Chương 66: Lừa Cô (2)
Khương Chi Ngư
13/05/2023
Thời gian ăn cơm trưa, Lâm Bạch Du nhìn thấy trang cá nhân của Tần Bắc Bắc, cô ấy đang ở một cửa tiệm lẩu, gọi rất nhiều thịt, rất nhiều món ngon.
Nhìn qua hẳn là không có vấn đề gì.
Lâm Bạch Du gửi tin nhắn cho Tùy Khâm: [Cậu có WeChat của Phương Vân Kỳ không?]
Qua vài giây sau.
Q: [?]
Q: [Không có.]
Lâm Bạch Du cảm thấy kỳ lạ: [Sao cậu lại không có WeChat của cậu ấy?]
Tùy Khâm ngồi trong canteen, đầu ngón tay nhẹ di chuyển, gõ chữ: [Tại sao tôi phải có?]
Anh bỏ điện thoại xuống, khung thông báo nhảy ra một tin nhắn.
Phương Vân Kỳ: [A Khâm, tao thi đấu vào ngày nào thế, mày xem giúp tao với.]
WeChat của Phương Vân Kỳ, đương nhiên là anh có, nhưng tại sao lại phải cho cô.
Sắc mặt của Tùy Khâm không thay đổi.
Lâm Bạch Du: [Vậy thường ngày các cậu không liên lạc sao?]
Tùy Khâm gõ hai chữ “tin nhắn”, lại cụp mi, xóa hai chữ này khỏi khung rồi lại gõ câu trả lời một lần nữa.
Q: [Không liên lạc.]
Lâm Bạch Du cứ cảm thấy là anh cố ý không muốn cho.
Lâm Bạch Du: [Vậy cậu giúp tôi hỏi cậu ấy một chút, bây giờ Bắc Bắc như thế nào.]
Tùy Khâm liếc nhìn tin nhắn này, lúc này mới đổi tay gửi cho Phương Vân Kỳ.
Phương Vân Kỳ: [Ăn cái gì cũng rất nhanh, trông tâm trạng vẫn ổn, sao tôi cảm thấy tôi còn lo lắng hơn cô ấy nữa.]
Tùy Khâm trả lời: [.]
Mấy câu dư thừa anh sẽ không thuật lại.
Biết được Tần Bắc Bắc vẫn ổn, Lâm Bạch Du cuối cùng cũng yên tâm.
Cô không hỏi Tần Bắc Bắc là vì sợ Tần Bắc Bắc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, biết được từ trong miệng người đi cùng càng chính xác hơn.
-
Buổi chiều Lâm Bạch Du mới lại gặp được Tùy Khâm, anh tới rất muộn.
Nhưng lần này anh không ngồi xuống hàng cuối cùng rồi che mặt ngủ mà là nhanh chóng đi tới hàng phía trước, dừng ở bên cạnh Lâm Bạch Du.
“Nhảy xa vào ngày nào?” Tùy Khâm hỏi.
Danh sách thi đấu do lớp trưởng quản lý, người khác không có ở đây, Lâm Bạch Du tạm thời nắm quyền, cô vốn cũng không rõ lắm, chỉ có thể lật ra sau.
Cũng không biết có phải do chữ viết quá nhỏ và rối loạn hay không, nhất thời cô vẫn chưa nhìn thấy.
Ngay khi Lâm Bạch Du định lật sang trang thứ hai, một bàn tay từ phía trên cô duỗi đến, đè ở trên trang giấy hơi mỏng.
Ngón trỏ thon dài kia đưa đến đây, dọc theo mặt giấy, trượt xuống rồi ngừng ở đầu ngón tay của cô.
Nhìn lên trên, xương cổ tay xinh đẹp đập vào tầm mắt của Lâm Bạch Du.
Dưới ngón tay anh và chỗ ở giữa đầu ngón tay cô bất ngờ viết thi nhảy xa sẽ tiến hành vào buổi sáng ngày hôm sau.
Tùy Khâm nói ở trên đỉnh đầu cô: “Xem thế nào vậy.”
Giọng điệu của anh hơi nhẹ, như có một loại ảo giác dịu dàng.
Tùy Khâm kéo cái ghế ở bên cạnh ra, cứ vậy mà ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Phương Vân Kỳ.
Lâm Bạch Du lấy lại tinh thần khỏi sự ngơ ngác, khóe mắt thoáng nhìn thấy ghi chú ở phía trên cùng của giao diện WeChat của anh - Phương Vân Kỳ.
??
Đây không phải là có WeChat đó sao?
Thế mà anh lại lừa cô?
Không chờ Lâm Bạch Du chất vấn, Tùy Khâm đã rời khỏi hàng phía trước. Bởi vì anh có trận đấu loại 1500 mét.
Thi đấu trong trường học dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, không có nhiều người tham gia, cho nên qua trận đấu loại chính là trận chung kết, trận chung kết là vào ngày mai.
Nhưng ngày mai Lâm Bạch Du mới có thể đi đọc phát thanh, cho nên nếu Tùy Khâm không tiến vào trận chung kết, vậy ngày mai cô chỉ có thể đọc với không khí.
“Cậu ấy là người bị thương.”
“Chạy bộ cần dùng chân, không phải mặt.” Châu Mạt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tinh Tinh, cậu như vậy cũng quá xoắn xuýt rồi, tớ nói này, Tùy Khâm chơi bóng rổ giỏi như vậy, không đến mức chạy bộ lại chạy không nổi.”
Lâm Bạch Du nói: “Chạy cũng mệt lắm mà.”
Châu Mạt nói: “Vậy cậu kêu cậu ấy thua đi.”
Lâm Bạch Du nói: “Haizz.”
Rối trí quá đi.
Châu Mạt không nói nên lời, dời ghế đi.
Số thứ tự của Tùy Khâm là 1309, dùng một cây kim băng cài ở sau lưng, cho nên lúc đi lại, bảng số sẽ chuyển động.
Chàng trai đứng ở bên cạnh sân vận động, thân hình thẳng tắp hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lâm Bạch Du nhìn thấy Từ Phi Phi đi đến bên cạnh anh, cầm một chai nước, xấu hổ ngại ngùng nói: “Tùy Khâm, lát nữa anh cố lên nha.”
Chàng trai vẫn lạnh nhạt xa cách như trước.
Châu Mạt gấp muốn chết: “Ui da, cậu nhìn xem cô ta tích cực thế nào kìa, Tinh Tinh, cậu mau qua đó đi.”
Phát thanh bắt đầu gọi người tham gia thi đấu tập hợp.
Tùy Khâm vẫn đứng ở đó, Lâm Bạch Du bị Châu Mạt đẩy qua đó, trên tay cô là nước khoáng lấy từ trên bàn trong lớp.
“Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du gọi một tiếng, Tùy Khâm nghiêng mặt qua.
Từ Phi Phi thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chuyện ở trạm phát thanh vào hôm nay cô ta cũng có nghe thấy, có điều người xảy ra chuyện là Tần Bắc Bắc, không phải Lâm Bạch Du, cô ta còn cảm thấy hơi đáng tiếc. Bởi vì Tần Bắc Bắc và cô ta không có mâu thuẫn gì.
Lâm Bạch Du dừng ở bên trái của Tùy Khâm, từ góc độ này của cô, có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của anh.
Yết hầu vào giờ phút này đang di chuyển.
Chủ nhân của nó đang nhìn về phía cô.
Đứng vào đường chạy, Lâm Bạch Du mới phát hiện, không cần bối rối, cô không muốn bảo anh nhận thua.
Cô muốn anh thắng.
Tùy Khâm phải thắng mọi người, phải thắng thế giới này.
Lời chúc cố lên đã bị Từ Phi Phi nói, Lâm Bạch Du không muốn lặp lại, cuối cùng nghẹn ra câu: “Tùy Khâm, cậu cố gắng một chút.”
“Ngày mai tôi mới có thể lên trạm, nếu như hôm nay cậu đấu loại thua, tôi sẽ không thể đọc tờ giấy cho cậu.”
Nhìn qua hẳn là không có vấn đề gì.
Lâm Bạch Du gửi tin nhắn cho Tùy Khâm: [Cậu có WeChat của Phương Vân Kỳ không?]
Qua vài giây sau.
Q: [?]
Q: [Không có.]
Lâm Bạch Du cảm thấy kỳ lạ: [Sao cậu lại không có WeChat của cậu ấy?]
Tùy Khâm ngồi trong canteen, đầu ngón tay nhẹ di chuyển, gõ chữ: [Tại sao tôi phải có?]
Anh bỏ điện thoại xuống, khung thông báo nhảy ra một tin nhắn.
Phương Vân Kỳ: [A Khâm, tao thi đấu vào ngày nào thế, mày xem giúp tao với.]
WeChat của Phương Vân Kỳ, đương nhiên là anh có, nhưng tại sao lại phải cho cô.
Sắc mặt của Tùy Khâm không thay đổi.
Lâm Bạch Du: [Vậy thường ngày các cậu không liên lạc sao?]
Tùy Khâm gõ hai chữ “tin nhắn”, lại cụp mi, xóa hai chữ này khỏi khung rồi lại gõ câu trả lời một lần nữa.
Q: [Không liên lạc.]
Lâm Bạch Du cứ cảm thấy là anh cố ý không muốn cho.
Lâm Bạch Du: [Vậy cậu giúp tôi hỏi cậu ấy một chút, bây giờ Bắc Bắc như thế nào.]
Tùy Khâm liếc nhìn tin nhắn này, lúc này mới đổi tay gửi cho Phương Vân Kỳ.
Phương Vân Kỳ: [Ăn cái gì cũng rất nhanh, trông tâm trạng vẫn ổn, sao tôi cảm thấy tôi còn lo lắng hơn cô ấy nữa.]
Tùy Khâm trả lời: [.]
Mấy câu dư thừa anh sẽ không thuật lại.
Biết được Tần Bắc Bắc vẫn ổn, Lâm Bạch Du cuối cùng cũng yên tâm.
Cô không hỏi Tần Bắc Bắc là vì sợ Tần Bắc Bắc chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, biết được từ trong miệng người đi cùng càng chính xác hơn.
-
Buổi chiều Lâm Bạch Du mới lại gặp được Tùy Khâm, anh tới rất muộn.
Nhưng lần này anh không ngồi xuống hàng cuối cùng rồi che mặt ngủ mà là nhanh chóng đi tới hàng phía trước, dừng ở bên cạnh Lâm Bạch Du.
“Nhảy xa vào ngày nào?” Tùy Khâm hỏi.
Danh sách thi đấu do lớp trưởng quản lý, người khác không có ở đây, Lâm Bạch Du tạm thời nắm quyền, cô vốn cũng không rõ lắm, chỉ có thể lật ra sau.
Cũng không biết có phải do chữ viết quá nhỏ và rối loạn hay không, nhất thời cô vẫn chưa nhìn thấy.
Ngay khi Lâm Bạch Du định lật sang trang thứ hai, một bàn tay từ phía trên cô duỗi đến, đè ở trên trang giấy hơi mỏng.
Ngón trỏ thon dài kia đưa đến đây, dọc theo mặt giấy, trượt xuống rồi ngừng ở đầu ngón tay của cô.
Nhìn lên trên, xương cổ tay xinh đẹp đập vào tầm mắt của Lâm Bạch Du.
Dưới ngón tay anh và chỗ ở giữa đầu ngón tay cô bất ngờ viết thi nhảy xa sẽ tiến hành vào buổi sáng ngày hôm sau.
Tùy Khâm nói ở trên đỉnh đầu cô: “Xem thế nào vậy.”
Giọng điệu của anh hơi nhẹ, như có một loại ảo giác dịu dàng.
Tùy Khâm kéo cái ghế ở bên cạnh ra, cứ vậy mà ngồi xuống, gửi tin nhắn cho Phương Vân Kỳ.
Lâm Bạch Du lấy lại tinh thần khỏi sự ngơ ngác, khóe mắt thoáng nhìn thấy ghi chú ở phía trên cùng của giao diện WeChat của anh - Phương Vân Kỳ.
??
Đây không phải là có WeChat đó sao?
Thế mà anh lại lừa cô?
Không chờ Lâm Bạch Du chất vấn, Tùy Khâm đã rời khỏi hàng phía trước. Bởi vì anh có trận đấu loại 1500 mét.
Thi đấu trong trường học dù sao cũng chỉ là một trò chơi nhỏ, không có nhiều người tham gia, cho nên qua trận đấu loại chính là trận chung kết, trận chung kết là vào ngày mai.
Nhưng ngày mai Lâm Bạch Du mới có thể đi đọc phát thanh, cho nên nếu Tùy Khâm không tiến vào trận chung kết, vậy ngày mai cô chỉ có thể đọc với không khí.
“Cậu ấy là người bị thương.”
“Chạy bộ cần dùng chân, không phải mặt.” Châu Mạt nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tinh Tinh, cậu như vậy cũng quá xoắn xuýt rồi, tớ nói này, Tùy Khâm chơi bóng rổ giỏi như vậy, không đến mức chạy bộ lại chạy không nổi.”
Lâm Bạch Du nói: “Chạy cũng mệt lắm mà.”
Châu Mạt nói: “Vậy cậu kêu cậu ấy thua đi.”
Lâm Bạch Du nói: “Haizz.”
Rối trí quá đi.
Châu Mạt không nói nên lời, dời ghế đi.
Số thứ tự của Tùy Khâm là 1309, dùng một cây kim băng cài ở sau lưng, cho nên lúc đi lại, bảng số sẽ chuyển động.
Chàng trai đứng ở bên cạnh sân vận động, thân hình thẳng tắp hấp dẫn vô số ánh mắt.
Lâm Bạch Du nhìn thấy Từ Phi Phi đi đến bên cạnh anh, cầm một chai nước, xấu hổ ngại ngùng nói: “Tùy Khâm, lát nữa anh cố lên nha.”
Chàng trai vẫn lạnh nhạt xa cách như trước.
Châu Mạt gấp muốn chết: “Ui da, cậu nhìn xem cô ta tích cực thế nào kìa, Tinh Tinh, cậu mau qua đó đi.”
Phát thanh bắt đầu gọi người tham gia thi đấu tập hợp.
Tùy Khâm vẫn đứng ở đó, Lâm Bạch Du bị Châu Mạt đẩy qua đó, trên tay cô là nước khoáng lấy từ trên bàn trong lớp.
“Tùy Khâm.”
Lâm Bạch Du gọi một tiếng, Tùy Khâm nghiêng mặt qua.
Từ Phi Phi thấy cô, sắc mặt lập tức thay đổi.
Chuyện ở trạm phát thanh vào hôm nay cô ta cũng có nghe thấy, có điều người xảy ra chuyện là Tần Bắc Bắc, không phải Lâm Bạch Du, cô ta còn cảm thấy hơi đáng tiếc. Bởi vì Tần Bắc Bắc và cô ta không có mâu thuẫn gì.
Lâm Bạch Du dừng ở bên trái của Tùy Khâm, từ góc độ này của cô, có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của anh.
Yết hầu vào giờ phút này đang di chuyển.
Chủ nhân của nó đang nhìn về phía cô.
Đứng vào đường chạy, Lâm Bạch Du mới phát hiện, không cần bối rối, cô không muốn bảo anh nhận thua.
Cô muốn anh thắng.
Tùy Khâm phải thắng mọi người, phải thắng thế giới này.
Lời chúc cố lên đã bị Từ Phi Phi nói, Lâm Bạch Du không muốn lặp lại, cuối cùng nghẹn ra câu: “Tùy Khâm, cậu cố gắng một chút.”
“Ngày mai tôi mới có thể lên trạm, nếu như hôm nay cậu đấu loại thua, tôi sẽ không thể đọc tờ giấy cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.