Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 2 - Chương 8

Quách Ni GirlneYa

15/05/2013

“Ê…………….Sẻ con!! Cô có nghe tôi nói chuyện haykhông!” Từ trên trời giáng xuống một quyển sách đập lên đầu , tôi mới hoảng hốthồi phục tinh thần

mấy ngày nay đã khôngthấy Linh. Kim Ánh Minh vẫn dửng dưng như bình thường……………mày hi vọng cái gì a,vốn chỉ có mày đơn phương hao sức………………….

Vừa lòng với giọng nóinho nhỏ trong lòng: có lẽ vậy……………..lỡ như………………những gì hắn nói……………..

“Cô vẫn còn ngẩnngười……………sẻ con, nhìn cô cứ như kẻ thất tình! Khẳng định là đang trách tôi gầnđây hắt hủi cô phải không, được! Bổn đại gia đây tối nay mang cô đi chơi!” MôngThái Nhất nói đến đây vui mừng khắp khởi chạy đi lấy xe

Tôi đứng yên tại chỗ,cái gì cũng quên làm……………..

Sẻ con,nhìn cô cứ như kẻthất tình!!

Cứ như kẻ thất tình……………..

……………..thất tình………………….

“Không…………….khôngphải…………….” Tôi đột nhiên sợ hãi phản bác lại những lời lập đi lập lại này

“A!……………..” Đột nhiêncảm giác dưới chân bị hẫng, tôi không đạp lên nấc thang, cả người đếu hướng vềphía trước mà ngã……………..

“Không………………”

“A!” Mơ hồ nghe thấyxung quanh có người phát ra tiếng thét

Tôi căn bản không biếtmình nên phản ứng ra sao, chỉ cảm giác thân thể không ngừng rơi xuống…………rơixuống………

Tất cả mọi thứ xungquanh đều điên đảo

Thân thể đột nhiên ngừnglại, giống như có thứ gì đó giữ lấy tôi lại

Chậm rãi mở to mắt,ngẩng đầu……………..

Kim Ánh Minh………………

Kim Ánh Minh!

“Thật là anh sao?” Tôingơ ngác nhìn hắn, thật là hắn sao?

Tôi hiểu được, tôi rốtcục đã minh bạch……………lúc này ở trong lòng Kim Ánh Minh, tôi mới tìm lại đượchồn phách tự do của chính mình

Là từ khi nào đã trởthành như vậy?

Là lần đầu tiên bị hắnthấy chết không cứu? Lần đầu tiên nhận ra hắn là người mình đã từng gặp? Lầnđâu tiên hắn hướng mình làm động tác cảm ơn? Lần đâu tiên nhìn thấy ánh mắt vôtội của hắn trước hai xe đẩy đồ ăn khổng lồ?

Hay là, chính cáilần hắn hỏi tôi về chuyện sao và trăng……………….

“Chuột chết!!” Giọng nóitức giận của Mông Thái Nhất đem tôi từ trong ảo mộng trở về thực tại

Khuôn mặt Mông Thái Nhấtkhông thể khó coi hơn, tứng bước tiến lại gần…………….

Việt Mỹ, biểu tình trênmặt chưa bao giờ lạnh hơn , khiến tôi cảm thấy sợ hãi………………

Tử Lôi nổi giận đùngđùng…………….

Còn có Hà ẢnhNguyệt……………..

“Buông tay cậu ra!” MôngThái Nhất cơ hồ là hướng về phía tôi cầm lấy tay, dùng sức kéo tôi ra bên ngoài

“Đau………….tay……………..”Mông Thái Nhất căn bản mặc kệ tôi có đau hay không, ra sức kéo tôi về phíatrước. Biểu tình âm trầm của hắn, tôi chỉ gặp qua sau sự kiện Tử Lôi

“Việt Mỹ…………….” Tôi thấpgiọng quay lại nhìn Việt Mỹ

“Hắn vừa chạm vào côsao?” Mông Thái Nhất đột nhiên dừng lại, hung hăng đẩy tôi

“Cái gì??”

“Tôi hỏi cô!! phải vậykhông?” Mông Thái Nhất nổi trận lôi đình khiến cho tôi sợ hãi không nói nên lời

“Tay?eo ? hay là nơi này?” Mông Thái Nhất nắm lấy cằm tôi, nghiêng mặt tôi qua

“Không phải” Tôi theobản năng ngăn lại

“Đáng chết” Mông TháiNHất một phen buông tay ra ” Kim Ánh Minh! ngày mai tôi sẽ chém tay cậu…………..côđi đứng không nhìn đường a, cư nhiên để cho chuột chết kia chiếm tiện nghi!”

“Hắn………….hắn chỉlà………….chỉ là giúp đỡ tôi………….tôi…………” Sự hiểu biết này lại khiến cho lòng tôicảm thấy vô cùng bi ai

“Hắn sao lại muốn đỡ cô,cô lúc trước còn cố tình bảo vệ hắn, không cho tôi công bố ảnh chụp đáng ghêtởm của hắn, tôi đã biết là có quỷ! Cô dám phản bội lại tổ chức!!”

“Tôi, tôi…………không……………..”

“Đưa điện thoại cho tôi,nhanh chút……………….”

Hắn muốn làm gì?Tôi nhìnMông Thái Nhất đang thịnh nộ. Chẳng lẽ hắn muốn…………….

Tôi đề phòng nắm chặtlấy túi, không thể để cho hắn lấy cái ảnh chụp kia “Đừng…………….đừng………….anh đãđáp ứng đáp ứng………..cho chuyện trôi qua”

“Cô…………cô còn giúp hắn,cô……………”

Nhìn hắn vươn tay ra,tôi cũng biết không nên ở đây, thu dũng khí , tôi kéo Việt Mỹ cùng bỏ chạy, rồigọi một chiếc xe taxi nhảy lên…………

……………………….

“Việt Mỹ, tôi………..tôikhông có………….”

“Tôi biết! Đừng lo,không sao mà”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹptươi cười của Việt Mỹ, lòng thoáng an ủi, ít ra tôi vẫn còn một người bạn tốtnhư nàng bên cạnh

“Nhưng mà ngày mai cô đihọc sẽ gặp phiền phức, đám nữ sinh chắc sẽ không cho cô sắc mặt tốt để xem”Việt Mỹ lo lắng nói với tôi “Thu Thu, điện thoại của tôi hết pin, cô có thể chotôi mượn nhắn vài đoạn tin được không?”

“A, được” Tôi đưa choViệt Mỹ điện thoại, trong lòng nghĩ đến chuyện của Mông Thái Nhất

“Cô đừng quá lo lắng,hắn chỉ nhất thời tức giận, ngày mai sẽ không sao rồi”

Hi vọng là vậy…………………..

Rắc rối “bức hình”phát sinh – Phần 1

Tối hôm qua Mông TháiNhất thật khác lạ, xảy ra chuyện như vậy nhưng lại không gọi điện đến giáo huấntôi, điều này lại làm cho tôi lo lắng, ở trên giường lăn qua lộn lại, mãi đến nửađêm mới ngủ

Chờ cho đến lúc tôi vàolớp học, trong phòng học đã có không ít người. Mông Thái Nhất từ sớm đã ngồivào chỗ, không hừ một tiềng, cũng không liếc mắt nhìn tôi. Kim Ánh Minh tựa hồmột chút cũng không bị ảnh hưởng, tiếp tục đọc sách

Bạn học nhìn tôi đi đến,châu đầu ghé tai thảo luận, thỉnh thoảng còn có vài bạn nữ liếc mắt nhìn tôixem thường

“A…………” Tôi đôt nhiêncảm thấy chân mình vướng phải cái gì, cả người mất trọng tâm ngã sóng soài

“Ay nha…………thực xin lỗia! Tôi không thấy cậu bước vào, ai bảo cậu không biết né a” Một bạn học nữ đemchân thu về “Lần này thật không tốt cho cậu rồi, không có người tiếp đón”

Lời của nàng vừa nóixong, bạn học xung quanh đều cười to

Tôi từ trên mặt đất ngồidậy, dọn dẹp đống sách vở thật tốt rồi yên lặng trở về chỗ ngồi……….

Mông Thái Nhất dường nhưđã hoàn toàn quên sự tồn tại của tôi, cứ thế cùng nam sinh bên cạnh đùa giỡn,còn Kim Ánh Minh vẫn im lặng như trước. Tôi ngồi yên vị ở chỗ ngồi như đứngtrên đống lửa, ngồi trên đống than

“Nhanh xem đi!” Tiết thứnhất vừa kết thúc, Việt Mỹ đột nhiên vọt tới cửa lớp ” Ma Thu Thu!! Bảng thôngbáo dưới lầu có dán hình chụp Kim Ánh Minh, trên hình có nói hắn làm ca sĩ choHotline!”



Thời điểm nàng nóichuyện, đám người xung quanh tôi,ồn ào nhao nhao lên, chỉ nghe được chữ“Kim Ánh Minh” cùng “Hotline”……….tâm của tôi đột ngột trầm xuống, dự cảm khônghay cuồn cuộn nổi dậy. Tôi không biết mình từ trên ghế nhảy dựng lên như thếnào, rồi như thế nào lao ra khỏi phòng học, trong đầu tôi lúc này chỉ còn tồn tạihai chữ không ngừng lặp lại “Không được! Không được!Không được……….”

Nghiêng ngã, lảo đảochạy như bay xuống lầu. Bảng thông báo tầng trệt đã bị một đám người vây chặtnhư nêm. Tất cả mọi người đều chỉ trỏ,nhỏ giọng nghị luận

Long dâng lên đến cổhọng, miệng không ngừng khẩn cầu “Không được………không được……..”

Tôi liều mạng chen vàobảng thông báo phía trước, vừa ngẩng đầu……………..

Trong đầu tôi “oanh” lênmột tiếng, cảm giác như trời đất đều sụp đổ

Hình ảnh dán trên bảnthông báo rõ ràng là ảnh chụp Kim Ánh Minh hát ở Hotline, hơn nữa lại chính làtấm ảnh chụp của tôi!!!!!!Bên cạnh còn có dòng chữ thật lớn viết rất rõ ” Bạchmã hoàng tử bán giọng hát ở quán bar?!!!!!!!!!!

“Đúng là Kim Ánh Minhrồi!!!” Không biết từ khi nào thì Mông Thái Nhất đã chạy đến phía sau tôi, hắnkinh ngạc kêu to lên

“Sẻ con!!! Đây khôngphải là tấm ảnh cô chụp sao?!!!”

Mông Thái Nhất vừa nóixong, mọi người liền ầm ĩ

“Là nó làm?!”

“Như thế nào lại là nó?!Thật vô đạo đức! Vậy mà Kim Ánh Minh ngày hôm qua còn cứu nó!”

“Nó còn có mặt mũi đứngở chỗ này, chưa thấy qua người nào mặt dày như thế!”

Từng câu từng chữ khinhthường của mọi người truyền vào lỗ tai tôi

“Không………chuyện nàykhông phải tôi làm……….không phải tôi làm!!” Tôi xoay người, đối với đám bạn họclo sợ hô to, nhưng mọi người lại lui về sau vài bước, vẻ mặt chán ghét đối vớitôi chỉ trỏ

“Kim Ánh Minh đâu? KimÁnh Minh ở đâu?” Tôi căn bản không để ý những người này nói gì, tôi hiện tạinhất định phải giải thích thật rõ với Kim Ánh Minh, tôi luôn giữ lời hứa vớihắn, tôi không có nói cho người khác!!!!!!!!

……………..

…………..

tôi bối rối nhìn nhìnxung quanh………

Mông TháiNhất………..Không………..

Tôi nhin thấy khuôn mặtvui sướng của Mông Thái Nhất khi thấy người gặp họa…………….

Là Mông TháiNhất…………….Mông Thái Nhất…………..

Nghĩ đến đây, tôi sửngsốt, ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ cảm thấy hình như trời đấtđang quay cuồng. Mọi người đều chăm chăm chỉ trích tôi, châm chọc tôi…………

Tôi đã thất hứa với KimÁnh Minh……………..Mông Thái Nhất đã thất hứa với tôi!!!!Vì sao lại như vậy?? Tôithật không ngờ được…………..

Mông Thái Nhất…………….MôngThái Nhất!!!!!

Tôi ngẩng đầu gắt gaotrừng mắt nhìn Mông Thái Nhất. Lúc này, Mông Thái Nhất, cái người hay đối vớitôi quát tháo, nói năng lỗ mãng, lại nhìn tôi đầy chấn động

“Là anh……………..là anh làmđúng hay không!!” lần đầu tiên, tôi tức giận đến phát run, tôi lớn tiếng hướngvề phía Mông Thái Nhất hét

Mông Thái Nhất vừa nghethấy, ánh mắt hắn càng trừng lớn

Là hắn……….nhất định làhắn…………ngoại trừ hắn thì còn có thể là ai? Tôi một tay đẩy hắn ra, từ trong đámngười xông ra ngoài

Nước mắt của tôi khôngngừng trào ra bên ngoài, tràn khắp mặt, ngay cả áo cũng đều ướt đẫm. Nhưng tôibất chấp tất cả, trong đầu không ngừng hiện ra hình Kim Ánh Minh ngỡ ngàng, mỉmcười, căng thẳng, trầm mặc……………

“Ma ThuThu!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Mông Thái Nhất ở phía sau giống như nổi cơn điên kêu to

Nhưng mà , hiện tại,trong đầu tôi chỉ còn một ý nghĩ

Tôi muốn đi tìm Kim ÁnhMinh! Tôi muốn nói chuyện với hắn, tôi muốn giải thích tất cả………………..

Trong phòng học khôngcó……….

Sân thể dục cũngkhông……….

“Thầy…….thầy Trầm!!” Tôiliều mạng xông vào phòng giáo viên, giáo viên trong văn phòng bị tôi bất ngờxông tới đều giật mình. Tôi liều mình nuốt nước miệng trong miệng , nói:

“Thầy trầm, Kim Ánh Minhở đâu?”

“Em ấy vừa đến văn phònghiệu trưởng………..bạn học Ma Thu Thu, đã gần đến giờ vào lớp, em…………….”

Không đợi cho thầy Trầmnói hết, tôi đã như hỏa tiển phóng như bay đến văn phòng hiệu trưởng. Kim ÁnhMinh, chờ tôi, nhất định phải chờ tôi giải thích, không phải do tôi………….

“Hiệu trưởng, em rõ ràngđã nhìn thấy Kim Ánh Minh bước vào………….” Giọng nói của Tử Lôi từ trong phònghiệu trưởng truyền ra

“Bạn học Tử Lôi! Kim ÁnhMinh đã được người nhà em ấy đưa đi rồi……………”

“Vậy là có ý gì? Hiệutrưởng, nhất định là có người hãm hại bạn ấy! Nhất định là hãm hại!!!” Tử Lôikích động nói

“Trường học sẽ điều trarõ ràng chuyện này, em về trước đi………………”

“nhưng mà……….nhưngmà………..” Tử Lôi tựa hồ vẫn còn lưỡng lự

“Bạn học Tử Lôi! Đã gầnđến giờ vào lớp! Mời em trở về lớp ngay lập tức!” Hiệu trưởng tức giận lặp lạilời mình

Cửa phòng hiệu trưởng bịTử Lôi thô bảo đẩy ra, Tử Lôi ra khỏi cửa cũng vừa vặn đụng phải tôi

“Cô có biết tấm ảnh kialà ai chụp không?”

Đầu của tôi cúi thấp lạicúi thấp

“Là cô?!!” Tử Lôi vừakinh ngạc vừa phẫn nộ

“Ảnh chụp………….là là tôichụp…….nhưng…………..không phải…………” Tôi cố giải thích

“Chát!!” Một cái tátnặng nề giáng vào mặt tôi ” Cô tốt nhất là nên cầu nguyện cho Kim Ánh Minhkhông xảy ra chuyện gì đi!”

Tử Lôi một tay đẩy tôira, nổi giận đùng đùng đi qua

Nhiệt độ nóng rát từtrên mặt truyền tới khiến cho tôi mất đi năng lực suy nghĩ, đầu óc chỉ còn vangvong một câu

Kim ÁNh Minh đã ravề……………….không có cách nào giải thích………..làm sao bây giờ……………..

Tôi lảo đảo lảo đảo trởvề phòng học

“Ma Thu Thu! Đã đến muộncòn dám ngông nghênh vào lớp! Ra ngoài đứng cho tôi” Thầy toán tức giận quay vềphía tôi la to

Bọn học trong lớp đềucười trộm, các bạn học nữ miệt thị trợn trắng mắt nhìn tôi, vài người còn làmra vài cái mặt quỷ. Tôi vẻ mặt đờ đẫn xoay người hướng ra ngoài lớp mà đi

“Đợi chút!” Mông TháiNhất đột ngột từ trên chỗ ngồi đứng dậy, một phen túm lấy tay tôi “thưa thầy,Ma Thu Thu không khỏe, em mang bạn ấy đến phòng y tế!”

Mông Thái Nhất khôngthèm quan tâm đến ông thầy tức giận đang ở trên giảng đường quát tháo, đã lôikéo tôi ra khỏi phòng. Mà tôi lại giống như người máy không có cảm giác cứ đitheo phía sau hắn, hai mắt đều dại ra

“Sẻ con, cô hãy nghe tôinói, cái tấm hình kia không phải tôi dán…………” Mông Thái Nhất lo lắng nói

“…………………..” Tôi trừng tomắt nhìn Mông Thái Nhất

Không phải anh làm? thìcòn có ai? Chỉ có mình anh tịch thu điện thoại của tôi…………chuyện này cũng chỉcó mình anh biết………….

“Sẻ con! Sẻ con!!”



Không để ý Mông TháiNhất ở phía sau không ngừng gọi tôi, tôi vẫn chết lặng theo hướng cửa trường màđi

Mình đã thấthứa…………….mình đã thất hứa…………..

Trong đầu tôi liên tụclặp lại những lời này, không biết đi bao lâu, rốt cuộc tôi cũng trở về nhà

“Ma Thu Thu, hôm nay saocon lại về sớm như vậy? Túi xách của con đâu?” Mẹ vừa nghe thấy tiếng mở cửa,đã từ trong bếp đi ra, kinh ngạc nhìn tôi hỗn loạn

Tôi một câu cũng khôngnói, trực tiếp trở về phòng. Mẹ gõ cửa phòng một lúc, nhưng không thấy tôi phảnứng, liền lầm bầm, lẩm bẩm trở về nhà bếp

Nước mắt rốt cuộc cũngkhông kềm được, từ nhỏ đến lớn, mặc dù luôn gặp phải chuyện khó chịu thườngxuyên, nhưng chưa bao giờ tôi lại khóc như thế này, nhớ đến chiếc bảng thôngbáo, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh Kim Ánh Minh, tôi đã đối với hắn hứahẹn, tôi phải gặp được hắn, tôi không biết chính mình sợ hãi cái gì, tôi dườngnhư cũng cảm giác được hắn sẽ không đối xử với tôi như trước nữa, tôi sợ, tôirất sợ………………..

Kim Ánh Minh nhất địnhphải tin tưởng tôi!Kim Ánh Minh nhất định phải tin tưởng tôi! Tinh thần mệtmõi, tôi ngã lên giường, di động không ngừng vang lên, tiếng chuông đặc biệtcủa Mông Thái Nhất khiến tôi có chút chết lặng………………..

Suốt một ngày, tôi chỉnhốt mình trong phòng, tự an ủi vật lộn qua một đêm dài

Sáng ngày thứ hai, bị ácmộng làm tỉnh lại

Nói không chừng, ngàyhôm nay Kim Ánh Minh đã quay về, hắn dù sao cũng rất khác bạn học bìnhthường………..

Nói không chừng,hôm naychân tướng mọi chuyện đã được làm rõ, thủ phạm dán tấm hình chắc đã bịbắt……………..

Nói không chừng chuyệnngày hôm qua căn bản chỉ là giấc mộng, căn bản không có xảy ra…………….

Tôi ôm cái tâm lý mongchờ cùng sợ hãi đầy lòng đi đến trường học…………

Nhưng thời điểm đi đếnphòng học, đầu của tôi lại trống trơn, trong lòng cũng trống trơn, bởi vì cáivị trí bên phải kia…..cũng trống trơn

Tôi vô lực yên vị tại vịtrí, đầu óc hoàn toàn không để ý ánh mắt bốn phía, tất cả mọi chuyện vẫn diễnra một cách bình thường, đi học lại tan học

Chỉ khác một chỗ là KimÁnh Minh đã biến mất, chỗ ngồi bên phải vẫn trống trơn, Mông Thái Nhất cũng trởnên thật im lặng. Không biết tại sao, trong lúc này tôi thật sự nhớ đến cáikhoảnh khắc Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh ngày ngày đấu đá

Bầu không khí trong toànlớp học cũng trở nên thực quỷ dị

Tiết thứ hai kết thúc,tôi đi toi let

“Các cậu có biết Ma ThuThu không!? Nó là người hại Kim Ánh Minh bị đuổi học!”

Tôi ở trong buồng vệsinh đúng lúc nghe thấy đám nữ sinh ở bên ngoài nghị luận

“Chính là con nhỏ xấu xíngồi giữa Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất, nghe nói nó ngang nhiên một chân đạphai thuyền………” (*một chân đạp 2 thuyền : bắt cá hai tay)

“Đúng vậy a! Bình thườngthì đối với Kim Ánh Minh liếc mắt đưa tình, yêu thương nhung nhớ, người takhông để ý đến nó thì nó lại trả thù!”

“Đúng a! Hayakawa saolại có loại người như thế, thật đáng ghét” (Rin: =.=!!. Đám con gái trường nàythật là…..Vì hotboy mà nói xấu đồng loại….aiz….mặc dù ta cũng mê mỹ nam , nhưngnhất định sẽ không vì mỹ nam mà bán đứng đồng loại)

“Nghe nói nó còn theodõi Kim Ánh Minh, mỗi ngày lại cùng Mông Thái Nhất thông đồng………….”

“Con nhỏ này thật đángghét nha!”

Tôi suy sụp ngồi yên,gắt gao căn môi, không cho mình phát ra tiếng. Mãi cho đến lúc giọng nói kiacàng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất………….

Tôi mới mệt mỏi , chậmrãi trở về lớp. Bàn học của mình đã bị người làm cho lộn xộn, túi xách bị xénát vứt trên mặt đất, sách cũng bị rách……..

Còn có một phong thư đểlại, tôi mờ mịt mỏ phong thư , lấy thư ra đọc………….

Dĩ nhiên là một bức thưđe dọa!!

“Ma Thu Thu! Trả Kim ÁnhMinh lại cho bọn tôi!! Cô cút trở về cho tôi!!”

“Đừng để bọn tôi nhìnthấy cô ở Hayakawa nữa, nếu không cô sẽ bị chết rất khó coi!”

……………………….

Tôi ngẩng đầu, đám nữsinh chung quanh đều dùng ánh mắt căm hận nhìn tôi, tốp năm tốp ba tụm lại mộtchỗ nói chuyện, Tôi bị ánh mắt các nàng đâm vào đến cả người đều đau…………………

“A, đây không phải làđại anh hùng Ma Thu Thu sao?”

Tử Lôi cùng đám ngườihầu của nàng………….”Hoa Chi Tổ” cùng một đám nữ sinh lớp khác đem tôi vây lại.Tôi cúi đầu, căn môi, nhẫn nại chờ đợi phong ba kéo đến

“Cô thật dũng cảm a! Dámchụp ra cái bức ảnh này hơn nữa còn dám đi tuyên truyền? Cô không sợ chết à!?”Tử Lôi vừa dùng sức đẩy tôi, vừa ra sức nói

“……………………” Tôi cúi đầukhông nói

“Giờ tôi mới thấy rõ bộmặt thật của cô, đúng là lẳng lơ từ trong xương!” Một bạn học nữ to lớn dụngquyền đánh vào đầu tôi, tôi đau đến mức ngay cả nước cũng trào ra

“Đừng giả vờ đángthương! Cái trò này chỉ dùng được với nam sinh thôi!” Tử Lôi càng nói càng tứcgiận.

“………………..”

“Tôi cho cô biết Ma ThuThu! Nếu Kim Ánh Minh có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm cho cô chết rấtkhỏ coi!!!” Tử Lôi thấy tôi không nói không rằng trở nên tức giận không thể kềmchế

“…………………”

“Ma Thu Thu! Cô…………….”Tử Lôi giơ tay định đánh vào đầu tôi, nhưng quyền không có rơi xuống……………(Rin:hic, bạn Thu Thu hiền quá!! Chuyện ko phải mình gây ra sao lại phải để chongười đánh a!!? Nó đánh mình 1 mình phải đánh trả lại mười chứ *lườm lườm TửLôi, cười man rợ* há há…………)

“Ha! Là anh! Mông TháiNhất! Xem ra anh vẫn che chở cho nó!” Tử Lôi cười lạnh giật bàn tay ra khỏi tayMông Thái Nhất

“Tử Lôi, đừng!” MôngThái Nhất vẻ mặt bình tĩnh nói

“Ha…….!” Tử Lôi lớntiếng cười lạnh, quay đầu nhìn tôi “Ma Thu Thu, không ngờ mị lực của cô thậtlớn a! Dụ dỗ Kim Ánh Minh xong lại đi dụ dỗ Mông Thái Nhất! Cô thật đáng ghêtởm!”

“Tử Lôi! Cô câm mồm chotôi!” Mông Thái Nhất gầm to đứng lên

Nhưng Tử Lôi căn bản lạikhông nhìn đến Mông Thái Nhất, mà chỉ xách tai tôi lên đối với bạn học xungquanh nói

“Các bạn nhìn xem! Cácbạn nhìn xem! Mặt mũi thế này mà còn dám học người đi làm hồ ly tinh?!”

Nữ sinh xung quanh bùnglên trận cười khinh miệt

“Tử Lôi! Tôi đã nóikhông được chạm nào cô ấy! muốn chết a!” Mông Thái Nhất hổn hển đem tôi từtrong tay Tử Lôi đoạt lại. Tôi thất tha thất thểu bị Mông Thái Nhất đẩy về phíasau

haha, hiện tại lại còngiả vờ làm người tốt. Mông Thái Nhất, nếu không phải vì anh, thì tôi làm saolại lưu lạc đến cái tình trạng này…………….

“Mông Thái Nhất, tôikhông tin anh có thể bảo vệ nó cả đời, hiện tại , mọi người trong trường họcđều đối địch với nó, nó đi đến đâu cũng không có kết cục tốt. Đây là quả báocho người vô đạo đức………………” Tử Lôi hung tợn nhìn chằm chằm tôi.

“Đúng!!! Biến đi!!!!”

“Ma Thu Thu, biếnđi!!!!”

” Ma Thu Thu mau cútkhỏi trung học Hayakawa!!!”

“Ma Thu Thu……………….”

Đám đông nữ sinh càngngày càng nhiều, tụ lại phía trước phía sau, đem tôi và Mông Thái nhất vây chặt

Ha ha, Ma Thu Thu, chotới bây giờ mày cũng không ngờ đến có một ngày mày lại trở nên nổi danh như vậyđi………………..

Trong mông lung, tôinhìn thoáng qua Việt Mỹ, tôi định kêu nàng , nhung lại không thể phát ra tiếng

Khả năng bảo vệ của MôngThái Nhất càng ngày càng trở nên yếu ớt ” Trương Khải Chấn! Tôi ở trường học,cậu lập tức gọi người lại đây! Đúng, ngay lúc này…………..”

Mông Thái Nhất vừa nóixong liến cúp máy. Đem thân thể bao bọc lấy xung quanh tôi……………

Tôi chỉ nhìn thấy nhưngkhuông mặt dữ tợn, bên tai là tiếng nói ầm ỹ cùng tiếng thở mạnh của Mông TháiNhất

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chim Sẻ Ban Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook