Quyển 2 - Chương 12
Quách Ni GirlneYa
15/05/2013
Tôi luôn luôn trách cứMông Thái Nhất, nhưng không ngờ tới, kết quả là, nàng lại là đầu sỏ gây ra mọichuyện…………..
Lộ ra sắc mặt hận thù,tôi hiện tại chỉ muốn trốn đi………….tôi như người điên chạy ra khỏi phòng học…………
“Cô làm sao vậy? Mắt bịmù a?”
Tôi đụng phải mộtngười,lại một lần nữa nặng nề ngã xuống đất, đau đớn đối với tôi hiện tại, đãkhông còn cảm nhận được
“Ma Thu Thu?Sao cô cònchưa biến khỏi trường học……………..”Giọng nói của Tử Lôi từ trên giáng xuống
Ha Ha……………đúng là họavĩnh viễn sẽ không ập đến một mình…………….
Tôi ngẩng đầu đón nhậnbão táp, nhưng tôi không chỉ nhìn thấy Tử Lôi mà còn có Thượng Hà Hi, cô gáithiên tài, cả Kim Ánh Minh………….”
Là hắn sao?Thật là hắnsao? Là cái tên khiến tôi kiên trì đến tận bây giờ?
Không ! Hiện tại khôngphải là tên, mà là Kim Ánh Minh thật sự! Hắn thật sự đang đứng trước mặt tôi
Đúng là Kim Ánh Minh,đúng là hắn……….
Tôi chậm rãi vươn tayra, tôi muốn chính mình xác nhận tôi không phải đang nằm mơ, nhưng tay đã bị TửLôi ngăn lại
“Ma Thu Thu, ban ngàymày dụ dỗ nam sinh, buổi tối lại đi làm tiếp viên quán bar, thật sự rất vất vả!Nhưng mà tao vẫn có chút kì quái, mày trưởng thành như vậy, hiển nhiên lạikhông biết tự hiểu tình huống, sự việc hiện tại đã bại lộ, mài còn dám nghênhngang đến trường học,ở Hayakawa mày cũng coi như là người đầu tiên đi………….”
Từng đợt cười đùa chóitai xung quanh bùng lên…………..
Nhưng đối với tôi mànói, đã không hề quan trọng, trong mắt tôi chỉ có Kim Ánh Minh, tôi nhất địnhphải nói cho hắn biết!!
“Kim Ánh Minh…………tôikhông có……………..tôi không có……………..”
Tại sao rõ ràng có rấtnhiều lời muốn nói, nhưng tôi vẫn nói không được, nước mắt như vỗ đê khiến tôinghẹn ngào, tủi thân nghẹn tắc cổ họng khiến tôi không nói ra lời
“Tôi…………….tôitôi………….thật sự không làm, thật sự……………..không có làm chuyện đó!”
Tôi không được tủi thân,tôi muốn nói với hắn, tôi không có vi phạm lời hứa, chuyện thật sự không phảido tôi làm……………..
“Chuyện này đến đây dừngđi! Tử Lôi, đừng gây chuyện nữa!!” Thượng Hà Hi lạnh lùng lên tiếng gọi Tử Lôi
“Quên đi, đi thôi, Minh,sắp lên tiết rồi!”Giọng nói dịu dàng của Hà Ảnh Nguyệt vang lên
Không!……………..Không được!Kim Ánh Minh xin nghe tôi giải thích!……………….
Kim Ánh Minh tựa hồ khôngnghe thấy cõi lòng tôi lớn tiếng la lên, vẫn yên lặng đi theo Thượng Hà Hi vàHà Ảnh Nguyệt
Không phải như thế nào!!Tại sao lại như vậy!!!
“Hừ, Kim Ánh Minh làmsao có thể để ý đến kẻ lừa đảo , dơ bẩn như mày!” Tử Lôi hung dữ bỏ lại một câu
Kẻ lừa đảo dơ bẩn……………kẻlừa đảo dơ bẩn………………
Nhìn bóng lưng một đámbạn học rời đi , tôi ở trong lòng giãy dụa, Kim Ánh minh trước mắt, không phảitôi chỉ cần nói cho hắn mọi chuyện không phải do tôi làm thì tất cả đều thayđổi sao? Không phải chỉ cần hắn tha thứ cho tôi, mọi vấn đề đều sẽ được giảiquyết sao?
Mọi hi vọng của tôi giờnày khắc này đều tan biến, kiên cường cuối cùng cũng tan vỡ, đây không phải làđiều tôi muốn………….
Chẳng lẽ đúng như lờimọi người nói, tôi bước vào Hayakawa là một sai lầm?
Tôi căn bản không cầnhướng Kim Ánh Minh đưa ra lời giải thích, bởi vì tất cả mọi chuyện đối với thếgiới của hắn mà nói, căn bản không quan trọng!
Toàn bộ thế giới này,đúng như lời Việt Mỹ nói, chỉ có một đứa ngốc , một tên hề duy nhất ngay từ đầukhông nên xuất hiện ở nơi này – Ma Thu Thu
Ha ha……………………ha ha haha……………
Tôi không cần hạnh phúc,tôi không cần , tôi không cần tới Hayakawa, lại càng không muốn gặp qua Kim ÁnhMinh…………….
“Sẻ con, Sẻ con, côkhông sao chứ, nói chuyện với cô nha!”
“Sẻ con, Sẻ con…………….cônhìn tôi a……………cô nhìn xem ……………tôi trong lòng cô là cái gì a?!”
Là Mông Thái Nhất
Chỉ có Mông Thái Nhất,chỉ có Mông Thái Nhất
Mông Thái Nhất, cái tênngây ngốc luôn bảo vệ tôi khi tôi bị hiểu lầm
Đồ ngốc này, tôi đã lừadối anh, tại sao anh còn đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi nhìn khuôn mặt lo lắngcủa Mông Thái Nhất, tiếng cười trong miệng vẫn không ngừng lại
“Sẻ con, cô đừng làm tôisợ, tôi đưa cô về nhà, được không?”
“Về nhà……………”
“Ừ, về nhà, ngủ mộtgiấc, ngày mai sẽ trở lại bình thường, tin tưởng tôi!”
“Về nhà………………”
“Đúng , về nhà……………”
Mà ở nhà , thứ đang chờtôi lại là một cơn phong ba khác…………….
“Đã trở lại, mày xem, đãtrở lại………………..”
“Ma Thu Thu, mày còn mặtmũi trở về a!”
Ma Hạ Sinh giống nhưnhìn thấy động vật quý hiếm, đảo quanh người tôi
“Khó trách mày mỗi ngàyvề trễ như vậy, thì ra là đi làm a!…………….Đúng rồi, tao chòn chưa kịp hỏi làmsao mày có được loại Nokia mới nhất này, thì ra là mày làm cái việc này!!”
“Tao sao lại có thứ emgái đầu heo như mày a, thật mất mặt!”
“Hạ Sinh, đừng nói nữa!”Ba tức giận, buông đũa trong tay, không ngừng thở dài
“Ngươi sao lại khôngbiết xấu hổ như vậy!Ngươi…………..” Mẹ gần như sụp đổ
“Mẹ đừng thương tâm, coinhư mẹ không sinh ra nó cũng được, mẹ không phải vẫn còn con và Hạ Sinh sao?”Ma Hạ Sinh ở bên cạnh vội vàng an ủi, thỉnh thoảng lại trừng mắt với tôi
“Con……………con thậtsự…………..không làm chuyện đó, mẹ……………”
Những lời này tôi cũngkhông nhớ rõ mình đã nói bao nhiêu lần, tôi biết mình vô dụng, nhưng ngườitrước mắt dù sao cũng là người có công nuôi dưỡng tôi, là mẹ tôi a!
“Ngươi đừng gọi ta làmẹ! Ta đối với thứ con gái không biết xẩu hổ này…………rất mất mặt…………….”
Mất mặt! Mất mặt!! Mấtmặt!!
“Đủ rồi…………..”
Tôi nhìn hai mắt đẫm lệcủa mẹ, lại quay sang nhìn hai ông anh đang cười trộm, còn có ba coithường………..
Đủ rồi, thật sự đã quáđủ…………..
Coi như mọi chuyện làmột vở hài kịch đi, coi như Ma Thu Thu chưa từng xuất hiện trên đời này, kếtquả này mới là thứ mà mọi người hi vọng ………..
Tôi xoay người lao rakhỏi cửa, vọt vào màn đêm nhìn không thấy đáy…………………
Lộ ra sắc mặt hận thù,tôi hiện tại chỉ muốn trốn đi………….tôi như người điên chạy ra khỏi phòng học…………
“Cô làm sao vậy? Mắt bịmù a?”
Tôi đụng phải mộtngười,lại một lần nữa nặng nề ngã xuống đất, đau đớn đối với tôi hiện tại, đãkhông còn cảm nhận được
“Ma Thu Thu?Sao cô cònchưa biến khỏi trường học……………..”Giọng nói của Tử Lôi từ trên giáng xuống
Ha Ha……………đúng là họavĩnh viễn sẽ không ập đến một mình…………….
Tôi ngẩng đầu đón nhậnbão táp, nhưng tôi không chỉ nhìn thấy Tử Lôi mà còn có Thượng Hà Hi, cô gáithiên tài, cả Kim Ánh Minh………….”
Là hắn sao?Thật là hắnsao? Là cái tên khiến tôi kiên trì đến tận bây giờ?
Không ! Hiện tại khôngphải là tên, mà là Kim Ánh Minh thật sự! Hắn thật sự đang đứng trước mặt tôi
Đúng là Kim Ánh Minh,đúng là hắn……….
Tôi chậm rãi vươn tayra, tôi muốn chính mình xác nhận tôi không phải đang nằm mơ, nhưng tay đã bị TửLôi ngăn lại
“Ma Thu Thu, ban ngàymày dụ dỗ nam sinh, buổi tối lại đi làm tiếp viên quán bar, thật sự rất vất vả!Nhưng mà tao vẫn có chút kì quái, mày trưởng thành như vậy, hiển nhiên lạikhông biết tự hiểu tình huống, sự việc hiện tại đã bại lộ, mài còn dám nghênhngang đến trường học,ở Hayakawa mày cũng coi như là người đầu tiên đi………….”
Từng đợt cười đùa chóitai xung quanh bùng lên…………..
Nhưng đối với tôi mànói, đã không hề quan trọng, trong mắt tôi chỉ có Kim Ánh Minh, tôi nhất địnhphải nói cho hắn biết!!
“Kim Ánh Minh…………tôikhông có……………..tôi không có……………..”
Tại sao rõ ràng có rấtnhiều lời muốn nói, nhưng tôi vẫn nói không được, nước mắt như vỗ đê khiến tôinghẹn ngào, tủi thân nghẹn tắc cổ họng khiến tôi không nói ra lời
“Tôi…………….tôitôi………….thật sự không làm, thật sự……………..không có làm chuyện đó!”
Tôi không được tủi thân,tôi muốn nói với hắn, tôi không có vi phạm lời hứa, chuyện thật sự không phảido tôi làm……………..
“Chuyện này đến đây dừngđi! Tử Lôi, đừng gây chuyện nữa!!” Thượng Hà Hi lạnh lùng lên tiếng gọi Tử Lôi
“Quên đi, đi thôi, Minh,sắp lên tiết rồi!”Giọng nói dịu dàng của Hà Ảnh Nguyệt vang lên
Không!……………..Không được!Kim Ánh Minh xin nghe tôi giải thích!……………….
Kim Ánh Minh tựa hồ khôngnghe thấy cõi lòng tôi lớn tiếng la lên, vẫn yên lặng đi theo Thượng Hà Hi vàHà Ảnh Nguyệt
Không phải như thế nào!!Tại sao lại như vậy!!!
“Hừ, Kim Ánh Minh làmsao có thể để ý đến kẻ lừa đảo , dơ bẩn như mày!” Tử Lôi hung dữ bỏ lại một câu
Kẻ lừa đảo dơ bẩn……………kẻlừa đảo dơ bẩn………………
Nhìn bóng lưng một đámbạn học rời đi , tôi ở trong lòng giãy dụa, Kim Ánh minh trước mắt, không phảitôi chỉ cần nói cho hắn mọi chuyện không phải do tôi làm thì tất cả đều thayđổi sao? Không phải chỉ cần hắn tha thứ cho tôi, mọi vấn đề đều sẽ được giảiquyết sao?
Mọi hi vọng của tôi giờnày khắc này đều tan biến, kiên cường cuối cùng cũng tan vỡ, đây không phải làđiều tôi muốn………….
Chẳng lẽ đúng như lờimọi người nói, tôi bước vào Hayakawa là một sai lầm?
Tôi căn bản không cầnhướng Kim Ánh Minh đưa ra lời giải thích, bởi vì tất cả mọi chuyện đối với thếgiới của hắn mà nói, căn bản không quan trọng!
Toàn bộ thế giới này,đúng như lời Việt Mỹ nói, chỉ có một đứa ngốc , một tên hề duy nhất ngay từ đầukhông nên xuất hiện ở nơi này – Ma Thu Thu
Ha ha……………………ha ha haha……………
Tôi không cần hạnh phúc,tôi không cần , tôi không cần tới Hayakawa, lại càng không muốn gặp qua Kim ÁnhMinh…………….
“Sẻ con, Sẻ con, côkhông sao chứ, nói chuyện với cô nha!”
“Sẻ con, Sẻ con…………….cônhìn tôi a……………cô nhìn xem ……………tôi trong lòng cô là cái gì a?!”
Là Mông Thái Nhất
Chỉ có Mông Thái Nhất,chỉ có Mông Thái Nhất
Mông Thái Nhất, cái tênngây ngốc luôn bảo vệ tôi khi tôi bị hiểu lầm
Đồ ngốc này, tôi đã lừadối anh, tại sao anh còn đối xử tốt với tôi như vậy? Tôi nhìn khuôn mặt lo lắngcủa Mông Thái Nhất, tiếng cười trong miệng vẫn không ngừng lại
“Sẻ con, cô đừng làm tôisợ, tôi đưa cô về nhà, được không?”
“Về nhà……………”
“Ừ, về nhà, ngủ mộtgiấc, ngày mai sẽ trở lại bình thường, tin tưởng tôi!”
“Về nhà………………”
“Đúng , về nhà……………”
Mà ở nhà , thứ đang chờtôi lại là một cơn phong ba khác…………….
“Đã trở lại, mày xem, đãtrở lại………………..”
“Ma Thu Thu, mày còn mặtmũi trở về a!”
Ma Hạ Sinh giống nhưnhìn thấy động vật quý hiếm, đảo quanh người tôi
“Khó trách mày mỗi ngàyvề trễ như vậy, thì ra là đi làm a!…………….Đúng rồi, tao chòn chưa kịp hỏi làmsao mày có được loại Nokia mới nhất này, thì ra là mày làm cái việc này!!”
“Tao sao lại có thứ emgái đầu heo như mày a, thật mất mặt!”
“Hạ Sinh, đừng nói nữa!”Ba tức giận, buông đũa trong tay, không ngừng thở dài
“Ngươi sao lại khôngbiết xấu hổ như vậy!Ngươi…………..” Mẹ gần như sụp đổ
“Mẹ đừng thương tâm, coinhư mẹ không sinh ra nó cũng được, mẹ không phải vẫn còn con và Hạ Sinh sao?”Ma Hạ Sinh ở bên cạnh vội vàng an ủi, thỉnh thoảng lại trừng mắt với tôi
“Con……………con thậtsự…………..không làm chuyện đó, mẹ……………”
Những lời này tôi cũngkhông nhớ rõ mình đã nói bao nhiêu lần, tôi biết mình vô dụng, nhưng ngườitrước mắt dù sao cũng là người có công nuôi dưỡng tôi, là mẹ tôi a!
“Ngươi đừng gọi ta làmẹ! Ta đối với thứ con gái không biết xẩu hổ này…………rất mất mặt…………….”
Mất mặt! Mất mặt!! Mấtmặt!!
“Đủ rồi…………..”
Tôi nhìn hai mắt đẫm lệcủa mẹ, lại quay sang nhìn hai ông anh đang cười trộm, còn có ba coithường………..
Đủ rồi, thật sự đã quáđủ…………..
Coi như mọi chuyện làmột vở hài kịch đi, coi như Ma Thu Thu chưa từng xuất hiện trên đời này, kếtquả này mới là thứ mà mọi người hi vọng ………..
Tôi xoay người lao rakhỏi cửa, vọt vào màn đêm nhìn không thấy đáy…………………
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.