Chim Sẻ Ban Mai

Quyển 2 - Chương 11

Quách Ni GirlneYa

15/05/2013

Đứng ở trước cửa vănphòng hiệu trưởng, tôi phát hiện bản thân mình ngay đến gõ cửa cũng phát run

“Mời vào!” Từ bên trongcửa truyền ra giọng nói trầm thấp của thầy hiệu trưởng

Tôi đẩy cửa ra, thầyhiệu trưởng, thầy giám thị, Thầy trầm chủ nhiệm lớp đều đã ở bên trong…………….”

“Có đứa con đê tiệnkhông biết xấu hổ như ngươi, mặt mũi của ta đều bị ngươi làm cho mất hết” Mẹthấy tôi bước vào liền ra sức cho tôi một bạt tai

“Xin cô hãy bình tĩnh”Thầy Trầm lập tức giữ mẹ lại. Mẹ che mặt không ngừng khóc, ba ở bên cạnh nàngnghiêm mặt

“Bạn học Ma Thu Thu, xinmời qua bên này” Thầy hiệu trưởng chỉ chỉ tay vào bàn làm việc “Đây là mộtphong thư giấu tên sáng sớm tôi đã nhận được, bên trong thư này tố giác em viphạm nghiêm trọng nội quy học sinh, chúng tôi muốn nghe lời giải thích của emmột chút”

Tôi mở phong thưgiấu tên của thầy hiệu trưởng đưa, hai chân mềm nhũn, cảm thấy như trời đấtđang xoay chuyển!

Trong thư đang miêu tachuyện ngày hôm qua Việt Mỹ và tôi cùng đi quán bar! Còn có chuyện gặp mặt haingười kia, cả chuyện tôi làm tiếp viên quán bar,ăn chơi trác táng………………

“Sao lại…………..sao lạinhư vậy?!” Tôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ lại sợ hãi, tay không kềm chế run run

“Là thật sao?” Hiệutrưởng nghiêm khắc hỏi

“Không…………..không……………emkhông có!” Tôi hoảng sợ nói

“Ảnh chụp em trong quánbar chẳng lẽ là giả!?” Thầy giám thị nói xong liền ném ra một xấp ảnh chụp

Ảnh chụp??!!

Trời ạ! Đây hiển nhiênlà ảnh chụp tôi ở quán bar uống rượu!! Tô mơ mơ màng màng nên không biết taycủa “Tiểu Bạch Long” từ khi nào đã khoát lên vai tôi!! Từ khi nao tôi lại bị kẻkhác chụp hình!!

”Đây là em sao?”Hiệu trưởng ngước mắt nhìn tôi hỏi

“Phải …………là em………….”Tôi không cách nào nói dối “Nhưng……………nhưng em không làm chuyện này……………………….”

“Ma Thu Thu! Ngươi đichết đi! học thì không học lại đi làm mấy cái chuyện này!” Mẹ lại bắt đầu lớntiếng hướng về tôi khóc mắng

“Em…………. không………………..có…….em thật sự……….không có!” Tôi gấp đến mức nước mắt chảy ròng ròng

“Thật không ngờđược,chính em là người tố giác Kim Ánh Minh vi phạm kỷ luật, nhưng cũng làngười làm ra cái chuyện vi phạm kỉ luật này!?”

Những lời này của hiệutrưởng tựa như một đòn cảnh cáo đánh vào tôi, tôi thở ra một hơi

Tôi nên nói gìđây…………….tôi nên ở nơi này nói…………………chuyện này căn bản không phải là tôi làm,căn bản không phải tôi! Tôi ngơ ngác, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mặtlúc đỏ lúc trẳng. Ba ở bên cạnh không ngừng thở dài, lòng tôi càng thêm khóchịu, bực bội

“Căn cứ vào điều lệtrường học, bạn học Ma Thu Thu, nếu như em không có chứng cứ phản bác, từ giờtrở đi em sẽ bị đuổi học……………”

Thầy hiệu trưởng vẫnchưa nói xong, tôi đã lao nhanh ra khỏi phòng hiệu trưởng

Việt Mỹ………….tôi muốn đitìm Việt Mỹ, chỉ có nàng mới có thể giúp tôi chứng minh……….

Không thấy………..khắp nơiđều không thấy………

“Hi………..Sẻ con tiểuthư!” Một giọng nói ngả ngớn truyền vào lỗ tai tôi, một vài bạn học nam cao tobao vây xung quanh tôi

“Huynh đệ chúng tôi đốivới cô rất ái mộ, muốn tìm cô tâm sự!”

“Nói thử xem, bìnhthường thì cô cùng đám đàn ông bàn bạc như thế nào!” Một bạn học nam khoát taylên vai tôi

“Tránh ra………” tôi muốntìm Việt Mỹ, chỉ có nàng mới có thể giúp tôi giải thích mọi chuyện

“Nha đầu chết tiệt kia!Cô đi làm gái quán bar, còn ra vẻ cái gì a!”

“Đúng thế! Đến bên cạnhcô, tôi còn sợ y phục của mình bị vấy bẩn nữa! Phi!”

Hắn nói xong liền hướnglên người tôi phun một bãi nước miếng , rồi cùng đồng bạn bên cạnh cười vang

“Các người chơi rất vuivẻ a!”

Một giọng nói so với đámnam sinh này thập phần hung dữ hơn từ phía sau chúng tôi vang lên

Mông Thái Nhất?!

Tên chết tiệt này đềuxuất hiện vào thời điểm tôi gặp khó khăn nhất, đến xem tôi bị chê cười sao? Thểnào hắn cũng sẽ cười to………

“Còn không mau cút đicho tôi!” Mông Thái Nhất hét to một tiếng. Đám nam sinh kia như chuột gặp mèo,toàn bộ ảo nảo bỏ chạy. Đi theo phía sau Mông Thái Nhất còn có Trương KhảiChấn, đang đối với đám chuột kia giơ giơ một ngón tay chửi mắng

“Cô có khỏe không!?”Mông Thái Nhất nhìn tôi, đưa ra một ở bánh cùng hộp sữa “Ăn chút gì đi!”

khỏe? Nếu không phải dohắn, làm sao tôi có thể “tốt như vậy?!” được!! Tôi một tay hất đống đồ hắn đưara

“Ma Thu Thu!Cô dám đẩytôi, cô muốn chết a!” Mông Thái Nhất tức giận đến ánh mắt cũng cứng lại “Cô dámđối xử với tôi như vậy?!!”

“Thái Nhất !! TháiNhất!! Không phải anh nói muốn đến an ủi cô ấy sao? Có chuyện gì cũng phải từtừ mà nói!” Trương Khải Chấn vội vàng đi đến dập lửa

Mông Thái Nhất dùng sứcđẩy hắn, tiếp tục rống to

“Ma Thu Thu! Cô cho tôilà người đem bức ảnh của Kim Ánh Minh công khai phải không!?”

Nghe xong câu này, tôirốt cuộc cũng quay đầu lại, tức giận nhìn hắn

Chính là vì hắn, bứchình của Kim Ánh Minh mới bị công khai!! Chính vì hắn tôi mới thành ra thếnày!! Hắn là tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện, hiện tại lại giả vờ làm ngườitốt!!Tôi khinh!!!

“Ma Thu Thu! Cô muốnchết a! Kim Ánh Minh bị vậy cũng đáng!!” Mông Thái Nhất đã hiểu rõ được sự phẫnnộ trong mắt tôi

Tôi dùng sức quay đầu,tỏ vẻ phản kháng lại những lời này của hắn

“Cô đừng quên, cô đãtheo tôi ký hiệp ước đồng minh! Cô dám vì chuột chết kia đối nghịch với tôi!!”Mông Thái Nhất nắm lấy tay tôi chặt hơn, cánh tay tôi bắt đầu sinh đau, giốngnhư sắp bị hắn bốp nát

Vào thời điểm tay tôisắp bị đứt, Mông Thái Nhất đột ngột buông lỏng tay ra. Hắn đứng dậy hung dữ nói

“Được lắm……………..Ma ThuThu, được lắm! Tôi sẽ cho cô biết kết quả của sự phản bội tôi thê thảm cỡ nào!”

Mông Thái Nhất một phenđẩy tôi ra “Cô đi tìm người cô nên tìm đi.”



……………………………..

“Việt Mỹ!”

Tôi như người nổi điênlục tung cả trường học, thầm muốn nhanh nhanh một chút tìm ra nàng, chỉ có VIệtMỹ, chỉ có Việt Mỹ mới có thể giúp tôi giải thích mọi chuyện………….

“Ma Thu Thu?!!!!!” ViệtMỹ đang cùng đám bạn tán gẫu thật vui vẻ, nhìn thấy tôi mắt nàng trợn lên thậtlớn

“Việt Mỹ!” Tôi như ngườichết đuối gặp phao

“Cùng tôi…………đi…………..đếnphòng hiệu trưởng, nói cho…..nói cho ……………mọi người ……………….biết chuyện ngày hômqua…………..”

“Ngày hôm qua? Chuyện gìngày hôm qua? Cô đang nói gì vậy?” Việt Mỹ sợ hãi giãy khỏi tay tôi

“Ngày hôm qua……………quánbar…………….chuyện đó………..cô giúp tôi chứng minh………….không phải tôi…………..”

“Ma Thu Thu, tuy rằngtôi thương hại cô mới làm bạn bè, nhưng mà tôi không ngờ cô là người nhưvậy a. Cô……….cô còn muốn lợi dụng tôi, bắt tôi nói dối lừa dối mọi người, tôikhông làm………………….”

Cái gì?………………..Thươnghại? Lợi dụng? Nói dối?………………

Tôi nhìn Việt Mỹ trướcmắt, nụ cười mỉm nàng trưng ra , trong nháy mắt đã trở thành một chậu nước lạnhhắt lên người tôi

“Thu Thu, cô không saochứ, tôi không tiện đi đến lớp tìm cô, cô sau khi nghỉ trưa có thể đến Giáo HọcLâu không? Đừng kêu Mông Thái Nhất, không gặp không về!”

“Thật xin lỗi, tôi khôngbiết bọn họ lại gặp cô……….Giáo Học Lâu có đến hai cái, tôi quên không nói chocô biết là cái nào”

……………………..

“Thu Thu, cô xem thử cáinày đi……………..ba mẹ cô làm công nhân, nhất định chưa mua cho cô loại quần áonày”

…………………………..

“Ừ, thời gian cũng vừavặn………..Là cô ấy! Đúng vậy a!…………..Cô ấy tên là Ma Thu Thu, hôm nay có chút vộivàng, tôi liền cùng cô ấy tới! ……………..A Hổ và Tiểu Bạch Long là bạn tôi quentrên mạng, tính tình rất tốt. Tinh xảo đặc sắc là nick name tôi giúp cô lập, côcũng có thể dùng nick name này kết giao với nhiều bạn tốt a”

…………………………

Tôi đã hiểu được, hiểuđược tất cả mọi chuyện

từ chuyện Tử Lôi độtnhiên xuất hiện trên sân thượng………….chuyện cố ý so sánh ở phòng thayđồ……………..cả chuyện giúp tôi sắp xếp gặp mặt bạn trên mạng………………….

“Tại sao……………” Tôi thậtsự không rõ, thật sự! Chúng tôi không phải đã là bạn sao? Nhìn Việt Mỹ ở trướcmắt nhưng thật xa lạ khiến tôi phải sợ hãi

“Tại sao lại như vậy?Đều là, đều là……………..cô cố tình, có phải không?”

“Ma Thu Thu, cô có phảilà người không a, Việt Mỹ không chê cô, xem cô như bạn bè, cô xảy ra chuyện cònbắt cô ấy nói dối………..”

“Đúng vậy a, cô đúng làngười không biết xấu hổ, đừng tưởng rằng có Mông Thái Nhất làm chỗ dựa thìchúng tôi sợ, cô thật sự quá vô sỉ, làm ra chuyện như vậy còn dám chạy đến đâytìm Việt Mỹ……………..”

“Tại sao lại đối với tôinhư vậy?!!” Tôi mặc kệ mọi người xung quanh, dốc toàn lực thét lên

Im lặng, mọi người đềuim lặng……………………….

“Oa……………..”

Việt Mỹ không nói khôngrằng khóc lớn lên, thút thít nói với tôi “Thu Thu, đừng ép tôi , tôi không muốnlàm ngụy chứng……….”

Ép? Người bị ép là tôia, là các nàng vẫn muốn đem tôi ép ra khỏi Hayakawa.

Ha ha, đây là cái thếgiới gì vậy, bị bạn bè cài bẫy, kẻ nên khóc không phải là tôi sao?

“Bang…………….”

Tôi cả người bị đẩy ngã,một đám nữ sinh chính nghĩa vây quanh

“Ma Thu Thu, cô đúng làngười không biết xấu hổ! Cô biết rõ Việt Mỹ thích Kim Ánh Minh, nên ngay cảngười trong lòng bạn tốt cô cũng dụ dỗ! Ngang nhiên còn đùa giỡn Mông TháiNhất…………”

“Kim Ánh Minh không để ýđến cô, cô liền hãm hại hắn, Việt Mỹ không giúp cô nói dối, cô lại ức hiếp côấy………….”

“Cô coi Hayakawa là cáigì? Một con nhỏ xấu xí không có cái gi tốt như cô, còn ngang nhiên gây ra nhiềuchuyện như vậy, đã thế còn kiêu ngạo, cô hiện tại lập tức biến khỏi Hayakawacho chúng tôi……………….”

“Đúng, biến khỏiHayakawa đi…………….”

“Đừng……………….mọi ngườiđừng trách cô ấy………………nàng chỉ là muốn gỡ tội cho mình……….Thu Thu……………” Việt Mỹvừa thổn thức vừa ôm lấy tôi, lặng lẽ nói nhỏ vào tai tôi

“Cô có biết kẻ công khaiảnh chụp Kim Ánh Minh , viết thư ẩn danh đưa thầy hiệu trưởng, đều là tôikhông? Cô căn bản cũng chỉ là một con ngốc có một không hai trên đời này……………”

Tôi nhìn nhìn khuôn mặtđắc ý thấy người gặp họa của Việt Mỹ………….

Ha ha,cái gì là bạn tốtduy nhất ? cái gì là giải sầu? cái gì là bạn gặp trên mạng ? Tất cả chỉ là lờinói dối!!

Ma Thu Thu, mày thật sựbị người chán ghét như vậy sao? Thật sự đáng ghét như vậy sao? Đến Hayakawakhông phải sẽ tìm được hạnh phúc sao? Hạnh phúc là cái gì chứ? Hạnh phúc là nhưvậy sao? Bạn tốt cũng không phải bạn tốt, thật ra chỉ là một lời nói dối rẻmạt………

n�Rm0���}:black">Không được, lòng mạnh mẹrối rắm một khối, đừng, van cầu cô đừng…………………

Lời nói của Hoa Chi vừadứt , nàng liền dùng hai tay ra sức kéo, bức tranh bị xé thành hai nữa. Lòngcủa tôi cũng bị nàng xé đôi, đau quá……….

Đó là Linh Kim Ánh Minhtặng cho tôi, là Linh của tôi…………

“Hoa” Giọng nói tàn khốctựa hồ đang phối hợp cùng sợ hãi của tôi.Tôi bất chấp cả người đau xót, cổ họngphát ra một tiếng ách thật to, dồn sức xông đến đoạt lấy bức tranh trong taynàng. Nàng bị tôi làm cho nhất thời hoảng sợ, trong tâm không vững té nhoàixuống đất

“Hoa Chi!” Tử Lôi thấythế cũng hốt hoảng kêu to

Hoa Chi dùng sức đẩu tôira, hùng hùng hổ hổ từ trên mặt đấy đứng lên. Đem bức tranh vừa bị giật lại đãnhăn nhúm mà nặng nề chà đạp nó trước mặt tôi

“Đồ nha đầu không biếtxấu hổ, còn không mau viết thư sám hối!”

“Tôi không có làm, tôithật sự không có làm……………” Tôi nhìn bức tranh đã biến thành mảnh vụn nhỏ, khôngngừng lặp lại một lời duy nhất……

“Được, là mày nói nha!”Tử Lôi dẫn đám người Hoa Chi trở về



Loảng xoảng!! Âm thanhkhóa cửa đem tia kiên cường cuối cùng của tôi đoạt mất

“Ma Thu Thu, ôm cái chếtcũng không chịu hối cái của mày đi gặp quỷ đi!” Cách sau cánh cửa thủy tinh TửLôi lạnh lùng nhìn tôi xoay lưng bỏ đi

Tại sao không tin tôi?Tại sap tôi lại tới Hayakawa? Tại sao?? Tại sao??

Oanh long long…………..oanhlong long…………..Cùng với tiếng sấm, tia chớp trắng bệch xẹt qua đỉnh đầu tôi

Tôi sẽ không viết thưsám hối, tôi không viết,tôi không biết, không viết

“Cho tôi ra ngoài, rangoài………………” Tôi liều mạng vỗ lên cánh cửa thủy tinh, nhưng không ai đáplại

Gió thật lớn………….

Lạnh quá……………

Bên kia, mảnh nhỏ tiachớp trắng bệch hạ xuống thật rõ

Kim ÁNh Minh, anh ở đâu?Kim Ánh Minh, tôi thật sự không thể chống đỡ được nữa rồi……………

………………………….

Thời gian ở tầng lầu caonhất, tôi tựa hồ cảm giác như có người gọi tôi, thật xa, nhưng cũng thật gần!!!

“Sẻ con!! sẻcon!!!…………………”

“Loảng xoảng………….” tôinghe thấy âm thanh của thủy tinh rơi

Mông Thái Nhất! là MôngThái Nhất, trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi nhắm mắt, tôi nhìn thấy MôngThái Nhất đập nát thủy tinh mở cửa xông tới

Cái tên này, vẫn cứ bạolực như vậy …………..

Bốn bề tuyệt cảnhthê lương – Phần 1

Hai ngày sau cái chuyệnấy tôi lại đi học như bình thường, vì sốt cao nên việc tôi đành phải “chậm trễviệc học ở Hayakawa 2 ngày” đã làm cho ba mẹ cực kì lo lắng, khi bệnh tìnhchuyển biến tốt đẹp đã đem tôi đuổi ra cửa trường

Kim Ánh Minh vẫn như cũkhông xuất hiện, nhưng bàn học hắn mỗi ngày vẫn được các nữ sinh lau chùi sạchsẽ,ngược lại nếu đem so sánh với bàn học của tôi thì vô cùng thê thảm.Tuy nhiên điều kì quái là trong hộc tủ của tôi lại không có con ếch , con sênhay thư đe dọa linh tinh như tôi đã đón trước, có lẽ trải qua chuyện lần trước,đám nữ sinh cũng có chút vừa lòng, nghĩ vậy tôi cũng nhẹ nhàng thở ra

Qua hai tuần sau chínhlà kì thi thử giữa kì, bởi vì thành tích học tập của mỗi người đều được dántrên bản thông báo, ngoài ra còn phải họp hội phụ huynh, nên các bạn học tronglớp đều rất hồi hộp, bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị cho cuộc chiến cuốikì, giáo viên cũng bắt đầu soạn ra một đống lớn đề thi ôn tập

Vất vả đến buổi chiềutan học, Mông Thái Nhất giúp tôi lấy túi xách thật tốt, chuẩn bị đưa tôi về

“Thu thu………………”

Là Việt Mỹ! Tôi độtnhiên nhớ lại cuộc hẹn trên sân thượng, không được tự nhiên nhìn nàng

“Thực xin lỗi, tôi khôngbọn họ lại gặp cô……………” Ánh mắt của Việt Mỹ đều đỏ cả “Giáo học lâu có tới haicái, tôi lại quên nói cho cô là cái nào”

“Không không………….khôngsao, Việt Mỹ”

“Cô thật sự không tráchtôi? Cô không trách tôi!!” Việt Mỹ lau nước mắt, vui vẻ giữ chặt tay tôi, khiếncho cảm xúc của tôi tốt hơn rất nhiều

Mông Thái Nhất mặc dùkhông rõ biểu tình, nhưng nhìn thấy tôi vui vẻ, cũng không nói gì thêm

“Thu Thu, chúng ta đidạo phố giải sầu đi được không?”

“Nhưng mà………………” Tôithật không có tâm tư, nhưng Việt Mỹ lại vui vẻ như thế, tôi cũng không nhẫn tâmkhiến nàng thất vọng

“Sẻ con, cô đi a , côcũng đã lâu không ra ngoài” Mông Thái Nhất đối với việc đi dạo không có hứngthú, hắng quay đầu dặn dò Việt Mỹ “Cô nhớ rõ phải đưa cô ấy về sớm 1 chút”

“Không thành vấn đề, yêntâm!”

“Di động phải mang ởtrên người, có việc tôi sẽ gọi!” (Rin: Mông ca chu đáo quá!! Hức….hức……thix caghê nha!! )

Đưa chúng tôi đến cửatrường học, Mông Thái Nhất mới yên tâm đem túi xách giao cho tôi

“Ma Thu Thu, tôi thậthâm mộ cô!”

Hâm mộ tôi? Việt Mỹ saolại đột nhiên nói hâm mộ tôi?

“Mông Thái Nhất gần đâyđã thay đổi rất nhiều……………..cô không phát hiện sao?”

Lời Việt Mỹ nói khôngkhỏi khiến tôi phải nhìn lại Mông Thái Nhất, gần đây hắn vẫn ở cạnh chăm sóctôi, nhưng tôi căn bản lại không để ý đến sự tồn tại của hắn. Có lẽ hắn là vìmuốn chuộc lỗi, tôi tự an ủi chính mình

Tôi và Việt Mỹ ở trongxe đều im lặng, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình

Thật đẹp……………tôi nhìn bộváy nhỏ màu trắng mà người mẫu trong tủ kính mặc. Đáng tiếc, thứ này căn bảnkhông phải giành cho tôi

“Thu Thu, chúng ta vàođi thôi!” Việt Mỹ ra hiệu cho người bán hàng đem bộ váy kia gở xuống rồi đẩytôi vào phòng thử đồ

“Tiểu thư, cô mặc bộ nàythật đẹp, vải lót đặc biệt này làm tôn lên sắc da của cô………………..” Từ bên ngoàiphòng thay đồ truyền ra lời khen tặng của người bán hàng

“Thu Thu, cô còn chưa cóthử sao?” Việt Mỹ một tay đẩy màng ra, đem tôi từ bên trong kéo ra

Bộ đồ nàng thử hiểnnhiên giống y như tôi

“Ách………………..tiểu thư, côcó vẻ như không hợp với kiểu dáng này lắm” người bán hàng ở một bên uyển chuyểnnói

Tấm gương trước mặt hiệnlên hai bóng người mặc quần áo giống nhau

Bộ váy màu trắng trênngười Việt Mỹ, vừa vặn làm nổi lên khí chất tiểu công chúa của nàng, mà ngườiđứng bên cạnh như tôi lại trông mập ra, tôi xấu hổ đến mức có chút muốn trốn đi

“Được, tôi lấy cái này,phiền cô gói lại đồ cho tôi” Việt Mỹ lấy ví tiền đưa ra cho người bán

“Thu Thu, cô xem thử cáinày đi” Việt Mỹ từ trên giá áo gỡ xuống một bộ đồ, nhét vào tay tôi “Ba mẹ côđều là công nhân, nhất định chưa mua qua cho loại quần áo này”

“Tiểu thư, bộ nàygiá 5800 tệ” Người bán hàng nghe được Việt Mỹ nói bèn lập tức đi đến bêncạnh tôi có “thiện ý” nhắc “Hơn nữa, không có số của cô”

“A………..cám ơn” Tôi đỏbừng cả mặt, vội vàng đem quần áo đưa lại cho người bán, rồi thay y phục củamình

“Thu Thu, mệt quá, chúngta nghỉ ngơi một chút đi!” Việt Mỹ không đợi tôi trả lời đám bắt lấy tay tôi,đi đến quán phê đối diện đường cái

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chim Sẻ Ban Mai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook