Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Chương 29: Tô hiểu tinh lại tới rồi

Trà Trà

01/02/2021

Chí ít trong năm nay, không thể lại để xảy ra bất cứ vấn đề gì, cũng phải trình diễn tiết mục vợ chồng ân ái thêm vài lần nữa, nếu cần thiết, còn phải dẫn Tô Nghiên tới nhà sếp thăm hỏi.

Tô Nghiên bên này dĩ nhiên không biết những toan tính không sạch sẽ trong đầu Lăng Tiêu Quân, sung sướng cùng hắn trở về nhà, mà Lăng Tiêu Quân cũng cho cô đủ mặt mũi, trước mặt người ngoài, Tô Nghiên vẫn luôn là một vị phu nhân đáng kính, được chồng thương yêu.

Đặc biệt là Tô Hiểu Tinh, Lăng Tiêu Quân đã không còn vướng vít khó phân hay có liên hệ gì với cô ta nữa rồi, ánh mắt nhìn cô ta cũng lạnh băng như nước, mà vị đại tiểu thư nhà họ Tô này lại vẫn phải nặn ra khuôn mặt cười cùng bọn họ dùng cơm.

Tô Nghiên thật sự cảm thấy thỏa mãn, như thể oán hận tích tụ bao năm trong giây lát đều được phát tiết ra hết vậy.

Ngày hôm nay Tô Nghiên quả thực được nở mày nở mặt, suy cho cùng thì biểu hiện của Lăng Tiêu Quân cũng quá tốt mà.

Lúc ăn cơm, sợ cô bị hóc xương cá, hắn còn nhặt bỏ hết xương rồi mới gắp thịt cá để vào bát cô, ân cần săn sóc cứ như thể là cô vợ nhỏ của mình vậy.

Trông thấy bộ dạng chân tình khẩn thiết, dịu dàng quan tâm này của hắn, tất cả mọi người đều lấy làm kinh ngạc. Cũng vì thế mà nhiều thêm vài ánh mắt khác thường chiếu đến trên người Tô Hiểu Tinh.

Đại tiểu thư tức giận giậm chân một cái, ánh mắt như mũi kiếm tẩm độc quét về phía thủ trưởng đại nhân, Lăng Tiêu Quân mặc niệm trong lòng, xin lỗi em, Hiểu Tinh.

Vẻ dịu dàng trên mặt lại không hề thay đổi, vẫn tiếp tục gắp thức ăn cho Tô Nghiên.

Trong bầu không khí kì quặc ấy, khó khăn lắm mới dùng xong bữa cơm, mấy người bà Bà Tô, cô cả Tô, cậu hai Tô lại phải bồi cậu con rể mới ngồi trong hoa đình uống trà nói chuyện phiếm, Tô Nghiên thì lại bị Tô Tĩnh Ngâm gọi vào thư phòng, nói có chuyện quan trọng cần trao đổi với con gái.

“Tô Nghiên, con đã nói chuyện với họ chưa, nhà chồng con có chịu giúp không?” Vừa bước vào phòng, thậm chí còn chưa kịp đóng cửa, Tô Tĩnh Ngâm đã lập tức vào thẳng vấn đề, hỏi Tô Nghiên.

Tô Nghiên chớp chớp mắt, trên mặt đầy vẻ nhẫn nại, người đàn ông này trước giờ chưa từng dành cho mình chút xíu tình thân nào, mình còn nhân nghĩa, hiếu thảo với ông ta làm gì nữa chứ?

Giúp thì giúp vậy, coi như lần cuối cùng, dù sao cũng đem mình đi bán rồi, chút tính nghĩa này chắc đủ để bù đắp công sức gieo hạt giống của ông ta đi?

“Con vừa mới kết hôn thôi mà, ba, ba kêu con phải mở miệng ra nói loại chuyện này như thế nào được chứ?” Chẳng qua Tô Nghiên nói ra khỏi miệng lại vẫn là những lời như vậy.

Cô không muốn cho mấy người đó được sung sướng dễ dàng như vậy.

Ngây người chốc lát, sắc mặt Tô Tĩnh Ngâm dần trở nên tái mét, trong mắt xẹt qua tia khổ sở, đỏ cam vàng lục lam tím, mặt ông đổi màu mấy lần, cuối cùng, xoa mặt một cái, lại khôi phục bộ dạng cha hiền, híp mắt nở nụ cười.

“Ba chẳng phải là vì gấp quá à, tình huống công ty càng lúc càng không tốt. Tô Nghiên, con cũng biết đó, bao nhiêu năm qua ba nuôi cái gia đình này cũng không dễ dàng gì….”

Tô Tĩnh Ngâm bắt đầu kể lể dông dài, nói không dưới nghìn chữ, trông thấy vẻ mất kiên nhẫn càng lúc càng rõ ràng trên mặt Tô Nghiên, liền trộm mắng một câu, đứa con gái không có giáo dưỡng, cho rằng gả được vào nhà họ Tô là về sau có người chống lưng cho, nên có thể tỏ thái độ với mình thế đấy à?

Nhưng ngoài mặt vẫn nhẫn nhịn nói một câu tổng kết: “Anh hai con giờ cũng đã tốt nghiệp rồi, Tô Nghiên, con thử nói chuyện với mẹ chồng con, xem có thể sắp xếp cho nó vào Thiên Thác làm việc không. Chức vụ không cần quá cao đâu, để nó làm giám đốc một bộ phận là được rồi, dù sao cũng là người vừa mới tốt nghiệp mà, vẫn còn phải rèn luyện nhiều.”

Tô Nghiên thiếu chút nữa thì nhịn không được thổ huyết, nghẹn trong yết hầu không lên không xuống, khó chịu vạn phần, cô có phải nghe nhầm rồi không?

Tùy tiện sắp xếp một chức vụ, làm giám đốc bộ phận mà còn kêu là yêu cầu không cao ấy hả?

Nhà ba không phải cũng có công ty đấy à, sao không kêu anh hai qua công ty ba mà làm?



“Tô Thị làm sao mà so sánh được với Thiên Thác, với lại nếu để Hiểu Phong vào đó làm…” Mấy lời còn lại Tô Tĩnh Ngâm không nói hết ra, chỉ nở nụ cười nham hiểm.

Tô Nghiên thế mới biết mình bất tri bất giác đã đem nghi vấn trong lòng hỏi ra miệng, chỉ là nghe mấy câu này của ba, sẽ không phải là có ý đồ gì với công ty của mẹ chồng cô đấy chứ?

Cho rằng người ta đều là người ăn chay, mặc cho ông chơi đùa đấy à, Tô Nghiên mất kiên nhẫn nói: “Con không tiện nói chuyện này với mẹ chồng, nhưng sẽ nhắc với Tiêu Quân.”

Chỉ là không ngờ, tối đó lúc chuẩn bị đi ngủ, Tô Nghiên mới dợm nhắc đến một chút, người nào đó đang cởi áo chuẩn bị làm chút vận động trước khi ngủ, lập tức biến sắc mặt.

Những gì trọng yếu đều đã nói ra hết, Tô Tĩnh Ngâm cũng không tính hưởng thụ cái gì mà tình cha con, xua xua tay, cho Tô Nghiên xuống nhà trước.

Chưa đi được mấy bước, đột nhiên một cảm giác rất không tốt nảy lên trong lòng, Tô Nghiên ngoái đầu lại nhìn, trên mặt người đàn ông dán người trên ghế quý phi rõ ràng hiện lên nếp nhăn.

Cả người ông đều toát lên vẻ già yếu, đã không còn thần thái phi dương cô từng thấy hồi còn niên thiếu nữa rồi, trên đầu cũng xuất hiện không ít tóc bạc.

Mấy năm gần đây tình hình Tô gia thật sự không tốt, lúc trước ông còn dựa được vào thế lực nhà mẹ đẻ bà Tô, từ khi ba của bà Tô nghỉ hưu, liền như mặt trời xuống núi, tình huống càng lúc càng kém.

Người thường xuyên phải lo nghĩ, tốc độ lão hóa cũng theo đó tăng lên.

Đối với người đàn ông này, kỳ thực cô cũng từng oán hận, căm tức đó, nhưng mẹ đã nói với cô rằng, con người sống trên đời, đức tính quan trọng, tốt đẹp nhất chính là khoan dung, tha thứ, nói thế nào thì, đây cũng là người đã sinh ra, nuôi dưỡng cô.

Phần ân tình này, đã đủ ghi khắc suốt đời rồi.

Thế nên Tô Nghiên liền nghĩ, chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay sẽ nói chuyện với Lăng Tiêu Quân về ý của ba. Hôm nay hắn đối với cô tốt như vậy, chắc không đến nỗi từ chối thỉnh cầu nhỏ nhặt này đâu nhỉ?

Tô Nghiên vừa rời khỏi thư phòng, mới đi tới đầu cầu thang, từ trên nhìn xuống, đã thấy được Lăng Tiêu Quân đang ngồi trên sô pha. Một chân hắn vắt trên chân kia, hai tay chắp lại đặt trên đùi.

Tư thái có vẻ rất thả lỏng, đương ngồi ở đó tiếp chuyện bà Tô, Tô Hiểu Tinh và Tô Hiểu Phong thì nghiêm chỉnh ngồi một bên, hai người đều không nói chuyện, chỉ dùng mặt nghiêng đối diện với cậu em rể mới này.

Bà Tô câu được câu không nói chuyện, Lăng Tiêu Quân nhìn có vẻ rất kiên nhẫn lắng nghe, mi mắt cụp xuống. Nhưng Tô Nghiên lại cảm thấy trong mắt hắn lúc này hẳn đều là vẻ mất bình tĩnh.

Từ lúc nào cái người xuất thân quân đội uy phong lẫm lẫm này cũng đã quen với việc bày ra vẻ mặt ấy với người khác rồi?

Trông thấy Tô Nghiên xuống lầu, Lăng Tiêu Quân lập tức đứng dậy, chỉ bỏ lại một câu không còn sớm nữa, liền chuẩn bị dẫn cô rời đi.

Không để người nhà họ Tô ra tiễn, hai người cùng rời khỏi đó, lúc băng qua hoa viên, lại nghe được phía sau vang lên giọng nữ: “Đợi một chút, đợi tôi với.”

Vừa gọi vừa thở dốc chạy tới, bộ ngực đĩnh cao không ngừng phập phồng, quả thực là một cảnh tượng đẹp mắt.

Người đến chính là đại tiểu thư Tô Hiểu Tinh, cô ta vênh váo nói với Tô Nghiên: “Tôi có câu này muốn nói với Lăng ca ca, cô ra cổng trước, chờ một lát đi.”

Tô Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu, không nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Hiểu Tinh, chỉ hướng mắt về phía chồng mình.

Gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu Quân cực kỳ bình tĩnh, không có lấy một chút mất kiên nhẫn nào.



Như vậy là cô biết đáp án rồi, trước đây có lần cô sơ ý gọi ra ba chữ ‘Lăng ca ca’ này, người kia lập tức bùng phát lửa giận, thế nhưng xưng hô ấy từ trong miệng Tô Hiểu Tinh phát ra, lại có vẻ được hắn chấp nhận.

Bước chân Tô Nghiên rời khỏi thoáng loạng choạng, trong lòng không biết là tư vị gì.

Trên khuôn mặt anh tuấn cực độ của Lăng Tiêu Quân, giờ phút này chân mày nhíu chặt, đôi mắt đen sắc bén như diều hâu chất chứa đủ loại cảm xúc phức tạp, nhìn về phía cô nàng nãy giờ vẫn không ngừng thở gấp, môi mỏng mí chặt.

Những sợi tóc đen nhỏ vụn rơi trên trán, hôm nay hắn không mặc như ngày thường ở trong quân đội, mà khoác lên mình một thân Âu phục Cantarelli tao nhã tôn quý, lại tinh tế sâu lắng.

Mà cô nàng đứng đối điện, mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt, phô bày một cách hoàn hảo dáng người hình chữ S của mình, cái cổ xinh đẹp như thiên nga, làn da trắng muốt tựa ngọc, ngón tay mềm mại không xương.

Thật sự là bức tranh trai tài gái sắc kim đồng ngọc nữ mà, chỉ có điều, lại làm bẩn mắt người ta.

Tô Nghiên còn chưa đi xa, dư quang khóe mắt trông thấy chị mình mạnh bổ nhào vào lòng người đàn ông của mình, cả người nhất thời cứng lại.

Không biết phải phản ứng thế nào mới tốt, nên đường đường chính chính chạy tới mắng đôi cẩu nam nữ kia một trân hay là —- lần này, biểu hiện của Lăng Tiêu Quân vẫn cực kỳ xuất sắc, hắn ngay lập tức đẩy Tô Hiểu Tinh ra.

“Vì sao vậy, Lăng ca ca, em rốt cuộc đã làm sai cái gì, sao anh lại đối xử với em như vậy?” Tô Hiểu Tinh bật khóc, nói.

Gương mặt xinh đẹp được đắp thêm lớp trang điểm, càng làm tăng thêm vẻ tinh xảo quyến rũ, lúc này, từ đôi mắt tô chầm chậm chảy ra hai hàng nước mắt cá sấu, bộ dạng ấy thực sự động lòng người, chọc người thương tiếc.

Lông mày thon thon hình lá liễu, đôi mắt to tròn, lông mi cong vút, cái mũi thon nhỏ xinh xắn, đôi môi gợi cảm, người phụ nữ này chính là xinh đẹp đáng yêu, dễ thương tinh tế như vậy, lại mau nước mắt như vậy đấy, thử hỏi trên thế giới này có người đàn ông nào nhìn thấy có thể không động tâm được chứ?

Tô Nghiên không dám nghĩ tưởng tượng, chị gái mình…cùng với chồng mình…

“Tôi đã kết hôn với Tô Nghiên rồi, hôn nhân là một loại trách nhiệm, mọi thứ đều đã không còn như trước nữa rồi.” Chớp chớp mắt, Lăng Tiêu Quân không cam lòng nói.

Ở phía sau, Tô Nghiên hoàn toàn không nghe thấy gì hết, cô chỉ chú tâm tiến về phía trước, thậm chí còn tăng nhanh cước bộ, nghe lời ra trước cổng đợi Lăng Tiêu Quân.

Có đôi khi, phụ nữ phiền phức quá chỉ khiến cho đàn ông chán ghét thôi, biểu hiện của chồng cô hôm nay đã rất tốt rồi, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với trước khi kết hôn ở cùng chị của cô, đã biết thế nào là trọng trách của người đàn ông rồi.

Vì thế trước khi đi ngủ, thấy tâm tình Lăng Tiêu Quân không tồi, cô mới chuyển lời của ba mình, trước tiên nói đến chuyện khoản nợ, hy vọng nhà chồng có thể ra mặt giúp, tới ngân hàng làm đảm bảo, để giãn thời gian trả nợ ra một chút, nhất định có thể trả hết cả gốc lẫn lãi.

Thấy chồng mình vẫn bất động thanh sắc cởi quần áo, Tô Nghiên nghĩ cũng không nghĩ đã nói tiếp: “Anh hai vừa trở lại, ba hy vọng anh ấy có thể đến Thiên Thác làm việc, Tiêu Quân, anh có thể giúp em nói một tiếng với mẹ được không? Em nói không tiện lắm.”

“Cô không tiện á?” Lăng Tiêu Quân lạnh lùng nói một tiếng, nhìn Tô Nghiên ngồi ở trên giường, lại nhớ đến mỹ nhân rơi lệ lúc ban ngày, trong lòng không biết vì sao đột nhiên bùng lửa giận: “Trên đời này còn có chuyện khiến cô ngại không dám làm nữa cơ à?”

“Tiêu Quân, anh —-” Tô Nghiên ngơ ngác chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.

Không ngờ Lăng Tiêu Quân lại vung tay tát một cái, khiến cho cô gái đang ngồi kế bên mình ngã sang một bên.

Chưa từng nghĩ hắn sẽ làm như vậy, Tô Nghiên không kịp đề phòng rớt xuống đất, cái mông đau như muốn nở hoa vậy.

Cô mở to hai mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Lăng Tiêu Quân, không thể hiểu được vì sao hắn lại đột nhiên phản ứng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chiều Vợ 7 7 49 Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook