Chương 5: Khách Không Mời Mà Đến
Trầm Nịch Vu Mỹ
14/09/2023
Trong phòng ngủ xa hoa, màn hình theo phong cách Châu Âu màu đỏ tím lặng lẽ rủ xuống sàn gỗ hoa lê, một cơn gió lạnh lẽo từ trên sân thượng rộng rãi thổi vào, làm cho màn hình trở nên cuồng bạo.
Gió mát thổi vào, không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh xuống.
Phòng ngủ lớn có chút đột xuất, bất an vặn vẹo.
Nằm ở trong tầm mắt khép hờ của nam nhân, lông mi không nổi run rẩy, lông mày đen nhánh nhíu lại, khuôn mặt hiện ra mấy phần thống khổ, không biết là bị ác mộng vây khốn, hay là không khí bỗng nhiên hạ xuống có chút khó chịu, hiển nhiên hắn ngủ rất không an tâm.
Sau khi Thu Duệ ngủ không ngừng nằm mơ, trong mộng hắn đi vào một mảnh mê vụ, xung quanh là một mảnh trắng mang. Hắn tìm được lối ra từ hình chiếu đồ thị, nhưng lại phát hiện, cho dù cố gắng thế nào thì hắn vẫn luôn đảo quanh tại chỗ.
Trong lúc hắn đang lo lắng thì đột nhiên cảm giác thân thể của hắn nhẹ nhàng lơ lửng ở giữa không trung, lập tức có một luồng sức mạnh không hiểu dẫn dắt hắn, lá cây bay tới bay lui, treo ở trên không trung làm hắn không cảm thấy một chút ấm áp và lạnh lẽo nào, chỉ là nhẹ nhàng bay lên.
Xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, không biết bay bao lâu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, hồng quang lóng lánh chiếu rọi cảnh tượng xung quanh vô cùng rõ ràng.
Thu Duệ quan sát phát hiện, đây là một gian phòng khách của một khách sạn, lúc này hắn đang đứng ở trung tâm phòng khách, năm đạo hồng quang làm thành hình ngũ tinh bao phủ hắn vào trong đó.
Thân ở nơi xa lạ, mọi thứ xung quanh lại quỷ dị ly kỳ, trong nháy mắt, Thu Duệ đang mờ mịt quyết định dò xét xem kết quả cuối cùng trước đã.
Hắn mở chân ra đi vài bước lại phát hiện chỉ cần vừa tiếp xúc với hồng quang gần thì sẽ bị chùm sáng này bức trở về.
Thu Duệ thử rất nhiều lần, nhiều lần như vậy, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực.
Tính cách của Thu Duệ bình tĩnh tỉnh táo, không sợ hãi, hắn lẳng lặng ngồi ở trong phòng khách không một người, nhìn ánh sao năm màu nổi lên hồng quang, mày kiếm nhíu chặt, thầm suy nghĩ, hiện tại tất cả đều là hiện thực!
Nếu là mộng cảnh thì sao lại chân thực như vậy.
Nếu là hiện thực, đến tột cùng có người nào làm hắn buồn ngủ ở đây, hắn lại muốn làm chút gì?
Thu Duệ nhắm mắt tĩnh toạ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, nghĩ trước nghĩ sau cũng không thể nghĩ ra tin tức có giá trị gì.
Ánh sáng màu đỏ như tơ đuổi đi bóng tối, tất cả đều trở về trạng thái bình tĩnh.
Thu Duệ cho rằng sau khi hừng đông trận pháp sẽ tiêu tan, hắn đứng lên hình chiếu đồ thị đi ra khỏi phạm vi khống chế, lại phát hiện nếu như tối hôm qua, một khi hắn tới gần tơ hồng thì sẽ bị ánh sáng màu đỏ tăng vọt bức về.
Giang Ý có một thói quen, cho dù gõ chữ đến rất trễ thì kiểu gì cũng sẽ rời giường vào lúc 7h sáng. Khi hắn còn đi học thì đã cung ứng đủ bánh nhân thịt gà, ớt xanh cho đến khi nhà trường hạn chế, hắn mới tạo thành thói quen tốt đẹp như vậy, ngày tích tháng mệt mỏi, sinh vật hình chuông lại luôn kéo dài đến hiện tại.
Vừa đến 7 giờ, Giang Ý đang mở to hai mắt mông lung, ngáp ngáp từ từ ngồi dậy, xuống giường xoay người sờ lên màn hình, lo lắng bọc ở trên người.
Giang Ý sững sờ.
Trong phòng khách nhà mình có thêm một vị khách không mời mà đến.
Người đó đưa lưng về phía hắn, lẳng lặng ngồi ở trong đại trận nhân duyên, tơ hồng dệt thành đồ án năm sao vây quanh hắn ở trong đó.
Giang Ý cẩn thận nhảy lên, vậy là sao?
Vào phòng cướp bóc? Có phải còn giết người diệt khẩu hay không?
Mặc dù Giang Ý rất khẩn trương, nhưng bản năng cầu sinh vẫn làm cho hắn trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.
Hắn không biết người xa lạ này ngồi ở phòng khách nhà mình định làm chút gì, nếu hắn có lòng xấu xa, lại nắm giữ hung khí, một thư sinh như Giang Ý sao có thể chống lại, đến lúc đó thành thịt trên thớt, mặc người chém giết.
Giang Ý tính trước không được động đến người này, lui về phòng ngủ báo động, nghĩ xong hắn lặng lẽ lui về phía phòng ngủ.
Đáng tiếc là dép lê không có chút lực nào mà không thể giẫm lên được, chân trượt xuống suýt nữa ngã nhào, phải chống đỡ vách tường mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Có thể làm cho một lần nữa lại quấy rầy đến vị khách không mời mà đến này.
Gió mát thổi vào, không khí trong phòng bỗng nhiên lạnh xuống.
Phòng ngủ lớn có chút đột xuất, bất an vặn vẹo.
Nằm ở trong tầm mắt khép hờ của nam nhân, lông mi không nổi run rẩy, lông mày đen nhánh nhíu lại, khuôn mặt hiện ra mấy phần thống khổ, không biết là bị ác mộng vây khốn, hay là không khí bỗng nhiên hạ xuống có chút khó chịu, hiển nhiên hắn ngủ rất không an tâm.
Sau khi Thu Duệ ngủ không ngừng nằm mơ, trong mộng hắn đi vào một mảnh mê vụ, xung quanh là một mảnh trắng mang. Hắn tìm được lối ra từ hình chiếu đồ thị, nhưng lại phát hiện, cho dù cố gắng thế nào thì hắn vẫn luôn đảo quanh tại chỗ.
Trong lúc hắn đang lo lắng thì đột nhiên cảm giác thân thể của hắn nhẹ nhàng lơ lửng ở giữa không trung, lập tức có một luồng sức mạnh không hiểu dẫn dắt hắn, lá cây bay tới bay lui, treo ở trên không trung làm hắn không cảm thấy một chút ấm áp và lạnh lẽo nào, chỉ là nhẹ nhàng bay lên.
Xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, không biết bay bao lâu, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, hồng quang lóng lánh chiếu rọi cảnh tượng xung quanh vô cùng rõ ràng.
Thu Duệ quan sát phát hiện, đây là một gian phòng khách của một khách sạn, lúc này hắn đang đứng ở trung tâm phòng khách, năm đạo hồng quang làm thành hình ngũ tinh bao phủ hắn vào trong đó.
Thân ở nơi xa lạ, mọi thứ xung quanh lại quỷ dị ly kỳ, trong nháy mắt, Thu Duệ đang mờ mịt quyết định dò xét xem kết quả cuối cùng trước đã.
Hắn mở chân ra đi vài bước lại phát hiện chỉ cần vừa tiếp xúc với hồng quang gần thì sẽ bị chùm sáng này bức trở về.
Thu Duệ thử rất nhiều lần, nhiều lần như vậy, bất đắc dĩ hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận hiện thực.
Tính cách của Thu Duệ bình tĩnh tỉnh táo, không sợ hãi, hắn lẳng lặng ngồi ở trong phòng khách không một người, nhìn ánh sao năm màu nổi lên hồng quang, mày kiếm nhíu chặt, thầm suy nghĩ, hiện tại tất cả đều là hiện thực!
Nếu là mộng cảnh thì sao lại chân thực như vậy.
Nếu là hiện thực, đến tột cùng có người nào làm hắn buồn ngủ ở đây, hắn lại muốn làm chút gì?
Thu Duệ nhắm mắt tĩnh toạ, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, nghĩ trước nghĩ sau cũng không thể nghĩ ra tin tức có giá trị gì.
Ánh sáng màu đỏ như tơ đuổi đi bóng tối, tất cả đều trở về trạng thái bình tĩnh.
Thu Duệ cho rằng sau khi hừng đông trận pháp sẽ tiêu tan, hắn đứng lên hình chiếu đồ thị đi ra khỏi phạm vi khống chế, lại phát hiện nếu như tối hôm qua, một khi hắn tới gần tơ hồng thì sẽ bị ánh sáng màu đỏ tăng vọt bức về.
Giang Ý có một thói quen, cho dù gõ chữ đến rất trễ thì kiểu gì cũng sẽ rời giường vào lúc 7h sáng. Khi hắn còn đi học thì đã cung ứng đủ bánh nhân thịt gà, ớt xanh cho đến khi nhà trường hạn chế, hắn mới tạo thành thói quen tốt đẹp như vậy, ngày tích tháng mệt mỏi, sinh vật hình chuông lại luôn kéo dài đến hiện tại.
Vừa đến 7 giờ, Giang Ý đang mở to hai mắt mông lung, ngáp ngáp từ từ ngồi dậy, xuống giường xoay người sờ lên màn hình, lo lắng bọc ở trên người.
Giang Ý sững sờ.
Trong phòng khách nhà mình có thêm một vị khách không mời mà đến.
Người đó đưa lưng về phía hắn, lẳng lặng ngồi ở trong đại trận nhân duyên, tơ hồng dệt thành đồ án năm sao vây quanh hắn ở trong đó.
Giang Ý cẩn thận nhảy lên, vậy là sao?
Vào phòng cướp bóc? Có phải còn giết người diệt khẩu hay không?
Mặc dù Giang Ý rất khẩn trương, nhưng bản năng cầu sinh vẫn làm cho hắn trong nháy mắt đã bình tĩnh lại.
Hắn không biết người xa lạ này ngồi ở phòng khách nhà mình định làm chút gì, nếu hắn có lòng xấu xa, lại nắm giữ hung khí, một thư sinh như Giang Ý sao có thể chống lại, đến lúc đó thành thịt trên thớt, mặc người chém giết.
Giang Ý tính trước không được động đến người này, lui về phòng ngủ báo động, nghĩ xong hắn lặng lẽ lui về phía phòng ngủ.
Đáng tiếc là dép lê không có chút lực nào mà không thể giẫm lên được, chân trượt xuống suýt nữa ngã nhào, phải chống đỡ vách tường mới miễn cưỡng ổn định được thân hình.
Có thể làm cho một lần nữa lại quấy rầy đến vị khách không mời mà đến này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.