Quyển 1 - Chương 8: Em chắc chắn ý tưởng này có thể thực hiện được sao?
Bạch Nhãn Lang Quân
16/05/2014
Ngày hôm sau sau khi Nhị phu nhân cùng Tứ phu nhân tới chơi, ‘Lăng Châu thời báo’ đã đăng một bức ảnh, tiêu đề viết “Đương gia Đại soái phủ đến thăm hỏi Lạc phủ, Tứ tiểu thư tự mình tiễn khách, thật là chuyện tốt …bla…bla…”
Lạc Vũ Sam càng thêm chán nản, xem ra tốt nhất vĩnh viễn không nên có bất cứ liên hệ gì với Đại soái phủ, nếu không người ngậm bồ hòn luôn là chính mình. Nhị phu nhân, Tứ phu nhân tới chơi, chắc chắn cũng là âm mưu do Đàm lão Nhị sắp xếp!
Ngày thứ hai rồi, lá thư này vẫn chưa phát tác, không khỏi có chút lo lắng đề phòng, ấn tượng thổ phỉ Đàm lão Nhị lưu lại cho nàng quá sâu sắc, nói không lo lắng là giả.
Nhưng mấy ngày nay vẫn bình yên, không có gì bất thường, Đàm lão Nhị cũng không xuất hiện, Lạc Vũ Sam khẽ thở phào trong lòng.
Đại sứ quán Anh không dám đến, bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại. Ngày hôm nay phải gọi vòng vo vô số lần mới chuyển được máy, thư kí đại sứ quán Barbara cũng rất nhiệt tình liên lạc đến Bộ Ngoại giao Anh, không ngờ William đi theo Bộ trưởng đến Pháp tiến hành viếng thăm chính thức, dự tính khoảng một tuần nữa mới trở về.
Lạc Vũ Sam cám ơn Barbara, ngồi ở phòng khách buồn rầu chán nản.
Đàm lão Nhị giống như một cái kẹo dẻo, dính vào rồi không thể dứt ra được. Chính mình thật sự rất muốn quay đầu bước đi, nhưng là nếu mình đi rồi, Lạc gia nên làm sao bây giờ? Mấy ngày nay, cha cùng chú tư mặc dù không nói gì, nhưng ngó mặt mày cau có là nàng hiểu, Đàm lão Nhị lại tiếp tục gây sóng gió.
Trái lo phải nghĩ càng nghĩ càng buồn, ngẩn người nhìn chén trà trong tay, cửa nhẹ vang lên, anh họ Lạc Gia Minh đến.
Lạc Gia Minh là con cả của lão Tam Lạc Thế Diễm, đang là Phó Giám đốc Ngân hàng Trung Thực.
Gần đây Đàm lão Nhị cố ý gây khó dễ khiến Ngân hàng Trung Thực vô cùng bị động, lại thêm người Pháp có hứng thú với Quỹ Tiết kiệm Quốc gia, mở rộng hoạt động kinh doanh ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’, người gửi tiền nóng lòng tham lợi, đều đem tiền gửi Ngân hàng đến Quỹ Tiết kiệm Quốc gia, khiến kết quả hoạt động kinh doanh của Ngân hàng Trung Thực thực sự bị ảnh hưởng.
Trung Thực đối với chiêu thức kinh doanh này cũng có hứng thú, nhưng, việc này liên quan đến phương diện rộng hơn của hoạt động tài chính lại phải có sự phê duyệt của Bộ Tài chính, mà Đàm lão Nhị gây khó dễ khiến quan viên Bộ Tài chính không dám hạch chuẩn đề xuất của Trung Thực.
Các cổ đông Ngân hàng Trung Thực cũng bất lực, đành phải nghĩ cách kéo người Mỹ gia nhập cổ phần, để Ngân hàng Trung Thực cũng được hậu thuẫn của nước ngoài, hạn chế ảnh hưởng của Bộ Tài chính.
Lạc Gia Minh chính là vì cuộc hội đàm và tiệc rượu buổi tối với người Mỹ, nên đặc biệt đến mời Lạc Vũ Sam.
“Tiểu Tứ, em ở Anh Quốc cũng một thời gian dài rồi, hiểu rõ được tập tục của người ngoại quốc, chuyện này quan hệ đến sinh tồn phát triển của Trung Thực, em giúp anh họ này đi.” Lạc Gia Minh nhận lấy chén trà từ Á Ngọc, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhìn Lạc Vũ Sam nói.
“Anh họ, ngân hàng của anh có phiên dịch viên mà, sao lại cần em đi? Em học Tây y, chứ không phải Tài chính, sao có thể giúp anh được?” Lạc Vũ Sam thật sự không muốn đi, rắc rối giờ đây của nàng đều là do giúp đỡ mà ra, còn chưa giúp đủ hay sao?
“Tiểu Tứ, em giúp anh một lần này đi, với lại, anh nghe chị dâu nói, em muốn nhờ sự giúp đỡ từ những người Anh? Những người Mỹ này cũng có chút địa vị, trong đó nghe nói có người là bạn học ở Oxford của chị ba. Nếu đến đó, nói không chừng có thể tìm được lối thoát khác.” Chuyện Lạc Vũ Sam bị Đàm lão Nhị để mắt đến, người nhà Lạc gia tất nhiên là ai cũng biết, Lạc Gia Minh nhìn Lạc Vũ Sam, cười dụ dỗ.
Nghe vậy Lạc Vũ Sam thực sự cũng có chút động tâm. William ước chừng phải một tuần nữa mới trở về Luân Đôn, bản thân mình mỗi ngày trôi qua dài ngỡ một năm, một ngày cũng không muốn ở lại nữa. Nếu có thể mượn được thế lực của người Mỹ thoát thân, cũng là chuyện tốt, hơn nữa, Trung Thực đi đến khốn cảnh ngày hôm nay, bản thân cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Nghĩ thế, liền gật đầu: “Được, em đi. Nhưng tốt nhất là bí mật một chút, em không muốn gặp thêm rắc rối.”
Lạc Gia Minh vừa lòng gật đầu, một lời đáp ứng: “Được được, bảy giờ tối, ở khách sạn Quốc tế, đến lúc đó anh sẽ cử người đến đón em.”
Chạng vạng, Lạc Vũ Sam mặc một bộ sườn xám ôm sát kiểu Trung Quốc, trang điểm nhẹ nhàng. Đến giờ, xe của Trung Thực chờ ở ngoài cửa, Lạc Vũ Sam đi ra, binh lính canh phòng ngoại trừ cúi chào cũng không bảo không cho đi. Lạc Gia Minh cười tủm tỉm mở cửa xe mời nàng lên.
Đến phòng dành cho khách quý ở Khách sạn Quốc tế Western, chỉ thấy Tổng Giám Đốc Ngân hàng Trung Thực Sài Vu Chư cùng ba người Mỹ đã ngồi ở đó rồi, mọi người giới thiệu, thì ra trong đó có một người trẻ tuổi tên Janssen đúng là bạn học ở Oxford của Lạc Vũ Đồng. Gia tộc là nhà buôn lớn, đối với Ngân hàng Trung Thực cũng cảm thấy hứng thú, nhưng người sáng suốt cũng đều thấy được, Janssen cảm thấy hứng thú nhất lại là vị nữ tử Phương Đông xinh đẹp đoan trang thanh nhã này.
Nụ cười xinh đẹp, cử chỉ cao nhã, biết nói tiếng Anh, phản ứng thông minh, trong nháy mắt tâm đã trầm luân với viên ngọc Phương Đông này.
Nhìn nàng cùng với đám người Thomson, Sài Vu Chư bàn luận về Qũy Tiết kiệm Quốc gia ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’ có vài khuyết điểm, Janssen nâng ly bia lên, hứng thú mười phần chăm chú nghe.
“…… Qũy Tiết kiệm Quốc gia thực sự là một ý tưởng mới rất sáng tạo, nhưng kỳ hạn lại quá dài, cơ hội mở thưởng rất ít, thời gian quá lâu, người gửi tiền sẽ dần mất đi hứng thú, nếu muốn thắng được, Vũ Sam nghĩ phải chăng ta nên thay đổi một chút?……” Lạc Vũ Sam cảm thấy nếu đã nhận lời Gia Minh đến đây, không thể không nghiên cứu qua, bắn tên cũng nên có đích nhắm, cho nên tối qua đã nghiên cứu kế hoạch ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’ của Qũy Tiết Kiệm Quốc gia đến tận nửa đêm, nên lời nói ra đều rất có chiều sâu.
Sài Vu Chư hơi sửng sốt nhìn Lạc Vũ Sam, cô gái trẻ trước mắt quả thực có trí tuệ hơn người, những vấn đề này gần đây các cấp lãnh đạo Trung Thực luôn luôn nghiên cứu, lại không thông suốt bằng nàng, đúng là kỳ tài kinh doanh bẩm sinh, học y đúng là có chút lãng phí.
Phòng bên cạnh, một người đàn ông nghe thấy những lời này vô cùng kinh ngạc, trong khi Đàm Thiếu Hiên ngồi đối diện người đàn ông mặc đồ Tây này lại chỉ cười ý vị thâm trường.
Da hắn không trắng lắm, khuôn mặt cũng khá khôi ngô, mũi cao thẳng, miệng khẽ nhếch, rất giống với những đại gia thường xuất hiện liên tục trên các mặt báo. Caravat màu sắc rực rỡ, trên kim băng đính một viên kim cương lấp lánh đến chói mắt, viên kim cương trên chiếc nhẫn đeo tay còn lớn gấp đôi hạt đậu tằm.
Đàm Thiếu Hiên liếc mắt nhìn hắn một cái cười đầy ngụ ý, đứng lên, xoay người, hai tay vỗ vào nhau “Bốp bốp bốp” nhẹ giọng nói: “Sam nhi quả thực rất thông minh, nhưng em dám chắc ý tưởng này của Trung Thực có thể thực hiện được sao?"
Lạc Vũ Sam càng thêm chán nản, xem ra tốt nhất vĩnh viễn không nên có bất cứ liên hệ gì với Đại soái phủ, nếu không người ngậm bồ hòn luôn là chính mình. Nhị phu nhân, Tứ phu nhân tới chơi, chắc chắn cũng là âm mưu do Đàm lão Nhị sắp xếp!
Ngày thứ hai rồi, lá thư này vẫn chưa phát tác, không khỏi có chút lo lắng đề phòng, ấn tượng thổ phỉ Đàm lão Nhị lưu lại cho nàng quá sâu sắc, nói không lo lắng là giả.
Nhưng mấy ngày nay vẫn bình yên, không có gì bất thường, Đàm lão Nhị cũng không xuất hiện, Lạc Vũ Sam khẽ thở phào trong lòng.
Đại sứ quán Anh không dám đến, bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại. Ngày hôm nay phải gọi vòng vo vô số lần mới chuyển được máy, thư kí đại sứ quán Barbara cũng rất nhiệt tình liên lạc đến Bộ Ngoại giao Anh, không ngờ William đi theo Bộ trưởng đến Pháp tiến hành viếng thăm chính thức, dự tính khoảng một tuần nữa mới trở về.
Lạc Vũ Sam cám ơn Barbara, ngồi ở phòng khách buồn rầu chán nản.
Đàm lão Nhị giống như một cái kẹo dẻo, dính vào rồi không thể dứt ra được. Chính mình thật sự rất muốn quay đầu bước đi, nhưng là nếu mình đi rồi, Lạc gia nên làm sao bây giờ? Mấy ngày nay, cha cùng chú tư mặc dù không nói gì, nhưng ngó mặt mày cau có là nàng hiểu, Đàm lão Nhị lại tiếp tục gây sóng gió.
Trái lo phải nghĩ càng nghĩ càng buồn, ngẩn người nhìn chén trà trong tay, cửa nhẹ vang lên, anh họ Lạc Gia Minh đến.
Lạc Gia Minh là con cả của lão Tam Lạc Thế Diễm, đang là Phó Giám đốc Ngân hàng Trung Thực.
Gần đây Đàm lão Nhị cố ý gây khó dễ khiến Ngân hàng Trung Thực vô cùng bị động, lại thêm người Pháp có hứng thú với Quỹ Tiết kiệm Quốc gia, mở rộng hoạt động kinh doanh ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’, người gửi tiền nóng lòng tham lợi, đều đem tiền gửi Ngân hàng đến Quỹ Tiết kiệm Quốc gia, khiến kết quả hoạt động kinh doanh của Ngân hàng Trung Thực thực sự bị ảnh hưởng.
Trung Thực đối với chiêu thức kinh doanh này cũng có hứng thú, nhưng, việc này liên quan đến phương diện rộng hơn của hoạt động tài chính lại phải có sự phê duyệt của Bộ Tài chính, mà Đàm lão Nhị gây khó dễ khiến quan viên Bộ Tài chính không dám hạch chuẩn đề xuất của Trung Thực.
Các cổ đông Ngân hàng Trung Thực cũng bất lực, đành phải nghĩ cách kéo người Mỹ gia nhập cổ phần, để Ngân hàng Trung Thực cũng được hậu thuẫn của nước ngoài, hạn chế ảnh hưởng của Bộ Tài chính.
Lạc Gia Minh chính là vì cuộc hội đàm và tiệc rượu buổi tối với người Mỹ, nên đặc biệt đến mời Lạc Vũ Sam.
“Tiểu Tứ, em ở Anh Quốc cũng một thời gian dài rồi, hiểu rõ được tập tục của người ngoại quốc, chuyện này quan hệ đến sinh tồn phát triển của Trung Thực, em giúp anh họ này đi.” Lạc Gia Minh nhận lấy chén trà từ Á Ngọc, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười nhìn Lạc Vũ Sam nói.
“Anh họ, ngân hàng của anh có phiên dịch viên mà, sao lại cần em đi? Em học Tây y, chứ không phải Tài chính, sao có thể giúp anh được?” Lạc Vũ Sam thật sự không muốn đi, rắc rối giờ đây của nàng đều là do giúp đỡ mà ra, còn chưa giúp đủ hay sao?
“Tiểu Tứ, em giúp anh một lần này đi, với lại, anh nghe chị dâu nói, em muốn nhờ sự giúp đỡ từ những người Anh? Những người Mỹ này cũng có chút địa vị, trong đó nghe nói có người là bạn học ở Oxford của chị ba. Nếu đến đó, nói không chừng có thể tìm được lối thoát khác.” Chuyện Lạc Vũ Sam bị Đàm lão Nhị để mắt đến, người nhà Lạc gia tất nhiên là ai cũng biết, Lạc Gia Minh nhìn Lạc Vũ Sam, cười dụ dỗ.
Nghe vậy Lạc Vũ Sam thực sự cũng có chút động tâm. William ước chừng phải một tuần nữa mới trở về Luân Đôn, bản thân mình mỗi ngày trôi qua dài ngỡ một năm, một ngày cũng không muốn ở lại nữa. Nếu có thể mượn được thế lực của người Mỹ thoát thân, cũng là chuyện tốt, hơn nữa, Trung Thực đi đến khốn cảnh ngày hôm nay, bản thân cũng không thể chối bỏ trách nhiệm.
Nghĩ thế, liền gật đầu: “Được, em đi. Nhưng tốt nhất là bí mật một chút, em không muốn gặp thêm rắc rối.”
Lạc Gia Minh vừa lòng gật đầu, một lời đáp ứng: “Được được, bảy giờ tối, ở khách sạn Quốc tế, đến lúc đó anh sẽ cử người đến đón em.”
Chạng vạng, Lạc Vũ Sam mặc một bộ sườn xám ôm sát kiểu Trung Quốc, trang điểm nhẹ nhàng. Đến giờ, xe của Trung Thực chờ ở ngoài cửa, Lạc Vũ Sam đi ra, binh lính canh phòng ngoại trừ cúi chào cũng không bảo không cho đi. Lạc Gia Minh cười tủm tỉm mở cửa xe mời nàng lên.
Đến phòng dành cho khách quý ở Khách sạn Quốc tế Western, chỉ thấy Tổng Giám Đốc Ngân hàng Trung Thực Sài Vu Chư cùng ba người Mỹ đã ngồi ở đó rồi, mọi người giới thiệu, thì ra trong đó có một người trẻ tuổi tên Janssen đúng là bạn học ở Oxford của Lạc Vũ Đồng. Gia tộc là nhà buôn lớn, đối với Ngân hàng Trung Thực cũng cảm thấy hứng thú, nhưng người sáng suốt cũng đều thấy được, Janssen cảm thấy hứng thú nhất lại là vị nữ tử Phương Đông xinh đẹp đoan trang thanh nhã này.
Nụ cười xinh đẹp, cử chỉ cao nhã, biết nói tiếng Anh, phản ứng thông minh, trong nháy mắt tâm đã trầm luân với viên ngọc Phương Đông này.
Nhìn nàng cùng với đám người Thomson, Sài Vu Chư bàn luận về Qũy Tiết kiệm Quốc gia ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’ có vài khuyết điểm, Janssen nâng ly bia lên, hứng thú mười phần chăm chú nghe.
“…… Qũy Tiết kiệm Quốc gia thực sự là một ý tưởng mới rất sáng tạo, nhưng kỳ hạn lại quá dài, cơ hội mở thưởng rất ít, thời gian quá lâu, người gửi tiền sẽ dần mất đi hứng thú, nếu muốn thắng được, Vũ Sam nghĩ phải chăng ta nên thay đổi một chút?……” Lạc Vũ Sam cảm thấy nếu đã nhận lời Gia Minh đến đây, không thể không nghiên cứu qua, bắn tên cũng nên có đích nhắm, cho nên tối qua đã nghiên cứu kế hoạch ‘Gửi Tiết kiệm có thưởng’ của Qũy Tiết Kiệm Quốc gia đến tận nửa đêm, nên lời nói ra đều rất có chiều sâu.
Sài Vu Chư hơi sửng sốt nhìn Lạc Vũ Sam, cô gái trẻ trước mắt quả thực có trí tuệ hơn người, những vấn đề này gần đây các cấp lãnh đạo Trung Thực luôn luôn nghiên cứu, lại không thông suốt bằng nàng, đúng là kỳ tài kinh doanh bẩm sinh, học y đúng là có chút lãng phí.
Phòng bên cạnh, một người đàn ông nghe thấy những lời này vô cùng kinh ngạc, trong khi Đàm Thiếu Hiên ngồi đối diện người đàn ông mặc đồ Tây này lại chỉ cười ý vị thâm trường.
Da hắn không trắng lắm, khuôn mặt cũng khá khôi ngô, mũi cao thẳng, miệng khẽ nhếch, rất giống với những đại gia thường xuất hiện liên tục trên các mặt báo. Caravat màu sắc rực rỡ, trên kim băng đính một viên kim cương lấp lánh đến chói mắt, viên kim cương trên chiếc nhẫn đeo tay còn lớn gấp đôi hạt đậu tằm.
Đàm Thiếu Hiên liếc mắt nhìn hắn một cái cười đầy ngụ ý, đứng lên, xoay người, hai tay vỗ vào nhau “Bốp bốp bốp” nhẹ giọng nói: “Sam nhi quả thực rất thông minh, nhưng em dám chắc ý tưởng này của Trung Thực có thể thực hiện được sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.