Quyển 2 - Chương 7
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
Lời nói kế tiếp của ViệtMỹ một chữ tôi cũng chưa nghe, tôi chỉ nghe được………….
Mông Thái Nhất luôn ởcông viên chờ tôi?
Hắn thật sự đã đợi chođến mười hai giờ?
Nhưng………..nhưng chínhmiệng tên kia luôn nói không phải, chẳng lẽ chuyện hắn bị cảm buổi sáng cũng vìnguyên nhân này?!
“Các người tìm người?Hay ghi danh?”
Lúc tôi lấy lại tinhthần, đã đên cửa phòng trước cầu thang
“Thượng Hà Hi!?” Tôingạc nhiên lên tiếng
“Nếu là tìm người, xinnói tên cho tôi biết, nếu đến ghi danh, cũng xin nói tên” Nàng tựa hồ không đểý đến chúng tôi đang nhìn nàng ngẩn người
“Ừ, ghi ghi…………..danh!”Việt Mỹ kéo tôi ngồi xuống
“Cô quen cô ta?” Việt Mỹthừa dịp Thượng Hà Hi xoay người lặng lẽ cúi đầu hỏi tôi
“Ách…………gặp, gặp qua mộtlần” Tôi vội vàng vùi đầu ghi ghi
“Việt Mỹ, Ma Thu Thu,hoan ngênh các bạn gia nhập hội thiên văn. Thứ tư tuần sau lúc 8 giờ tối làcuộc họp trao đổi lần đầu của hội, nhớ phải xem kỹ bảng thông báo”
“Như vậy là xong sao?”Việt Mỹ hỏi ra thắc mắc của tôi. Thì ra vào hội lại dễ dàng như vậy, tôi còntưởng phải thông qua một cuộc thi thật khó nữa chứ
“Nếu không cô nghĩ thế nào?” Thượng Hà Hi ngẩng đầu nhìn chúng tôi “Hứng thù là yêu cầu duy nhấtđể gia nhập hội thiên văn. Nếu như đã không có hứng thú, thì ánh trăng và ngôisao cũng không có cái gì khác biệt, không phải sao?”
“…………………….”
“Ừ, chúng tôi………..cuộchọp tuần sau của hội chúng tôi…………sẽ đến đúng giờ……….” Tôi hết sức xấu hổ cùngViệt Mỹ cùng nhau chạy trối chết
“Thật đáng tiếc, khôngthấy Hà Ảnh Nguyệt…………..”
“A?” Lời nói đột nhiênthót lên của Việt Mỹ làm cho tôi không rõ ý nghĩ của nàng
“Chính là hội trưởng HàẢNh Nguyệt” Việt Mỹ nắm lấy tay tôi “Cô ấy là biểu tượng phẩm chất củaHayakawa, chẳng những là người trong tứ đại gia tộc, nghe nói cô ta còn là mộtcô gái thiên tài, 16 tuổi đã được trao giải thưởng danh giá nhất của sở thiênvăn quốc gia. Hơn nữa, nghe nói ở cùng cô ấy nhưng cảm thấy được gió xuân,trường học có rất nhiều nam sinh thầm mến cô ta……………….”
Tứ đại gia tộc?! Cô gáithiên tài??!!Tôi đột nhiên nhớ lại câu chuyện “Kim Hà Bắc Thượng” mà Bắc ThầnTinh đã từng đề cập. 16 tuổi đã nhận được giải thưởng danh giá nhất của sởthiên văn quốc gia. Thật là lợi hại a!
“Ma Thu Thu, cái hộithiên văn quái quỷ kia thật sự là họp lúc 8 giờ tối?” Mông Thái Nhât rất khôngtín nhiệm tìm tôi xác định một lần nữa
“Làm sao lại họp lúc 8giờ tôi a, buổi tối tôi rất bận. Cái hội chuột gia nhập thật kì quái, ban ngàykhông họp, lại chờ đến tối mới họp?”
Gạt người, tôi ở tronglòng nho nhỏ phản bác hắn. Rõ ràng lão nhân gia như hắn bởi vì vấn đề mặt mũicó chết cũng không nguyện ý cùng Kim Ánh Minh tham gia một hội
“Quên đi, Sẻ con, tôi sẽkhông dạy cô nên như thế nào theo dõi chuột chết kia nữa, đối với cô mà nói đócũng là một khó khăn lớn, nhưng vì thắng lợi của chúng ta, ngày đó cô nhất phảithề sống chết theo dõi đến cùng, biết không?”
Mông Thái Nhất vừa vỗlên bả vai gầy yếu của tôi, lại tỏ ra hiên ngang lẫm liệt như là đưatôi đi tra khảo!!
“Mông…………..Mông TháiNhất, tôi không………….không thể , không tham gia……………” Tôi cố gắng phản kháng lầncuối, không biết vì sao, trong lòng tôi luôn hoang mang rối loạn
“Cô thử xem xem……………”Hắn giơ nắm tay lên, để cho tôi đem lời nói nuốt trở về
Trời ơi! Tại sao lại cốtình cho tôi gặp phải cái tên Ma Vương ngang tàng này!!
Thời gian luôn là mộtthứ rất kì lạ, nếu như bạn muốn nó ngắn lại thì nó lại cố tình dài ra, mà tôilại không muốn chờ đợi thứ tư đến, thế nhưng nháy mắt cái ngày tôi không muốnchờ đã đến
Vì chờ đợi Việt Mỹ, nênchúng tôi đến địa điểm hoạt động, ngọn núi phía sau trường , có hơi trễ mộtchút
Nhân lực hội thiên vănquả thật rất lớn, chỉ một đỉnh núi nho nhỏ đã bị mấy chục người vây quanh, ainấy cũng hưng phấn bàn luận chuyện tình rôm rả, rất giống với buổi giao lưu họpmặt. Đứng trên đỉnh núi xa xa nhìn lại, toàn bộ trường học đều được thu lạitrong đáyi mắt, lấp loáng ánh đèn mỹ lệ động lòng người, bầu trời đầy sao giaohòa cùng ánh sáng của ngọn hải đăng ,giống như chiếc hộp bảo thạch của nữ thần,chúng phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người!
“Mọi người chú ý!” Giọngnói của Thượng Hà Hi làm cho đám người náo nhiệt an tĩnh trở lại
“Tôi là hội phó hộithiên văn, Thượng Hà Hi, hôm nay là “quan tinh hội” đầu tiên trong học kì này .Mỗi . Ở mỗi bệ kính viễn vọng sẽ có một vị học trưởng phụ trách giải thích , vàgiảng dạy một vài kiến thức. Các bạn hội viên mới có thể tùy ý đi xem từng cáikính viễn vọng”
Thượng Hà Hi vừa tuyênbố xong, mọi người ở bên dưới bắt đầu di chuyển
“Việt Mỹ!” Tôi theo bảnnăng trở về chỗ cũ, đã không thấy Việt Mỹ…………..nhón chân nhìn một chút có vẻtốt hơn………….
A? Kia không phải là TỬLôi sao? Nàng cũng tham gia hội thiên văn! Tò mò tôi đem kính viễn vọng hướngvề phía Tử Lôi, có chút kì quái
“Tử Lôi, kia không phảilà con nhỏ ở cạnh Mông Thái Nhất sao?”
“Tôi………..”
“Trông nom Mông TháiNhất đi, không có việc gì đừng làm phiền đến tôi” Tử Lôi cau mày nhìn tôi
“Được……….được………..”
“Tôi không đánh cô,không có việc gì thì đừng bày ra bộ dạng tiểu tức phụ , nhìn thật chướng mắt”Tử Lôi liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cùng bạn bè rời đi (*tiểu tức phụ: ngườinhút nhát hay run sợ)
Ô ô ô ô, tôi trêu chọcai………………
Trực giác của tôi vẫnđúng, tham gia cái hội này không phải là chuyện tốt gì a, trăm ngàn lần đừng đểtôi lạc mất Việt Mỹ! Tôi lấy điện thoại cầm tay ra đi xung quanh tìm tín hiệu.Ôô ô ô……….vẫn không có, tôi chán nãn ngồi chồm hổm trên mặt đất
“Minh, khoảng thời giannày, dì rất không liên tâm, cậu biết không………….”
Một giọng nói thật dìudàng a, người nói chuyện nhất định nhìn cũng rất được. Tôi theo bản năng nhìnnhìn xung quanh, đã tìm thấy được người
“Còn nhớ chuyện sao vàánh trăng không? Có đôi khi an tâm làm một ánh trăng, cũng là một chuyện rấttốt……….”
“……………….”
“Ai………..tôi ủng hộ quyếtđịnh của cậu, nên không thể bỏ dở giữa chừng…………mẹ cậu gần đây đã muốn tôi nóicho dì ấy, cậu dạo này vẫn ở hội thiên văn………….”
Người như từ trong tranhđi ra, khuôn mắt mở to trong suốt dịu dàng nhìn về phía trước
Nàng đang nói chuyện vớiai? Cảm giác thật kì quái, tôi cuối cùng cũng không cản được lòng hiếu kì,ngóng cổ nhìn vào một cái bóng lưng không quen
“Nguyệt! cám ơn!” Ngườikia ngẩng đầu, dưới ánh trăng sáng rực, hắn cư nhiên lại đang cười, nụ cười cóchút kì quái của một đứa trẻ con làm nũng , là Kim Ánh Minh, “đầu gỗ” ngồicùng bàn!! Hắn tựa vào thân cây, cầm lấy tay nàng
Nguyệt? Nàng chính làNguyệt?
“Nguyệt nói có chútkhông thoải mái nên về trước, đem Kim Ánh Minh gởi ở đây”
“Tôi biết chỉ có Nguyệtmới trị được hắn.”
……………….
Bíp……bíp………….. Kim ÁnhMinh lấy ra di động của mình
“A lô……………Nguyệt?Được……..Ừ………….tôi tới đây”
…………………
“Thật đáng tiếc, không cóHà Ảnh Nguyệt”
“A?”
“Chính là hội trýởng HàẢNh Nguyệt” Việt Mỹ nắm lấy tay tôi “Cô ấy là biểu tượng phẩm chất củaHayakawa, chẳng những là ngýời trong tứ đại gia tộc, nghe nói cô ta còn là mộtcô gái thiên tài, 16 tuổi đã đýợc trao giải thýởng danh giá nhất của sở thiênvăn quốc gia. Hõn nữa, nghe nói ở cùng cô ấy nhýng cảm thấy đýợc gió xuân,trýờng học có rất nhiều nam sinh thầm mến cô ta……………….”
Thì ra nàng chính làNguyệt! Hà Ảnh Nguyệt!
Là cô gái thiên tài kia!Là cô gái nắm tay Kim Ánh Minh tôi nhìn thấy ở công viên!
Dưới ánh trăng Kim ÁnhMinh lười biếng đem đầu tựa vào vai Hà Ảnh Nguyệt, vẻ lạnh lùng của hắn đều đãbị Hà Ảnh Nguyệt hòa tan, chỉ còn lại sự dịu dàng , ngây thơ
Bức họa đẹp quá, làm chobất cứ ai cũng không dám làm vỡ mỹ cảnh tốt đẹp này, càng khiến cho tôi cảmthấy mình thật thấp kém….Không biết đã qua bao lâu, tôi đắm chìm trong suy nghĩcủa mình, xung quanh trở nên thật im lặng
“Chân không đau chứ?” HàẢnh Nguyệt đã đi mất, chỉ còn Kim Ánh Minh. Hắn đang nói chuyện với ai?
“Thật ngốc……………sẽ khôngnhìn thấy ánh trăng…………” Hắn lầm bầm lầu bầu, như là đang hướng về ai nóichuyện. Khuôn mặt không biểu tình kia lại chuyển về hướng tôi đang đứng
“Tôi tôi……….tôi thamgia………hội, tôi không không phải….cố ý cố ý………tôi tìm……….tìm Việt Mỹ………….”
“Ừ…………”
“A?” Hắn cư nhiên nhanhnhư vậy đã trả lời vấn đề của tôi, câu “ừ” hồi nãy có nghĩ là hắn không ngạisao? Tôi nhìn hắn.
“Có ánh trăng thì sẽkhông có sao sao?”
Thật sự đây là Kim ÁnhMinh sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn nói ra một câu dài như vậy! Cảmgiác đêm nay hắn so với bình thường thật khác biệt, nhưng lời nói kia lại cóchút kì quái
“Ừ………ừ…………” Tôi vẫn nhớrõ lúc học tiểu học, thầy có nói qua
“Vì sao?” Hắn dùng biểutình khó hiểu nhìn tôi
“Nguyên nguyênnhân…………..là vì ánh trăng………….ánh trăng quá……………quá……….quá sáng………” Trong sáchnói là như vậy a, hình như chính là như vậy, tôi chỉ nhớ….được mỗi cái nguyênnhân thích hợp nhất này
“Ánh trăng quásáng………….nên………….sao không thể nhìn thấy” Hắn có vẻ đã hiểu ý tôi
“Sao ……..không thể so với…….ánhtrăng a”
“ừ”
Kim Ánh Minh nghe đượccâu trả lời của tôi, đột nhiên trầm mặc, tựa như tự hỏi cái gì. Biểu tình nhưvậy, so với lúc bình thường của hắn , tựa hồ khiến tôi cảm thấy càng xaxôi…………….
“Ma Thu Thu! ThuThu!………….”
Là Việt Mỹ! Tôi nhìn thấyViệt Mỹ sốt ruột chạy đến gần “Cô không sao chứ, sao lại ngồi một mình ở đây?”
“Không…….không……….” KimÁnh Minh không biết từ khi nào đã đi mất. Tôi định nói cho nàng biết nhữngchuyện vừa xảy ra, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào
“Tôi biết rồi, cô tìmtôi gấp gáp, nên lạc đường đúng không? Không sao, cô phải cẩn thận, cô xem, tayrất lạnh a”
“Ừ…………”
Câu chuyện của Hà ẢnhNguyệt và Kim Ánh Minh vừa rồi đối với tôi cũng chỉ như một giấc mộng kìquái………..bản thân mình cũng lẩn quẩn trong mộng không đi ra được……………
“Bíp………bíp….bíp……..bíp”Vừa đi vào phòng, Mông Thái Nhất đã đoạt mệnh liên tục gọi tôi đi ra
“Ma Thu Thu…………….cô cóphải là đầu heo hay không lại không có phát hiện gì!” Mông Thái Nhất từ đầu daybên kia thổi râu trừng mắt, nếu tôi ở trước mặt hắn lúc này, chỉ sợ đã bị hắnhung hăn tẩn một trận
“Ừ……………” Tôi một chúttinh thần cũng không có, xoay quanh trong đầu là câu hỏi của Kim Ánh Minh
“Ê! Cô lên tinh thần mộtchút cho tôi! Tôi vẫn chưa nói muốn đánh cô” Mông Thái Nhất từ đầu dây bên kiabất mãn thét
“Mông………Thái Nhất………….”
“Cái gì, sẻ con”
“Không……không có gì”
“Cô! Nói cũng chỉ nóimột nửa, muốn chết a!!”
“…………Tôi muốn hỏi mộtchút……..anh anh………..có cho rằng, trăng sáng cùng sao trời không thể đồng thờixuất hiện……….xuất hiện không?”
“Cái gì mà trăng sáng?Cái gì sao?? Đầu heo của cô bị nước tưới vào à!! Tôi chỉ biết cái hội thiên vănkia là nơi quái quỷ!………..cô câm miệng nhìn xuống dưới cho tôi đi!!”
“Ha……hả?” Tôi nghỉ đếnchính mình đã nghe lầm, nhanh tay vén rèm cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, cái kẻđang nhe răng trợn mắt phía dưới không phải là Mông Thái Nhất thì còn ai vàođây?
“Cho cô thời gian 3phút, cô không xuống đây tôi sẽ hô to !”
“Đợi…..đợi chút………….”Tôi bị lời nói của Mông Thái Nhất làm cho sợ hãi đến mức muốn mất nửa cái mạng,hiện tại nếu hắn bị phát hiện, tôi nhất định phải chết “Sao………..thế nào………….”
“Cô mau nhảy xuống chotôi! 1, 2 ,3! Cô không nhảy, tôi la lên đây!”
“Được………….được……………chờchút” Tôi hít sâu một hơi, du sao cũng chỉ còn đường chết, lòng run run,hai mắt nhắm lại, tôi nhảy xuống từ ban công lầu hai
A…………..
Tôi nhắm mắt lại, tronglòng dùng sức thét chói tai, nhưng miệng lại gắt gao cắn chặt không dám hé răng
“Phịch…………….”
Tôi rơi vào một cái ômấm áp
“Cô là heo a! Sao lạinặng như vậy!!” Giọng nói của Mông Thái Nhất ở bên tai tôi vang lên “Mẹ nó! Mauđứng dậy cho tôi! Muốn đè chết tôi a!”
Không xong! Tôi vội vàngtừ trong lòng Mông Thái Nhất “đi” ra
“Đi” Mông Thái Nhấtkhông đợi tôi phản ứng đã đem tôi cùng hắn nhét vào taxi
Công viên Cẩm Tú? Tôinhìn vào nơi xe dừng ngây dại. Đây không phải là nơi hai ngày trước chúng tôiđã đến sao?
“Nhìn cái gì , ai bảo côhôm đó cho tôi leo cây, cô phải đền bù lại!!” Mông Thái NHất dùng lời lẽ nghiêmkhắc lôi kéo tôi đi về phía cửa của công viên
Không ngờ là vì lý donày, mà hắn nửa đêm lại liều chết đập cửa sổ tôi? Ô ô ô……………..tôi sao lại mệnhkhổ như vậy a
“A, tiểu muội muội, emkhông tình nguyện như vậy thì theo bọn anh đi” Một giọng nói xấu xa vang lênbên tai tôi
Tôi ngẩng đầu, thấy bốntên lưu manh màu tóc rực rõ đem chúng tôi vây chặt
Thảm! Lại gặp lưu manh!Trong lòng tôi phát lạnh! Tôi và Mông Thái Nhất ở cùng một chỗ sao lại hay gặpphải những loại người như thế a!
Mau! Chạy mau đi! Tôilại nhớ về chuyện lần trước
“Các người thật to gan,cũng dám chắn đường bổn đại gia!”Giọng nói không kiên nhẫn của Mông Thái Nhấtvang lên
“Mày là ai! Không muốnchết thì cút cho tao!”
“Cái gì?! Mày dám hỏiMông Thái Nhất tao đây là thứ gì sao? Chán sống à!!”
“Mông Thái Nhất?” Tênlưu manh nghe đến cái tên chần chờ một chút
“Hắn không phải là cóliên quan đến Mông gia chứ!!?” Một tên lưu manh nhỏ giọng nói
“Hừ! làm sao có thểtrùng hợp như vậy! Người họ Mông trong thiên hạ cũng rất nhiều!”
“Mau cút!” Mông TháiNhất kêu to
“Cút? Người nói ai cút?!Tiểu tử, mày muốn bọn tao giảng quy củ……………”
Lời nói của tên lưu manhvẫn chưa ra hết, nắm đấm Mông Thái Nhất đã bay qua!
Xong rồi, xong rồi, tôiđã có thể dự đoán hậu quả thảm cỡ nào, muốn lập tức chuồn đi, nhưng không biếttại sao chân vẫn đứng yên tại chỗ
” Đi………….” Tôi nghe đượcmột giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu
Mông Thái Nhất………….MôngThái Nhất…………Tuy rằng con người anh cũng không được tốt lắm, nhưng nếu bị loạnquyền đánh chết cũng không nên
“Nhỏ ngốc, cô có đi haykhông!”
Mông Thái Nhất?! Tôi vừanhấc đầu, nhìn thấy ba tên lưu manh ban nãy đều đã ngả xuống đất. Hắn………..từkhi nào lại trở nên lợi hại như vậy?
“Cẩn thận!!!!”
Tôi nhìn thấy một tênlưu manh trong đám lại đứng lên, cầm tảng đá đi đến. Tôi la to một tiếng hướngMông Thái Nhất xông vào, chúng tôi cùng nhau nặng nề ngã xuống mặt đất
Khi tôi mở to mắt tỉnhthì lại phát hiện, đầu Mông Thái Nhất hiển nhiên lại được đặt phía dưới bộ ngựccủa tôi!!!!!
“A!!!!!!!!!!!!!!”Tôi sợhãi từ trên người Mông Thái NHất leo xuống, Mông Thái Nhất bị cú ngã bất thìnhlình làm cho hoa đầu choáng báng, cái tên cầm tảng đá kia cũng bị cái cảnh nàylàm cho sợ ngây người
“Lưu………….lưu manh!!!”Tôi chỉ vào Mông Thái Nhất kêu to
“Ma Thu Thu! Cô nói ailà lưu manh!!” Mông Thái Nhất từ trên mặt đất ngồi dậy, xoa xoa cái đầu nhứckêu lên
“Tôi…..tôi nói hắn………”Tôi đột nhiên hồi phục tinh thần lại, ngón tay di dời về phía tảng đá trứngthối kia
Hành động của tôi tựa hồnhắc nhở “hắn” (*tên lưu manh), hắn đột nhiên tỉnh ráo lại,vội vàng cầm tảng đákia hướng về Mông Thái Nhát lao tới. Có lẽ hôm nay tôi thật bị suy thần(*thần xui xẻo) đeo bám, nên ngay cả những người bên cạnh tôi cũng sẽ gặp phảichuyện không may
Đáng thương thay cho tênlưu manh vẫn chưa đến được trước mặt Mông Thái Nhất , đã bị đôi chân nằm dàitrên mặt đất của tôi làm cho trượt ngã, hơn nữa đầu hắn còn bị chính tảng đáhắn đang cầm nện vào
“Ma Thu Thu, tôi rốtcuộc cũng hiểu được chuyện không hay ho cô vừa nói là chuyện gì!” Mông TháiNhất và tôi hai mặt nhìn nhau, lòng có chút xúc động nói
“Đều………….đều tại anh………”Tôi ủy khuất giải bày
“Trách tôi? Cô muốn chếta! Có phải tôi muốn đánh nhau đâu, gần đây bọn đàn em của tên lão Hoa luôn tìmđến tôi gây rối!” Mông Thái Nhất hướng về phía tôi oang oang nói “Ngày sinhnhật, tôi còn bị cô cho leo cây………..”
A? Tôi nhìn khuôn mặttức giận đến đỏ hồng của Mông Thái Nhất, chẳng lẽ hôm đó là sinh nhật nênhắn mới dẫn tôi ra công viên sao? (Rin: rõ khổ bạn này, người ta ngượng thì bạnta lại nghĩ người ta tức giận)
“A…………thật xinlỗi…………..”
“Quên đi” Mông Thái Nhấttức giận nói “Một chút tâm tình cũng không có, đưa cô về nhà!”
Sáng ngày thứ hai , maymắn mẹ không phát hiện chuyện tôi chuồn đi. Nhưng không biết vì sao, Kim ÁnhMinh lại không xuất hiện. Cái câu hỏi kia giống như một lời nguyền rủa khiếntôi không thể thoát thân được, cứ ngây ngốc mãi cho đến lúc tan học
Đột nhiên nhớ đến haingày nay đều bị rắc rối làm cho thất điên báo đảo , đã lâu không đi thăm Linh,qua loa bỏ qua vài câu không buông tha của Mông Thái NHất, tôi liền hướng vềbãi đổ xe mà đi
Cửa chỉ khép hờ, tôilặng lẽ đẩy cửa đi vào
A, là Kim Ánh Minh. Mộtngày hôm nay hắn không đi học, không ngờ hắn lại ở bên trong
Không biết tại sao, độtnhiên phát hiện ra chuyện này lòng tôi thật cao hứng. Tôi đang định mở miệnggọi hắn thì lại thấy một bóng người khác
“Nó thật đángyêu…………Minh, cậu khi nào thì phát hiện ra nó?” Hà Ảnh Nguyệt vui vẻ đem Linh ômvào ngực, cẩn thận nựng
“Lúc trước…………một bạnhọc…………..” (*hiểu là: lúc trước nhờ vào một bạn học (=.=”) => ta mà ở trongtruyện chắc có thể đi làm người phiên dịch cho bạn Minh òi)
“Nó tên là gì?”
“Linh…………..”
Hà Ảnh Nguyệt nghe đếncái tên thân thể chợt cứng đờ, sau đó mới thở dài một hơi xoa xoa bả vai KimÁnh Minh
“Đợi chút…………” Kim ÁnhMinh đột nhiên nhớ đến cái gì, từ đống đồ vật tìm kiếm một chút. Đột nhiên hắnlấy ra một tấm ván gỗ, thật cẩn thận mở, đưa nó trước mặt Hà Ảnh Nguyệt
“Cho tôi?” Hà Ảnh Nguyệtcó chút kinh ngạc, buông Linh trong lòng ra, cẩn thận nhận lấy
“Thật đẹp…………” Tôi nhìnthấy Hà Ảnh Nguyệt cầm bức tranh kia lên
Là bức tranh đó, chínhlà bức tranh cô gái dịu dàng cúi đầu vuốt ve Linh tựa hồ giống tôi vẫn chưaxong kia
“Minh , cảm ơn cậu. Bứctranh này của cậu là thời điểm lần đầu tiên tôi và Linh gặp nhau sao?” Hà ẢnhNguyệt tươi cười dịu dàng đến mức khiến tôi muốn rơi lệ
“Ừ……………….”
“Tôi muốn đem Linh vềnhà, nó cần được chăm sóc”
“Tôi có thể chăm sóc nó,Nguyệt”
“Minh, nhưng mà tôi thậtsự thích nó, có được không?”
Đừng………..đừng………….vancầu anh, đừng đáp ứng nàng………………
Lòng đột nhiên chuaxót……………làm tôi sợ hãi có chút không thở nổi
“Ừ………………”
Trong hốc mắt đột nhiênlọt vào một thứ…………trời mưa sao?
Một vài giọt mưa hắc vàotrong ánh mắt…………rơi xuống đáy lòng tôi…………….
Khiến tôi không thể nhìnthấy rõ mặt bọn họ…………..
Rõ ràng chỉ có một bứctường cách vách, nhưng đối với anh lại cảm thấy thật xa xôi. Khiến cho tôi ngaycả dũng khí đứng ở đây cũng không có, chạy trối chết
Ma Thu Thu, mày hi vọngcái gì…………
Mày thật ngốc, thậtngốc……………….
Kim Ánh Minh sẽ vẽ màysao? Người trong bức tranh của hắn cho đến bây giờ cũng chỉ có Hà Ảnh Nguyệt,Linh cũng không thuộc về mày, cũng không phải là của mày a………………..
Mông Thái Nhất luôn ởcông viên chờ tôi?
Hắn thật sự đã đợi chođến mười hai giờ?
Nhưng………..nhưng chínhmiệng tên kia luôn nói không phải, chẳng lẽ chuyện hắn bị cảm buổi sáng cũng vìnguyên nhân này?!
“Các người tìm người?Hay ghi danh?”
Lúc tôi lấy lại tinhthần, đã đên cửa phòng trước cầu thang
“Thượng Hà Hi!?” Tôingạc nhiên lên tiếng
“Nếu là tìm người, xinnói tên cho tôi biết, nếu đến ghi danh, cũng xin nói tên” Nàng tựa hồ không đểý đến chúng tôi đang nhìn nàng ngẩn người
“Ừ, ghi ghi…………..danh!”Việt Mỹ kéo tôi ngồi xuống
“Cô quen cô ta?” Việt Mỹthừa dịp Thượng Hà Hi xoay người lặng lẽ cúi đầu hỏi tôi
“Ách…………gặp, gặp qua mộtlần” Tôi vội vàng vùi đầu ghi ghi
“Việt Mỹ, Ma Thu Thu,hoan ngênh các bạn gia nhập hội thiên văn. Thứ tư tuần sau lúc 8 giờ tối làcuộc họp trao đổi lần đầu của hội, nhớ phải xem kỹ bảng thông báo”
“Như vậy là xong sao?”Việt Mỹ hỏi ra thắc mắc của tôi. Thì ra vào hội lại dễ dàng như vậy, tôi còntưởng phải thông qua một cuộc thi thật khó nữa chứ
“Nếu không cô nghĩ thế nào?” Thượng Hà Hi ngẩng đầu nhìn chúng tôi “Hứng thù là yêu cầu duy nhấtđể gia nhập hội thiên văn. Nếu như đã không có hứng thú, thì ánh trăng và ngôisao cũng không có cái gì khác biệt, không phải sao?”
“…………………….”
“Ừ, chúng tôi………..cuộchọp tuần sau của hội chúng tôi…………sẽ đến đúng giờ……….” Tôi hết sức xấu hổ cùngViệt Mỹ cùng nhau chạy trối chết
“Thật đáng tiếc, khôngthấy Hà Ảnh Nguyệt…………..”
“A?” Lời nói đột nhiênthót lên của Việt Mỹ làm cho tôi không rõ ý nghĩ của nàng
“Chính là hội trưởng HàẢNh Nguyệt” Việt Mỹ nắm lấy tay tôi “Cô ấy là biểu tượng phẩm chất củaHayakawa, chẳng những là người trong tứ đại gia tộc, nghe nói cô ta còn là mộtcô gái thiên tài, 16 tuổi đã được trao giải thưởng danh giá nhất của sở thiênvăn quốc gia. Hơn nữa, nghe nói ở cùng cô ấy nhưng cảm thấy được gió xuân,trường học có rất nhiều nam sinh thầm mến cô ta……………….”
Tứ đại gia tộc?! Cô gáithiên tài??!!Tôi đột nhiên nhớ lại câu chuyện “Kim Hà Bắc Thượng” mà Bắc ThầnTinh đã từng đề cập. 16 tuổi đã nhận được giải thưởng danh giá nhất của sởthiên văn quốc gia. Thật là lợi hại a!
“Ma Thu Thu, cái hộithiên văn quái quỷ kia thật sự là họp lúc 8 giờ tối?” Mông Thái Nhât rất khôngtín nhiệm tìm tôi xác định một lần nữa
“Làm sao lại họp lúc 8giờ tôi a, buổi tối tôi rất bận. Cái hội chuột gia nhập thật kì quái, ban ngàykhông họp, lại chờ đến tối mới họp?”
Gạt người, tôi ở tronglòng nho nhỏ phản bác hắn. Rõ ràng lão nhân gia như hắn bởi vì vấn đề mặt mũicó chết cũng không nguyện ý cùng Kim Ánh Minh tham gia một hội
“Quên đi, Sẻ con, tôi sẽkhông dạy cô nên như thế nào theo dõi chuột chết kia nữa, đối với cô mà nói đócũng là một khó khăn lớn, nhưng vì thắng lợi của chúng ta, ngày đó cô nhất phảithề sống chết theo dõi đến cùng, biết không?”
Mông Thái Nhất vừa vỗlên bả vai gầy yếu của tôi, lại tỏ ra hiên ngang lẫm liệt như là đưatôi đi tra khảo!!
“Mông…………..Mông TháiNhất, tôi không………….không thể , không tham gia……………” Tôi cố gắng phản kháng lầncuối, không biết vì sao, trong lòng tôi luôn hoang mang rối loạn
“Cô thử xem xem……………”Hắn giơ nắm tay lên, để cho tôi đem lời nói nuốt trở về
Trời ơi! Tại sao lại cốtình cho tôi gặp phải cái tên Ma Vương ngang tàng này!!
Thời gian luôn là mộtthứ rất kì lạ, nếu như bạn muốn nó ngắn lại thì nó lại cố tình dài ra, mà tôilại không muốn chờ đợi thứ tư đến, thế nhưng nháy mắt cái ngày tôi không muốnchờ đã đến
Vì chờ đợi Việt Mỹ, nênchúng tôi đến địa điểm hoạt động, ngọn núi phía sau trường , có hơi trễ mộtchút
Nhân lực hội thiên vănquả thật rất lớn, chỉ một đỉnh núi nho nhỏ đã bị mấy chục người vây quanh, ainấy cũng hưng phấn bàn luận chuyện tình rôm rả, rất giống với buổi giao lưu họpmặt. Đứng trên đỉnh núi xa xa nhìn lại, toàn bộ trường học đều được thu lạitrong đáyi mắt, lấp loáng ánh đèn mỹ lệ động lòng người, bầu trời đầy sao giaohòa cùng ánh sáng của ngọn hải đăng ,giống như chiếc hộp bảo thạch của nữ thần,chúng phát ra ánh sáng lộng lẫy mê người!
“Mọi người chú ý!” Giọngnói của Thượng Hà Hi làm cho đám người náo nhiệt an tĩnh trở lại
“Tôi là hội phó hộithiên văn, Thượng Hà Hi, hôm nay là “quan tinh hội” đầu tiên trong học kì này .Mỗi . Ở mỗi bệ kính viễn vọng sẽ có một vị học trưởng phụ trách giải thích , vàgiảng dạy một vài kiến thức. Các bạn hội viên mới có thể tùy ý đi xem từng cáikính viễn vọng”
Thượng Hà Hi vừa tuyênbố xong, mọi người ở bên dưới bắt đầu di chuyển
“Việt Mỹ!” Tôi theo bảnnăng trở về chỗ cũ, đã không thấy Việt Mỹ…………..nhón chân nhìn một chút có vẻtốt hơn………….
A? Kia không phải là TỬLôi sao? Nàng cũng tham gia hội thiên văn! Tò mò tôi đem kính viễn vọng hướngvề phía Tử Lôi, có chút kì quái
“Tử Lôi, kia không phảilà con nhỏ ở cạnh Mông Thái Nhất sao?”
“Tôi………..”
“Trông nom Mông TháiNhất đi, không có việc gì đừng làm phiền đến tôi” Tử Lôi cau mày nhìn tôi
“Được……….được………..”
“Tôi không đánh cô,không có việc gì thì đừng bày ra bộ dạng tiểu tức phụ , nhìn thật chướng mắt”Tử Lôi liếc mắt nhìn tôi một cái rồi cùng bạn bè rời đi (*tiểu tức phụ: ngườinhút nhát hay run sợ)
Ô ô ô ô, tôi trêu chọcai………………
Trực giác của tôi vẫnđúng, tham gia cái hội này không phải là chuyện tốt gì a, trăm ngàn lần đừng đểtôi lạc mất Việt Mỹ! Tôi lấy điện thoại cầm tay ra đi xung quanh tìm tín hiệu.Ôô ô ô……….vẫn không có, tôi chán nãn ngồi chồm hổm trên mặt đất
“Minh, khoảng thời giannày, dì rất không liên tâm, cậu biết không………….”
Một giọng nói thật dìudàng a, người nói chuyện nhất định nhìn cũng rất được. Tôi theo bản năng nhìnnhìn xung quanh, đã tìm thấy được người
“Còn nhớ chuyện sao vàánh trăng không? Có đôi khi an tâm làm một ánh trăng, cũng là một chuyện rấttốt……….”
“……………….”
“Ai………..tôi ủng hộ quyếtđịnh của cậu, nên không thể bỏ dở giữa chừng…………mẹ cậu gần đây đã muốn tôi nóicho dì ấy, cậu dạo này vẫn ở hội thiên văn………….”
Người như từ trong tranhđi ra, khuôn mắt mở to trong suốt dịu dàng nhìn về phía trước
Nàng đang nói chuyện vớiai? Cảm giác thật kì quái, tôi cuối cùng cũng không cản được lòng hiếu kì,ngóng cổ nhìn vào một cái bóng lưng không quen
“Nguyệt! cám ơn!” Ngườikia ngẩng đầu, dưới ánh trăng sáng rực, hắn cư nhiên lại đang cười, nụ cười cóchút kì quái của một đứa trẻ con làm nũng , là Kim Ánh Minh, “đầu gỗ” ngồicùng bàn!! Hắn tựa vào thân cây, cầm lấy tay nàng
Nguyệt? Nàng chính làNguyệt?
“Nguyệt nói có chútkhông thoải mái nên về trước, đem Kim Ánh Minh gởi ở đây”
“Tôi biết chỉ có Nguyệtmới trị được hắn.”
……………….
Bíp……bíp………….. Kim ÁnhMinh lấy ra di động của mình
“A lô……………Nguyệt?Được……..Ừ………….tôi tới đây”
…………………
“Thật đáng tiếc, không cóHà Ảnh Nguyệt”
“A?”
“Chính là hội trýởng HàẢNh Nguyệt” Việt Mỹ nắm lấy tay tôi “Cô ấy là biểu tượng phẩm chất củaHayakawa, chẳng những là ngýời trong tứ đại gia tộc, nghe nói cô ta còn là mộtcô gái thiên tài, 16 tuổi đã đýợc trao giải thýởng danh giá nhất của sở thiênvăn quốc gia. Hõn nữa, nghe nói ở cùng cô ấy nhýng cảm thấy đýợc gió xuân,trýờng học có rất nhiều nam sinh thầm mến cô ta……………….”
Thì ra nàng chính làNguyệt! Hà Ảnh Nguyệt!
Là cô gái thiên tài kia!Là cô gái nắm tay Kim Ánh Minh tôi nhìn thấy ở công viên!
Dưới ánh trăng Kim ÁnhMinh lười biếng đem đầu tựa vào vai Hà Ảnh Nguyệt, vẻ lạnh lùng của hắn đều đãbị Hà Ảnh Nguyệt hòa tan, chỉ còn lại sự dịu dàng , ngây thơ
Bức họa đẹp quá, làm chobất cứ ai cũng không dám làm vỡ mỹ cảnh tốt đẹp này, càng khiến cho tôi cảmthấy mình thật thấp kém….Không biết đã qua bao lâu, tôi đắm chìm trong suy nghĩcủa mình, xung quanh trở nên thật im lặng
“Chân không đau chứ?” HàẢnh Nguyệt đã đi mất, chỉ còn Kim Ánh Minh. Hắn đang nói chuyện với ai?
“Thật ngốc……………sẽ khôngnhìn thấy ánh trăng…………” Hắn lầm bầm lầu bầu, như là đang hướng về ai nóichuyện. Khuôn mặt không biểu tình kia lại chuyển về hướng tôi đang đứng
“Tôi tôi……….tôi thamgia………hội, tôi không không phải….cố ý cố ý………tôi tìm……….tìm Việt Mỹ………….”
“Ừ…………”
“A?” Hắn cư nhiên nhanhnhư vậy đã trả lời vấn đề của tôi, câu “ừ” hồi nãy có nghĩ là hắn không ngạisao? Tôi nhìn hắn.
“Có ánh trăng thì sẽkhông có sao sao?”
Thật sự đây là Kim ÁnhMinh sao? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn nói ra một câu dài như vậy! Cảmgiác đêm nay hắn so với bình thường thật khác biệt, nhưng lời nói kia lại cóchút kì quái
“Ừ………ừ…………” Tôi vẫn nhớrõ lúc học tiểu học, thầy có nói qua
“Vì sao?” Hắn dùng biểutình khó hiểu nhìn tôi
“Nguyên nguyênnhân…………..là vì ánh trăng………….ánh trăng quá……………quá……….quá sáng………” Trong sáchnói là như vậy a, hình như chính là như vậy, tôi chỉ nhớ….được mỗi cái nguyênnhân thích hợp nhất này
“Ánh trăng quásáng………….nên………….sao không thể nhìn thấy” Hắn có vẻ đã hiểu ý tôi
“Sao ……..không thể so với…….ánhtrăng a”
“ừ”
Kim Ánh Minh nghe đượccâu trả lời của tôi, đột nhiên trầm mặc, tựa như tự hỏi cái gì. Biểu tình nhưvậy, so với lúc bình thường của hắn , tựa hồ khiến tôi cảm thấy càng xaxôi…………….
“Ma Thu Thu! ThuThu!………….”
Là Việt Mỹ! Tôi nhìn thấyViệt Mỹ sốt ruột chạy đến gần “Cô không sao chứ, sao lại ngồi một mình ở đây?”
“Không…….không……….” KimÁnh Minh không biết từ khi nào đã đi mất. Tôi định nói cho nàng biết nhữngchuyện vừa xảy ra, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào
“Tôi biết rồi, cô tìmtôi gấp gáp, nên lạc đường đúng không? Không sao, cô phải cẩn thận, cô xem, tayrất lạnh a”
“Ừ…………”
Câu chuyện của Hà ẢnhNguyệt và Kim Ánh Minh vừa rồi đối với tôi cũng chỉ như một giấc mộng kìquái………..bản thân mình cũng lẩn quẩn trong mộng không đi ra được……………
“Bíp………bíp….bíp……..bíp”Vừa đi vào phòng, Mông Thái Nhất đã đoạt mệnh liên tục gọi tôi đi ra
“Ma Thu Thu…………….cô cóphải là đầu heo hay không lại không có phát hiện gì!” Mông Thái Nhất từ đầu daybên kia thổi râu trừng mắt, nếu tôi ở trước mặt hắn lúc này, chỉ sợ đã bị hắnhung hăn tẩn một trận
“Ừ……………” Tôi một chúttinh thần cũng không có, xoay quanh trong đầu là câu hỏi của Kim Ánh Minh
“Ê! Cô lên tinh thần mộtchút cho tôi! Tôi vẫn chưa nói muốn đánh cô” Mông Thái Nhất từ đầu dây bên kiabất mãn thét
“Mông………Thái Nhất………….”
“Cái gì, sẻ con”
“Không……không có gì”
“Cô! Nói cũng chỉ nóimột nửa, muốn chết a!!”
“…………Tôi muốn hỏi mộtchút……..anh anh………..có cho rằng, trăng sáng cùng sao trời không thể đồng thờixuất hiện……….xuất hiện không?”
“Cái gì mà trăng sáng?Cái gì sao?? Đầu heo của cô bị nước tưới vào à!! Tôi chỉ biết cái hội thiên vănkia là nơi quái quỷ!………..cô câm miệng nhìn xuống dưới cho tôi đi!!”
“Ha……hả?” Tôi nghỉ đếnchính mình đã nghe lầm, nhanh tay vén rèm cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, cái kẻđang nhe răng trợn mắt phía dưới không phải là Mông Thái Nhất thì còn ai vàođây?
“Cho cô thời gian 3phút, cô không xuống đây tôi sẽ hô to !”
“Đợi…..đợi chút………….”Tôi bị lời nói của Mông Thái Nhất làm cho sợ hãi đến mức muốn mất nửa cái mạng,hiện tại nếu hắn bị phát hiện, tôi nhất định phải chết “Sao………..thế nào………….”
“Cô mau nhảy xuống chotôi! 1, 2 ,3! Cô không nhảy, tôi la lên đây!”
“Được………….được……………chờchút” Tôi hít sâu một hơi, du sao cũng chỉ còn đường chết, lòng run run,hai mắt nhắm lại, tôi nhảy xuống từ ban công lầu hai
A…………..
Tôi nhắm mắt lại, tronglòng dùng sức thét chói tai, nhưng miệng lại gắt gao cắn chặt không dám hé răng
“Phịch…………….”
Tôi rơi vào một cái ômấm áp
“Cô là heo a! Sao lạinặng như vậy!!” Giọng nói của Mông Thái Nhất ở bên tai tôi vang lên “Mẹ nó! Mauđứng dậy cho tôi! Muốn đè chết tôi a!”
Không xong! Tôi vội vàngtừ trong lòng Mông Thái Nhất “đi” ra
“Đi” Mông Thái Nhấtkhông đợi tôi phản ứng đã đem tôi cùng hắn nhét vào taxi
Công viên Cẩm Tú? Tôinhìn vào nơi xe dừng ngây dại. Đây không phải là nơi hai ngày trước chúng tôiđã đến sao?
“Nhìn cái gì , ai bảo côhôm đó cho tôi leo cây, cô phải đền bù lại!!” Mông Thái NHất dùng lời lẽ nghiêmkhắc lôi kéo tôi đi về phía cửa của công viên
Không ngờ là vì lý donày, mà hắn nửa đêm lại liều chết đập cửa sổ tôi? Ô ô ô……………..tôi sao lại mệnhkhổ như vậy a
“A, tiểu muội muội, emkhông tình nguyện như vậy thì theo bọn anh đi” Một giọng nói xấu xa vang lênbên tai tôi
Tôi ngẩng đầu, thấy bốntên lưu manh màu tóc rực rõ đem chúng tôi vây chặt
Thảm! Lại gặp lưu manh!Trong lòng tôi phát lạnh! Tôi và Mông Thái Nhất ở cùng một chỗ sao lại hay gặpphải những loại người như thế a!
Mau! Chạy mau đi! Tôilại nhớ về chuyện lần trước
“Các người thật to gan,cũng dám chắn đường bổn đại gia!”Giọng nói không kiên nhẫn của Mông Thái Nhấtvang lên
“Mày là ai! Không muốnchết thì cút cho tao!”
“Cái gì?! Mày dám hỏiMông Thái Nhất tao đây là thứ gì sao? Chán sống à!!”
“Mông Thái Nhất?” Tênlưu manh nghe đến cái tên chần chờ một chút
“Hắn không phải là cóliên quan đến Mông gia chứ!!?” Một tên lưu manh nhỏ giọng nói
“Hừ! làm sao có thểtrùng hợp như vậy! Người họ Mông trong thiên hạ cũng rất nhiều!”
“Mau cút!” Mông TháiNhất kêu to
“Cút? Người nói ai cút?!Tiểu tử, mày muốn bọn tao giảng quy củ……………”
Lời nói của tên lưu manhvẫn chưa ra hết, nắm đấm Mông Thái Nhất đã bay qua!
Xong rồi, xong rồi, tôiđã có thể dự đoán hậu quả thảm cỡ nào, muốn lập tức chuồn đi, nhưng không biếttại sao chân vẫn đứng yên tại chỗ
” Đi………….” Tôi nghe đượcmột giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu
Mông Thái Nhất………….MôngThái Nhất…………Tuy rằng con người anh cũng không được tốt lắm, nhưng nếu bị loạnquyền đánh chết cũng không nên
“Nhỏ ngốc, cô có đi haykhông!”
Mông Thái Nhất?! Tôi vừanhấc đầu, nhìn thấy ba tên lưu manh ban nãy đều đã ngả xuống đất. Hắn………..từkhi nào lại trở nên lợi hại như vậy?
“Cẩn thận!!!!”
Tôi nhìn thấy một tênlưu manh trong đám lại đứng lên, cầm tảng đá đi đến. Tôi la to một tiếng hướngMông Thái Nhất xông vào, chúng tôi cùng nhau nặng nề ngã xuống mặt đất
Khi tôi mở to mắt tỉnhthì lại phát hiện, đầu Mông Thái Nhất hiển nhiên lại được đặt phía dưới bộ ngựccủa tôi!!!!!
“A!!!!!!!!!!!!!!”Tôi sợhãi từ trên người Mông Thái NHất leo xuống, Mông Thái Nhất bị cú ngã bất thìnhlình làm cho hoa đầu choáng báng, cái tên cầm tảng đá kia cũng bị cái cảnh nàylàm cho sợ ngây người
“Lưu………….lưu manh!!!”Tôi chỉ vào Mông Thái Nhất kêu to
“Ma Thu Thu! Cô nói ailà lưu manh!!” Mông Thái Nhất từ trên mặt đất ngồi dậy, xoa xoa cái đầu nhứckêu lên
“Tôi…..tôi nói hắn………”Tôi đột nhiên hồi phục tinh thần lại, ngón tay di dời về phía tảng đá trứngthối kia
Hành động của tôi tựa hồnhắc nhở “hắn” (*tên lưu manh), hắn đột nhiên tỉnh ráo lại,vội vàng cầm tảng đákia hướng về Mông Thái Nhát lao tới. Có lẽ hôm nay tôi thật bị suy thần(*thần xui xẻo) đeo bám, nên ngay cả những người bên cạnh tôi cũng sẽ gặp phảichuyện không may
Đáng thương thay cho tênlưu manh vẫn chưa đến được trước mặt Mông Thái Nhất , đã bị đôi chân nằm dàitrên mặt đất của tôi làm cho trượt ngã, hơn nữa đầu hắn còn bị chính tảng đáhắn đang cầm nện vào
“Ma Thu Thu, tôi rốtcuộc cũng hiểu được chuyện không hay ho cô vừa nói là chuyện gì!” Mông TháiNhất và tôi hai mặt nhìn nhau, lòng có chút xúc động nói
“Đều………….đều tại anh………”Tôi ủy khuất giải bày
“Trách tôi? Cô muốn chếta! Có phải tôi muốn đánh nhau đâu, gần đây bọn đàn em của tên lão Hoa luôn tìmđến tôi gây rối!” Mông Thái Nhất hướng về phía tôi oang oang nói “Ngày sinhnhật, tôi còn bị cô cho leo cây………..”
A? Tôi nhìn khuôn mặttức giận đến đỏ hồng của Mông Thái Nhất, chẳng lẽ hôm đó là sinh nhật nênhắn mới dẫn tôi ra công viên sao? (Rin: rõ khổ bạn này, người ta ngượng thì bạnta lại nghĩ người ta tức giận)
“A…………thật xinlỗi…………..”
“Quên đi” Mông Thái Nhấttức giận nói “Một chút tâm tình cũng không có, đưa cô về nhà!”
Sáng ngày thứ hai , maymắn mẹ không phát hiện chuyện tôi chuồn đi. Nhưng không biết vì sao, Kim ÁnhMinh lại không xuất hiện. Cái câu hỏi kia giống như một lời nguyền rủa khiếntôi không thể thoát thân được, cứ ngây ngốc mãi cho đến lúc tan học
Đột nhiên nhớ đến haingày nay đều bị rắc rối làm cho thất điên báo đảo , đã lâu không đi thăm Linh,qua loa bỏ qua vài câu không buông tha của Mông Thái NHất, tôi liền hướng vềbãi đổ xe mà đi
Cửa chỉ khép hờ, tôilặng lẽ đẩy cửa đi vào
A, là Kim Ánh Minh. Mộtngày hôm nay hắn không đi học, không ngờ hắn lại ở bên trong
Không biết tại sao, độtnhiên phát hiện ra chuyện này lòng tôi thật cao hứng. Tôi đang định mở miệnggọi hắn thì lại thấy một bóng người khác
“Nó thật đángyêu…………Minh, cậu khi nào thì phát hiện ra nó?” Hà Ảnh Nguyệt vui vẻ đem Linh ômvào ngực, cẩn thận nựng
“Lúc trước…………một bạnhọc…………..” (*hiểu là: lúc trước nhờ vào một bạn học (=.=”) => ta mà ở trongtruyện chắc có thể đi làm người phiên dịch cho bạn Minh òi)
“Nó tên là gì?”
“Linh…………..”
Hà Ảnh Nguyệt nghe đếncái tên thân thể chợt cứng đờ, sau đó mới thở dài một hơi xoa xoa bả vai KimÁnh Minh
“Đợi chút…………” Kim ÁnhMinh đột nhiên nhớ đến cái gì, từ đống đồ vật tìm kiếm một chút. Đột nhiên hắnlấy ra một tấm ván gỗ, thật cẩn thận mở, đưa nó trước mặt Hà Ảnh Nguyệt
“Cho tôi?” Hà Ảnh Nguyệtcó chút kinh ngạc, buông Linh trong lòng ra, cẩn thận nhận lấy
“Thật đẹp…………” Tôi nhìnthấy Hà Ảnh Nguyệt cầm bức tranh kia lên
Là bức tranh đó, chínhlà bức tranh cô gái dịu dàng cúi đầu vuốt ve Linh tựa hồ giống tôi vẫn chưaxong kia
“Minh , cảm ơn cậu. Bứctranh này của cậu là thời điểm lần đầu tiên tôi và Linh gặp nhau sao?” Hà ẢnhNguyệt tươi cười dịu dàng đến mức khiến tôi muốn rơi lệ
“Ừ……………….”
“Tôi muốn đem Linh vềnhà, nó cần được chăm sóc”
“Tôi có thể chăm sóc nó,Nguyệt”
“Minh, nhưng mà tôi thậtsự thích nó, có được không?”
Đừng………..đừng………….vancầu anh, đừng đáp ứng nàng………………
Lòng đột nhiên chuaxót……………làm tôi sợ hãi có chút không thở nổi
“Ừ………………”
Trong hốc mắt đột nhiênlọt vào một thứ…………trời mưa sao?
Một vài giọt mưa hắc vàotrong ánh mắt…………rơi xuống đáy lòng tôi…………….
Khiến tôi không thể nhìnthấy rõ mặt bọn họ…………..
Rõ ràng chỉ có một bứctường cách vách, nhưng đối với anh lại cảm thấy thật xa xôi. Khiến cho tôi ngaycả dũng khí đứng ở đây cũng không có, chạy trối chết
Ma Thu Thu, mày hi vọngcái gì…………
Mày thật ngốc, thậtngốc……………….
Kim Ánh Minh sẽ vẽ màysao? Người trong bức tranh của hắn cho đến bây giờ cũng chỉ có Hà Ảnh Nguyệt,Linh cũng không thuộc về mày, cũng không phải là của mày a………………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.