Quyển 1 - Chương 9: Đàm lão Nhị nói tiếng Anh?
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
Lạc Vũ Sam nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Đàm Thiếu Hiên, nụ cười trên mặt phút chốc đông cứng lại.
Cảm giác được vẻ mặt nàng biến hóa, Janssen cũng hướng về phía Đàm Thiếu Hiên. Khi quay đầu, lại phát hiện nụ cười trên mặt Sài Vu Chư cũng trở nên mất tự nhiên, còn Lạc Gia Minh, đôi môi mỏng khẽ mím lại ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Vũ Sam.
“Vị này là……” Janssen nói tiếng Trung Quốc chọ chẹ hỏi.
Đàm Thiếu Hiên khóe môi giương nhẹ, tao nhã lễ độ nhưng ngữ khí ái muội hướng Lạc Vũ Sam nói:“Ta là ai, có thể mời Tứ tiểu thư nói cho vị khách nhân này biết được không?”
Lạc Vũ Sam nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng giải thích với Janssen thân phận của Đàm lão Nhị. Đương nhiên, đánh chết nàng, Lạc Vũ Sam cũng sẽ không giới thiệu những gì như Đàm Nhị lưu manh muốn.
Janssen ánh mắt sáng lên:“Thì ra là Thiếu suất, ngưỡng mộ đã lâu!” Lần này nói bằng tiếng Anh, nói xong đứng lên đưa tay ra.
Đàm Thiếu Hiên cười thân mật liếc mắt qua Lạc Vũ Sam một cái, vừa bắt tay với Janssen, vừa nói:“Lạc tiểu thư giới thiệu không được đầy đủ, còn một câu quan trọng, nàng đã bỏ qua. Tôi còn là vị hôn phu của nàng.” Từ đầu tới cuối hoàn toàn nói bằng tiếng Anh, mặc dù vốn từ, cách phát âm chưa được chuẩn xác nhưng lại vô cùng lưu loát.
Lạc Vũ Sam sửng sốt, quên mất phản bác lời nói của hắn.
Đàm Nhị lưu manh lại có thể nói tiếng Anh?! Vậy, vậy những gì mình và William nói ở Anh Quốc, thảo luận về hắn, hắn không nghe được toàn bộ chứ?! Trời ạ, tên lưu manh này lại giả trư ăn cọp !
Lạc Vũ Sam trên mặt khẽ ửng đỏ, thật sự là dọa người.
Janssen cùng Thomson ba người đối với Đàm Thiếu Hiên, vị Thiếu suất Quân Chính phủ Nam Quốc này có thể nói tiếng Anh lưu loát, rõ ràng có chút kinh ngạc, còn có chút kích động, thịnh tình muốn mời hắn cùng ngồi xuống.
Đàm Thiếu Hiên không từ chối, cùng Sài Vu Chư, Lạc Gia Minh chào hỏi qua, ngay cả hai người đi cùng cũng gọi lại, giới thiệu nói:“Đây là đại ca của tôi, Đàm Thiếu Phụ. Đây là lão Tứ Đàm Thiếu Thức.”
Sài Vu Chư và Lạc Gia Minh đương nhiên đều biết, có chút mất tự nhiên chào hỏi qua, mọi người cùng ngồi xuống.
Huynh đệ Đàm Thiếu Phụ đặc biệt là ánh mắt lão Tứ Đàm Thiếu Thức, vẫn mỉm cười nhìn chăm chú vào Lạc Vũ Sam, Lạc Vũ Sam có chút xấu hổ cầm chén trà xoay trước mặt.
Đàm Thiếu Phụ lão luyện khôn ngoan, không nói nhiều lời, Lạc Gia Minh trong lòng âm thầm kêu khổ, Đàm lão Đại này là thần tài của Đại soái phủ, theo thương nghiệp, là Tổng tài Ngân Hàng Trung Phú, là đối thủ với Trung Thực. Chuyện như vậy, cũng bị người ta nhìn trước được, đúng là phiền toái lớn.
Thì ra đây là ‘Đại thiếu Sợ vợ’ nổi tiếng, lão Đại Hắc đạo Đàm lão Tứ, Lạc Vũ Sam nhìn ánh mắt sáng quắc của Đàm Thiếu Thức trước mặt không khỏi âm thầm thấy kỳ lạ. Một kẻ ong bướm lãng tử phong lưu như vậy, chủ ‘kỹ viện Hắc Bạch Hoàng’ một trong ba nơi làm ăn phát đạt nhất cùng với hai người Hắc (Nha phiến) và Bạch (Muối), lại bị xưng là “Sợ vợ”? Thật là thú vị.
Mọi người sau một lúc lâu nói chuyện phiếm, Sài Vu Chư xem đêm nay thật sự không cách nào giữ nguyên được kế hoạch đạt được hiệp nghị, vì thế ý bảo Lạc Gia Minh chấm dứt trao đổi, mọi người ngầm hiểu khách khí đứng dậy cáo từ.
Janssen nhìn khóe môi Đàm Thiếu Hiên nở nụ cười nhạt, lại nhìn Lạc Vũ Sam rõ ràng đang trốn tránh, vô cùng tò mò quan hệ của hai người trong lúc đó. Vì thế khách khí nói với Lạc Vũ Sam:“ Tứ tiểu thư có cần tại hạ đưa về không? Ngày mai tại hạ muốn đến quý phủ thăm hỏi, Tam tiểu thư thường xuyên nhắc đến……”
Đang nói, Đàm Thiếu Hiên từ một bên đưa tay ra, đem Lạc Vũ Sam kéo đến bên mình:“Thực xin lỗi, Janssen tiên sinh, tại hạ và Sam nhi còn có chút chuyện muốn nói……”
Janssen có chút xấu hổ nhìn Lạc Vũ Sam liếc mắt một cái:“Tứ tiểu thư……”
Lạc Vũ Sam dùng sức tránh đi, hung hăng liếc nhìn Đàm Thiếu Hiên một cái, quay đầu cười nhẹ với Janssen nói:“Ngày mai mời tiên sinh đến, cũng là bạn học của Tam tỷ, không cần khách khí.”
Janssen vui vẻ gật đầu, nhìn Đàm Thiếu Hiên, nhất thời không biết phải giúp Lạc Vũ Sam thế nào mới tốt.
Một bên Lạc Gia Minh bước nhanh tới cười nói:“Tứ muội, ta và muội cùng về. Nhị thiếu, chúng ta cáo từ trước.”
“Lạc tiên sinh gấp gáp muốn đi như vậy sao? Chuyện của Trung Thực không ngại hãy cùng đại ca tại hạ nói chuyện chút, cần gì phải làm lợi cho ngoại nhân?” Đàm Thiếu Hiên hơi hơi giương mắt:“Tại hạ cùng Tứ tiểu thư còn có việc muốn nói, Lạc tiên sinh có tiện không?”
Lạc Gia Minh có chút khó xử nhìn Lạc Vũ Sam.
Tên lưu manh, lại muốn làm gì?! Lạc Vũ Sam bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng Đàm Thiếu Hiên:“Nhị thiếu, ta nói đã nói rõ ràng, cần gì phải ép người quá đáng! Dưa hái xanh không ngọt, Nhị thiếu tuấn tú lịch sự……”
Nói còn chưa dứt lời, Đàm Thiếu Hiên một phen kéo nàng đi, vội vàng hướng ra phía ngoài:“Sam nhi, nàng nói nhiều quá! Đi thôi!”
“Buông ra! Ngươi, ngươi muốn đi đâu?” Lạc Vũ Sam dùng sức nhưng không cách nào tránh được, khách khứa xung quanh đều quay ra nhìn, Lạc Vũ Sam có chút khổ sở, bất đắc dĩ đành phải oán hận đuổi theo kịp bước chân của hắn.
“Đi đâu? Nàng không biết? Ta tưởng trên thư đã viết vô cùng rõ ràng. Sam nhi có gan làm, nên có gan gánh chịu hậu quả……” Đàm Thiếu Hiên cúi đầu nói xong, như trước giữ chặt tay nàng kéo lên lầu.
Lạc Vũ Sam nuốt nuốt nước miếng:“Ngươi, nói chuyện giữ lời với ngươi?…… Nhưng trên thư chỉ nói là…… Trường hợp cùng ngươi trước mặt mọi người…… Khiêu vũ hoặc là…… Ngươi……”
Đàm Thiếu Hiên nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ gợi lên chút ý cười, hàm răng trắng dưới ánh đèn mờ nhạt trên cầu thang bỗng trở nên lóe sáng: “Đúng vậy, chẳng lẽ Sam nhi cho rằng ta muốn làm gì?”
Đi lên cầu thang, đã nghe được tiếng nhạc tiết tấu sôi động, vừa đi vào đã thấy lóe lên ánh sáng của châm cài đầu, ngọc cười châu hương, ăn vận xinh đẹp trang điểm diêm dúa, vô cùng thịnh hành.
Mấy năm qua Lạc Vũ Sam lần đầu tiên vào một nơi như vậy, chỉ cảm thấy dưới chân sàn bóng loáng như được quét mỡ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đầu có chút ong ong, không khỏi nhíu mi lại cúi đầu xuống đất.
Sàn nhảy ở Khách sạn Quốc tế là một trong ba sàn nhảy thời thượng nhất ở Lăng Châu, tụ tập toàn những nhân vật có tên tuổi. Nhìn thấy hai người tiến vào, hơn phân nửa danh môn lệ viện ở đây nhận ra được Đàm Thiếu Hiên, nhìn hắn cười không chớp mắt, nhìn Lạc Vũ Sam với ánh mắt tò mò, khinh thường, hâm mộ đều có đủ.
Nhìn vào trong mắt Đàm Thiếu Hiên, trên mặt cũng không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ Sam đang chỉ lo cúi đầu nhìn đất, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay lập tức ôm lấy nàng vào lòng…
Cảm giác được vẻ mặt nàng biến hóa, Janssen cũng hướng về phía Đàm Thiếu Hiên. Khi quay đầu, lại phát hiện nụ cười trên mặt Sài Vu Chư cũng trở nên mất tự nhiên, còn Lạc Gia Minh, đôi môi mỏng khẽ mím lại ánh mắt phức tạp nhìn Lạc Vũ Sam.
“Vị này là……” Janssen nói tiếng Trung Quốc chọ chẹ hỏi.
Đàm Thiếu Hiên khóe môi giương nhẹ, tao nhã lễ độ nhưng ngữ khí ái muội hướng Lạc Vũ Sam nói:“Ta là ai, có thể mời Tứ tiểu thư nói cho vị khách nhân này biết được không?”
Lạc Vũ Sam nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, nhanh chóng cúi đầu, nhẹ giọng giải thích với Janssen thân phận của Đàm lão Nhị. Đương nhiên, đánh chết nàng, Lạc Vũ Sam cũng sẽ không giới thiệu những gì như Đàm Nhị lưu manh muốn.
Janssen ánh mắt sáng lên:“Thì ra là Thiếu suất, ngưỡng mộ đã lâu!” Lần này nói bằng tiếng Anh, nói xong đứng lên đưa tay ra.
Đàm Thiếu Hiên cười thân mật liếc mắt qua Lạc Vũ Sam một cái, vừa bắt tay với Janssen, vừa nói:“Lạc tiểu thư giới thiệu không được đầy đủ, còn một câu quan trọng, nàng đã bỏ qua. Tôi còn là vị hôn phu của nàng.” Từ đầu tới cuối hoàn toàn nói bằng tiếng Anh, mặc dù vốn từ, cách phát âm chưa được chuẩn xác nhưng lại vô cùng lưu loát.
Lạc Vũ Sam sửng sốt, quên mất phản bác lời nói của hắn.
Đàm Nhị lưu manh lại có thể nói tiếng Anh?! Vậy, vậy những gì mình và William nói ở Anh Quốc, thảo luận về hắn, hắn không nghe được toàn bộ chứ?! Trời ạ, tên lưu manh này lại giả trư ăn cọp !
Lạc Vũ Sam trên mặt khẽ ửng đỏ, thật sự là dọa người.
Janssen cùng Thomson ba người đối với Đàm Thiếu Hiên, vị Thiếu suất Quân Chính phủ Nam Quốc này có thể nói tiếng Anh lưu loát, rõ ràng có chút kinh ngạc, còn có chút kích động, thịnh tình muốn mời hắn cùng ngồi xuống.
Đàm Thiếu Hiên không từ chối, cùng Sài Vu Chư, Lạc Gia Minh chào hỏi qua, ngay cả hai người đi cùng cũng gọi lại, giới thiệu nói:“Đây là đại ca của tôi, Đàm Thiếu Phụ. Đây là lão Tứ Đàm Thiếu Thức.”
Sài Vu Chư và Lạc Gia Minh đương nhiên đều biết, có chút mất tự nhiên chào hỏi qua, mọi người cùng ngồi xuống.
Huynh đệ Đàm Thiếu Phụ đặc biệt là ánh mắt lão Tứ Đàm Thiếu Thức, vẫn mỉm cười nhìn chăm chú vào Lạc Vũ Sam, Lạc Vũ Sam có chút xấu hổ cầm chén trà xoay trước mặt.
Đàm Thiếu Phụ lão luyện khôn ngoan, không nói nhiều lời, Lạc Gia Minh trong lòng âm thầm kêu khổ, Đàm lão Đại này là thần tài của Đại soái phủ, theo thương nghiệp, là Tổng tài Ngân Hàng Trung Phú, là đối thủ với Trung Thực. Chuyện như vậy, cũng bị người ta nhìn trước được, đúng là phiền toái lớn.
Thì ra đây là ‘Đại thiếu Sợ vợ’ nổi tiếng, lão Đại Hắc đạo Đàm lão Tứ, Lạc Vũ Sam nhìn ánh mắt sáng quắc của Đàm Thiếu Thức trước mặt không khỏi âm thầm thấy kỳ lạ. Một kẻ ong bướm lãng tử phong lưu như vậy, chủ ‘kỹ viện Hắc Bạch Hoàng’ một trong ba nơi làm ăn phát đạt nhất cùng với hai người Hắc (Nha phiến) và Bạch (Muối), lại bị xưng là “Sợ vợ”? Thật là thú vị.
Mọi người sau một lúc lâu nói chuyện phiếm, Sài Vu Chư xem đêm nay thật sự không cách nào giữ nguyên được kế hoạch đạt được hiệp nghị, vì thế ý bảo Lạc Gia Minh chấm dứt trao đổi, mọi người ngầm hiểu khách khí đứng dậy cáo từ.
Janssen nhìn khóe môi Đàm Thiếu Hiên nở nụ cười nhạt, lại nhìn Lạc Vũ Sam rõ ràng đang trốn tránh, vô cùng tò mò quan hệ của hai người trong lúc đó. Vì thế khách khí nói với Lạc Vũ Sam:“ Tứ tiểu thư có cần tại hạ đưa về không? Ngày mai tại hạ muốn đến quý phủ thăm hỏi, Tam tiểu thư thường xuyên nhắc đến……”
Đang nói, Đàm Thiếu Hiên từ một bên đưa tay ra, đem Lạc Vũ Sam kéo đến bên mình:“Thực xin lỗi, Janssen tiên sinh, tại hạ và Sam nhi còn có chút chuyện muốn nói……”
Janssen có chút xấu hổ nhìn Lạc Vũ Sam liếc mắt một cái:“Tứ tiểu thư……”
Lạc Vũ Sam dùng sức tránh đi, hung hăng liếc nhìn Đàm Thiếu Hiên một cái, quay đầu cười nhẹ với Janssen nói:“Ngày mai mời tiên sinh đến, cũng là bạn học của Tam tỷ, không cần khách khí.”
Janssen vui vẻ gật đầu, nhìn Đàm Thiếu Hiên, nhất thời không biết phải giúp Lạc Vũ Sam thế nào mới tốt.
Một bên Lạc Gia Minh bước nhanh tới cười nói:“Tứ muội, ta và muội cùng về. Nhị thiếu, chúng ta cáo từ trước.”
“Lạc tiên sinh gấp gáp muốn đi như vậy sao? Chuyện của Trung Thực không ngại hãy cùng đại ca tại hạ nói chuyện chút, cần gì phải làm lợi cho ngoại nhân?” Đàm Thiếu Hiên hơi hơi giương mắt:“Tại hạ cùng Tứ tiểu thư còn có việc muốn nói, Lạc tiên sinh có tiện không?”
Lạc Gia Minh có chút khó xử nhìn Lạc Vũ Sam.
Tên lưu manh, lại muốn làm gì?! Lạc Vũ Sam bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng Đàm Thiếu Hiên:“Nhị thiếu, ta nói đã nói rõ ràng, cần gì phải ép người quá đáng! Dưa hái xanh không ngọt, Nhị thiếu tuấn tú lịch sự……”
Nói còn chưa dứt lời, Đàm Thiếu Hiên một phen kéo nàng đi, vội vàng hướng ra phía ngoài:“Sam nhi, nàng nói nhiều quá! Đi thôi!”
“Buông ra! Ngươi, ngươi muốn đi đâu?” Lạc Vũ Sam dùng sức nhưng không cách nào tránh được, khách khứa xung quanh đều quay ra nhìn, Lạc Vũ Sam có chút khổ sở, bất đắc dĩ đành phải oán hận đuổi theo kịp bước chân của hắn.
“Đi đâu? Nàng không biết? Ta tưởng trên thư đã viết vô cùng rõ ràng. Sam nhi có gan làm, nên có gan gánh chịu hậu quả……” Đàm Thiếu Hiên cúi đầu nói xong, như trước giữ chặt tay nàng kéo lên lầu.
Lạc Vũ Sam nuốt nuốt nước miếng:“Ngươi, nói chuyện giữ lời với ngươi?…… Nhưng trên thư chỉ nói là…… Trường hợp cùng ngươi trước mặt mọi người…… Khiêu vũ hoặc là…… Ngươi……”
Đàm Thiếu Hiên nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ gợi lên chút ý cười, hàm răng trắng dưới ánh đèn mờ nhạt trên cầu thang bỗng trở nên lóe sáng: “Đúng vậy, chẳng lẽ Sam nhi cho rằng ta muốn làm gì?”
Đi lên cầu thang, đã nghe được tiếng nhạc tiết tấu sôi động, vừa đi vào đã thấy lóe lên ánh sáng của châm cài đầu, ngọc cười châu hương, ăn vận xinh đẹp trang điểm diêm dúa, vô cùng thịnh hành.
Mấy năm qua Lạc Vũ Sam lần đầu tiên vào một nơi như vậy, chỉ cảm thấy dưới chân sàn bóng loáng như được quét mỡ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, đầu có chút ong ong, không khỏi nhíu mi lại cúi đầu xuống đất.
Sàn nhảy ở Khách sạn Quốc tế là một trong ba sàn nhảy thời thượng nhất ở Lăng Châu, tụ tập toàn những nhân vật có tên tuổi. Nhìn thấy hai người tiến vào, hơn phân nửa danh môn lệ viện ở đây nhận ra được Đàm Thiếu Hiên, nhìn hắn cười không chớp mắt, nhìn Lạc Vũ Sam với ánh mắt tò mò, khinh thường, hâm mộ đều có đủ.
Nhìn vào trong mắt Đàm Thiếu Hiên, trên mặt cũng không có biểu tình gì, cúi đầu nhìn thoáng qua Lạc Vũ Sam đang chỉ lo cúi đầu nhìn đất, khóe môi khẽ nhếch, đưa tay lập tức ôm lấy nàng vào lòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.