Chương 67: Cậu Đừng Động Đậy, Tôi Giúp Cậu (1)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Đến khi tất cả mọi người đã tập hợp tại vạch xuất phát, Từ Phi Phi nghe hết câu của Lâm Bạch Du vẫn đang cười.
Lâm Bạch Du không để ý cô ta cười nhạo.
Tùy Khâm cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ có một chiếc áo phông trắng mỏng, anh đứng trên đường chạy màu đỏ nâu, vô cùng bắt mắt.
Tiếng súng vang lên xong, cuộc thi bắt đầu.
Lâm Bạch Du đứng ở trước lớp số 1, xem mọi người xông về phía trước, so với bọn họ, Tùy Khâm rõ ràng trông rất uể oải, nhưng không ngờ anh vẫn không bị rớt lại phía sau.
“Cậu ấy chạy nhẹ nhàng quá.” Châu Mạt xé vỏ gói cơm cháy, nhai trong miệng giòn rụm: “Chắc chắn có thể vào vòng chung kết.”
Lâm Bạch Du bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Nói không chừng cậu ấy lại vừa qua vạch [1].”
[1] Qua vạch: Chỉ mức điểm thấp nhất để được trúng tuyển, đạt tiêu chuẩn.
Giống như anh ở các kì thi thường ngày, ổn định vừa đủ điểm tiêu chuẩn.
Lâm Bạch Du chưa cổ vũ cho ai lớn tiếng bao giờ, nghe thấy Từ Phi Phi ở phía không xa nhẹ nhàng gọi: “Tùy Khâm cố lên!”
Cô ta nói như thế này, chắc Tùy Khâm không nghe thấy đâu.
Những người nhanh đã chạy xong 1 vòng, lướt qua Lâm Bạch Du một lần nữa, cô nhìn thấy Tùy Khâm, lớn tiếng: “Tùy Khâm, xông lên!”
Chưa nói đến Tùy Khâm, có người trong số những người thi đấu cũng nhìn qua đó.
Châu Mạt giật cả mình: “Tinh Tinh, sao cậu luôn không có điềm báo gì vậy.”
Lâm Bạch Du bị nhìn đến thẹn thùng, tỏ vẻ không phải là mình hét, nhìn bóng lưng Tùy Khâm xa dần.
Trên đường chạy có tổng cộng 25 người, vừa có điểm giống vừa có điểm không giống với suy đoán hoang đường của cô, bởi vì chung kết là 8 đường chạy, Tùy Khâm đang đứng thứ 5.
Anh kết thúc cuộc chạy dài này rất nhẹ nhàng.
Dưới ánh mặt trời rực sáng, trên đường chạy đều là các bạn học đang nghỉ ngơi.
Tùy Khâm đứng ở đó, chầm chậm đi về phía rìa sân, biển số phía sau lưng anh, cùng với vạt áo của anh bị gió thổi bay lên.
Anh dừng lại bên cạnh Lâm Bạch Du.
Hai người cùng đứng trên một vạch kẻ ngang, trước mặt Lâm Bạch Du là đường chạy, Tùy Khâm đứng bên cạnh cô, quay lưng với đường chạy.
Lâm Bạch Du quay đầu.
Tùy Khâm nghiêng mặt.
Hai ánh mắt chạm vào nhau.
-
Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc quay lại.
Cô ấy đội tóc giả ngắn, đội thêm mũ lưỡi trai, trông giống cool girl trong bộ phim điện ảnh, lộ ra nửa khuôn mặt.
Không hề nhìn ra một mặt yếu đuối của cô ấy lúc sáng hôm qua.
Bởi vì rất nhiều bạn học chưa đến, nên khá nhiều ghế của lớp số 1 vẫn còn trống, Lâm Bạch Du kéo cô ấy ngồi ra phía sau.
Cô suy nghĩ lúc lâu, mới hỏi: “Bắc Bắc, sao cậu lại cắt tóc?”
Tần Bắc Bắc “ờ” một tiếng: “Bị bệnh rồi, bác sĩ nói để tóc dài không tốt.”
Lâm Bạch Du: “Hồi trước cậu không để tóc dài.”
Tần Bắc Bắc mím môi, lộ ra một nụ cười: “So với bây giờ, lúc trước chẳng phải chính là tóc dài hay sao.”
Cô ấy nhấc chân lên, đặt khuỷu tay lên đầu gối, nói: “Đến lúc tớ khỏi bệnh rồi, tóc của tớ cũng dài ra rồi.”
Lâm Bạch Du cụp mi.
Bệnh gì mà bác sĩ nói tóc dài không tốt hết.
Tối hôm qua sau khi về nhà, cô đã tìm kiếm rồi, xuất hiện nhiều nhất là bệnh cần phải hóa trị liệu.
Lý do lúc trước Tần Bắc Bắc từ chối đăng ký tham gia hội thao là bệnh tim, lúc ấy Lâm Bạch Du không tin.
Có lẽ, trong mắt Tần Bắc Bắc, bệnh tim sẽ tốt hơn một chút.
Lâm Bạch Du nghĩ đến mình trong giấc mơ bị mù lòa hai mắt, nếu là cô, cô cũng thà rằng đó là bệnh tim bình thường.
Như vậy, cô có thể tránh bị nhà “bác cả” ràng buộc, cũng có thể nhìn rõ Tùy Khâm sau khi lớn lên trông như thế nào.
Thậm chí, cô còn không biết kết cục của mình và Tùy Khâm là gì.
Lâm Bạch Du chỉ mơ thấy mình phẫu thuật xong bị bác cả đưa về, còn Tùy Khâm thì bị bắt đi. Bọn họ trong giấc mơ, sẽ có kết cục ra sao đây?
Buổi sáng là vòng chọn nhảy xa của Phương Vân Kỳ.
Bởi vì Tần Bắc Bắc lần trước đã rời đi, nên lần phát thanh này chỉ có một nữ sinh là Lâm Bạch Du, cô bê ghế ra ngồi bên cạnh bọn họ ở trên đài phát thanh.
Có rất nhiều lời nhắn gửi là tờ giấy tiện tay xé, viết một hai câu, Lâm Bạch Du vừa bốc, có thể bốc ra mấy tờ có viết tên.
Lâm Bạch Du chỉnh mic, mái tóc đen nhánh thả xuống trước người, tôn lên khuôn mặt trắng bóc thanh tú, bài phát thanh dịu dàng dễ nghe được truyền ra từ loa của trường.
“Đù má, đây là giọng ai vậy?”
“Đàn chị khối 12.”
“Đọc đến tên tôi rồi! Nhưng cuộc thi của tôi còn chưa bắt đầu mà! Nếu đọc muộn chút nữa, tôi chắc chắn đã đứng nhất rồi!”
Tùy Khâm lướt qua dòng người, nhìn lướt qua nam sinh vừa nói.
Một trong số những đối thủ của anh.
Anh liếc nhìn bục phát thanh. Lâm Bạch Du ngồi phía sau bàn, bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên mic, sau đó đẩy mic ra xa.
Cô và Tần Bắc Bắc đang nói chuyện, hai người có hai tính cách hoàn toàn khác nhau, Lâm Bạch Du là người tràn trề sức sống, mặt mày sáng sủa.
Tần Bắc Bắc nhỏ tiếng nói: “Đến Phương Vân Kỳ rồi, xem cậu ta có thể nhảy bao xa.”
Lúc trước Phương Vân Kỳ nói không sai, chân cậu rất dài, cả ngày cũng vận động không ít, nhảy được khoảng cách xa nhất dễ như trở bàn tay.
So sánh với cậu, khoảng cách 1m4 của một cậu nam sinh nho nhã yếu ớt ở lớp số 10 trở nên rất tầm thường.
Lâm Bạch Du ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đứng thứ nhất kìa, lát nữa thi chung kết, chắc chắn cũng thế.”
Tần Bắc Bắc cứng mồm: “Chưa chắc đâu.”
Cũng không biết liệu có phải Phương Vân Kỳ cách xa thế mà vẫn nghe thấy lời chê bai ở đây hay không, cậu nhìn sang phía bọn cô, còn làm mặt xấu.
Tần Bắc Bắc quay đầu: “Xấu quá.”
-
Buổi trưa lúc ăn cơm, Phương Vân Kỳ tràn đầy hứng thú: “Lâm Bạch Du, tôi đã nghe thấy mấy người nói cậu đọc bài nghe hay rồi, cậu đúng là nên đi trạm phát thanh.”
Lâm Bạch Du từ chối: “Tôi chẳng rảnh thế đâu.”
Phương Vân Kỳ: “Thế bây giờ cậu đang làm gì?”
Cậu hỏi theo bản năng, mới cảm thấy mình biết rồi còn cố hỏi, bởi vì tụi Tần Bắc Bắc đều nhìn về phía Tùy Khâm.
Tùy Khâm cầm cốc nước, dường như đã cảm nhận được, quay lại nhìn.
Tần Bắc Bắc cười hì hì: “Tất nhiên là để đọc lời nhắn gửi cho ai đó rồi.”
Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, không hiểu sao cô ấy nói lại trở nên mờ ám, Lâm Bạch Du ậm ờ đáp lại: “Ừm.”
Tề Thống ho khan: “Ai đó là ai?”
Phương Vân Kỳ kì quái nói: “Dù sao thì cũng không phải là tao.”
Tần Bắc Bắc ngồi đối diện cậu, đá cậu một cái ở dưới gầm bàn.
Lâm Bạch Du nhìn về phía Tùy Khâm, anh đang nhìn cô, anh rõ ràng biết là ai, nhưng anh sẽ không mở miệng nhận.
Đây là bí mật mà mọi người đều biết.
Lâm Bạch Du không để ý cô ta cười nhạo.
Tùy Khâm cởi áo khoác đồng phục, bên trong chỉ có một chiếc áo phông trắng mỏng, anh đứng trên đường chạy màu đỏ nâu, vô cùng bắt mắt.
Tiếng súng vang lên xong, cuộc thi bắt đầu.
Lâm Bạch Du đứng ở trước lớp số 1, xem mọi người xông về phía trước, so với bọn họ, Tùy Khâm rõ ràng trông rất uể oải, nhưng không ngờ anh vẫn không bị rớt lại phía sau.
“Cậu ấy chạy nhẹ nhàng quá.” Châu Mạt xé vỏ gói cơm cháy, nhai trong miệng giòn rụm: “Chắc chắn có thể vào vòng chung kết.”
Lâm Bạch Du bỗng nảy ra một ý nghĩ.
“Nói không chừng cậu ấy lại vừa qua vạch [1].”
[1] Qua vạch: Chỉ mức điểm thấp nhất để được trúng tuyển, đạt tiêu chuẩn.
Giống như anh ở các kì thi thường ngày, ổn định vừa đủ điểm tiêu chuẩn.
Lâm Bạch Du chưa cổ vũ cho ai lớn tiếng bao giờ, nghe thấy Từ Phi Phi ở phía không xa nhẹ nhàng gọi: “Tùy Khâm cố lên!”
Cô ta nói như thế này, chắc Tùy Khâm không nghe thấy đâu.
Những người nhanh đã chạy xong 1 vòng, lướt qua Lâm Bạch Du một lần nữa, cô nhìn thấy Tùy Khâm, lớn tiếng: “Tùy Khâm, xông lên!”
Chưa nói đến Tùy Khâm, có người trong số những người thi đấu cũng nhìn qua đó.
Châu Mạt giật cả mình: “Tinh Tinh, sao cậu luôn không có điềm báo gì vậy.”
Lâm Bạch Du bị nhìn đến thẹn thùng, tỏ vẻ không phải là mình hét, nhìn bóng lưng Tùy Khâm xa dần.
Trên đường chạy có tổng cộng 25 người, vừa có điểm giống vừa có điểm không giống với suy đoán hoang đường của cô, bởi vì chung kết là 8 đường chạy, Tùy Khâm đang đứng thứ 5.
Anh kết thúc cuộc chạy dài này rất nhẹ nhàng.
Dưới ánh mặt trời rực sáng, trên đường chạy đều là các bạn học đang nghỉ ngơi.
Tùy Khâm đứng ở đó, chầm chậm đi về phía rìa sân, biển số phía sau lưng anh, cùng với vạt áo của anh bị gió thổi bay lên.
Anh dừng lại bên cạnh Lâm Bạch Du.
Hai người cùng đứng trên một vạch kẻ ngang, trước mặt Lâm Bạch Du là đường chạy, Tùy Khâm đứng bên cạnh cô, quay lưng với đường chạy.
Lâm Bạch Du quay đầu.
Tùy Khâm nghiêng mặt.
Hai ánh mắt chạm vào nhau.
-
Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du thấy Tần Bắc Bắc quay lại.
Cô ấy đội tóc giả ngắn, đội thêm mũ lưỡi trai, trông giống cool girl trong bộ phim điện ảnh, lộ ra nửa khuôn mặt.
Không hề nhìn ra một mặt yếu đuối của cô ấy lúc sáng hôm qua.
Bởi vì rất nhiều bạn học chưa đến, nên khá nhiều ghế của lớp số 1 vẫn còn trống, Lâm Bạch Du kéo cô ấy ngồi ra phía sau.
Cô suy nghĩ lúc lâu, mới hỏi: “Bắc Bắc, sao cậu lại cắt tóc?”
Tần Bắc Bắc “ờ” một tiếng: “Bị bệnh rồi, bác sĩ nói để tóc dài không tốt.”
Lâm Bạch Du: “Hồi trước cậu không để tóc dài.”
Tần Bắc Bắc mím môi, lộ ra một nụ cười: “So với bây giờ, lúc trước chẳng phải chính là tóc dài hay sao.”
Cô ấy nhấc chân lên, đặt khuỷu tay lên đầu gối, nói: “Đến lúc tớ khỏi bệnh rồi, tóc của tớ cũng dài ra rồi.”
Lâm Bạch Du cụp mi.
Bệnh gì mà bác sĩ nói tóc dài không tốt hết.
Tối hôm qua sau khi về nhà, cô đã tìm kiếm rồi, xuất hiện nhiều nhất là bệnh cần phải hóa trị liệu.
Lý do lúc trước Tần Bắc Bắc từ chối đăng ký tham gia hội thao là bệnh tim, lúc ấy Lâm Bạch Du không tin.
Có lẽ, trong mắt Tần Bắc Bắc, bệnh tim sẽ tốt hơn một chút.
Lâm Bạch Du nghĩ đến mình trong giấc mơ bị mù lòa hai mắt, nếu là cô, cô cũng thà rằng đó là bệnh tim bình thường.
Như vậy, cô có thể tránh bị nhà “bác cả” ràng buộc, cũng có thể nhìn rõ Tùy Khâm sau khi lớn lên trông như thế nào.
Thậm chí, cô còn không biết kết cục của mình và Tùy Khâm là gì.
Lâm Bạch Du chỉ mơ thấy mình phẫu thuật xong bị bác cả đưa về, còn Tùy Khâm thì bị bắt đi. Bọn họ trong giấc mơ, sẽ có kết cục ra sao đây?
Buổi sáng là vòng chọn nhảy xa của Phương Vân Kỳ.
Bởi vì Tần Bắc Bắc lần trước đã rời đi, nên lần phát thanh này chỉ có một nữ sinh là Lâm Bạch Du, cô bê ghế ra ngồi bên cạnh bọn họ ở trên đài phát thanh.
Có rất nhiều lời nhắn gửi là tờ giấy tiện tay xé, viết một hai câu, Lâm Bạch Du vừa bốc, có thể bốc ra mấy tờ có viết tên.
Lâm Bạch Du chỉnh mic, mái tóc đen nhánh thả xuống trước người, tôn lên khuôn mặt trắng bóc thanh tú, bài phát thanh dịu dàng dễ nghe được truyền ra từ loa của trường.
“Đù má, đây là giọng ai vậy?”
“Đàn chị khối 12.”
“Đọc đến tên tôi rồi! Nhưng cuộc thi của tôi còn chưa bắt đầu mà! Nếu đọc muộn chút nữa, tôi chắc chắn đã đứng nhất rồi!”
Tùy Khâm lướt qua dòng người, nhìn lướt qua nam sinh vừa nói.
Một trong số những đối thủ của anh.
Anh liếc nhìn bục phát thanh. Lâm Bạch Du ngồi phía sau bàn, bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên mic, sau đó đẩy mic ra xa.
Cô và Tần Bắc Bắc đang nói chuyện, hai người có hai tính cách hoàn toàn khác nhau, Lâm Bạch Du là người tràn trề sức sống, mặt mày sáng sủa.
Tần Bắc Bắc nhỏ tiếng nói: “Đến Phương Vân Kỳ rồi, xem cậu ta có thể nhảy bao xa.”
Lúc trước Phương Vân Kỳ nói không sai, chân cậu rất dài, cả ngày cũng vận động không ít, nhảy được khoảng cách xa nhất dễ như trở bàn tay.
So sánh với cậu, khoảng cách 1m4 của một cậu nam sinh nho nhã yếu ớt ở lớp số 10 trở nên rất tầm thường.
Lâm Bạch Du ngạc nhiên nói: “Cậu ấy đứng thứ nhất kìa, lát nữa thi chung kết, chắc chắn cũng thế.”
Tần Bắc Bắc cứng mồm: “Chưa chắc đâu.”
Cũng không biết liệu có phải Phương Vân Kỳ cách xa thế mà vẫn nghe thấy lời chê bai ở đây hay không, cậu nhìn sang phía bọn cô, còn làm mặt xấu.
Tần Bắc Bắc quay đầu: “Xấu quá.”
-
Buổi trưa lúc ăn cơm, Phương Vân Kỳ tràn đầy hứng thú: “Lâm Bạch Du, tôi đã nghe thấy mấy người nói cậu đọc bài nghe hay rồi, cậu đúng là nên đi trạm phát thanh.”
Lâm Bạch Du từ chối: “Tôi chẳng rảnh thế đâu.”
Phương Vân Kỳ: “Thế bây giờ cậu đang làm gì?”
Cậu hỏi theo bản năng, mới cảm thấy mình biết rồi còn cố hỏi, bởi vì tụi Tần Bắc Bắc đều nhìn về phía Tùy Khâm.
Tùy Khâm cầm cốc nước, dường như đã cảm nhận được, quay lại nhìn.
Tần Bắc Bắc cười hì hì: “Tất nhiên là để đọc lời nhắn gửi cho ai đó rồi.”
Rõ ràng là một chuyện rất bình thường, không hiểu sao cô ấy nói lại trở nên mờ ám, Lâm Bạch Du ậm ờ đáp lại: “Ừm.”
Tề Thống ho khan: “Ai đó là ai?”
Phương Vân Kỳ kì quái nói: “Dù sao thì cũng không phải là tao.”
Tần Bắc Bắc ngồi đối diện cậu, đá cậu một cái ở dưới gầm bàn.
Lâm Bạch Du nhìn về phía Tùy Khâm, anh đang nhìn cô, anh rõ ràng biết là ai, nhưng anh sẽ không mở miệng nhận.
Đây là bí mật mà mọi người đều biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.