Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 2

Quách Ni GirlneYa

15/05/2013

Bể suối phun cách cửa lớn trường mười thước nổi lơ lửng một nam sinh, không biết là còn sống hay đãchết. Xe ô tô kia đã bị vỡ thành 2 nửa,một bánh xe còn dính trên thân xe đã trởthành một cái vòng sắt méo mó . Mà đầu sỏ gây nên chuyện – nam sinh điều khiểnxe đang luống cuống chân tay đứng ở bên cạnh hồ phun nước

Một lúc lâu sau, namsinh kia tựa hồ như đã lấy lại bình tĩnh liền chạy đến chỗ nam sinh đang trôinổi kho biết còn sống hay đã chết trên hồ kia, rồi một tay đem “xác chết trôi”đáng thương đi ra “Học trưởng, cậu nhất định phải gắng gượng a! Chất lượng xecủa cậu cũng quá kém, may là có tôi giúp cậu kiểm tra………………”

Sau đó hắn cẩn thận điđến chỗ ông chú xem xét hơi thở . Người nằm trên mặt đất rốt cuộc cũng run rẩygiơ tay lên chỉ vào nam sinh điều khiển ô tô nói “Lừa gạt…………….lừa gạt…………….”

“Em……..em muốn nói rõ,thầy à, em không phải cố ý!” Namsinh điều khiển ô tô lo lắng giải thích “em có nói thầy tránh ra! Nhưng chỉ tạiphản ứng của thầy không linh động”

“Em…………..” Ngón tay củangười run run

“Thầy, thầy không saochứ?” Hắn ngồi xổm xuống đất quan sát “con ếch bị xe cán qua” , sau đó khẩntrương lay động thân thể hắn “Thầy? Thầy còn sống không? Thầy trăm ngàn khôngthể xảy ra chuyện a”

Tôi căng thẳng rụt cổlại, may mắn tôi kho phải là” con ếch ” không hay ho kia a, nếu không cho dùkhông có chuyện gì mà bị người lay động như thế kia cũng mất nửa cái mạng

“A! Mau giúp đỡ bạn họcté ở bể phun nước đi, hắn hình như là hotboy Đằng Khải Da năm hai câu lạc bộbóng đá…..”

“A, hắn không bị thương,chỉ bị ngấ xỉu thôi! Mau, hô hấp nhân tạo!”

“Ngưu Xuân Hoa câu lạcbộ đẩy tạ, ai nhờ cô phí công hô hấp !”

“Ừ, hắn đã tỉnh lại, vẻmặt có điểm ngây ngốc, khiến cho xe ô tô ở cạnh bên cũng phải rơi lệ!”

Ông thầy và bạn học vừamới ngây người cũng lập tức tỉnh lại, trước cửa trường học nhất thời trở nênrối loạn

Sau khi được vài giáoviên khác, ân huyệt nhân trung, xoa xoa bụng……Rốt cuộc ông chú cũng chầm chậmhô hấp

“Oa a a! Tôi muốn giếttiểu tử thối này!” Ông chú nhảy dựng lên, có ý muốn bóp cổ nam sinh điều khiểnxe , “tử hình” hắn ngay tại chỗ

“…………….A, thầy ơi, em đãnói là em không cố ý!” Namsinh điều khiển xe vừa giải thích vừa trốn tránh

“Tôi chịu đựng em lâurồi! Hôm nay không giết được em thì tôi sẽ chết” Âu Cát Tang mất đi lý trí,phẫn nộ bốc hỏa hừng hực thiêu đốt lau dấu bánh xe trước ngực

“Thầy, a , Thầy ơi!” Namsinh điều khiển xe tựa hồ kinh hoảng

………………………….

