay đó.
Anh đứng dậy tiếp nhận cuốn sách, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn em”
Hứa Linh cười nói: “Biết anh sẽ nhớ thương cuốn sách này nên em mang nó tới cho anh”
“Ừ”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.