Quyển 1 - Chương 3
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
Tìm bạn học bên trái đểđổi chỗ ngồi là điều thứ nhất trực giác nói với tôi, mọi người trong lớp nàyhẳn ai ai (ngoại trừ tôi) cũng đều rất muốn ngồi gần một công tử vừa có tiềnlại có sắc này
“Là……………là anh anh anhanh anh anh!!!!!!!!!!!!” Bởi vì quá độ bất ngờ, nên tôi đã muốn nói năng lộnxộn
Ko ngờ lại là hắn! Tênbiến thái lái xe ô tô Mông Thái Nhất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Đúng là ………………..tôi tôitôi tôi tôi!!!!!”
Ô ô ô ô……………tôi đây đãlàm nên chuyện gì a? Tại sao lại có thể như vậy…………..
“Ê! Ngẩn người!? Đùathật vui, haha!!” Hắn cư nhiên còn sờ sờ đâu tôi
“Đầu gỗ, bạn gái của cậungây người, cậu xem………….Ngây người……….ngây người……………..”
Tiêu đời!! Không phải làmộng, ô ô ô ô……..hắn còn dám cùng Kim Ánh Minh nói rõ những lời này, tôi cònthật sự hi vọng đây chỉ là giấc mơ. Đối với anh, tôi là bạn gái của hắn khi nàoa!?
“Được rồi, được rồi! Tấtcả mọi người quay về chỗ ngồi đi!” Thầy uy nghiêm đưa ra mệnh lệnh
Các bạn học tựa hồ khôngcòn muốn làm rõ tình huông, líu ríu thảo luận , ánh mắt cũng không còn hướng vềbên này như trước…………………….
Đúng rồi! hay là nói vớithầy cầu xin đổi chỗ ngồi đi! Trong đầu tôi chợt lóe ra 1 tia sáng, đột nhiêntrong lòng dấy lên một chút hi vọng!
“Ma Thu Thu , em cóchuyện gì sao?” Thấy thân thiết hỏi, cắt ngang suy nghĩ của tôi. Trời ạ! Tôi từlúc nào đã giơ tay a!
Trước ánh mắt thân thiếtcủa toàn bộ bạn học, tôi run rẩy đứng lên
“Em nhất quyết khôngcùng hai người này ngồi cùng bàn!” ………Lời nói này chỉ là ảo tưởng của tôi.Trong khi hiện thực lại là………
“Em…………….” Lần đầu tiênbị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm làm tôi thật sợ hãi không biết nên nóicái gì
“Thầy hiểu rồi…………..”Thầy tỏ vẻ hiểu ý “Ra cửa phòng học đi sang góc cuối bên phải là đến”
Góc cuối bên phải, khôngphải là toi let sao? Trời ạ, tôi có thể nghe được tiếng cười của bạn học phátra xung quanh
“Em…..không phải………….”Tôi để lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nghiêng nghiêng ngả ngả , lảo đảo trở lại vị tríngồi mà vận mệnh đã an bài cho mình
Xoáy nước mãnh liệtBermunda Phần 1
Đúng là chán chết a!Không ngờ lại cùng chuột học một lớp! Xem cô gặp rủi ro hắn không giúp, cô làmbạn gái của hắn cũng thật thảm nha!Haha…
Giọng nói kiêu ngạo củaMông Thái Nhất từ bên trái truyền qua
Hiện tại, tôi chỉ có thểảo tưởng trong đầu cho bản thân mình lập tức biến mất, cũng như mọi chuyện mớivừa xảy ra ban nãy được loại bỏ hết. Nhưng mà đã quá chậm, tôi cảm giác được bênphải đang truyền đến một trận sát khí đằng đằng
Vụng trộm liếc mắt mộtcái, Mông Thái Nhất cũng đang trừng trừng ánh mắt đen thui nhìn chằm chằm KimÁnh Minh
Bắt đầu, bắt đầu rồi!Tôi biết thể nào cũng như vậy!! Nhưng vấn đề là tôi làm sao bây giờ………..tôiđang ngồi giữa bọn họ
Tôi run rẩy nằm lên bànhọc, dùng sách giáo khoa che khuất đầu, kinh hồn bạt vía quan sát tình hình“cuộc chiến”, chuẩn bị lựa chọn thời cơ thích hợp lập tức sẽ bỏ chạy trối chết
“E hèm….” Thấy chủ nhiệmthân mến giả vờ ho khan, Mông Thái Nhất có lẽ cũng muốn duy trì tiếp “cuộcchiến” đành không cam lòng rút về chỗ ngồi của mình. Kim Ánh Minh vẫn tỏ radửng dưng giống như “cuộc chiến” không liên quan gì đến mình………….
Được cứu rồi! Tôi thởdài một hơi, đầu mới ló ra từ quyển sách
“Các bạn học, hoannghênh mọi người đến lớp 153 của trung học Hayakawa. Đầu tiên cho tôi tự giớithiệu, tôi họ Thẩm sẽ là chủ nhiệm lớp các em, sau này sẽ dạy các em môn LịchSử. Kế tiếp, tôi muốn mỗi bạn học sẽ lên bục giảng ngắn gọn tự giới thiệu vềmình. Đầu tiên bắt đầu từ các em ở tổ 1!”
Vừa nghe đến tin dữ này,đầu tôi chợt “ông” lên một tiếng. Còn nhớ rõ lúc còn học trung học, khi đượcđứng trên bục giảng, tôi một câu cũng nói không ra tiếng chỉ biết khóc chạyxuống, bây giờ thì làm sao đây? Lo lắng cho thân mình không thể khống chế runrẩy, sắc mặt của tôi so với người chết chắc không khác biệt lắm……………….
Trong lớp học sao tựnhiên lại náo nhiệt hẳn lên? Tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện rằng đám nữsinh trong lớp đang sửa sang lại nhan sắc, một nhóm khác hưng phấn vỗ tay,ngoài ra họ còn lấy ra sổ tay làm đẹp cùng di động để chụp ảnh……………..
Một người, hai người, 3người……………..
Cái tên bên phải đangnằm mơ kia, sao không thấy hắn phản ứng gì a! Hắn nên…………….
Những người tựa hồ sovới bản thân hắn còn kích động hơn, thì ra công tác chuẩn bị của đám nữ sinhnày đều là vì hắn a……………
“Hứ! Chuột chết! Công tửbột! Thầy a, hắn là người gỗ không biết nói………………” Mông Thái Nhất trái ngược sovới đám người tích cực khác
Kim Ánh Minh vẫn đứngdậy, ánh mắt mê mang đạt tiêu chuẩn không cần lên tiếng đã có được 3 tràng pháotay của mọi người
“Ách, chuyện này………..bạnhọc, Kim Ánh Minh , em hẳn là nên cùng bạn học giới thiệu một chút” Thầy mộtbên thân thiết nhắc nhở
“Kim Ánh Minh” Cúiđầu…………
Hử? Xong rồi, vậy thôisao? Chỉ đơn giản như vậy mà ở dưới lớp học cũng có thể điên cuồng như vậysao??
“Rất giỏi nha!”
“Đẹp trai quá đi mất!”
Nữ sinh trong lớp đều lộra một bộ mặt vô cùng sùng bái, vô cùng hạnh phúc, ánh mắt của bọn họ đều đãbiến thành hình trái tim. Thật kinh khủng!
Tôi tựa lưng về phíasau, mở to 2 mắt, vẻ mặt kinh hoảng, nhìn cảnh tượng “hoành tráng”. Kim ÁnhMinh được khen nhưng hoàn toàn như không có phát hiện, vẫn trưng ra chiêu bàivô biểu tình
“Thầy, em muốn trướctiên tự giới thiệu!” Cái bàn bên trái bị một lực mạnh đẩy ra, Mông Thái Nhấtkhông đợi cho thầy giáo đáp ứng đã xông lên bục giảng
“Tôi là Mông Thái Nhất,các bạn sau này nếu có ai dám đắc tội với tôi, tôi sẽ cho người đó chết thậtkhó coi!”Thời điểm Mông Thái Nhất nói những lời này , hắn dụng tâm kín đáo liếcnhìn sang Kim Ánh Minh
“Nhưng mà!” Mông TháiNhất khí phách ngút trời nói “Nếu như có ai dám tùy tiện đụng vào người tronglớp học này, bọn họ cũng sẽ chết rất khó coi!”
Thầy Thẩm bị bộ dạngngang ngược của Mông Thái Nhất làm cho tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng nhưngvẫn cố nén giận không phát tiết, còn tôi thì tự mình cầu nhiều phúc để né tránhánh mắt “chết vô cùng khó coi của hắn”……………….
May mắn là Kim Ánh Minhcũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như trước đem ánh nhìn tập trung vào một chỗ…………….
Rất nhanh đã đến phiêntôi, thình thịch thình thịch…………..Tôi có cảm giác như tim mình đã nhảy ra khỏilồng ngực. Nhưng mà tôi vẫn đi nhanh lên bục giảng, bởi vì tôi rất muốn nhanhchóng thoát khỏi hai cái bao thuốc nổ lớn kia
Lên bục giảng đối mặt với30 ánh mắt, mặt đỏ nóng bừng, trong đầu tôi chỉ có trống rỗng và trống rỗng
“Đầu tiên nói cho mọingười biết em tên gì đi!” Thầy Trầm thân thiết nhẹ nhàng nhắc nhở tôi
“Em…..em tên Ma Thu Thu!Năm nay 16 tuổi! Sinh nhật ngày 10 tháng 10 , chòm sao Thiên Xứng! Nhà của emở………………….”
Mỗi lần tôi căng thẳngđều nói năng lộn xộn, hiện tại cũng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã đem mật mãtiền gửi ngân hàng run sợ nói ra, thật may là thầy Trầm đã kịp thời chặn lại
“Cám ơn bạn học Ma ThuThu,xin mời trở về chỗ ngồi! Bạn học tiếp theo xin mời lên đây!” Thầy Trầm mỉmcười nói
“Chờ một chút thầy, emcó thể hỏi một vấn đề?”
“Bạn học Mông, em có vấnđề gì muốn hỏi?”
“Này! Tôi so với Kim ÁnhMinh đẹp trai hơn đúng không?”Câu hỏi của Mông Thái Nhất làm cho lớp học vừabình tĩnh sau lời giới thiệu của Kim Ánh Minh lại một lần nữa vỡ òa
Không phải chứ? Tên thầnkinh này, muốn đùa cũng không cần đem tôi thả xuống nước a!
Nói thật ra, Mông TháiNhất, người này mặc dù đầu óc có chút ngạo mạn, nhưng xét về diện mạo mà nói,cũng đủ để dùng chữ “anh khí hơn người” để hình dung. Chẳng qua hắn sinh ra lạikhông hợp thời điểm, ở niên đại này, diện mạo của Kim Ánh Minh lại có vẻ đượchoan nghênh hơn. Huống chi……………Kim Ánh Minh lại giống “người kia” như vậy. Sựthật mặc dù là như thế, nhưng nếu tôi lấy tình hình thực tế ra mà nói, phỏngchừng có khi sẽ bị chết thật thảm. Mông Thái Nhất ở trên bục giảng kinh khủngnhư vậy, nói không chừng hắn sẽ khai đao giết một người để răn trăm người
Tôi nuốt nuốt nướcmiếng, định hé miệng. đột nhiên cảm giác từ phía dưới đang chiếu lên những tianhìn lạnh lùng. Trời ạ, nữ sinh trong lớp đang dùng ánh mắt giết địch nhìnmiệng của tôi
“Nói mau a! Phải haykhông?!”
Mông Thái Nhất liên tụctruy vấn
“Tôi….tôi…..tôi…………tôikhông biết a!! Tuy rằng tôi biết! Nhưng mà tôi không biết a!!”
Tôi càng căng thẳng, tưduy càng rối loạn
“Sẻ con, cô đang nói cáigì! Cái gì vừa biết lại không biết! Đến tôi cũng hồ đồ! Rốt cuộc là tôi đẹptrai hơn hay Kim Ánh Minh đẹp trai hơn?”
Mông Thái Nhất bị tôinói nghe đến rối loạn, còn ánh mắt của Kim Ánh Minh cũng trở nên sắc bén
Ô ô ô ô…..Mông đại hiệp!Kim lão gia!! Hai vị làm ơn giúp đỡ , buông tha cho con sẻ con này đi!!
“Sẻ con!! Cô đừng sợ bởivì làm bạn gái của đầu gỗ mà không dám nói! Có tôi ở đây, hắn không dám làm gìđâu!”
“Tôi, tôi, tôi khôngphải…………….” Tôi quýnh lên, nước mắt đã sắp trào
Mông Thái Nhất khôngkiên nhẫn nằm dài trên bàn học, Kim Ánh Minh vẫn tiếp tục gặp biến không sợ hãi
Kì thật , lúc này tôiđang có một cái ảo tưởng trong đầu muốn đem Mông Thái Nhất trói chặt vào câycột, sau đó đem rơm nhét vào miệng hắn, cuối cùng dùng tất thối của Ma Hạ Sinhngạt chết hắn
Ngày đầu tiên cuộc sốngtrung học của tôi, cư nhiên lại là một màn khốn đốn nước mắt
Kéo thân thể mệt mỏi trởvề, vừa mở cửa ra, Ma Tích Xuân và Ma Hạ Xuân vốn ở phòng khách xem đĩa rấtnhanh đã trốn về phòng đánh rơi cả đồ ăn vặt đặt trên bàn
Vì muốn trốn tránh vụđánh cuộc học tiếng chó khi tôi thi đậu vào Hayakawa, nên tháng này bọn họ cưxử đều rất dè dặt làm tôi thấy rất kì quái!
Còn lại ba mẹ vẻ mặt chờmong, đặc biệt nhiệt tình
“Sao rồi? Sao rồi? thầycô ở Hayakawa rất khác với trường bình thường phải không……” Mẹ mong chờ nhìntôi
“Con………” Làm sao tôi cóthể nói cho bọn họ nghe chuyện xảy ra hôm nay đây? Mẹ không phải vẫn thường nóitôi không cần gây thêm phiền phúc sao? Chuyện hôm nay đối với mẹ………….
“Xem ra là mệt mỏi rồi,ngày đầu tiên rất khó tránh có chút không quen, qua vài ngày thì sẽ tốt…..”
“Đúng, đúng, không sao,mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước……………..”
Ai! So sánh với lúctrước, gia đình hiện tại thật là ấm áp a! Vì không phụ lòng kì vọng của ba mẹ,xem ra tôi chỉ có thể cố gắng tiếp tục kiên trì…….
Sáng sớm ngày hôm sau,tôi lấy xe của Ma Hạ Sinh đơn độc đi, quyết tâm học hành đến trường. Vào buổicơm chiều ngày hôm qua,sau khi tôi không cẩn thận nhắc tới câu chuyện gặp phảisắc lang trên tàu điện , ba mẹ đã nhất trí đem “bảo vật” của Hạ Sinh cho tôidùng. Thật ra tôi chỉ hi vọng là không gặp phải Kim Ánh Minh, thì tự nhiên cũngcó thể giảm bớt 1 ít rắc rối
Ông chú ngày hôm qua bịMông Thái Nhất đụng phải hôm nay vẫn giữ vững cương vị của mình như cũ, bêncạnh ông là một vài học sinh , tất cả đều mây đen phủ đầy đầu, cúi gằm mặt.Haha…..xem ra là do không mang huy hiệu trường bị bắt được!
đi xe đạp , tôi đến đếnbãi đỗ. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, bãi đỗ xe không có người nào(trường học của chúng tôi, học sinh đi ô tô rất nhiều), nhưng ở xa xa tôi đãthấy được một bóng người rất quen thuộc đang dáo dác bận rộn việc gì đó
“A……………….” Tôi nhận racái bóng lén lút kia hô lên 1 tiếng
“Hư…………..” Mông TháiNhất chạy nhanh lại bịt miệng tôi
“Không được nói cho KimÁnh Minh”
“Kim Ánh Minh?” Tôi kìquái nhìn hắn, lại nhìn nhìn đến bánh xe không có hơi của chiếc ô tô bên cạnh,không lẽ hắn cũng lái ô tô?
“Không xong rồi, tựnhiên nói ra!” Hắn quả nhiên vẫn là một tên ngu ngốc
“Tóm lại cô không nói làđược rồi!”
“A…………..đã biết……………..”
Mông Thái Nhất sau khicảnh cáo tôi xong, liền sải bước bỏ đi, tôi cũng đi theo vào phòng học
Ai! Tôi đúng là kẻ xấunhát gan! Nhìn nhìn cái tên không có biểu tình bên cạnh, tôi thật sự không rõ,hắn đến trường như thế nào
“Ê! Sẻ con, cô ở tronglớp lầm bầm cái gì a!” Cú đánh từ bên cạnh làm cho tôi choáng váng một hồi lâu
Mông Thái Nhất ngangnhiên lấy sách đập đầu tôi!
“Tôi tôi……………khôngphải……….tên sẻ con”
“Vậy cô tên gì? Ma ThuThu? vậy thà kêu sẻ con thì hơn, cô cũng vốn rất giống như chim sẻ, vừa nhìnthấy mặt mày đã xám tro…………………”
Hắn có vẻ như rất đắc ývới sự thông minh của mình, hoàn toàn không để ý đến sự ngu ngốc của tôi
Cho tới giữa trưa, haingười vẫn yên ổn vô sự, Mông Thái Nhất ngủ thẳng bốn tiết học xong mới ngáp lớnmột cái, tuyên bố hắn đã tỉnh lại
Kim Ánh Minh vẫn thực imlặng, ngay cả lúc hết tiết cũng không động đậy, có khi đang nghe giảng, có khiđang tự hỏi, học sinh ngoan đạt tiêu chuẩn như hắn hấp dẫn không ít ánh mắt củanữ sinh…………….
Tôi nhẹ nhang thở ra,liền cảm thấy tay trái của mình bị người lôi kéo , ngũ quan của tôi bắt đầunhanh thành một đoàn, vờ như không biết, vờ như không biết
“Sẻ con, cô muốn chết a!nhanh chút……………..”
Mông Thái Nhất cườigiang đưa một tờ giấy cho tôi, nhìn tôi với ánh mắt kì quái
Trên tờ giấy vẻ một conchuột lớn đang cau mày tự hỏi, bên cạnh còn có chú thích, viết là “Kim ÁnhMinh”
Tuy rằng tranh này hoàntoàn không có giá trị nghệ thuật gì đáng nói, nhưng mà, cảm giác nếu so sánhvới Kim Ánh Minh cũng có vài phần rất giống, tôi nhịn không được phì cười mộttiếng
“Quăng qua cho hắn,nhanh chút!” Mông Thái Nhất vừa chỉ huy tôi, vừa giơ tay cảnh cáo nếu như tôikhông nghe lời
Kim Ánh Minh bị tiếngcười của Mông Thái Nhất đánh thức, hắn ngước cái đầu cao quý lên, tôi vội vàngđem tờ giấy mà Mông Thái Nhất uy quyền bắt ép đưa qua………..
Kim Ánh Minh cau mày mộtchút, nhưng không có phản ứng gì, hắn chỉ lấy bút vẽ lên tờ giấy một bức hình
“Tiểu Ma Tước, nhìn xemhắn vẽ cái gì? Nhanh lấy qua đây, nhanh lên, nhìn xem hắn vẽ cái gì………………” MôngThái Nhất cơ hồ đã quên đây là lớp học muốn nhảy dựng lên
Nếu tôi có chọn lựa, tôituyệt đối không muốn làm người đưa tin cho 2 người bọn họ, nhưng mà nắm tay củaMông Thái Nhất đã không cho tôi có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nơm nớp vươn taylấy tờ giấy
Kim Ánh Minh vẽ lên tờgiấy môt cũ hành, bên cạnh cũng có chú thích là : Mông Thái Nhất
Tôi đã ngửi được mùithuốc súng nên quả thật rất muốn trốn xuống dưới bàn tị nạn
Sự thật đã chứng minhrằng giác quan thứ sáu của tôi là thật sự linh nghiệm , Kim Ánh Minh và MôngThái Nhất trong lúc đó đã bùng nổ ra một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ
Mông Thái Nhất vẻ lên tờgiấy đủ loại động vật kì quái, hơn nữa còn để lại lời bình độc ác, còn cái ngườisố khổ như tôi chỉ có thể thừa dịp thầy không để ý, giúp hắn đưa tờ giấy đi,nhưng mà “đi đêm có ngày gặp ma” , tôi vẫn bị thầy phát hiện
“Ma Thu Thu! Em có ngồiyên không!?”
Thầy Lý tức giận đemsách giáo khoa từ trên giảng đường quăng xuống , lớn tiếng răng dậy. Thầy Lývốn đã tức đám học sinh ngủ gật trên lớp , tình huống hiện tại coi như là cơhội để hắn phát tiết
Toàn bộ bạn học tronglớp đều quay đầu nhìn tôi, coi tôi như tội nhân thiên cổ
Tôi thật sự rất oana……………….
“Ma Thu Thu!! Em đứnglên cho tôi!!”
Mặt của tôi hồng hồng,mông rời khỏi chỗ ngồi
“Đi ra ngoài lớp họcđừng!”
Ánh mắt cười nhạo củacác học sinh khác khiến tôi không thở nỗi, tôi đang chuẩn bị thành thành thậtthật đi ra khỏi lớp thì đột nhiên Mông Thái Nhất cũng đứng lên, lớn tiếng nói:
“Đừng trách cô ấy, là emkêu cô ta chuyền giấy!”
Mông Thái Nhất? Dĩ nhiênlà Mông Thái Nhất?! Không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận!! Kim Ánh Minh hiểnnhiên cũng không dám tin, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanhđã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng
“Vậy thì hai người lậptức rời khỏi lớp cho tôi!”
Mông Thái Nhất tỏ vẻdửng dung, hai tay đút vào túi quần, coi chính mình như một anh hùng, hiênngang ra khỏi phòng học. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật giống như đàn em củahắn, lục tục theo sau đi ra ngoài
“Kim Ánh Minh là đồ cặnbã! Chuyện mình làm hiển nhiên lại không dám thừa nhận!” Mông Thái Nhất dựalưng vào góc tường hung hăng nói
“Anh………..tại sao lạithừa nhận?” Tôi tò mò nhìn vẻ mặt thoải mái của Mông Thái Nhất, nhưng lại quênmất sợ hãi đã mở miệng
“Tôi là anh hùng hàokiệt a!” Mông Thái Nhất đương nhiên nói, vì muốn tăng thêm tính thuyết phục hắncòn thòng thêm một câu “So với cái tên chuột chết Kim Ánh Minh kia thì hoàntoàn khác biệt! Hừ hừ…..tên kia đúng là không phải người, bạn gái của hắn cũngkhông biết bảo vệ”
“Tôi tôi………tôi khôngphải.”
“Tôi tôi………….” Mông TháiNhất có ý xấu bắt chước lại giọng điệu cà lăm của tôi “Cái tên Trần Thế Mỹ kiakhẳng định là đã chấm Tử Lôi của tôi nên cố ý lạnh lùng với cô, Yên tâm, tôinhất định sẽ đem Tử Lôi của tôi cướp về”
Tôi không hiểu sai chứ?Tên xấu xa này nói hình như có chút muốn an ủi tôi thì phải. Nhưng vấn đềlà…………tôi từ khi nào đã làm bạn gái của Kim Ánh Minh a!
Tuy rằng tôi còn cảmthấy hắn là một quái nhân, nhưng mà xem ra tôi phải đối với hắn kính trọng vàiphần. Sau tôi lại phát hiện một định luật, chỉ cần là “heo” thì tuyệt đối khôngđược đụng vào
Vũng vàng trải qua mộtngày vất vả, tôi sớm đi vào bãi đỗ xe, hi vọng có thể rời khỏi nơi đây sớm mộtchút
“[k]hốn [k]iếp!! Ai!! Aikhông muốn sống!!!”
Xe vẫn còn đỗ ở cổng,tôi chợt nghe thấy tiếng Mông Thái Nhất la to. Tôi cùng các bạn học khác cốgắng vượt qua hắn, tránh để bị vạ lây
“Lốp xe của tôi đâu? !!Ai trộm?!!!!”
Mông Thái Nhất chỉ vàomột chiếc xe không có lốp nổi trận lôi dình. Ông trời phù hộ, Kim Ánh Minh trămngàn lần đừng xuất hiện
A, trời ạ……….chỉ thấyKim Ánh Minh đang nhẹ nhàng đi tới, ngồi vào chiếc xe của mình, ung dung đi xa,hoàn toàn không có chú ý đến mùi thuốc súng trên xe
Hả? Thật lạ, tại sao lốpxe của hắn một chút hỏng hóc cũng không có
“Kim Ánh Minh! Đồ chuộtchết! Mau trở về cho tôi!! Có phải cậu trộm lốp xe của tôi!!?”
Đương nhiên Kim Ánh Minhcũng không quay đầu lại, hắn biến mất ở cửa bãi đổ. Tôi cũng mau đi thôi, nhưngổ khóa cứng đầu như muốn cùng tôi đối nghịch khiến tôi vặn cả nửa ngày trờikhông xong
“Sẻ con, đưa xe ô tô củacô cho tôi, tôi đi tìm tên kia nói chuyện phải trái!”
“A…………………….” Xong rồi,tất cả đã quá muộn
“Như thế nào? Cô có ýkiến?” Ánh mắt ác độc của Mông Thái Nhất đảo qua tôi, tôi đành miễn cưỡng đemlời nói nuốt xuống, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ung dung của hắn
Không thể nào? Hôm naytôi ko đem theo tiền đi học, chết tiệt tổ hợp “Thái Kim” (*ý chỉ Mông Thái Nhấtvà Kim Ánh Minh), so với “Thái Quân” (*chỉ một mình Mông Thái Nhất) còndày vò người hơn!
Trần Thế Mỹ: Tân khoaTrạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyêncùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con làXuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, không ngờ đó chínhlà vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ đã không nhậnvợ con và sai người đuổi đi. Oán hận người chồng bội bạc, nàng đến kêu oan nơiKhai Phong Phủ, nhờ Bao Đại nhân phán xét. Bao Công biết rằng Phò mã bỏ vợ concưới công chúa là phạm tội khi quân, lại nghĩ đến Tân Hương Liên cùng 2 đứa conkhông nơi nương tựa, nên có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần ThếMỹ lại cho người giết hại 3 mẹ con, may được tên sát thủ rủ lòng thương thachết. Bao Đại nhân rất tức giận bày kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường KhaiPhong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của Công chúa và Thái hậu sau lưngnên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và Côngchúa tới đòi người.
“Loạt xoạt…loạt xoạt”
Tiếng giấy chói tai theomàng nhĩ không ngừng truyền tới, ngày hôm qua qua đi để rồi từng giờ hôm naytrôi qua thân thể tôi càng thêm cứng ngắc
Tuy là không biết ai đãlàm chuyện tốt đem lốp xe của Kim Ánh Minh với Mông Thái Nhất đổi đi nhưng màMông Thái Nhất lại một mực khăng khăng đem mọi tội lỗi đỗ vào đầu Kim Ánh Minh.Hiện tại hắn tựa như một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi, “móng vuốt” kongừng cào cào trên giấy phát ra âm thanh “Loạt xoat, loạt xoạt” . Mà điều khôngmay cho tôi là tôi lại ngồi giữa con mồi của hắn
An toàn là trên hết! Antoàn là trên hết! Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra , để cho tôi an ổn sinhsống tôi sẽ đồng ý mất vài cân mỡ a
Nhưng mà nếu như mọichuyện được như tôi mong muốn thì tên tôi đã không gọi là Ma Thu Thu mà chuyểnsang tên Phượng Hoàng rồi . Đến tiết ba môn Ngữ Văn, cơ hội của Mông Thái Nhấtrốt cuộc cũng đã đến
Kim Ánh Minh được thầygọi lên đọc bài
“Ê! Ê! Sẻ con! ” Tuyrằng tôi rất muốn xem nhẹ lời nói của hắn, nhưng mà càng lúc âm thanh của hắnlại càng lớn khiến tôi không thể không nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn
“Cho cô này!”
Mông Thái Nhất thần thầnbí bí đưa cho tôi một cái bao, tôi vừa mở ra đã thấy qua một khối kẹo cao su đãđược ăn qua rồi
“Đây là………………”
“đặt ở chỗ đó!” MôngThái Nhất chỉ vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh
Trời ạ! Lại nữa rồi!Mông đại gia, Mông hoàng đế, ngài không thể buông tha cho tôi được sao? Cho tôichừng 2 ngày Thái Bình sinh sống ngài sẽ chết a!
Nhưng mà suy nghĩ vẫn làsuy nghĩ, tôi cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước cái khí thế “thuận tathì sống, nghịch ta thì chết” của Mông Thái Nhất, tôi run rẩy đem kẹo cao suđặt vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh
………………………..
“Được! Bạn học Kim ÁnhMinh đọc bài vô cùng tốt! Mời ngồi!” Thầy Ngữ Văn nịnh nọt nói
Làm ơn, làm ơn! Kim lãogia, ngài cúi đầu nhìn một cái đi a! Nội tâm của tôi cầu nguyện trăm ngàn vạnlần, trước toàn bộ ánh mắt hình trái tim đang nhìn chằm chằm của tất cả nữ sinhtrong lớp, siêu cấp Lãnh Diện Vương, tuyệt thế đại hotboy ……………….Kim Ánh Minhvẫn không khách khí ngồi xuống tảng kẹo cao su lớn mà Mông Thái Nhất vừa sảnxuất!!
Tôi sợ tới mức phảinhanh chóng nhắm mắt lại. Hử? Không tiếng động nào? Sao lại thế này?? Tôi lénlút mở to mắt
Mong Thái Nhất cả ngườigục xuống bàn, cười đến nghiêng phải ngã trái, mà Kim Ánh Minh bên phải cơ hồlại không có biểu tình gì , nhìn lại chỉ hơi hơi đỏ mặt…………………
Xong rồi, xong rồi, tôico rút lại trên bàn học chờ “Kim toàn phong” (*toàn phong: cơn bão) bộc phát
A? Hắn đang làm cái gì?Hắn bị vậy nhưng mặt chỉ hơi ửng hồng……………..
Kim Ánh Minh cởi áokhoác ngoài buộc ngang hông mình, sau đó đứng lên “Tôi muốn ra ngoài”
“Được! Được! Đi đườngcần thận a!” Thầy hiển nhiên ngay cả lý do hỏi cũng không hỏi
“Oa, tạo hình rất đẹptrai a!” “Da của hắn thật trắng!” Kim Ánh Minh mang theo một chuỗi tiếng cangợi của nữ sinh ra khỏi phòng học
“Đầu heo này! Tôi muốnchém cậu!” “Mông núi lửa” bên trái nhìn tình hình có biến, lập tức đứng lên chỉvào bóng lưng Kim Ánh Minh rống to
Ngay tại tiết Ngữ Văntrò khôi hài của Mông Thái Nhất cũng chấm dứt mà Kim Ánh Minh nguyên cả mộttiết học cũng không trở về. Tôi rất tự giác nhân lúc ra chơi đem bảng điểm danhchuyển đi
Ai ở bên kia? Phòng họcvốn không có bóng người thế nào lại có bóng người lay động
Kim Ánh Minh, tôi giậtmình nhìn sang bên cạnh , không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn trở vềkhi nào? Tại sao lại đứng ở chỗ ngồi của Mông Thái Nhất
Kim Ánh Minh thản nhiênnhìn tôi liếc mắt 1 cái, sau đó mới thong thả chậm rãi trở về vị trí của mình.Tôi còn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra
Mọi người đều đã lục tụctrở về lớp. Nhưng mà tôi có dự cảm rất rõ: bão táp lập tức sẽ trở lại………………
“Ê, Sẻ con, cô ngẩnngười cũng không nên cản đường cản lối a!” Mông Thái Nhất khoan thai đến muộnkhông khách khí thưởng tôi một cái vỗ đầu
“A……………haha……………a…………..”
“Cô ngẩn người a!”
Tôi lén lút nhìn Kim ÁnhMinh một cái, hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, gục đầu xuống bànngủ gật. Hi vọng không có việc gì, haha, sao tôi vẫn có cảm giác như đây là sựyên tĩnh cuối cùng trước cơn bão táp?
“Tôi thấy cô thật khờ!Quên đi! Tôi ngủ tiếp! Hôm nay buồn ngủ thế nào ấy” Mông Thái Nhất duỗilưng thật lâu vẻ mệt mỏi
“A…………………………….”
Tiếng kêu tê tâm liệtphổi của Mông Thái Nhất thảm thiết truyền vào tai tôi
“Tên [k]hốn nào đãlàm?!!!!”
Mông Thái Nhất từ trênmông nhổ xuống mấy cái đinh mũ, có lẽ là rất đau, mặt hắn toàn bộ chuyển hồng,trên khóe mắt còn rướm lại mấy giọt nước mắt
“Tên [k]hốn nào đãlàm!!! Ra đây cho tôi!!!”
Mông Thái Nhất gần nhưtức điên. Toàn bộ bạn học trong lớp không ai dám thở lớn tiếng
“Rốt cuộc là ai?!!!! Nếukhông ra đây , tôi sẽ khiến cho hắn chết thật khó coi!!!”
Tôi cơ hồ muốn tìm mộtcái hang động để núp, tôi không biết, cái gì cũng không biết…………..
“Ma Thu Thu! Là ai??”Mông Thái Nhất hung hung hăng hăng nhắm vào đầu tôi cho một chưởng. Thật may,đầu tôi còn giấu sau quyển sách, sách giúp tôi chắn đi một nữa lực của hắnnhưng tôi vẫn cảm thấy đau đến nhe răng
“Không biết……….khôngbiết………………..”
Tôi lại bắt đầu nói nănglộn xộn
“Không biết?!!!” MôngThái Nhất nổi trận lôi đình, mắt thấy sẽ phải nhận thêm một chưởng thứ hai ,tôi lắp bắp nói
“Vừa rồi…………vừarồi………….” Tôi đột nhiên nghĩ đến ngay cả mình cũng chưa từng nhìn thấy khôngphải sao? Tôi không nên khơi gợi lại sóng gió a “Vừa rồi…….. cái gì tôi cũngchưa từng nhìn qua”
“Kim Ánh Minh?! Là cậuphải không?” Mông Thái Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, tay dừng lại ở khôngtrung. Phù………mạng nhỏ của tôi xem như được bảo vệ
Hắn buông tay tôi ra,ánh mắt hung thần ác sát trừng trừng nhìn vào Kim Ánh Minh đang ung dung tự tạingồi ở ghế
“Chuột chết! Làm cậu làmsao?!”
Kim Ánh Minh nhưng trướcvẫn không biểu lộ cảm xúc gì, sau đó lại thản nhiên mỉm cười, mỉmcười
“Mẹ nó! Tôi muốn giếtcậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Mông Thái Nhất vừa nóixong liền hướng về Kim Ánh Minh đánh tới
Vào thời điểm cấp báchđó, khi tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống, Mông Thái Nhất đã bị thầygiám thị hung hăng nhắc nhở, hẳn là đã có nữ sinh biết “thương hương tiết ngọc”kịp thời mật báo. Cùng với giọng thét như heo chọc tiết của Mông Thái Nhất,phòng học rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên lặng
“Là……………là anh anh anhanh anh anh!!!!!!!!!!!!” Bởi vì quá độ bất ngờ, nên tôi đã muốn nói năng lộnxộn
Ko ngờ lại là hắn! Tênbiến thái lái xe ô tô Mông Thái Nhất!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“Đúng là ………………..tôi tôitôi tôi tôi!!!!!”
Ô ô ô ô……………tôi đây đãlàm nên chuyện gì a? Tại sao lại có thể như vậy…………..
“Ê! Ngẩn người!? Đùathật vui, haha!!” Hắn cư nhiên còn sờ sờ đâu tôi
“Đầu gỗ, bạn gái của cậungây người, cậu xem………….Ngây người……….ngây người……………..”
Tiêu đời!! Không phải làmộng, ô ô ô ô……..hắn còn dám cùng Kim Ánh Minh nói rõ những lời này, tôi cònthật sự hi vọng đây chỉ là giấc mơ. Đối với anh, tôi là bạn gái của hắn khi nàoa!?
“Được rồi, được rồi! Tấtcả mọi người quay về chỗ ngồi đi!” Thầy uy nghiêm đưa ra mệnh lệnh
Các bạn học tựa hồ khôngcòn muốn làm rõ tình huông, líu ríu thảo luận , ánh mắt cũng không còn hướng vềbên này như trước…………………….
Đúng rồi! hay là nói vớithầy cầu xin đổi chỗ ngồi đi! Trong đầu tôi chợt lóe ra 1 tia sáng, đột nhiêntrong lòng dấy lên một chút hi vọng!
“Ma Thu Thu , em cóchuyện gì sao?” Thấy thân thiết hỏi, cắt ngang suy nghĩ của tôi. Trời ạ! Tôi từlúc nào đã giơ tay a!
Trước ánh mắt thân thiếtcủa toàn bộ bạn học, tôi run rẩy đứng lên
“Em nhất quyết khôngcùng hai người này ngồi cùng bàn!” ………Lời nói này chỉ là ảo tưởng của tôi.Trong khi hiện thực lại là………
“Em…………….” Lần đầu tiênbị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm làm tôi thật sợ hãi không biết nên nóicái gì
“Thầy hiểu rồi…………..”Thầy tỏ vẻ hiểu ý “Ra cửa phòng học đi sang góc cuối bên phải là đến”
Góc cuối bên phải, khôngphải là toi let sao? Trời ạ, tôi có thể nghe được tiếng cười của bạn học phátra xung quanh
“Em…..không phải………….”Tôi để lộ vẻ mặt tuyệt vọng, nghiêng nghiêng ngả ngả , lảo đảo trở lại vị tríngồi mà vận mệnh đã an bài cho mình
Xoáy nước mãnh liệtBermunda Phần 1
Đúng là chán chết a!Không ngờ lại cùng chuột học một lớp! Xem cô gặp rủi ro hắn không giúp, cô làmbạn gái của hắn cũng thật thảm nha!Haha…
Giọng nói kiêu ngạo củaMông Thái Nhất từ bên trái truyền qua
Hiện tại, tôi chỉ có thểảo tưởng trong đầu cho bản thân mình lập tức biến mất, cũng như mọi chuyện mớivừa xảy ra ban nãy được loại bỏ hết. Nhưng mà đã quá chậm, tôi cảm giác được bênphải đang truyền đến một trận sát khí đằng đằng
Vụng trộm liếc mắt mộtcái, Mông Thái Nhất cũng đang trừng trừng ánh mắt đen thui nhìn chằm chằm KimÁnh Minh
Bắt đầu, bắt đầu rồi!Tôi biết thể nào cũng như vậy!! Nhưng vấn đề là tôi làm sao bây giờ………..tôiđang ngồi giữa bọn họ
Tôi run rẩy nằm lên bànhọc, dùng sách giáo khoa che khuất đầu, kinh hồn bạt vía quan sát tình hình“cuộc chiến”, chuẩn bị lựa chọn thời cơ thích hợp lập tức sẽ bỏ chạy trối chết
“E hèm….” Thấy chủ nhiệmthân mến giả vờ ho khan, Mông Thái Nhất có lẽ cũng muốn duy trì tiếp “cuộcchiến” đành không cam lòng rút về chỗ ngồi của mình. Kim Ánh Minh vẫn tỏ radửng dưng giống như “cuộc chiến” không liên quan gì đến mình………….
Được cứu rồi! Tôi thởdài một hơi, đầu mới ló ra từ quyển sách
“Các bạn học, hoannghênh mọi người đến lớp 153 của trung học Hayakawa. Đầu tiên cho tôi tự giớithiệu, tôi họ Thẩm sẽ là chủ nhiệm lớp các em, sau này sẽ dạy các em môn LịchSử. Kế tiếp, tôi muốn mỗi bạn học sẽ lên bục giảng ngắn gọn tự giới thiệu vềmình. Đầu tiên bắt đầu từ các em ở tổ 1!”
Vừa nghe đến tin dữ này,đầu tôi chợt “ông” lên một tiếng. Còn nhớ rõ lúc còn học trung học, khi đượcđứng trên bục giảng, tôi một câu cũng nói không ra tiếng chỉ biết khóc chạyxuống, bây giờ thì làm sao đây? Lo lắng cho thân mình không thể khống chế runrẩy, sắc mặt của tôi so với người chết chắc không khác biệt lắm……………….
Trong lớp học sao tựnhiên lại náo nhiệt hẳn lên? Tôi lấy lại tinh thần mới phát hiện rằng đám nữsinh trong lớp đang sửa sang lại nhan sắc, một nhóm khác hưng phấn vỗ tay,ngoài ra họ còn lấy ra sổ tay làm đẹp cùng di động để chụp ảnh……………..
Một người, hai người, 3người……………..
Cái tên bên phải đangnằm mơ kia, sao không thấy hắn phản ứng gì a! Hắn nên…………….
Những người tựa hồ sovới bản thân hắn còn kích động hơn, thì ra công tác chuẩn bị của đám nữ sinhnày đều là vì hắn a……………
“Hứ! Chuột chết! Công tửbột! Thầy a, hắn là người gỗ không biết nói………………” Mông Thái Nhất trái ngược sovới đám người tích cực khác
Kim Ánh Minh vẫn đứngdậy, ánh mắt mê mang đạt tiêu chuẩn không cần lên tiếng đã có được 3 tràng pháotay của mọi người
“Ách, chuyện này………..bạnhọc, Kim Ánh Minh , em hẳn là nên cùng bạn học giới thiệu một chút” Thầy mộtbên thân thiết nhắc nhở
“Kim Ánh Minh” Cúiđầu…………
Hử? Xong rồi, vậy thôisao? Chỉ đơn giản như vậy mà ở dưới lớp học cũng có thể điên cuồng như vậysao??
“Rất giỏi nha!”
“Đẹp trai quá đi mất!”
Nữ sinh trong lớp đều lộra một bộ mặt vô cùng sùng bái, vô cùng hạnh phúc, ánh mắt của bọn họ đều đãbiến thành hình trái tim. Thật kinh khủng!
Tôi tựa lưng về phíasau, mở to 2 mắt, vẻ mặt kinh hoảng, nhìn cảnh tượng “hoành tráng”. Kim ÁnhMinh được khen nhưng hoàn toàn như không có phát hiện, vẫn trưng ra chiêu bàivô biểu tình
“Thầy, em muốn trướctiên tự giới thiệu!” Cái bàn bên trái bị một lực mạnh đẩy ra, Mông Thái Nhấtkhông đợi cho thầy giáo đáp ứng đã xông lên bục giảng
“Tôi là Mông Thái Nhất,các bạn sau này nếu có ai dám đắc tội với tôi, tôi sẽ cho người đó chết thậtkhó coi!”Thời điểm Mông Thái Nhất nói những lời này , hắn dụng tâm kín đáo liếcnhìn sang Kim Ánh Minh
“Nhưng mà!” Mông TháiNhất khí phách ngút trời nói “Nếu như có ai dám tùy tiện đụng vào người tronglớp học này, bọn họ cũng sẽ chết rất khó coi!”
Thầy Thẩm bị bộ dạngngang ngược của Mông Thái Nhất làm cho tức giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng nhưngvẫn cố nén giận không phát tiết, còn tôi thì tự mình cầu nhiều phúc để né tránhánh mắt “chết vô cùng khó coi của hắn”……………….
May mắn là Kim Ánh Minhcũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như trước đem ánh nhìn tập trung vào một chỗ…………….
Rất nhanh đã đến phiêntôi, thình thịch thình thịch…………..Tôi có cảm giác như tim mình đã nhảy ra khỏilồng ngực. Nhưng mà tôi vẫn đi nhanh lên bục giảng, bởi vì tôi rất muốn nhanhchóng thoát khỏi hai cái bao thuốc nổ lớn kia
Lên bục giảng đối mặt với30 ánh mắt, mặt đỏ nóng bừng, trong đầu tôi chỉ có trống rỗng và trống rỗng
“Đầu tiên nói cho mọingười biết em tên gì đi!” Thầy Trầm thân thiết nhẹ nhàng nhắc nhở tôi
“Em…..em tên Ma Thu Thu!Năm nay 16 tuổi! Sinh nhật ngày 10 tháng 10 , chòm sao Thiên Xứng! Nhà của emở………………….”
Mỗi lần tôi căng thẳngđều nói năng lộn xộn, hiện tại cũng như vậy, tôi thiếu chút nữa đã đem mật mãtiền gửi ngân hàng run sợ nói ra, thật may là thầy Trầm đã kịp thời chặn lại
“Cám ơn bạn học Ma ThuThu,xin mời trở về chỗ ngồi! Bạn học tiếp theo xin mời lên đây!” Thầy Trầm mỉmcười nói
“Chờ một chút thầy, emcó thể hỏi một vấn đề?”
“Bạn học Mông, em có vấnđề gì muốn hỏi?”
“Này! Tôi so với Kim ÁnhMinh đẹp trai hơn đúng không?”Câu hỏi của Mông Thái Nhất làm cho lớp học vừabình tĩnh sau lời giới thiệu của Kim Ánh Minh lại một lần nữa vỡ òa
Không phải chứ? Tên thầnkinh này, muốn đùa cũng không cần đem tôi thả xuống nước a!
Nói thật ra, Mông TháiNhất, người này mặc dù đầu óc có chút ngạo mạn, nhưng xét về diện mạo mà nói,cũng đủ để dùng chữ “anh khí hơn người” để hình dung. Chẳng qua hắn sinh ra lạikhông hợp thời điểm, ở niên đại này, diện mạo của Kim Ánh Minh lại có vẻ đượchoan nghênh hơn. Huống chi……………Kim Ánh Minh lại giống “người kia” như vậy. Sựthật mặc dù là như thế, nhưng nếu tôi lấy tình hình thực tế ra mà nói, phỏngchừng có khi sẽ bị chết thật thảm. Mông Thái Nhất ở trên bục giảng kinh khủngnhư vậy, nói không chừng hắn sẽ khai đao giết một người để răn trăm người
Tôi nuốt nuốt nướcmiếng, định hé miệng. đột nhiên cảm giác từ phía dưới đang chiếu lên những tianhìn lạnh lùng. Trời ạ, nữ sinh trong lớp đang dùng ánh mắt giết địch nhìnmiệng của tôi
“Nói mau a! Phải haykhông?!”
Mông Thái Nhất liên tụctruy vấn
“Tôi….tôi…..tôi…………tôikhông biết a!! Tuy rằng tôi biết! Nhưng mà tôi không biết a!!”
Tôi càng căng thẳng, tưduy càng rối loạn
“Sẻ con, cô đang nói cáigì! Cái gì vừa biết lại không biết! Đến tôi cũng hồ đồ! Rốt cuộc là tôi đẹptrai hơn hay Kim Ánh Minh đẹp trai hơn?”
Mông Thái Nhất bị tôinói nghe đến rối loạn, còn ánh mắt của Kim Ánh Minh cũng trở nên sắc bén
Ô ô ô ô…..Mông đại hiệp!Kim lão gia!! Hai vị làm ơn giúp đỡ , buông tha cho con sẻ con này đi!!
“Sẻ con!! Cô đừng sợ bởivì làm bạn gái của đầu gỗ mà không dám nói! Có tôi ở đây, hắn không dám làm gìđâu!”
“Tôi, tôi, tôi khôngphải…………….” Tôi quýnh lên, nước mắt đã sắp trào
Mông Thái Nhất khôngkiên nhẫn nằm dài trên bàn học, Kim Ánh Minh vẫn tiếp tục gặp biến không sợ hãi
Kì thật , lúc này tôiđang có một cái ảo tưởng trong đầu muốn đem Mông Thái Nhất trói chặt vào câycột, sau đó đem rơm nhét vào miệng hắn, cuối cùng dùng tất thối của Ma Hạ Sinhngạt chết hắn
Ngày đầu tiên cuộc sốngtrung học của tôi, cư nhiên lại là một màn khốn đốn nước mắt
Kéo thân thể mệt mỏi trởvề, vừa mở cửa ra, Ma Tích Xuân và Ma Hạ Xuân vốn ở phòng khách xem đĩa rấtnhanh đã trốn về phòng đánh rơi cả đồ ăn vặt đặt trên bàn
Vì muốn trốn tránh vụđánh cuộc học tiếng chó khi tôi thi đậu vào Hayakawa, nên tháng này bọn họ cưxử đều rất dè dặt làm tôi thấy rất kì quái!
Còn lại ba mẹ vẻ mặt chờmong, đặc biệt nhiệt tình
“Sao rồi? Sao rồi? thầycô ở Hayakawa rất khác với trường bình thường phải không……” Mẹ mong chờ nhìntôi
“Con………” Làm sao tôi cóthể nói cho bọn họ nghe chuyện xảy ra hôm nay đây? Mẹ không phải vẫn thường nóitôi không cần gây thêm phiền phúc sao? Chuyện hôm nay đối với mẹ………….
“Xem ra là mệt mỏi rồi,ngày đầu tiên rất khó tránh có chút không quen, qua vài ngày thì sẽ tốt…..”
“Đúng, đúng, không sao,mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước……………..”
Ai! So sánh với lúctrước, gia đình hiện tại thật là ấm áp a! Vì không phụ lòng kì vọng của ba mẹ,xem ra tôi chỉ có thể cố gắng tiếp tục kiên trì…….
Sáng sớm ngày hôm sau,tôi lấy xe của Ma Hạ Sinh đơn độc đi, quyết tâm học hành đến trường. Vào buổicơm chiều ngày hôm qua,sau khi tôi không cẩn thận nhắc tới câu chuyện gặp phảisắc lang trên tàu điện , ba mẹ đã nhất trí đem “bảo vật” của Hạ Sinh cho tôidùng. Thật ra tôi chỉ hi vọng là không gặp phải Kim Ánh Minh, thì tự nhiên cũngcó thể giảm bớt 1 ít rắc rối
Ông chú ngày hôm qua bịMông Thái Nhất đụng phải hôm nay vẫn giữ vững cương vị của mình như cũ, bêncạnh ông là một vài học sinh , tất cả đều mây đen phủ đầy đầu, cúi gằm mặt.Haha…..xem ra là do không mang huy hiệu trường bị bắt được!
đi xe đạp , tôi đến đếnbãi đỗ. Hiện tại thời gian đã không còn sớm, bãi đỗ xe không có người nào(trường học của chúng tôi, học sinh đi ô tô rất nhiều), nhưng ở xa xa tôi đãthấy được một bóng người rất quen thuộc đang dáo dác bận rộn việc gì đó
“A……………….” Tôi nhận racái bóng lén lút kia hô lên 1 tiếng
“Hư…………..” Mông TháiNhất chạy nhanh lại bịt miệng tôi
“Không được nói cho KimÁnh Minh”
“Kim Ánh Minh?” Tôi kìquái nhìn hắn, lại nhìn nhìn đến bánh xe không có hơi của chiếc ô tô bên cạnh,không lẽ hắn cũng lái ô tô?
“Không xong rồi, tựnhiên nói ra!” Hắn quả nhiên vẫn là một tên ngu ngốc
“Tóm lại cô không nói làđược rồi!”
“A…………..đã biết……………..”
Mông Thái Nhất sau khicảnh cáo tôi xong, liền sải bước bỏ đi, tôi cũng đi theo vào phòng học
Ai! Tôi đúng là kẻ xấunhát gan! Nhìn nhìn cái tên không có biểu tình bên cạnh, tôi thật sự không rõ,hắn đến trường như thế nào
“Ê! Sẻ con, cô ở tronglớp lầm bầm cái gì a!” Cú đánh từ bên cạnh làm cho tôi choáng váng một hồi lâu
Mông Thái Nhất ngangnhiên lấy sách đập đầu tôi!
“Tôi tôi……………khôngphải……….tên sẻ con”
“Vậy cô tên gì? Ma ThuThu? vậy thà kêu sẻ con thì hơn, cô cũng vốn rất giống như chim sẻ, vừa nhìnthấy mặt mày đã xám tro…………………”
Hắn có vẻ như rất đắc ývới sự thông minh của mình, hoàn toàn không để ý đến sự ngu ngốc của tôi
Cho tới giữa trưa, haingười vẫn yên ổn vô sự, Mông Thái Nhất ngủ thẳng bốn tiết học xong mới ngáp lớnmột cái, tuyên bố hắn đã tỉnh lại
Kim Ánh Minh vẫn thực imlặng, ngay cả lúc hết tiết cũng không động đậy, có khi đang nghe giảng, có khiđang tự hỏi, học sinh ngoan đạt tiêu chuẩn như hắn hấp dẫn không ít ánh mắt củanữ sinh…………….
Tôi nhẹ nhang thở ra,liền cảm thấy tay trái của mình bị người lôi kéo , ngũ quan của tôi bắt đầunhanh thành một đoàn, vờ như không biết, vờ như không biết
“Sẻ con, cô muốn chết a!nhanh chút……………..”
Mông Thái Nhất cườigiang đưa một tờ giấy cho tôi, nhìn tôi với ánh mắt kì quái
Trên tờ giấy vẻ một conchuột lớn đang cau mày tự hỏi, bên cạnh còn có chú thích, viết là “Kim ÁnhMinh”
Tuy rằng tranh này hoàntoàn không có giá trị nghệ thuật gì đáng nói, nhưng mà, cảm giác nếu so sánhvới Kim Ánh Minh cũng có vài phần rất giống, tôi nhịn không được phì cười mộttiếng
“Quăng qua cho hắn,nhanh chút!” Mông Thái Nhất vừa chỉ huy tôi, vừa giơ tay cảnh cáo nếu như tôikhông nghe lời
Kim Ánh Minh bị tiếngcười của Mông Thái Nhất đánh thức, hắn ngước cái đầu cao quý lên, tôi vội vàngđem tờ giấy mà Mông Thái Nhất uy quyền bắt ép đưa qua………..
Kim Ánh Minh cau mày mộtchút, nhưng không có phản ứng gì, hắn chỉ lấy bút vẽ lên tờ giấy một bức hình
“Tiểu Ma Tước, nhìn xemhắn vẽ cái gì? Nhanh lấy qua đây, nhanh lên, nhìn xem hắn vẽ cái gì………………” MôngThái Nhất cơ hồ đã quên đây là lớp học muốn nhảy dựng lên
Nếu tôi có chọn lựa, tôituyệt đối không muốn làm người đưa tin cho 2 người bọn họ, nhưng mà nắm tay củaMông Thái Nhất đã không cho tôi có cơ hội lựa chọn, chỉ có thể nơm nớp vươn taylấy tờ giấy
Kim Ánh Minh vẽ lên tờgiấy môt cũ hành, bên cạnh cũng có chú thích là : Mông Thái Nhất
Tôi đã ngửi được mùithuốc súng nên quả thật rất muốn trốn xuống dưới bàn tị nạn
Sự thật đã chứng minhrằng giác quan thứ sáu của tôi là thật sự linh nghiệm , Kim Ánh Minh và MôngThái Nhất trong lúc đó đã bùng nổ ra một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ
Mông Thái Nhất vẻ lên tờgiấy đủ loại động vật kì quái, hơn nữa còn để lại lời bình độc ác, còn cái ngườisố khổ như tôi chỉ có thể thừa dịp thầy không để ý, giúp hắn đưa tờ giấy đi,nhưng mà “đi đêm có ngày gặp ma” , tôi vẫn bị thầy phát hiện
“Ma Thu Thu! Em có ngồiyên không!?”
Thầy Lý tức giận đemsách giáo khoa từ trên giảng đường quăng xuống , lớn tiếng răng dậy. Thầy Lývốn đã tức đám học sinh ngủ gật trên lớp , tình huống hiện tại coi như là cơhội để hắn phát tiết
Toàn bộ bạn học tronglớp đều quay đầu nhìn tôi, coi tôi như tội nhân thiên cổ
Tôi thật sự rất oana……………….
“Ma Thu Thu!! Em đứnglên cho tôi!!”
Mặt của tôi hồng hồng,mông rời khỏi chỗ ngồi
“Đi ra ngoài lớp họcđừng!”
Ánh mắt cười nhạo củacác học sinh khác khiến tôi không thở nỗi, tôi đang chuẩn bị thành thành thậtthật đi ra khỏi lớp thì đột nhiên Mông Thái Nhất cũng đứng lên, lớn tiếng nói:
“Đừng trách cô ấy, là emkêu cô ta chuyền giấy!”
Mông Thái Nhất? Dĩ nhiênlà Mông Thái Nhất?! Không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận!! Kim Ánh Minh hiểnnhiên cũng không dám tin, kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng rất nhanhđã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng
“Vậy thì hai người lậptức rời khỏi lớp cho tôi!”
Mông Thái Nhất tỏ vẻdửng dung, hai tay đút vào túi quần, coi chính mình như một anh hùng, hiênngang ra khỏi phòng học. Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật giống như đàn em củahắn, lục tục theo sau đi ra ngoài
“Kim Ánh Minh là đồ cặnbã! Chuyện mình làm hiển nhiên lại không dám thừa nhận!” Mông Thái Nhất dựalưng vào góc tường hung hăng nói
“Anh………..tại sao lạithừa nhận?” Tôi tò mò nhìn vẻ mặt thoải mái của Mông Thái Nhất, nhưng lại quênmất sợ hãi đã mở miệng
“Tôi là anh hùng hàokiệt a!” Mông Thái Nhất đương nhiên nói, vì muốn tăng thêm tính thuyết phục hắncòn thòng thêm một câu “So với cái tên chuột chết Kim Ánh Minh kia thì hoàntoàn khác biệt! Hừ hừ…..tên kia đúng là không phải người, bạn gái của hắn cũngkhông biết bảo vệ”
“Tôi tôi………tôi khôngphải.”
“Tôi tôi………….” Mông TháiNhất có ý xấu bắt chước lại giọng điệu cà lăm của tôi “Cái tên Trần Thế Mỹ kiakhẳng định là đã chấm Tử Lôi của tôi nên cố ý lạnh lùng với cô, Yên tâm, tôinhất định sẽ đem Tử Lôi của tôi cướp về”
Tôi không hiểu sai chứ?Tên xấu xa này nói hình như có chút muốn an ủi tôi thì phải. Nhưng vấn đềlà…………tôi từ khi nào đã làm bạn gái của Kim Ánh Minh a!
Tuy rằng tôi còn cảmthấy hắn là một quái nhân, nhưng mà xem ra tôi phải đối với hắn kính trọng vàiphần. Sau tôi lại phát hiện một định luật, chỉ cần là “heo” thì tuyệt đối khôngđược đụng vào
Vũng vàng trải qua mộtngày vất vả, tôi sớm đi vào bãi đỗ xe, hi vọng có thể rời khỏi nơi đây sớm mộtchút
“[k]hốn [k]iếp!! Ai!! Aikhông muốn sống!!!”
Xe vẫn còn đỗ ở cổng,tôi chợt nghe thấy tiếng Mông Thái Nhất la to. Tôi cùng các bạn học khác cốgắng vượt qua hắn, tránh để bị vạ lây
“Lốp xe của tôi đâu? !!Ai trộm?!!!!”
Mông Thái Nhất chỉ vàomột chiếc xe không có lốp nổi trận lôi dình. Ông trời phù hộ, Kim Ánh Minh trămngàn lần đừng xuất hiện
A, trời ạ……….chỉ thấyKim Ánh Minh đang nhẹ nhàng đi tới, ngồi vào chiếc xe của mình, ung dung đi xa,hoàn toàn không có chú ý đến mùi thuốc súng trên xe
Hả? Thật lạ, tại sao lốpxe của hắn một chút hỏng hóc cũng không có
“Kim Ánh Minh! Đồ chuộtchết! Mau trở về cho tôi!! Có phải cậu trộm lốp xe của tôi!!?”
Đương nhiên Kim Ánh Minhcũng không quay đầu lại, hắn biến mất ở cửa bãi đổ. Tôi cũng mau đi thôi, nhưngổ khóa cứng đầu như muốn cùng tôi đối nghịch khiến tôi vặn cả nửa ngày trờikhông xong
“Sẻ con, đưa xe ô tô củacô cho tôi, tôi đi tìm tên kia nói chuyện phải trái!”
“A…………………….” Xong rồi,tất cả đã quá muộn
“Như thế nào? Cô có ýkiến?” Ánh mắt ác độc của Mông Thái Nhất đảo qua tôi, tôi đành miễn cưỡng đemlời nói nuốt xuống, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng ung dung của hắn
Không thể nào? Hôm naytôi ko đem theo tiền đi học, chết tiệt tổ hợp “Thái Kim” (*ý chỉ Mông Thái Nhấtvà Kim Ánh Minh), so với “Thái Quân” (*chỉ một mình Mông Thái Nhất) còndày vò người hơn!
Trần Thế Mỹ: Tân khoaTrạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyêncùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con làXuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, không ngờ đó chínhlà vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ đã không nhậnvợ con và sai người đuổi đi. Oán hận người chồng bội bạc, nàng đến kêu oan nơiKhai Phong Phủ, nhờ Bao Đại nhân phán xét. Bao Công biết rằng Phò mã bỏ vợ concưới công chúa là phạm tội khi quân, lại nghĩ đến Tân Hương Liên cùng 2 đứa conkhông nơi nương tựa, nên có ý khuyên Trần Thế Mỹ quay đầu. Không ngờ Trần ThếMỹ lại cho người giết hại 3 mẹ con, may được tên sát thủ rủ lòng thương thachết. Bao Đại nhân rất tức giận bày kế cho Trần Thế Mỹ tới công đường KhaiPhong hỏi tội. Trần Thế Mỹ ỷ vào sự che chở của Công chúa và Thái hậu sau lưngnên không coi ai ra gì. Đúng vào lúc phán xét Trần Thế Mỹ, Thái hậu và Côngchúa tới đòi người.
“Loạt xoạt…loạt xoạt”
Tiếng giấy chói tai theomàng nhĩ không ngừng truyền tới, ngày hôm qua qua đi để rồi từng giờ hôm naytrôi qua thân thể tôi càng thêm cứng ngắc
Tuy là không biết ai đãlàm chuyện tốt đem lốp xe của Kim Ánh Minh với Mông Thái Nhất đổi đi nhưng màMông Thái Nhất lại một mực khăng khăng đem mọi tội lỗi đỗ vào đầu Kim Ánh Minh.Hiện tại hắn tựa như một con hổ đang nhìn chằm chằm vào con mồi, “móng vuốt” kongừng cào cào trên giấy phát ra âm thanh “Loạt xoat, loạt xoạt” . Mà điều khôngmay cho tôi là tôi lại ngồi giữa con mồi của hắn
An toàn là trên hết! Antoàn là trên hết! Chỉ cần không có chuyện gì xảy ra , để cho tôi an ổn sinhsống tôi sẽ đồng ý mất vài cân mỡ a
Nhưng mà nếu như mọichuyện được như tôi mong muốn thì tên tôi đã không gọi là Ma Thu Thu mà chuyểnsang tên Phượng Hoàng rồi . Đến tiết ba môn Ngữ Văn, cơ hội của Mông Thái Nhấtrốt cuộc cũng đã đến
Kim Ánh Minh được thầygọi lên đọc bài
“Ê! Ê! Sẻ con! ” Tuyrằng tôi rất muốn xem nhẹ lời nói của hắn, nhưng mà càng lúc âm thanh của hắnlại càng lớn khiến tôi không thể không nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn hắn
“Cho cô này!”
Mông Thái Nhất thần thầnbí bí đưa cho tôi một cái bao, tôi vừa mở ra đã thấy qua một khối kẹo cao su đãđược ăn qua rồi
“Đây là………………”
“đặt ở chỗ đó!” MôngThái Nhất chỉ vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh
Trời ạ! Lại nữa rồi!Mông đại gia, Mông hoàng đế, ngài không thể buông tha cho tôi được sao? Cho tôichừng 2 ngày Thái Bình sinh sống ngài sẽ chết a!
Nhưng mà suy nghĩ vẫn làsuy nghĩ, tôi cuối cùng vẫn phải chịu khuất phục trước cái khí thế “thuận tathì sống, nghịch ta thì chết” của Mông Thái Nhất, tôi run rẩy đem kẹo cao suđặt vào ghế ngồi của Kim Ánh Minh
………………………..
“Được! Bạn học Kim ÁnhMinh đọc bài vô cùng tốt! Mời ngồi!” Thầy Ngữ Văn nịnh nọt nói
Làm ơn, làm ơn! Kim lãogia, ngài cúi đầu nhìn một cái đi a! Nội tâm của tôi cầu nguyện trăm ngàn vạnlần, trước toàn bộ ánh mắt hình trái tim đang nhìn chằm chằm của tất cả nữ sinhtrong lớp, siêu cấp Lãnh Diện Vương, tuyệt thế đại hotboy ……………….Kim Ánh Minhvẫn không khách khí ngồi xuống tảng kẹo cao su lớn mà Mông Thái Nhất vừa sảnxuất!!
Tôi sợ tới mức phảinhanh chóng nhắm mắt lại. Hử? Không tiếng động nào? Sao lại thế này?? Tôi lénlút mở to mắt
Mong Thái Nhất cả ngườigục xuống bàn, cười đến nghiêng phải ngã trái, mà Kim Ánh Minh bên phải cơ hồlại không có biểu tình gì , nhìn lại chỉ hơi hơi đỏ mặt…………………
Xong rồi, xong rồi, tôico rút lại trên bàn học chờ “Kim toàn phong” (*toàn phong: cơn bão) bộc phát
A? Hắn đang làm cái gì?Hắn bị vậy nhưng mặt chỉ hơi ửng hồng……………..
Kim Ánh Minh cởi áokhoác ngoài buộc ngang hông mình, sau đó đứng lên “Tôi muốn ra ngoài”
“Được! Được! Đi đườngcần thận a!” Thầy hiển nhiên ngay cả lý do hỏi cũng không hỏi
“Oa, tạo hình rất đẹptrai a!” “Da của hắn thật trắng!” Kim Ánh Minh mang theo một chuỗi tiếng cangợi của nữ sinh ra khỏi phòng học
“Đầu heo này! Tôi muốnchém cậu!” “Mông núi lửa” bên trái nhìn tình hình có biến, lập tức đứng lên chỉvào bóng lưng Kim Ánh Minh rống to
Ngay tại tiết Ngữ Văntrò khôi hài của Mông Thái Nhất cũng chấm dứt mà Kim Ánh Minh nguyên cả mộttiết học cũng không trở về. Tôi rất tự giác nhân lúc ra chơi đem bảng điểm danhchuyển đi
Ai ở bên kia? Phòng họcvốn không có bóng người thế nào lại có bóng người lay động
Kim Ánh Minh, tôi giậtmình nhìn sang bên cạnh , không biết hắn đã xuất hiện từ lúc nào. Hắn trở vềkhi nào? Tại sao lại đứng ở chỗ ngồi của Mông Thái Nhất
Kim Ánh Minh thản nhiênnhìn tôi liếc mắt 1 cái, sau đó mới thong thả chậm rãi trở về vị trí của mình.Tôi còn không biết rõ chuyện gì đã xảy ra
Mọi người đều đã lục tụctrở về lớp. Nhưng mà tôi có dự cảm rất rõ: bão táp lập tức sẽ trở lại………………
“Ê, Sẻ con, cô ngẩnngười cũng không nên cản đường cản lối a!” Mông Thái Nhất khoan thai đến muộnkhông khách khí thưởng tôi một cái vỗ đầu
“A……………haha……………a…………..”
“Cô ngẩn người a!”
Tôi lén lút nhìn Kim ÁnhMinh một cái, hắn vẫn tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, gục đầu xuống bànngủ gật. Hi vọng không có việc gì, haha, sao tôi vẫn có cảm giác như đây là sựyên tĩnh cuối cùng trước cơn bão táp?
“Tôi thấy cô thật khờ!Quên đi! Tôi ngủ tiếp! Hôm nay buồn ngủ thế nào ấy” Mông Thái Nhất duỗilưng thật lâu vẻ mệt mỏi
“A…………………………….”
Tiếng kêu tê tâm liệtphổi của Mông Thái Nhất thảm thiết truyền vào tai tôi
“Tên [k]hốn nào đãlàm?!!!!”
Mông Thái Nhất từ trênmông nhổ xuống mấy cái đinh mũ, có lẽ là rất đau, mặt hắn toàn bộ chuyển hồng,trên khóe mắt còn rướm lại mấy giọt nước mắt
“Tên [k]hốn nào đãlàm!!! Ra đây cho tôi!!!”
Mông Thái Nhất gần nhưtức điên. Toàn bộ bạn học trong lớp không ai dám thở lớn tiếng
“Rốt cuộc là ai?!!!! Nếukhông ra đây , tôi sẽ khiến cho hắn chết thật khó coi!!!”
Tôi cơ hồ muốn tìm mộtcái hang động để núp, tôi không biết, cái gì cũng không biết…………..
“Ma Thu Thu! Là ai??”Mông Thái Nhất hung hung hăng hăng nhắm vào đầu tôi cho một chưởng. Thật may,đầu tôi còn giấu sau quyển sách, sách giúp tôi chắn đi một nữa lực của hắnnhưng tôi vẫn cảm thấy đau đến nhe răng
“Không biết……….khôngbiết………………..”
Tôi lại bắt đầu nói nănglộn xộn
“Không biết?!!!” MôngThái Nhất nổi trận lôi đình, mắt thấy sẽ phải nhận thêm một chưởng thứ hai ,tôi lắp bắp nói
“Vừa rồi…………vừarồi………….” Tôi đột nhiên nghĩ đến ngay cả mình cũng chưa từng nhìn thấy khôngphải sao? Tôi không nên khơi gợi lại sóng gió a “Vừa rồi…….. cái gì tôi cũngchưa từng nhìn qua”
“Kim Ánh Minh?! Là cậuphải không?” Mông Thái Nhất đột nhiên nghĩ tới điều gì, tay dừng lại ở khôngtrung. Phù………mạng nhỏ của tôi xem như được bảo vệ
Hắn buông tay tôi ra,ánh mắt hung thần ác sát trừng trừng nhìn vào Kim Ánh Minh đang ung dung tự tạingồi ở ghế
“Chuột chết! Làm cậu làmsao?!”
Kim Ánh Minh nhưng trướcvẫn không biểu lộ cảm xúc gì, sau đó lại thản nhiên mỉm cười, mỉmcười
“Mẹ nó! Tôi muốn giếtcậu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Mông Thái Nhất vừa nóixong liền hướng về Kim Ánh Minh đánh tới
Vào thời điểm cấp báchđó, khi tôi còn chưa kịp thấy rõ ràng tình huống, Mông Thái Nhất đã bị thầygiám thị hung hăng nhắc nhở, hẳn là đã có nữ sinh biết “thương hương tiết ngọc”kịp thời mật báo. Cùng với giọng thét như heo chọc tiết của Mông Thái Nhất,phòng học rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên lặng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.