Tôi nên đi nhanh thôi, ở lại đây khẳng định cũng không gặp được chuyện gì tốt.Sau đó lại nghe đến một giọng nói truyền đến “Tất cả mọi người không được đi!Đến phòng giám thị”

Chủ nhiệm phòng giám thịở phía trước không ngừng liên miên cằn nhằn, khiến tôi phải tận lực trốn sauđám người

Hôm nay tột cùng là làmsao vậy, chỉ một buổi lễ khai giảng đã phát sinh ra nhiều chuyện như thế. Phảibiết rằng Ma Thu Thu tôi cho tới bây giờ vẫn an phận thủ thừa, cùng bất cứ mọiloại chuyện tình đều không can thiệp

“Mông Thái Nhất……….emxem em đã làm cái chuyện tốt gì?Tôi cũng không biết nên nói thế nào với em” Namsinh điều khiển xe đứng mũi chịu sào cùng với một đám học sinh không mang huyhiệu đứng ở phía trước, thầy chủ nhiệm có bộ dạng giống Hà Mã lạnh lùng nhìnhắn

A! Mông Thái Nhất? Tênnày hình như mình có nghe qua ở chỗ nào rồi. Ngẫm lại………..Rất quen nha

“Lại không mang huy hiệutrượng! Còn thường xuyên va chạm thầy Hắc” Hà Mã nhìn về phía nam sinh điềukhiển xe

Nam sinh điều khiển xe miệng co rút, nhưng hắn vẫn nhịn không nói gì

“Thầy Phí, những đứa nàyđều là học sinh năm nhất a!” Ông thày đeo kính mắt bên cạnh đưa cho Hà Mã tậptài liệu. Aha, đại khái là vài hồ sơ lý lịch của vài cái tên

“Hà Mã” Ông thầy tiếpnhận tập hồ sơ, mặt lạnh lùng lật xem

…………………………..

“Huy hiệu của em đâu?” Bên ngoài phòng thường trực truyền đến giọng nói của ôngthầy

“Rớt” một giọng nói quenthuộc không có cảm xúc vang lên

“Cách, cách!” Cửa phònggiám thị bậc mở, thầy giám thị dẫn theo hai bạn học khác bước vào

“A, là anh!” Tôi cùngnam sinh điều khiển xe kinh ngạc

Một nam một nữ vừa bướcvào không ngờ lại là nam sinh xinh đẹp cùng nữ sinh bị vô lê ở tàu điện . Namsinh dáng vẽ vẫn tỏ ra chuyện không liên quan đến mình như trước, còn nữ sinhlại tỏ vẻ hết sức bình tĩnh

“Tử, Tử Lôi, là tôi, làtôi nha!” Namsinh điều khiển xe khẩn khoản quay về phía nữ sinh đứng ở cửa vẫy vẫy tay thămhỏi

“Cậu tên gì?” Nữ sinhtên Tử Lôi bình tĩnh hỏi lại một câu

Cậu tên gì? Cậu têngì……………..cậu tên gì!

Trời ạ! Tôi sao lại quêntên biến thái Mông Thái Nhất này, còn thêm mấy ngày nay nằm ác mộng, luôn thấycái bộ mặt yêu quái của hắn không ngừng đuổi theo tôi , một bên vừa đuổi vừakhông ngừng truy hỏi:

Cậu tên gì? Cậu têngì?……………….

Suy nghĩ của tôi quaylại 10 ngày trước , khi tôi ung dung trên đường đến học viện Hayakawa . Trườnghọc vẫn chưa đến kì khai giảng im lặng lạ thường, tôi cũng háo hức muốn đi thămháo hức muốn đi thăm ngôi trường mình sẽ học ba năm một chút mà đây cũng là lầnđầu tiên đến đây……….

“Meow…..”

Gì? Âm thanh gì vậy? Làmsao lại có tiếng mèo kêu? Chẳng lẽ trong trường học có nuôi mèo sao?

“Meow……meow…..meeow!”

Âm thanh này nghe thậtlạ, tiếng mèo kêu là như thế này sao? Chắc là có người muốn đùa dai đi

Rất rõ ràng, âm thanhnày là đi ra từ phía cuối. Nơi đó hình như là toa lét nữ a! Chẳng lẽ có biếnthái ………………….

Bớt lo chuyện bao đồng!Bớt lo chuyện bao đồng! Lời cảnh báo mãnh liệt hiện lên trong đầu

Theo bản năng, tôi đi vềphía ngược lại

Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫntuân thủ nghiêm ngặt truyền thống tốt đẹp “Phi lễ chớ thị, bớt lo chuyện người”(*) tốt đẹp của gia đình , kế thừa ba cách hành sự phủi tay đối với chuyệnkhông liên quan đến mình . Cũng theo lời nghiêm khắc dạy bảo của mẹ , cho đếnbây giờ vẫn chưa gây ra phiền toái nào, hy sinh cái tôi lớn nhất của mình. Mườisáu năm sinh ra trên trần thế, tôi đều sống an an phận phận , cố gắng trông nomchính mình thật kĩ

Ví như chuyện hiện tại,dù là đang sợ gần chết, nhưng tôi vẫn không nhịn được tò mò muốn đi thăm dò “vụán”

“Ai…..ai ở bên trong?”Tê dại lấp đầy lá gan, tôi hướng về bên trong toilet nói

“………Tôi………….”

Quả nhiên có người, hơnnữa còn là con trai, nghe giọng nói hẳn là tuổi hắn cũng không lớn

“Anh….anh ở bên trong……………làm………..làm gì?”

“Nghỉ ngơi”

“Nhưng mà, đây là nhà vệsinh……….nữ a……………”

“Tôi thích đó, cô muốnchết sao?”



Quả nhiên là tên biếnthái

Ba đã từng nói với tôi,nếu trong cuộc sống bất hạnh gặp phải loại người biến thái, thì trăm ngàn đừngcho hắn biết con đã biết hắn là biên thái, nếu không hắn sẽ được nước lấn tới .Hay nói cách khác ,phương pháp này là muốn con phải dùng hết khả năng của mình đểkhiến cho hắn cảm thấy con thật bình thường…………….

Phù phù, khúc này thậtkhó nói a! nhưng mà , lúc ấy ba nói rất trôi chảy!

Ừ….cứ làm như vậy đi

“Không muốn, a………….thậtxin lỗi” Tôi tận lực hòa hoãn tâm tình trả lời

“Đợi chút!”

“A?……………”

“Chuyện này…………để lạigiấy trên người của cô lại!”

“…………………”Không phải chứ?Cũng có loại biến thái chuyên môn sưu tập giấy sao? “Có chút vội, nhưngđược……..hình như có…………..”

“Cô bước vào đưa nó chotôi!”

“Tôi,tôi không muốn bướcvào” Tuy rằng anh hai Hạ Sinh thường xuyên đả kích tôi, nói “sắc đẹp” của tôikhiến cho người bình thường “khiếp đảm” , nhưng mà tên này lại không phải ngườibình thường, tôi nên cẩn thận một chút vẫn hơn

“Cô không bước vào, thìlàm sao đưa nó cho tôi?” Tên biến thái lớn tiếng đâm chọc, lộ vẻ bất mãn

“Hay là, anh………….anh đira”

“………………………..”

“…………”

“Tôi không thể ra được,nên cô vào đi” Tên biến thái cố nén giận nói

“Tôi……………..”

“Cô muốn chết a, nhanhvào cho tôi! Tôi ngồi ở đây cũng đã lâu rồi , mông đã tê rần hết!” Hắn đối vớinhững gì bản thân trải qua thật thẳng thắn

Tôi bị giọng nói gắtgỏng bất thình lình làm cho sợ hãi, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, tôi đãchầm chầm đẩy cửa ra

Buồng vệ sinh không cóngười , tất cả cửa đều rộng mở, ngoại trừ buồng số năm

“Cô vào chưa?” Tên biếnthái giọng điệu kích động

“Tôi…………tôi ném vàođây!” Tôi chỉ muốn sớm rời khỏi chỗ này

“Được” Hắn trả lời

“Tôi run rẩy lấy trongví tiền một bao khăn tay, giống như cầm khoai lang nóng trên tay tôi vội vàngném . Không ngờ lực ném quá yếu chỉ bay đến cửa của buồng vệ sinh

“Cô làm gì vậy? Ném phitiêu sao?” Giọng nói không kiên nhẫn của hắn còn làm cho tôi cảm thấy thêm phầnđáng sợ

“………………..”kiềm nén áplực, tôi dốc toàn lực hướng cửa trước ném đi

Vù………..vù……..a, hay quá,rốt cuộc cũng ném vào rồi

“Bốp!” Tôi nghe đượctiếng chiếc túi nhựa đập lên mặt người tạo thành tiếng vọng giòn tan .A………..thảm rồi…………

“Ai……….da! Chết tiệt, cômuốn giết người sao?” Tên biến thái ở bên trong buồng vệ sinh tru lên

“Thực xin lỗi, thực xinlỗi!” Tôi sợ xanh mật, vội vàng hướng hắn xin lỗi

“…………Cô không thể nhẹtay chút sao?”

“…………này, tôi…………….tôiđi nha?”

Nơi đây không nên ở lâu,tốt nhất là tôi nên chuồn trước

“Đợi chút…………….cô đưacái loại khăn tay gì đây? Sao lại dầy như vậy?”

“A!?”

Chết rồi, vừa rồi vìnhất thời sốt ruột , tôi đã ném phải cái băng vệ sinh của mình a, kì sinh lýsắp tới, cho nên tôi luôn phải mang nó theo bên người……………….phải thật nhanh lấylại……….

Nhưng đã không còn kịpnữa rồi, tôi nghe được bên trong buồng vệ sinh kêu lên vài tiếng “loạt xoạt” ,tôi đoán có lẽ hắn đang ở trong kiểm tra cái gói………….

“A! Này, đây không phảibăng vệ sinh sao?”

“Phải…………Đúng vậy a!! Haha …….” trời ạ , càng lúc càng ngượng ngùng

“Chết tiệt! Cô muốn chếtsao?” Hắn lớn tiếng rống

“Lấy đi, thứ này tôikhông cần!Phi! Đồ dùng của phụ nữ thật ghê tởm!” Tên biến thái hung tợn nói

Vừa dứt lời, từ trongbuồng vệ sinh, bằng 1 đường cong rực rỡ , cái gói hàng đã được ném ra

“Còn có cái nào kháckhông?” Giọng nói không kiên nhẫn khiến cho tôi cảm thấy hình như ở bên trongbuồng vệ sinh kia là một con thú hoang , chỉ cần tôi động đậy là nó sẽ từngbước từng bước xé tôi ra thành từng mảnh

“Không…………..có………….”

“Cô tìm thửxem………….nhanh lên!”

………………….

“Báo cũ có đượckhông…………có được không?” Tôi phát hiện hiện ở một góc sáng sủa có một mảnh báochí cũ nát

“Ở………….vách tường cáchvách…..chỗ của anh………”

“Còn có cái nào kháckhông?”

“Không………không có”

“…………….có dính phânkhông?”

“Không, khôngbiết…………….”

“Đi xem.”

“………………..” Trời ạ! Saolại có thể như vậy



“Thế nào?”

“Còn xài được…………..”

“đưa đây!”

Tôi lấy đầu ngón tay nhẹnhàng cầm tờ báo cũ lên, nhón chân từ trên nóc buồng số năm đưa qua

“Phi! Thật bẩn!” Hắn[c]hửi ầm lên

Nhưng mà, hay quá, cuốicùng hắn cũng miễn cưỡng tiế nhận rồi

“Tạm biệt!” Tôi vội vànghướng hắn nói lời chào từ biệt

“Đợi chút! không đượcđi! Tôi còn có chuyện khác!”

“Sao, thế nào?”

“………..Hôm nay……….Cảm ơncô a!”

“Không……….không cần!”Tôi không cần gặp lại anh là tốt rồi! Nhưng nửa câu sau này tôi không dám nóira

“Cô tên gì?”

“Không , không cầnhỏi……………”

Một nữ sinh ở trong toalét nữ cứu trợ một tên ngu ngốc đi toa lét quên mang giấy, hơn nữa lại còn lànam, nói cho người khác nghe, cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì! Huốngchi tờ báo cũ kia lai lịch cũng không rõ ràng, lỡ như sau này hắn có chuyện gìkhông hay xảy ra , tỷ như “Ung thư hậu môn” hay mắc phải bệnh sinh lý…………tôikhông phải sẽ gặp phiến phức hơn sao?

“Cô tên gì, nói đi a!”

“Này………không cầnhỏi…………đi?” Tôi dùng chút lực còn lại của mình sợ hại, lén lút bỏ đi

“Tên tôi là Mông TháiNhất, cô tên gì!” Hắn hình như là rất thích rống a!

“A…..tôi, tôi……………anhnhất định phải biết sao?”

“Đúng!” Hắn nói như chặtsắt

“Vậy, vậy được rồi, tôihọ Lôi , tên Phong, gọi là Lôi Phong!”

Tôi dùng hết sức lực củamình, nhanh chân bỏ chạy, phía sau còn truyền đến âm thanh của câu hỏi khủng bố:

Cô tên gì? Cô tên gì? Côtên gì………………

(*): Chuyện xấu khôngnhìn, không lo chuyện người

“Tôi……….tôi giúp hắn đưatúi xách” Tôi thật cẩn thận nhìn nhìn Kim Ánh Minh liếc mắt một cái, không hiểutại sao chính mình lại thừa thải giải thích rồi cầm lấy túi xách của Mông TháiNhất đặt trên bàn học đuổi theo

“Mông Thái Nhất!”

Tôi không nhớ rõ mình đãđi qua mấy con phố, đeo trên vai hai cái túi xách làm cho tôi muốn không thởnổi , lảo đảo lảo đảo đi theo phía sau Mông Thái Nhất, càng ngày tôi lại càngkhông đuổi kịp tốc độ của hắn………………Trời đã chuyển tối, đèn đường cùng đèn củacác cửa hàng đủ màu sắc sáng lên, gió nhè nhẹ thổi thật thoải mái, đáng tiếc làở tình huống hiện tại tôi chỉ có thể dùng hai chữ “chật vật” để hình dung

“Mông Thái Nhất” Dù rằngtôi biết có gọi , anh cũng không phản ứng nhưng đối với anh tôi cũng có mộtchút hi vọng nhỏ, dù sao tôi chỉ muốn đưa túi xách cho anh a……………..

“A……….đau quá!” Cái tênMông Thái Nhất này tự dưng lại ngừng bước, khiến cho một đứa chuyên tâm đuổitheo bước chân của hắn đụng vào sau lưng, cứng quá……………..

“Sẻ con! Cô sao lại đitheo tôi??”

Mông Thái Nhất cư nhiênlộ ra một biểu tình rất kì quái, tôi khóc không ra nước mắt, tôi theo sau hắnnãy giờ đã 4 tiếng mà đến bây giờ hắn mới phát hiện ra tôi!!

“Tôi tôi……tôicòn…………..phải trả túi xách” Thật ra, tôi cũng hiểu được túi xách này ngày maihắn cũng có thể lấy lại a, dù sao hắn cũng không làm bài tập

“Tôitôi…………….haha………….tôi tôi………….Cô không biết cách nói chuyện thật tốt sao?”

Tên đáng chết này, ngangnhiên dám cười đùa trên nỗi đau khổ của người khác, tôi tốt xấu thì cũng coinhư……………..

“Mông Thái Nhất!” Mộtgiọng nói xa lạ cắt ngang lời tôi muốn nói

“Ai kêu ông, không biếttâm tình của bổn đại gia hôm nay không tốt sao?” Mông Thái Nhất không kiên nhẫnquay đầu, nhìn lại người phía sau sững sốt “Là ông”

Là ai?Tôi theo ánh mắtcủa Mông Thái Nhất nhìn qua, trời ạ! Không biết từ khi nào xung quanh chúng tôiđã bị bao vây bởi một vài kẻ xấu. Mà người Mông Thái Nhất đang nói chuyện lạivừa vặn đứng ngay chỗ tối tăm, khiến tôi không thể nhìn rõ diện mạo của hắn

“Đúng vậy , là tôi.Chuyện lần trước tôi nói, cậu thấy thế nào?”

“Vẫn là câu nói cũ,chuyện của mình tự mình xử lý, không cần ông quan tâm”

“A, phải không?” Âm điệugiọng nói kia có chút đề cao “Nhưng mà tôi nghe nói chuyện hôm nay cậu xử lý cóvẻ không tốt thì phải?”

“Mắc mớ gì ông! Vừa vặnhôm này ông đây khó chịu, muốn tìm người trút giận” Mông Thái Nhất có chút thẹnquá hóa giận, một tay đẩy tôi sang một bên, sau đó họ quyên đánh vào một ngườigần hắn nhất

“Sẻ con, cô đem túi xáchcủa tôi ngoan ngoãn đứng ở góc tường xem đi, đừng là hỏng đại sự của bổn đạigia” Ách…………….Trời ạ! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật việc thật .Ngoại trừ việc ôm chặc túi xách lui vào một góc tường phát run, tôi cũng khôngthể làm cái gì. Mông Thái Nhất tuy rằng miệng có hơi độc một chút, nhưng cũngkhông đáng bị chết dưới tay một đám người!

“Thế nào, sẻ con, tôirất lợi hại phải không!” Mông Thái Nhất nhanh gọn hạ vài người ngã xuống đất,đối với người cuối cùng vẫn muốn đứng lên đã bị hắn hung hăng thưởng cho mộtcước

Xem ra tất cả lo lắngcủa tôi là quá dư thưa, nhìn hắn đáng người thật đáng sợ,so với cái cách bìnhthường hắn hay đánh tôi đúng là hạ thủ lưu tình (*giơ cao đánh khẽ)

“Anh………….anh……………” Tôikinh hoảng chỉ về phía sau Mông Thái Nhất, trời ạ, từ phía sau đông nghìn nghịtđang chạy đến hơn 10 người, đám người này thật giống như đám gián, đánh mãi vẫnđánh không xong

Mông Thái Nhất theo taytôi nhìn lại, sau đó lại không hề để ý nói “Không sao………….”

Không phải chứ? Nhiềunhư vậy hắn cũng có thể đánh? Trong lòng tôi có chút bội phục còn người anhhùng hào kiệt này

“Chạy mau a!” Mông TháiNhất một tay nắm lấy tay tôi, chạy thục mạng về phía trước.Không phải chứ?

Tôi không biết mình đãđị ra khỏi phòng giám thị như thế nào, tâm tình phức tạp, dựa vào bảng hướngdẫn tôi bước vào lớp 153

Phần lớn bạn học đều đãđến lớp, họ châu đầu ghé tai nhau không biết là đang bàn luận cái gì. Tôi cúiđầu đi xuyên qua phòng học rất nhanh đã tìm thấy cái bàn có dán ba chữ “Ma ThuThu” thật to, phù….cố lên!! Ma Thu Thu, hắn đã nói qua, chỉ cần mày đậu vàotrung học Hayakawa là mày có thể khống chế vận mệnh. Mày phải cố lên!

Là chỗ này rồi, buôngtúi xách xuống, tôi mới nhẹ nhõm thở dài 1 hơi

Lạ thật, hình như mọingười đang tập trung ánh mắt về tôi. Không thể nào? Chẳng lẽ tôi lại làm saicái gì…………..

Trong lòng tôi thầm kêuthan, chậm rãi ngẩng đầu. Hình như mọi người không phải là đang nhìn tôi, mà lànhìn sang bên phải………..

Bên phải……….là hắn…KimÁnh Minh!!!!!!

Lòng trầm xuống, trí nhớcủa tôi ko quá kém, làm sao mà quên được cái cảnh ở sân thể dục . Trong lòngtôi có chút bất an, chẳng lẽ người kia thật sự là hắn?

Khuôn mặt hắn thật xinhđẹp nhưng nhìn lại không thấy cảm xúc, thân phận của hắn lại rất thần bí, còncó người gọi hắn là thiếu gia? Thầy giám thị cũng nói hắn là con trai của ngàichủ tịch hội đồng quản trị, hắn đi đến đâu cũng khiến cho mọi người chú ý cùngphiền phức…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chim Sẻ Ban Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook