Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 1 - Chương 4

Quách Ni GirlneYa

15/05/2013

Bên người Kim Ánh Minhlại vây quanh thật nhiều nữ sinh hỏi han ân cần, giống như hắn thật sự bịthương rất nghiêm trong, tuy nhiên, “người bị thương” hoàn toàn lại không lộ vẻgì, khuôn mặt trầm lặng như tự hỏi một vấn đề quan trọng

Đương nhiên, hai lần làmđồng lõa của tôi cũng sẽ không thể có ngày lành. Từ phòng giám thị, tôi bị lờinói thấm thía của thầy Trầm giáo huấn suốt bốn giờ! Thật ra, tôi cũng là ngườibị hại a! ! nhưng mà tôi phải vờ như mình là người câm điếc ăn hoàng liên (*)

“Bạn học Ma Thu Thu, emcó nhận thấy sai lầm của mình chưa?”

Ô ô ô ô………….tôi vội vàngliên tục không ngừng gất đầu

Thầy Trầm thấy bộ dạngthật đáng thương của tôi, cũng động lòng trắc ẩn, thở dài thật lớn

“Ai………….thật ra tôi cũngbiết, em ngồi gần 2 người bọn họ cũng rất vất cả………………”

Ô ô ô ô……….Thầy Trầmđúng là người thấy rõ mọi việc! Cuối cùng cũng biết nỗi khỗ “xoáy nướcBermunda” của tôi. Rốt cục, rốt cục tôi cũng đã đợi được cái ngày đỗi chỗ!

“Như vậy đi!” Thầy trầmnghĩ nghĩ

Như thế nào? Như thế nào?Đỗi chỗ ngồi ! Đổi chỗ ngồi!

“Em về viết 3000 chữkiểm điểm cho tôi, chuyện này chúng ta sẽ quên đi!”

A………………….

Hai mắt trắng dã, cằmnhư muốn rơi xuống đất

Sao có thể như vậy!!

Làm sao có thể, làm saocó thể……………………..

(*): Người câm điếc ănhoàng liên: Hoàng liên là một loại quả rất đắng, người câm điếc ăn phải hoàngliên cũng không thể lên tiếng phản ánh, ý câu này chỉ người có nỗi khổ tronglòng nhưng không thể nói được

“Xem kìa……………….là cô ta,thật không biết xấu hổ, diện mạo xấu xí như vậy còn dám quấn lấy Kim Ánh Minhvà Mông Thái Nhất”

Cả đêm viết kiểm điểm,mang theo 2 con mắt thâm quầng đi học, buổi sáng lại còn bị các bạn học chỉ trỏnói tới nói lui . Tất cả bạn học đều ngưỡng mộ hai vị ngồi gần tôi, một vị nghenói là xuất thân từ “tứ đại gia tộc” nổi tiếng của Hayakawa, một vị khác lại làđại thiếu gia thừa kế gia tộc hắc đạo (*hắc đạo: xã hội đen)

“Hi! Chào …………….buổisáng tốt lành………..ha ha……………..” Tôi một đầu đầy mồ hôi lạnh, run rẩy buông túixách xuống, ngồi vào chỗ của mình

Tôi cảm thấy ngay cả hítthở cũng khó khăn

May mắn cô đã ngay lậptức đến giải cứu tôi, nhưng suốt cả buổi sáng tôi luôn có cảm giác thân mìnhđang phải chịu một áp lực rất lớn

“Được rồi, buổi chiềuhôm nay như thường lệ sẽ được nghỉ,tôi hi vọng mọi người có thể nắm bắt thờigian học tập thật tốt” Cô Trầm vừa nói xong đã vội vàng rời khỏi lớp, có phảicô cũng muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này?

“Hắc hắc hắc hắc………………”

Một trận cười khiến lòngtôi xót xa bùi ngùi đột nhiên vang lên, tiếng cười kia giống như là từ Địa ngụctruyền tới. Lòng tôi kinh sợ dựng cả tóc gáy

Má ơi!!!!Quỷ!!!!

Chỉ thấy Mông Thái Nhấtmang theo gương mặt sưng phù giống hệt đầu heo, hai con ngươi trừng lớn dò xétKim Ánh Minh. Đôi mắt của hắn bị sưng nên trở thành một con mắt nhỏ một con mắtlớn, bên mắt trai còn bị bầm xanh một khối lớn! Má phải sưng phù còn cao hơn sovới má trái nhìn qua cứ như hắn đang ngâm một quả cam ở trong miệng! Khủng bốnhất là, hắn còn bày ra một khuôn mặt cực kì âm hiểm, nên kết quả càng thêmkhủng bố!

“Hắc hắc hắchắc…………….Kim Ánh Minh…………..Cậu dám đắc tội tôi! Nói cho cậu biết, cậu nhớ kĩcho tôi, tôi sẽ đem bản mặt xinh đẹp của cậu đánh thành mặt heo……………….”

“Đừng…………..”

Tôi cũng không biết đầumình có bị thần kinh không, cư nhiên ngay tại nơi sóng gào gió nổi như thế này,lại đi giơ tay , bật ra một chữ như vậy! Bạn học trong lớp cũng bị hànhđộng khó tin này của tôi làm cho sợ tới mức phải hít sâu vào một hơi

Ô ô ô ô……………….. lời nóinày của tôi cũng không thể thu hồi lại được!! Cái chữ này vừa ra khỏi miệng đãkhiến cho tôi lập tức liền hối hận. Muốn rút lại thì đã quá muộn rồi!

“Sẻ con! Cô bị thần kinha! Đừng cái gì mà đừng!”

Mông Thái Nhất cực kìkhó chịu cắt ngang lời tôi, hướng vào đầu tôi vỗ một cái



“Tôi tôi……….tôi…….” Đauquá, ôi! Đầu tôi

“Tôi tôi tôi, tôi cáiđầu cô, lần sau cô còn dám cắt lời tôi thì……………”

“Kim Ánh Minh!”

“Tôi nói rồi không đượcphép cắt lời tôi!” Mông Thái Nhất hung dữ quay đầu, nhìn thấy người tới lập tứcđã thay đổi sắc mặt, ánh mắt còn là ra vẻ vô tội “Tử Lôi!”

Là nàng!? Là nữ sinh bịquấy rối ở trên xe điện, sau khi rời phòng giám thị vẫn đi theo Kim Ánh Minh,nàng và Mông Thái Nhất hình như là đã quen từ trước, nhưng mà……………..

“Mông Thái Nhất , tránhra! Tôi không phải đến tìm cậu!”

“Cậu không tìm tôi thìtìm ai?” Mông Thái Nhất xem ra rất không vui , luôn luôn đứng cạnh nhảy nhảynhư con ếch

“Cô có thể tránh đườngra một chút được không?” Nàng nhìn chằm chằm tôi, mặc dù có ý là muốn hỏi nhưngthái độ lại khó chịu vô cùng

Tôi còn chưa kịp phảnứng , đã bị một vị nữ sinh cơ bắp đứng bên cạnh lôi ra khỏi chỗ ngồi. Nàng cóvẻ như muốn kiếm chuyện…………Giác quan thứ sau lại một lần nữa báo động cho tôilà có bão sắp đến.

“Cái gì! Cậu sao lại chỉtìm đến con chuột chết kia!” Mông Thái Nhất còn đắm chìm trong vui sướng, lạiphát hiện ra Tử Lôi hiện tại cũng không phải là hướng về hắn

“Anh nói ai là chuột!”

“Kim Ánh Minh là conchuột thối!”

“Mông Thái Nhất! Anh câmmiệng lại cho tôi!”

“Tử Lôi! Không ngờ cậulại như vậy……………” Mông Thái Nhất tổn thương nhìn Tử Lôi ngay cả một cái liếcmắt cũng không giành cho hắn, còn Kim Ánh Minh lại có vẻ như hoàn toàn khôngcảm nhận được những dao động chung quanh, vẫn ung dung nhắm mắt nghe nhạc

Tôi không thể không thừanhận trong những nữ sinh mà tôi gặp qua thì Tử Lôi đây đúng là nữ sinh can đảmnhất, dám cố tình liều chết gây sự với Mông Thái Nhất

“Chủ nhất tuần sau làsinh nhật của tôi, nhà tôi sẽ mở Party, hi vọng cậu có thể đến tham gia!” Nóixong nàng lại đưa ra một tấm thiệp hồng đặt thật mạnh lên bàn của Kim ÁnhMinh

Phương thức trực tiếpbày tỏ thật tốt, tôi ở trong lòng chợt hô lên một tiếng, đây cũng có thể coinhư là một lời tỏ tình

Kim Ánh Minh rốt cuộccũng có phản ứng, mở mắt nhìn Tử Lôi. Ách, tôi không có nhìn lầm chứ, sao tôicó cảm giác như hắn vừa mới tỉnh dậy vậy

“Tử Lôi!! Không cho phépmời hắn!!!!!” Mông Thái Nhất tức giận gần như phát điên , ra sức nắm tóc mình

“Cậu có đi hay không?”

“Hả?” Xem ra là hắn vẫnchưa tỉnh ngủ, hắn…..,tôi thực bó tay!!

“Tôi nói hắn là đầu gỗ,chuột……………Cậu xem, cậu xem, ha ha ha…………..” Mông Thái Nhất cực kì đắc ý vớiphát hiện của chính mình

“Mông Thái Nhất, anh câmmiệng cho tôi, không liên quan đến chuyện của anh, cút ngay cho tôi…………..” Lầnđầu tiên nhìn thấy nữ sinh dám đối xử với Mông Thái Nhất như vậy, mọi người ởđây đều phải hít vào một lượng khí lớn

“Cậu mắng tôi, hơn nữalà vì con chuột chết này, cậu đã quên thời điểm câu hôn tôi trước đây…………”

“Chát………” Cả lớp im lặngtrong giây lát

Tất cả mọi người đềubiến thành người gỗ (*nguyên văn: mộc đầu nhân), chỉ có Mông Thái Nhất biểu đạtvẻ mặt không rõ là phẫn nộ hay bi thương mà tôi chưa từng gặp qua, năm dấu ngóntay hồng hồng rõ ràng hiện lên trên khuôn mặt co quắp

Tử Lôi ngây người, tayvẫn còn đặt giữa không trung

Ánh mắt Kim Ánh Minh lúcnày cũng bắt đầu xuất hiện tia nhìn sắc bén, song cuối cùng lại thanh tĩnh ,minh bạch trở lại

Nữa phần sau, Tử Lôi táinhợt cả mặt, lao ra phòng học cũng không quay đầu lại. Các bạn học xem kịchcũng lập tức trở “con mồi yếu ót” sợ hãi hắn trút giận lên thân mình. Mông TháiNhất lại nhìn không rõ khóc hay cười, Kim Ánh Minh thì tỏ ra không có gì sợhãi, còn tôi ngay cả thở cũng không dám thở

Mông Thái Nhất ngàythường tràn ngập anh hùng hào khí, giờ phút này ánh sáng trong mắt chỉ lập lèyếu ớt, làm cho tôi cảm thấy hắn thật giống như một đứa con nít bị bỏ rơi

Làm sao đây? Làm saođây? “Bermunda” cho tới bây giờ vẫn chưa bình lặng làm tôi hít thở không thông



“Kim Ánh Minh! Cậu nhớkỹ cho tôi!!”

Mông Thái Nhất cũngkhông có làm gì khác, chỉ bỏ lại những lời này rồi chạy ra khỏi phòng học

“Tôi……….tôi giúp hắn đưatúi xách” Tôi thật cẩn thận nhìn nhìn Kim Ánh Minh liếc mắt một cái, không hiểutại sao chính mình lại thừa thải giải thích rồi cầm lấy túi xách của Mông TháiNhất đặt trên bàn học đuổi theo

“Mông Thái Nhất!”

Tôi không nhớ rõ mình đãđi qua mấy con phố, đeo trên vai hai cái túi xách làm cho tôi muốn không thởnổi , lảo đảo lảo đảo đi theo phía sau Mông Thái Nhất, càng ngày tôi lại càngkhông đuổi kịp tốc độ của hắn………………Trời đã chuyển tối, đèn đường cùng đèn củacác cửa hàng đủ màu sắc sáng lên, gió nhè nhẹ thổi thật thoải mái, đáng tiếc làở tình huống hiện tại tôi chỉ có thể dùng hai chữ “chật vật” để hình dung

“Mông Thái Nhất” Dù rằngtôi biết có gọi , anh cũng không phản ứng nhưng đối với anh tôi cũng có mộtchút hi vọng nhỏ, dù sao tôi chỉ muốn đưa túi xách cho anh a……………..

“A……….đau quá!” Cái tênMông Thái Nhất này tự dưng lại ngừng bước, khiến cho một đứa chuyên tâm đuổitheo bước chân của hắn đụng vào sau lưng, cứng quá……………..

“Sẻ con! Cô sao lại đitheo tôi??”

Mông Thái Nhất cư nhiênlộ ra một biểu tình rất kì quái, tôi khóc không ra nước mắt, tôi theo sau hắnnãy giờ đã 4 tiếng mà đến bây giờ hắn mới phát hiện ra tôi!!

“Tôi tôi……tôicòn…………..phải trả túi xách” Thật ra, tôi cũng hiểu được túi xách này ngày maihắn cũng có thể lấy lại a, dù sao hắn cũng không làm bài tập

“Tôitôi…………….haha………….tôi tôi………….Cô không biết cách nói chuyện thật tốt sao?”

Tên đáng chết này, ngangnhiên dám cười đùa trên nỗi đau khổ của người khác, tôi tốt xấu thì cũng coinhư……………..

“Mông Thái Nhất!” Mộtgiọng nói xa lạ cắt ngang lời tôi muốn nói

“Ai kêu ông, không biếttâm tình của bổn đại gia hôm nay không tốt sao?” Mông Thái Nhất không kiên nhẫnquay đầu, nhìn lại người phía sau sững sốt “Là ông”

Là ai?Tôi theo ánh mắtcủa Mông Thái Nhất nhìn qua, trời ạ! Không biết từ khi nào xung quanh chúng tôiđã bị bao vây bởi một vài kẻ xấu. Mà người Mông Thái Nhất đang nói chuyện lạivừa vặn đứng ngay chỗ tối tăm, khiến tôi không thể nhìn rõ diện mạo của hắn

“Đúng vậy , là tôi.Chuyện lần trước tôi nói, cậu thấy thế nào?”

“Vẫn là câu nói cũ,chuyện của mình tự mình xử lý, không cần ông quan tâm”

“A, phải không?” Âm điệugiọng nói kia có chút đề cao “Nhưng mà tôi nghe nói chuyện hôm nay cậu xử lý cóvẻ không tốt thì phải?”

“Mắc mớ gì ông! Vừa vặnhôm này ông đây khó chịu, muốn tìm người trút giận” Mông Thái Nhất có chút thẹnquá hóa giận, một tay đẩy tôi sang một bên, sau đó họ quyên đánh vào một ngườigần hắn nhất

“Sẻ con, cô đem túi xáchcủa tôi ngoan ngoãn đứng ở góc tường xem đi, đừng là hỏng đại sự của bổn đạigia” Ách…………….Trời ạ! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật việc thật .Ngoại trừ việc ôm chặc túi xách lui vào một góc tường phát run, tôi cũng khôngthể làm cái gì. Mông Thái Nhất tuy rằng miệng có hơi độc một chút, nhưng cũngkhông đáng bị chết dưới tay một đám người!

“Thế nào, sẻ con, tôirất lợi hại phải không!” Mông Thái Nhất nhanh gọn hạ vài người ngã xuống đất,đối với người cuối cùng vẫn muốn đứng lên đã bị hắn hung hăng thưởng cho mộtcước

Xem ra tất cả lo lắngcủa tôi là quá dư thưa, nhìn hắn đáng người thật đáng sợ,so với cái cách bìnhthường hắn hay đánh tôi đúng là hạ thủ lưu tình (*giơ cao đánh khẽ)

“Anh………….anh……………” Tôikinh hoảng chỉ về phía sau Mông Thái Nhất, trời ạ, từ phía sau đông nghìn nghịtđang chạy đến hơn 10 người, đám người này thật giống như đám gián, đánh mãi vẫnđánh không xong

Mông Thái Nhất theo taytôi nhìn lại, sau đó lại không hề để ý nói “Không sao………….”

Không phải chứ? Nhiềunhư vậy hắn cũng có thể đánh? Trong lòng tôi có chút bội phục còn người anhhùng hào kiệt này

“Chạy mau a!” Mông TháiNhất một tay nắm lấy tay tôi, chạy thục mạng về phía trước.Không phải chứ?

�fn@z�v5px; font-style: normal; font-variant: normal; font-weight: normal; letter-spacing: normal; line-height: 20px; orphans: auto; text-align: start; text-indent: 0px; text-transform: none; white-space: normal; widows: auto; word-spacing: 0px; -webkit-text-size-adjust: auto; -webkit-text-stroke-width: 0px; background-color: rgb(255, 255, 255); display: inline !important; float: none;">. . . . . .

Một bóng người từ táng cây không xa đu xuống, nữ sinh nhíu mắt nhìn kỹ hắn, nhưng lại ko thấy rõ diện mạo của người

“Có lẽ vậy!”

. . . . . .

Trong mỗi câu chuyện cổ tích cũng có một đôi giày thủy tinh, là đại diện cho hạnh phúc,nó đang chờ đợi một ngày nào đó chủ nhân sẽ tìm được mình ——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chim Sẻ Ban Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook