Quyển 2 - Chương 9
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
Hình như ở đây có rấtnhiều người, có thầy, có cả người do Mông Thái Nhất gọi đến…………….
Bốn phía rốt cuộc cũngyên tĩnh trở lại…………
Sẻ con, cô đi đâuvậy……….” Tôi giật tay khỏi tay Mông Thái Nhất, chạy như bay về phía trước
Đột nhiên cảm thấy mệtmỏi quá , muốn trốn đi……………Nhưng thiên hạ to lớn này lại không có chỗ cho MaThu Thu tôi dung thân
Bãi đỗ xe…………….
Tôi biết, hiện tại , chỉcó chỗ đó là tôi có thể trốn, bởi vì nơi ấy co Kim Ánh Minh, có Linh, có nhữngkí ức tốt đẹp………………
……………………
Bãi đỗ xe trống rỗng ,không có tiếng kêu của Linh càng thêm hoang vắng , dưới chân còn sót lại một ítmẫu bánh vụn cùng thức ăn cho mèo
“Linh…………..Kim ÁnhMinh…………..” Tôi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt cũng trào ra , rơi xuống.
Tại sao………….tại sao lạithành ra như vậy?
Không phải nói đếnHayakawa là sẽ có hạnh phúc sao? Tại sao hạnh phúc lại không chân thật? Tạisao? Tại sao…………..
Túi xách của Kim ÁnhMinh nằm lẻ loi dưới đất, cái túi xách đã từng là nhà của Linh, khiến cho tôi nắmbắt được một ít kí ức………………..
“Đây là đang nói cảm ơn.Nè, ôm nó………….Như vậy, ừ, như vậy…………..”
“Linh!”
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
“Nó ………..nó saolại………….sao lại ở…………”
“Tan học nhìn thấy”
……………..
“Phát run…………….”
“Nó nó ……………cần………….ổ”
“Ổ?”
“Bỏ nó vào đi”
“Đồ ăn?”
“Ừ,ngưu ngưu…………….sữa,diện diện………….bánh bao……………”
“Cũng vậy?”
“Ừ”
………………………….
Tôi gạt đi nước mắt củamình, phủi chiếc túi xách vướng đầy bụi, Linh mất, Kim Ánh Minh mất, chỉ còn cónó là ở cùng tôi……………
Đây là cái gì? Tôi nhặttờ giấy từ trong túi rơi ra, mở ra nhìn nhìn. Nước mắt vừa mới ngừng lại tiếptục trào ra
“Nói cho tôibiết…………….hắn thật sự có nói cho tôi biết……………” Một mình ở bãi đỗ xe vừa khócvừa cười, tâm lại đau đến không thể nào chịu được, đau đến mức tôi không cònsức để cầm lấy tờ giấy kia………………..tim tôi như lảo đảo rơi xuống
Bên trong là bức tranhLinh lười biếng lau mặt, tựa như mặt nó với tôi trăm phân giống nhau
Phía dưới bức tranh cònđể lại vài dòng ngắn
Thực xin lỗi, Linh tôitặng người. Đừng buồn, hi vọng cô có thể nhận nó
Ming
Tôi lần đầu tiên khóclớn như vậy, không phải vì tôi, không phải vì Linh, mà là vì Kim Ánh Minh
Tại sao tôi không tintưởng hắn, tại sao không hề đến bãi đỗ xe, tôi còn ngang nhiên làm hại hắnkhông còn cách nào đến trường học……….
Không, tôi nhất địnhphải nói chuyện với Kim ÁNh Minh, tôi không có bội ước với hắn, mặc kệ là hắntin hay không tin, tôi cũng phải nói cho hắn, tôi không có làm!!
Tôi nhất định phải chờhắn trở về……………
Sau khi tôi hạ quyết tâmkiên trì đến cùng, một ngày mới lại đến
Kim Ánh minh vẫn khôngxuất hiện, Mông Thái Nhất luôn ở cạnh bên cạnh tôi, một bước cũng không dámrời. Hắn cẩn thận như vậy thật khiến cho tôi khổ sở………………….
Vào tiết bốn giờ thểdục, đột nhiên trời nổi cơn mưa to. Ở sân vận động, sau khi giảng xong bài lý thuyếtthể dục, thầy thể dục phát động mọi người cùng nhau chơi trò “Tiểu ong mật” :hai người một tổ, một bên niệm khẩu quyết, một bên ra búa, kéo bao, người thuaphải bị đánh tay
Mông Thái Nhất kinhhoảng bị một đám nam sinh kéo đi chơi,thật đúng là một tên dễ dàng thỏa mãn.Tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh cô lập hoàn toàn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở mộtbên nhìn
“Ma Thu Thu, tôi với cậumột tổ đi!” Ấn Tuyết, tổ trưởng tổ tôi đi đến trước mặt
Tôi lắp bắp kinh hãi,ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, có chút sợ hãi, nhưng vẫn đáp ứng
“Một con ong mật nhỏ,bay đi tìm hoa nha, ong ong!”
Ấn Tuyết ra bao, tôi rakéo. Tôi thắng
Ấn Tuyết xòe bàn tay ra,tôi nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
“Ong ong!”
Ấn Tuyết ra kéo, tôi rabúa. Tôi lại thắng
Ấn Tuyết vẫn vươn thẳngtay ra, tôi cũng nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
Tâm tình tôi bắt đầu cảmthấy thoải mái………….
Lần thứ ba, tôi thua.
Tôi ngượng ngùng xòe bàntay ra………….
“Chát!” Một cái âm thanhthanh thúy vang lên làm cho bạn học trong lớp đều im lặng, hướng về phía chúngtôi mà nhìn
Tôi ngây người, Ấn Tuyếtkhông dựa theo quy tắc trò chơi mà đánh vào lòng bàn tay, ngược lại còn hunghăng hướng lên mặt tôi giáng cho một cái tát! Tôi ôm khuôn mặt nóng bừng bừng,ngơ ngác nhìn về phía nàng
“Sao vậy? Không phục?Không chịu thua!?” Ấn Tuyết nâng cằm lên nhìn tôi, lạnh lùng nói
“Tại……..tại sao!”
