Chương 6: Có Một Chút Động Tâm
Trầm Nịch Vu Mỹ
14/09/2023
Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, Giang Ý đang cảm giác trong lòng mình đột nhiên nhảy dựng lên, có thứ gì đó đang đứt đoạn.
Nam nhân mặt mày thanh tú, vẻ mặt lại cao nhã không thể leo lên, giống như bầu trời mây trắng, núi cao nước chảy.
Sau khi nhìn thấy Giang Ý, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt không gợn sóng, trong mắt lại có một tia cảm xúc không hiểu, đồng tử đen như mực lại có hắc ám phù nổi nặng làm cho Giang Ý nhìn không thấu. Móng vuốt của người đàn ông nhẹ nhàng vò mái tóc rối trên trán, mái tóc dài trắng nõn được cột lên bởi một búi tóc lóe sáng, màu trắng và đen va chạm nhau, bắn ra cảm giác thị giác tuyệt mỹ, cánh tay của hắn rũ xuống chống trên sàn nhà chậm rãi đứng lên.
Giang Ý thấy hắn có động tác mới từ trong ngượng ngùng lấy lại tinh thần.
Hắn nhíu chặt lông mày, âm thầm buồn bực mình xem một nam nhân như thế nào đến nhập thần.
Người đàn ông đứng lên khỏi mặt đất nhưng không có bất kỳ động tác nào, chỉ là hai tay chắp lại, thần thái tự nhiên nhìn Giang Ý.
Giang Ý càng buồn bực, người không hiểu chuyện trong phòng này đã đủ quỷ dị, người này không nói lời nào, làm như vậy không có bất kỳ phản ứng nào, càng làm cho hắn không biết làm sao.
Giang Ý nhìn chằm chằm vào nam nhân, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tiên sinh, ngài muốn làm gì ở nhà ta?
Người đàn ông cười, nụ cười mang theo mấy phần miệt thị:
- Mở cửa ra, thấy núi thì nói thẳng đi, ngươi dùng tà thuật làm ta buồn ngủ, đến tột cùng muốn làm gì?
Giang Ý nổi giận, chưa từng thấy ai oan uổng như vậy, ngữ khí lạnh xuống nói:
- Ta nói ngươi sao lại đánh một bộa cào, kêu ngươi buồn ngủ ở đây, ta còn phải cáo ngươi lén xông vào dân trạch!
Giang Ý nói xong cũng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẻ không kiên nhẫn, chậm rãi đi về phía kéo tơ hồng. Quần dài màu xám nhạt của người đàn ông vừa chạm vào rìa của sợi tơ hồng, sợi tơ hồng vốn bình tĩnh không gợn sóng đang bộc phát ra hồng quang lóe sáng, bắn về phía nam nhân đang lao về phía trong trận pháp.
- Ngươi nhìn thấy rồi à? Chẳng lẽ còn không gọi là tà pháp à?
Người đàn ông hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn về phía Giang Ý.
Từ lúc hồng quang vừa mới bạo khởi, hai mắt Giang Ý trợn tròn.
Hắn xoa xoa mắt, bóp bóp đùi, nhưng không thể tiêu hóa hết những thứ vừa rồi.
- Trận pháp lại có hiệu quả! Nhưng sao mà có chút khác biệt với dự đoán!
Nếu Giang Ý hắn không phải là mắt già không biết gì, không phải nằm mơ ngẩn ngơ thì người mà hắn nhìn thấy trong trận pháp bị vây khốn kia chính là một người đàn ông, không thể nghi ngờ gì nữa, sống ba mươi năm mà Giang Ý không báo đáp ân tình thì đúng, nam nữ không phân chính là một chuyện ngớ ngẩn.
Vẻ mặt Giang Ý tái mét, tức giận đến mức chân tay tê dại.
- Mẹ nó! Lão tư nghĩ đến mứt ngực lớn, đại thí muội tử, ngươi nha đưa tới cho ta một nam nhân, đây là muốn náo loại nào?
Hai nam nhân có thê sinh ra trứng được không?
Trong lòng Giang Ý phẫn hận không thôi, quay đầu lại chỉ thấy người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên là đang chờ hắn nói ra lý do hợp lý.
Hắn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi nói:
- Ngươi... ngươi thật sự không đến à?
Nam nhân trợn trắng mắt, không kiên nhẫn nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu có thể đi ra ngoài thì ta sẽ ở lại đây một đêm!
- Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Vì sao lại làm ta buồn ngủ ở đây?
Đối mặt chất vấn của nam nhân, Giang Ý không biết nên đáp lại như thế nào!
Bẩm báo chi tiết rằng hắn ba mươi tuổi mà Giang Ý còn chưa có bạn gái, vì chiêu hoa đào tìm muội tử, bày ra đại trận nhân duyên, kết quả muội tử không đưa tới, đã làm cho anh chàng đẹp trai ngươi buồn ngủ ở đây rồi!
Đừng nói nam nhân trước mắt không tin tưởng, ngay cả Giang Ý cũng cảm thấy là thiên phương dạ đàm.
Người đàn ông thấy Giang Ý chậm chạp không nói lời nào, vẻ mặt càng không kiên trì:
- Ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng, nếu như khả năng của ta đạt đến mức nhất định sẽ giúp ngươi đạt được mong muốn. Nếu như ta mất tích một đêm, nếu như giữa trưa còn chưa trở về thì vệ sĩ của ta sẽ đi tìm tới. Nếu như xảy ra chuyện gì lớn, chỉ sợ ngài sẽ phải gánh trên lưng một tội danh hạn chế tự do thân người khác.
Giang Ý nhíu mày thầm nghĩ, từ quần áo và lời nói của người đàn ông này có thể thấy hắn là một người có thai. Nếu thật sự làm lớn chuyện thì chắc chắn hắn sẽ như lời người đàn ông này nói, trên lưng hắn còn mang một tội danh phi pháp giam người khác.
Nghĩ đến Giang Ý hắn sống ba mươi năm, gần nửa đời thanh danh toi, không thể đến già còn phải gánh một cái tội danh.
Giang Ý vội vàng cười làm lành nói:
- Tiên sinh, một trận hiểu lầm. Ta thật không có ác ý, trận pháp này là ta bày ra chơi lung tung, ta không muốn làm ngài buồn ngủ. Hiện tại ta đang kéo, cái này kéo.
Giang Ý vừa nói vừa đưa tay kéo loạn trận pháp, đem cột gỗ dây đỏ nhào nặn liên tục.
Trong lòng đã thăm hỏi mấy lần tổ tông tám đời của Tào đạo trưởng.
Nam nhân thấy trận pháp kéo, hừ lạnh một tiếng quay người đi ra cửa trước.
Nam nhân mặt mày thanh tú, vẻ mặt lại cao nhã không thể leo lên, giống như bầu trời mây trắng, núi cao nước chảy.
Sau khi nhìn thấy Giang Ý, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh nhạt không gợn sóng, trong mắt lại có một tia cảm xúc không hiểu, đồng tử đen như mực lại có hắc ám phù nổi nặng làm cho Giang Ý nhìn không thấu. Móng vuốt của người đàn ông nhẹ nhàng vò mái tóc rối trên trán, mái tóc dài trắng nõn được cột lên bởi một búi tóc lóe sáng, màu trắng và đen va chạm nhau, bắn ra cảm giác thị giác tuyệt mỹ, cánh tay của hắn rũ xuống chống trên sàn nhà chậm rãi đứng lên.
Giang Ý thấy hắn có động tác mới từ trong ngượng ngùng lấy lại tinh thần.
Hắn nhíu chặt lông mày, âm thầm buồn bực mình xem một nam nhân như thế nào đến nhập thần.
Người đàn ông đứng lên khỏi mặt đất nhưng không có bất kỳ động tác nào, chỉ là hai tay chắp lại, thần thái tự nhiên nhìn Giang Ý.
Giang Ý càng buồn bực, người không hiểu chuyện trong phòng này đã đủ quỷ dị, người này không nói lời nào, làm như vậy không có bất kỳ phản ứng nào, càng làm cho hắn không biết làm sao.
Giang Ý nhìn chằm chằm vào nam nhân, suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Tiên sinh, ngài muốn làm gì ở nhà ta?
Người đàn ông cười, nụ cười mang theo mấy phần miệt thị:
- Mở cửa ra, thấy núi thì nói thẳng đi, ngươi dùng tà thuật làm ta buồn ngủ, đến tột cùng muốn làm gì?
Giang Ý nổi giận, chưa từng thấy ai oan uổng như vậy, ngữ khí lạnh xuống nói:
- Ta nói ngươi sao lại đánh một bộa cào, kêu ngươi buồn ngủ ở đây, ta còn phải cáo ngươi lén xông vào dân trạch!
Giang Ý nói xong cũng nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông hiện lên vẻ không kiên nhẫn, chậm rãi đi về phía kéo tơ hồng. Quần dài màu xám nhạt của người đàn ông vừa chạm vào rìa của sợi tơ hồng, sợi tơ hồng vốn bình tĩnh không gợn sóng đang bộc phát ra hồng quang lóe sáng, bắn về phía nam nhân đang lao về phía trong trận pháp.
- Ngươi nhìn thấy rồi à? Chẳng lẽ còn không gọi là tà pháp à?
Người đàn ông hai tay ôm ngực, cười lạnh nhìn về phía Giang Ý.
Từ lúc hồng quang vừa mới bạo khởi, hai mắt Giang Ý trợn tròn.
Hắn xoa xoa mắt, bóp bóp đùi, nhưng không thể tiêu hóa hết những thứ vừa rồi.
- Trận pháp lại có hiệu quả! Nhưng sao mà có chút khác biệt với dự đoán!
Nếu Giang Ý hắn không phải là mắt già không biết gì, không phải nằm mơ ngẩn ngơ thì người mà hắn nhìn thấy trong trận pháp bị vây khốn kia chính là một người đàn ông, không thể nghi ngờ gì nữa, sống ba mươi năm mà Giang Ý không báo đáp ân tình thì đúng, nam nữ không phân chính là một chuyện ngớ ngẩn.
Vẻ mặt Giang Ý tái mét, tức giận đến mức chân tay tê dại.
- Mẹ nó! Lão tư nghĩ đến mứt ngực lớn, đại thí muội tử, ngươi nha đưa tới cho ta một nam nhân, đây là muốn náo loại nào?
Hai nam nhân có thê sinh ra trứng được không?
Trong lòng Giang Ý phẫn hận không thôi, quay đầu lại chỉ thấy người đàn ông này đang nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên là đang chờ hắn nói ra lý do hợp lý.
Hắn ngượng ngùng sờ sờ cái mũi nói:
- Ngươi... ngươi thật sự không đến à?
Nam nhân trợn trắng mắt, không kiên nhẫn nói:
- Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nếu có thể đi ra ngoài thì ta sẽ ở lại đây một đêm!
- Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Vì sao lại làm ta buồn ngủ ở đây?
Đối mặt chất vấn của nam nhân, Giang Ý không biết nên đáp lại như thế nào!
Bẩm báo chi tiết rằng hắn ba mươi tuổi mà Giang Ý còn chưa có bạn gái, vì chiêu hoa đào tìm muội tử, bày ra đại trận nhân duyên, kết quả muội tử không đưa tới, đã làm cho anh chàng đẹp trai ngươi buồn ngủ ở đây rồi!
Đừng nói nam nhân trước mắt không tin tưởng, ngay cả Giang Ý cũng cảm thấy là thiên phương dạ đàm.
Người đàn ông thấy Giang Ý chậm chạp không nói lời nào, vẻ mặt càng không kiên trì:
- Ngươi muốn làm gì thì cứ nói thẳng, nếu như khả năng của ta đạt đến mức nhất định sẽ giúp ngươi đạt được mong muốn. Nếu như ta mất tích một đêm, nếu như giữa trưa còn chưa trở về thì vệ sĩ của ta sẽ đi tìm tới. Nếu như xảy ra chuyện gì lớn, chỉ sợ ngài sẽ phải gánh trên lưng một tội danh hạn chế tự do thân người khác.
Giang Ý nhíu mày thầm nghĩ, từ quần áo và lời nói của người đàn ông này có thể thấy hắn là một người có thai. Nếu thật sự làm lớn chuyện thì chắc chắn hắn sẽ như lời người đàn ông này nói, trên lưng hắn còn mang một tội danh phi pháp giam người khác.
Nghĩ đến Giang Ý hắn sống ba mươi năm, gần nửa đời thanh danh toi, không thể đến già còn phải gánh một cái tội danh.
Giang Ý vội vàng cười làm lành nói:
- Tiên sinh, một trận hiểu lầm. Ta thật không có ác ý, trận pháp này là ta bày ra chơi lung tung, ta không muốn làm ngài buồn ngủ. Hiện tại ta đang kéo, cái này kéo.
Giang Ý vừa nói vừa đưa tay kéo loạn trận pháp, đem cột gỗ dây đỏ nhào nặn liên tục.
Trong lòng đã thăm hỏi mấy lần tổ tông tám đời của Tào đạo trưởng.
Nam nhân thấy trận pháp kéo, hừ lạnh một tiếng quay người đi ra cửa trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.