“Có dám chơi nữa haykhông a!” Ấn Tuyết khiêu khích
Tại sao? Tại sa? Khôngphải tôi a! Mặt của tôi nóng bừng bừng, không rõ đến tột cùng là do cái tát kiahay chính là lửa giận của chính mình. Đầu óc của tôi có lẽ đã bắt đầu mơ hồ,tôi kéo Mông Thái Nhất đang vùng lên lại, đáp ứng chơi tiếp
“Một con ong mật nhỏ,bay đi tìm hoa nha, ong ong!” Ấn Tuyết lại niệm khẩu quyết. Sau chuyện này, tôiso với lúc nãy đã tỉnh táo hơn nhiều, còn lo lắng cái gì nữa
Kết quả, tôi thắng. ẤnTuyết xòe bàn tay ra, tôi run run giơ tay lên, tôi thực hận không thể dùng mườiphần khí lực như nàng vừa rồi đánh xuống!!!Cuối cùng, chỉ có thể vỗ thật nhẹlên tay nàng (Rin: Sẻ con hiền quá Y-Y!! Gặp ta, ta tát cho sái cả hàm….ha …ha….)
“Ong ong!”
Tôi thua
“Chát!” Mặt của tôi inlại một cái bạt tai, Cái bạt tai này vừa vặn lại đánh vào chỗ vừa mới bị đánh,tôi đau đến nước mắt cũng chảy ra
“Chơi tiếp!” Ấn Tuyếtlớn tiếng ra lệnh nói
Kết quả, tôi lại thua.Tiếp theo, lại là một cái bạt tai……………..
Bạn học trong lớp càngxem càng hưng phấn, Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng không nhịn được một tay đẩy ẤnTuyết ra. Ấn Tuyết trở lại với đám bạn, cùng nữ sinh xung quanh phát ra tiếngcười vui vẻ khi trả thù xong
Tôi xấu hổ cùng giận dữkhông chịu nổi, nước mắt chảy xuống
“Sẻ con, tôi đưa cô vềnhà!” Mông Thái Nhất không đành lòng nói
“Mông Thái Nhất, chuyệncủa tôi không cần anh lo” Tôi ngang ngược nói
“Ma Thu Thu, tôi và côchơi tiếp đi!”
Một nữ sinh vừa mới cùngẤn Tuyết cười to đi tới, nàng tên Tôn Diêu
Không đợi tôi mở miệngđáp ứng, nàng đã vội vàng niệm khẩu quyết
Kết quả, tôi thắng. Tôichờ nàng xòe bàn tay, nhưng không ngờ, nàng lại hung hăng huống lên mặt tôigiáng một cái bạt tai!
Tôi mờ mịt nhìn hắn
“Đối với một ngươi vôsỉ, chỉ nên có cái kết cục này!” Tôn Diêu cao ngạo nói. Ấn Tuyết cùng đám nữsinh xung quanh vì câu nói kinh điển của Tôn Diêu liền liều mạng vỗ tay
Tôi sững sốt
Tại sao!? Tại sao mọingười đều nói như vậy?! Tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy?!! Chẳnglẽ tôi thật sự đáng giận như vậy sao?
Tôi bắt đầu hoài nghibản thân
“Ma Thu Thu! Tôi cũngmuốn chơi!”
Là nữ sinh ngồi cùng ẤnTuyết. Lúc này tôi đã hoàn toàn chết lặng, cản bản không biết phản ứng như thếnào, rốt cuộc nên nhận lời hay từ chối
Nữ sinh này cũng giốngnhư Tôn Diêu, dù là tôi thua hay thắng, đều không do dự hướng lên mặt tôi táttai, hơn nữa mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh, đánh đến khi chính tay nàngcũng tê rần, mà mặt của tôi vì bị tát cũng sưng phù, biến hồng
“Sẻ con, cô điên rồi a!”Mông Thái Nhất vọt tới, đem đám nữ sinh xung quanh toàn bộ đuổi đi, một tay túmlấy tôi, đem tôi đên phòng y tế
“Sẻ con, cô làm sao vậy!Sao lại để cho đám người đó bắt nạt mình như vậy?! Cô không biết tự bảo vệ bảnthân mình sao?” Mông Thái Nhất ở bên tai tôi không ngừng lảm nhảm
Điên rồi sao?
Tôi ngoại trừ phát điêndường như cũng chỉ biết rơi lệ…..rơi lệ…………………
Mông Thái Nhất hùng hùnghổ hổ lục tung tủ dược phẩm nữa ngày, cũng tìm được một lọ cồn sát trùng. Hắndùng bông gòn thấm một ít cồn rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi. Nhưng mà cồn sáttrùng vừa xa lên đã bị nước mắt của tôi rửa sạch. Mông Thái Nhất sửng sốt lạixoa cồn, nhưng một lần nữa lại bị nước mắt rửa trôi………….
“Sẻ con, đừng khóc……………”Mông Thái Nhất khổ sở nói
Trong đầu tôi một mảnhtịch mịch, tâm như rơi vào vực sâu vạn trượng, chỉ có nhe nhóm ánh sáng chờ đợiKim Ánh Minh lúc sáng lúc tối, nếu ngay cả ánh sáng duy nhất này cũng biến mất,tôi ………….tôi …………….tôi không dám tưởng tượng…………
“Sẻ con………………” Mông TháiNhất nhẹ nhàng nói, lại gắt gao đem tôi ôm vào lòng
Giống như phản xạ cóđiều kiện, tôi mạnh tay đẩy hắn ra! Mông Thái Nhất không cẩn thận ngã ngồixuống đất, vừa kinh ngạc vừa giận nhìn tôi
“Không cần!!” Tôi hét tomột tiếng, rồi tựa như một con ngựa hoang bị hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi phòng ytế
Vừa mới bị Mông TháiNhất ôm trong nháy mắt, sao tôi lại cảm thấy ấm áp như vậy !!? Tôi thậm chí cònđối với cái ôm ấm áp của Mông Thái Nhất sinh ra một chút nhớ nhung! Không thểnhư vậy! Là hắn hại Kim Ánh Minh, là hắn hại tôi!! Tôi tự nhủ với chính mình
Xa lánh và khiêu khíchlà 2 tiết mục thường diễn mỗi ngày, bởi vì Kim Ánh Minh mãi vẫn khôngthấy xuất hiện mà cừu hận của các bạn học nữ đối với tôi lại càng ngày càngtăng. Cơ hồ như mỗi ngày, tôi đều nhận được từ hai đến ba phong thư đe dọa,nguyền rủa càng ngày càng ngoan độc, còn kèm theo vài con ếch , con sên bị mổxẻ, sách giáo khoa cũng bị vẽ bậy và xé nát , cũng vì vậy mà khi đi học tôithường xuyên bị thầy cô hung hăng phê bình sau đó bắt phạt đứng
Mông Thái Nhất vẫn kiêntrì mà quật cường cùng tôi đối mặt với tất cả, tôi cảm giác tâm lý của mình dầndần bị suy sụp, nhưng cũng vì hắn mà ổn định đôi phần
Kim Ánh Minh sẽ trở về,tôi gian nan chịu đựng………….
Tiết trời mùa thu, khôngbiết có phải là do sự ảnh hưởng của hoàn cảnh bị ức hiếp hay không mà cũng bắtđầu trở nên lạnh lẽo
Bíp………….bíp……..!
Là tin nhắn! Của ViệtMỹ!!
“Thu Thu, cô không saochứ, tôi không tiện đi đến lớp gặp cô.
Sau khi tan học cô cóthể tới Giáo Học Lâu được không? Đừng kêu Mông Thái Nhất , không gặp không về!”
Là Việt Mỹ, nàng vẫn tintưởng tôi!! Nàng vẫn xem tôi là bạn bè!! Cầm trong tay di động, nước mắt củatôi không thua kém trào ra, ít ra ở Hayakawa , tôi vẫn còn một người bạntốt…………………
Nhìn qua Mông Thái Nhấtđang ngủ, tôi vội vàng lau nước mắt.
………………………..
Sau khi tan học, tôithừa dịp Mông Thái Nhất chưa tỉnh lại, chạy ra ngoài. Vội vã chạy lên tầngthượng, tôi thật sự nhớ…………rất nhớ Việt Mỹ, mấy ngày nay kềm chế cảm xúc, khiếntôi có chút hổn hển
“Việt Mỹ! Việt Mỹ!”
Mở cửa ra,trên sânthượng vẫn vi vu gió lạnh, một bóng người cũng không
“Việt Mỹ!”
Trời âm u đè thấp, xemra trời muốn mưa rồi
Tôi đứng ở khoảng sân torộng ôm lấy thân thể, nghĩ tới Việt Mỹ hẳn là đã rời đi
“Ma Thu Thu, mày thậtđúng là không sợ chết a!” Tử Lôi, là giọng nói của Tử Lôi, tôi quay lại, thấy đượcTử Lôi cùng đám bạn bè đáng sợ của nàng
Các nàng sao lại tớiđây? Tôi theo bản năng lùi xuống…………….
“Sao vậy? Sợ hãi? MôngThái Nhất hiện tại cũng không giúp gì được cho mày rồi, tao xem mày còn dámkiêu ngạo nữa không, nha đầu chết tiệt kia…………….”
”Đừng sợ, Ma ThuThu!” Tôi không ngừng nói với chính mình, tôi không có làm chuyện xấu, tôikhông cần sợ các nàng!!
“Da mặt của mày cũngthật dày, làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy còn dám ngang nhiên đứng ởHayakawa…………….”
“Tôi tôi…………..tôikhông…………….”
“Hừ, còn dám chết cũngkhông thừa nhận, tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày nên hướngtoàn bộ mọi người viết thư sám hối sau đó ngoan ngoãn biến khỏi Hayakawa,nếu không………………”
Thu sám hối!!!!
“Đem chuyện mày dụ dỗMông Thái Nhất, hãm hại Kim Ánh Minh rõ ràng viết ra!!” (Rin: xì……rõ một đám mêzai…..!!!)
“Đúng, đồ nha đầu khôngbiết xấu hổ, hướng mọi người xin lỗi!”
……………………………..
Tôi không có, tôi khôngcó!! Tôi dùng sức lắc đầu, tôi không có làm chuyện đó, tại sao không ai tintôi!!!
Chát! Bất thình lình tôibị một bàn tay giáng thẳng vào mặt, nữ sinh như võ sĩ đô vật bên người Tử Lôitừng bước tiến lại gần!!
“Hoa Chi, không cần cùngnó dài dòng, lấy điện thoại của nó!”
Đừng! Trong nháy mắt,túi xách của tôi đã bị nữ sinh đô vật kia đoạt lấy,nàng đem toàn bộ đồ đạctrong túi xách của tôi trút ra, tôi hoàn toàn không có cách nào phản kháng!
“Đợi chút, Tử Lôi, cậuxem đây là cái gì!?” Nàng đưa ra hiển nhiên là bức tranh của Kim Ánh Minh!!
Tử Lôi nâng mi nhìn bứchình rồi lại nhìn tôi, trong lỗ mũi hừ hừ cười lạnh
Tôi hoảng sợ nhìn chằmchằm bức họa nằm trong tay Tử Lôi, tâm thắt lại chặt chẽ
“Ming? Tử Lôi, là KimÁnh Minh!! Kim Ánh Minh cư nhiên còn tặng tranh cho nó……………….”
Tôi căng thẳng cắn môi, khôngđược!! Trăm ngàn lần không được………
“Ma Thu Thu!Mày…………………”Trong đầu Hoa Chi liều mạng tìm từ ngữ ác độc để hình dung tôi,nhưng tầm mắt của nàng liền chuyển về hướng bức tranh, nàng đoạt lấy bức tranhtrong tay Tử Lôi
“Mày căn bản không xứngvới bức tranh của Kim Ánh Minh……………..”
Không được, lòng mạnh mẹrối rắm một khối, đừng, van cầu cô đừng…………………
Lời nói của Hoa Chi vừadứt , nàng liền dùng hai tay ra sức kéo, bức tranh bị xé thành hai nữa. Lòngcủa tôi cũng bị nàng xé đôi, đau quá……….
Đó là Linh Kim Ánh Minhtặng cho tôi, là Linh của tôi…………
“Hoa” Giọng nói tàn khốctựa hồ đang phối hợp cùng sợ hãi của tôi.Tôi bất chấp cả người đau xót, cổ họngphát ra một tiếng ách thật to, dồn sức xông đến đoạt lấy bức tranh trong taynàng. Nàng bị tôi làm cho nhất thời hoảng sợ, trong tâm không vững té nhoàixuống đất
“Hoa Chi!” Tử Lôi thấythế cũng hốt hoảng kêu to
Hoa Chi dùng sức đẩu tôira, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đấy đứng lên. Đem bức tranh vừa bị giật lại đãnhăn nhúm mà nặng nề chà đạp nó trước mặt tôi
“Đồ nha đầu không biếtxấu hổ, còn không mau viết thư sám hối!”
“Tôi không có làm, tôithật sự không có làm……………” Tôi nhìn bức tranh đã biến thành mảnh vụn nhỏ, khôngngừng lặp lại một lời duy nhất……
“Được, là mày nói nha!”Tử Lôi dẫn đám người Hoa Chi trở về
Loảng xoảng!! Âm thanhkhóa cửa đem tia kiên cường cuối cùng của tôi đoạt mất
“Ma Thu Thu, ôm cái chếtcũng không chịu hối cái của mày đi gặp quỷ đi!” Cách sau cánh cửa thủy tinh TửLôi lạnh lùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi
Tại sao không tin tôi?Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??
Oanh long long…………..oanhlong long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi
Tôi sẽ không viết thưsám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết
“Cho tôi ra ngoài, rangoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáplại
Gió thật lớn………….
Lạnh quá……………
Bên kia, mảnh nhỏ tiachớp trắng bệch hạ xuống thật rõ
Kim ÁNh Minh, anh ở đâu?Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………
………………………….
Thời gian ở tầng lầu caonhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!
“Sẻ con!! sẻcon!!!…………………”
“Loảng xoảng………….” tôinghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi
Mông Thái Nhất! là MôngThái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy MôngThái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới
Cái tên này, vẫn cứ bạolực như vậy …………..
Bốn bề tuyệt cảnhthê lương – Phần 1
Hai ngày sau cái chuyệnấy tôi lại đi học như bình thường, vì sốt cao nên việc tôi đành phải “chậm trễviệc học ở Hayakawa 2 ngày” đã làm cho ba mẹ cực kì lo lắng, khi bệnh tìnhchuyển biến tốt đẹp đã đem tôi đuổi ra cửa trường
Kim Ánh Minh vẫn như cũkhông xuất hiện, nhưng bàn học hắn mỗi ngày vẫn được các nữ sinh lau chùi sạchsẽ,ngược lại nếu đem so sánh với bàn học của tôi thì vô cùng thê thảm.Tuy nhiên điều kì quái là trong hộc tủ của tôi lại không có con ếch , con sênhay thư đe dọa linh tinh như tôi đã đón trước, có lẽ trải qua chuyện lần trước,đám nữ sinh cũng có chút vừa lòng, nghĩ vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở ra
Qua hai tuần sau chínhlà kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dántrên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học tronglớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuốikì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập
Vất vả đến buổi chiềutan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về
“Thu thu………………”
Là Việt Mỹ! Tôi độtnhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng
“Thực xin lỗi, tôi khôngbọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới haicái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”
“Không không………….khôngsao, Việt Mỹ”
“Cô thật sự không tráchtôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiếncho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều
Mông Thái Nhất mặc dùkhông rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm
“Thu Thu, chúng ta đidạo phố giải sầu đi được không?”
“Nhưng mà………………” Tôithật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâmkhiến nàng thất vọng
“Sẻ con, cô đi a , côcũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứngthú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”
“Không thành vấn đề, yêntâm!”
“Di động phải mang ởtrên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix caghê nha!! )
Đưa chúng tôi đến cửatrường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi
“Ma Thu Thu, tôi thậthâm mộ cô!”
Hâm mộ tôi? Việt Mỹ saolại đột nhiên nói hâm mộ tôi?
“Mông Thái Nhất gần đâyđã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”
Lời Việt Mỹ nói khôngkhỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóctôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vìmuốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình
Tôi và Việt Mỹ ở trongxe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình
Thật đẹp……………tôi nhìn bộváy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bảnkhông phải giành cho tôi
“Thu Thu, chúng ta vàođi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩytôi vào phòng thử đồ
“Tiểu thư, cô mặc bộ nàythật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoàiphòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng
“Thu Thu, cô còn chưa cóthử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra
Bộ đồ nàng thử hiểnnhiên giống y như tôi
“Ách………………..tiểu thư, côcó vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyểnnói
Tấm gương trước mặt hiệnlên hai bóng người mặc quần áo giống nhau
Bộ váy màu trắng trênngười Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà ngườiđứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi
“Được, tôi lấy cái này,phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán
“Thu Thu, cô xem thử cáinày đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ côđều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”
“Tiểu thư, bộ nàygiá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bêncạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”
“A………..cám ơn” Tôi đỏbừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục củamình
“Thu Thu, mệt quá, chúngta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi,đi đến quán phê đối diện đường cái
Bốn phía rốt cuộc cũngyên tĩnh trở lại…………
Sẻ con, cô đi đâuvậy……….” Tôi giật tay khỏi tay Mông Thái Nhất, chạy như bay về phía trước
Đột nhiên cảm thấy mệtmỏi quá , muốn trốn đi……………Nhưng thiên hạ to lớn này lại không có chỗ cho MaThu Thu tôi dung thân
Bãi đỗ xe…………….
Tôi biết, hiện tại , chỉcó chỗ đó là tôi có thể trốn, bởi vì nơi ấy co Kim Ánh Minh, có Linh, có nhữngkí ức tốt đẹp………………
……………………
Bãi đỗ xe trống rỗng ,không có tiếng kêu của Linh càng thêm hoang vắng , dưới chân còn sót lại một ítmẫu bánh vụn cùng thức ăn cho mèo
“Linh…………..Kim ÁnhMinh…………..” Tôi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt cũng trào ra , rơi xuống.
Tại sao………….tại sao lạithành ra như vậy?
Không phải nói đếnHayakawa là sẽ có hạnh phúc sao? Tại sao hạnh phúc lại không chân thật? Tạisao? Tại sao…………..
Túi xách của Kim ÁnhMinh nằm lẻ loi dưới đất, cái túi xách đã từng là nhà của Linh, khiến cho tôi nắmbắt được một ít kí ức………………..
“Đây là đang nói cảm ơn.Nè, ôm nó………….Như vậy, ừ, như vậy…………..”
“Linh!”
“Ách?”
“Nghĩa là lông vũ”
“Nó ………..nó saolại………….sao lại ở…………”
“Tan học nhìn thấy”
……………..
“Phát run…………….”
“Nó nó ……………cần………….ổ”
“Ổ?”
“Bỏ nó vào đi”
“Đồ ăn?”
“Ừ,ngưu ngưu…………….sữa,diện diện………….bánh bao……………”
“Cũng vậy?”
“Ừ”
………………………….
Tôi gạt đi nước mắt củamình, phủi chiếc túi xách vướng đầy bụi, Linh mất, Kim Ánh Minh mất, chỉ còn cónó là ở cùng tôi……………
Đây là cái gì? Tôi nhặttờ giấy từ trong túi rơi ra, mở ra nhìn nhìn. Nước mắt vừa mới ngừng lại tiếptục trào ra
“Nói cho tôibiết…………….hắn thật sự có nói cho tôi biết……………” Một mình ở bãi đỗ xe vừa khócvừa cười, tâm lại đau đến không thể nào chịu được, đau đến mức tôi không cònsức để cầm lấy tờ giấy kia………………..tim tôi như lảo đảo rơi xuống
Bên trong là bức tranhLinh lười biếng lau mặt, tựa như mặt nó với tôi trăm phân giống nhau
Phía dưới bức tranh cònđể lại vài dòng ngắn
Thực xin lỗi, Linh tôitặng người. Đừng buồn, hi vọng cô có thể nhận nó
Ming
Tôi lần đầu tiên khóclớn như vậy, không phải vì tôi, không phải vì Linh, mà là vì Kim Ánh Minh
Tại sao tôi không tintưởng hắn, tại sao không hề đến bãi đỗ xe, tôi còn ngang nhiên làm hại hắnkhông còn cách nào đến trường học……….
Không, tôi nhất địnhphải nói chuyện với Kim ÁNh Minh, tôi không có bội ước với hắn, mặc kệ là hắntin hay không tin, tôi cũng phải nói cho hắn, tôi không có làm!!
Tôi nhất định phải chờhắn trở về……………
Sau khi tôi hạ quyết tâmkiên trì đến cùng, một ngày mới lại đến
Kim Ánh minh vẫn khôngxuất hiện, Mông Thái Nhất luôn ở cạnh bên cạnh tôi, một bước cũng không dámrời. Hắn cẩn thận như vậy thật khiến cho tôi khổ sở………………….
Vào tiết bốn giờ thểdục, đột nhiên trời nổi cơn mưa to. Ở sân vận động, sau khi giảng xong bài lý thuyếtthể dục, thầy thể dục phát động mọi người cùng nhau chơi trò “Tiểu ong mật” :hai người một tổ, một bên niệm khẩu quyết, một bên ra búa, kéo bao, người thuaphải bị đánh tay
Mông Thái Nhất kinhhoảng bị một đám nam sinh kéo đi chơi,thật đúng là một tên dễ dàng thỏa mãn.Tôi lại bị rơi vào hoàn cảnh cô lập hoàn toàn, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở mộtbên nhìn
“Ma Thu Thu, tôi với cậumột tổ đi!” Ấn Tuyết, tổ trưởng tổ tôi đi đến trước mặt
Tôi lắp bắp kinh hãi,ngẩng đầu, nhìn ánh mắt của nàng, có chút sợ hãi, nhưng vẫn đáp ứng
“Một con ong mật nhỏ,bay đi tìm hoa nha, ong ong!”
Ấn Tuyết ra bao, tôi rakéo. Tôi thắng
Ấn Tuyết xòe bàn tay ra,tôi nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
“Ong ong!”
Ấn Tuyết ra kéo, tôi rabúa. Tôi lại thắng
Ấn Tuyết vẫn vươn thẳngtay ra, tôi cũng nhẹ nhàng đánh khẽ một cái
Tâm tình tôi bắt đầu cảmthấy thoải mái………….
Lần thứ ba, tôi thua.
Tôi ngượng ngùng xòe bàntay ra………….
“Chát!” Một cái âm thanhthanh thúy vang lên làm cho bạn học trong lớp đều im lặng, hướng về phía chúngtôi mà nhìn
Tôi ngây người, Ấn Tuyếtkhông dựa theo quy tắc trò chơi mà đánh vào lòng bàn tay, ngược lại còn hunghăng hướng lên mặt tôi giáng cho một cái tát! Tôi ôm khuôn mặt nóng bừng bừng,ngơ ngác nhìn về phía nàng
“Sao vậy? Không phục?Không chịu thua!?” Ấn Tuyết nâng cằm lên nhìn tôi, lạnh lùng nói
“Tại……..tại sao!”
“Có dám chơi nữa haykhông a!” Ấn Tuyết khiêu khích
Tại sao? Tại sa? Khôngphải tôi a! Mặt của tôi nóng bừng bừng, không rõ đến tột cùng là do cái tát kiahay chính là lửa giận của chính mình. Đầu óc của tôi có lẽ đã bắt đầu mơ hồ,tôi kéo Mông Thái Nhất đang vùng lên lại, đáp ứng chơi tiếp
“Một con ong mật nhỏ,bay đi tìm hoa nha, ong ong!” Ấn Tuyết lại niệm khẩu quyết. Sau chuyện này, tôiso với lúc nãy đã tỉnh táo hơn nhiều, còn lo lắng cái gì nữa
Kết quả, tôi thắng. ẤnTuyết xòe bàn tay ra, tôi run run giơ tay lên, tôi thực hận không thể dùng mườiphần khí lực như nàng vừa rồi đánh xuống!!!Cuối cùng, chỉ có thể vỗ thật nhẹlên tay nàng (Rin: Sẻ con hiền quá Y-Y!! Gặp ta, ta tát cho sái cả hàm….ha …ha….)
“Ong ong!”
Tôi thua
“Chát!” Mặt của tôi inlại một cái bạt tai, Cái bạt tai này vừa vặn lại đánh vào chỗ vừa mới bị đánh,tôi đau đến nước mắt cũng chảy ra
“Chơi tiếp!” Ấn Tuyếtlớn tiếng ra lệnh nói
Kết quả, tôi lại thua.Tiếp theo, lại là một cái bạt tai……………..
Bạn học trong lớp càngxem càng hưng phấn, Mông Thái Nhất rốt cuộc cũng không nhịn được một tay đẩy ẤnTuyết ra. Ấn Tuyết trở lại với đám bạn, cùng nữ sinh xung quanh phát ra tiếngcười vui vẻ khi trả thù xong
Tôi xấu hổ cùng giận dữkhông chịu nổi, nước mắt chảy xuống
“Sẻ con, tôi đưa cô vềnhà!” Mông Thái Nhất không đành lòng nói
“Mông Thái Nhất, chuyệncủa tôi không cần anh lo” Tôi ngang ngược nói
“Ma Thu Thu, tôi và côchơi tiếp đi!”
Một nữ sinh vừa mới cùngẤn Tuyết cười to đi tới, nàng tên Tôn Diêu
Không đợi tôi mở miệngđáp ứng, nàng đã vội vàng niệm khẩu quyết
Kết quả, tôi thắng. Tôichờ nàng xòe bàn tay, nhưng không ngờ, nàng lại hung hăng huống lên mặt tôigiáng một cái bạt tai!
Tôi mờ mịt nhìn hắn
“Đối với một ngươi vôsỉ, chỉ nên có cái kết cục này!” Tôn Diêu cao ngạo nói. Ấn Tuyết cùng đám nữsinh xung quanh vì câu nói kinh điển của Tôn Diêu liền liều mạng vỗ tay
Tôi sững sốt
Tại sao!? Tại sao mọingười đều nói như vậy?! Tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy?!! Chẳnglẽ tôi thật sự đáng giận như vậy sao?
Tôi bắt đầu hoài nghibản thân
“Ma Thu Thu! Tôi cũngmuốn chơi!”
Là nữ sinh ngồi cùng ẤnTuyết. Lúc này tôi đã hoàn toàn chết lặng, cản bản không biết phản ứng như thếnào, rốt cuộc nên nhận lời hay từ chối
Nữ sinh này cũng giốngnhư Tôn Diêu, dù là tôi thua hay thắng, đều không do dự hướng lên mặt tôi táttai, hơn nữa mỗi cái tát đều dùng sức rất mạnh, đánh đến khi chính tay nàngcũng tê rần, mà mặt của tôi vì bị tát cũng sưng phù, biến hồng
“Sẻ con, cô điên rồi a!”Mông Thái Nhất vọt tới, đem đám nữ sinh xung quanh toàn bộ đuổi đi, một tay túmlấy tôi, đem tôi đên phòng y tế
“Sẻ con, cô làm sao vậy!Sao lại để cho đám người đó bắt nạt mình như vậy?! Cô không biết tự bảo vệ bảnthân mình sao?” Mông Thái Nhất ở bên tai tôi không ngừng lảm nhảm
Điên rồi sao?
Tôi ngoại trừ phát điêndường như cũng chỉ biết rơi lệ…..rơi lệ…………………
Mông Thái Nhất hùng hùnghổ hổ lục tung tủ dược phẩm nữa ngày, cũng tìm được một lọ cồn sát trùng. Hắndùng bông gòn thấm một ít cồn rồi nhẹ nhàng xoa lên mặt tôi. Nhưng mà cồn sáttrùng vừa xa lên đã bị nước mắt của tôi rửa sạch. Mông Thái Nhất sửng sốt lạixoa cồn, nhưng một lần nữa lại bị nước mắt rửa trôi………….
“Sẻ con, đừng khóc……………”Mông Thái Nhất khổ sở nói
Trong đầu tôi một mảnhtịch mịch, tâm như rơi vào vực sâu vạn trượng, chỉ có nhe nhóm ánh sáng chờ đợiKim Ánh Minh lúc sáng lúc tối, nếu ngay cả ánh sáng duy nhất này cũng biến mất,tôi ………….tôi …………….tôi không dám tưởng tượng…………
“Sẻ con………………” Mông TháiNhất nhẹ nhàng nói, lại gắt gao đem tôi ôm vào lòng
Giống như phản xạ cóđiều kiện, tôi mạnh tay đẩy hắn ra! Mông Thái Nhất không cẩn thận ngã ngồixuống đất, vừa kinh ngạc vừa giận nhìn tôi
“Không cần!!” Tôi hét tomột tiếng, rồi tựa như một con ngựa hoang bị hoảng sợ bỏ chạy ra khỏi phòng ytế
Vừa mới bị Mông TháiNhất ôm trong nháy mắt, sao tôi lại cảm thấy ấm áp như vậy !!? Tôi thậm chí cònđối với cái ôm ấm áp của Mông Thái Nhất sinh ra một chút nhớ nhung! Không thểnhư vậy! Là hắn hại Kim Ánh Minh, là hắn hại tôi!! Tôi tự nhủ với chính mình
Xa lánh và khiêu khíchlà 2 tiết mục thường diễn mỗi ngày, bởi vì Kim Ánh Minh mãi vẫn khôngthấy xuất hiện mà cừu hận của các bạn học nữ đối với tôi lại càng ngày càngtăng. Cơ hồ như mỗi ngày, tôi đều nhận được từ hai đến ba phong thư đe dọa,nguyền rủa càng ngày càng ngoan độc, còn kèm theo vài con ếch , con sên bị mổxẻ, sách giáo khoa cũng bị vẽ bậy và xé nát , cũng vì vậy mà khi đi học tôithường xuyên bị thầy cô hung hăng phê bình sau đó bắt phạt đứng
Mông Thái Nhất vẫn kiêntrì mà quật cường cùng tôi đối mặt với tất cả, tôi cảm giác tâm lý của mình dầndần bị suy sụp, nhưng cũng vì hắn mà ổn định đôi phần
Kim Ánh Minh sẽ trở về,tôi gian nan chịu đựng………….
Tiết trời mùa thu, khôngbiết có phải là do sự ảnh hưởng của hoàn cảnh bị ức hiếp hay không mà cũng bắtđầu trở nên lạnh lẽo
Bíp………….bíp……..!
Là tin nhắn! Của ViệtMỹ!!
“Thu Thu, cô không saochứ, tôi không tiện đi đến lớp gặp cô.
Sau khi tan học cô cóthể tới Giáo Học Lâu được không? Đừng kêu Mông Thái Nhất , không gặp không về!”
Là Việt Mỹ, nàng vẫn tintưởng tôi!! Nàng vẫn xem tôi là bạn bè!! Cầm trong tay di động, nước mắt củatôi không thua kém trào ra, ít ra ở Hayakawa , tôi vẫn còn một người bạntốt…………………
Nhìn qua Mông Thái Nhấtđang ngủ, tôi vội vàng lau nước mắt.
………………………..
Sau khi tan học, tôithừa dịp Mông Thái Nhất chưa tỉnh lại, chạy ra ngoài. Vội vã chạy lên tầngthượng, tôi thật sự nhớ…………rất nhớ Việt Mỹ, mấy ngày nay kềm chế cảm xúc, khiếntôi có chút hổn hển
“Việt Mỹ! Việt Mỹ!”
Mở cửa ra,trên sânthượng vẫn vi vu gió lạnh, một bóng người cũng không
“Việt Mỹ!”
Trời âm u đè thấp, xemra trời muốn mưa rồi
Tôi đứng ở khoảng sân torộng ôm lấy thân thể, nghĩ tới Việt Mỹ hẳn là đã rời đi
“Ma Thu Thu, mày thậtđúng là không sợ chết a!” Tử Lôi, là giọng nói của Tử Lôi, tôi quay lại, thấy đượcTử Lôi cùng đám bạn bè đáng sợ của nàng
Các nàng sao lại tớiđây? Tôi theo bản năng lùi xuống…………….
“Sao vậy? Sợ hãi? MôngThái Nhất hiện tại cũng không giúp gì được cho mày rồi, tao xem mày còn dámkiêu ngạo nữa không, nha đầu chết tiệt kia…………….”
”Đừng sợ, Ma ThuThu!” Tôi không ngừng nói với chính mình, tôi không có làm chuyện xấu, tôikhông cần sợ các nàng!!
“Da mặt của mày cũngthật dày, làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy còn dám ngang nhiên đứng ởHayakawa…………….”
“Tôi tôi…………..tôikhông…………….”
“Hừ, còn dám chết cũngkhông thừa nhận, tao nói cho mày biết, hôm nay tốt nhất mày nên hướngtoàn bộ mọi người viết thư sám hối sau đó ngoan ngoãn biến khỏi Hayakawa,nếu không………………”
Thu sám hối!!!!
“Đem chuyện mày dụ dỗMông Thái Nhất, hãm hại Kim Ánh Minh rõ ràng viết ra!!” (Rin: xì……rõ một đám mêzai…..!!!)
“Đúng, đồ nha đầu khôngbiết xấu hổ, hướng mọi người xin lỗi!”
……………………………..
Tôi không có, tôi khôngcó!! Tôi dùng sức lắc đầu, tôi không có làm chuyện đó, tại sao không ai tintôi!!!
Chát! Bất thình lình tôibị một bàn tay giáng thẳng vào mặt, nữ sinh như võ sĩ đô vật bên người Tử Lôitừng bước tiến lại gần!!
“Hoa Chi, không cần cùngnó dài dòng, lấy điện thoại của nó!”
Đừng! Trong nháy mắt,túi xách của tôi đã bị nữ sinh đô vật kia đoạt lấy,nàng đem toàn bộ đồ đạctrong túi xách của tôi trút ra, tôi hoàn toàn không có cách nào phản kháng!
“Đợi chút, Tử Lôi, cậuxem đây là cái gì!?” Nàng đưa ra hiển nhiên là bức tranh của Kim Ánh Minh!!
Tử Lôi nâng mi nhìn bứchình rồi lại nhìn tôi, trong lỗ mũi hừ hừ cười lạnh
Tôi hoảng sợ nhìn chằmchằm bức họa nằm trong tay Tử Lôi, tâm thắt lại chặt chẽ
“Ming? Tử Lôi, là KimÁnh Minh!! Kim Ánh Minh cư nhiên còn tặng tranh cho nó……………….”
Tôi căng thẳng cắn môi, khôngđược!! Trăm ngàn lần không được………
“Ma Thu Thu!Mày…………………”Trong đầu Hoa Chi liều mạng tìm từ ngữ ác độc để hình dung tôi,nhưng tầm mắt của nàng liền chuyển về hướng bức tranh, nàng đoạt lấy bức tranhtrong tay Tử Lôi
“Mày căn bản không xứngvới bức tranh của Kim Ánh Minh……………..”
Không được, lòng mạnh mẹrối rắm một khối, đừng, van cầu cô đừng…………………
Lời nói của Hoa Chi vừadứt , nàng liền dùng hai tay ra sức kéo, bức tranh bị xé thành hai nữa. Lòngcủa tôi cũng bị nàng xé đôi, đau quá……….
Đó là Linh Kim Ánh Minhtặng cho tôi, là Linh của tôi…………
“Hoa” Giọng nói tàn khốctựa hồ đang phối hợp cùng sợ hãi của tôi.Tôi bất chấp cả người đau xót, cổ họngphát ra một tiếng ách thật to, dồn sức xông đến đoạt lấy bức tranh trong taynàng. Nàng bị tôi làm cho nhất thời hoảng sợ, trong tâm không vững té nhoàixuống đất
“Hoa Chi!” Tử Lôi thấythế cũng hốt hoảng kêu to
Hoa Chi dùng sức đẩu tôira, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đấy đứng lên. Đem bức tranh vừa bị giật lại đãnhăn nhúm mà nặng nề chà đạp nó trước mặt tôi
“Đồ nha đầu không biếtxấu hổ, còn không mau viết thư sám hối!”
“Tôi không có làm, tôithật sự không có làm……………” Tôi nhìn bức tranh đã biến thành mảnh vụn nhỏ, khôngngừng lặp lại một lời duy nhất……
“Được, là mày nói nha!”Tử Lôi dẫn đám người Hoa Chi trở về
Loảng xoảng!! Âm thanhkhóa cửa đem tia kiên cường cuối cùng của tôi đoạt mất
“Ma Thu Thu, ôm cái chếtcũng không chịu hối cái của mày đi gặp quỷ đi!” Cách sau cánh cửa thủy tinh TửLôi lạnh lùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi
Tại sao không tin tôi?Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??
Oanh long long…………..oanhlong long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi
Tôi sẽ không viết thưsám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết
“Cho tôi ra ngoài, rangoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáplại
Gió thật lớn………….
Lạnh quá……………
Bên kia, mảnh nhỏ tiachớp trắng bệch hạ xuống thật rõ
Kim ÁNh Minh, anh ở đâu?Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………
………………………….
Thời gian ở tầng lầu caonhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!
“Sẻ con!! sẻcon!!!…………………”
“Loảng xoảng………….” tôinghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi
Mông Thái Nhất! là MôngThái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy MôngThái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới
Cái tên này, vẫn cứ bạolực như vậy …………..
Bốn bề tuyệt cảnhthê lương – Phần 1
Hai ngày sau cái chuyệnấy tôi lại đi học như bình thường, vì sốt cao nên việc tôi đành phải “chậm trễviệc học ở Hayakawa 2 ngày” đã làm cho ba mẹ cực kì lo lắng, khi bệnh tìnhchuyển biến tốt đẹp đã đem tôi đuổi ra cửa trường
Kim Ánh Minh vẫn như cũkhông xuất hiện, nhưng bàn học hắn mỗi ngày vẫn được các nữ sinh lau chùi sạchsẽ,ngược lại nếu đem so sánh với bàn học của tôi thì vô cùng thê thảm.Tuy nhiên điều kì quái là trong hộc tủ của tôi lại không có con ếch , con sênhay thư đe dọa linh tinh như tôi đã đón trước, có lẽ trải qua chuyện lần trước,đám nữ sinh cũng có chút vừa lòng, nghĩ vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở ra
Qua hai tuần sau chínhlà kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dántrên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học tronglớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuốikì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập
Vất vả đến buổi chiềutan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về
“Thu thu………………”
Là Việt Mỹ! Tôi độtnhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng
“Thực xin lỗi, tôi khôngbọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới haicái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”
“Không không………….khôngsao, Việt Mỹ”
“Cô thật sự không tráchtôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiếncho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều
Mông Thái Nhất mặc dùkhông rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm
“Thu Thu, chúng ta đidạo phố giải sầu đi được không?”
“Nhưng mà………………” Tôithật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâmkhiến nàng thất vọng
“Sẻ con, cô đi a , côcũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứngthú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”
“Không thành vấn đề, yêntâm!”
“Di động phải mang ởtrên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix caghê nha!! )
Đưa chúng tôi đến cửatrường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi
“Ma Thu Thu, tôi thậthâm mộ cô!”
Hâm mộ tôi? Việt Mỹ saolại đột nhiên nói hâm mộ tôi?
“Mông Thái Nhất gần đâyđã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”
Lời Việt Mỹ nói khôngkhỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóctôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vìmuốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình
Tôi và Việt Mỹ ở trongxe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình
Thật đẹp……………tôi nhìn bộváy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bảnkhông phải giành cho tôi
“Thu Thu, chúng ta vàođi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩytôi vào phòng thử đồ
“Tiểu thư, cô mặc bộ nàythật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoàiphòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng
“Thu Thu, cô còn chưa cóthử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra
Bộ đồ nàng thử hiểnnhiên giống y như tôi
“Ách………………..tiểu thư, côcó vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyểnnói
Tấm gương trước mặt hiệnlên hai bóng người mặc quần áo giống nhau
Bộ váy màu trắng trênngười Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà ngườiđứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi
“Được, tôi lấy cái này,phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán
“Thu Thu, cô xem thử cáinày đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ côđều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”
“Tiểu thư, bộ nàygiá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bêncạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”
“A………..cám ơn” Tôi đỏbừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục củamình
“Thu Thu, mệt quá, chúngta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi,đi đến quán phê đối diện đường cái
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.